Anh Phương hỏi người bạn thân của mình. “Cậu thích ai?” Cô lúc này đang ngồi trên bãi cỏ.
Yến Nhi ngồi bên cạnh lắc đầu. “Tớ chả thích ai cả.”
“Thế còn Quang Vinh?” Cô tò mò muốn biết.
“Tụi tớ chỉ là bạn thôi.” Yến Nhi khẽ cười. “Thế cậu thích ai?”
Cô mừng thầm trong bụng. “Tớ thích Quang Vinh.” Thế mà trước nhờ cô cứ nghĩ Yến Nhi cũng có cảm tình với Quang Vinh.
Yến Nhi bất ngờ. “Thật á?” Nhưng rồi Yến Nhi nghĩ cũng đúng thôi. Người ta đẹp trai, thông minh như vậy, ai lại chả thích.
Cô không đáp, chỉ gật đầu trong e thẹn.
“Thế Quang Vinh biết không?” Lần này đến lượt Yến Nhi tò mò.
“Tớ cũng chả biết nữa.” Cô vọc cỏ dưới chân. “Tớ chưa nói với cậu ấy.”
Yến Nhi hối thúc. “Sao cậu không nói? Lỡ có người khác tỏ tình thì sao?” Cô thấy nhiều người tỏ tình rồi, có điều ai cũng bị anh từ chối.
Cô nhíu mày. “Có nên không?”
“Nên chứ sao không.” Yến Nhi khẽ cười. “Giờ Vinh đang ở thư viện ấy, cậu lên đấy đi.”
Cô lắc đầu. “Thôi, đông người vậy, tớ ngại lắm.”
Yến Nhi nghĩ ngợi. “Thế thì hẹn Vinh ra chỗ vắng.”
Cô gật gù. “Ừ ha.” Rồi cô chợt nghĩ. “Nhưng chẳng lẽ giờ tới lên thư viện, rồi hẹn Vinh ra chỗ khác? Vậy có phiền lắm không? Lỡ Vinh không đi thì sao?”
Yến Nhi liền nhanh trí. “Thế cậu viết thư đi. Tớ đem lên thư viện cho. Sau đấy hai người gặp nhau ở điểm hẹn.”
Cô mừng rỡ. “Cảm ơn cậu nhé.”
Sau nụ cười và giây phút vui vẻ ấy là những chuỗi ngày đau khổ tổn thương. Vì một giây phút bốc đồng của tình yêu, khoảnh khắc không kiểm soát của lý trí, cô vô tình để lại những vết sẹo chằng chịt trong tim.
Anh Phương lúc này đang chạy bộ trên máy tập, thoát ra những hồi tưởng, cô bấm tắt máy và những bước chân bắt đầu chậm lại. Lau nhanh mồ hôi trên trán, giây phút thư giãn vừa mới bắt đầu, thì cô đã thấy bà “Nguyệt Rắc Rối” xuất hiện. Thấy vẻ mặt cau có ấy, cô ngầm đoán bà ta sắp lải nhải gì đó nữa rồi.
Quản lý Ánh Nguyệt nhăn nhó. “Em lại đăng bậy bạ gì trên mạng nữa vậy?” Quản lý Nguyệt giơ điện thoại lên. “Gì mà khao khát, ước ao, rồi tình yêu chân thành.”
Cô liếc mắt nhanh qua điện thoại và thấy bài đăng của mình về Yến Nhi và bác sĩ Minh. “Em thấy hay mà.” Cô làm một ngụm nước lọc.
“Hay gì mà hay.” Quản lý Nguyệt liếc mắt. “Em có biết bài đăng này đang làm dậy sóng cư dân mạng không?”
Cô bĩu môi thay cho việc trả lời.
