Lỡ Hẹn

Chương 24:




“Ủa, mẹ.” Anh Phương bất ngờ khi thấy mẹ mình ngồi trong phòng làm việc. “Cơn gió nào đưa mẹ tới đây?”
“Phải có việc thì tôi mới đến thăm con gái được sao?” Bà chậm rãi thưởng thức tách trà nóng mới pha.
Anh Phương ngồi xuống đối diện với mẹ mình, cô đặt chiếc túi xách hàng hiệu màu đen sang bên cạnh. “Xem người phụ nữ một năm chưa tới văn phòng của con mình được ba lần nói kìa.” Cô khẽ cười. “Sao? Xem mắt, đi du lịch, người nào mất hay lại cãi nhau với chồng?” Mỗi lần mẹ cô tới văn phòng chỉ để bàn luận những chuyện như vậy.
Xem mắt thì cô đoán là không, nhiều năm trước bà còn bắt ép, nhưng sau nhiều lần không thành đôi, bà cũng chẳng còn mặn mà. Có thể bà sắp đi du lịch đâu đó, cứ mỗi lần bà đi vài tuần hoặc vài tháng, bà lại tới văn phòng của cô để thông báo. Cô hy vọng là như vậy, vì người thân mất hay cãi nhau với ba cô, hai vấn đề này với cô đều rất mệt mỏi.
“Chả khi nào về nhà, cũng chả mấy khi ngồi ăn bữa cơm với nhau, người mẹ này tới thăm đứa con gái cưng bé bỏng không được sao?” Bà đặt tách trà xuống.
Cô nhìn quản lý của mình chống chế. “Chị biết em còn nhiều đứa em nữa phải không?” Cô không phải là người con gái bé bỏng ấy.
Quản lý Nguyệt chỉ bặm môi cười.
“Nhìn nụ cười của chị ấy, con phải biết chứ.” Bà nhếch môi. “Chị ấy biết rõ mẹ đang nói tới ai.”
“Sao chị lại cười?” Cô liếc mắt. “Chị nghĩ em bé bỏng ư?”
“Trà của em đây.” Quản lý Nguyệt mỉm cười. “Con ra ngoài làm việc trước nha bác.” Tốt nhất là cô nên né tránh chủ đề nhạy cảm này.
Bà đi thẳng vào vấn đề. “Con nhớ ông Mạnh chứ? Chủ tịch tập đoàn M&V?”
Cô khựng lại khi đang đưa tách trà lên miệng. “Vâng.” Cô thổi nhẹ vào tách trà, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bay lên.
“Mẹ mới gặp chú ấy ở bữa tiệc tối qua.” Bà nhìn sắc mặt con mình. “Chú ấy bảo thằng Vinh chuẩn bị về.” Bà thấy rõ sự né tránh và sự hoảng loạn trong mắt con mình. “Nghe bảo nó sẽ tiếp quản công ty cà phê.”
Cô cố gắng điềm tĩnh nói. “Đó là lý do sáng nay mẹ tới đây?”
“Chả phải ngày xưa con thích nó sao?” Bà thăm dò.
Cô đặt tách trà xuống. “Vậy mẹ nghĩ bây giờ con vẫn thích?”
“Mẹ muốn con tiếp cận nó.” Bà nói thẳng. “Nên mẹ nghĩ, nếu con còn thích nó, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.”
Cô nhìn mẹ mình. “Mẹ muốn bán con cho họ sao?”
“Con nghĩ đi.” Bà giải thích. “Ông Mạnh có ba người con. Vinh là đứa con trai trưởng và là con trai của người vợ đầu mà ông ta yêu quý nhất. Nhiều năm nữa khi ông ta qua đời, sẽ có một cuộc chiến tranh giành quyền lực xảy ra. Khi đó, mẹ muốn con sẽ ở bên cạnh thằng Vinh. Con nghĩ quyền lực sẽ chạy về đâu, và ai sẽ là người nắm giữ khi mọi thứ kết thúc?”
Cô bĩu môi. “Ba mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định với tập đoàn M&V sao?”
