May mà rất nhanh sau đó Đường Khả đã chạy tới bệnh viện, tôi giống như tìm được cứu tinh, nói với cậu ấy: "Tôi khẳng định là bệnh viện này đã đem giấu cô gái đó đi rồi, cậu nhất định phải tìm cho ra cô ấy, cô ấy rất có khả năng là nhân vật quan trọng trong vụ án của Đàm Tiểu Vĩ."
Đường Khả gật đầu, gọi hai vị bác sĩ và y tá kia sang một bên hỏi chuyện, bác sĩ đưa cho cậu ấy xem một số tài liệu, sau đó lại dẫn Đường Khả đến nơi khác.
Không lâu sau, Đường Khả và bác sĩ đó quay lại, "Sao rồi?" Tôi vội truy hỏi.
Đường Khả trợn mắt nhìn tôi bực dọc, sau đó kéo tôi sang một bên, thấp giọng nói: "Giản Chân, rốt cuộc cậu muốn làm cái quỷ gì vậy? Cậu có biết báo án giả phải chịu trách nhiệm gì không, may mà cậu tìm tôi...."
Tôi giống như bị người ta dùng roi da quất một phát vậy, đau đến không diễn tả nổi: "Lẽ nào cậu cũng không tin tôi sao?"
"Nếu tôi không tin cậu thì tôi đã không đến đây rồi!" Đường Khả có chút tức giận, "Nhưng cảnh sát bọn tôi làm việc phải nói đến chứng cứ, vừa nãy tôi đã xem qua tất cả ghi chép điều trị, không hề có bệnh nhân nào như cậu nói. Tôi cũng hỏi hết y tá, bác sĩ trong giờ trực, không có ai từng gặp cô gái mà cậu đã nhắc đến, lẽ nào tất cả bọn họ đều liên kết với nhau để gạt người khác sao? Cậu nói cậu cứu một cô gái, vậy chứng cứ đâu? Cậu phải cho tôi ít bằng chứng chứ?"
"Phải, còn có một người từng gặp cô gái đó....." Tôi nhớ ra người tài xế đã đưa chúng tôi đến bệnh viện, anh ta là nhân chứng đầu tiên chứng minh sự tồn tại của cô ấy.
"Ai?" Đường Khả hỏi.
"Người tài xế đã đưa chúng tôi đến bệnh viện, có điều.....bỏ đi....." Tôi còn chưa nói xong đã thấy nản lòng rồi, bởi vì tôi chỉ nhớ anh ta lái một chiếc xe Polo màu trắng, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc ghi nhớ biển số xe của anh ta. Trong thành phố ít nhất cũng phải có đến cả ngàn chiếc xe như vậy, nếu như cộng thêm những chiếc xe ở vùng khác ra vào thành phố S mỗi ngày, thì con số quả thật không đếm nổi, muốn tìm ra anh ta căn bản là một nhiệm vụ bất khả thi.
"Giản Chân." Đường Khả vỗ vai tôi, "Tôi nói rồi vụ án này đã khép lại, không có điểm gì đáng nghi ngờ cả, cậu đừng nên làm loạn trên trang web của mình nữa, chuyện này không có lợi với cậu đâu."
Tôi á khẩu, dưới tình huống không có bằng chứng chứng minh, tôi nói gì cũng bằng thừa. Tôi tin chắc rằng mình vẫn chưa bị điên, những gì tôi nhìn thấy, những việc tôi làm, tuyệt đối không phải là ảo giác. Vậy thì chỉ có thể nói, từ lúc tôi nhận được tin nhắn của Đàm phu nhân đã có một bàn tay vô hình nào đó điều khiển tất cả. Tôi hệt như một con kiến tìm thấy viên đường, đang dương dương tự đắc trong lòng, nhưng bàn tay đó chỉ tuỳ tiện di chuyển một ngón, viên đường đã biến mất khỏi thế giới của con kiến, nó thậm chí còn không biết viên đường ấy đã mất đi từ lúc nào.
Vậy bàn tay vô hình ấy rốt cuộc là thứ gì? Nó đến từ đâu? Lần đầu tiên tôi có cảm giác sức lực của mình thật nhỏ bé, cũng có lẽ giáo sư Cổ đã nói đúng, sự thật về nhà máy Hướng Dương là "thứ mà tôi không nên biết."
"Giản Chân, cậu không sao chứ?" Tiết Nhu nhìn thấy nét mặt ngẩn ngơ của tôi, không nhịn được hỏi, "Hay là, tôi đưa cậu về?"