Thấy vẻ mặt đó, quản lý Nguyệt liền hứ lên. “Không tin ư? Để chị đọc bình luận cho em nghe.” Cô mở bình luận lên và đọc một mạch. “Gì vậy cô nương, cô hại anh em chúng tôi rồi. Rảnh quá hay gì, thích thì tự sướng một mình đi, tự dưng bày trò để làm khổ người khác. Hên quá, tôi FA.”
Cô bật cười.
“Cái này không phải.” Quản lý Nguyệt tiếp tục lướt xuống. “Thế là kể từ bây giờ, để chứng minh tình yêu của mình, tôi phải đi đón bạn gái không ngại sớm khuya, khổ. Từ bao giờ chúng tôi phải đi đón các cô vậy. Ăn nhậu cho lắm vào, giờ hành anh em chúng tôi à. Con điên.” Quản lý Nguyệt nhếch môi. “Em thấy họ mắng em chưa?”
Cô nhún vai như kiểu vô tội.
Quản lý Nguyệt thấy bộ dạng thờ ơ đó thì liền đọc tiếp. “Cổ xúy cho việc ăn nhậu à. Đã đi nhậu được thì cũng điện taxi được. Khi nào cần quá thì gặp anh, cần gì phải ước ao cho mệt. Status này chủ yếu muốn thông báo đang ế và cần tìm đại gia bao nuôi thôi. Rao bán dâm trá hình à. Công an đã xem.” Quản lý Nguyệt nhíu mày. “À không, cái này là trả lời của bình luận kia.” Cô tắt máy. “Em thấy tai hại chưa?”
Cô nhếch môi cười. “Sao chị đọc toàn bình luận xúc phạm, ác ý vậy. Những bình luận khác đâu?”
“Tất nhiên cũng có nhiều người thả tim, khen em. Động viên có, tán thành cũng có, nhưng chiếm số đông vẫn là những người xỉ vả và không đồng ý quan điểm đó.” Quản lý Nguyệt phân tích.
Cô chậc lưỡi. “Họ không thích thì có thể bỏ follow em mà.”
“Em không thể nói thế được. Hên là bài đăng này cũng không có gì nhạy cảm, chứ nếu có, thì sao chị có thể kiểm soát được. Em nên cẩn thận một chút đi, hạn chế đăng những thứ bậy bạ.” Quản lý Nguyệt sực nhớ. “Với lại em cũng nên biết quản lý hình ảnh của mình, cẩn thận trong việc chụp hình chung với người khác. Lỡ như người ta chụp bậy xong rồi đăng lên thì sao?”
Cô hiểu bà chị này đang nói đến bức hình chụp chung với Yến Nhi. “Mạng xã hội của em, em thích đăng gì thì kệ em. Miễn sao không vi phạm pháp luật với thuần phong mỹ tục là được rồi.” Chẳng nhẽ cô không được bày tỏ cảm xúc thật của mình sao. Cô phải đi tắm mới cho khuây khỏa mới được.
“Người khác thì chị không nói, nhưng em là người nổi tiếng, là người có sức ảnh hưởng. Là KOL, là người được đông đảo bộ phận giới trẻ theo dõi.” Quản lý Nguyệt nói. “Mỗi lời em nói, mỗi dòng em viết, thậm chí mỗi bức hình em đăng đều tác động ít nhiều đến mọi người.” Quản lý Nguyệt chậc lưỡi. “Em biết rõ vì sao công ty phải quản lý hình ảnh, cũng như các trang mạng xã hội của nghệ sĩ mà.”
Cô quay đầu lại rồi nhếch môi cười. “Em không phải là nghệ sĩ, em là công ty.” Cô nháy mắt với bà chị nhiều lời. Cô là công ty, cô quản người khác, chứ họ không thể quản được cô.
Quản lý Nguyệt há hốc không nói nên lời, chỉ biết chống nạnh và hét lên. “Này.”
Nói về Nhật Minh, lúc này anh đang dùng cơm trưa với mọi người ở khu căn tin của bệnh viện. Vẫn như hôm nào, anh, Quốc Phong và Đức Anh đều ngồi chung một bàn với nhau.
