Tin tức cuối cùng là hình ảnh của người chết, đó chính là Doãn Hiểu Tình đang trừng mắt nhìn, tuy đã được xử lý, không có bất cứ huyết tinh gì, nhưng ánh mắt này lại tràn ngập oán hận, khiến người xem cảm thấy có chút ớn lạnh.
Thần sắc của Mộc Á Tùy trở nên trắng bệch, không tự giác thả lỏng tay đang cầm xe đẩy hàng. Tử Tiêu đi tới, từ phía sau ôm cậu, được khí tức ấm áp này vây lấy, nên Mộc Á Tùy thoáng có chút trấn tĩnh lại.
Tin tức vừa phát xong, TV cũng đã chuyển sang hình ảnh khác. Có người tới xem, Tử Tiêu bán ôm Mộc Á Tùy, tay kia cầm xe đẩy hàng, rất nhanh đã đến chỗ thu ngân tính tiền, sau đó rời đi.
Mộc Á Tùy vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn. Chính cậu cũng không phát giác ra tư thế này của mình, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Doãn Hiểu Tình.
'Bành bạch' hai tiếng, Tử Tiêu vỗ lên má của Mộc Á Tùy, tuy lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ cho cậu lấy lại tỉnh táo.
"Em còn muốn ngẩn người đến khi nào?"
Mộc Á Tùy bụm lấy nửa bên mặt, có chút không hiểu hắn đang nói gì. Tử Tiêu thở dài một tiếng, véo má cậu một cái.
"Tự trách cũng không phải là cách, em cũng không mắc nợ cô ta cái gì. Mỗi người đều có một con đường để đi, nói cho cùng đều là chính mình phải tự đi, người ngoài không thể nào giúp được"
Mộc Á Tùy hốc mắt nóng lên, nội tâm có đôi chút dễ chịu.
"Tôi..."
"Muốn tới xem không?" Tử Tiêu săn sóc nhìn cậu, trong nội tâm nhanh chóng lập ra một kế hoạch, thậm chí cả đường đi nước bước cũng đã tính. Hắn đối với Doãn Hiểu Tĩnh cũng không có bao nhiêu cảm tình, hắn chỉ là muốn sớm chấm dứt chuyện này, miễn cho Mộc Á Tùy cứ suy nghĩ vẩn vơ, lúc nào cũng suy nghĩ đến cô ta.
Chỉ có điều, Mộc Á Tùy lại có chút do dự, lắc đầu.
"Hay là về trước đi, lúc này đại khái cảnh sát cũng đã điều tra hiện trường rồi, cô ấy chắc cũng có thể yên nghỉ."
Tử Tiêu nhìn cậu, giống như cười mà không cười.
"Tôi còn tưởng là em lại muốn đi gặp cô ta một lát"
"Chẳng lẽ anh có biện pháp?" Mộc Á Tùy cầm lấy tay của hắn, vẻ mặt mừng rỡ. Tử Tiêu chỉ cảm thấy một luồng khí buồn bực dâng lên, cũng không biết là do bị nghi vấn về năng lực của bản thân, hay là biểu hiện của Mộc Á Tùy hiện giờ có chút tung tăng như chim sẻ...
Thông thường, những loại án tử kiểu này, sẽ được mang về đặt ở trong tủ đông ở phòng pháp y vài ngày, sau khi pháp y đã kiểm tra hết mới để cho người thân của nạn nhân mang về nhà. Nếu như thuộc vào loại án giết người liên hoàn, thì quá trình này sẽ lâu hơn một chút.
Án tử của Doãn Hiểu Tình còn đang được thông phát trên truyền hình, hiển nhiên vừa mới xảy ra không bao lâu. Cho nên thi thể khẳng định là đang ở trong phòng pháp y. Tử Tiêu đã nghĩ được điểm này từ sớm, ở chỗ cục cảnh sát, bọn họ đều có người phía trong, đến nhìn thi thể một hai cái cũng không là vấn đề gì. Còn nếu không muốn đi, thì hắn có thể sử dụng linh lực nhìn một chút, dẫu sao loại sự tình này, hắn cũng đã sớm quen thuộc.
Cho nên đối với hắn mà nói, chuyện này cơ hồ dễ như ăn một bữa cơm.
Đương nhiên, đối với ánh mắt đầy chờ mong của Mộc Á Tùy, hắn cũng không nói ra sự thật.
"Nhưng việc này cũng có điểm khó khăn" Tử Tiêu lấy tay vuốt cằm, làm một bộ dáng rất khó xử.
Mộc Á Tùy vừa nghe, ánh mắt thoáng chút ảm đạm, đành cười ngượng nói.
"Quên đi, chúng ta trở về nghĩ biện pháp khác."
