Loạn Chiến Giang Hồ

Chương 4.1: Thần Vương Phái - Phần 1




Đâu đó tại một khu rừng, một đoàn người ăn mặc chỉnh tề đang hối hả tiến về trước. Bất ngờ một loạt ám khí phong tới, hàng loạt người ngã xuống. Cả đoàn người bắt đầu nhốn nháo thủ thế. Người thì nhảy xuống ngựa, người thì níu dây cương lại để quan sát tình hình. Họ sợ hãi khi bất ngờ bị tấn công.
“Ai, là ai, ra mặt đi.” Một tên áo xanh hét to.
Không ai trả lời, một loạt ám khí nữa tiếp tục phóng tới. Bất thình lình sau đó, một đám áo đen bịt mặt từ mọi phía phi thân lao tới. Đoàn người thấy thế nên cầm kiếm lao vào giao chiến. Hai bên vung kiếm liên hồi, âm thanh hò hét vang lên khắp nơi.
Một tên áo đen bỗng ngang nhiên bước đi chậm rãi giữa trận chiến. Nhìn gã không một chút sợ hãi hay lo lắng gì xung quanh. Gã cứ thế từ từ bước tới, ánh mắt gã chăm chú nhìn tên mặc đồ xanh đang giao đấu với ba tên thuộc hạ của mình. Bất ngờ, hai tên áo trắng vung kiếm chém vào gã nhưng chưa kịp thì đã bị mấy tên áo đen chém chết tại chỗ.
Gã vẫn cứ bình tĩnh chậm rãi bước tới mà không cần để ý, hay né tránh những tên đang lao tới giết mình. Chắc gã tin rằng đám áo đen thuộc hạ sẽ lo liệu mọi thứ. Gã chậm rãi bước đi qua những cái xác đang nằm dưới đất, tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi. Một vài tên chạy tới nhưng lưỡi kiếm chưa kịp chạm vào người gã thì đã bị kết liễu. Xung quanh, sau lưng hoặc trước mặt gã, những tên áo đen thay nhau hỗ trợ, sẵn sàng hạ sát những ai tiến tới tấn công.
Gã bất thình lình phóng phi tiêu. Tên mặc đồ xanh đang giao chiến, nghe tiếng ám khí, y liền nghiêng người né. Sau đó, y quay sang gã áo đen vung kiếm chém liên tục.
Gã áo đen điềm tĩnh nghiêng qua trái né chiêu nhưng không ngờ chiêu pháp biến hóa quá lạ thường, nên gã đảo người qua lại liên tục. Xung quanh gã, thi thể nằm la liệt, đám áo đen thản nhiên đứng nhìn hai người giao đấu. Hình như họ không muốn xen vào hoặc cũng có thể họ nhận được lệnh phải đứng im, để cho gã tự xử.
Liên tục bị tấn công nhưng gã áo đen vẫn chưa hề đáp trả, gã cứ thủ thế, đảo người né liên hồi. Tên áo xanh liên tục vung kiếm như hòng muốn giết gã. Sau một hồi thì người y toát mồ hôi, y bắt đầu thấm mệt, từng giọt mồ hôi trên mặt y nhỏ xuống y phục như thấm mưa.
Đám áo đen lúc này vẫn đứng đó, một vài người đã ngồi bệt xuống đất, hình như bọn chúng cảm thấy mỏi chân. Một vài tên khác thì tranh thủ uống nước, đâu đó là cuộc đối thoại xem ai hạ sát được nhiều người hơn.
Thấy tên áo xanh đã thấm mệt, gã áo đen bất ngờ vừa né chiêu, vừa rút ám khí ra phóng và lại là phi tiêu. Tên áo xanh định vung kiếm chém, bỗng thấy ám khí phóng tới nên liền thu kiếm về đỡ.
Vừa ném xong, gã áo đen tiếp tục vừa xoay tròn người, vừa phóng phi tiêu. Không rõ chiêu thức gì, nhưng nhìn rất đẹp mắt, trông cứ như một cơn lốc xoáy đang lướt trên mặt đất. Tên áo xanh liên tiếp vung kiếm nhưng đỡ xong ám khí này, thì ám khí kia phóng tới. Và điều gì đến cũng đến, ba cái phi tiêu cùng lúc găm thẳng vào ngực. Y quỵ xuống, tay cầm kiếm chống xuống đất, máu từ vết thương chảy ra liên tục.