“Tình yêu chân thành.” Đức Anh giơ điện thoại đến trước mặt Nhật Minh. “Là mày phải không?”
Nhật Minh ngước mắt nhìn lên và khi thấy Instagram của Anh Phương, anh liền hiểu. “No.” Anh giả vờ phủ nhận.
“Chối gì nữa bạn tôi.” Đức Anh nhếch môi. “Chiếc Bentley Bentayga màu đen này quá quen thuộc rồi còn gì.” Gã nhìn vào cô nàng mặc áo xanh dương đang được Nhật Minh dìu đi. “Bé này chả phải là Pikachu sao?”
Nhật Minh vẫn quyết tâm chối bỏ. “Chiếc đó có phải là Bentley đâu. Nhìn ngang như vậy, SUV nào lại chả giống nhau.”
Đức Anh nhếch môi rồi đưa điện thoại sang Quốc Phong. “Chiếc này là Bentley phải không mày?”
Quốc Phong nhìn xong liền gật đầu. “Ừm, nhìn giống xe hơi nhỉ.”
“Mày thấy chưa?” Nhưng rồi Đức Anh nhận ra. “Thì nó là xe hơi chứ gì nữa mày.”
Nhật Minh chậc lưỡi. “Gợi ý quà tân gia thì nói đi. Cần gì phải lấy bức hình ra viện cớ.”
Đức Anh nhu miệng lên. “Không, nếu bố viện cớ, bố đã lấy hình chiếc BMW X7 rồi.”
Quốc Phong tò mò. “Nhà chưa xây xong à?”
“Mới xong phần thô.” Đức Anh nói. “Đang tính nên chọn sơn màu gì đây?”
Nhật Minh sực nhớ. “Sao bữa trước bảo sơn màu trắng?”
“Màu trắng, nhưng màu trắng gì.” Đức Anh đọc một loạt. “GG0016 hay YY0031. Baby Skin hay Moonlight Sonata. Trắng Romance hay trắng Snow. Crystal hay trắng Winter’s Day.”
Quốc Phong quay sang choàng vai Đức Anh. “Khó quá, đừng sơn luôn bạn.”
Đức Anh cũng choàng vai Quốc Phong và đưa ánh mắt thông cảm nhìn sang. “Bạn chưa có nhà nên bạn chưa hiểu được đâu. Màu sơn nó cũng quan trọng như chiếc áo blouse này vậy. Nếu không khoác lên mình chiếc áo này, thì chúng ta là gì?”
“Bác sĩ tan ca.” Quốc Phong đáp ngay.
Nhật Minh không thể nhịn được cười. “Hay quá bạn tôi ơi.”
Đức Anh như bị chặn họng, nhưng gã cố tình kiềm lại. “Chúng ta cũng sẽ như bao người bình thường khác. Chiếc áo này định hình nên con người của chúng ta. Khi mọi người thấy nó, họ sẽ nhanh chóng nhận ra.” Gã giả vờ làm bộ mặt ngạc nhiên. “Ồ, anh là bác sĩ này.”
“Ở trong phòng phẫu thuật, tao đâu mặc áo blouse, nhưng mọi người vẫn gọi tao là bác sĩ đấy thôi.” Quốc Phong cười mím.
Đức Anh bặm môi, anh đang rất muốn chửi thể, nhưng đành hít một hơi thật sâu và gượng cười. “Bạn phải hiểu rằng, trong một cuộc sống bộn bề lo toan. Sau những buổi chiều tan ca mệt mỏi. Khi bạn đặt chân về ngôi nhà, màu sắc của nó đóng một vai trò rất quan trọng trong vấn đề tác động đến tâm lý.” Anh chàng vẫn không ngừng hớn hở diễn thuyết. “Nó không chỉ tô điểm làm đẹp cho ngôi nhà, mà có thể giúp chúng ta giảm stress. Tạo cho chúng ta một cảm giác yên bình và có thể đem tới nhiều năng lượng tích cực.”
