Đi ra khỏi ngôi nhà cổ ở ngõ sau một đoạn rất xa, Mộc Á Tùy mới gọi được một chiếc xe taxi.
"Bác tài, đến trường tiểu học Mầm Kiều" Mộc Á Tùy cầm lấy tập tư liệu trong tay, trong lòng bàn tay có điểm xuất mồ hôi, không biết là do quá nóng hay vì quá khẩn trương.
Lúc xuất môn Mộc Á Tùy không thể không mang theo Lương Tề, cậu có chút do dự. Cậu hiểu, Lương Tề có quyền được biết rõ ràng cái chết của chính mình, nhưng nếu như chính tai hắn ta nghe được, như vậy thật sự sẽ tạo nên một sự tổn thương vô cùng lớn. Bất quá Lương Tề lại vô cùng kiên trì, Mộc Á Tùy hiểu rõ, đây là hắn ta lo lắng đến sự an nguy của mình, dù sao chính mình cùng Trương Đổng Quốc cũng chẳng quen biết gì nhiều, vạn nhất có xảy ra chuyện gì khiến chính bản thân ông ta mất khống chế, này quả thật sẽ mang đến nguy hiểm vô cùng lớn cho Mộc Á Tùy!
"Nếu không hay là chúng ta báo cảnh sát đi"
Lương Tề có vẻ rất bất an. Mặc dù tài xế không nhìn thấy được cậu, cũng không nghe được tiếng của cậu, nhưng cậu không nhịn được hạ giọng.
Mộc Á Tùy lấy điện thoại của mình ra, cầm lên kề bên lỗ tai, tỏ vẻ như mình đang nói chuyện điện thoại.
"Chúng ta bây giờ cái gì cũng đều chưa biết hết, báo án cái gì? Như vậy có khi lại đả thảo kinh xà! Yên tâm đi, có cái gì không đúng thì chúng ta sẽ rút lui."
Nhìn thấy Mộc Á Tùy cúp điện thoại, bác tài phía trước vẻ mặt đầy ý muốn bát quái quay đầu lại hỏi "Tiên sinh là cảnh sát thường phục a? Đi đến trường tiểu học Mầm Kiều phá án? Chậc, tôi nói a, chỗ đó đúng là xui xẻo, hai ba ngày đầu toàn gặp không may. Cậu không biết đấy thôi, chỗ đó lúc trước là cái bệnh viện, có rất nhiều người chết!"
"Bệnh viện?" Mộc Á Tùy vẻ mặt tò mò, đầy hứng thú nhìn hắn.
Bác tài thấy coi hành động đó của Mộc Á Tùy là đang muốn nghe chuyện liền hăng say kể lại.
"Đó là chuyện của 20 năm về trước, có người nói thật ra chỗ đó là sở nghiên cứu cái gì đó..." Bác tài cố gắng nhớ, nhưng cả nửa ngày vẫn không nhớ ra được gì.
"Shit, coi trí nhớ của tôi mà xem! Dù sao chỗ đó chính là loại lấy người sống ra làm thí nghiệm... về sau lại bị bỏ hoang, sau đó bị một nhà thầu nhìn trúng, mua lại đất rồi xây dựng trường học."
"Như vậy thì, mười mấy năm trước, trường tiểu học Mầm Kiều được xây dựng trên một cái bệnh viện bị bỏ hoang?"
"Đại khái là như vậy" Bác tài cau mày, không xác định trả lời.
'Chắc là cùng với chuyện của Lương Tề có liên quan gì đó đi'. Mộc Á Tùy trong nội tâm thầm suy nghĩ, bên cạnh là Lương Tề cũng không có nói gì, kinh ngạc nhìn phong cảnh ở bên ngoài rồi lui về phía sau.
Xe hơi đi qua trung tâm thị trấn, chạy tới thành thị bên kia. Mộc Á Tùy lúc xuống xe thì đã là sắp đến giữa trưa. Bên cạnh là Lương Tề còn có định hồn phù lần trước Lam Trản dán lên cho cậu ta, để cậu ta có thể đi lại dưới ánh mặt trời.
Hơn 10 phút sau, tiếng chuông báo hết tiết vang lên, đến lúc đó những học sinh kia sẽ chạy ùa vào căn tin trường. Cái khung cảnh kia, nhìn sao cũng thấy rất hỗn loạn. Mộc Á Tùy nghĩ như vậy, chân không tự chủ bước nhanh về phía phòng hiệu trưởng.
