Lời Chúc Phúc Của Odin

Chương 17: Bragi phẫn nộ




Chẳng biết qua bao lâu, mưa ngừng rơi.
Hương thơm của lá cây bảng lảng trong không khí, tâm tình ta cũng dần bình tĩnh. Vì vậy, ta thầm nhủ, đã đến lúc quay về thực tại. Đang định trở về nhà của Loki, nhưng lúc xoay người, ta bắt gặp một bóng người đang đứng phía sau thân đại thụ.
Ta không biết hắn đã đứng ở đó bao lâu rồi, cũng không biết hắn nghe được những gì. Nhưng căn cứ vào gương mặt thư thái của hắn, hình như hắn không biết quá nhiều… Ta liền chớp mắt, cố gắng không để hắn nhận ra mình vừa khóc: “Loki, sao thế?”.
“Ta nghe bọn họ nói em đang ở đây, nên tới tìm”, hắn bước lại gần, nắm chặt tay ta,” Chúng ta về nhà đi”.
“Ừ…”
Một tiếng đồng hồ sau, Loki mới chui ra khỏi phòng tắm, khi mái tóc gần khô, hắn nằm trên giường đọc một quyển sách tên là Phục ma quan và rồng. Ta cũng đi tắm, rồi lặng lẽ quấn khăn tắm lên người, trở về bên cạnh Loki. Giường của hắn rất lớn, mỗi người ở một đầu, nếu không ai động đậy thì chẳng thể nào đụng chạm vào đối phương.
Trạng thái này duy trì một lúc lâu, hắn mới buông quyển sách trên tay xuống, dịch gần lại phía ta, sau đó đặt một nụ hôn lên trán ta.
Khung cảnh này khiến ta nhớ tới lần đầu tiên ta và hắn thân mật.
Ta biết rõ đêm hôm đó đã khắc sâu vào trong xương tủy, nhưng chẳng hiểu vì sao, thứ tình cảm mãnh liệt đến độ có thể hủy diệt thế giới lúc ấy, thứ rung động khiến ta gần như vì hắn mà mất mạng… trong đêm nay, đã biến mất không thấy bóng hình.
Thế nhưng, ta vẫn cố trưng ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo hắn: “Em vẫn còn nhớ ngày trước đã cùng chàng, Sif, còn cả Tyr tham gia ngày hội Nữ thần. Ngày hội Nữ thần sắp tới, chúng ta lại cùng nhau đi nhé”.
“Ừ”, Loki lơ đãng vuốt ve mái tóc ta.
“Lúc đó Sif ngốc ơi là ngốc, thời tiết như thế mà cứ thích mặc hở hang, lại còn bắt nạt Tyr hoài, chẳng khác bây giờ là mấy.”
“Ừ.”
Tuy biết Loki không nghe, nhưng chẳng hiểu vì sao, ta vẫn nói, nói không ngừng để giấu đi sự chột dạ của chính mình, vả lại, ta cũng không sao ngừng lời được: “Lúc ấy em còn chưa biết mình là Thần tộc Aesir, bị một đám người cùng tộc tới làm quen mà lại giật bắn mình…”.
“Em đang lừa ta.”
“Thế nên, không biết hiện giờ trải nghiệm thêm lần nữa, cảm giác có khác tí nào không nhỉ…” Nói đến đây, ta mới hoàn hồn. “Chàng nói cái gì?”
“Thật ra em không nhớ ra bất cứ điều gì, chỉ đang lừa ta thôi, đúng không?”
“Chàng đang nói gì thế, những chuyện này không phải chỉ có hai chúng ta biết thôi sao?”, ta đẩy nhẹ hắn một cái, “Có phải chàng lại quá chén rồi không?”.
“Em muốn hỗ trợ Odin cùng với bộ tộc của em, không phải sao?”
“Đương nhiên không phải! Chàng lại suy nghĩ lung tung rồi…”
“Thực sự không phải sao”, Loki nâng cằm ta lên, ép ta phải đối diện với hắn, “Vậy em nhìn vào mắt ta mà nói, em không nói dối, em đáng để ta tin tưởng”.
