Lỗ Hổng Tội Trạng

Chương 12: Nghe lời, Cận Chu




Khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn, tiếng hét này đến tiếng hét khác vang lên tràn ngập cả ghế lô, những con bạc không biết chuyện gì đang xảy ra toàn bộ đều ngồi xổm trên mặt đất.
Những người anh em của Cận Chu còn kích động hơn cả cậu, chỉ là đi bắt một Vương Đại Vinh, nhưng khí thế không khác gì các băng đảng đi đánh nhau trong phim Hong Kong thập niên 90.
Vương Đại Vinh hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, đừng nói là chạy thoát, ông ta còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị hơn mười người đàn ông cao lớn bao vây, ông ta sợ tới mức hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống đất, từ đầu tới cuối đều ở trong trạng thái sững sờ.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, vụ bắt người đã kết thúc.
Nhiệm vụ dọn dẹp đống lộn xộn được giao cho Hổ Tử, nhân đa nhãn tạp(*) không tiện nói chuyện, nên Cận Chu đã đưa Vương Đại Vinh đến con hẻm ở cửa sau của quán bar.
Con hẻm cách xa đường quốc lộ, ánh đèn mờ ảo, ít người qua lại. Hoàn toàn trái ngược với lối vào ở cửa chính sầm uất, vị trí con hẻm rất hẻo lánh, nếu đá một viên đá ra phía ngoài, có lẽ còn có thể nghe thấy được tiếng vọng lại.
"Không phải chứ, các người là ai?"
Giọng nói của Vương Đại Vinh phá vỡ sự im lặng của con hẻm, lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, gió đêm luồn qua con hẻm vắng, hòa cùng cái se lạnh đến từ đầu mùa thu.
"Biết tại sao lại tìm ông không?" Cận Chu đương nhiên sẽ không lịch sự giới thiệu bản thân, trói hai tay Vương Đại Vinh vào một đường ống dẫn, dây đai trắng hằn sâu vào da thịt khiến Vương Đại Vinh đau đớn hét lên.
"Tôi cũng không có nợ tiền người nào, các người rốt cuộc là ai?" Vương Đại Vinh cử động cổ tay, cố gắng thoát ra, Cận Chu thấy thế không nói hai lời liền cho ông ta một cái tát.
Cái tát này Cận Chu đã dùng mười phần sức lực, khiến đầu của Vương Đại Vinh đập vào đường ống rỉ sét, phát ra tiếng vang nặng nề.
Dương Thời Dữ lập tức bắt lấy cánh tay Cận Chu, kéo cậu đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Đừng kích động."
Trước đây, khi dẫn anh em đi đòi nợ, Cận Chu mới là người ngăn cản người khác động tay. Nhưng đối mặt với Vương Đại Vinh, cậu thật sự rất khó để bình tĩnh lại. Nếu không phải có Dương Thời Dữ ở đây, sợ là cậu đã sớm đánh người thành nửa chết nửa sống rồi.
"Tôi tự biết điểm dừng." Cận Chu rút cánh tay về, hơi thở của Dương Thời Dữ dường như có tác dụng xoa dịu, khiến cậu kìm nén được cơn cáu kỉnh trong lòng.
"Các người là do anh Oai phái đến sao?" Vương Đại Vinh bị đánh đến phát ngu rồi, còn chưa kịp đợi Cận Chu chất vấn, đã chủ động nói ra một cái tên.
"Anh Oai là ai?" Cận Chu cau mày hỏi.
"Không phải anh Oai, vậy các người là ai?" Vương Đại Vinh nhìn Cận Chu, sau đó lại nhìn Dương Thời Dữ, giống như thật sự không thể nghĩ ra nguyên do, vì vậy đành thăm dò hỏi, "Các người chắc không phải bắt nhầm người rồi chứ?"
"Ông biến thành tro tôi cũng nhận ra." Cận Chu nắm lấy cổ áo của Vương Đại Vinh, đè ông ta vào tường, cho ông ta một gợi ý, "Tại sao hai ngày trước ông lại bỏ trốn?"
Vương Đại Vinh dường như cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại bị truy lùng, ông ta nuốt nước bọt, nhìn hai người nói: "Các người chắc không phải là cảnh sát chứ? Tôi nói cho các người biết, lạm dụng chức quyền là phạm pháp!"
Cận Chu quả thật tức đến bật cười, một người là luật sư, một người là thẩm phán đang ở đây, vậy mà một tên tội phạm lại đang nói về pháp luật với hai người bọn họ?
"Không cần ông phải nói." Cận Chu lại vỗ vào đầu Vương Đại Vinh, "Ông ở trong tù nói là mình bị sai khiến, ai là người sai khiến ông?"