Đi vào trong tòa nhà dạy học, bên trái là bản tuyên truyền, in rất rõ những 8 chữ to đùng 'Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người'. Mộc Á Tùy tìm một người có thể là giáo viên ở đây hỏi thăm một chút về vị trí của phòng hiệu trưởng.
Một người một quỷ dựa trên chỉ dẫn mà đi.
"A!" Lương Tề đột nhiên hét lên một tiếng, Mộc Á Tùy có chút hoảng sợ, quay đầu nghi hoặc nhìn hắn. Chẵng lẽ là khôi phục trí nhớ?
"Ngài quên nấu cơm!" Lương Tề nhỏ giọng nhắc nhở cậu
Mộc Á Tùy vỗ vỗ đầu, coi trí nhớ cậu nè! Bất quá, cũng đã không còn kịp nữa, bọn họ chắc dù sao cũng đã lớn, sẽ biết đi tìm cái gì ăn đi, lúc trước cậu luôn nhớ đến chuẩn bị thức ăn đều là vì tiểu thịt viên...
"Lại suy nghĩ lung tung!" Mộc Á Tùy hung hăng tát mình một phát, Lương Tề ở bên cạnh mê man nhìn cậu, chỉ là quên làm cơm trưa thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy không.
"Không có việc gì đâu, chúng ta tiếp tục đi" Mộc Á Tùy chỉ vào căn phòng ở phía trước mà đi.
Một người một quỷ lại nhất trí không nói chuyện nữa, tránh để gây sự chú ý đến người khác.
'Cốc cốc'
"Mời vào"
Mộc Á Tùy đi vào, cậu nhìn quanh phát hiện căn phòng này rất lớn, lại được lắp đặt những trang thiết bị rất hiện đại, xa hoa.
Trương Đổng Quốc ngồi trước bàn làm việc đọc sách. Chuyện tình trước kia đã được giải quyết không sai biệt lắm, những thương tích của đám học sinh kia, đã hướng đến phụ huynh chúng nói bồi thường cùng xin lỗi. Học sinh cũng đã quay về học, chuyện cũng không phát sinh nữa, xem ra 1 vạn đồng cũng rất có giá trị, tuy nhiên hắn cũng có chút tiếc tiền.
"Hiệu trưởng Trương, xin chào, tôi là người của trinh thám xã mà lúc trước ngài có ủy thác, Mộc Á Tùy"
"Xin chào!" Trương Đổng Quốc có chút không hiểu vì sao nhìn cậu, tiền lúc trước cũng đã trả xong rồi cơ mà. "Có chuyện gì sao?"
"A, là như vậy, tôi muốn hỏi ngài về chuyện của Lương Tề" Mộc Á Tùy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cậu đem câu hỏi này trực tiếp hỏi ra, một phần là muốn nhìn xem nét mặt của Trương Đổng Quốc biến hóa như thế nào.
Quả nhiên, sắc mặt của Trương Đổng Quốc trong nháy mắt trắng bệch.
"Tôi không biết rõ người mà cậu hỏi đâu"
"Lương Tề, người của trấn Trang Hồ, là người cùng thôn của ông mà lại không biết?" Mộc Á Tùy ngữ khí có chút nghiêm khắc, rất có phong cách như hỏi cung. "13 năm trước, ông rời khỏi trấn Trang Hồ, rồi lại tới đây làm công, mà cũng rất trùng hợp, Lương Tề cũng ở trong thành phố này."
Trương Đổng Quốc một bên bối rối, một bên yên lặng đánh giá Mộc Á Tùy. Người trước mắt tuổi còn rất trẻ, mười mấy năm trước hẳn là chỉ là con nít mười mấy tuổi, không có khả năng là biết cái gì đi.
Nghĩ như vậy, Trương Đổng Quốc có chút thoải mái, bình tĩnh đáp
"Mộc tiên sinh là muốn điều tra chuyện của tôi sao? Bất quá, tôi xác thực là không biết đến người mà tiên sinh nói. Thôn có nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, làm sao mà tôi nhận thức hết được. Mộc tiên sinh, ngài nghĩ tôi là thị trưởng sao?"