“Em đương nhiên…”
Ta không nói được. Khi nhìn thấy ánh mắt giao hòa giữa hai cảm xúc, một gần như chắc chắn, hai cận kề tuyệt vọng của hắn, ta thốt lên, bằng một thứ thanh âm mà đến cả bản thân mình cũng khó mà nghe nổi:
“… Vì sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Chiếc bàn thủy tinh trong phòng làm việc là quà năm mới mà đế vương tộc Tinh linh tặng ta năm ngoái, đó là một khối thủy tinh hoàn chỉnh có tuổi thọ ngang bằng với mảnh đất Alfheim, ma lực ẩn chứa trong nó đủ để bảo vệ cho tất cả những văn kiện bí mật của người chủ đầu tiên khắc dấu ấn lên nó. Chỉ cần ta để lại dấu ấn tương tự lên bất cứ thứ gì, sau đó để trên bàn sách, thì kẻ khác đừng hòng thấy được. Hơn nữa, đừng nói là chạm vào, chỉ cần có người lại gần chiếc bàn đó là ta sẽ biết ngay tức khắc. Thế nên ta mới phát hiện lúc em lục lọi bàn làm việc của ta.”
Đoạn giải thích này đã hoàn toàn lột trần lời nói dối mà ta cực khổ suy nghĩ bấy lâu nay.
Hắn tiếp tục nói: “Nhưng lúc đó ta vẫn chỉ bán tín bán nghi mà thôi, đoán rằng, có lẽ em chỉ muốn hiểu thêm về ta”.
Căng thẳng liếc mắt nhìn hắn, ta bấu chặt góc chăn, nhìn những hạt bụi li ti lững lờ trôi bên dưới ánh đèn, tựa như vô số những vì tinh tú trong vũ trụ. Cuối cùng, ta hỏi, một câu hỏi mà ngay đến bản thân ta còn thấy nó cực kỳ ngu xuẩn: “Vậy tại sao sau này ta lại tìm được hiệp ước ở chỗ đó?”.
“Bởi vì lúc đấy Odin đã tới, ta cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm làm gì. Đồng thời, việc đánh mất huy hiệu cũng khiến ta cảm thấy hoang mang.”
Hắn nói như vậy, quả thực khiến ta càng thêm bối rối.
Sif từng dùng một điệu bộ vô cùng sâu xa mà nói với ta rằng, phụ nữ thường bị biểu hiện giả dối mà cánh đàn ông dày công giăng ra đánh lừa. Bọn đàn ông vốn sinh ra đã không thích phô bày hiện thực của vấn đề. Ví dụ như một người đàn ông thực sự yêu cậu thật ra rất dễ bị tổn thương, cứ dùng cái vẻ ngoài bình tĩnh, lý trí để bảo vệ bản thân, gián tiếp nói cho cậu biết, cậu không thể muốn làm gì thì làm với hắn được, còn kẻ không yêu cậu nếu có ý đồ gì khác sẽ biểu hiện hoàn toàn ngược lại.
Đôi khi ta cảm giác Loki là một kẻ tôn thờ chủ nghĩa khuyển nho một cách thái quá. Hắn không tự bảo vệ bản thân thì thôi, lại làm ra một vài hành động khó mà tưởng tượng nổi, còn tự cười chế giễu bản thân mình và sự gượng gạo của người khác.
“Mãi tới đêm nay ta mới biết mình lại đánh giá thấp em rồi, Thần hậu vĩ đại ạ”, Loki cười khẽ, ngón tay nhẹ nhàng quấn tóc ta, dịu dàng xoắn vài vòng: “Em vì Odin mà làm nhiều chuyện như vậy, nếu hắn hạnh phúc đến phát điên lên thì sợ rằng sẽ bị ông Trời khiển trách”.
“Ta không làm chuyện này vì hắn”, ta lập tức biện giải, “Loki, chẳng lẽ ngươi không thấy là, chỉ mới bắt ta qua đây mà đã muốn ta phản bội bộ tộc của mình là một cách nghĩ rất ngây thơ sao?”.
“Vẫn còn trung thành với bộ tộc như thế… Quả không hổ là Thần hậu.”
