Cận Chu đóng cửa, nhập lại mật khẩu một lần nữa, ngày thi tuyển sinh đại học cố định mỗi năm, quả thật không có nhập sai.
Khi biết được Dương Thời Dữ đang âm thầm điều tra vụ tai nạn xe hơi, Cận Chu chỉ cho rằng Dương Thời Dữ ít nhiều cũng còn chút lương tâm, không có lòng lang dạ sói như trong tưởng tượng của cậu.
Không ngờ rằng thì ra Dương Thời Dữ vẫn luôn để tâm đến chuyện này, còn lấy ngày hôm đó đặt làm mật khẩu cửa, như thể đang nhắc nhở bản thân không được quên.
Một số suy đoán vô căn cứ xuất hiện trong đầu Cận Chu, có lẽ mở cánh cửa này ra liền có thể tìm được đáp án, nhưng cậu không làm như vậy.
Mặc dù cậu luôn khiêu chiến điểm giới hạn của Dương Thời Dữ, nhưng trong thâm tâm, cậu không hy vọng sẽ chọc giận thầy giáo Tiểu Dương của mình.
"Mình đúng là một học sinh ngoan mà."
Cận Chu tự giễu cười cười, móc ra một hộp thuốc lá từ trong túi quần, định hút một điếu để giết thời gian.
Đúng lúc này, bóng dáng của Dương Thời Dữ xuất hiện ở chỗ ngã rẽ cầu thang, hai người bất ngờ gặp mặt mà không hề báo trước, cả hai không hẹn mà cùng đứng yên tại chỗ.
Cận Chu đang một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm bật lửa, nhìn thấy ánh mắt của Dương Thời Dữ quét qua hai tay, cậu tự giác thả điếu thuốc trở lại hộp.
Dương Thời Dữ không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Cận Chu, tầm mắt rũ xuống, bước chân lên lầu: "Cậu lại đến đây làm gì?"
"Tìm anh đó." Cận Chu đút hai tay vào túi quần, dùng cằm chỉ chỉ vào cửa, "Vào rồi nói?"
Dương Thời Dữ hiển nhiên biết Cận Chu sẽ không dễ dàng rời đi, không chút phản ứng đi đến trước cửa, nhập mật khẩu mở cửa.
Dép lê mang tối hôm qua vẫn còn để ở đó, Cận Chu quen thuộc tự thay dép, đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng: "Anh giấu Vương Đại Vinh ở đâu rồi?"
Dương Thời Dữ phía bên kia đang nới lỏng cà vạt đồng phục công sở, nghe thấy vậy chợt dừng lại động tác trên tay, nhàn nhạt nói: "Tôi không có giấu."
Đồng phục công sở là kiểu thống nhất do đơn vị cấp, rất quy củ, không có kiểu dáng gì cả, người khác mặc thì như một lão cán bộ, nhưng cố tình mặc lên người Dương Thời Dữ lại có hương vị của sự cấm dục.
"Vậy ý của anh là Vương Đại Vinh tự chắp cánh mà bay?" Cận Chu phân tâm trả lời, trong đầu đang suy nghĩ rằng tại sao lại cảm nhận được hương vị của sự cấm dục, nghĩ kỹ một chút, có lẽ là có liên quan đến cặp kính gọng vàng.
Cậu quyết định rút lại lời cậu đã nói trước đó rằng Dương Thời Dữ đeo kính trông không đẹp.
"Tôi nói rồi, tôi không có giấu." Dương Thời Dữ vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, mà lần này hắn đóng cửa phòng ngủ lại.
Thật là xa cách.
Cận Chu nói thầm trong lòng, còn nói muốn nhìn bộ dạng Dương Thời Dữ cởi áo sơ mi, kết quả chỉ có thể nhìn thấy ván cửa.
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?" Cận Chu đi tới bên cạnh cánh cửa, dựa nửa người vào cửa, nói với Dương Thời Dữ ở bên trong phòng, "Nếu không tôi nhờ cảnh sát đến điều tra, xem ai đã đưa Vương Đại Vinh đi?"