Lời thốt ra khiến cho Mộc Á Tùy tức giận đỏ bừng mặt. Trương Đổng Quốc nhìn thấy phản ứng của cậu, nội tâm lại thêm phần chắc chắn.
"Giờ ăn cơm trưa cũng tới rồi, nếu như không còn gì để nói thì tôi xin phép đi trước"
Trương Đổng Quốc làm một bộ dạng muốn tiễn khách. Trong nội tâm Mộc Á Tùy thầm nghĩ không tốt, người này quá giảo hoạt. Dưới tình thế cấp bách, Mộc Á Tùy hô lên "Lương Tề, anh đi ra đi..."
Lời của cậu vừa dứt, sắc mặt của Trương Đổng Quốc thoáng cái trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng đầy khó tin. Lương Tề đang trong tình trạng trong suốt đứng bên cạnh, bị Mộc Á Tùy hô một tiếng có chút mê mang. Cậu không rõ Mộc Á Tùy nói 'đi ra ngoài' là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn cậu hiện hình?
Chính là cậu không có làm được a!
"Không sao, anh cứ tạo ra một chút tiếng động đi..."
Chứng kiến Mộc Á Tùy đối với cánh cửa ở bên ngoài hô to, Trương Đổng Quốc trong nội tâm lo lắng ập đến. Đối với quỷ thần, chuyện lần trước ông còn bán tín bán nghi, nhưng với chuyện lần này, khi thấy Mộc Á Tùy đối với cánh cửa nói xong, cửa lại đột nhiên đóng lại.
"Đây...đây là..." Trương Đổng Quốc không được tự nhiên hít vào một hơi, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống.
Mộc Á Tùy mắt thấy thời cơ đã đến, liền chậm rãi nói
"Hiệu trưởng Trương, mặc kệ ông có tin hay không, Lương Tề đều đang có mặt ở trong căn phòng này. Hắn tuy đã chết, nhưng oán khí vẫn chưa tán, không thể đi đầu thai"
Nhìn thấy biểu tình của Trương Đổng Quốc thoáng chút dao động, Mộc Á Tùy tiếp tục lừa gạt "Ông nhất định là biết chuyện gì đó, vì vậy hắn mới kêu ta tới tìm ông"
Một lúc lâu sau, Trương Đổng Quốc thở dài, cả người vô lực ngồi trên ghế.
Mộc Á Tùy đi tới, Lương Tề bên cạnh cũng rất khẩn trương cứ theo sát cậu mà bay.
Trương Đổng Quốc có chút thất thần, nhìn qua bên cạnh Mộc Á Tùy hỏi
"Hắn... có phải đang ở bên cạnh cậu đi,? Hắn có thể nghe được hai ta nói chuyện?"
Mộc Á Tùy nhẹ gật đầu.
Trương Đổng Quốc trông có vẻ rất lao lực, móc bao thuốc lá từ trong túi ra, tay cầm có chút run, phải qua rất nhiều lần, hắn mới kẹp được điếu thuốc từ trong hộp thuốc ra, Mộc Á Tùy cũng không nói gì, cho hắn thời gian chậm rãi nhớ lại.
"Tôi cùng Lương Tề là bạn học, khi đó cũng không quá quen. Về sau tôi bỏ học, lên thành phố kiếm sống, không nghĩ tới còn gặp lại hắn, lúc đó tôi cũng rất bất ngờ."
Thấy vẻ mặt của Mộc Á Tùy lộ ra vẻ khó hiểu, Trương Đổng Quốc giải thích
"Hắn không giống như tôi, thành tích của tôi cũng tạm ổn, nhưng lại không thích học, còn hắn lại rất thích học nhưng trong nhà lại không có tiền"
"Ra bên ngoài, tôi mới biết được kiếm tiền quả thật không dễ dàng. Lúc đó sống không tốt, nhưng cũng may là còn có hắn ở bên cạnh giúp đỡ."
Trương Đổng Quốc lại dừng lại, hít mạnh một ngụm khói, nhìn như đang đắm chìm trong kí ức tốt đẹp đó. Mộc Á Tùy cũng không hối thúc hắn, cứ để cho hắn chậm rãi nhớ lại.
"Tôi cùng hắn quen biết nhau, nhưng dần dần lại phát hiện hắn có chút cổ quái..."