Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 21: Shujin




Cứ như vậy, tôi bị nhốt trong phòng ngủ của Loki mà chẳng hiểu tại sao. Tôi vốn cũng định phi thân ra từ cửa sổ, nhưng hắn đã sớm giăng một đống ma pháp ngoài song cửa. Còn hai ngày nữa thôi là đến lễ Đính hôn của tôi và hắn, chẳng hiểu sao Loki lại hành động thế này.
Tôi ủ rũ ngồi ở đầu giường, ôm Lolo trong lòng, ngẩn người ra. Chỉ một lát sau, con rồng non ngu ngốc đó đã dựa vào cánh tay tôi mà ngáy o o. Tôi chẳng có gì làm, đành lục lọi mấy thứ trên cái giá sách chiếm nguyên cả một bức tường lớn trong phòng của Loki ra xem. Tuy tôi có mục tiêu trở thành một Chiến trường thần kim tượng, nhưng đám sách vở liên quan đến quân sự mà hắn thích thì tôi lại chẳng ưa được cuốn nào.
Thứ duy nhất còn miễn cưỡng thấy có hứng đọc, là một quyển sách rất dày, có tên Nghiên cứu thuật luyện kim đương đại, nhưng nó nằm tít ở tầng trên cùng của giá sách. Tôi phải bê một cái ghế ra, trèo lên lấy, kết quả là quyển sách quá nặng, rớt xuống, suýt nữa thì đập trúng đầu tôi. Một đám giấy vốn được kẹp giữa sách rơi tung tóe trên mặt đất.
Không ngờ Loki cũng đọc sách liên quan đến thuật luyện kim.
Tôi nhảy xuống ghế, nhặt sách lên, mở mấy tờ giấy bị rơi ra xem, đều có nếp gấp, viết kín thứ ngôn ngữ gì đó mà tôi chẳng đọc được chữ nào, nhưng tôi biết nó có dây mơ rễ má gì đó với thuật luyện kim. Sau đó, tôi nhìn thấy một bức tranh được vẽ bằng cọ nước trên tờ giấy nhỏ nhất.
Phong cách vẽ đậm nét cổ xưa, cả bối cảnh tranh lẫn quần áo của nhân vật đều mang đậm thứ hơi thở xa xôi cửu viễn. Người con gái trong tranh mặc bộ váy dài trắng muốt, nàng có mái tóc rất dài màu vàng nhạt, trên mái tóc ấy còn ẩn hiện vài cọng lông chim màu trắng. Đôi mắt của nàng cũng có màu nâu vàng nhàn nhạt, đường nét gương mặt vô cùng quyến rũ, lại có vẻ kín đáo bí ẩn, ngũ quan không chỉ nhu hòa, còn cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa, vóc người nàng không đầy đặn như Người khổng lồ, cũng chẳng gầy gò mảnh khảnh như tộc Tinh linh, mà được ghép từ những đường nét khêu gợi nhất, cân xứng vô cùng.
Trào lưu gợi cảm với bờ ngực nở nang mà Gullveig dấy lên đã lan tràn đến từng ngóc ngách của đất Vanaheim, đến cả một cô gái trẻ như Shia còn không nhịn được mà bắt chước. Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Thần tộc bây giờ đang dần thay đổi, vậy nên cách đánh giá người con gái đẹp cũng khiến bao người phải cãi nhau đến sứt răng mẻ lợi.
Thế nhưng, tôi vẫn có thể khẳng định một điều, cô gái trên bức tranh này là tiêu chuẩn người tình trong mộng của tất cả đàn ông tộc Vanir, không cần bàn cãi.
Thực ra, tôi cũng rất thích vẻ đẹp này, nhưng lại chẳng thể nào ca ngợi.
Bởi vì dù phong cách ăn mặc, khí chất, màu tóc cũng như thần thái gương mặt đều khác rất nhiều, nhưng gương mặt của nàng hoàn toàn chẳng khác gì gương mặt tôi.