Có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn khẳng định ta không có ký ức của Ena. Khi là Ena, quả thực ta đã từng trải qua rất nhiều đau khổ, rất nhiều dằn vặt, cùng nhiều đợt tấn công đến từ phía Thần tộc Aesir. Trong ký ức của Ena, Aesir là cơn ác mộng đáng sợ, là quái thú xé xác con người, trong mắt nàng, Thần tộc Vanir mãi mãi tốt đẹp. Thế nhưng, sau khi trở về Asgard ta mới phát hiện, hóa ra chiến tranh là một tràng giết chóc cực kỳ tàn át, bất kỳ ai cũng là nạn nhân, bất kỳ ai cũng có khả năng trở thành quái thú, không liên quan đến chủng tộc, cũng chẳng liên quan đến bộ tộc.
Ta chọn tộc Aesir, chỉ đơn thuần là vì ta cảm thấy mình thuộc về nơi đó.
Nhìn mảnh đất cố hương đã hoàn toàn trở thành một đô thành ngập chìm trong bóng tối, ta sẽ lại hoài niệm đến Thần giới xa xưa, cái ngày nó vẫn còn ở trên đỉnh cao thịnh vượng, ta sẽ lại hy vọng được nhìn thấy Asgard một lần nữa có được sự ấm áp cùng ánh nắng rạng ngời.
Sau một khoảng lặng, Loki bật cười: “Có điều, ta cũng rất mừng vì em không nhớ ra”.
“Cái gì…”
“Mặc dù cô gái mang tên Ena ấy đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, nhưng ta biết, trong mắt nàng chỉ có một mình ta.”
Ánh nhìn của hắn mệt mỏi mà thấm đẫm đau thương, “… Có lẽ những thứ thực sự vĩnh hằng, đều chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi”.
Lần này Loki cũng không làm ra mấy chuyện cực đoan quá khích như hồi trước. Chỉ có điều, tự do của ta lại vấp phải rào cản một lần nữa, phạm vi hoạt động cũng giảm sút trên diện rộng, phần lớn thời gian ta đều ngồi trong phòng uống trà, đọc sách. Loki không thân mật cùng ta nữa, thậm chí nói cũng chẳng được mấy câu. Vài lần Sif đến tìm ta, hai chúng ta đều không đề cập tới những lời đối thoại gượng gạo khi trước.
Cứ như vậy, mùa hè đã phủ xuống Vanaheim khi ngày xuân lặng lẽ rời đi.
Những cơn gió ấm áp thổi qua đô thành Vanaheim ngập trong sắc vàng, tất cả những tòa kiến trúc, cây cối, hoa cỏ đều như được nước thánh gột rửa. Con kênh đào bảo vệ thành trì lấp lánh ánh vàng, đôi khi, những tia sáng lóe lên khi mặt nước dao động khiến người ta chẳng thể nào mở mắt ra nổi, ngay cả tiếng gầm rú của đám rồng cũng hóa thành những đợt nỉ non dịu dàng. Cảnh tượng trước mặt rõ ràng đã khơi dậy rất nhiều điều xưa cũ, những ký ức bị phủ bụi bởi thời gian.
Trên con phố phồn hoa đông đúc, ta và Sif sánh bước dạo chơi, len lỏi giữa đám người rộn ràng nhốn nháo, lúc kề vai, khi chia tách, nói với nhau về những chủ đề mà cánh đàn ông nghe thấy nhất định sẽ phải gật gù… vì quá ư buồn ngủ.
“Cậu từng nghĩ tới chuyện ba mươi năm sau mình sẽ ra thế nào chưa?” Sif nhìn đôi giày nhọn cực kỳ tinh xảo, vén mái tóc xoăn ra sau tai, đường nét gương mặt rất mềm mại, cũng rất xinh đẹp.
“Nếu như chiến tranh đã kết thúc, và tớ chưa chết… Vậy thì chắc hẳn tớ sẽ chạy khắp nước để mở xưởng rèn, mở đại lý, làm việc kiếm tiền suốt ngày suốt đêm.”
“Kiếm nhiều tiền thế để làm gì?”
“Đương nhiên là để mở nhiều xưởng hơn nữa rồi.”
Sif phì cười: “Cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, suy nghĩ quá đơn giản. Thế tình yêu thì sao? Có nghĩ đến chuyện lúc đó đã kết hôn với Loki rồi không?”.
“Một giây cũng không. Một Fasier đã khiến tớ bù đầu lên rồi, tớ không muốn có đến hai đứa con đâu, không bao giờ.”
