Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Chương 16: Con đường làm ăn




Một lát sau, Tống Liệt thấy ta không phản ứng gì, hắn tiến lên nói: “Ý tưởng của Công Tôn huynh có thể dùng được. Công tử, chúng ta tới nơi này chính là để buôn bán. Buôn bán binh khí vốn rất tốt, nơi này lại là quan ngoại, không giống quan nội đối với việc luyện kim quản lý tương đối nghiêm khắc. Vả lại, quan nội loạn lạc, cũng cần mấy thứ này.”
Ta mở mắt, nhìn bọn họ: “Không sai, chủ ý này rất hay, nhưng hiện tại không thực hiện được. Thứ nhất, chúng ta dù sao cũng là người trong quan nội, lại là người Hán, nếu như thu mua binh khí thì không sao, nhưng chính mình mở xưởng chế tạo vũ khí thì không được. Bởi vì quý tộc Tiên Bi và Ô Hoàn ở đây tuyệt đối sẽ không cho phép chúng ta trực tiếp sản xuất vũ khí dưới mí mắt chúng, khác nào trực tiếp đoạt việc làm ăn với chúng. Thứ hai, Công Tôn đại ca không thể ở tại nơi này. Ở đây ai cũng biết ngươi, ngươi ở lại, không chỉ tính mạng gặp nguy, chuyện phóng hỏa đêm qua cũng sẽ bại lộ. Đến lúc đó, cho dù không có người vì Duy Hồ Nhi Đáp làm chủ, nhưng hắn dù sao cũng là người Tiên Bi, những quý tộc Tiên Bi kia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Nhưng mà lò rèn này không tồi, bỏ qua thật đáng tiếc.” Công Tôn Hồng lắc đầu nói, ta cười: “Công Tôn huynh, ngươi sao lại cổ hủ như vậy, chỉ cần có người, tạo ra loại lò rèn nào mà không được? Ngươi yên tâm, ta sẽ rất nhanh chóng tạo ra được một lò rèn thật lớn. Đến lúc đó, phải xem biểu hiện của ngươi.”
Tống Liệt cũng nghĩ đến lò rèn lớn trong núi Từ Vô: “Hà hà, không sai, công tử chúng ta quả nhiên đã dự kiến trước, sớm đã có chuẩn bị.” Ta cười: “Chuyện này thật đúng lúc. Hì, hiện tại, Tống Liệt, ngươi đi ra ngoài, tiếp tục hỏi thăm phủ vệ trong thành kết thúc vụ án thế nào. Còn nữa, việc xử trí tòa nhà bị thiêu thế nào?” Tống Liệt đáp ứng đi.
Ta bên này nói: “Công Tôn huynh, xưởng rèn đó có bao nhiêu người? Bao nhiêu người trông coi?” “Người trong xưởng không nhiều, hai mươi nô lệ, ba người làm, bảy tám người trông coi.”
Ta nghĩ một lúc:”Vậy, trong số nô lệ đó có bao nhiêu người tự nguyện đi theo ngươi?” Công Tôn Hồng cúi đầu, đếm thầm nửa ngày: “Cái này, tôi nắm chắc chỉ có bốn, năm người. Những người khác khó nói.” Tần Dũng nói: “Ở chỗ đó cũng có hai kẻ bại hoại. Lộ trình chạy trốn lần thứ hai của chúng tôi chính là chúng cáo mật. Mặt khác trong đám người đó, Nạp Nhĩ Khang ca ca khẳng định sẽ theo chúng ta. Còn có Lương Cát, Hoa Đường cũng có thể, những người khác e không được.”
Ta hỏi tiếp: “Theo các ngươi, sau khi Duy Hồ Nhi Đáp chết, mấy tay hộ vệ làm thế nào?” Công Tôn Hồng hừ lạnh một tiếng: “Duy Hồ Nhi Đáp đưa tới mấy tên hộ vệ, đều là những tên lưu manh ác ôn, là lang sói trên thảo nguyên hoặc bại binh trong quan nội chạy ra. Bọn chúng chẳng tốt đẹp gì. Thấy yếu thì coi thường, thấy mạnh là sợ.”
Ta gật đầu: “Nếu như vậy, ta đã biết nên làm gì. Tốt lắm, chúng ta hãy nghỉ ngơi chút nữa. Chuyện sau này, chờ Tống Liệt trở về, ta sẽ xử lý.”
