"Vì cái gì chúng ta lại không cùng một phòng?"
Bạch Diễn bất mãn trừng mắt nhìn bạn học dẫn đường phía trước. Hắc Liêu nhìn tên của hắn với Bạch Diễn ở cùng một chỗ liền không có ý kiến, im lặng tiếp tục đi về phía trước – hiển nhiên chuyện của Mộc Á Tùy không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Dẫn đường là bạn học của bọn họ, tên là Lục Hải Sinh, là lớp trưởng ban y học lâm sàn – tạm thời sẽ là bạn học với ba người bọn Bạch Diễn. Lục Hải Sinh dáng người cao ráo, giọng nói chuẩn Bắc Kinh, người nhìn cũng hiền lành, thoạt nhìn rất dễ thân cận. Lúc này nghe Bạch Diễn hỏi đột ngột như vậy cũng không có khó chịu, cười cười nói
"Về chuyên ngành của chúng ta chỉ có 1 tòa nhà dạy học và 1 ký túc xá thôi, vừa rồi số lượng nam sinh chuyển vào tăng lên, nên phòng ở ký túc xá đã không còn đủ chỗ. May mà lúc trước có 2 bạn học xin nghỉ, nên chỉ còn dư 2 chỗ cho 2 người thôi"
Hắn hơi áy náy nhìn Mộc Á Tùy. Bạch Diễn còn muốn nói cái gì đó, nhưng Mộc Á Tùy vỗ vào vai cậu nói
"Không có việc gì, tôi một người chiếm luôn một phòng, đây cũng là có lợi cho tôi rồi"
"Chính là phòng đó không sạch sẽ..." Bạch Diễn nhỏ giọng lầm bầm một câu, Lục Hải Sinh sợ Mộc Á Tùy lo lắng, nên nhanh chóng giải thích
"Chỗ đó lúc trước là nơi chứa đồ, phòng tương đối nhỏ. Bất quá cũng đã thu thập rất sạch sẽ rồi, một chút bụi cũng không có"
"Tôi nói cũng không phải ý này...." Bạch Diễn nhỏ giọng phản bác, Mộc Á Tùy lập tức hiểu được ý của cậu
"Không sao cả, ký túc xá của chúng ta chỉ cách nhau có mấy bước chân thôi, có chuyện gì cũng dễ giải quyết"
Nếu như lấy căn phòng ký túc xá này so sánh với nhà cổ, hiển nhiên căn phòng này như ánh mặt trời tỏa sáng vậy.
"Ôi chao, người mới?"
Hai đại nam sinh vóc người cao ráo, tay ôm một trái bóng rổ, màu da rất đen, trên mặt còn đầy mồ hôi nhễ nhại, toàn thân phát ra tinh thần phấn chấn. Vừa thấy được bọn Bạch Diễn, liền nhiệt tình tới làm quen
"Tôi gọi là Giang Khải Hạo, tiểu tử này gọi là Địch Chí Vĩ, hoan nghênh đã đến"
Nhờ những bạn học mới đến này hỗ trợ, ba người xem như cũng đã ổn định lại chỗ ở. Mộc Á Tùy nhìn căn phòng của mình, nếu so với phòng bốn người của bọn họ thì hiển nhiên là nhỏ hơn nhiều, nhưng nếu ở một mình thì vẫn còn rộng rãi.
Tuy phòng đã được thu thập sạch sẽ, nhưng lại không có giường cùng chăn nệm. Mộc Á Tùy giống như con quay, tới phía trước sắp xếp một chút, lùi phía sau sắp xếp một chút, xong hết tất cả thì cậu cũng đã ngồi bệch trên giường lau mồ hôi
Đột nhiên thân ảnh của Tử Tiêu xuất hiện ở phía bên tường, Mộc Á Tùy không khỏi hoài nghi, hắn là ở một bên ẩn thân đợi cậu dọn dẹp xong mới xuất hiện đi.
Tử Tiêu nhẹ nhàng hướng đến chiếc giường cậu nằm xuống, thử thử độ mềm mại của nệm, rất mãn nguyện mà nhếch khóe miệng. Mộc Á Tùy theo bản năng lùi về phía sau, còn chưa đứng vững đã bị Tử Tiêu híp mắt nhìn đầy toan tính, đến nỗi phía sau lưng cậu cũng đã tê rần một trận.