“Câu này mà để Loki nghe thấy thì chắc hắn lại lên cơn mà đi nhảy lầu đó. Chẳng bao giờ để ý về mấy vấn đề này nhỉ. Cậu biết không, trước khi cậu với Loki gặp nhau, tớ này, còn cả Guffy và Fulla nữa, có lén thảo luận với nhau, không chừng sau này Ena của chúng ta sẽ thành một bà già trong trắng mất thôi.”
“Biết ngay là mấy người nói linh tinh sau lưng tôi mà!!!”
“Ai bảo cậu giống đàn ông thế. Ba nghìn năm trước thì cũng có tí yểu điệu đấy, chẳng hiểu sao bây giờ lại thành ra thế này nữa”, Sif lắc đầu ai oán, “Tớ đoán nhé, ba mươi năm sau chắc chắn cậu vẫn đang cắm đầu cắm cổ mà phấn đấu cho sự nghiệp. Còn tớ ấy à, đương nhiên là bay qua bay lại giữa tình yêu, sự nghiệp và chăm sóc gia đình, còn cái con ranh chết tiệt kia thì khỏi đoán cũng biết vẫn chỉ chết ngập trong yêu đương thôi”.
“Con ranh chết tiệt?”
“… Jarnsaxa”, Sif nhìn khinh khỉnh.
“Ha ha, sao tự nhiên lại lôi cả con bé vào làm gì?”
“Không phải quan hệ giữa cậu và con bé đó cũng được lắm sao? Tuy nhiên, chị đây thật sự không ưa nổi nó. Làm gì có đứa con gái nào mà từ sáng đến tối cứ luôn miệng chồng ơi chồng à như thế chứ, đúng là mất hết thể diện, tớ dám thề là ba chục năm sau con ranh đó vẫn y chang vậy cho xem.”
Ta lắc lắc ngón tay: “Jarnsaxa ấy à, chắc chắn mỗi tuần một lần sẽ lại oang oang cho cả làng cả xóm biết ‘Ta đã ly hôn với Thor rồi, ly hôn thật rồi!’, nhưng hai tiếng sau sẽ lại bắt đầu mếu máo, ‘Nhớ chồng chết mất thôi’…”.
Sif tít mắt cười. Từ sau khi nàng ra quyết định lấy Gullveig làm khuôn mẫu để noi theo, rất ít khi thấy nàng cười như thế. Nhưng chỉ một lúc sau, nụ cười trên gương mặt nàng đã hoàn toàn biến mất: “Cái gã đàn ông như Thor ấy à, đi chết đi thôi, sống làm gì cho chật đất”.
“Tyr thì tốt hơn, vừa quan tâm vừa lãng mạn, lại còn đẹp trai nữa. Cậu cũng nên quý trọng người bên cạnh đi.”
“Đàn ông thích chị đây ném đâu cho hết, hắn là cái thá gì. Cậu thích thì tớ tặng đấy, tớ chẳng thèm”, nàng chải vuốt mái tóc, “Huống hồ đâu phải cứ tốt với mình là mình thích được. Giống Loki ấy, hắn đối với cậu tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa, thế mà cậu vẫn không quên được Odin”.
“Cậu nói lung tung cái gì đấy?”
Chắc hẳn sắc mặt của ta cũng chẳng đẹp đẽ gì. Chẳng lẽ chuyện ấy rõ ràng đến thế sao?
“Cậu lừa ai thì lừa, nhưng đừng mơ qua mặt được Sif này.” Sif nhích lại gần hơn một chút, biếng nhác cất lời: “Cậu làm chuyện có lỗi với Loki cũng không sao, dù gì thì hắn có chết tớ cũng chẳng quan tâm, nhưng cậu không thể gây ra chuyện gì có lỗi với bộc tộc… Biết chưa?”.
Nhìn sâu vào đôi mắt xanh của nàng, ta đang lưỡng lự xem có nên giãi bày suy nghĩ thật của mình không thì đã nhìn thấy đám đông phía trước đang chen lấn xô đẩy để xem gì đó. Ta cùng Sif lại gần, chen chúc một lúc lâu mới nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Đứng trước một đội ngũ dài dằng dặc, một chàng trai đầu đeo dải lụa màu trắng, tay ôm đàn hạc, lê tấm áo choàng màu tím cũ nát, cúi đầu, chậm rãi nhích từng bước chân, trên tay hắn có một dấu ấn ma pháp ràng buộc giống hệt ta, sau lưng hắn là hai hàng sĩ binh gương mặt lạnh lùng, đến từ vương cung.
