Lời Hồi Đáp Của Đồ Bạch

Chương 7: Ngoại truyện




Editor: Nee
Sau khi đọc xong dòng cuối cùng của bộ truyện "Lời hồi đáp của Đồ Bạch", Hạ Đồ dụi dụi mắt, sau đó ném cuốn sách sang một bên.
Cô ấy bị làm cho đau lòng đến mức phải khóc to.
Chu Tịch Bạch nghe thấy Hạ Đồ khóc lớn tiếng thì vội đặt kịch bản xuống, đi đến ngồi xuống an ủi vợ.
"Sao lại khóc rồi?"
Hạ Đồ nức nở nói: "Chị ấy viết sách mà cả hai chúng ta đều ch/ết, huhuhu, em chế/t rồi, anh cũng ch/ết luôn huhuhu."
Chu Tịch Bạch chẳng hiểu ra sao.
Nhưng anh vẫn dịu dàng ôm Hạ Đồ vào lòng, rồi dùng tay còn lại nhặt cuốn sách từ dưới đất lên.
Thì ra chị gái Hạ Đồ rất thích viết tiểu thuyết ngắn đăng lên mạng, cô ấy thường thích lấy tên của những người xung quanh làm tư liệu sau đó viết lên rất nhiều tình tiết kỳ quặc.
Anh nhanh chóng đọc lướt qua giới thiệu của bộ truyện.
"Chu Tịch Bạch, anh biết không, khi em đọc hết bộ truyện này em cảm thấy rất buồn."
"Em cũng biết phải giải thích thế nào, em chỉ cảm thấy những chuyện này có lẽ đã từng thật sự xảy ra."
Cô vùi đầu vào vai anh, im lặng không nói gì nữa.
Hạ Đồ không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng của mình khi đọc được những dòng chữ này.
Cứ như thể cô ấy đã nhìn thấy mình ở một thế giới khác.
Nếu là cô ấy, khi mắc phải căn bệnh như vậy, cô cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Ngay cả khi rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn, cô cũng không muốn kéo Chu Tịch Bạch đi theo mình đâu.
Vì sự trùng hợp trong tên khi tên họ được dùng cho nhân vật chính, và vì sự đồng cảm nên cô càng có nỗi buồn sâu sắc hơn.
Cuộc sống hạnh phúc của hiện tại… cô có cảm giác không chân thật.
Cảm giác không chân thật bao trùm lấy Hạ Đồ.
Cô nắm lấy cánh tay của Chu Tịch Bạch, vẻ mặt có chút hoảng sợ và lo lắng:
“Sẽ ra sao nếu, ý em là nếu thôi… nếu thế giới hiện tại của chúng ta cũng là trong một cuốn sách?”
"Chúng ta sẽ lại bị chia cắt...chúng ta nên làm gì đây?"
Chu Tịch Bạch cười nói.
Anh không nhịn được mà ôm cô thật chặt và xoa xoa đầu cô.
"Không sao đâu, Đồ Đồ."
"Nếu đúng như lời em nói thì hãy cứ xem thế giới này là một cuốn sách."
"Chuyện này cũng không có gì thay đổi được cả. Ít nhất, mọi người đều biết anh yêu em đến nhường nào. Ngoài ra, dù có bao nhiêu vũ trụ song song, chúng ta đều sẽ luôn ở bên nhau."
Nói xong, anh đưa tay ra vuốt ve đôi mày đang cau lại thật chặt của cô, sau đó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
"Chỉ cần anh và em thật lòng với nhau là đủ."
Dù những người thân yêu có thể già đi, cơ thể chúng ta có thể chế/t và bệnh tật có thể chia cắt chúng ta.
Chỉ cần ngày cuối cùng trước khi bị chia cắt, chúng tôi vẫn thật lòng yêu nhau, như vậy là đủ.
Nhưng Chu Tịch Bạch không ngờ sau khi nghe xong lời của anh, Hạ Đồ lại càng khóc lớn hơn.
Đã qua nhiều năm như vậy, khả năng dỗ dành người khác của anh dường như đã kém đi rồi.
Anh không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu và nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Thấy cô cuối cùng cũng ngừng khóc, Chu Tịch Bạch ghé sát vào tai Hạ Đồ, hạ giọng có chút mê hoặc nói: “Đồ Đồ, đừng khóc nữa.”