Đến giờ cơm chiều, Tống Liệt mới trở về. Ta nhìn thấy bộ dạng cao hứng của hắn liền biết sắp có tin tức tốt: “Thế nào? Nghe được cái gì rồi?” “Hà, chuyện tốt. Công tử, phủ vệ quả nhiên coi án này là vụ cháy nhà. Bọn chúng cũng thật vô lại, trong đám cháy tìm thấy mấy chục kiện binh khí liền tịch thu toàn bộ, còn nói trong vòng 3 ngày, không ai tới nhận xác, sẽ đem các thi thể chôn luôn, đem nhà cửa bán làm phí tổn mai táng. Ha ha, làm gì có loại phí tổn mai táng cao thế, rõ ràng là kiếm tiền thôi.”
Ta cũng cười, thật sự là quá tốt: “Tống Liệt, chuyện này ta không muốn trực tiếp ra mặt, ngươi xử lý cho ta. Ta đưa ngươi một ít châu báu, ngươi cầm lấy, cần phải làm gì cho hanh thông, tin rằng không cần ta dạy cho ngươi. Nhà ở đó chúng ta nhất định phải mua, sau này, đó chính là cơ sở của chúng ta ở đây. Ngươi hiểu chưa?”
Tống Liệt sửng sốt một chút, lại nhìn sắc mặt ta: “Nếu công tử tin tưởng tiểu nhân, tiểu nhân cũng tin tưởng mình, sẽ làm thử xem sao.” Ta gật đầu: “Ta biết ngươi làm được. Còn nữa, chiều tối nay ngươi hãy tới thăm vị quan lớn nhất ở nơi này, nói rõ lò rèn ngoài thành đã vô chủ, chúng ta muốn mua mấy nô lệ ở đó, về phần lò rèn đó, nếu vị đại nhân đó thích, chúng ta không ngại thay ông ta ra mặt mua lấy.”
Tống Liệt cười: “Công tử, cậu thật lợi hại, tiểu nhân hiểu rõ. Cậu yên tâm đi, tiểu nhân nhất định làm cho thỏa đáng.”
Ta cười lắc đầu: “Ngươi vẫn còn chưa thật hiểu rõ. Nếu vị đại nhân đó đồng ý chủ ý của chúng ta, ngươi thuận tiện nhắc nhở ông ta, thương đội của chúng ta phải ở nơi này hoạt động rất nhiều, nhưng không chỉ cực kỳ thích mua binh khí, mà còn sẵn lòng xuất ra số tiền lớn hơn để mua quặng sắt nguyên liệu trong xưởng ông ta! Hiểu chưa?”
Tống Liệt rốt cục thông suốt: “Ha ha, đi theo công tử, thêm thật nhiều kiến thức. Tiểu nhân phải đi đây.” Cầm theo đống lớn châu báu, hắn vui mừng ra đi. Ta cũng cười trở về phòng.
Trở lại trong phòng, ta một bên đưa thuốc cho Công Tôn Hồng, một bên đem quyết định của ta nói cho hắn nghe: “Cho nên, chỉ cần viên quan đó đồng ý điều kiện của chúng ta, chúng ta liền có nguyên một mỏ cung cấp quặng sắt. Trong núi Từ Vô, ngươi cũng không bị quấy nhiễu, nơi đó nhiều than đá, nhiên liệu, nguyên liệu đều không lo, chúng ta rất nhanh chóng có thể chế tạo được binh khí. Đến lúc đó, ngươi có thể chuyên tâm chế cho ta một số loại binh khí tốt. Tần Dũng cũng có thể an tâm luyện tập võ nghệ, về sau đi theo ta tung hoành thiên hạ.”
Ánh mắt Công Tôn Hồng nhìn ta trở nên giống với Tần Dũng: “Công tử, cậu thật lợi hại. Cái gì cậu cũng biết sao? Người như cậu lại chỉ đi buôn bán, đáng tiếc.”
Ta cười lên ha hả: “Đi buôn cũng là một thứ học vấn sâu sắc. Không phải mỗi người đều có thể trở thành Đào Chu Công*. Được rồi. Công Tôn huynh, Tần huynh, không biết các ngươi ở đây nhiều năm, trừ bỏ nghề rèn, còn biết chuyện gì nữa không?”
“Công tử, cậu hỏi đi, chúng tôi biết sẽ nói.”