"Tôi không có nói như vậy." Vương Đại Vinh buột miệng thốt ra, như thể đã diễn tập qua vô số lần, "Tên tiểu tử thúi kia nói bậy, nếu tôi thực sự bị người sai khiến, sao tôi có thể nói cho cậu ta biết?"
Cận Chu đương nhiên sẽ không tin, nếu đây chỉ là một câu nói đùa, vậy tại sao Vương Đại Vinh lại bỏ trốn? Tại sao lại có cảnh sát đến nhà tìm ông ta?
"Ông cho rằng phủ nhận thì mọi chuyện liền xong rồi sao?" Cận Chu sắc mặt âm trầm giơ nắm đấm lên, chuẩn bị cho Vương Đại Vinh nếm mùi đau khổ, nhưng Dương Thời Dữ ở phía sau đã kịp thời nắm lấy cánh tay, ngăn hành động đánh người của cậu, cùng lúc đó, Vương Đại Vinh đột nhiên trừng lớn hai mắt nhìn cậu, lắp bắp mà nói, "Cậu, cậu là...... cậu là con trai của gia đình đó."
Cận Chu và Vương Đại Vinh gặp nhau tại tòa án, khi đó Cận Chu mười tám tuổi, tướng mạo đã sớm định hình, nên cũng không có gì ngạc nhiên khi Vương Đại Vinh có thể nhận ra cậu.
"Tôi thực sự không có bị người sai khiến." Vương Đại Vinh lập tức thay đổi giọng điệu thành khẩn, "Tôi sợ bị bắt nạt trong tù, vì vậy tôi đã bịa ra một lời nói dối, nói rằng tôi cố ý làm như vậy, để người ta không dám tuỳ tiện gây hấn với tôi."
Nếu là chín năm trước, Cận Chu có thể sẽ tin những gì Vương Đại Vinh nói, nhưng hiện tại cậu chỉ cười lạnh một tiếng, hỏi: "Nếu ông không muốn người khác gây hấn với mình, thì chỉ cần nói rằng ông cố ý giết người là đủ rồi, tại sao còn phải bịa thêm chuyện bị người khác sai khiến, ông ngại tội cố ý giết người còn chưa đủ tàn nhẫn?"
Cận Chu ngay lập tức nghe ra vấn đề trong lời nói của Vương Đại Vinh.
Nếu muốn giả vờ bản thân mình không dễ chọc, nói rằng mình đã giết người là được rồi, cần gì phải nói rằng mình bị sai khiến để giết người?
Vương Đại Vinh lộ vẻ mặt khiếp sợ, rõ ràng là lời nói dối chỉ bịa ra một nửa, vẫn chưa nghĩ qua nếu bị hỏi ngược lại thì phải trả lời như thế nào. Ông ta giật giật khoé môi, khăng khăng rằng: "Thật sự không có người nào sai khiến tôi cả, không phải bất cứ việc gì cũng cần phải có chứng cứ sao?"
"Được." Cận Chu thả lỏng cổ áo của Vương Đại Vinh, lui về bên cạnh Dương Thời Dữ, cậu hất cằm về hướng Vương Đại Vinh, nói với Dương Thời Dữ, "Anh đến hỏi."
Nếu để Cận Chu tiếp tục hỏi, chỉ sợ là cậu sẽ nhịn không được mà xuống tay tàn nhẫn. Nhưng Dương Thời Dữ có nhiều kinh nghiệm thẩm vấn nghi phạm hơn cậu, chắc chắn có thể hỏi ra được nhiều thông tin hơn.
Nhưng một tình huống làm Cận Chu bất ngờ đã xảy ra, chỉ nhìn thấy Dương Thời Dữ đứng bất động tại chỗ, không có một chút phản ứng nói: "Cậu hỏi là được rồi."
Trong lòng Cận Chu xuất hiện một cảm giác khác thường, cậu cau mày hỏi Dương Thời Dữ: "Anh không có gì muốn hỏi sao?"
Dương Thời Dữ nói: "Những gì cậu hỏi cũng là những gì tôi muốn hỏi."
Ánh mắt Cận Chu tối sầm lại, cậu trầm mặc một lúc, lại một lần nữa bước đến trước mặt Vương Đại Vinh, đổi một cách thức khác hỏi: "Ông có biết là có người đang truy sát ông không?"
Chuyện này thực ra chỉ là suy đoán của Cận Chu, nhưng vì Vương Đại Vinh không chịu thừa nhận rằng mình bị người sai khiến, nên cậu chỉ có thể lừa ông ta.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Vương Đại Vinh hơi thay đổi, môi trở nên cứng đờ, hai tròng mắt bất an hơi run lên.
Cận Chu thừa thắng xông lên, dẫn đắt từng bước: "Ông nói cho tôi biết chân tướng sự việc, tôi sẽ giúp ông giải quyết người đang truy sát ông."