“Con biết rõ đó là ước mộng của ba con từ lâu, và cũng là nguyên do khiến ông ta tức giận đến mức thổ huyết và lâm bệnh kia mà.” Bà nói. “Những lời nói kệch cỡm, những câu từ chướng tai. Những lần phô trương quyền lực, khoe mẽ, đe dọa. Con không biết ba mẹ đã phải nhẫn nại, chịu đựng ông ta thế nào đâu. Và con nghĩ chúng ta nên từ bỏ.” Bà lắc đầu. “Không đâu con gái ạ.”
Từ lâu, cô đã biết những nụ cười thảo mai của mẹ mình, nhưng cô không nghĩ bà phải chịu đựng và gắng gượng thế nào để mỉm cười. Tiếp cận Quang Vinh, mọi chuyện không dễ như những gì bà nghĩ đâu. Phải như Yến Nhi là con gái của bà, thì mọi chuyện mới dễ dàng như những gì bà nghĩ.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì, tới khi cô nghe được một thông tin.
Quản lý Ánh Nguyệt nói. “Chị nghe bảo phía công ty Creative đang tìm đại sứ thương hiệu.” Ngày xưa Anh Phương từng bảo cô thăm dò tin tức của công ty này.
Cô tò mò. “Sao chị biết?”
“Bên đó đang thăm dò các ca sĩ bên ta. Vương Phong và một vài ca sĩ khác.” Quản lý Ánh Nguyệt mở chai nước suối. “Với lại giám đốc pháp lý bên đó là bạn của luật sư Như.”
Cô bấm tắt máy chạy bộ, bước xuống lau mồ hôi trên trán và nhận lấy chai nước suối từ tay chị quản lý. “Có cách nào úp mở chuyện em có thể làm người mẫu quảng cáo, hoặc đại sứ thương hiệu được không?” Cô phải tìm cách tiếp cận anh ta một cách chính thống và khôn ngoan nhất.
Quản lý Ánh Nguyệt gật đầu. “Được, dễ mà. Để chị phao tin.” Tất nhiên là với luật sư Như rồi.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, hoa được tặng tới văn phòng, những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại tự tìm đến cô.
Quản lý Ánh Nguyệt giơ điện thoại ra. “Cậu ta lại gọi đến.”
Cô đang nằm trong spa. “Cứ để anh ta gọi.” Con cá này, cô cần phải vờn đi, vờn lại nhiều lần. Đến khi nào nó thấm mệt và kiệt sức, lúc đó cô mới bắt đầu kéo cần. Giờ thì cô phải thư giãn, hưởng thụ buổi trị liệu spa này mới được.
Không lâu sau, Quản lý Ánh Nguyệt lại nhận một tin tức khác. “Cậu ta muốn đặt lịch hẹn gặp em.”
Cô cảm thấy vẫn chưa đến lúc. “Chị cứ tiếp tục từ chối đi.”
“Nếu tiếp tục từ chối, chị nghĩ cậu ta sẽ bỏ cuộc đấy.” Quản lý Ánh Nguyệt khuyên nhủ. “Chị nghe bảo bên đó không còn nhiều thời gian, nên đang gấp rút tìm người mẫu để kịp ra mắt sản phẩm vào tháng sau.”
Cô ngồi suy nghĩ trước bàn làm việc. “Vậy chị cứ từ chối, nhưng úp mở làm sao cho họ biết em sẽ tham gia buổi đấu giá từ thiện tối mai.”
Quản lý Ánh Nguyệt nhíu mày. “À, chịu hiểu rồi.” Cô lập tức điện thoại lại. “Khải Huy hả, vâng chị quản lý đây.” Cô nói láo. “Giờ sao em nhỉ, mai, mốt Anh Phương đều kín lịch hết rồi. Muốn gặp chắc phải đợi đến tuần sau. Tại Anh Phương phải chuẩn bị và tham gia buổi đấu giá từ thiện tối mai ấy, nên không có thời gian rảnh được.”
Khải Huy thất vọng khi nghe tin.
“Giá như bên em cũng tham gia buổi đấu giá thì tốt biết mấy nhỉ, khi đó mọi người có thể gặp nhau.” Cô khẽ cười. “Vậy thôi nha, có gì em hỏi lại sếp tổng rồi liên lạc lại với bên chị. Bye, em.”
Anh Phương lúc này đang duyệt lại các bức ảnh bên tạp chí vừa gởi sang, thấy chị Nguyệt đi vào, cô liền tò mò hỏi. “Sao rồi chị?”