“Tại sao ngươi lại giết ta… Ngươi.. là ai.” Tên áo xanh ngập ngừng rồi vận hết những khí lực cuối cùng để hét lớn. “Bạch Sơn phái và Trịnh Thi Nhân này đã đắc tội gì với ngươi.”
Bất thình lình, Trịnh Thi Nhân nhìn gã áo đen, y nhìn phong thái, điệu bộ của gã, rồi bất chợt phát hiện ra điều gì đó. Y hứ lên một tiếng. “Ta biết ngươi là ai rồi. Ngươi là...”
Chưa nói dứt câu, họ Trịnh bất ngờ bị một tên áo đen sau lưng chém chết. Không biết từ bao giờ, đám áo đen đã đứng xung quanh y. Một tên áo đen khác bước tới, lục soát người Trịnh Thi Nhân, hình như y tìm thấy cái gì đó, đó là một phong thư. Y bước tới cung kính đưa cho gã áo đen, gã mở ra xem rồi đưa phong thư cho tên áo đen chém chết Trịnh Thi Nhân.
“Giờ bang chủ định tính sao.” Tên áo đen đọc thư xong rồi hỏi.
“Bẩm bang chủ, chúng ta bị thương tổng cộng sáu người, toàn là thương tích nhẹ, không có ai thiệt mạng.” Một tên áo đen khác cung kính đi tới bẩm báo.
Gã bang chủ không trả lời, sau một hồi suy nghĩ, gã nhìn tên áo đen đọc thư rồi gật đầu. Như hiểu ý, tên áo đen ra lệnh cho thuộc hạ, sau đó cả đám mất hút vào trong cánh rừng. Giờ chỉ còn hàng chục cái xác nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy lênh láng khắp nơi.
Một lúc sau, một đám người khác phi ngựa tới, thấy quan cảnh trước mắt, một tên mặc áo trắng liền giơ tay phải lên như muốn bảo đoàn người dừng lại.
“Kiểm tra đi.” Tên áo trắng ra lệnh.
Một đám thuộc hạ nhảy xuống ngựa, chạy tới kiểm tra hiện trường. Một lúc sau, một tên áo đỏ chạy tới bẩm báo. “Là người của Bạch Sơn phái, tất cả đã bị hạ sát. Tiểu nhân không tìm thấy dấu vết gì khác của bọn hạ thủ.”
“Trịnh Thi Nhân thì sao.” Tên áo trắng nói lớn.
“Bẩm, đã bị hạ sát luôn rồi.” Vừa nói, y vừa chỉ cái xác họ Trịnh.
Tên mặc đồ trắng không nói, y thúc ngựa đi tới để xem xét thi thể của Trịnh Thi Nhân. Trên đường, y thấy một bao thư đang nằm vất vưởng trên mặt đất. Y lờ đi rồi tiếp tục tiến tới.
Y chạm tay vào vết thương rồi nhìn phi tiêu cắm trên ngực họ Trịnh. Y rút lên nhìn kỹ. Phi tiêu được làm bằng thiếc, nhẹ, phía chuôi phi tiêu là một hình tròn nhỏ, đủ để xỏ ngón tay vào. Y mỉm cười như vừa tìm ra được manh mối.
“Bọn người hạ thủ này chắc chắn là cao thủ.” Y nói với đám thuộc hạ. “Ta biết ai làm chuyện này rồi. Đi thôi.” Nói xong, y chùi tay đang bị vấy máu lên y phục của họ Trịnh.
Sau đó, y nhảy lên ngựa tức tốc phi đi, đám người cũng thúc ngựa phi theo. Không biết y đi đâu và không biết ai đã hạ sát người Bạch Sơn phái. Y đã biết được điều gì và y đang có kế hoạch gì trong đầu.
Lại nói về Trần Ngọc Phi, Đỗ Bá Phương và Định Nguyệt Hàn. Sau một thời gian bám theo, họ thấy đám người Thanh Phong phái cột ngựa lại ở khu rừng, rồi chạy bộ vào trong sâu. Ba người thấy thế cũng làm y như vậy. Bất ngờ, tên thủ lĩnh ra hiệu dừng lại, cả đám người khựng lại rồi cúi xuống núp. Ba người thấy thế cũng dừng lại và núp theo.
“Đây là đâu nhỉ.” Trần Ngọc Phi thì thào.