"Anh, Anh như thế nào cũng đến?"
Mộc Á Tùy bị ánh mắt hắn dò xét đến cả người đều ngứa, lắp bắp hỏi
"Anh không phải, không phải là đi tìm người kia.... Hồng...Hồng Tần sao?"
Tử Tiêu nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cậu, cảm thấy vô cùng bất mãn, vỗ vỗ tay, Mộc Á Tùy như bị cái gì đẩy về phía trước, bổ nhào lên giường, Tử Tiêu nhân thời cơ xoay người ôm chặt cậu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, tim của Mộc Á Tùy đập như trống đánh, vô cùng bất an muốn dịch người đi, loại tư thế này làm cậu có một loại dự cảm không tốt tý nào.
"A, đúng rồi!" Mộc Á Tùy rất muốn phân tán sự chú ý của Tử Tiêu liền đưa ra câu hỏi
"Cái kia.. không phải tên Hồng Tần đó nói tôi là dẫn độ giả gì đó đúng không? Đó là người gì?" Cậu chỉ trong lúc vô tình buột miệng hỏi, nhưng thật không ngờ, phản ứng của Tử Tiêu vượt qua ngoài dự liệu của cậu.
"Hắn nói như vậy?" Tử Tiêu ngồi dậy, thần sắc ngưng trọng. Mộc Á Tùy khẩn trương hỏi lại "Làm sao vậy?" Chẳng lẽ là thân phận đó có cái gì không đúng sao?
Thấy hai mắt cậu trừng to, vẻ mặt rất khẩn trương, lông mày của Tử Tiêu từ chữ 'xuyên' chậm rãi dãn ra.
( chữ 'xuyên' là như thế này 川, giống như đang nhăn cái trán lại)
"Em không phải, hắn đoán sai"
"Ân?" Mộc Á Tùy nhẹ nhàng thở ra, nhưng lòng hiếu kỳ của cậu lại nổi lên
"Dẫn độ giả là cái gì?" Cái từ này cứ làm cậu liên tưởng đến những người chèo thuyền chở khách sang sông thời xưa thôi
Tử Tiêu thoáng trầm ngâm, sau đó nói
"Người đã chết sẽ do hắc bạch vô thường đem hồn phách dẫn về Minh giới, nhưng nếu như quỷ hồn lại chết...."
Mộc Á Tùy nhịn không được chen miệng "Quỷ mà chết lần nữa, không phải là hồn phi phách tán sao?"
"Trên lý thuyết là như thế, nhưng trên thế giới này có một loại quỷ, cùng Minh giới lập khế ước gia hạn, có cơ hội ở trên dương gian. Trên nguyên tắc bọn họ sẽ không thuộc về quỷ hồn, nhưng thực tế bọn họ cũng không phải là người"
Dừng lại một chút, Tử Tiêu tiếp tục nói
"Bọn họ sau khi chết, không còn đến Minh giới báo danh nữa, mà do dẫn độ giả dẫn đường, trở về cõi Hư Vô, không còn cơ hội tiếp tục luân hồi.
Mộc Á Tùy cau mày nhìn hắn
" 'bọn họ' mà anh nói, là chỉ mấy người bọn anh?"
Tử Tiêu lắc đầu
"Trên thế giới này cũng không thiếu những kẻ như bọn anh, cùng Minh giới ký khế ước. Dùng phương pháp biến thành con người, nên sẽ không ngừng sinh trưởng, chính là rất ít người có thể đến được lần sinh trưởng cuối cùng của bản thân"
Hai mắt của Mộc Á Tùy sáng rực lên, nếu như cậu nhớ không lầm thì Tử Tiêu đã vượt qua lần sinh trưởng cuối cùng của hắn
"Vậy còn Hồng Tần? Hắn còn chưa biến thành người? Nhưng hắn tại sao lại muốn tìm dẫn độ giả gấp như vậy?"