Quản lý Ánh Nguyệt nhếch môi cười. “Đã nói xong, chỉ chờ cậu ta phản ứng thế nào thôi.” Điện thoại rung lên và cô liền bất ngờ. “Mới đó mà đã điện lại rồi sao?” Cô bắt máy. “Chị nghe đây Huy. À, ở khách sạn Luxury Continental. Vâng, tối mai em.”
Cá đã cắn câu và Anh Phương mừng thầm khi biết Quang Vinh đã lọt vào kế hoạch của mình. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại, nên cô muốn mình phải gây ấn tượng thật mạnh với anh, càng mạnh càng tốt, đến mức hớp hồn càng hay.
“Mọi người nghe đây, nghe đây.” Stylist Hudson nói với đội ngũ của mình. “Anh Phương của chúng ta sắp tham dự buổi đấu giá. Nhưng tối nay Anh Phương cũng sẽ gặp lại người tình của mình.” Anh chàng uốn éo. “Nên chị muốn mấy em phải tập trung hết mình, hãy khiến Anh Phương trở thành ngôi sao sáng nhất đêm nay.” Anh chàng vỗ tay liên tục. “Let’s go, let’s go. Hãy khiến anh ta tiếc nuối và thèm khát đi nào.”
Dưới sự hỗ trợ của stylist và đội ngũ make up, Anh Phương bước tới buổi đấu giá trong sự lộng lẫy, kiêu sa và một sắc hương ngút trời. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy anh nhìn mình bằng một ánh mắt khác. Khi anh bước tới phía cô, nói thật là cô hơi có một chút hoảng loạn vì chưa chuẩn bị kịp tâm lý. Nhưng may nhờ sự tinh ý của chị Ánh Nguyệt, cố tình va phải và hất rượu lên người anh, lúc đó cô mới có thể tránh mặt đi nơi khác.
Buổi đấu giá diễn ra, đã nhiều phiên trôi qua và cô vẫn chưa thấy anh tham gia vào. Một chút tò mò dấy lên trong lòng và cô muốn biết anh sẽ chấp nhận mạo hiểm đi đến đâu.
“Chị Nguyệt, nói với ban tổ chức, ai chiến thắng cuộc đấu giá bức tranh Sắc Đẹp, sẽ may mắn có cơ hội được ăn tối cùng em.” Cô muốn biết sự chịu chơi của anh tới đâu. Anh sẽ “all in” hay là “fold”, chơi tất hay là bỏ bài, những thuật ngữ trong trò poker.
Quản lý Ánh Nguyệt cảm thấy không được. “Em biết điều này sẽ gây hiệu ứng trái chiều trên truyền thông chứ? Chưa kể nó còn ảnh hưởng tới phẩm giá của em nữa.”
Cô giải thích. “May mắn có cơ hội kia mà chị? Em vẫn có thể không tham dự. Hoặc ăn sẽ đi cùng đội ngũ make up và quản lý của mình. Được ăn tối cùng em, chứ đâu phải riêng với em.”
Quản lý Ánh Nguyệt nghĩ có thể control được chuyện này. “Ok, chị biết rồi.” Cô tò mò. “Nhưng anh ta có đáng để em làm đến mức này không?” Cô biết lý do chính để Anh Phương làm chuyện này là vì ai.
Cô nói thật. “Em cũng đang thắc mắc đây, liệu anh ta có đáng để em làm chuyện này không?”
Thế rồi miệng cô cũng khẽ nhếch lên khi nghe thấy anh tham gia vào cuộc đấu giá ở phiên thứ mười một. Quả không uổng công cho những gì cô tin tưởng và mạo hiểm để thực hiện. Lòng hớn hở chưa được bao lâu, thì cô lại thấp thỏm sau khi hai lần đặt giá, anh bỗng im bặt.
Cô lo lắng. “Em không thích hắn ta chút nào.” Tên bám đuôi, kẻ rình mò mang số “18” khiến cô thấy khó chịu trong người.
“Hắn ta định tán tỉnh em đến lúc nào đây.” Quản lý Ánh Nguyệt nhận ra chủ nhân bảng số “18” là kẻ biến thái theo dõi, rình mò Anh Phương nhiều năm qua.
“Bảy trăm ngàn lần hai.” MC nói lớn.