"Tốt nhất là cô nên đưa cậu ta đến viện tâm thần kiểm tra trước đi đã." Vị bác sĩ Tào kia cười giễu nói.
"Không cần đâu." Tôi cười khổ, "Để tôi một mình yên tĩnh suy nghĩ đi, có phải tôi thật sự đã điên rồi không?"
Về đến nhà, tâm trạng của tôi suy sụp đến cực điểm. Sau khi nốc hết mấy chai bia, đầu óc tôi choáng váng, nằm vật ra giường ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ đến lúc nào, tôi bị tiếng gõ cửa "cốc cốc" làm cho thức giấc. Tôi vội bò dậy, muốn bật đèn lên, nhưng sờ vào nơi đặt đèn ngủ ban đầu thì lại không thấy đâu. Thành phố S là một thành phố không bao giờ ngủ, thường mỗi đêm tôi đều bị tình trạng "ô nhiễm ánh sáng" khiến bản thân khó đi vào giấc ngủ, nhưng bây giờ một chút tia sáng cũng không có.
Lẽ nào toàn thành phố đã bị mất điện? Nhưng trừ phi có sự cố hay tai nạn cực kì nghiêm trọng nếu không chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Hơn nữa cho dù thành phố có mất điện, dòng xe di chuyển liên tục bên ngoài cũng sẽ không dừng lại đâu nhỉ? Sao mà ngay cả tiếng xe ồn ào khiến người khác khó chịu đó cũng không còn nghe thấy nữa? Ngoại trừ tiếng gõ cửa dồn dập, xung quanh dường như không có chút động tĩnh nào.
Lẽ nào tôi đang ở trong một không gian kín hoàn toàn? Tim của tôi hệt như bị một mũi tên sắt lạnh bắn trúng, lạnh xuyên thấu tâm can, bởi vì tôi đã nghĩ đến một nơi----cái lò cao bị bịt kín bốn mặt, tối tăm không chút ánh sáng ở nhà máy Hướng Dương.
Không thể nào, tôi nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ tôi vẫn ở trong phòng của mình mà. Tôi cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng lại không cách nào ngăn chặn được suy nghĩ đáng sợ đó----Ai nói mày nhất định không thể ở trong cái lò cao đó chứ? Nói không chừng mày cũng giống như nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đó vậy, càng sợ hãi nơi nào, thì nửa đêm mộng du sẽ bất giác đi đến nơi đó.
Tôi muốn rời khỏi chỗ này! Nỗi sợ hãi ngày càng chồng chất trong đầu cuối cùng đã lấn át lý trí của tôi, bất luận đây là nơi nào, tôi cũng phải rời khỏi nó. Tôi loạng choạng bước về phía phát ra tiếng gõ cửa, trong bóng tối, nó chính là kim chỉ nam duy nhất của tôi.
Tôi vừa chạm vào cửa, cảm giác ớn lạnh đã truyền tới, ý thức của tôi nhanh chóng sụp đổ, bởi vì nó căn bản không phải là cánh cửa gỗ trong phòng của tôi, đây rõ ràng là cửa chống cháy nổ trong lò cao. Điều này chứng tỏ rằng, tôi thật sự đang ở bên trong cái lò cao tăm tối đó.
Tôi muốn ra ngoài! Tôi gần như kéo cửa chạy trối chết. Nhưng bên ngoài cũng vẫn là một không gian tối om không thấy đáy, một tia sáng nhỏ không biết từ đâu rọi tới, chiếu lên người cô gái hai tay bị xiềng xích.
Là cô ấy! Cô gái bị nhốt trong lò cao, cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt, miệng dường như đang hét lớn điều gì đó, nhưng tôi lại không nghe thấy dù chỉ một chữ. Cô gái ngọ nguậy muốn đến gần tôi, có điều những sợi xích kia đã giữ cô ấy lại.
"Cô đang nói gì vậy?" Tôi khó nhọc lắc đầu, miệng của cô gái vẫn không ngừng mấp máy, nhất định là cô ấy đang không ngừng lặp đi lặp lại một câu gì đó, đó chắc chắn là một câu nói rất quan trọng, nếu không biểu cảm của cô ấy cũng sẽ không gấp gáp đến vậy, chỉ là tai của tôi lại như bị nhét mấy miếng bông vào vậy, không nghe thấy gì cả.
Vẻ mặt của cô gái càng lúc càng trở nên nôn nóng, đột nhiên cô ấy đưa tay chỉ vào phía sau lưng tôi. "A!" Vô số tiếng kêu thảm thiết từ phía sau vang lên, giống như có vô số mũi tên sắc nhọn đâm vào màng nhĩ, vào thần kinh tôi, tôi sắp ngã quỵ rồi.