“Thì ra là hắn”, Sif khoanh tay trước ngực, nói: “Diễu phố thị chúng được tiến hành hằng tháng hay sao?”.
“Đó là… Bragi?”
“Đúng thế.”
Bragi, thần Thơ ca, đồng thời cũng là thuật sĩ Ảo giác ưu tú nhất của tộc Aesir, từng bị thương trong lần đầu tiên Odin dẫn quân xâm nhập Vanir, không may bị Thần tộc Vanir bắt giữ, hơn hai năm qua vẫn bị giam cầm trong hoàng cung Hoenir. Việc chủ thần trở thành tù binh vẫn luôn không ngừng đả kích tới sĩ khí của binh lính Aesir, rõ ràng có rất nhiều cách cứu được Bragi, nhưng Odin đến tận trước lần tới thăm cuối cùng cũng không thử lấy một lần.
Xét trên phương diện nguyên lý ma pháp học, sau khi dấu ấn của Loki được khắc lên, thì các kết giới ma lực có cường độ tương đương với nó sẽ được rải khắp các ngóc ngách trên đất Vanir, trong số đó, kết giới ở cảng biển Modin sẽ có cường độ lớn nhất.
Nhìn về phìa Bragi, trong lòng ta đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Buổi sớm của hai ngày sau.
Ta lẻn vào đại lao, rót ma pháp ảo ảnh lợi hại nhất trên cả chín thế giới vào trong ống nghiệm, làm thủ vệ mê muội, tìm kiếm cơ hội, quan sát địa hình… Sau khi thực hành kế hoạch vượt ngục mà ta đã mất hai tuần nghiên cứu kỹ lưỡng, ta và Bragi trốn ra được khỏi hoàng cung Hoenir lúc trời mờ sáng, ép dấu ấn ma pháp có thể đánh động đến Loki vào giấc ngủ sâu, cũng liên tục đối mặt thật sự với những kết giới trong giả thuyết ở biên giới các đô thành.
Sau khi tới Modin, chúng ta liên tục dịch chuyển tức thời trên bến tàu đến một trăm hai mươi lần, cuối cùng cũng đục được một lỗ nhỏ tại chỗ có thể coi là yếu nhất trên kết giới cuối cùng đã được thực thể hóa.
Lúc này, con phượng hoàng đen do Bragi triệu hoán tới đang vẫy đôi cánh khổng lồ mềm mại của mình, đợi chúng ta ở bầu trời phía trên khe nứt Ginnungagap.
“Thật không thể tin nổi… Ma lực của cái tên Loki quái dị này cứ như vô hạn vậy, lỗ nhỏ này chỉ chưa đầy một phút sau sẽ được vá liền, chúng ta phải nhanh lên.”
Bragi chống người lên lan can trên bến tàu, vừa thở hồng hộc nhìn xuống vực sâu không đáy, vừa lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.
“Được rồi, ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhảy. Có thể sẽ bị thương, nhưng người hãy cố chịu đựng, sau khi ra ngoài rồi thì bọn chúng không làm gì được ta nữa đâu.”
Ta gật đầu, nắm tay hắn.
“Một.”
Trên bức tường phòng hộ vô hình, viền ngoài màu vàng của lỗ hổng đang khẽ rung lên.
“Hai.”
Ta hít sâu một hơi.
“Ba!”
Ta nhắm nghiền hai mắt, cùng hắn dịch chuyển tức thời về phía lỗ nhỏ kia.
Một lực bắn ngược cực mạnh lao thẳng về phía chúng ta, ánh sáng màu đỏ rực như có thể thiêu cháy thân thể con người, vây quanh hai kẻ đang rơi tự do trong trạng thái không hề phòng bị, bắn chúng ta trở lại bến tàu.
Chúng ta đau đớn, ôm chặt cánh tay, đồng loạt ngẩng đầu.