Anh Phương cảm thấy mọi chuyện như đã kết thúc. Cô thở dài cho hành động của mình, lẫn thất vọng toàn tập với Quang Vinh.
“Vâng, mời quý khách ạ.” Nam MC chỉ tay về phía tấm bảng “22”.
“Bảy trăm năm mươi ngàn.” Khải Huy nhắc lại lời sếp.
Cô quay lại nhìn và mặt cô tươi tỉnh hẳn lên. Phải vậy chứ, không uổng cô đã đặt niềm tin vào anh.
“Vâng, “Bảy trăm năm mươi ngàn.” MC khẽ cười.
Thanh niên bảng “18” không muốn thua, nên cũng giơ lên và đặt giá. “Bảy trăm bảy mươi ngàn.”
“Bảy trăm bảy mươi ngàn.” Nam MC nói đùa. “Có vẻ cuộc đấu bây giờ chỉ còn hai vị khách trẻ trung, đẹp trai này. Ai sẽ là bạch mã hoàng tử tối nay?”
Với Anh Phương, chỉ có một hoàng tử và một tên biến thái mà thôi.
Nam MC hơi chột bụng khi thấy chàng trai bảng “22” không có động tĩnh gì. “Bảy trăm bảy mươi ngàn lần một. Bảy trăm bảy mươi ngàn lần hai. Vâng, mời anh.” Nam MC vui mừng khi thấy số “22” giơ lên.
Khải Huy phừng phừng khí chất, tràn đầy tự tin nói lớn. “Tám trăm năm mươi ngàn.”
Khi tiếng gõ búa vang lên, cô cảm thấy hài lòng và vui mừng về quyết định của mình. Không uổng công bao năm qua cô thầm yêu anh đến mức ngu muội. Khi cô quay lại cúi người chào anh, nhìn thấy cái cách anh ngồi gật đầu, một phong thái không phải ngạo nghễ, mà đầy trịch thượng, xem thường và thị quyền như trước giờ.
“Sao?” Stylist Hudson nắm hờ hai tay trước ngực. “Tối nay tiếp tục làm nữ thần phải không cưng?”
Không, cô không nghĩ vậy. Tối nay đối mặt với anh và cô không muốn đóng vai công chúa hay một người lương thiện nữa. “Không, em muốn tối nay mình như đang đi đám tang.” Cô muốn đóng vai ác và trở thành phản diện.
Hudson ngạc nhiên. “Woah.” Nhưng anh chàng lại thích. “Vậy thì góa phụ đen nào.” Anh chàng ra lệnh cho đội ngũ của mình. “Còn chờ gì nữa, bắt tay vào thôi mấy cưng.”
Trang phục đen từ đầu đến chân, từ chiếc váy đến những tiểu tiết nhỏ, cô muốn mang một trái tim chết tới đối diện với anh. “Mọi việc chị sắp xếp đến đâu rồi?”
Quản lý Ánh Nguyệt ngồi trước ghế phụ quay lại. “Đã sắp xếp nhân viên chúng ta vào góc kín, sáng mai chúng ta sẽ lên bài như dự tính.” Cô tò mò. “Chị biết mình không nên hỏi, nhưng chị hỏi em một câu được không?”
Anh Phương ngồi ở ghế sau khẽ cười. “Thế đừng hỏi chị.”
Nhưng quản lý Ánh Nguyệt vẫn muốn hỏi. “Mọi việc chỉ là kế hoạch của em để tiếp cận cậu ta, hay là vì em thích cậu ta thật?”
Anh Phương trả lời bằng cách đặt câu hỏi khác. “Em tưởng chị đã đoán được ngay từ đầu rồi chứ?”
“Chị cũng nghi rồi, nhưng chị không chắc chắn lắm.” Quản lý Ánh Nguyệt mỉa mai. “Chị cứ tưởng em muốn chơi đùa cậu ta như những thằng trước thôi.”
“Sao dám chơi đùa với crush được.” Vệ sĩ Loan lúc này đang lái xe liền chem lời vào.
Quản lý Nguyệt ngạc nhiên. “Sao em biết crush?”
“Học chung trường, biểu cảm của chị Phương, ánh mắt của hai người họ, sự e thẹn khi gặp gỡ.” Vệ sĩ Loan liệt kê những chi tiết có thể khiến người ta đoán được.
Quản lý Nguyệt nhếch môi. “Em đoán mò phải không?”