Tôi mơ màng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trong không gian tối đen ấy dường như có thứ gì đó đang nhấp nháy như màn hình tivi bị mất tín hiệu, tôi lờ mờ nhìn thấy bên trong có gì đó. Đó là gì? Tôi bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng cơ thể lại như đang bị dính chặt vào một tấm mạng nhện vô hình, không cách nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ vô cùng nguy hiểm kia từng bước tiến đến gần mình.
Trong cơn nguy cấp, tôi không biết đã lấy đâu ra sức lực, cứ thế lật người vùng vẫy thoát ra khỏi sự trói buộc của mạng nhện, sau đó "phịch" một tiếng ngã lăn xuống sàn.
Kế đó hệt như một cái rương bị niêm phong đột nhiên bật mở, trước mắt tôi là ánh sáng, bên tai lại nghe thấy tiếng xe chạy ồn ào. Tôi vẫn đang ở trong phòng của mình, bên ngoài cửa sổ trời đã chạng vạng tối, nhưng ánh đèn trong phòng vẫn bật sáng. Tivi vẫn đang phát một bộ phim kinh dị (trước khi đi ngủ tôi đã quên tắt nó), nữ chính vẫn còn đang bị lũ zombie truy đuổi, không ngừng phát ra tiếng la hét chói tai.
Ra là ác mộng! Tôi định đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nhưng lại phát hiện ra tấm chăn đang cuộn quanh người mình hệt như một cái túi vải. Tôi vén chăn, cảm giác như mới vừa từ dưới đáy nước trồi lên, cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường được rồi.
Tôi nhớ một bộ phim kinh dị nào đó từng nói thế này, trong giấc mơ con người thường không phân biệt được giữa thực và ảo. Nếu như mơ thấy mình từ trên cao rơi xuống, vậy thì buộc phải tỉnh dậy trước khi tiếp đất, nếu không tiềm thức sẽ "phán đoán" rằng bạn đang bị rơi, và tự động lựa chọn khả năng chết cho bạn. Nếu như vừa nãy tôi không thể ra khỏi cánh cửa đó, vậy thì có phải tôi đã vĩnh viễn "ở lại" trong lò cao rồi không?
Vậy thứ muốn giữ tôi lại mãi trong cơn ác mộng ấy là gì? Cảm giác trong mơ nói với tôi, nó không thuộc về thế giới này, nó là ma!
Nhưng trên thế giới này thật sự có ma sao? Dù sao thì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, thời tiết quá nóng, chăn quấn vào người quá chặt, còn có tiếng la hét trong tivi, những điều này là nguyên nhân dẫn đến ác mộng, tất cả đều có thể giải thích được bằng khoa học, vốn không có bất cứ chỗ "thần bí" nào cả.
Nhưng tiếng gõ cửa thì sao? Tôi bỗng nhận ra, tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên, thật sự có người đang gõ cửa!
Ai tìm tôi nhỉ? Tôi vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng, trái tim mới thả lỏng được một chút chợt thắt lại lần nữa. Tôi cảnh giác đi đến cửa, ghé vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bất chợt nhìn thấy một đôi mắt rất to đang áp sát vào mắt mèo trên cửa.
"Ai?" Tôi kêu lên thất thanh.
"Là tôi!" Giọng nói này tuy không quen thuộc, nhưng tôi vẫn có thể nhớ ra. Đó là người phụ nữ đã hẹn tôi đến nhà máy Hướng Dương, mẹ của Đàm Tiểu Vĩ.
Tôi mở cửa, người phụ nữ mặc một bộ đồ đen như bóng ma đi vào. "Cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!", người phụ nữ vừa vào trong lập tức đóng chặt cửa lại, lưng dán chặt lên cửa, như thể lo lắng sẽ có người từ bên ngoài xông vào vậy.
"Vội vàng tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?" Tôi nhìn thấy dáng vẻ bất thường của người phụ nữ, trong lòng đã có một dự cảm không lành.
"Bọn họ đang tìm tôi!" Đàm phu nhân thở hổn hển, "Bọn họ muốn đưa tôi vào viện tâm thần!"
"Bọn họ, là ai?" Tôi kinh ngạc hỏi, với địa vị như ngày hôm nay của người phụ nữ này, ai có thể bắt cô ta làm điều mà cô ta không muốn chứ?
"Đàm Chấn Nghiệp, còn có cô gái mà cậu đã cứu!" Đàm phu nhân nghiến răng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ.