"Hắn xác thực còn chưa tới, bất quá, hắn tìm dẫn độ giả là bởi vì một chuyện khác. Theo truyền thuyết kể lại, chỉ cần tìm được dẫn độ giả, thì có thể đem người từ cõi Hư Vô mang về. Nhưng trên thực tế, chưa từng có người thấy qua dẫn độ giả"
Chưa từng thấy qua? Vậy Hồng Tần làm cách nào mà nhận định cậu là dẫn độ giả? Mộc Á Tùy đang muốn hỏi thêm, thì có người tìm đến
"Mộc Á Tùy, là tôi, Giang Khải Hạo, đến giờ học rồi, nhanh lên kẻo muộn"
Mộc Á Tùy cuống quýt đứng dậy, hướng Tử Tiêu phất phất tay, cầm lấy túi sách chạy ra ngoài
"Thật ngại quá, tôi quên mất" Cậu giữ một cánh cửa, chặn đi ánh mắt tò mò của Giang Khải Hạo. Giang Khải Hạo tuy mơ hồn nhìn được có bóng dáng màu tím nào đó, nhưng khi thấy Mộc Á Tùy khóa cửa ngoài, hắn liền cho là mình nhìn lầm.
"Tiết đầu tiên là học giải phẫu, phòng thí nghiệm ở trên lầu. Hắc Liêu đặc biệt hưng phấn đã cùng với Bạch Diễn đi trước, chúng ta cũng nên mau chóng đi a"
Giang Khải Hạo một bên nói thao thao bất tuyệt, thoạt nhìn rất có bộ dạng của hán tử Đông Bắc.
Hai người một đường đi trò chuyện cùng nhau, Mộc Á Tùy lúc này mới biết, hắn là do Bạch Diễn nhờ vả tới chiếu cố mình. Nghĩ đến những bạn đại học lúc trước, cậu liền sinh cảm giác thân thiết với Giang Khải Hạo.
"Mấy người sao khai giảng lâu như vậy mới tới?"
Giang Khải Hạo không có ý tứ thăm dò, vô cùng thẳng thắng hỏi
Mộc Á Tùy chột dạ, liếc mắt nhìn Giang Khải Hạo ở bên cạnh, trong đầu liền hình thành cái cớ
"Chúng tôi đều là bị trường học đuổi, nhưng nhờ có chút quan hệ....."
Giang Khải Hạo làm một bộ biểu tình 'tôi hiểu' nhìn cậu. Mộc Á Tùy nhất thời im lặng, để tránh nói nhiều sai nhiều.
Không ngờ, Giang Khải Hạo tựa hồ muốn bát quái nhiều hơn, liền trực tiếp đặt ra nhiều câu hỏi đối với Mộc Á Tùy
"Các người vì cái gì mà bị đuổi? Đánh nhau? Hít thuốc phiện?"
Một đống câu hỏi khiến cho Mộc Á Tùy lâm vào buồn bực – bọn họ nhìn giống như mấy tên lưu manh hít thuốc phiện?
Cùng may, bọn Mộc Á Tùy cũng đã tới phòng thí nghiệm, Mộc Á Tùy nhanh chóng chạy tới.
"Á Tùy, bên này, bên này...."
Bạch Diễn hưng phấn vẫy tay, bên cạnh cậu có thêm hai nữ sinh khuôn mặt khả ái, thỉnh thoảng nhìn Bạch Diễn đỏ bừng mặt. Hắc Liêu trái ngăn không được, phải ngăn không được, liền nổi giận đùng đùng. Mộc Á Tùy đến thành công giúp hắn phòng ngự một bên, sắc mặt hắn lúc này mới tốt hơn một tý.
'Bốp bốp' hai tiếng, sinh viên phía dưới lớp cũng dừng lại cuộc chuyện trò mà hướng mắt nhìn giảng viên phía trên. Vị giáo sư nhìn sinh viên trong lớp của mình một vòng, ánh mắt liền dừng lại trên ba người Bạch Diễn
"Mấy người các cậu, tại sao lại không mặc áo blouse?"
