Lời Gọi Từ Cõi Chết

Chương 10: Bóng Ma (2)




Sau khi ba mẹ hắn đã được đưa xuống mộ, Lục Á Tinh lẫn thẫn trở về nhà, âm thanh trong đầu vẫn không ngừng thuyết phục hắn chết đi.
Hắn đã mấy lần dừng lại trên cầu hay trước làn đường đông xe quay lại, nhưng lần nào lý trí của hắn cũng giữ cho bản thân không nghe theo lời gọi từ cõi chết kia. Mất một lúc lâu Lục Á Tinh mới trở về được nhà.
Trước nhà hắn có một chiếc ghế đá, hắn cũng không rõ vì sao nó lại ở đó, chỉ biết từ khi sinh ra là đã thấy nó rồi. Bình thường không ai ngồi đó cả, vì cũng chẳng có lí do gì ngồi trước nhà người khác cả.
Nhưng hôm nay có một người ở đó, ông ta không có vẻ gì nổi bật cả, nhưng Lục Á Tinh cảm thấy người này không đơn giản.
“Chào, cậu tên gì nhỉ?” Người đó chủ động bắt chuyện.
“Ông là ai? Ông biết tôi à?” Lục Á Tinh hỏi.
“Không, tôi còn phải hỏi tên cậu cơ mà.” Người đó nói.
“Tôi là Lục Á Tinh, còn ông? Nếu không quen biết thì ông bắt chuyện với tôi làm gì?” Hắn đề phòng hỏi.
“Xin giới thiệu, tôi là Quan Tử Vân. Tôi không có hứng thú gì với cậu đâu, nhưng tôi hứng thú với hồn ma đó.”
“Hồn ma nào? Vớ vẩn.” Lục Á Tinh nghĩ người này là bọn thầy đồng, pháp sư lừa đảo.
“Hồn ma đang thì thầm trong tâm trí cậu đấy.” Quan Tử Vân chỉ vào đầu Lục Á Tinh.
Hắn bất ngờ trước lời đó, vậy chẳng lẽ người này thật sự thấy được hồn ma đó?
“Chúng ta vào trong nhà nói chuyện nhé.” Lục Á Tinh mở cửa và mời Quan Tử Vân vào. Hai người ngồi xuống đối diện nhau trên ghế ở phòng khách. Hắn rót trà ra mời khách.
“Tại sao ông lại tìm được hồn ma này?” Lục Á Tinh thắc mắc.
“Tôi không có đi tìm, là vô tình thôi.” Quan Tử Vân giải thích “Việc tôi làm có liên quan đến người mới chết, nên tôi hay đi tới các nhà mới có người chết để tìm kiếm đối tượng. Và khi tới nhà cậu, tôi không thấy có gì để làm, nhà cậu nghèo quá.”
Lục Á Tinh thấy tự ái, nhà hắn tuy không giàu nứt vách đổ tường nhưng cũng thuộc dạng khá khẩm. Quan Tử Vân không quan tâm thái độ đó, nói tiếp “Nhưng tôi lại phát hiện có một hồn ma đang ám lấy cậu. Chắc gần đây cậu đang nghe thấy những lời thì thầm bên tai hay là trong đầu đúng chứ?”
“Phải, và tôi biết rõ hồn ma này là ai.” Lục Á Tinh nói.
“Thật sao? Cậu kể tôi nghe xem.” Quan Tử Vân ngạc nhiên trước thông tin này.
Lục Á Tinh kể cho Quan Tử Vân nghe về câu chuyện hồn ma của dòng họ và cái cách hắn đem hồn ma này trở lại.
“Tôi đúng là kẻ ngu ngốc và bướng bỉnh. Ba mẹ tôi chết đúng là tại tôi mà.” Lục Á Tinh đập bàn, tự tức giận với bản thân.
“Ừ phải rồi, lỗi cậu cả đấy.”
Lục Á Tinh cứ tưởng Quan Tử Vân sẽ nói lời an ủi, không ngờ lại nói thẳng như vậy. Ông ta uống trà và nói “Tôi có thể giúp cậu trục xuất hồn ma này ra khỏi người.”
“Thật sao? Nếu dễ thế thì sao hồn ma này vẫn tồn tại đến giờ?”
“Do dòng họ cậu xui đấy, không có thầy trừ ma chân chính nào xuất hiện giúp đỡ cả.” Quan Tử Vân nói.
“Thế ông là thầy trừ ma à?”
“Tôi thích gọi là đạo trưởng hơn.” Quan Tử Vân nói.
“Được rồi, đạo trưởng, hãy giúp đỡ tôi.”
Quan Tử Vân lấy trong túi ra một chiếc hộp sơn đen và một số bùa. Lục Á Tinh bị dán một đống bùa quanh đầu, Quan Tử Vân niệm chú.
Những lời nói trong đầu Lục Á Tinh gào thét bảo hãy cản Quan Tử Vân lại, bảo rằng ông ta đang tìm cách hại hắn, tất nhiên là hắn không tin. Một lúc sau thì một luồng khí lạnh từ trong đầu Lục Á Tinh bay ra và bị hút vào chiếc hộp đen.
“Xong chưa?” Lục Á Tinh hỏi.
“Cậu nghĩ xong chưa?”
“Chắc là rồi.”
“Phải, ông già tổ tiên cậu bị nhốt trong này rồi.” Quan Tử Vân nói.
“Ông định làm gì với hồn ma này?”
“Tất nhiên là làm kinh tế.”
“Làm kinh tế?” Lục Á Tinh không hiểu.
“Để tôi nói cho cậu hiểu. Đầu tiên tìm vài người mê tín hoặc tin vào hồn ma, thả ông ta vào đầu người thân của họ. Trước khi vụ tự sát diễn ra và sau khi có dấu hiệu, tôi sẽ xuất hiện và ra tay trừ ma, thu tiền của họ. Tạo vấn đề và bán giải pháp, hiểu chứ?” Quan Tử Vân giải thích.
“Vậy việc liên quan đến người chết mà ông nói là vậy đấy à?” Lục Á Tinh lại hỏi.
Quan Tử Vân gật đầu và giải thích về “nhà thương điên” của ông ta. Lục Á Tinh cảm thấy việc này khá phiền phức, đồng thời cũng nghĩ một hồn ma thế này chẳng lẽ lại chỉ dùng để kiếm tiền. Hắn ta hỏi thêm “Nhưng hồn ma này cả tuần sau mới xuất hiện tiếng thì thầm, như vậy có chậm quá không.”
“Dĩ nhiên tôi phải cải tạo lại một chút, tăng thêm ma pháp cho hồn ma, thêm vào khả năng che giấu âm khí, và tất nhiên thêm trận pháp để có thể thu phục nó lại nhanh chóng. Tôi sẽ gọi chiếc hộp này là...”
“Lời gọi từ cõi chết.” Lục Á Tinh xen ngang.
“Sao cậu lại tranh đặt tên với tôi? Mà cũng được, cái tên hay đấy.” Quan Tử Vân suy nghĩ rồi gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.