Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 14: Thăm thú phố Idun




Bài báo này chắc chắn là tin vui lớn nhất trong năm nay của Thần tộc Vanir, bởi vì nó là một hiệp ước cực kỳ bất bình đẳng, liên quan đến việc cắt đất và bồi thường. Nếu là trước đây, Odin chẳng thèm nhìn tới nó dù chỉ một giây. Nhưng lần này, chàng đã thỏa hiệp.
Nguyên nhân thái độ nhún nhường từ trận chiến lần trước của tộc Aesir chắc chắn có liên quan tới Odin, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sự bất thường trong chuyện này lại bởi vì ta.
Cả ta và Bragi đều không phải là những chủ thần đóng vai trò chủ chốt trên chiến trường, nhưng có một sự thật hiển nhiên là, bất cứ chủng tộc nào trên chín thế giới này đều đã hằn sâu vào tâm trí mình một cách nghĩ, ấy là dựa vào số lượng chủ thần để đánh giá sự mạnh yếu của hai phe Thần tộc. Lần lượt mất đi chủ thần sẽ chỉ khiến sĩ khí quân lính bị đả kích liên tục, cũng sẽ khiến con dân bắt đầu nghi ngờ về sức mạnh của bộ tộc mình. Tuy trong trận chiến trước, việc bị chúng ta đẩy lùi là một đòn đả kích không nhỏ đối với tộc Vanir, nhưng dưới con mắt của con dân Aesir, đó chẳng qua chỉ là thứ thành công được đánh đổi bằng một vị Chủ Thần.
Mãi tới lúc này, ta mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng nhất: Bất kể Loki có đối xử với ta tốt thế nào, bất kể có Fasier và chiếc nhẫn đứng giữa làm cầu nối hay không, chỉ cần ta còn hướng về Odin và bộ tộc, chúng ta vẫn cứ là kẻ địch, đứng ở hai phía hoàn toàn đối lập.
Ta vội vàng ném tờ báo đi, ngáp dài một cái: “Thật vô vị, đọc chữ viết của các người làm ta mệt muốn chết”.
Loki lại nhìn ta bằng ánh mắt đong chút hoài nghi: “Frigg, em không sao chứ?”.
“Ta đương nhiên không sao, rất tốt là đằng khác.”
“Sắc mặt em rất khó coi… Có phải vì ở trong nhà lâu quá, giờ đột ngột ra ngoài nên cảm thấy khó chịu không? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?”
“Đừng, vất vả lắm ta mới có cơ hội ra ngoài một chuyến, nhất định phải đi cho đã.”
“Em không cần lo. Ta đã thảo luận vấn đề này với nghị viện rồi, sau này em không cần phải ở trong nhà suốt ngày nữa. Chỉ có điều… cũng không thể rời khỏi Vanaheim”, hắn nâng cổ tay ta lên, chỉ vào dấu ấn ma pháp màu đỏ hằn trên đó, nói: “Ta đã sử dụng ma pháp trói buộc lên cơ thể em, chỉ cần em rời khỏi Vanaheim là ta sẽ tìm được em ngay. Có điều, bất cứ Thần tộc nào có ma lực cao hơn ta đều phá giải được nó”.
“… Vậy à.”
Ta cảm giác Loki nói câu cuối đúng là thừa. Xét về thần lực, không ai có thể vượt Odin, nhưng về phương diện ma lực, ngay cả Odin cũng chẳng phải là đối thủ của Loki.
Chúng ta vừa nói vừa dạo bước trên con phố Idun tấp nập người qua lại. Sau khi được mở mang tầm mắt về những thứ trang bị, nguyên liệu, dung dịch mới lạ mà ta chưa từng bắt gặp ở tộc Aesir, đường nhìn của ta lại bị thu hút bởi một tiệm luyện kim cực lớn.
“Xưởng luyện kim Sif?”, ta ngước mắt nhìn tấm biển lập lòe ánh sáng mà nói.