Một bóng người đang lao từ không trung xuống với tốc độ chóng mặt, đứng trước chúng ta.
Đây quả thực là chuyện xui xẻo nhất trên đời… kẻ đó là Loki, vẫn đang khoác trên mình áo ngủ, một lọn tóc quăn ngược lên trên. Gương mặt hắn tuy rất đẹp, nhưng hình tượng thì hoàn toàn bể nát.
“Nếu không phải mơ một cơn ác mộng về em, e rằng đến giờ ta vẫn không phát hiện ra hai người các ngươi đang chạy trốn.”
Thấy hắn từ từ bước lại gần, ta và Bragi lập tức đứng bật dậy, chuẩn bị dựng một bức tường phòng hộ để bảo vệ bản thân. Nhưng cả ta và hắn đều biết rõ, dù có mười “chúng ta” cùng lên đi nữa, cũng không đấu lại được vị thần phá hoại đứng đầu về khả năng chiến đấu này.
“Sao lại muốn trốn?”, hắn nhìn về phía ta, gương mặt đầy nghi hoặc, “Ta đối xử với em không tốt sao?”.
Lại là vẻ mặt này, mỗi lần hắn lộ ra vẻ mặt này là y như rằng sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Ta đề phòng đứng chắn trước Bragi, đặt tay lên trên thanh đoản kiếm gài nơi xương cụt.
Cơn gió lạnh thổi tới từ phía khe nứt khổng lồ, thổi tung mái tóc của Loki. Mái đầu với những lọn tóc hơi xoăn của hắn trông hệt như đóa hoa hồng giữa trời đêm, tỏa ra vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc cùng hương thơm đẫm máu trong cô đơn và tăm tối.
Hắn híp mắt, dáng đi chậm rãi mà tao nhã, nhưng lại khiến cho ta và Bragi không tự chủ được mà giật lùi liên tục.
Cuối cùng, chúng ta bị dồn đến phía sau bến tàu.
Khi Bragi không cẩn thận bước hụt một chân, lực bắn ngược mạnh mẽ của dấu ấn đã vọt tới từ phía sau lưng, hất văng chúng ta về phía trước.
Gần như bổ nhào lên thân thể Loki, ta vội vàng giật lùi về phía sau hai bước, rút thanh kiếm ngắn ở phía sau ra, chỉ hắn: “Đừng tới đây!”.
Loki lại như không nghe thấy, nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, rồi lại áp sát hơn một chút.
Bragi vội vàng thi thố thuật ảo giác với Loki, nhưng lại bị Loki tay bắn trả toàn bộ ma pháp, rơi vào trạng thái không thể động đậy. Trong suốt quá trình đó, ánh mắt hắn nguyên vẹn trên người ta. Ta quay đầu nhìn một lượt phía sau, mồ hôi lạnh chảy theo gờ má, rơi xuống xương bả vai.
“Ngươi lại gần thêm nữa là ta sẽ giết ngươi! Đừng qua đây!”
“Vậy thì giết ta đi.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, để lộ ra nụ cười tà khí, “Chết trong tay em còn tốt hơn là đứng trơ mắt nhìn em trở về bên cạnh Odin”.
“Ngươi… đừng qua đây…”
Trong lòng tự nhủ, rất đơn giản thôi mà, giơ kiếm lên, đâm xuống là xong… nhưng hai bàn tay ta chỉ có thể run rẩy.
Hắn nắm chặt cổ tay ta, ôm ta vào lòng, dịu dàng hôn môi ta.
Vòm miệng Loki luôn có một thứ hương vị từa tựa cánh hoa, xen lẫn với thứ cảm xúc chẳng thể diễn tả bằng lời, thông qua nụ hôn dịu nhẹ cùng nỗi tuyệt vọng khôn cùng này, hắn lại để một dấu ấn thật sâu nơi hồi ức ngọt ngào mà nặng trĩu trong ta.
Hắn cướp lấy thanh đoản kiếm trong tay ta, ném xuống vực sâu ngoài bến cảnh. Bức tường phòng hộ sau bao đêm không ngủ cùng giãy giụa đấu tranh ta mới dựng lên được, nay cứ thế sập xuống, dù chẳng phải đối mặt với bất kỳ đợt tấn công nào.