"Sao cô biết tôi đã cứu một cô gái?" Tôi kinh ngạc hỏi, có rất ít người nhìn thấy việc tôi cứu cô gái kia, hơn nữa những người trong bệnh viện đều mắc chứng "mất trí nhớ tập thể" một cách kỳ lạ, làm sao người phụ nữ này có thể biết được?
"Nhất định cậu đang rất thắc mắc cô gái kia đã biến đi đâu mất rồi, hơn nữa những người khác đều không thừa nhận sự tồn tại của cô ấy." Đàm phu nhân nói ra những nghi vấn trong lòng tôi.
"Lẽ nào là cô?" Lẽ nào cô ta vẫn luôn theo dõi phía sau tôi, sau đó nhân lúc tôi gọi điện thoại, lén đưa cô gái kia đi? Có thể khiến tất cả người trong bệnh viện phải nói dối, quả thật cũng chỉ có Đàm phu nhân mới có khả năng này.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình, rốt cuộc còn có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo phía sau lưng tôi? Có lẽ từ lúc bắt đầu, tôi đã rơi vào trong một âm mưu nào đó, giống như một quân cờ bị người ta thao túng, hoàn toàn đi theo định hướng của người khác mà bản thân lại không hề hay biết.
"Sao cô phải làm như vậy?" Tôi bực dọc hỏi, cô ta lừa gạt tôi thế nào cũng được, nhưng cô gái kia vô tội, cô ấy đã chịu tổn thương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần, cô ấy không nên nhận lấy bất cứ tổn thương nào nữa.
"Không phải tôi, là Đàm Chấn Nghiệp, anh ta và con nhỏ đê tiện kia là cùng một bọn." Câu trả lời của Đàm phu nhân một lần nữa lại nằm ngoài dự đoán của tôi, "Tôi tin rằng sau khi điều tra, cậu đã biết được thân phận của chúng tôi rồi đúng không?"
"Là ông ta?" Điều khiến tôi kinh ngạc không phải là vì Đàm Chấn Nghiệp đã đưa cô gái đó đi, mà là chuyện Đàm phu nhân vừa nói hai người đó cùng một bọn. Nếu tôi nhớ không lầm, Đường Khả từng nói, vợ chồng Đàm Chấn Nghiệp đều nói rằng họ không quen biết với Tiểu Linh, cũng chính là cô gái trong đoạn video kia.
"Con nhỏ đê tiện đó không chỉ quyến rũ con trai tôi, mà nó còn âm thầm qua lại với chồng tôi." Đàm phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Đây thật sự là một tin động trời, trước nay tôi chưa từng nghĩ chuyện này lại có một bước ngoặt lớn đến vậy.
"Trước ngày Tiểu Vĩ xảy ra chuyện, nhất định Chấn Nghiệp đã gặp con nhỏ đó, nhưng sau khi cảnh sát tìm anh ta, anh ta lại nói rằng mình không biết. Có điều tôi và anh ta đã là vợ chồng hơn 20 năm nay rồi, anh ta có bí mật gì giấu được tôi chứ." Đàm phu nhân cười lạnh nói.
"Sau khi cậu đưa con nhỏ đó đến bệnh viện, cô ta đã lén thông báo cho Đàm Chấn Nghiệp đến đón mình. Mặc dù anh ta đã thu xếp mọi việc rất kỹ lưỡng, nhưng có nằm mơ chắc anh ta cũng không ngờ được rằng, trong số người của anh ta có người của tôi."
"Tại sao ông ta phải làm vậy?" Điểm này tôi nghĩ mãi cũng không ra, bất luận là Đàm Tiểu Vĩ có bị giết hay không, nguyên nhân cũng xem như là đã chết vì cô gái này. Lẽ ra Đàm Chấn Nghiệp nên hận cô ấy mới phải, sao còn muốn giấu người đi?
"Đàm Chấn Nghiệp đã bị mê hoặc, con nhỏ đê tiện đó là ác quỷ đến từ địa ngục!" Đàm phu nhân nói bằng giọng căm ghét, "Cô ta hại chết con trai của tôi còn chưa đủ, bọn họ còn muốn đưa tôi vào viện tâm thần, như vậy thì sẽ không còn ai biết được bí mật của chúng."
"Cô ấy với nhà các người có thù oán gì sao?" Tôi bắt đầu hoài nghi đầu óc của Đàm phu nhân không được tỉnh táo cho lắm, mặc dù tôi không biết gì về lai lịch của cô gái kia, nhưng thông qua "tiếp xúc thân mật" với cô ấy, tôi có thể khẳng định 100% rằng cô ấy là người, không phải ma! Ma sẽ không bị xiềng xích trói buộc, cũng sẽ không suýt chết vì đói.