Cận Chu từ đầu tới cuối không hề tiết lộ hành động của Dương Thời Dữ cho cảnh sát, thứ nhất là do cậu không muốn gây phiền phức cho Dương Thời Dữ, thứ hai là do cậu cảm thấy đây là bí mật giữa hai người.
Nhưng Dương Thời Dữ luôn phớt lờ cậu để hành động một mình, vậy thì cậu cũng không ngại tạo một chút áp lực nhỏ cho Dương Thời Dữ.
"Là bạn gái của Vương Đại Vinh."
Cánh cửa đột ngột mở ra, trọng tâm của Cận Chu không ổn định, ngã người về phía trước, nhưng Dương Thời Dữ đã kịp thời đỡ lấy eo cậu.
"Khi tôi quay trở lại, nhìn thấy một người phụ nữ đưa Vương Đại Vinh đi." Đỡ vững được Cận Chu, Dương Thời Dữ liền thu tay trở về, "Cô ta hẳn là cũng ở trong sòng bạc, chỉ là chúng ta không có chú ý đến."
"Thật sao?" Cận Chu đứng thẳng người, nghi ngờ hỏi.
Dương Thời Dữ đã đổi sang bộ quần áo ở nhà, nhiều thêm vài phần hương vị người đàn ông nội trợ của gia đình, thấy vậy Cận Chu không thể giải thích được cảm thấy...... có chút đói.
"Nếu không tin cậu có thể kiểm tra camera giám sát của quán bar, chắc là có ghi hình lại." Dương Thời Dữ nói xong đi đến phòng khách, xoay người nhìn về phía Cận Chu, "Cậu còn việc gì muốn hỏi nữa không?"
Ý của Dương Thời Dữ rất rõ ràng, không có gì muốn hỏi nữa thì có thể đi được rồi.
Cận Chu làm sao có thể bị đuổi đi dễ dàng như vậy, cậu sờ cằm, suy đoán động cơ của Dương Thời Dữ: "Anh tò mò về thân phận của người phụ nữ, nhưng lại không thể để phía cảnh sát điều tra —— Bởi vì anh không thể giải thích được tại sao mình lại xuất hiện ở quán bar, vì vậy anh liền tự mình đi đến nhà tù để điều tra? "
Mặc dù nhà tù không nhất định sẽ có manh mối, nhưng dù sao thì cũng là một hướng điều tra. Trên thực tế, Dương Thời Dữ quả thực đã tra ra được đầu mối, như vậy liền có thể thuận lý thành chương để cảnh sát tiếp tục điều tra.
"Trọng tâm của cảnh sát vẫn luôn là các mối quan hệ cá nhân năm đó của Vương Đại Vinh, xem nhẹ những người mà ông ta quen biết lúc ở trong tù, tôi chỉ cung cấp cho họ một hướng suy nghĩ khác." Dương Thời Dữ dừng một chút, "Họ sẽ điều tra người phụ nữ này, không cần cậu phải lo lắng bận tâm."
"Đến cả anh cũng bận tâm, dựa vào cái gì mà không cho phép tôi nhọc lòng?" Cận Chu nói, "Tôi nói này, anh chưa từng nghĩ tới sẽ hợp tác cùng với tôi sao? Tôi lộ tử dã(*), có thể điều tra được nhanh chóng."
"Cậu có thể có bao nhiêu dã?" Dương Thời Dữ hiếm có dịp nói nhiều như vậy, vẫn luôn không nhanh không chậm, rủ rỉ nói, nhưng khi nghe Cận Chu nhắc đến "lộ tử" của cậu, lại cau mày, "Tôi nói lại một lần nữa, Cận Chu, đừng đi làm chuyện nguy hiểm."
"Hình như anh rất lo lắng cho tôi nhỉ." Cận Chu không tim không phổi mà cười cười, cậu không có ngốc, ngay khoảnh khắc thử ra mật khẩu cửa nhà Dương Thời Dữ, cậu đã mơ hồ đoán được Dương Thời Dữ không muốn cậu dính đến vũng nước đục này.
Tuy rằng vẫn còn nhiều chuyện không hiểu được, nhưng ít nhất đối thái độ của Dương Thời Dữ, cậu cũng không còn nén giận như vậy nữa.