Vương Đại Vinh nghe xong lời này, lập tức nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Cận Chu nói: "Cậu cho rằng tôi bị ngu sao? Sao có thể chứ."
Ngay khi lời vừa nói ra, Vương Đại Vinh dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn, ông ta nhanh chóng ngậm miệng không nói nữa.
Nếu như ông ta không bị người khác sai khiến, vậy thì ông ta không nên thuận theo lời của Cận Chu, mà phải phủ nhận chuyện bị người khác truy sát mới đúng. Ông thuận theo lời của Cận Chu "Cậu xem tôi là đồ ngu", trên thực tế đã tiết lộ rằng ông ta chính là đồ ngu.
Cận Chu hít một hơi thật sâu, kìm nén lửa giận trong lòng, cậu thực sự không muốn tin rằng cha mẹ mình lại chết dưới tay cái thứ ngu xuẩn như vậy.
Cậu thở ra một ngụm khí tích tụ, tiếp tục hỏi: "Sao, ông cho là tôi không giải quyết được người truy sát ông, đúng không?"
Vương Đại Vinh tự biết mình đã lỡ lời, dứt khoát khuyên ngược lại Cận Chu: "Cậu cũng biết có người đang gây phiền phức cho tôi, nếu tôi nói cho cậu biết, vậy chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao?"
"Ông hiện tại cũng là đang tự tìm đường chết." Cận Chu nói xong lời này, không nhịn được giơ nắm đấm lên.
Không biết từ lúc nào cơn mưa phùn đã biến thành mưa nhỏ, tiếng gào thét của Vương Đại Vinh cùng âm thanh đánh người tàn nhẫn của Cận Chu vang lên trong con hẻm lạnh lẽo ẩm ướt.
Dương Thời Dữ ở phía sau lưng nhanh chóng chế trụ Cận Chu, kéo cậu ra khỏi Vương Đại Vinh: "Cậu bình tĩnh một chút."
"Anh buông tôi ra!" Cận Chu muốn vồ tới, nhưng bị Dương Thời Dữ một tay vòng qua ngực ôm cậu lại, một tay siết chặt eo cậu, làm cậu không có cách nào lại gần Vương Đại Vinh.
"Cậu đánh ông ta cũng vô dụng, đừng kích động." Giọng nói của Dương Thời Dữ vừa thanh lãnh vừa trầm thấp, "Nghe lời, Cận Chu."
Nghe lời.
Trước đây, Dương Thời Dữ thích nói hai chữ này nhất với Cận Chu.
Cận Chu đột nhiên mất hết sức lực, cúi đầu điều chỉnh hô hấp. Dương Thời Dữ cứ như vậy ở phía sau ôm lấy cậu, cơn mưa nhẹ ập vào hai người, dập tắt hết thảy sự ấm áp.
Một lúc sau, Cận Chu hơi hất cằm, nói với Dương Thời Dữ phía sau: "Buông tôi ra."
Dương Thời Dữ im lặng quan sát Cận Chu một lúc, sau khi xác nhận rằng cậu thực sự bình tĩnh, mới buông hai tay ra.
Cận Chu bước sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho 110.
Cậu không thể để Vương Đại Vinh cứ vậy mà đi, kế hoạch ban đầu là sau khi hỏi xong, sẽ giao Vương Đại Vinh cho phía cảnh sát.
Chỉ là lập biên bản thật sự rất phiền phức, có thể sau đó cảnh sát sẽ đến tìm cậu, nhưng ít nhất tối hôm nay cậu không có tâm trạng đó.
Gọi điện xong, Cận Chu xác nhận rằng dây trói sẽ không bị gỡ ra được, liền ném Vương Đại Vinh một mình ở trong con hẻm, bắt đầu đi về phía đường quốc lộ.
Dương Thời Dữ đi theo phía sau Cận Chu, cả hai duy trì tốc độ giống nhau.
Mưa nhỏ dường như có xu hướng càng ngày càng lớn, nhưng Cận Chu vẫn không đẩy nhanh tốc độ. Sau khi rẽ vào một khúc cua, đường quốc lộ sầm uất bỗng nhiên hiện ra ở cuối con đường.
Vào lúc này, Cận Chu đột ngột dừng lại, nói với người ở phía sau: "Dương Thời Dữ."
Dương Thời Dữ suýt đụng vào lưng Cận Chu, hắn cất điện thoại, hỏi: "Sao vậy?"
Cận Chu hướng về phía trước hít sâu một hơi, sau đó xoay người, nhìn thẳng vào Dương Thời Dữ, giọng nói lãnh đạm hỏi: "Anh cho rằng tối nay tôi gọi anh đến, là để xem kịch hả?"
