Lời Hồi Đáp Của Đồ Bạch

Chương 2:




4
Thật ra, tôi cũng hy vọng Chu Tịch Bạch có thể nhìn thấy tôi.
Giờ phút này, tôi chợt nhớ đến hình ảnh ngày tôi chia tay với Chu Tịch Bạch.
“Chu Tịch Bạch, tôi chơi chán rồi.”
“Chúng ta chia tay đi.”
“Nếu sau này anh cũng có thể lấy được giải Ảnh đế, tôi liền nhảy từ lầu mười tám xuống.”
Lúc đó tôi ngồi ở trên giường, dùng giọng điệu tàn nhẫn nhất lại làm như tùy ý mà vung vẩy chân, trong khi Chu Tịch Bạch hai mắt đỏ bừng, anh gần như muốn phát điên.
Anh ấy hạ thấp giọng cầu xin tôi đừng chia tay.
Còn nói gì nữa ấy nhỉ? Tạm thời tôi cũng không thể nhớ được.
Tôi thậm chí còn không nhớ liệu mình có thực hiện đúng lời hứa là nhảy từ tầng mười tám xuống hay không.
Rốt cuộc thì tôi cũng đã mất đi ký ức về cuộc đời mình trước khi chế/t.
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, Chu Tịch Bạch đã từng rất yêu tôi.
Nhưng bởi vì tính cách tôi cao cao tại thượng, lại nhẫn tâm chà đạp lên sự chân thành của anh ấy, bóp nát tình yêu của anh thành từng mảnh vụn.
Anh ấy có lẽ rất hận tôi.
Vì vậy, nếu anh ấy có thể nhìn thấy tôi, chắc chắn anh ấy sẽ hung hăng mà mắng tôi.
Sau khi suy nghĩ của tôi vẫn đang bay xa, tôi chợt bỏ cuộc mà thu hồi toàn bộ suy nghĩ, sau đó bày ra bộ dáng sừng sững không chịu chế/t, rồi trừng mắt nhìn Chu Tịch Bạch đang từng bước tới gần.
Cho đến khi thân thể tôi xuyên qua một vật gì đó, Chu Tịch Bạch tay cầm chiếc váy đã dừng lại trước mặt tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, rất giống những ngày trước đây.
Anh vươn tay về phía tôi, “Hạ Đồ…”
Tôi nhắm mắt lại cam chịu số phận.
Đúng lúc đó, Chu Tịch Bạch lảo đảo xuyên qua thân thể tôi, có lẽ là đã say đến mơ hồ.
Cuối cùng, anh ấy treo chiếc váy trắng kia lên giá áo.
Anh cau mày như một ông cụ rồi dùng sức vuốt thẳng những nếp nhăn trên tay áo.
Nhìn từ xa thì cái váy giống như có ai đó đang đứng đó bên cạnh anh.
Tôi không khỏi có chút khiếp sợ.
Cái váy trắng này treo lên như vậy, thậm chí còn giống nữ quỷ hơn cả tôi.
Nhưng dù sao thì tôi đã có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Quả nhiên là anh ấy không nhìn thấy tôi, anh ấy chỉ muốn treo cái váy lên mà thôi.
Nói đến chiếc váy này, tôi nhớ là tôi đã mặc nó vào ngày đầu tiên gặp Chu Tịch Bạch ở phim trường.
Năm đó, nữ nghệ sĩ Duẫn Trích Tinh do tôi quản lý vừa thoát khỏi cái mác nữ phản diện, cô ấy đã tham gia một chương trình tạp kỹ và sau đó sự nghiệp nhanh chóng phát triển.
Tôi liền nhận cho cô ấy một bộ phim đề tài tiên hiệp.
Đó là IP tiên hiệp đầu tiên của một đạo diễn lớn tên Tư Đồng, đây chính là một cơ hội tốt rất khó có được.
(*) IP: Cốt truyện/ý tưởng đã hoàn thành, có thể chuyển thể thành phim.
Hơn nữa, phim tiên hiệp chỉ cần kịch bản đủ hay và kỹ xảo xuất sắc thì khả năng chuyển hình trong mắt fan hâm mộ rất khả quan.
Tôi luôn nắm chắc chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Nam diễn viên chính trong bộ phim đó phải diễn vai một người gầy gò, cho nên cảnh quay lưng trần của anh ta cũng rất khó coi, tấm lưng gầy trơ xương trông không hề tinh tế chút nào.
Đạo diễn không thể chấp nhận được và quyết định tìm người đóng thế trong nhóm diễn viên quần chúng.
Lúc này, Chu Tịch Bạch đột nhiên bước lên.
Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, anh cởi áo ra để lộ ra phần thân trên, chỉ để lại chiếc quần dài màu xám.
“Đạo diễn, tôi muốn thử xem.”
Dáng người anh quả thật rất tốt, thậm chí tốt đến mức không giống như là một diễn viên quần chúng.