"Tôi hai mươi bảy rồi, Dương Thời Dữ." Cận Chu thở nhẹ ra một hơi, hiếm thấy thật lòng được một lần, "Anh vẫn xem tôi là một đứa nhóc mười bảy mười mười tám sao?"
Dương Thời Dữ trầm mặc xuống, lẳng lặng nhìn Cận Chu, giống như đang nghiêm túc tiêu hóa lời cậu nói.
Nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, điện thoại của Cận Chu đột nhiên vang lên, cậu lấy ra xem thử, mới nhớ ra mình ra ngoài là để mua cơm mang về.
"Anh Cận, mì thịt cừu đâu?" Tiểu Vũ ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Ừ, tạm thời có chút việc." Mì thịt cừu thơm phức hiện lên trong đầu Cận Chu, bụng cũng phối hợp kêu lên hai tiếng, "Cậu gọi thức ăn ngoài đi."
Cúp điện thoại, Cận Chu sờ sờ cái bụng đang biểu tình, nhìn Dương Thời Dữ hỏi: "Tôi đói rồi, nhà anh có gì ăn không?"
Khóe miệng Dương Thời Dữ khẽ co rút, tựa hồ muốn nói rằng đừng tin lời của Cận Chu. Hắn quay người đi về phía phòng bếp: "Còn nói rằng cậu không phải là đứa nhóc."
"Làm sao, người lớn thì không thể xin cơm hả?" Cận Chu cùng đi vào bếp, thấy Dương Thời Dữ mặc tạp dề, chỉ cảm thấy cơn đói đã vượt ra ngoài phạm trù vật lý.
Trong phòng bếp nguyên liệu, vật dụng nấu ăn mọi thứ đều đầy đủ hết, không khó để nhìn ra bình thường Dương Thời Dữ sẽ tự nấu ăn ở nhà.
Động tác của hắn thành thạo mà vọ gạo nhặt rau, trong lúc nhất thời làm Cận Chu có chút hoảng hốt, phảng phất như quan hệ giữa hai người đã trở lại như trước.
Có lẽ lý luận của Tiểu Vũ đã đúng, bản chất của việc dỗ dành là nói lời ngon tiếng ngọt với đối phương, dù là đàn ông hay phụ nữ, ai mà chẳng thích nghe lời hay?
Nhìn phần cơm mà Dương Thời Dữ nấu cho mình, Cận Chu dự định sẽ nói lời tốt đẹp với Dương Thời Dữ. Nhưng khi cậu vừa mở miệng, đột nhiên phát hiện việc này có chút khó khăn.
Trước mặt các cục cưng cậu có thể hạ bút thành văn nói vô số lời cợt nhả, nhưng thật sự phải nói lời ngon tiếng ngọt, thì đúng là không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
"Khụ khụ." Cận Chu tuỳ ý dựa vào tường, hắng giọng để giảm bớt ngượng ngùng của mình, "Có lẽ bản chất của anh là một quyển sách."
Dương Thời Dữ liếc nhìn Cận Chu một cách khó hiểu, không có trả lời tiếp, tục thái đồ ăn.
"Bằng không tại sao tôi càng nhìn lại càng muốn ngủ?"
Tiếng thái đồ ăn đột nhiên dừng lại, Dương Thời Dữ lạnh mặt nhìn Cận Chu, Cận Chu lập tức cảm thấy không ổn, đứng thẳng người nhích lại gần tường.
Xong rồi, thẩm phán Dương cầm con dao làm bếp đi qua.
"Đi ra ngoài chờ." Dương Thời Dữ mặt không chút biểu cảm nói.
"Đùa chút thôi." Cận Chu sờ sờ chóp mũi, chột dạ nói.
"Đừng lấy cái bộ dạng cậu đối xử với các cục cưng của cậu dùng lên người tôi." Dương Thời Dữ ném lại một câu cảnh cáo, quay lại thớt tiếp tục làm đồ ăn.
Thì ra điểm tức giận ở đây?
Dương Thời Dữ có vẻ thực sự không thích thói xấu hút thuốc, uống rượu, trêu đùa các cậu trai của Cận Chu, nhưng có thể làm gì đây? Cận Chu cậu chính là như vậy.