“Hôm nay, ta cũng nói rõ cho huynh đệ hai người biết, ta không phải người làm ăn bình thường. Thân phận của ta rất đặc thù, hiện giờ không thể nói cho các ngươi, bọn thuộc hạ bên ngoài cũng không biết. Cho nên, ta làm ăn trừ việc để kiếm tiền, còn có tính toán lâu dài. Ta đến nơi đây, ngoài việc mua binh khí, còn muốn lập một mã trường. Phải biết rằng, hiện tại trong quan nội chiến tranh thường xuyên, nhu cầu chiến mã rất lớn. Các ngươi biết gì về mặt này không?”
Công Tôn Hồng cùng Tần Dũng nhìn thoáng qua nhau, Công Tôn Hồng nói: “Công tử yên tâm, thân phận của cậu, chúng tôi không cần biết. Chúng tôi là người của cậu, cậu cần gì, chỉ cần chúng tôi làm được, cứ việc sai bảo. Những chuyện khác không cần nói với chúng tôi. Về phần nuôi ngựa, chúng tôi đúng là có người, chính là Nạp Nhĩ Khang. Hắn chính là người rất giỏi chăn ngựa.”
“Ồ, ” ta vội hỏi: “Hắn là người thế nào? Có quan hệ tốt với các ngươi không?”
Công Tôn Hồng nói: “Nạp Nhĩ Khang là một người Hung Nô. Nhưng mẫu thân hắn là người Hán, cũng bị bắt tới đây. Phụ thân hắn là một võ sĩ Hung Nô, khi hắn còn nhỏ đã chết trận. Mẫu thân hắn mang theo hắn sống rất khổ cực, không mấy năm cũng qua đời. Sau này, hắn đi chăn ngựa cho một thân vương người Hung Nô, tích lũy được một ít kinh nghiệm. Vị thân vương kia chết trong chiến loạn, hắn liền rời khỏi thảo nguyên, lưu lạc tới nơi này, chuyên môn chăm ngựa, chở hàng thuê. Hắn tuy không phải nô lệ, chỉ là người làm, nhưng bị đối xử không khác nô lệ. Mỗi lần tôi bị đánh, đều là hắn lặng lẽ mua thuốc cho tôi. Lần trước với lần này, ngựa để tôi cùng đệ đệ chạy trốn, chính là hắn cho chúng tôi. Cho nên, giữa chúng tôi cũng là huynh đệ sinh tử.”
Thật sự là trời cũng giúp ta. “Rất tốt. Vậy ngươi cho ta một tín vật, ngày mai hoặc ngày mốt ta sẽ đi tới lò rèn ngoài thành mua mấy nô lệ. Đến lúc đó, ta cũng thuê Nạp Nhĩ Khang. Thế nào?”
Công Tôn Hồng cười: “Công tử quả nhiên nghĩ chu đáo. Không cần tín vật, cậu đến đó, chỉ cần gọi hắn là Tiểu Khang Tử, hắn sẽ hiểu ngay.” Ta vừa nghe, sao giống tên thái giám vậy, chịu đựng nửa ngày cuối cùng bật cười. Hai người bọn họ nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu. Ta cũng không giải thích gì, nhanh chóng cho bọn họ nghỉ ngơi.
Sự tình thật thuận lợi. Ngày hôm sau, Tống Liệt cười hì hì tới gặp ta: “Công tử, mọi chuyện đều thuận lợi. Quản sự nơi này là một tiểu vương gia Tiên Bi, chính là một tham quan. Tiểu nhân mới cho hắn một ít châu báu, hắn lập tức đáp ứng hết cả, nói cái gì chúng ta về sau ở trong này buôn bán đảm bảo hết sức thuận lợi gì đó. Tới lúc tiểu nhân đem ý công tử nói xong, hắn cao hứng lập tức cùng tiểu nhân xưng huynh gọi đệ. Hôm nay, chúng ta có thể đến lò rèn rồi. Còn nữa, hắn đã tìm phủ vệ trong thành, có lẽ mệnh lệnh chúng đem mảnh đất kia giao cho chúng ta.”
Ta cười: “Ngươi cần phải biếu xén chút ít cho Phủ vệ, cho hắn ít phí tổn mai táng.” Tống Liệt cười nói: “Tiểu nhân biết, cho nên, ra khỏi phủ Vương gia, tiểu nhân lập tức mời Phủ vệ đại nhân ăn cơm, còn tặng thêm mười kiện châu báu, cùng một khối vàng. Phủ vệ rất hài lòng. Liên tục nói hàng hóa của chúng ta ra vào thành chỉ là chuyện nhỏ. Còn nói, mỗi tháng Phủ vệ sẽ giữ lại một ít hàng hóa của gian thương, để chúng ta có thể mua vào với giá thấp.”