“Ừ, trước đây vốn gọi là xưởng luyện kim Shia, cũng chẳng khác xưởng rèn của em là mấy, việc làm ăn cũng không phát đạt như giờ, nhưng sau này Sif thức tỉnh, nơi đây liền thành chốn khách hàng chen nhau tới.” Nói đến đây, Loki cười cong khóe mắt, “Thực ra, những thứ nàng làm ngoại trừ việc khiến cho lớp gói ngoài cầu kỳ hoa lệ hơn, giá bán tăng gấp mấy lần ra, thì chất lượng vẫn y chang khi trước. Dù Sif là chủ thần thật, nhưng kỹ thuật luyện kim của nàng vẫn cứ quanh quẩn quẩn quanh, kiểu như là tay mơ trong giới chuyên nghiệp, và là dân chuyên nghiệp trong giới những tay mơ”.
“Ha ha, cái đó thì còn phải xem xét tình hình. Bảo Sif làm dung dịch dùng trên chiến trường thì không được giỏi giang lắm đâu, nhưng nếu bảo nàng điều chế ra mấy thứ như tinh dầu gợi cảm, dung dịch hóa trang thành mỹ nữ… không chừng lại đứng đầu bảng luôn ấy chứ.”
Ta cứ thế bật cười, sắc mặt của Loki lại dần dần trở nên nghiêm túc.
“… Sao em lại biết những chuyện này?”
Bởi vì ta hiểu Sif, nàng chính là người như thế. Huống hồ, những gì Jarnsaxa biết về thực lực của Sif có khi còn cặn kẽ hơn cả chính chủ, ta đương nhiên cũng biết. Có điều, ta không giải thích thêm gì.
“Đúng rồi, ngươi nói xưởng rèn Ena ở chỗ này à?”
“Đúng, ở bên cạnh cửa hàng chuyên bán quặng địa ngục… Đã nhìn thấy chưa?”, Loki chỉ tay về phía một cửa hàng nhỏ nằm hơi chếch ở phía đối diện.
Trong lòng ta, một kế hoạch đáng sợ đang dần thành hình. Khi ý thức được mình sẽ làm ra chuyện này, bản thân ta cũng giật mình kinh hãi. Nhưng sau khi bình tĩnh, tự suy xét lại, ta cảm thấy mình làm thế cũng không có gì quá đáng. Không cần bàn đến những thứ như “binh bất yếm trá”, nếu ta đoán không nhầm, bọn hắn mới là người dùng ta uy hiếp Odin trước. Ăn miếng trả miếng như thế này, không ai nợ ai cả.
Đẩy cánh cửa của xưởng rèn Ena, một cửa hàng nhỏ đầy đủ trang bị mà giản đơn, sạch sẽ hiện ra ngay trước mắt chúng ta. Ta nhìn vào trong phòng: lò lửa, đá mài dao, rương vật liệu, đe rèn, giá thuộc da, bàn bày thành phẩm… Tuy hoàn toàn không cảm thấy quen thuộc, nhưng với sự hiểu biết của mình về kỹ thuật rèn, ta vẫn có thể biết được một điều, đó là tất cả những dụng cụ cũng như vật liệu trong căn phòng này đều được lựa chọn một cách vô cùng tỉ mỉ trong điều kiện tiền vốn không nhiều. Chủ của cửa hàng này hẳn phải là một thần kim tượng không giàu, nhưng lại có một con mắt rất tinh tường.
Mà ta cũng hiểu rõ trong lòng, tay nghề của mình phần lớn đều được kế thừa từ đây.
Hẳn phải là một nơi khiến người ta hoài niệm…
Nhưng, ta vẫn cảm thấy sao mà nó xa lạ quá.
“Hôm nay xưởng nghỉ việc, ngày thường thì nơi này vẫn được kinh doanh bởi những trợ thủ thuở trước của em cùng một thần kim tượng khác, nhưng không hề sửa chữa gì, cũng có thể vì ta nghĩ một ngày nào đó em sẽ trở về, cũng có thể là vì không muốn người khác sửa chữa nơi đây thành một bộ dạng hoàn toàn khác…”
Loki đứng bên cạnh nói thế, sau đó cúi người nhặt một đôi bao tay lên, còn cả một bao đồ nghề dường như đã bị lãng quên trên giá từ lâu, nhẹ nhàng chỉnh trang lại, sau đó đặt về chỗ cũ.
