Tay thị vệ hào phóng lấy ra một “con khỉ lửa”, châm lửa đốt cho bay vọt lên. Dưới ánh sáng của khối pháo sáng vừa nở xoè, họ đã nhìn thấy cao cao trên vách đất cũng có một đường hầm, có điều đây chắc chắn không phải là đường hầm mà họ đã xuống. Bởi vì ở đây vẫn còn nguyên một bục gỗ bằng phẳng chìa ra phía ngoài.-Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta! – Sau một hồi lâu im lặng, Chu Chân Mệnh đột nhiên lên tiếng, khiến một số người thấy quả tim như giật nảy.
-Nơi này là trận mê cung chín vòng, được sáng tạo dựa trên trận Cửu cung, bên ngoài trận còn bố trí tám cửa Đột giáp, đăt ở nơi cao không có đường leo lên. Lỗ môn trường nói không sai, trận pháp này không phải vây khốn người, đi theo đường nào cũng đều dẫn tới tám cửa, đây là cách cục khí tuần hoàn. - Lời Chu Chân Mệnh không đả động gì tới một số điều đáng ngờ khác, bởi vậy những kẻ tim đang nhảy ngược cũng dần bình tâm trở lại.
-Lúc này chúng ta nên quay về đường chính, tìm tới nơi xuất phát của khí. – Tuy giọng Lỗ Nhất Khí rất điềm tĩnh, song người khác vẫn nhận ra vẻ hào hứng từ trong đó.
Tìm ra đường chính, đối với người thông thạo trận pháp nơi này như Chu Chân Mệnh, cũng không phải chuyện dễ dàng. Bởi lẽ mê cung chín vòng kết hợp với tám cửa Độn giáp, muốn tìm ra đường khí, cần phải đi thử từng con đường một. Nếu may mắn thì con đường đầu tiên đã đi thông, nếu xui xẻo có khi đến tận con đường cuối cùng mới tìm đúng. Song vấn đề hóc búa này lại rất đơn giản với Lỗ Nhất Khí, bởi lẽ sau khi cậu tụ khí ngưng thần, đã có thể cảm giác được vị trí nơi làn khí tướng đang cuồn cuộn dâng trào. Cậu nhằm đúng vị trí đó, sau đó đi theo lộ số của mê cung chín vòng, có thể trực tiếp đi đến đường chính.
Đây là lần phối hợp đầu tiên giữa Lỗ Nhất Khí và Chu Chân Mệnh kể từ khi xuống dưới địa thất; một người cảm nhận phương hướng, một người dẫn đường theo lộ số của trận pháp.
Không có chốt lẫy, khảm nút, lại có lửa trong đường rãnh soi sáng suốt dọc đường, nên con đường có lẽ rất dễ đi. Song mới đi được khoảng một nửa hành trình theo dự tính, họ đã phải dừng lại. Bởi vì đường rãnh đã bị đứt quãng giữa chừng, phía trước là khoảng tối đen như mực.
Chuyện gì đã xảy ra? Kẻ hoài nghi nhất chính là Chu Chân Mệnh, hắn thông thạo trận pháp, biết rõ rằng trong cách cục khí tuần hoàn với lộ số đường chín vòng, cho dù đường rãnh có một vài chỗ đứt đoạn, thì ngọn lửa vẫn có thể cháy lan theo đường khác mà tới, không thể có chuyện toàn bộ khảm diện đều tối thui như thế này.
-Rãnh lửa đứt rồi, châm đèn đi tiếp là được chứ gì? Tay thị vệ lại quàng quạc cái miệng.
Không ai nói gì, không ai thèm đếm xỉa đến gã. Họ đang lắng nghe, đang biện nhận, đang cảm giác.
-Nếu các người không dám đi thì để tôi dẫn đường, có điều kiếm chác được thứ gì ngon lành nhớ chia chác cho tôi đấy! – Gã vỗ ngực cái bịch, khiến cả một tảng thịt lớn trước ngực rung lên nung núc.
-Im lặng! Phía trước có thứ đang chuyển động. – Chu Chân Mệnh nói khẽ, chặn họng tay thị vệ lắm lời.