“Ha ha, Tống Liệt, ta phát hiện ngươi thật sự có thiên phú đó, nịnh nọt được tới mức đó. Như vậy cũng tốt, về sau mã trường của chúng ta cũng giao ngươi đi vỗ mông ngựa, ta cảm thấy chuyện mã trường kia chưa thấy ai đủ nhạy bén, khẳng định ngươi gánh vác rồi.” “Công tử, cậu đừng đùa tiểu nhân. Phải biết rằng toàn bộ là do cậu dạy cả. Vả lại, ngựa cũng thông minh hơn đám người này.”
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tống Liệt, ta cười ha hả: “Được rồi, đúng là nói đùa với ngươi thôi. Có điều, ta nói cho ngươi nghe, ở nơi này có thể làm như vậy, sau này về nhà, không làm thế được đâu. Cách làm này chỉ có thể đối phó với loại người không biết chuyện, nếu gặp được một vị quan công chính nghiêm minh, sớm muộn gì cũng lấy tính mạng ngươi.” Tống Liệt thưa dạ trở ra.
Việc này không thể chậm trễ, ta lập tức mang mấy thủ hạ đến chỗ văn thư trong thành. Việc mua bán nô lệ và sản nghiệp vô chủ đều từ nơi này mà ra. Xem ra Vương gia dặn dò rất đúng chỗ. Chúng ta vừa nói ý đồ tới đó, lập tức có người làm hết thủ tục cho chúng ta. Giá tiền lò rèn kia cùng mảnh đất đều hời muốn chết, ta chỉ dùng hai lượng hoàng kim đã mua được. Đương nhiên, lò rèn kia trừ bỏ năm người ta cần, còn lại đều thuộc về Vương gia.
Làm xong thủ tục, ta mang theo mười lăm thủ hạ tới lò rèn ngoài thành. Ngoài ý muốn của ta chính là ngoài tất cả nô lệ và người làm, cả bảy tên vệ sĩ cũng đều ở đó. Nhìn thấy chúng ta tới, một tên trong đó cười nịnh nọt đón chào: “Xin hỏi vị công tử này, cậu tới tiếp quản lò rèn phải không?” Ta gật đầu. Hắn nói tiếp: “Chúng tôi là bảo vệ nơi này. Hiện chỗ này thuộc về cậu, chúng tôi cũng đều rất quen thuộc nơi này, cậu xem, chúng tôi đều muốn lưu lại cống hiến sức lực.”
Ta cười nói: “Nói như vậy, ta phải cảm ơn các ngươi. Xem ra, ngươi cũng là người Hán. Yên tâm, ta sẽ lưu lại ngươi.” Các ngươi tự muốn chết, đừng trách ta. Tống Liệt nhìn thấy biểu hiện trên mặt ta, cũng rõ ràng ngay. Ta nói tiếp: “Nếu như vậy, phiền các ngươi tìm cho ta những người này tới đây, hôm nay ta dẫn chúng đi.” Ta đem danh sách bọn người Lương Cát, còn có hai tên khốn kiếp kia đưa cho hắn. Chính mình lại hỏi: “Ai là Nạp Nhĩ Khang vậy?”
Tên kia cười bước tới nhận lấy: “Công tử yên tâm, tôi lập tức kêu bọn chúng tới. Ôi, cái tên Nạp Nhĩ Khang này cũng không tốt đẹp gì, lại dám lớn mật một mình thả nô lệ chạy trốn. Dựa theo quy củ nơi này, hắn cùng bọn nô lệ đó cùng một tội. Chúng tôi đã đem hắn bỏ tù, chờ chủ nhân mới xử lý.” Ta sửng sốt: “Nếu như vậy, ngươi dẫn ta đi gặp cái tên lớn mật đó đi.”
Chú Thích:
* Đào Chu Công: Tức Phạm Lãi, tướng giỏi của Việt Vương Câu Tiễn, người đã giúp Câu Tiễn đánh bại Ngô Vương Phù Sai, sau đó cáo quan đi ở ẩn, trở thành một thương gia giàu có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.