“Sóc Sơn, Thần Vương phái.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
Đỗ Bá Phương nói tiếp. “Không ngờ bọn chúng là to gan như thế này, đến Thần Vương phái cũng dám xâm phạm. Thanh Phong phái có lớn mạnh gấp mấy lần thì thực lực cũng không thể so bì với Thần Vương phái được. Việc tập kích lần này chẳng khác gì là đi vào chỗ chết. Điều gì khiến họ cả gan manh động như vậy.”
Đinh Nguyệt Hàn quay sang họ Trần. “Chúng ta có nên báo cho người của Thần Vương phái biết không.”
Họ Trần thì thầm. “Tất nhiên là có rồi nhưng không biết họ có tin hay không.”
“Cứ liều một phen.” Đỗ Bá Phương tiếp lời.
Cả ba người đang định đột nhập vào Thần Vương phái báo tin, thì bỗng một đám áo đen bịt mặt khác chạy đến. Cả ba người khựng lại như muốn tìm hiểu thêm manh mối.
Một gã đứng lên bước tới chỗ đám áo đen vừa mới chạy tới. “Giờ ta tính sao đây.”
“Ngươi chuẩn bị ra sao rồi.” Tên áo đen đối diện đáp lại.
“Đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó. Mọi chuyện vẫn đang theo như kế hoạch. Lần tấn công này liệu có ổn không.”
“Ngươi sợ chết sao, Đặng Thanh Tứ.”
“Thì ra là Đặng Thanh Tứ, trưởng lão của Thanh Phong phái.” Đinh Nguyệt Hàn thì thào với Đỗ Bá Phương và Trần Ngọc Phi.
Đặng Thanh Tứ tức giận. “Ngươi đừng có mà lên mặt, bộ Triệu Sơn nhà ngươi không sợ chết sao. Ngươi tưởng Quan Yên phái của nhà ngươi mạnh lắm ư.”
Tức thì, một tên áo đen rút kiếm chĩa vào cổ Đặng Thanh Tứ. Gã rút nhanh đến nỗi họ Đặng đang đứng đối diện mà không hề hay biết. Đến khi thấy vật nhọn gì đó chĩa vào cổ mình, y giật mình mới biết đó là mũi kiếm.
“Câm mồm, thứ nhãi nhép như ngươi có quyền được la lối ở đây sao. Thanh Phong phái của nhà ngươi đối với bọn ta chỉ như là đồ cặn bã. Bọn ta muốn bóp chết lúc nào lại chả được.”
Triệu Sơn liền nói chen vào. “Triệu Hải sư đệ bớt nóng tính đi.” Triệu Sơn vừa nói, vừa đưa tay hạ cây kiếm của Triệu Hải xuống khỏi cái cổ của Đặng Thanh Tứ. Sau đó y quay sang họ Đặng nhỏ nhẹ. “Đặng Thanh Tứ ngươi yên tâm, ngươi phải tin vào minh chủ chứ.”
Đỗ Bá Phương nghe được nên lắc đầu. “Giang hồ loạn cả rồi, sắp thành biển máu rồi. Không ngờ đến cả Quan Yên phái cũng nhúng tay vào chuyện này. Chuyện quái gì đang xảy ra đây.”
Đinh Nguyệt Hàn nói tiếp. “Quan Yên phái đường đường cũng là một trong Thất đại môn phái của giang hồ. Sao họ lại câu kết với bọn tà đạo gian ác này hãm hại Thần Vương phái chứ. Thất đại môn phái xưa nay luôn đồng tâm hiệp lực, quang minh chính đại, là những bậc minh quân của giang hồ. Chuyện gì đã khiến họ quay lưng lại hãm hại lẫn nhau. Và tên minh chủ kia là ai chứ. Có khi nào là minh chủ võ lâm Lê đại hiệp không.”
“Cũng có thể hoặc cũng không phải.” Đỗ Bá Phương phân vân.
“Các huynh đừng mắng ta nhưng giờ chúng ta tính sao đây.” Đinh Nguyệt Hàn thở dài.
“Chúng ta chờ thêm một lát nữa rồi hẵng tính tiếp.” Họ Trần đáp.
Cả ba người tiếp tục lặng lẽ quan sát đám áo đen. Đặng Thanh Tứ và hai sư huynh đệ họ Triệu lôi ra một tấm giấy gì đó, tựa như là bản đồ. Bọn chúng tiếp tục trao đổi với nhau, hình như là bàn về kế hoạch tác chiến.