-Thứ chó chết gì thế, sao tôi chẳng thấy gì, muốn hù doạ ai... – Gã béo đang nói nửa chừng bỗng câm họng, chết sững tại chỗ, vì gã đã nhìn thấy “thứ chó chết” kia.
Trước mặt họ, một vầng sáng tím đến chói mắt đang dật dờ bay lại, sau đó rẽ vào một khúc đường ngang chậm rãi bay đi. Nó không to, chỉ bằng hạt trân châu, song thứ ánh sáng tím ngắt bao quanh nó lại liên tục bập bùng lưu động, tựa như một ngọn lửa màu tím đang bốc cháy.
-Thi khí! - Lỗ Nhất Khí khẽ kêu lên kinh hãi.
-Bắt! – Chu Chân Mệnh đang ra lệnh cho quái nhân mắt đỏ, hắn là tay Sa man Vanh Sa duy nhất còn sót lại, điều khiển thây ma hồn phách là sở trường của hắn.
Quái nhân mắt đỏ lập tức tung mình nhảy vụt đi, song khi xuất phát, bước chân lại có chút ngập ngừng, bởi lẽ hắn ta chưa từng gặp thứ thi khí nào nặng mùi như vậy, hơn nữa trong đó còn kèm theo một luồng hơi rất bạo liệt.
Lỗ Nhất Khí và tay thị vệ đều là những kẻ tò mò, đáng lẽ phải theo sát phía sau gã mắt đỏ để xem hắn ứng phó với đốm thi khí màu tím ra sao, song lần này phản ứng của bọn họ rõ ràng rất lề mề. Vì bọn họ chậm chạp nên Chu Chân Mệnh cũng đành phải chậm theo, vì hắn không muốn Lỗ Nhất Khí nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.
Sau khi bọn Lỗ Nhất Khí thủng thẳng chạy qua mấy chỗ ngoặt, thì đốm sáng tím ngắt và quái nhân mắt đỏ đều đã biến mất tăm. Đây là một chuyện không tài nào hiểu nổi, bởi lẽ phía trước là đường cụt, là một góc nhọn do hai bức tường kẹp lại tạo thành.
Đối mặt với những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra, vẻ mặt Lỗ Nhất Khí vẫn không mảy may biến đổi. Điềm tĩnh được như thế, nếu không phải vì định lực thần kỳ, hẳn là mọi chuyện sớm đã nằm trong dự liệu của cậu.
-Tôi đã nói để tôi dẫn đường lại không tin, giờ thì vui rồi, sa vào đường chết rồi, người cũng bị ác ma tha đi mất tích! – Tay thị vệ được dịp khua môi múa mép.
-Đừng nói nhảm nữa, kiểm tra xem có cửa ngầm lỗ ngầm nào không? - Lỗ Nhất Khí chặn họng tay thị vệ, cậu không muốn chọc giận Chu Chân Mệnh đang trong lúc bực bội cực độ.
Lần này, Chu Chân Mệnh đích thân đi lên kiểm tra. Tại đáy cụt không có máng lửa, ánh lân tinh không đủ để chiếu sáng. Chu Chân Mệnh móc ra một tấm thẻ tròn to cỡ miệng chén áp lên lòng bàn tay, lập tức từ trong bàn tay hắn chiếu ra một chùm sáng trắng loá, tựa như đang cầm chiếc đèn pin.
Khi còn ở Lưu Ly Xưởng, Lỗ Nhất Khí đã từng nghe nói tới món đồ này. Nó thường có ba loại, loại phát ra ánh sáng trắng gọi là chén Tỉnh Nguyệt, loại phát ra ánh sáng xanh lục gọi là xoáy Bích Ba, loại phát ra ánh sáng đỏ gọi là nắm Đoàn Điệm. Những vật này đều là ngọc quý hiếm trăm năm khó gặp, có thể tự phát ra ánh sáng, áp vào lòng bàn tay, ánh sáng sẽ chiếu ra. Có điều loại ngọc này rất ít khi thành khối, đa phần chỉ có dạng hạt. Còn loại chén Tỉnh Nguyệt lớn và sáng như của Chu Chân Mệnh, quả thực cậu chưa từng nghe nói đến.