'Trúng kế!' Tử Tiêu híp mắt, trọng nội tâm thầm la to, thế nhưng trên mặt vẫn bày một bộ dạng nhíu mày suy nghĩ
"Cục cảnh sát không thể nào so với nơi khác, ở đó tập trung rất nhiều chính khí trong thiên địa, rất khó để sử dụng cấm thuật... nhưng thôi mặc kệ, chuyện này tôi vẫn sẽ cố sức giúp em"
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Tử Tiêu mang theo điểm hùng hồn cùng chính khí, thoáng cái đã đem Mộc Á Tùy sợ hãi, cậu khẩn cấp nói
"Dùng, dùng cấm thuật, thì anh có sao không?"
"Không có gì, em yên tâm, nếu như đây là mong muốn của em, dù có liều mạng tôi vẫn làm" Tử Tiêu làm cho lời nói của mình thập phần cảm động, khóe mắt ẩn ẩn chứa lệ, càng làm tăng hào khí ngút trời của hắn.
"Ách..." Mộc Á Tùy có chút không biết sao, sờ sờ phía sau đầu. "Tôi như thế nào cảm thấy có chút giống lời thoại trên phim truyền hình a?"
Tử Tiêu "Đây tuyệt đối là độc quyền, đừng có quơ đũa cả nắm, nói là sao chép"
Sau khi nói xong, hắn mới ý thức được, hình tượng cảm động mà đã tan thành bọt biển, đành phải trấn định nói tiếp
"Không có việc gì, em không cần lo lắng cho tôi, nhiều nhất, nhiều nhất thì bị phản phệ thôi. Cái này thật sự không tính là gì cả, chỉ có bị thương gân cốt, si ngốc, tê liệt.... như vậy mà thôi" (em lạy anh, nói dối không chớp mắt -.-!!!)
Trong lời nói có mang chút bi thương, ý vị rất rõ ràng – ta không vào địa ngục thì ai vào!
Tuy nhiên Mộc Á Tùy lại có chút không phối hợp, lúc này tuy cậu có chút vướng bận chuyện của Doãn Hiểu Tình, nhưng mà suy xét đến tình huống như vậy, cậu có chút lo lắng nói
"Nghiệm trọng như vậy? Hay là thôi đi, nghĩ biện pháp khác. A Diễn từng nói có quen rất nhiều người trong đó, tìm hắn hỗ trợ..."
Tử Tiêu lập tức khoát tay ngăn cậu
"Không cần, kỳ thật chuyện này cũng có thể giải quyết, cục cảnh sát chính khí cuồn cuộn, chỉ cần có đủ âm khí triệt tiêu đi là được, như vậy khi tôi sử dụng cấm thuật cũng không có bị ảnh hưởng"
"Anh nói là tôi sao?" Mộc Á Tùy lần này phản ứng rất nhanh, đưa ngón trỏ chỉ vào mình. Lần trước Ngọc Trinh cũng đã nói qua, thể chất cậu rất đặc thù – chẳng lẽ chính là âm khí của cậu nặng?
Tử Tiêu nhẹ gật đầu, nhưng lại không có giải thích, kéo Mộc Á Tùy rời khỏi khu thương mại, bắt một chiếc taxi
"Đi thôi, đến cục cảnh sát"
Nói xong đem Mộc Á Tùy đẩy vào, chính mình tay không ngồi bên cạnh – những đồ vật mới mua đều bị hắn đặt trong tủ giữ đồ của khu thương mại rồi.
Lúc này trời cũng nhá nhem tối, tài xế gặp hai người thần sắc bất thường, lại đến cảnh cục, nhịn không được liếc nhìn mấy cái. Sau đó nhẹ quay đầu, không dám bắt chuyện, sợ chọc phải phiền phức.
Rất nhanh, bọn họ đã tới cửa của cảnh cục. Mặt trời lúc này cũng đã khuất dạng, lúc này nhìn có chút vắng vẻ, người đi đường cũng không nhiều lắm. Tài xế nhanh chóng thu tiền, chỉ sợ tránh không kịp, nhấn chân ga chạy mất.
Mộc Á Tùy có chút buồn bực nhìn bóng xe chạy, yên lặng không lên tiếng nhìn Tử Tiêu, thật sự có chút nhịn không được hỏi
"Nếu như có tôi bên cạnh, anh sẽ không bị phản phệ?"
Tử Tiêu quay đầu nhìn cậu, đầu tiên là cái mũi, tiếp đó cái miệng mà hắn muốn ngậm vào. Muốn hôn liền hôn – hắn trước đây chưa bao giờ phải nhẫn nhịn như vậy. Rất nhanh, hắn đã ôm lấy người kia, chế trụ đầu của cậu, một đường hôn xuống.
Mộc Á Tùy có chút tránh không kịp, liền bị hôn.
Nụ hôn này giằng co thật lâu, thẳng đến khi người nào đó đem lưỡi mình tiến vào, Mộc Á Tùy lúc này mới có chút tỉnh táo.
'Ngô!' Mộc Á Tùy dùng sức đẩy ra, hít thở có chút không thông, mắt có chút ngấn lệ.