Quốc Phong lắc đầu như kiểu không tán thành.
“Sao lại không?” Đức Anh hỏi ngay khi thấy biểu hiện đó.
Quốc Phong điềm tĩnh đáp. “Sẽ còn lại gì, khi không có người san sẻ, chung vui. Ấm áp nào sẽ được hình thành, khi mày nhận ra không có ai đang đợi mày về. Năng lượng nào sẽ lan tỏa trong sự cô độc bủa vây.”
Đức Anh nhếch môi khi nhận ra ẩn ý của bạn mình. “Thế tao sống một mình thì không được à? Nhiều người cũng sống một mình đó thôi.”
Quốc Phong gật đầu. “Ừm, nó không phải là nhà, mà gọi là nấm mồ của những kẻ cô đơn.”
“Thế chả phải mày cũng đang sống trong nấm mồ à.” Đức Anh nhận ra. “Hay là mày múa mồm để gợi ý vào sống chung với tao?”
Quốc Phong bĩu môi. “Không đâu bạn ạ. Tôi có người yêu rồi, và tôi đây đang tìm chỗ mới.”
“Chó nào yêu mày.” Đức Anh cười ha hả.
Nhật Minh ngạc nhiên. “Thế mày định tìm đâu? Quyết định không thuê căn hộ ấy nữa hả?”
Quốc Phong gật đầu trong lúc đang ăn cơm.
“Sao đổi ý vậy?” Đức Anh tò mò. “Bữa thằng Minh nó bảo mày dọn vào Amo ở, mày lại không chịu.”
Quốc Phong chậc lưỡi. “Vì tôi cũng muốn tìm một nơi gọi là nhà bạn ạ.”
“Amo không phải là nhà?” Đức Anh cười khẩy.
Quốc Phong liếc mắt sang. “Đó là ở ké nhà bạn. Tôi muốn nhà của mình. Một nơi gọi là nhà đúng nghĩa. Có người chờ tôi mỗi khi đêm về.” Quốc Phong nháy mắt.
Nhật Minh hiểu ngay. “Thế mày định mua nhà hay xây nhà?”
“Đang định mua đất xây nhà bạn ạ.” Quốc Phong đáp.
Nhật Minh tò mò. “Định mua ở đâu? Tao nghe bảo bên Liên Bắc giá đất đang rẻ kìa. Nếu muốn gần trung tâm thì có khu Nam Á, giá hơi cao chút, nhưng đi lại thuận tiện.”
Quốc Phong nói thật. “Tao định chọn khu Tùng Quang.”
Đức Anh vừa ăn, vừa nói. “Tùng Quang, nhưng chỗ nào của Tùng Quang?”
“Khu của thằng Minh ấy.” Quốc Phong nói.
Đức Anh phải phì cười. “Mày biết khu Euro Residence ở Tùng Quang của nó có giá bao nhiêu không? Giá đất cao gấp mấy lần ở trung tâm, nó được mệnh danh là thiên đường của xứ Thanh Hải đó.”
“Thì tao biết chứ.” Quốc Phong nói tỉnh bơ.
Đức Anh đang gắp thịt cũng phải rớt xuống vì há hốc ngạc nhiên. “Are you fucking kidding me?” Anh chàng văng tục bằng tiếng anh.
“Thật mà.” Quốc Phong nhướng mày. “Tao định mua gần nhà thằng Minh để làm hàng xóm.”
Đức Anh buông đũa xuống. “Mới trúng số hả bạn tôi? Hay vừa vớ được con của đại gia?”
“Em chào mọi người, em có thể ngồi đây được không?” Bác sĩ Như Quỳnh mỉm cười.
Đức Anh liền hớn hở. “Được em, cứ tự nhiên.”