"Anh không phải là cục cưng của tôi." Cận Chu đã làm tốt công tác chuẩn bị chuồn đi, "Anh là tâm can bảo bối của tôi, trong hậu cung anh là lớn nhất."
Nói xong câu này, Cận Chu nhanh chóng chuồn trở về phòng khách.
Dương Thời Dữ nấu ba món một canh, là những món ăn thường ngày ở nhà.
So với đồ ăn bên ngoài thì giống như nước canh nhạt nhẽo, Cận Chu cũng không biết nó ngon ở chỗ nào, chỉ là ăn đến căng bụng mới buông đũa.
"Muốn tôi rửa bát không?" Cận Chu hỏi một câu tượng trưng.
Từ sau khi được phong là bảo bối lớn nhất hậu cung, Dương Thời Dữ vẫn luôn mặt lạnh phớt lờ Cận Chu, lúc này cũng không có trả lời, trực tiếp thu dọn bát đũa đi vào bếp.
Bình thường ở nhà Cận Chu cũng sẽ thỉnh thoảng nấu ăn rửa bát, nhưng vì Dương Thời Dữ không để cậu làm, nên đương nhiên cậu cũng sẽ không đi tranh việc.
Một lúc sau, Dương Thời Dữ đi ra từ phòng bếp, nhìn Cận Chu hỏi: "Sao cậu vẫn chưa đi?"
Cận Chu lười biếng nằm liệt trên ghế sô pha, ăn no quá thật sự không muốn động đậy, nhưng đúng lúc này điện thoại của cậu đột nhiên nhận được tin nhắn của Tôn Nghĩa.
Cậu câu lên khóe miệng, đặt điện thoại xuống, nhìn Dương Thời Dữ: "Muốn ra ngoài đi dạo cùng tôi không?"
Câu trả lời của Dương Thời Dữ nằm trong dự đoán: "Không đi."
"Được." Cận Chu đứng dậy, lướt qua bả vai Dương Thời Dữ đi về phía huyền quan, "Tôi đã tìm thấy bạn gái của Vương Đại Vinh, bây giờ đi qua xem một chút."
Dương Thời Dữ vừa mới nãy còn mong sao nhanh chóng đuổi được người đi, giờ lại nắm lấy cổ tay Cận Chu, nhíu mày nói: "Cậu nói cái gì?"
"Thật sự không đi?" Cận Chu cười cười, rút cổ tay khỏi tay Dương Thời Dữ, "Vậy tôi đi đây."
"Cận Chu." Dương Thời Dữ lại bắt lấy cánh tay Cận Chu, giọng nói mang theo vài phần khẩn thiết, "Cậu không thể nghe lời một chút được sao?"
"Anh là gì của tôi?" Cận Chu nghiêm túc hỏi, "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
Lời này của Cận Chu không khách khí một chút nào, hoàn toàn không thèm quan tâm vừa rồi là ai đã cho cậu ăn no bụng.
Dương Thời Dữ rõ ràng tức giận rồi, trên trán nổi đầy gân xanh: "Cậu là chó hoang sao, cần phải lấy dây xích trói lại, cậu mới có thể an phận?"
"Không phải chó hoang, mà là chó săn." Cận Chu cũng không có tức giận vì bị so sánh với chó, ngược lại còn tìm cho bản thân một cách nói chuẩn xác hơn, "Anh muốn trói tôi à? Nếu không trói tôi có thể đi ra ngoài cắn người đó."
Dương Thời Dữ hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ áp những đường gân xanh trên trán xuống.
Một lúc sau, hắn bình tĩnh lại, nhìn Cận Chu nói: "Đợi đó, tôi đi thay quần áo."
Cửa phòng ngủ "Rầm" đóng lại, Cận Chu tâm trạng không tệ mà cười cười —— Đã nhiều năm trôi qua, Dương Thời Dữ vẫn cứ như vậy không có biện pháp nào với cậu.
_______________
(*) Lộ tử dã: ý nói những người quen biết rộng, có nhiều mối quan hệ, mỗi khi có việc cần làm thì sẽ nhờ những người mà họ quen biết điều tra giúp (ý của Cận Chu là ẻm có nhiều đàn em, nên tốc độ điều tra sẽ rất nhanh, muốn Dương Thời Dữ hợp tác cùng ẻm)