Làn da trên gương mặt nghiêng của Loki mang sắc trắng ngần tưởng chừng như trong suốt, đôi môi cắn chặt. Chỉ cần nhìn vào hàng mi đang khẽ chớp của Loki là ta đã biết, nhất định trong lòng Loki đang nhớ tới người con gái đã lựa chọn lãng quên mọi điều về hắn…
Đường nhìn của Loki dừng lại ở những đồ vật cũ ấy càng lâu, thần thái trong đôi mắt kia lại càng ảm đạm.
Ena… Rốt cuộc nàng vẫn là một linh hồn đã biến mất, vĩnh viễn.
Ta lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mắt, khẽ nói: “Chủ của xưởng rèn này hình như cũng không giàu có gì, nếu muốn mua mấy thứ như ngọc bích Niflheim hay hồng ngọc Muspelheim, chắc hẳn phải đau đầu lắm”.
Vẻ buồn bã trong ánh mắt Loki biến mất trong thoáng chốc. Hắn vội vã ngẩng đầu, hoài nghi nhìn ta: “Sao em lại nhắc đến hai loại đá quý đó?”.
“Không biết… Chỉ có điều chỗ này, khiến người ta cảm thấy có chút thân quen…” Ta quan sát xung quanh, giật tấm rèm trên cửa sổ ra, nhìn ra con phố nườm nượp ngựa xe, thất thần nói: “Đặc biệt là nhìn từ chỗ này, càng thấy quen thuộc”.
Loki không đáp lời, hắn chỉ ngồi thẳng người lên, dường như mỗi dây thần kinh trên cơ thể hắn đều đang trong trạng thái căng thẳng cực độ.
Ta kéo rèm vào, rồi lại chậm rãi kéo ra, ánh sáng ngoài cửa sổ tựa như con nước, khi hạ thấp khi dâng cao.
“Dường như đứng từ chỗ này, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người quan trọng nhất trong lòng mình…”
Chẳng biết tự lúc nào, Loki đã ra khỏi căn phòng.
Lại thêm một lần kéo rèm vào rồi lại kéo ra, lúc này, thứ xuất hiện trước mắt ta không chỉ là ánh sáng mặt trời, mà còn là gương mặt đương độ thanh xuân của hắn: “Nếu là như thế, em… sẽ cân nhắc việc để ta trở thành người đó chứ?”, hắn dè dặt nắm tay ta, thanh âm rất nhẹ, cũng chẳng chút tự tin.
Từng tia nắng mặt trời chiếu từ phía chân trời, xuyên qua bầu trời trong vắt, lướt mình qua những tầng mây trắng ngần, vẽ thành những đường viền vàng nhạt trên mái tóc đỏ rực màu lửa của Loki.
Bầu trời cao rộng vô cùng, dù là ban ngày hay đêm tối vẫn thăm thẳm một màu xanh kia, dường như cũng chẳng sánh bằng đôi mắt của Loki, thâm thúy mà mỹ lệ.
Ta nghiêng đầu, cũng nắm bàn tay hắn, hỏi lại bằng chất giọng khẽ khàng tương tự: “Sau khi sống lại, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là… ở chỗ này ư?”.
Loki gật đầu, trông thật bình tĩnh: “Đúng thế. Ba năm trước”.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Lúc đó chúng ta đều chưa thức tỉnh”.
“Đều chưa thức tỉnh sao? Vậy thì chắc hẳn tâm trạng rất thoải mái… Bởi vì không nhớ bất cứ điều gì, thì cũng chẳng có thù hận”, ta mỉm cười, “Cảm giác được làm lại từ đầu, nhất định rất tuyệt vời…”.
“Không, ta nhớ rõ mọi thứ. Giây phút nhìn thấy em, ta liền biết mọi thứ không hề thay đổi”, hắn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ta, “Em có chuyển thế cũng tốt, hoặc chỉ là giống như một người bình thường thôi cũng chẳng sao, ta biết mình vẫn trao trọn tình cảm cho em”.