Nhật Minh tò mò. “Sao nay ăn trễ vậy em?”
Bác sĩ Quỳnh ngồi xuống bên cạnh tiền bối Nhật Minh. “Dạ, em bận xử lý chút việc.”
Ở gần đó, y tá Bích Chi thắc mắc. “Nhiều bàn như vậy không ngồi, sao bác sĩ Quỳnh lại tự nhiên ngồi đó vậy ta?” Cô đảo mắt nhìn quanh chỗ của mình. “Chúng ta vẫn còn chỗ này.”
“Người ta không thích ngồi đây.” Bác sĩ Ngọc Vân lên tiếng. “Người ta thích ngồi gần crush hơn.”
Y tá Mỹ Xuân tò mò. “Vậy là bác sĩ Quỳnh thích bác sĩ Minh thật hả mấy chị?”
Y tá Kiều Trinh gật đầu. “Ừm, thật mà. Dạo gần đây còn bắt chước theo sở thích của bác sĩ Minh nữa.”
“Ủa, Quỳnh nó không biết bác sĩ Minh với nàng Pikachu đang yêu nhau hả?” Bác sĩ Mai Lan nhíu mày.
Bác sĩ Ngọc Vân khẽ cười. “Biết rõ ấy chứ, nhưng bả vẫn muốn chinh phục bác sĩ Minh.” Thay vì nói từ “bà ấy”, cô nói từ “bả” theo thổ ngữ địa phương của mình.
Bác sĩ Mai Lan cảm thấy khó hiểu. “Sở thích gì kỳ vậy ta?”
Y tá Bích Chi chắp hai tay trước ngực. “Bác sĩ Minh vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, gia đình lại giàu có. Mẹ lại là chủ tịch Hoàng Gia, sao lại không thích cho được.”
Y tá Kiều Trinh phản bác. “Đừng nên toxic như vậy em. Bác sĩ Quỳnh cũng tài giỏi, cũng là tiểu thư, con nhà có điều kiện. Bà ấy thích bác sĩ Minh, đơn giản là vì thích thôi. Không nên đánh đồng mọi thứ phiến diện như vậy.”
Bác sĩ Ngọc Vân sửng sốt khi nghe xong. “Woah.” Trước nay cô cứ nghĩ y tá Trinh tầm thường.
Bác sĩ Mai Lan chem lời vào. “Nhưng Quỳnh không địch lại được Pikachu đâu.”
Bác sĩ Ngọc Vân thắc mắc. “Vì sao vậy chị?”
“Vì đây này.” Bác sĩ Mai Lan mở điện thoại lên, là Instagram của ca sĩ Anh Phương.
Bác sĩ Ngọc Vân xem xong liền nói. “Đây là bác sĩ Minh á?”
“Ừm.” Bác sĩ Mai Lan phân tích. “Dáng người, rồi chiếc xe, anh ấy chứ ai nữa.”
“Phải không chị?” Bác sĩ Ngọc Vân phóng to bức hình lên. “Nếu vậy, cô gái này là Pikachu á?”
Bác sĩ Mai Lan cũng không dám khẳng định. “Chắc vậy.”
“Trước giờ cứ nghĩ nàng Pikachu này kiều diễm, xinh đẹp, cao ráo.” Y tá Bích Chi nói. “Hóa ra giờ nhìn cũng đâu có cao lắm đâu.”
“Hay bác sĩ Minh thích gu như vậy ta?” Y tá Mỹ Xuân bặm môi cười.
Bác sĩ Ngọc Vân nghĩ ngợi. “Bà Quỳnh nghĩ mình có cơ hội thắng, nghĩ lại thấy cũng có lý.”
“Vì cao hơn hả chị?” Y tá Bích Chi mỉm cười.
Y tá Kiều Trinh lắc đầu. “Em nghĩ là không đâu.”