… Mãi đến khi gương mặt của Odin hiện lên trong tâm trí.
“Không…” Ta đẩy Loki ra, trong ta là nỗi bất an cùng áy náy, ta ôm chặt hai tay: “Loki, ta xin lỗi”.
“… Em lại muốn nói gì nữa đây?”, hắn nghiêng đầu, cơn giận đã bắt đầu nhen nhóm.
“Tuy có đau khổ, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng hối hận vì quyết định của mình. Bất kể là vứt bỏ ký ức của Ena khi thức tỉnh, hay là sau khi thức tỉnh rồi trở lại bên cạnh Odin, thậm chí là nhớ lại những việc đã qua, nhớ lại những ngày chung sống cùng ngươi với thân phận một con người hoàn toàn khác, ta đều chưa từng hối hận…”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mê man trong ánh mắt dần chuyển thành kinh ngạc.
“Hôm nay cũng thế”, ta tiếp tục nói, “Ta muốn ra đi, muốn trở về tộc Aesir…”.
“Chờ chút đã…”, hắn cắt ngang lời ta, “Em thật sự đã nhớ lại rồi sao?”.
“… Đúng thế.”
“Từ lúc nào?”
“Bắt đầu từ cái đêm xem pháo hoa ngày đó.”
“Dối trá. Ta không tin.”
“Những lời ta nói đều là sự thật.”
“Ta không tin”, Loki ôm gương mặt ta, nhìn thật kỹ, thật chăm chú, cuối cùng thốt lên thứ thanh âm chắc chắn, “Nếu em có ký ức cũ, làm sao em nỡ ra đi”.
Thì ra nỗi chán nản vô danh trong thời gian này đều vì những tháng ngày quá khứ, quá tốt đẹp nhưng lại biến thành gánh nặng.
Bất kể có che giấu thế nào, có cố gắng làm lơ, có giả bộ không thèm để ý… cũng chẳng thể xóa đi đoạn ký ức ấy. Ký ức về những ngày ta đã từng cho đi tất thảy phần tình cảm duy nhất trong cuộc đời mình, không hề do dự; về những khi ta từng ghen tuông đố kỵ vì hắn phân phát tình yêu cho những người con gái khác mà trằn trọc không yên; về những đêm khuya say rượu từng thầm ước ao, hy vọng có thể gả cho người ấy…
Là Ena, tất cả những lỗ hổng trong tình cảm của nàng, đều chất đầy tên hắn.
“Ta nghĩ, chắc ngươi đã hiểu nhầm rồi.”
Không biết thứ sức mạnh nào đã điều khiển ta đáp lại lời của hắn, “Khi chung sống cùng ngươi, ta chẳng qua chỉ là một đứa ngốc trong đầu chỉ có yêu đương mà chẳng biết cái gì, thế nên chỉ mới vừa có cảm tình với một người có vẻ ngoài tuấn tú đã khăng khăng coi đó là tình yêu đích thực. Trên thực tế, đó chẳng qua chỉ là có cảm tình mà thôi, thậm chí còn chưa thể gọi là thích”.
“Thật… sao?”, Loki chăm chú nhìn ta, thanh âm rất nhẹ.
“Giống như tất cả mọi người, ai cũng từng có mối tình đầu, rất đơn giản, rất tốt đẹp, nhưng chẳng có ai ghi nhớ nó suốt đời.” Nhìn đôi mắt hắn dần ảm đạm, ta cắn răng nói, “Thứ đó nếu đem so sánh với ký ức của cả nghìn năm trước thì chẳng đáng là gì. Thật sự chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong đời người mà thôi. Vậy nên, hãy quên nó đi”.
“Em… Từ trước đến nay chưa từng yêu ta ư?” Hắn mở to đôi mắt, hệt như một đứa bé thơ, ánh mắt mê man, không hề có tiêu cự.
“Chưa từng.”
“Có điều, ta không hiểu ý em.”
“Cái gì?”
“Những lời em nói, giống với mối tình đầu của rất nhiều người.” Bờ môi Loki bị gió lạnh thổi đến trắng bệch, thanh âm cũng bắt đầu yếu ớt, “Cả đời này ta chỉ yêu một người, chỉ có một mà thôi. Mối tình đầu cứ đồng hành cùng cuộc đời của ta mãi, đến tận hôm nay. Đối mặt với tình huống ấy, ta phải làm sao mới có thể quên đi nó giống như những người khác đây?”.