Thì ra, con người vĩ đại, có tiếng trong truyền thuyết như Loki, cũng không thể không yêu mến những mỹ nữ tóc vàng. Tuy rằng rất vui khi hắn vẽ tôi, thế nhưng mái tóc vàng lấp lánh như mặt trời đã khiến nỗi vui sướng của tôi tụt dốc thảm hại.
Từ nhỏ tôi đã sở hữu một mái tóc màu đen, thứ màu đen mà tộc Vanir căm hận, còn tộc Aesir lại tôn sùng.
Tự nhiên có một cơn giận dữ không tên bùng lên trong lồng ngực tôi. Sao hắn dám có những ý dâm loạn như thế đối với tôi? Có phải Loki thích con bé tóc vàng nào rồi nên mới cố tình vẽ tôi ra thế này không?
Đột nhiên, mấy tiếng rên rỉ grừ grừ của Lolo vang lên sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại, nó đã đập cánh phạch phạch bay tới bên cửa sổ, mặt áp sát vào song cửa, đôi mắt to tròn mở lớn. Tôi cũng đưa mắt nhìn theo.
Tuyết rơi rất dày, đêm nay bầu trời cũng chi chít những vì tinh tú. Bóng tối lan tràn trên bầu trời, dưới mặt đất, khiến ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở đất vương đô lại càng trở nên huy hoàng chói lọi hơn bao giờ hết. Những bông hoa tuyết được ánh sao chiếu rọi, ánh lên những tia bàng bạc, khiến người ta chẳng thể nào phân biệt được đâu là ánh đèn, đâu là tinh tú, đâu là tuyết rơi.
Giữa quầng ánh sáng mênh mông rực rỡ đó, một đàn cốt phượng cực đông từ phương xa bay tới, rồi bắt đầu tản ra, lơ lửng phía trên Hoàng cung Hoenir.
Tôi chưa từng nhìn thấy đàn cốt phượng nào đông như thế. Hơn nữa, mỗi con cốt phượng đều chở trên lưng một Thần tộc Aesir có mái tóc đen tuyền.
Thừa hưởng gen di truyền từ dòng giống lớn lên trên đất tộc Aesir, cốt phượng có khả năng di chuyển trong nháy mắt. Thế nên tuy không thể phun lửa như kim dực long, chúng vẫn là những sinh vật khiến người ta sợ hãi và kiêng dè nhất trên thế giới này. Chỉ cần nhìn những quầng sáng màu lam nhạt chuyển động theo từng đường di chuyển của chúng thôi là tôi đã thấy rét lạnh cả người.
Sau khi đám cốt phượng đó lượn vòng quanh bầu trời trên đỉnh hoàng cung một lúc, một con hắc dực long lớn đến kinh người đột nhiên xuất hiện giữa bầy cốt phượng.
Tôi khẽ rên lên một tiếng, gần như ngã ngồi xuống đất.
Lúc này, ngay cả Lolo cũng nhào tới bên cạnh tôi, cả người run lẩy bẩy.
Thân mình con hắc dực long đó cũng chỉ xấp xỉ kim dực long, nhưng cả đuôi và cánh đều lớn gấp nhiều lần, lớn đến độ tần số vỗ cánh chỉ bằng một phần ba bầy cốt phượng xung quanh.
Tôi không nhìn rõ mặt người đang cưỡi trên lưng hắc dực long, nhưng chỉ cần nhìn mái tóc đen như trời đêm ấy, cùng thế trận được bảo vệ bởi một đám Thần tộc Aesir, thì tôi đoán chắc người đó chính là Shujin.
Tôi áp tay lên ngực, sợ đến độ chẳng nói được câu nào. Lolo run rẩy chui vào trong lòng tôi, không dám nhìn ra bên ngoài nữa.
Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh áp đảo của đội quân này.
Hiện giờ, hoàng cung Hoenir, thậm chí là cả đất Vanaheim này đều đang trong trạng thái không phòng bị. Nếu bọn chúng đột nhiên tấn công, e rằng đô thành sẽ thất thủ trong chớp mắt.