Tâm trạng của cậu rõ ràng không quá không ổn, Dương Thời Dữ cau mày nhẹ đến mức khó phát hiện, không trả lời.
"Tôi gọi anh đến, là vì tôi biết anh hiểu rõ chuyện này hơn tôi, có thể hỏi ra được nhiều thứ hơn. Nhưng anh thì sao?" Vẻ mặt Cận Chu không chút biểu tình dừng lại một chút, "Anh không có hỏi."
Dương Thời Dữ nhấp nhấp môi, thản nhiên nói: "Cậu hỏi thì hiệu quả cũng như nhau."
"Không giống." Cận Chu nói, "Hôm nay anh đi cùng tôi đến đây, không phải là để điều tra chuyện này, anh chỉ muốn nắm bắt tiến độ của tôi, tại thời điểm thích hợp sẽ ngăn cản không để tôi biết thêm nhiều chuyện hơn nữa."
Chỉ cần đảm bảo rằng Cận Chu không thể hỏi ra được những thông tin then chốt, đợi sau khi Vương Đại Vinh bị cảnh sát bắt đi, Dương Thời Dữ vẫn cứ như thường lệ lấy thân phận thẩm phán để tìm hiểu tình hình vụ án, nhưng Cận Chu lại không thể.
Ngay từ khoảnh khắc Dương Thời Dữ tỏ rõ hắn sẽ không tham gia vào việc tra hỏi, Cận Chu đã hiểu rõ ý đồ của hắn.
Hai người đều là người thông minh, chuyện đã nói toạc ra rồi, cũng không cần thiết phải giả vờ nữa. Dương Thời Dữ trầm mặc xuống, xem như ngầm thừa nhận suy đoán của Cận Chu.
"Anh thật là thú vị." Cận Chu cười tự giễu, "Vụ án của cha mẹ tôi, anh không cho phép tôi nhúng tay vào. Anh lấy lập trường gì mà kêu tôi phải nghe lời, Dương Thời Dữ?"
Cận Chu đánh Vương Đại Vinh ác như vậy, có một nửa lý do là vì sự tức giận đối với Dương Thời Dữ. Mà sở dĩ cậu không tiếp tục đánh nữa, cũng bởi vì hai chữ nghe lời khiến dây thần kinh cậu đau như bị kim châm.
Yết hầu của Dương Thời Dữ động động, trầm giọng nói: "Cận Chu......"
"Tôi nói này" Cận Chu ngắt lời Dương Thời Dữ, "Cha mẹ tôi chắc không phải là do anh giết chết đấy chứ?"
Dương Thời Dữ ngẩn ra: "Sao cậu lại có loại suy nghĩ như vậy?"
"Vậy thì tại sao anh lại vứt bỏ tôi?" Cận Chu khàn giọng hỏi câu hỏi đã nghẹn trong lòng cậu bấy lâu nay, "Anh không cho phép tôi hút thuốc, không cho phép tôi kết bạn, vậy nếu vạn nhất tôi thật sự vướng vào hoàng đổ độc, anh sẽ cảm thấy áy náy sao?"
Cận Chu không muốn thừa nhận, lúc đầu cậu từ bỏ việc học lại, thật ra là vì đang giận dỗi Dương Thời Dữ.
Bây giờ nghĩ lại, hành động khi đó của cậu thật là ấu trĩ, lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, cậu vẫn không nhịn được hiếu kỳ, không biết Dương Thời Dữ có phải thật sự thờ ơ lãnh đạm giống như ngoài mặt hay không.
Dương Thời Dữ cúi đầu xuống, vành mũ bóng chày che khuất nửa khuôn mặt, hai mắt ẩn giấu trong bóng tối nhìn không rõ.
Cơm mưa nhỏ đã triệt để biến thành mưa to, hạt mưa rơi trên tóc Cận Chu, trượt dọc từ trên trán xuống khóe miệng, nhiễm hương vị đắng chát.
"Được rồi, xem như anh tàn nhẫn." Cận Chu thở ra một hơi dài, cậu không nên trông chờ Dương Thời Dữ sẽ mở lòng với cậu.
Dù sao chuyện cần nói cũng đã nói rồi, Cận Chu cũng không muốn đứng dưới mưa nữa.
Cậu xoay người, quay lưng về phía Dương Thời Dữ đi về phía đường quốc lộ sầm uất, nhưng vào lúc này, trước mắt cậu đột nhiên bị bóng đen che khuất, nước mưa tát vào hai bên má cũng chợt biến mất.
Dương Thời Dữ đội chiếc mũ bóng chày lên đầu Cận Chu, lướt qua bờ vai cậu đi về phía trước: "Sẽ."
_______________
(*) Nhân đa nhãn tạp: nói chuyện với nhau ở nơi đông người sẽ dễ bị người khác nghe thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.