“Mẹ chị Phương nói.” Vệ sĩ Loan đáp nhanh.
Xe dừng lại trước khách sạn, Anh Phương định mở cửa nhưng vẫn hơi lo. “Chị nhớ những gì em dặn chứ?”
Quản lý Ánh Nguyệt thở dài. “Vâng, cô nương.” Cô nhắc lại một lần nữa. “Khi nào em lấy khăn lau miệng, chị với Loan sẽ lập tức đi vào, rồi thông báo như có việc gấp đang xảy ra.”
Đúng như kế hoạch đã bàn từ trước, khi cô vừa lấy khăn lau miệng xong, quản lý Nguyệt cùng vệ sĩ Loan liền xuất hiện. Cô liền giả vờ có việc đột xuất rồi buông nói những câu nói khía cuối cùng trước khi rời đi.
Quản lý Nguyệt thắc mắc khi thấy Anh Phương từ khi lên xe cứ cười toe toét. “Xem ra tối nay có vẻ em vui nhỉ?”
“Vui lắm chứ chị.” Anh Phương hào hứng. “Chị không biết được cảm xúc của em lúc này đâu. Phải nói thế nào nhỉ?” Cô khẽ cười. “Xứng đáng chị ạ. Những cảm xúc em dồn nén bao năm qua, cuối cùng em cũng xả hết được vào bản mặt đáng ghét của anh ta.”
“Có vẻ em cũng uống hơi nhiều rượu ha?” Quản lý Nguyệt nói khía. “Mọi bữa chả phải em không thích đụng nhiều vào đồ uống chứa cồn và chất kích thích sao?”
“Không phải hôm nay.” Anh Phương lắc đầu. “Chị không biết cảm giác mỗi khi đối diện với một người như anh ta đâu. Em cần phải thật say mới có đủ dũng khí để đối đáp và bắt bẻ. Không say không được.” Đó là lý do cô phải nốc thật nhiều rượu, cô chồm người tới phía trước. “Chút nữa hai người lên nhà em làm một ly không?”
“Nhiêu vậy chưa đủ sao cô nương?” Quản lý Nguyệt thấy hoảng.
Cô khẽ cười. “Phải ăn mừng nữa chứ chị.”
“Thôi, cho chị xin. Chị phải về nhà chăm mấy đứa nhỏ nữa.” Quản lý Nguyệt nghĩ giờ mà lên, chắc cô nương lầy lội này phải cưa hết chai.
Anh Phương quay đầu sang. “Loan?”
Vệ sĩ Loan từ chối. “Em phải lái xe nên không uống được chị ạ.”
“Lái xe hay là bận về đi chơi với tên người yêu chết bằm đó?” Quản lý Nguyệt đá xéo.
Vệ sĩ Loan giả vờ ho nhẹ. “Những bữa tối như thế này, chị nên hưởng thụ một mình để cảm nhận sự sung sướng. Thêm một người nữa.” Cô nàng lắc đầu. “Sẽ không vui đâu chị ạ.”
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, mặc dù hơi choáng váng nhưng Anh Phương vẫn phải dậy sớm để chuẩn bị ra sân bay. Mọi thứ như kế hoạch, nhiều bài báo được tung lên cùng một lúc, cả nước lẫn giới truyền thông đều dậy sóng.
Ca sĩ Anh Phương, con gái của chủ tịch tập đoàn Stars hẹn hò với thái tử của tập đoàn M&V, đó là nội dung chính của các bài báo. Và cũng là lý do cô tạo ra để giả vờ chấp nhận yêu cầu làm đại sứ thương hiệu của Quang Vinh, như vậy thì anh mới tin và không nghĩ khác.
“Vinh có thể hỏi Phương một câu được không?” Anh thắc mắc. “Vì sao Phương lại đổi ý?”
Lúc này cô đang ngồi cạnh anh ở sân bay, nghe câu hỏi cô liền giả vờ. “Vậy anh vẫn chưa biết việc gì sao?” Cô mở tin tức trong điện thoại và đưa anh xem. “Anh xem đi?”
“Stars và M&V, một cuộc hôn nhân sắp thành?” Đọc tiêu đề bài báo xong và nhìn tấm hình chụp hai người đang ngồi ở nhà hàng tối qua, anh sững sờ ngạc nhiên nhìn sang cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.