Tuyết rơi ngày càng lớn, ánh sáng bàng bạc cũng càng lúc càng rực rỡ. Những bông tuyết bay gần mặt đất thì bị đèn đuốc của vương đô nhuộm lên mình một tầng sáng vàng. Nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng vô số tinh tú trên trời kia đã rớt khỏi màn đêm cao vút, rơi đầy mặt đất Vanaheim.
Đúng lúc này, Shujin giơ tay lên ra hiệu.
Toàn bộ bầy cốt phượng, kể cả chính bản thân hắn và con hắc dực long khổng lồ, đồng loạt biến mất khỏi bầu trời, để rồi ngay sau đó, xuất hiện ở cổng lớn của hoàng cung Hoenir.
Một phút sau, tất cả Thần tộc Aesir đều biến mất trên lưng thú cưỡi, chắn hẳn bọn họ đã vào trong cung, tôi không thể nhìn thấy nữa. Bầy cốt phượng lập tức chia thành hai đội, trong chớp mắt di chuyển tới hai bên trái phải trước cửa hoàng cung. Tiếp sau đó, ánh sáng màu lam nhàn nhạt trên thân đám cốt phượng tắt ngúm, chúng từ từ cuộn mình lại, hóa thành một đống xương trắng nằm trên mặt đất.
Chỉ còn con hắc dực long vẫn đang lơ lửng trên cổng chính, hai cánh lớn đập liên hồi, đôi mắt màu lục tỏa sáng trong đêm tối như đang theo dõi toàn bộ mảnh đất này.
Hai tiếng sau, Loki trở về.
Hắn đẩy văng cửa chính ra, vội vã bước vào, sau đó lập tức áp lên người tôi. Thậm chí, còn chưa nói được câu nào, Loki đã bắt đầu cởi quần áo tôi ra.
“Chờ chút đã”, tôi giữ tay hắn lại, “Hôm nay thực sự em rất mệt, không muốn làm gì cả”.
“Vậy sao”, Loki thở dài một tiếng, sau đó tựa lên đầu giường.
Vốn định hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì, cũng định giận dỗi hắn vì dám vẽ tôi thành con khỉ lông vàng chóe như thế, còn muốn mắng cho hắn một trận tơi bời vì cái tội dám nhốt tôi trong phòng, nhưng tôi đợi một lúc lâu, hắn vẫn im lặng như cục đá. Đột nhiên thấy trong lòng khó chịu vô cùng, tôi tới gần, ôm đầu hắn: “Hôm nay mệt lắm rồi đúng không? Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi”.
Đột nhiên, Loki ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó vùi đầu vào lồng ngực tôi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Xin lỗi…”.
“Không sao cả”, tôi nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn: “Bất kể có chuyện gì xảy ra, em đều sẽ ủng hộ anh”.
Cứ tưởng sau khi xin lỗi, Loki sẽ thả tôi ra, ai ngờ ngày kế tiếp tôi vẫn bị nhốt trong phòng không cựa quậy được gì. Thế nhưng chỉ một ngày nữa là tới lễ Đính hôn, thư mời cũng gửi cho người ta hết rồi, tôi chẳng tin một mình hắn có thể đi đính hôn được.
Lúc trời tối, Loki lại ra ngoài.
Tuyết rơi lớn hơn ngày hôm trước, một mảnh trắng xóa như tầng tầng lông ngỗng mềm mại, như vô số cánh hoa bị gió thổi tung, bao trùm toàn bộ vương đô, che lấp tất cả những nóc nhà vàng ánh. Từng bông tuyết rơi xuống bệ cửa sổ, dần dần tan vào trong lớp ma pháp bằng lửa mà Loki đã giăng ra.