Huống hồ, Đàm Tiểu Vĩ là con trai của Đàm Chấn Nghiệp, hôm đó bộ dạng ủ ê vì nỗi đau mất con của ông ta tôi có thể nhìn thấy được, đó tuyệt đối không phải là diễn. Hổ dữ còn không ăn thịt con, làm gì có ai lại cố ý hại chết con mình chứ?
"Cô ta mới bao nhiêu tuổi, làm sao tôi có thể có thù oán với cô ta được chứ?" Đàm phu nhân càng nói càng kích động, nước mắt rơi giàn giụa.
"Vậy sao cô ấy phải hại cô và con của cô làm gì?" Tôi kiên nhẫn hỏi, trên thế gian này không có ai trời sinh đã muốn hại người khác.
"Tôi nói rồi, cô ta là ác quỷ!" Đàm phu nhân kích động gào lên, thái độ hoài nghi của tôi khiến cô ấy trở nên vô cùng điên loạn.
"Xin lỗi!" Tôi bỗng nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, mặc dù có hơi đường đột, nhưng tôi không thể không làm rõ chuyện này, "Tôi nghe nói, cô mắc chứng tâm thần ngắt quãng đúng không?"
Đàm phu nhân sững người, vẻ ửng hồng dần hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt, cô nở nụ cười buồn bã nói: "Đúng vậy, tôi có bệnh, bác sĩ, luật sư, cảnh sát, tất cả mọi người đều nói tôi có bệnh, bởi vì bọn họ đều bị Đàm Chấn Nghiệp mua chuộc rồi! Nhưng chỉ có bản thân tôi biết, từ sau khi con trai tôi chết, tôi là người tỉnh táo hơn bất kỳ ai."
"Tôi biết bây giờ cậu sẽ không tin đâu, nhưng chỉ cần cậu đi đến nơi này, cậu sẽ tin những gì tôi nói." Đàm phu nhân lấy ra một phong bì đưa cho tôi.
"Bọn họ sẽ sớm tìm ra tôi thôi, đầu óc tôi rất rối loạn, tôi thật sự sợ là bản thân mình sẽ điên mất. Nếu như tôi điên thật, vậy thì chỉ có cậu là người duy nhất có thể giúp tôi vạch trần chân tướng sự việc. Tôi cầu xin cậu hãy giúp tôi, tương lai của tôi có ra sao cũng không quan trọng, nhưng con trai tôi không thể chết vô ích được! Cầu xin cậu." Đàm phu nhân nước mắt giàn giụa nhét phong bì vào trong tay tôi, sau đó xoay người lao ra khỏi cửa.
"Đợi một lát!" Tôi vội đuổi theo, nhưng vừa ra đến cửa tôi mới phát hiện, bản thân vừa ngủ dậy chỉ mặc mỗi cái quần lót, đợi đến lúc tôi mặc quần vào rồi, người cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tôi cầm phong bì đứng ngây ra rất lâu, lời của Đàm phu nhân nói hoàn toàn không giống với lời mà một người bình thường nói chút nào. Cha thông đồng với người khác để hại chết con trai mình, còn ép vợ mình phát điên, trên đời này còn có chuyện hoang đường hơn thế nữa sao?
Thế nhưng lỡ như Đàm Chấn Nghiệp thật sự đã đưa Tiểu Linh đi thì sao? Trong đầu của tôi chợt loé lên một ý nghĩ táo bạo:
Người nhốt Tiểu Linh vào trong lò cao lẽ nào là Đàm Chấn Nghiệp? Ông ta tuyệt đối có lý do để làm điều đó, bởi vì ông ta muốn trút giận lên người Tiểu Linh vì cái chết của con trai mình, cho nên mới nhốt cô ấy vào trong lò cao để bồi táng cùng, mặt khác tạo ra hiện trường giả như Tiểu Linh không tồn tại để đánh lừa phía cảnh sát. Sau khi Tiểu Linh bị tôi phát hiện, ông ta đã lập tức mang cô ấy đi để che đậy sự thật.
Nếu là vậy, tình hình của Tiểu Linh hiện tại đang rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào Đàm Chấn Nghiệp cũng có thể giết cô ấy để bịt miệng.
Vừa nghĩ đến ánh mắt yếu đuối bất lực của Tiểu Linh khi mới được cứu ra, lòng tôi lập tức nóng như lửa đốt, không được, tôi không thể để cô ấy rơi vào cảnh đó một lần nữa! Tôi vội mở phong bì ra, chỉ thấy bên trong có một mảnh giấy và một xâu chìa khoá.