"Đêm còn dài, khóc lóc thật lãng phí thời gian."
Hai người bọn họ đã vật lộn suốt đêm.
Chu Tịch Bạch cuối cùng cũng buông tha cho Hạ Đồ, để cho cô đi ngủ.
Thực ra hôm nay là một ngày tốt lành.
Anh vừa giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất lần thứ ba, cũng là ngay ngày kỷ niệm ngày cưới của anh và Hạ Đồ.
Đây cũng là giải thưởng thứ ba mà Hạ Đồ giành được cùng anh.
Giờ đây, sự nghiệp của Chu Tịch Bạch đã bước lên một tầm cao mới, anh không chỉ là một diễn viên có ngoại hình đẹp, khả năng diễn xuất tốt mà còn là một người chồng yêu chiều vợ nổi tiếng trong làng giải trí.
Hạ Đồ đã thành lập một đội ngũ đủ lớn, cô không còn phải tự mình làm mọi việc nữa.
Họ tiến về phía trước cùng nhau.
Cùng nhau thành công trên lĩnh vực của mình và hỗ trợ lẫn nhau.
Chu Tịch Bạch biết rằng khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời anh không phải là khi bị vây quanh bởi những ánh mắt ghen tị, hay bởi những người hâm mộ và được lên hot search.
Mà là khoảnh khắc mỗi lần anh đoạt giải, vợ anh đều ngồi ở hàng ghế khán giả đầu tiên, cô ấy trang điểm nhẹ và nhìn anh với nụ cười tươi rói nhất.
Đó là khoảnh khắc vĩnh cửu khi họ có thể hiểu nhau chỉ bằng cách nhìn thấy đối phương trong một biển người.
Chu Tịch Bạch nghĩ, trên đời này sẽ không có thứ gì đáng giá hơn cái này nữa.
Nói đến chuyện này.
Chu Tịch Bạch không khỏi có chút tức giận.
Khi anh đoạt giải, Hạ Đồ thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào, ấy vậy mà đến tối lại bị một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết làm cho khóc.
Thân là người yêu, người chồng cứng rắn.
Anh cần phải lén lút lấy điện thoại của cô ấy để xóa bạn bè với chị cô ấy vào ngày mai.
Chu Tịch Bạch bế Hạ Đồ lên giường, sau đó lén lút đứng dậy nhặt cuốn sách trên sàn lên rồi rón rén đi về phía thư phòng.
Sau khi bật đèn bàn, anh lại đọc sách.
Điều kỳ lạ là...
Anh cũng có cảm giác giống Hạ Đồ.
Chu Tịch Bạch có chút sửng sốt, không biết từ lúc nào đã bắt đầu khóc.
Anh sờ ngực, tim dường như đau thắt lại.
Nỗi buồn ập đến khó kiềm chế, cảm giác quen thuộc mà xa lạ, giống như anh đang đọc câu chuyện của chính mình, nhưng cũng giống như đang trải nghiệm một cuộc đời mà mình đã quên.
Nếu đã như vậy...
Chu Tịch Bạch quả quyết đứng dậy.
Anh bước đến một chiếc tủ sách hiếm khi được sử dụng và ném cuốn "Lời hồi đáp của Đồ Bạch" vào đó.
Sau đó, anh tìm một ổ khóa và khóa nó lại một cách cẩn thận.
Sau khi kiểm tra lại, xác định Hạ Đồ sẽ không mở được tủ sách này, Chu Tịch Bạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nằm xuống ở bên cạnh Hạ Đồ, hắn không khỏi nghĩ tới một lựa chọn khác của Chu Tịch Bạch trong cuốn sách kia.
Nếu là anh, anh sẽ không ngần ngại đến gặp cô ngay lập tức nếu biết cô đổ bệnh.
Cho dù là ở thế giới khác, cho dù phải đối mặt với cái ch/ết, cũng không có gì khiến anh phải sợ hãi.
Suy cho cùng, Hạ Đồ vẫn sẽ yêu anh ở mọi giai đoạn của cuộc sống, ngay cả khi bọn họ ở một thế giới khác.
Chu Tịch Bạch cũng sẽ đáp trả lại một cách chân thành nhất với cô.
Chỉ cần cô còn ở đây, hoa của anh sẽ nở.
(Hoàn ngoại truyện)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.