Tôi với tay ra ngoài cửa sổ, phát hiện đúng là ma pháp đã bị trung hòa rồi, lập tức hớn hở ôm Lolo nhảy phốc ra ngoài. Ai ngờ Loki không chỉ giăng một tầng ma pháp lửa, còn bồi thêm một lưới ma pháp ràng buộc khả năng đi bộ trên không trung. Thấy mình sắp sửa có nguy cơ rơi tự do xuống dưới, thực hiện cú “hôn mông” nồng nàn với mẹ đất thân yêu, tôi nhanh trí vươn tay nắm lấy một ống dẫn trên tường. Có điều, bề mặt ống nước đã đóng một lớp băng dày, tôi không tài nào nắm chặt được, thế là người tôi lao thẳng xuống dưới.
Cuối cùng, mông tôi vẫn nện cái “rầm” xuống mặt đất ở tầng một. Đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chẳng dám rên rỉ câu nào.
Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân của một nhóm người từ phía sau truyền lại.
Chắc chắn không thể là Loki. Tôi thở một hơi dài, sau đó đứng lên, ôm Lolo lén chạy về hướng hoàng cung.
“Ai?”
Nghe giọng nói ấy vang lên, tôi nhất thời không biết phải khóc hay cười cho hợp cảnh. Chỗ này rõ rành rành là đất của tộc Vanir, gã Thor đó là cái thá gì mà dám to mồm hỏi “Ai?” ở đây. Tôi cũng ngứa mắt với hắn từ lâu lắm rồi, xoay người lại cao giọng nói: “Một con dân của đất Vanaheim”.
Tuyết lớn nhanh chóng rơi đầy đầu, Lolo lạnh tới độ rúc vào khuỷu tay tôi, run lẩy bẩy.
Trong chớp mắt, hai gã Thần tộc Aesir đã xuất hiện ngay trước mặt. Một trong hai người đương nhiên là Thor. Cả hai đều mặc trang phục đen tuyền, trên người Thor là chiếc áo choàng dài của thần quan Bóng tối, gã còn lại thì mặc một bộ giáp xen giữa hai màu đen và bạc, trên lưng đeo thanh kiếm khổng lồ còn to hơn bắp tay hắn – thanh kiếm của thần Bóng tối.
Hắn có một mái tóc đen tuyền thả xuống ngang vai, kiểu tóc có chút lộn xộn, phần đuôi hơi cong lên, đôi mắt màu lam thẫm, không hề có tiêu cự, người ngoài nhìn vào chẳng thể biết hắn đang quan sát cái gì. Gương mặt hắn trông còn rất trẻ, có lẽ cũng chỉ xấp xỉ tuổi tôi. Hắn cao gần bằng Thor, nhưng mặc dù đã tròng áo giáp lên người, vẫn không thể che đi thân hình gầy gò của hắn. Có lẽ vì hắn vẫn chỉ là một thiếu niên, nên không có được vẻ thành thục chín chắn của người trưởng thành chăng?
Nếu như không phải ánh mắt hắn lạnh lẽo không cảm xúc, lại mặc chiến giáp trên người, thì hắn đúng là một mỹ thiếu niên đáng yêu cực kỳ tiêu chuẩn.
Quên nói thêm một điều, tôi biết hắn là ai.
“Đây là nhà của Hỏa thần đại nhân, không biết ngài Thor và ngài Hoder đang làm gì ở chỗ này vậy?” Tôi biết bọn họ đến đây để hòa đàm, nhưng nỗi phẫn hận với tộc Aesir dù có chết, tôi vẫn không dứt bỏ được.
“Nhà của Loki thì sao? Chúng ta tới tộc Vanir hòa đàm, không có nghĩa là hòa đàm với Loki!”, Thor nói.
“Nếu không hòa đàm với ngài ấy, e là chẳng có cách nào hòa đàm với tộc Vanir đâu. Huống hồ, còn chưa biết ngài ấy có chịu ký vào bản hiệp ước đấy hay không cơ mà”, tôi ôm siết lấy Lolo, liếc mắt nhìn Thor: “Tôi đi trước, các ngài cứ tự nhiên”.
“Loki đang ở đâu”, lúc này, một giọng nói như có như không truyền vào tai tôi.