“Vậy người ngươi thích, rốt cuộc là Frigg, hay là Ena?”
Loki sững người, nhất thời không thốt ra được lời nào đáp trả.
“Ngươi thích Ena, là vì Frigg, hay vì ngươi thực sự yêu nàng?”
Loki lại bắt đầu đề phòng: “Vì sao em lại hỏi như thế?”.
Hai tay ta khẽ run, ánh mắt nhìn hắn mang theo vài phần lo lắng: “Nếu ta có ký ức của Ena, thì đó là chuyện tốt… hay là chuyện xấu?”.
Bóng râm dưới mái hiên ngày càng trở nên nặng nề, ánh mặt trời tựa như rượu ngon tắm rửa cho phố xá. Gương mặt Loki dưới sắc nắng đẹp đến độ không chân thực.
Phản ứng của hắn vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại khiến cho kẻ chỉ đang diễn kịch như ta suýt không kiềm chế được mà rơi lệ. Cũng không biết bởi vì thứ cảm tình dậy sóng trong mắt hắn lan tràn đến lòng ta, hay chỉ bởi đôi vai đang bị nhấn chìm vì cơn hổ thẹn…
“Em… nhớ được bao nhiêu rồi?”, cuối cùng, hắn hỏi, hơi thở có chút dồn dập.
“Rất mơ hồ… nhưng ta biết, ta từng là Ena”, ta né tránh đường nhìn của Loki, thấp giọng đáp lời, “… Ta nhớ mình đã từng rất thích một người, cũng nhớ mình đã gặp hắn ngay ở chốn này”.
“Quả nhiên, ta đã đúng khi đưa em trở về đây, đúng không…”, Loki nắm tay ta chặt hơn, “Frigg, em không biết từ sau khi em bỏ đi ta đã hối hận thế nào đâu. Làm ơn, đừng đi đâu nữa, ta nhất định sẽ sửa tất cả những thói hư tật xấu thuở trước, ngày nào cũng ở bên cạnh em, không bao giờ nghi ngờ em nữa…”.
“Chờ chút, tốt nhất ngươi đừng hy vọng gì nhiều. Ai nói ta nhớ ra được ký ức ngày trước là sẽ quên mất Odin?”
“Giờ ta đã có đủ tự tin rồi. Giữa chúng ta có mối ràng buộc của hôn nhân, còn cả Fasier nữa, ta sẽ đối xử với em tốt hơn hắn một trăm lần, em nhất định sẽ chọn ta.”
“Ngu ngốc”, ta chặn miệng hắn lại, “Ta mới chỉ nhớ ra một chút mà thôi, sao ngươi đã bắt đầu ba hoa một đống lời đường mật như thế?”.
“Những lời ta nói là đều xuất phát từ con tim!” Trong ánh mắt hắn dường như ngưng tụ thứ ánh sáng chói mắt nhất trên đời, “… Ta sẽ đợi em”.
Nếu ta thật sự có ký ức của Ena, không biết chừng ta sẽ thật sự động lòng. Nhưng giờ này phút này nhìn Loki, trong ta ngoài áy náy và hổ thẹn ra, chỉ còn nỗi nhớ nhung với Odin đang ngày càng khắc khoải.
Vanaheim quả thật là một mảnh đất rất tuyệt vời, bất kể là con người, hay là ánh mặt trời, đều khiến người ta tâm tình thoải mái.
Chỉ là, một mảnh đất dù đẹp thế nào, nhưng nếu nơi đó không có Odin, ta sẽ mãi mãi không trao lòng trung thành của mình cho nơi đó… Dù phải sống ở nơi quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo âm u, sống giữa những cơn gió lạnh ngày đêm gào thét, chỉ cần có thể dựa người vào vòng tay của chàng thôi, thì từng khoảnh khắc trôi qua vẫn sẽ vô cùng tươi đẹp.
Nán lại trong xưởng rèn hơn một tiếng đồng hồ, Loki định dẫn ta tới một nhà hàng hải sản ở Vanaheim. Ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai người rất quen, hơn nữa, họ đang là đối tượng bị những người xung quanh nhìn chòng chọc - Sif và Tyr.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta còn trẻ, không muốn bị trói buộc, vả lại, ta cũng không nghĩ ngươi là đối tượng để ta có thể nương tựa cả đời, mau đi đi, trong vòng ba ngày ta không muốn trông thấy mặt ngươi.”