Trái tim ta đã sớm bị câu nói đó của Loki đâm cho tan nát, lại chẳng có cách nào khiến máu đỏ ngừng tuôn. Ta chỉ có thể gồng mình nhìn hắn, kéo dài sự thương tổn lẫn nhau dường như không có điểm dừng: “Loki, từ bỏ thật sự khó đến thế sao?”.
“Từ bỏ…?”
“Đúng vậy”, ta giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn kết hôn ra, “Ta có thể ở lại làm một tù binh, nhưng không thể sống cùng ngươi được nữa”.
Hai mươi phút sau, ta nhìn Bragi leo lên lưng phượng hoàng: “Giờ chúng ta trở về sao?”.
Nắm chặt bàn tay trống trải, không có dấu ấn, cũng không có nhẫn kết hôn, nhớ lại những lời Loki vừa nói, nhất thời tinh thần ta có chút ngẩn ngơ. Khi hắn thốt câu, “Ta sẽ thử”, ánh mắt hắn hoàn toàn không có nỗi đau thương, cũng không tuyệt vọng, mà bình tĩnh đến độ gần như trống rỗng.
Hắn để chúng ta đi.
“Người còn đang do dự cái gì?”, tiếng hét đầy phẫn nộ đột ngột vang lên của Bragi kéo ta trở về thực tại, “Vào lúc này đáng lý ra người nên ở bên cạnh bệ hạ, chứ không phải chung sống với cái tên tạp chủng giữa tộc Khổng lồ và Vanir đã gây ra vô số tội ác tày trời đó”.
Nghe hắn nói vậy, ta lại có chút chẳng cam lòng: “Loki thật sự đã sai, nhưng ngươi không thể khăng khăng chủ nghĩa chủng tộc như thế được. Nào có ai chọn được nơi mình sẽ ra đời”.
“Frigg điện hạ, người tỉnh táo một chút có được không? Chẳng lẽ nhất định phải chờ đến khi bệ hạ chết rồi, vĩnh viễn biến mất khỏi cõi đời này thì người mới hiểu ra ai là người mà mình nên quý trọng sao?”
Đầu tiên, ta sững người, nhưng sau đó lại nở một nụ cười khổ sở: “Ta tuyệt đối trung thành với chàng, nhưng xin hãy rút lại những lời ngươi vừa nói. Odin sẽ chẳng bao giờ cần đến ta. Ta cũng không hy vọng chàng lãng phí thêm thời gian và sức lực để bảo vệ ta nữa, chàng có những việc quan trọng hơn cần phải làm”.
Bragi giống như một quả bóng xì hơi, bên khóe môi phảng phất ý cười khó hiểu: “Nếu đã vậy thì người cứ ở lại tộc Vanir. Hơn nữa, bây giờ người trở về cũng chưa chắc đã gặp được ngài”.
“Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Bệ hạ đã qua đời rồi”, hắn ngừng lại một chút, “Ba năm trước, vào lúc ngài thức tỉnh, tuổi thọ của ngài cũng đã đến điểm tận cùng”.
“Rốt cuộc ngươi đang luyên thuyên gì đó? Thức tỉnh và qua đời là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hay là ý ngươi muốn nói, ba năm trước, Shujin - một Thần tộc bình thường - đã chết, và bây giờ chàng là chủ thần Odin?”
“Không, từ trước tới nay, bệ hạ chưa bao giờ là một Thần tộc bình thường. Ngài không hề chết trong buổi Hoàng hôn của các vị thần”, nói đến đây, mắt Bragi đã đong đầy nước mắt, “Ngài thật sự qua đời vào chính cái ngày ngài thức tỉnh”.
Tuy đã sớm nhen nhóm suy đoán này, nhưng khi nghe được sự thật từ miệng người khác ta vẫn kinh ngạc vô cùng. Ta lắc đầu, chất vấn: “Ngươi làm ta rối hết lên rồi. Nếu như chàng đã chết, vậy Odin hiện tại là ai?”.
“Là tưởng niệm thể của ngài. Một tưởng niệm thể sống không quá một nghìn ngày.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.