“Xin hỏi ngài Hoder định làm gì?”
“Giết hắn.”
Nghe câu ấy, đột nhiên trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh Loki trọng thương vì bọn họ vây đánh, ngọn lửa giận vô danh lặng lẽ len lỏi trong lòng: “Thần Bóng tối, không phải tôi có ý xem thường ngài, nhưng trừ phi ngài đem theo một đám người tới, nếu không người bị giết chắc chắn là ngài”.
“Kể cả phải dẫn người theo, ta cũng muốn giết hắn.”
“Hèn hạ.”
Câu nó vừa thoát ra khỏi miệng, Hoder đã rút thanh kiếm lớn trên lưng ra, ánh sáng bạc vừa lóe lên dưới chân, thân thể hắn đã biến mất không tung tích. Tôi khẽ run, sau đó bay lên không trung một đoạn. Quả nhiên, vừa mới bay lên, Hoder đã xuất hiện ngay chỗ tôi vừa đứng, hai tay nắm chặt kiếm, mũi kiếm lê trên mặt đất.
Hắn lại biến mất giữa một quầng sáng bạc.
Đánh nhau với Hoder, tôi đi đời là cái chắc. Tôi vội vàng lôi bình ống nghiệm sương mù vẫn mang theo người, ném xuống đất, Lolo cũng bay khỏi tay tôi. Sau đó tôi rút một thanh đoản kiếm ra, dùng sức phi xuống dưới. Phía dưới truyền đến một tiếng “choang” giòn tan, thanh kiếm của Hoder đã đánh bay thanh đoản kiếm của tôi.
“Grào…”
Tiếng rồng non nớt vừa vang lên, ngọn lửa hung dữ đã bùng cháy giữa trời tuyết trắng. Hoder hét lên đau đớn, ôm tay, thanh kiếm khổng lồ rơi xuống đất. Ngay sau đó, Lolo vỗ cánh nhào vào lòng tôi.
“Thứ gì đó?”, Hoder ngẩng đầu nhìn lên.
“Grào! Grào!” Lolo nằm trong lòng tôi, bắt đầu nhe nanh múa vuốt, khiêu khích hắn.
Hoder vẫn không từ bỏ ý định, nhặt kiếm lên, định di chuyển tới chỗ tôi, tôi lại phải bay cao thêm một chút. Đúng lúc đó, vô số những dây gai màu đen lao khỏi nền đất, cuốn lấy chân của Hoder.
“Hoder, ngươi đang làm gì?”, một giọng nam vọng lại từ phía xa xa.
Trong mắt Hoder ánh lên vẻ kinh hoàng đây có lẽ là biểu cảm duy nhất tôi từng nhìn thấy trên mặt hắn. Thế nhưng, ngay lập tức hắn lại trưng lên bộ mặt xác chết của mình: “Giết người”.
“Giết ai?”
“Lũ chó Vanir.”
“Trước khi tới đây ta đã nói gì?”
“… Không được giết người trên đất Vanaheim.”
“Vậy ngươi đang làm gì?”
Hoder nắm chặt kiếm trong tay, mở miệng, nhưng không nói câu nào.
“Quay về.”
Hoder tra kiếm vào vỏ kiếm đeo sau lưng, sau đó di chuyển tới một nơi vượt xa tầm nhìn của tôi.
Tới tận lúc hắn biến mất, tôi vẫn không nghe được câu đối thoại nào giữa hai người đó. Điều chiếm lấy tâm trí tôi chính là giọng nói của người đàn ông mới xuất hiện. Rất thân quen, quen đến độ như vừa mới hôm qua còn nghe hắn thì thầm. Có điều, tôi lại không nhớ nổi đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu.
Trời tuyết mênh mông, như hàng vạn hàng ngàn con bướm trắng đang bay lượn.