Mái tóc bồng bềnh cuộn sóng màu vàng kim của Sif lấp lánh dưới ánh mặt trời, cũng không biết có phải vì nàng chói mắt quá hay không, mà đột nhiên ta cảm thấy mái tóc vàng của Tyr - người đang bị Sif dùng một cây quạt lông chim không biết rút từ đâu ra quật cho tới tấp - lại có vẻ u ám đi nhiều. Nhưng ai ngờ gã ấy bị đánh mà khí thế lại càng lên cao, dù đánh thế nào vẫn đứng yên tại chỗ: “Ta sẽ không đi đâu cho tới khi em đáp ứng lời cầu hôn của ta”.
“Ngươi lấy đâu ra cái tự tin rằng ta nhất định sẽ lấy ngươi làm chồng? Chỉ bởi vì ngươi là thần Chiến tranh, thần Ánh sáng? Đừng quên bà hoàng này là người tôn thờ chủ nghĩa nam nữ bình đẳng, dù có phải gả cho một người đàn ông yếu hơn mình thì cũng chẳng sao.”
“Tìm được một gã đàn ông yếu hơn em cũng không dễ dàng gì nhỉ.”
“Cái gì?”
“Đúng rồi, có gã Thor ở tộc Aesir đấy thôi, chẳng trách em lại mê hắn như điếu đổ.”
“Có giỏi thì lặp lại lần nữa thử xem? Ngươi muốn chết à!”
Tuy trước đây Tyr rất giỏi làm cho kẻ khác tức chết trong khi mặt hắn tỉnh bơ, nhưng sau khi đợt tấn công bằng quạt lông chim tiếp theo lao về phía Tyr mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, ta và đám người đang xem trò đều thầm nghĩ, không biết lần này cái mạng nhỏ của thần Chiến tranh có còn giữ được không.
Loki đứng phía sau, không nhịn được mà cảm thán: “Chọc đúng chỗ ngứa của bà hoàng, đúng là chỉ có con đường chết mà thôi”.
Lỗ tai của Tyr và Sif cũng không phải hạng tầm thường, vừa nghe thấy lời Loki nói xong lập tức quay người lại. Sau đó, hai người hành động rất ăn ý, nhìn Loki trước, rồi nhìn ta, kế tiếp lại nhìn Loki, cuối cùng hai miệng một lời mà kêu lên: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”.
Loki hơi sửng sốt, liền bật cười: “Tin tốt”.
“Đừng lòng vòng nữa, nói mau”, Sif nói.
“Hình như ký ức trước khi thức tỉnh của Frigg sắp quay trở lại.”
Lần này, con mắt của hai người trước mặt đều trừng lớn hết mức có thể. Tyr mở miệng trước: “Chị Ena, chị phải giúp em một tay mới được, Sif sống chết gì cũng không chịu gả cho em”.
Sif lại phe phẩy cây quạt trong tay, nhìn ta một lượt từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, cuối cùng mím chặt đôi môi đỏ hồng mà nói: “Loki, ngươi tháo nàng ra rồi lắp ráp lại một lần à? Sao trông nàng cứ như bị câm ấy?”.
“Sif…”, ta cười khổ.
Lúc này nàng lại bày ra bộ mặt giật mình sợ sệt, lùi lại phía sau một bước, dùng cây quạt che trước ngực: “Ngươi vẫn nhớ rõ chuyện ta đâm ngươi một kiếm đúng không?”.
“Phải rồi, chuyện này ta vẫn chưa nói cho Frigg biết”, Loki quay đầu lại nói với ta, “Ngày đó nàng đâm em là vì…”.
“Vì bảo vệ ta.”
“Ngươi biết à?”
“Ừ. Em gái tốt thì sao có thể làm tổn thương chị gái chứ.”