Một người không có kinh nghiệm diễn xuất, thế mà có thể quản lý vóc dáng đạt đến trình độ này.
Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên.
Trong cảnh quay đó, Chu Tịch Bạch đóng vai một tiểu tiên đồ, tóc dài búi cao, toàn thân bị vô số lưỡi kiếm xuyên qua.
Trước khi chế/t, tiểu tiên đồ kia thân trên trần trụi quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt thanh kiếm, máu nhuốm ướt môi.
Anh nhìn chằm chằm vào nữ chính, nhẹ nhàng nói: “Tiên quân, có lẽ ta không đợi được hoa nở rồi.“
Tất cả mọi người đều đứng phía sau lưng Chu Tịch Bạch, kể cả máy quay phim, ánh mắt rơi vào tấm lưng rắn chắc của Chu Tịch Bạch mà không nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Chỉ có tôi, bởi vì đang hút thuốc mà tình cờ đứng đối diện với anh ấy.
Khóe mắt Chu Tịch Bạch ửng đỏ, bi thương động lòng người, nhìn qua giống như một khối pha lê chỉ cần vừa chạm vào là sẽ vỡ vụn.
Nhìn vào đôi mắt đó, phải rất lâu sau tôi mới định thần lại được.
Lúc này, tôi mới nhận ra dường như bản thân vừa nhập diễn.
Anh ấy diễn rất tốt, tốt tới mức khiến tôi đột nhiên muốn khóc.
Cảnh tượng đó giống như một kho báu chỉ mở ra cho tôi.
Chỉ có tôi nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ vừa lóe lên kia, chỉ vì đang tình cờ đi hút thuốc.
Đạo diễn hô "Cắt", tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay.
Bao gồm cả tôi.
Những người khác là cổ vũ cho diễn xuất của nữ phụ, mà tôi là người duy nhất cổ vũ cho tiểu tiên đồ của Chu Tịch Bạch.
Trái tim tôi giống như pháo hoa lặng lẽ nở rộ giữa không trung, trong vài giây ngắn ngủi đối diện với Chu Tịch Bạch khi ấy, cảm thấy vừa kinh diễm vừa rung động.
5
Lần thứ hai gặp lại Chu Tịch Bạch, anh chỉ mặc một cái quần đùi, cả người gần như trần truồng nằm trong vũng bùn như một xá.c chế/t.
Dù con mương hôi hám đến ngạt thở, tôi chỉ cần liếc mắt liền nhận ra anh.
Mấy cảnh đánh nhau của các diễn viên chính đều ở trong bùn đất, đôi khi vô tình giẫm phải diễn viên quần chúng dưới chân cũng là chuyện thường.
Nhưng Chu Tịch Bạch thậm chí còn không cau mày.
Khi cảnh quay kết thúc, các diễn viên tạm thời nghỉ ngơi.
Tôi bước đến gần anh ấy, ngồi xổm xuống giả vờ dụi tàn thuốc lên người anh.
“Sao anh không tránh?” Tôi cười hì hì hỏi.
“Đạo diễn còn chưa hô cắt.” Anh không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc giống như một kẻ cứng đầu.
Tôi chính là thích tính cách bướng bỉnh này của anh.
“Anh nhìn tôi.” Tôi đưa tay ra, quay mặt Chu Tịch Bạch về phía tôi, “Tôi là Hạ Đồ. Đã nghe qua cái tên này chưa?”
Trong nháy mắt khi anh nhìn thấy khuôn mặt tôi, ánh mắt của anh ấy rốt cục cũng có chút dao động.
Tôi có chút đắc ý.
“Mời tôi ăn một bát mì, tôi sẽ ký hợp đồng với anh.”
Tôi cho rằng, Chu Tịch Bạch sẽ mượn cơ hội này mà mang ơn tôi.
Ít nhất nếu là người khác thì chắc chắn họ sẽ làm như vậy.
Nhưng hắn một chút cũng không khách khí mà từ chối, nói: "Tôi không có tiền.”
Tôi kinh ngạc: "Một bát mì chỉ có năm mươi tệ, cái này anh cũng không mua nổi?”
Sau này, tôi mới biết rằng lúc đó thu nhập hàng năm của Chu Tịch Bạch chưa đến hai vạn nhân dân tệ.
Ngành điện ảnh mỗi năm có quá nhiều người tốt nghiệp.
Có người may mắn ngay lập tức trở thành ngôi sao sáng chói khi mới ra mắt. Mà đại đa số những người còn lại có cố gắng đến mấy cũng sẽ bị chôn vùi, dù có tài cũng phải chờ đợi cơ hội.
Đây là một canh bạc lớn không có hồi kết.
Hôm đó chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, tôi biết được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, năm đó sau khi Chu Tịch Bạch tốt nghiệp vẫn không có cách nào nhận được hợp đồng, một phần là do đạo diễn Trần Triệt.