Quan sát mãi mà không thấy động tĩnh, ba người đoán chắc tới khuya bọn chúng sẽ tấn công, nên liền lặng lẽ rút khỏi chỗ nấp để tìm đường vào Thần Vương phái để báo tin. Tìm thấy được khu vực vắng vẻ không ai canh gác, nhất là bọn áo đen đang phục kích bên ngoài quan sát không thấy. Ba người rón rén bước tới sát bên tường rồi phi thân nhảy vào bên trong.
Càng về khuya thì càng tới gần thời điểm phục kích của bọn áo đen. Thời gian rấp rút nên ba người nhốn nháo tìm phòng trưởng môn Thần Vương phái, Trương Duy Đức. Khổ nỗi, không ai trong ba người biết đường đi, cũng như phòng của Trương trưởng môn ở đâu.
Ba người bèn nghĩ ra kế bắt cóc hai tên đang đi tuần tra dưới đất để tra hỏi. Đỗ Bá Phương đánh gục một tên ngất đi. Trần Ngọc Phi thì một tay bịt miệng, một tay kề kiếm vào cổ để uy hiếp tên còn lại. Sau khi tra hỏi, hắn ta chỉ phòng Trương trưởng môn nằm sau chính phòng. Dứt lời, Trần Ngọc Phi đánh hắn ta ngất theo, rồi cả ba người kéo hai tên vào sau bụi cây cất giấu.
Tiếp tục, ba người tìm đường tới phòng Trương trưởng môn. Thấy yên ắng, ba người lộn từ trên mái nhà xuống, sau đó rón rén tới mở cửa phòng. Cả ba tiến vào bên trong, quang cảnh tối um, đang từ từ bước tới, bỗng căn phòng sáng rực lên, hình như ai đó đã thắp đèn.
Một gã mặc y phục màu đen viền đỏ, từ đâu phi tới tung quyền vào ba người. Quá bất ngờ, ba người rơi vào thế bị động. Sau vài chiêu giao đấu, hắn ta lấy tay trái bóp cổ Đinh Nguyệt Hàn, lấy chân trái làm chân trụ, chân phải đạp vào cổ họng Trần Ngọc Phi dí sát vào bờ tường. Họ Trần và họ Đinh nghẹt thở, nói không nên lời.
“Các ngươi là ai.” Vừa nói, y vừa siết chặt cổ Đinh Nguyệt Hàn.
Tức thì, Đỗ Bá Phương gỡ khăn bịt mặt, rồi quỳ xuống chắp tay cung kính. “Tiểu hạ là Đỗ Bá Phương, cùng Đinh Nguyệt Hàn ở Huyền Thương phái và Trần Ngọc Phi đệ tử của Lý tiên sinh. Chúng tiểu hạ tới đây gặp Trương trưởng môn để báo một tin quan trọng rất nguy cấp.”
“Báo tin, thì sao không đường đường, chính chính vào báo. Mà lại lén lút, ăn mặc như những tên hắc y sát thủ.” Trương trưởng môn thắc mắc.
“Dạ thưa, bởi vì bọn sát thủ thật sự đang mai phục ở ngoài kia, sắp tấn công vào tệ phái. Nếu không khéo, e rằng sẽ đánh động bọn chúng, khi đó tình thế sẽ hiểm họa khôn lường. Cho nên, chúng tiểu hạ chỉ còn cách này thôi ạ. Mong Trương trưởng môn hiểu cho.”
“Ai là Đinh Nguyệt Hàn.” Trương trưởng môn hỏi.
Đỗ Bá Phương chỉ tay vào họ Đinh. Trương trưởng môn lấy tay phải giở khăn bịt mặt của y xuống. Thấy mặt họ Đinh, Trương trưởng môn liền thu quyền. “Là Đinh đường chủ à, như vậy thì ta tạm chấp nhận tin. Thứ lỗi cho lão phu đã động thủ, chỉ vì tình thế bắt buộc thôi.”
“Dạ không sao, tiền bối... chưa... giết chúng tôi là may rồi.” Trần Ngọc Phi thở hổn hển.
“Đào trưởng môn lâu nay vẫn khỏe chứ.” Trương trưởng môn nhìn họ Đinh.
Đinh Nguyệt Hàn cung kính chắp tay đáp. “Dạ thưa, Đào sư phụ hiện tại vẫn khỏe mạnh nhưng bây giờ tình huống đang nguy cấp, mong Trương trưởng môn phát lệnh sẵn sàng ứng chiến.”
“Bọn nào lại dám xâm phạm, tấn công vào Thần Vương phái của ta chứ.”