Một bóng người cao lớn xuất hiện giữa tuyết trắng và bóng tối vô biên. Đôi giày bó chặt giẫm trên nền tuyết, vang lên những âm trong trẻo. Hắn mặc y phục đen, bên ngoài khoác tấm áo choàng lông màu tuyết, rất dày, mái tóc ngắn đen thẫm như phản chiếu ánh sáng của những bông tuyết xung quanh.
Tôi biết tuổi hắn không còn trẻ, nếu không muốn nói là rất già. Nếu không biết tên của hắn, chắc chắn tôi sẽ chỉ nghĩ rằng kẻ trước mặt mình là một người đàn ông để râu quai nón, mới bước vào tuổi trung niên, bởi vì gương mặt và thân thể của hắn được chăm sóc tốt lắm, hầu như không khác chút nào so với chàng trai tóc đen, anh tuấn vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.
“Thor, ngươi cũng về đi.”
Thor đáp lời một tiếng, rồi biến mất trong nháy mắt. Người ấy làm như tôi không hề đứng đó, lập tức rời đi.
“Chờ chút đã”, tôi nhảy xuống đất, không nhịn được tiến lại gần: “Ngài là… Shujin?”.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn tôi.
Tôi ôm Lolo chặt hơn, đột nhiên thấy mình chẳng biết nên nói gì nữa. Ngày trước, tôi cực kỳ căm hận Shujin, thế nên chưa từng tỉ mỉ ngắm kỹ gương mặt của hắn. Lần đầu tiên thấy mặt, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là cảm thán hắn cao thế nào, khí phách ra sao, hay là có bao nhiêu uy nghiêm khiến người ta không dám tới gần… Tôi chỉ bị sững sờ bởi gương mặt hắn.
Đó là gương mặt mà tôi đã thấy vô số lần trong những giấc mộng mê man, vừa quen thuộc lại quá đỗi lạnh lùng. Chỉ là lần này gặp mặt, gương mặt đó như già đi năm mươi tuổi.
“Đúng”, hắn lạnh lùng trả lời tôi, sau đó lại quay người đi tiếp.
Đáng lẽ tôi phải căm hận hắn, hận hắn đã giết gia đình tôi, giết người trong tộc tôi, khiến biết bao người trong bộ tộc phải lang bạt tha hương. Thế nhưng không hiểu sao, tình cảm của tôi với hắn không giống như với Thor, với Hoder hay bất cứ một Thần tộc Aesir nào.
Nhìn hắn, tôi có cảm giác hắn không thuộc về bất cứ một thị tộc nào cả.
Bầu trời đen kịt và tuyết rơi mênh mông như hợp thành một thể, hắn xoay người bỏ đi, bóng lưng ấy cùng với cảnh tôi đã thấy trong giấc mơ cũng bắt đầu hòa làm một, giống như một đoạn hồi ức, rất mơ hồ cũng rất đỗi xa xôi.
“Bệ hạ”, tôi vội chạy lên phía trước, “Tôi có một câu muốn hỏi ngài”.
Hắn dừng lại, nhưng chẳng quay đầu.
“Trước đây, bệ hạ đã tới Vanaheim lần nào chưa?”
“Chưa từng.”
“Thế nhưng, tôi cứ cảm thấy đã gặp ngài ở đâu đó rồi?” Nếu nói là thấy trong mơ thì hoang đường quá, tôi thầm ngẫm nghĩ: “Không phải trong sách, cũng không phải trên chiến trường… Hình như tôi đã từng nhìn thấy dáng dấp thời trai trẻ của bệ hạ”.
“Vậy sao?”, Shujin quay người lại, khóe miệng nhếch lên: “Cô bé, cô vẫn còn quá trẻ. Nếu là sáu, bảy mươi năm trước, nói không chừng ta có thể trả lời được câu hỏi này của cô”.
Tôi ngơ người một lúc lâu, không hiểu câu đó của hắn có ý gì. Mãi đến lúc hắn lại xoay người bước tiếp, tôi mới chợt tỉnh ra, nhịn không được mà hét ầm lên: “Tôi không có ý đó! Tôi đã có người mình thích rồi, ngài đừng hiểu lầm”.