Trong một buổi thử vai, Chu Tịch Bạch rõ ràng đã rất nổi bật so với năm diễn viên đóng thế khác, nhưng Trần Triệt vẫn gây khó dễ cho anh.
"Tài trợ cho đoàn làm phim này tám mươi vạn nhân dân tệ, vai diễn này sẽ là của cậu."
“Cậu nên hiểu rằng vai diễn này rất được mong chờ, cho dù không cho cậu, để cho người khác diễn cũng có thể nổi tiếng thôi, cho nên, ai trả số tiền này thì tôi liền cho người đó.”
Trên thực tế, tám mươi vạn này được cho vào túi riêng của đạo diễn.
Anh ấy còn nhận được một lời đề nghị vô liêm sỉ hơn của Trần Triệt.
Nếu như không có tiền, cũng có thể lựa chọn ăn cơm cùng các nhân vật lớn trong ngành.
Nếu có thể làm cho các nhân vật lớn đó vui vẻ, nguyện ý "tài trợ" cho đoàn làm phim, như vậy vai diễn này vẫn là của Chu Tịch Bạch.
Sau đó, Chu Tịch Bạch đánh Trần Triệt.
Từ đó về sau, sự nghiệp của anh vẫn luôn bị đạo diễn Trần Triệt chèn ép, có đôi khi ở phim trường còn bị diễn viên đóng thế tẩy chay.
Lại ví dụ như, lúc không quay phim, anh ấy dành toàn bộ thời gian để rèn luyện trau dồi bản thân, như là xem phim, tập thể dục, không bao giờ lơ là dù chỉ một giây phút nào.
Cho nên anh đã tranh thủ cho bản thân một cơ hội đóng thế trong cái ngày đầu tiên tôi gặp anh đó.
“Nếu tôi không chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tôi sẽ không thể nắm bắt bất kỳ cơ hội nào.”
Giọng điệu của Chu Tịch Bạch rất nhẹ nhàng, nhưng tôi có thể nghe thấy sự kiên trì của anh ấy.
Trong suốt những năm chờ đợi, dù không quay phim, anh vẫn luôn giữ vững sơ tâm mà đối đầu với thế giới lạnh lùng đầy khắc nghiệt này.
Đây chính là Chu Tịch Bạch.
Không hiểu sao tôi lại nhớ đến tiểu tiên đồ trên trường quay ngày hôm đó.
"Chu Tịch Bạch, anh dám cùng tôi đánh cược không?"
“Hôm nay tôi mời anh ăn mì. Nhưng nếu có một ngày chúng ta thắng cược, lúc anh nhận được giải ảnh đế, nhớ đem bát mì này trả lại tôi.”
Hai tay tôi chống cằm, nhếch khóe miệng nói với anh.
“Vận khí của tôi luôn rất kém. Đặt cược trên người tôi, thua thì làm sao bây giờ?” Anh ngẩng đầu uống một ngụm canh, ánh mắt nửa đùa nửa thật.
Lúc đó tôi không trả lời.
Nhưng trong lòng lại nghĩ.
— Chu Tịch Bạch, tôi nhất định sẽ cùng anh đợi đến khi hoa nở.
6
Cuối cùng Chu Tịch Bạch cũng lấy lại được chút minh mẫn.
Anh cẩn thận cất chiếc váy đi, lại mang theo cúp của mình rời khỏi phòng.
Trong nháy mắt khi cửa vừa mở ra, tôi lập tức đi theo anh.
Chu Tịch Bạch đeo khẩu trang, đè thấp vành mũ, còn kéo kín khóa áo khoác.
Anh bước đi rất vội vã, thoạt nhìn không khác gì người qua đường bình thường, còn cố ý đi cửa sau tránh đi tất cả phóng viên và đèn flash bên ngoài.
Trong lòng tôi có chút không thoải mái.
Vào thời điểm thành công như vậy, Chu Tịch Bạch nên xuất hiện trong bữa tiệc mừng, dẫn theo bạn gái ăn uống linh đình, nhất định sẽ thu hút được ánh mắt ghen tị của hàng vạn người.
Thế nhưng, Chu Tịch Bạch vẫn cứ lẻ loi một mình, một chút phong quang khi đoạt giải cũng không có.
Tôi lắc đầu thở dài.
Đêm khuya yên tĩnh, sau khi Chu Tịch Bạch ra khỏi cửa sau liền vẫy một chiếc taxi.
“Đến nghĩa trang Hoa Đình.”
Sau khi anh báo ra một địa chỉ, tôi không khỏi kinh ngạc.
Người này sợ là không phải uống đến choáng váng rồi chứ.
Có ảnh đế nào sau khi đoạt giải sẽ đi nghĩa trang không?
Chờ chút.
Chẳng lẽ...... anh ấy muốn đến thăm tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.