Tử Tiêu cũng không có tiếp tục tấn công, hôm nay đã được ăn điểm tâm ngọt, hắn cũng không phiền đem bữa chính dời lại sau, thời gian sau này còn nhiều, cơ hội ăn cũng sẽ có lần nữa.
Không để cho Mộc Á Tùy có thời gian suy nghĩ, Tử Tiêu đã ôm ngang người, niệm khẩu pháp. Hai người liền trở nên trong suốt, hoàn toàn lẩn trong bóng đêm.
Vô luận là ở phòng pháp y, hay là bãi tha ma, thì những nơi có thi thể đều vĩnh viễn u ám. Không chỉ vì để bảo tồn thi thể, nhiệt độ trong phòng có chút thấp, mà còn bởi vì âm khí ở đây cũng rất nặng.
Những thứ không biết, càng làm cho người ta càng thêm sợ hãi. Bởi vì trí tưởng tượng của con người vô cùng phong phú, sẽ đem những thứ đó phóng đại sự đáng sợ của nó đến cực hạn.
Tuy Tử Tiêu sử dụng linh lực, nhưng cũng không có ảnh hưởng nhiều tới thị giác của Mộc Á Tùy. Giống như là nhìn vào mặt thủy tinh, người khác không nhìn thấy cậu, nhưng cậu lại nhìn thấy người khác. Cho nên khi ở trong phòng pháp y thiên hôn địa ám lục lọi, cả trái tim của cậu có chút dâng lên trên họng, cảm giác như trong bóng tối sẽ có thứ gì đó vọt ra.
Nếu như không phải ở cùng với Tử Tiêu, chắc có lẽ chân cậu đã mềm nhũn. Tử Tiêu dắt tay cậu qua, chỉ ở phía trước một ngăn tủ, nói
"Cái này" Khi nắm tay hắn, cậu cũng cảm giác như có thêm dũng khí, nên cậu vô thức đi sát tới gần người hắn.
Tử Tiêu mở ra điện thoại di động, dùng ánh sáng yếu ớt của nó làm cho không khí như có chút cứng lại. Ngăn tủ chậm rãi được mở ra, Mộc Á Tùy tim đập từng trận, nhưng vẫn cố bắt bản thân phải mở to mắt mà quan sát. Kế tiếp là túi đựng thi thể, Tử Tiêu thấy khuôn mặt cương cứng bị dọa sợ của Mộc Á Tùy, ra tay có chút chậm lại.
Kéo khóa kéo ra, Tử Tiêu đứng trước Mộc Á Tùy thăm dò nhìn một cái. Quay đầu đối với Mộc Á Tùy nói
"Hay là tôi xem giúp em là được rồi"
Hắn vừa nói như vậy, Mộc Á Tùy cơ hồ muốn gật đầu đáp ứng, nhưng lý trí lại không cho phép cậu làm như vậy. Thân thể tiến về phía trước, vừa đi vừa nói
"Đã đến nước này, vẫn là tôi nên gặp cô ấy lần cuối. Dù sao, cô ấy và tôi cũng đã từng là người yêu, cho dù khuôn mặt có biến dạng như thế nào, tôi..."
Câu sau của cậu như nghẹn lại – Trái tim của Mộc Á Tùy tưởng chừng như ngừng đập vài giây.
"Tốt lắm" Tử Tiêu đem cậu kéo vào trong ngực của mình, lấy tay che mắt cho cậu, nhẹ nhàng nói "Nhìn như vậy là đủ rồi, chúng ta cũng nên trở về đi"
Tâm của Mộc Á Tùy chậm rãi đập trở lại, sau đó từ từ nhanh dần... tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cậu đến bây giờ không có nghĩ tới, khuôn mặt xinh đẹp nhu hòa ngày nào, nay lại có thể vặn vẹo đến như vậy, ngũ quan tựa hồ đã bị dịch đi vị trí vốn có, đầu lưỡi cũng trồi ra khỏi miệng xuống tận dưới cằm.
Mộc Á Tùy giữ chặt lấy Tử Tiêu,
"Chụp, chụp ảnh..." Nhìn thấy bộ dáng cố hết sức kiên trì, Tử Tiêu không thể nói lời cự tuyệt được, lấy tay móc ra điện thoại của Mộc Á Tùy.
"Ai?..." Một tiếng gọi vang lên, có chút tức giận cùng sợ hãi – đó là tiểu thanh niên ở phòng trực ban. Lúc này hắn ta có chút kinh sợ nhìn bên này, có chút lưỡng lự không biết có nên vào hay không.
Mộc Á Tùy chột dạ, sợ bị phát hiện, vì vậy vươn tay bất động thanh sắc mà đem ngăn tủ đẩy trở về.
"A— Quỷ a!!!" tiểu thanh niên hét lên một tiếng, xoay người chạy ra bên ngoài. Cái mà hắn ta chứng kiến chính là cái ngăn tủ kia tự động rụt trở về a.