Ta lấy khuỷu tay chọc nàng mấy cái, nhưng nàng phủi phủi chỗ vừa bị ta chọc, vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ, ai mới là chị đây?”, lại nở nụ cười thật xinh đẹp, “Cuối cùng đã phát hiện ra tộc Vanir tốt, Loki tốt, chị đây tốt rồi chứ gì”.
Bị nàng hỏi như thế, ta bỗng dao động.
Cứ như thế này… có thật sự ổn không?
“Quá tốt rồi, vừa hay sắp tới sẽ có pháo hoa để ngắm. Dựa vào quá trình quan sát lâu dài của ta, vị trí xem pháo hoa tốt nhất chính là nóc nhà của Loki.”
“Em… em lại lén lút rình mò nhà của Loki sao”, nét mặt Tyr cực kỳ bi thương.
Sif sau khi nhìn Tyr một lúc lâu, liền chọn phương án không thèm để ý tới hắn nữa, quay sang nói với Loki: “Ta vốn muốn tới nhà ngươi coi rồi, nhưng Freyr lúc nào cũng nói ngươi đang thất tình, chúng ta chạy tới đó mà anh anh em em thì có chút bất nhân. Giờ thì chị gái, vị thần Tình yêu xinh đẹp của ngươi đã trở về, chắc ngươi sẽ đồng ý chứ hả?”.
“Nếu Frigg muốn xem thì ta không có ý kiến gì cả.”
“Frigg, cậu muốn xem, đúng không?”
Đối mặt với thái độ của Sif, ta chỉ có thể tiếp tục cười khổ: “Thích xem lắm ấy”.
“Thế là tốt rồi.”
Lúc này, Sif nhìn Tyr, rồi lại đưa mắt liếc Loki, sau đó đột nhiên lôi ta sang một bên, nhỏ giọng nói: “Thực sự đã chuẩn bị tốt để trở về rồi đấy chứ?”.
“… Thân phận hiện giờ của mình là tù binh, có quyền lựa chọn sao?”
“Tớ không nói đến vấn đề bộ tộc, mà đang nói đến Loki. Cậu thực sự đã quên được Odin và muốn sống cùng Loki chứ?”
“Tớ… vẫn chưa biết.”
“Ai ngờ một năm ngắn ngủi sống chung với Loki có thể khiến cậu từ bỏ ông chồng đã sống cùng mình mấy nghìn năm chứ, rốt cuộc hắn có điểm nào khiến cậu say như điếu đổ thế hả?”
Nàng lại quay người liếc nhìn Loki còn đang ngơ ngác không hiểu gì, sau đó ép giọng nói xuống thấp hơn, “Tớ thấy hắn có đẹp trai, phong độ bằng Odin đâu”.
“Gì? Cậu thấy Odin đẹp trai, phong độ hơn á?”
Trong lòng đột nhiên thấy kiêu ngạo vô cùng, nhưng ta vẫn cố phủ nhận tới cùng, “Lúc nào cậu cũng nói Loki đẹp trai lắm mà…”.
“Làm gì có! Dạng như Loki gọi là đẹp, chứ không phải đẹp trai. Cậu nhìn mà xem, mắt hắn còn to hơn cả mắt con gái lúc hóa trang, còn cả đám lông mi dài thấy gớm, cả cái mặt thon thon đấy nữa… Cậu nhìn mà không cảm thấy chẳng có tí cảm giác an toàn nào hả? Hơn nữa, cũng chẳng biết vì sao, màu tóc đỏ cứ khiến tớ liên tưởng tới mấy thằng trẻ ranh vắt mũi chưa sạch.”
“Ơ, muốn nói đến trẻ ranh thì phải là tóc vàng chứ…”
“Thôi đi, màu đỏ trông còn trẻ con hơn! Trông cái mặt xinh đẹp như thế, chỉ có mấy con ranh học đòi làm thiếu nữ với đám gái già mới thích thôi.”
Sif hiển nhiên không ý thức được bản thân lại bắt đầu chửi khéo người ta rồi. Sif quay đầu nhìn Loki thêm lần nữa, vẻ mặt hắn lúc này càng ngơ ngác hơn, còn thêm cả chút vô tội nữa, nhìn chán xong nàng quay lại, lắc lắc ngón tay.