“Tôi cũng nghĩ là không đâu.” Y tá trưởng Bích Liên bất ngờ lên tiếng.
Bác sĩ Mai Lan sực nhớ. “Chị Liên, chị biết Pikachu là ai đúng không?”
Y tá Bích Liên ừm một tiếng. “Biết rõ ấy chứ.”
“Ai vậy chị? Kể tụi em nghe với.” Bác sĩ Mai Lan năn nỉ.
“Kể làm gì.” Y tá Bích Liên nhếch môi. “Mọi người chỉ cần biết rằng, Minh nó yêu Pikachu, và bác sĩ Quỳnh không có cơ hội đâu.”
Bác sĩ Mai Lan tỏ vẻ thất vọng. “Mọi người làm em tò mò ghê á. Hôm bữa em cũng gạ hỏi bác sĩ Phong, nhưng bác sĩ cũng không nói gì.”
“Hỏi gì vậy chị?” Bác sĩ Ngọc Vân tò mò.
“Thì hỏi Pikachu là ai?” Bác sĩ Mai Lan kể. “Nhưng bác sĩ Phong chỉ đáp là người bác sĩ Minh rất yêu và đã yêu từ rất lâu rồi.”
Y tá Bích Chi tò mò. “Sao chị không hỏi bác sĩ Anh?” Người nói nhiều như vậy, chắc hẳn sẽ kể mọi chuyện.
Mai Lan đáp ngay. “Chị hỏi rồi, nhưng bác sĩ Anh còn kín miệng hơn cả bác sĩ Phong.” Cô bắt đầu thuật lại mọi chuyện.
“Anh biết Pikachu không?” Cô lúc đó đang ngồi cà phê cùng với bác sĩ Đức Anh.
“Biết chứ.” Bác sĩ Đức Anh khẽ cười. “Em cũng xem Pokémon à?”
Cô vừa mừng rỡ xong thì lại hụt hẫng. “Không phải, Pikachu người yêu của bác sĩ Minh ấy anh?”
Đức Anh giả vờ ngây ngô. “Ủa, thằng Minh cũng xem Pokémon à?”
Cô chậc lưỡi. “Không phải Pokémon, cái anh này.” Cô gắng giải thích. “Pikachu mà bác sĩ Minh hay hashtag trên Face ấy.”
“Ủa, thế không phải là Pikachu trong Pokémon hả?” Đức Anh vẫn giả vờ.
Cô phải há khẩu vì ông này. “Thế anh biết bác sĩ Minh đang thích ai không?” Cô nghĩ nên hỏi thẳng như vậy.
Đức Anh giả vờ nhíu mày. “Em hẹn tôi ra đây để hỏi về bác sĩ Minh?” Anh cố tình đưa tay sang nắm lấy tay của bác sĩ Mai Lan. “Em không tò mò gì về tôi sao? Em có thể tò mò về tôi mà. Chúng ta có thể bàn luận về Pokémon cả ngày.”
“Rồi ông ấy tự nhiên nắm tay chị, làm chị hết cả hồn.” Bác sĩ Mai Lan đặt tay lên ngực biểu cảm cho mọi người thấy. Câu chuyện cô muốn kể là như vậy.
Y tá Bích Liên chem lời vào. “Tò mò làm gì cho mệt, khi nào mấy đứa nhận được thiệp cưới của bác sĩ Minh thì sẽ rõ thôi.”
Bác sĩ Mai Lan gặng hỏi. “Chị Liên, Pikachu là ai vậy chị?”
Y tá Bích Liên đứng dậy. “Sao mọi người lại ám ảnh với cô Pikachu này vậy?”
“Vì tò mò chị ạ.” Bác sĩ Ngọc Vân như đáp thay cho mọi người. “Kiểu như ai là người đã chiếm trọn trái tim của nam thần khoa Tim mạch.”
“Nếu vậy, thì chị càng phải không nói.” Y tá Bích Liên bật cười ha hả.