Song, hắn dường như chẳng để lời tôi nói lọt vào tai, bóng dáng dần biến mất trong trời tuyết mịt mùng.
Đột nhiên tôi nhớ lại khi Loki còn chưa thức tỉnh, hắn từng nói với tôi rằng Shujin cực thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Rõ ràng sự thực không phải vậy, thế nhưng, tôi thật sự không có tí ý nghĩ gì về chuyện đó… Càng nghĩ càng điên, tôi không biết nên làm thế nào, đành giơ chân đá bay mấy đụn tuyết đi cho hả giận.
Đúng lúc này, giọng nói của Loki vang lên sau lưng tôi: “Có chuyện gì mà trông em tức giận thế?”.
Tôi giật nảy người, quay phắt lại, xua tay lia lại: “Không có gì, vừa nãy có gặp một gã tẻ nhạt muốn chết. Mới hỏi có mấy câu, hắn đã tưởng em tán tỉnh hắn. Đúng là không đỡ nổi”.
Chuyện tôi mơ thấy Shujin, tôi không thể nào để Loki biết được. May mà hắn cũng không để ý lắm, chỉ bước lại gần, sau đó hai mắt hơi híp lại: “Ena, hình như anh đã nói với em, đừng ra khỏi phòng anh, đúng không?”.
“Em biết… Thế nhưng ở trong hoài chán lắm. Bên ngoài mới có tuyết rơi, em định ra ngoài đi dạo mấy vòng.”
“Được rồi, dù thế nào tối mai chúng ta cũng đính hôn, vài hôm nữa Thần tộc Aesir cũng sẽ rời đi, em sắp tự do rồi.” Hắn đặt tay lên vai tôi, rồi khẽ hôn lên trán: “Tuyết rơi nhiều như thế, em không thấy lạnh sao?”.
Đột nhiên tôi thấy cần cổ lạnh buốt, một nắm tuyết rơi tọt vào trong áo tôi. Tôi há hốc miệng, vội túm áo rũ vài cái: “Lạnh quá đi, anh có bị thần kinh không đấy!”, sau đó vốc một nắm tuyết lớn trên nền đất, ném vào mặt Loki.
“Sợ quá đi, nữ vương nổi điên rồi!”
Loki chắn hai tay trước ngực, liên tục lùi lại, vòng ra sau lưng, ôm chặt lấy tôi. Tôi chưa chơi đủ, cố sức chọc hắn vài cái nữa, ngay cả Lolo cũng lởn vởn bên cạnh đạp hắn mấy phát, nhưng hắn vẫn chẳng chịu buông tay.
Nhịn không được mà cười phá lên, tôi ôm cổ hắn, sau đó hôn hắn một cái rõ kêu. Loki dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy. Hoa tuyết như những mảnh vỡ nhỏ xinh màu trắng muốt, lả tả rơi xuống thân thể chúng tôi, đậu trên tóc đỏ như màu hoa hồng của hắn.
Nụ hôn ấy, kéo dài thật lâu.
Cuối cùng, Loki khẽ thì thầm vào tai tôi: “Hôm nay đã nghỉ ngơi đủ chưa?”.
Người vốn đang run lên cầm cập, thế mà nghe xong câu đó, mặt tôi nóng bừng lên như bị lửa thiêu: “… Rồi”.
Sau khi vào phòng ngủ, Loki đi tắm, tôi thì ra ban công, định bụng đóng cửa lại, nhưng đột nhiên nhìn thấy bên dưới ban công có bóng người đang đứng ở một nơi thật xa xôi.
Tuyết trắng bay nghiêng, Shujin đứng đó, lẳng lặng giữa trời tuyết ảm đạm mịt mù.
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng này, áo khoác rất dài, cũng rất dày. Hắn đứng đó, như đã đứng cả mấy nghìn, mấy vạn năm.
Đúng lúc tôi đang do dự không biết có nên đóng cửa lại hay không thì hắn xoay người đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.