“Cái loại đàn ông nhìn vào trông trẻ măng như thế chán chết luôn ấy, cậu nhìn mà xem, mái tóc của hắn mềm mại như đám nít ranh ấy… Còn nữa, tớ thực sự không thích đám đàn ông có gương mặt quá thon, cậu nói xem đàn ông Khổng lồ thật phong độ, gương mặt vuông vắn, lại góc cạnh, nhưng tại sao Loki lại có gương mặt của Thần tộc nhỉ? Thần tộc thì cũng thôi, nhưng sao lại là Thần tộc Vanir, ai…”
Ta không nhịn được bật cười thành tiếng: “Sif, cậu muốn chọc cho mình cười đến chết có phải không?”.
“Lại nói, lúc cậu còn là vợ của Odin, chỉ không cẩn thận bị người đàn ông khác chạm vào một cái là cậu đã ủ ê chán nản cả ngày trời rồi, không phải sao?”
Lần này quay đầu lại, Sif nhìn chòng chọc Loki từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Ta nghe thấy Loki đứng ở phía sau bất mãn mà “Ê!” một tiếng, nhưng Sif chẳng thèm để ý, “Đúng rồi, Loki với Odin, ai lợi hại hơn ai?”.
“Tớ cảm thấy Odin lợi hại hơn.”
“Thật không đấy?”, Sif trừng mắt nhìn ta, “Đã mang trong mình máu của người Khổng lồ rồi mà vẫn không lợi hại bằng Odin á?”.
“Người Khổng lồ không có thần lực, hơn nữa, vóc người cao lớn thì cũng chỉ giỏi hơn người khác về phương diện sức lực thôi.”
“Ý cậu muốn nói, Odin là loại thiên về kỹ thuật à?”
“… Cái gì mà kỹ thuật với chẳng không kỹ thuật… Tớ đang nói đến năng lực tổng hợp cơ mà.”
Sif nhìn trời, trầm tư một lúc lâu: “Năng lực tổng hợp… Haizzz, cậu thật may mắn, tớ nghĩ vô khối phụ nữ muốn biết cái đáp án này đấy”.
“Đáp án này rõ như ban ngày rồi cơ mà?”
“Ai bảo thế, nhìn vào huyết thống mà nói, ai cũng sẽ nghĩ Loki lợi hại hơn.”
Nói đến đây, ta đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nên mở miệng thăm dò: “Chờ chút, cậu nói ‘lợi hại’ là lợi hại về phương diện nào?”.
“Thế cậu nghĩ là phương diện nào?”
“Đương nhiên là năng lực tổng hợp.”
“… Năng lực tổng hợp về phương diện nào?”
“…”
“Trên giường chứ còn gì nữa.”
“…”
“…”
“Sif, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì thế hả?”, ta không nhịn được mà cao giọng, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn: “Cái đầu của cậu ngoài thứ đấy ra thì còn gì khác không hả?”.
“Suỵt… Đấy cũng là câu mà tớ muốn hỏi. Dù sao lúc trước cậu sống với Loki trong tình trạng không biết Odin là ai, nhưng giờ chuyện đã khác, cậu có thể chấp nhận được không?”
Đột nhiên ta nhận ra bản chất của kế hoạch mình đang tiến hành, lại đưa mắt nhìn Loki một chút. Tyr đang khoe một cây kiếm với Loki. Loki một tay chống cằm, nghiêm túc gật đầu. Nhìn cảnh hai người đó đứng cạnh nhau đúng là mãn nhãn vô cùng. Họ đứng dưới ánh mặt trời vàng rực, dường như quanh thân thể đều tỏa ra những đốm sáng lấp lánh, trẻ trung mà chói mắt.
Có điều, ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được tình cảnh khi mình và Loki có hành vi thân mật, âu yếm, gần kề… Dường như ngoài Odin ra, những kẻ khác… đều không được.
Ngày các chủ thần Aesir tới đã gần kề. Rốt cuộc đến một ngày nọ, ta mới biết chuyện ấy rất có thể sẽ xảy ra, như một lẽ tất yếu không gì ngăn cản được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.