( áo blouse là loại áo trắng, giống áo bác sĩ khoác ngoài ý)
Trong nháy mắt, vẻ mặt Bạch Diễn mờ mịt, Hắc Liêu chẳng hề để ý bĩu môi, đảm nhiệm công tác 'ngoại giao' – Mộc Á Tùy, cậu đành đứng dậy trả lời
"Giáo sư, chúng em là hôm nay mới đến, còn chưa có áo, người yên tâm, chúng em sẽ cẩn thận"
Giáo sư hừ lạnh
"Tôi là lo mấy cậu làm hư đồ trong phòng thí nghiệm. Vì vậy, hôm nay mấy cậu lùi về phía sau đi, không cần tham gia"
Giáo sư đại khái phất tay, nhóm 3 người Bạch Diễn liền bị những sinh viên còn lại chen lên, đẩy bọn họ ra phía sau. Bạch Diễn ủy khuất bĩu môi, ánh mắt ngậm nước nhìn giáo sư, bên cạnh hai bạn học nữ thấy vậy, thiếu chút nữa đã chạy tới nhào lên cậu.
Hắc Liêu tiến lên một bước, hoạt động gân cốt một hồi. Mộc Á Tùy vội vã kéo hắn lại
"Đừng có làm bậy, chúng ta còn có nhiệm vụ trên người, anh chẳng lẽ muốn bị đuổi ngay từ buổi đầu à?"
Bên này ba người còn đang do dự, những bạn học bên kia đã nhanh chóng được giáo sư hướng dẫn chuẩn bị tinh thần. Giáo sư thấy mọi người tâm lý đã chuẩn bị ổn, liền dùng tay xốc lên tấm vải trắng
"A..." Vài người nhát gan đã sợ tới mức hét lên
Đôi mắt Bạch Diễn nhìn vào trong đám bạn học, trong miệng nói thầm
"Thi thể thì sao, có cái gì phải sợ, chúng ta mỗi ngày đều nhìn thấy a!"
Mộc Á Tùy đáy lòng cũng có chút ngứa, chính thức nhìn thấy thi thể, ngoại trừ thi thể của Doãn Hiểu Tình ở trong phòng pháp y ra, thì cậu vẫn chưa nhìn thấy của ai khác. Lúc ấy cậu lại đang rất sợ hãi, nên cũng không nhìn được cái gì.
"A!" trong đám sinh viên lại có những tiếng hét vang lên. Hắc Liêu khinh thường bĩu môi – những người này hét như heo bị chọc tiết vậy.
"Không đúng a" Mộc Á Tùy đột nhiên lên tiếng, cậu chen chúc đi xuyên qua những sinh viên, phát hiện có hai nữ sinh đã té xỉu, còn có mấy người đang nôn mửa ở một bên, giáo sư thì đang trừng lớn con mắt, hiển nhiên là đã sợ đến thẫn thờ luôn rồi.
Cậu chậm rãi di chuyển tầm nhìn lên thi thể bên cạnh, trong dạ dày lập tức cuộn trào từng cơn. Thi thể nằm đó, ngoại trừ khuôn mặt, thì những phần còn lại đã bị thối rữa đến không còn hình dạng ban đầu, trên người chi chít những lỗ nhỏ, lại còn đầy những con giòi đang ngoe nguẩy. không có vải trắng che lại, mùi hôi thối bắt đầu lan ra cả căn phòng.
Thanh âm Hắc Liêu bên cạnh vang lên
"Không đúng, thi thể này chết đã lâu, cũng không có sử dụng thuốc chống phần hủy, không nên lấy ra làm thí nghiệm giải phẫu được" Hắn quay người về phía giáo sư nói "Đây là có chuyện gì?"
Khuôn mặt giáo sư trắng bệch, nghiêm mặt lắc đầu, như nghĩ đến chuyện gì đó, cố gắng nói lớn
"Toàn bộ mấy cô cậu nhanh chóng ra bên ngoài, đừng có nhìn những thứ này. Còn có, lớp trưởng nhanh đi báo nguy"
Hắc Liêu cảm thấy khó hiểu, đang muốn túm một người hỏi, chợt nghe bên cạnh có một nam sinh lớn gan, chỉ tay vào thi thể nói
"Là Thôi Ngạn Binh, bên lớp 2"