“Là Quan Yên phái và Thanh Phong phái, cùng với Phục Ma phái và một số bang phái bí ẩn khác.” Trần Ngọc Phi nói vọng vào.
Nghe họ Trần nói, Trương trưởng môn chậm rãi nói. “Các ngươi chắc chắn chứ. Thật ra, lão phu cũng mới vừa nghe tin các bang phái trên giang hồ đang tàn sát lẫn nhau. Nhưng vì cái gì, nguyên do gì thì lão phu chưa hiểu được. Bây giờ, Quan Yên phái cũng tham gia, thì chuyện lần này ngày càng nguy hiểm rồi.”
Đỗ Bá Phương tiếp lời. “Họ muốn giang hồ dậy sóng, bang phái tranh giành, chém giết lẫn nhau.”
“Chuyện đó chỉ là một phần nhỏ thôi, lão phu nghĩ đằng sau chuyện này hẳn có một âm mưu gì đó rất to lớn.” Bỗng Trương trưởng môn giật mình như vừa nhận thấy điều gì, rồi lão quay sang nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Không xong rồi, bọn chúng đang bắt đầu tấn công. Lão phu không ngờ chuyện này lại xảy ra nhanh như vậy. Đinh đường chủ, Trần thiếu hiệp và Đỗ thiếu hiệp hãy ở yên quan sát, đừng tham gia vào chuyện này. Việc của Thần Vương phái thì để Thần Vương phái tự lo.”
Dứt lời, Trương trưởng môn phi thân lao ra khỏi phòng. Ba người lúc đầu định ở yên nhưng suy nghĩ một lát thì cũng phi thân chạy theo. Sau đó họ trèo lên mái nhà của chính phòng để quan sát tình hình. Cả ba người nhìn xuống thì đã thấy Trương trưởng môn đang đứng dưới sân chờ bọn sát thủ kéo tới.
Rốt cuộc điều ông chờ đợi cũng đến, bọn áo đen bịt mặt ở khắp nơi chạy tới, Trần Ngọc Phi nhẩm đếm cũng lên đến sáu, bảy chục người. Cả bọn đứng trước mặt ông, tay lăm lăm vũ khí, một vài tên ngạc nhiên vì sự hiện diện của Trương trưởng môn.
Trương trưởng môn đưa mắt nhìn quanh rồi khẽ cười. “Không biết các vị đêm hôm khuya khắt thế này tới bản phái có việc gì.” Cả đám áo đen không nói, thấy thế ông nói tiếp. “Quan Yên phái cũng tới đây, sao không lên tiếng nói vài câu.”
Một tên áo đen nghe thấy nên từ từ bước lên. “Trương trưởng môn, ngài quả thật tinh tường, không hổ danh là Lục Trúc Tinh Quân, một trong thập đại hào kiệt của giang hồ. Ngài đã biết chúng tôi là Quan Yên phái thì chắc ngài cũng biết chúng tôi đến đây làm gì chứ.”
“Tên này chắc là Triệu Sơn.” Trần Ngọc Phi thì thào.
“Thật sự lão phu không biết, vậy Quan Yên phái của các vị đến đây để làm gì.” Trương trưởng môn mỉm cười.
Một tên áo đen khác bước lên dõng dạc đáp lớn. “Chúng ta đến đây để xóa bỏ Thần Vương phái ra khỏi bản đồ võ lâm.”
“Nghe giọng tên này chắc là Triệu Hải.” Đinh Nguyệt Hàn nói.
Trương trưởng môn tức giận, ông lấy chân phải đạp mạnh xuống đất rồi hét lớn. “Láo xược. Nổi trống lên.”
Ba hồi trống vang lên đánh tan sự tĩnh lặng của đêm khuya. Không biết ai đã đánh trống, chắc là một đệ tử hay một gia đinh nào đó. Tiếng trống vừa dứt, một lúc sau, đột nhiên hàng đoàn người tay cầm gậy và côn kéo tới đứng sau Trương trưởng môn.
“Thì ra là trống báo động, không ngờ chỉ trong nháy mắt mà họ đã tập hợp nhanh chóng như vậy. Quả không hổ danh là Thần Vương phái.” Trần Ngọc Phi ngạc nhiên.
Trương trưởng môn bước lên hai bước rồi nghiêm nghị. “Vậy thì nhào tới xóa bỏ Thần Vương phái của ta đi.” Sau đó ông quay mặt ra sau hét lớn. “Giết chúng.”
“Sát.” Tiếng hét đầy ghê rợn của các đệ tử Thần Vương phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.