Tới nước này, Lỗ Nhất Khí cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, nếu không, cậu quả là không đủ thành ý. Cậu cũng lôi viên đá huỳnh quang Ba Tư ra, cùng quan sát và tìm kiếm cẩn thận.
Tay thị vệ đứng đực ra bên cạnh, đã chẳng động tay động chân làm gì, còn luôn miệng càu nhàu:
-Đừng tìm nữa, chỉ tổ lãng phí thời gian! Tôi đã nói ở đây không có đường là không có đường, ngaytừ đầu đã đi sai rồi, đi nhầm đến đài Vọng Hương[31], mấy người kia đều bị ma quỷ bắt cổ xuống điện Diêm Vương rồi!
-Hình như ngươi biết một vài điều gì đó? – Chu Chân Mệnh đột ngột quay lại, chùm sáng trắng từ lòng bàn tay chiếu thẳng vào mặt gã béo. Thế nhưng những tia sáng quắc toả ra từ con mắt hắn còn lấn át cả hào quang của chén Tỉnh Nguyệt.
-Đừng nói nhảm! Ở đây đến cái đài cũng không có, sao lại liên quan gì đến đài Vọng Hương? - Lỗ Nhất Khí đứng cạnh vội vã hoà giải.
-Không! Cậu cứ để hắn nói cho rõ ràng, ta cũng cảm thấy hình như bản thân có điểm nào đó vẫn mơ hồ không rõ! - Giọng Chu Chân Mệnh rất quả quyết.
-Bảo tôi nói tôi cũng không nói rõ được, hay là các vị đi theo tôi! - Ngữ khí của gã béo cũng rất kiên định.
Tuy gã béo bảo rằng không thể nói rõ được, song những lời lẽ dông dài không đầu không cuối của gã vẫn khiến Chu Chân Mệnh cảm thấy rất bất ngờ.
-Tôi cảm thấy lộ số mà chúng ta đi không phải là trận pháp chín vòng hay Bát môn chết tiệt gì cả, mà đây là một bộ xương, một bộ xương xếp chồng lên nhau!
-Đám vách ngăn ở đây là xường đùi gãy rời, vách đất ở kia là xương sống lưng...
-Kỳ thực con đường hầm mà chúng ta đi vào cũng là hình xương, không phải xương cẳng chân cũng là xương cánh tay...
Gã béo vừa đi vừa nói, Chu Chân Mệnh và Lỗ Nhất Khí từ đầu tới cuối chỉ im lặng, song sắc mặt của Chu Chân Mệnh mỗi lúc một khó coi, trong khi Lỗ Nhất Khí mỗi lúc một thêm bình thản.
-Ở đây là xương sườn, xương ức, xương sống lưng đan chéo...
-Khoan đã! – Chu Chân Mệnh đột ngột kêu lên, sau đó rảo bước về một ngả rẽ.
Lỗ Nhất Khí và tay thị vệ không hỏi vì sao, chỉ im lặng chờ đợi Chu Chân Mệnh bước đi rồi quay trở lại.
-Quả nhiên không phải mê cung chín vòng. Đường rẽ kia đáng lẽ phải nối liền với một cửa, nhưng bên trong nó cũng là một đường cụt. – Chu Chân mệnh rầu rĩ thừa nhận mình đã sai lầm.
-Bây giờ thì tin tôi chưa? – Gã béo đắc ý - Nếu không nhầm, lối ra thực sự có lẽ là đi lên rồi rẽ trái, rồi cứ thế đi thẳng, đó là đường xương ức nối thẳng tới xương yết hầu.
Gã béo không nói sai, song đã làm sai. Nếu như gã thông thạo cách đi ở nơi đây, tại sao không nói ra ngay từ đầu, mà phải đợi tới khi Chu Chân Mệnh đi theo bộ pháp mê cung chín vòng rồi nhầm đường, và một thuộc hạ của Chu gia biến mất, gã mới xung phong dẫn đường?
Chu Chân Mệnh lúc này dồn đủ mười hai phần tinh thần. Trong lòng hắn đã khẳng định, hành động lần này của Lỗ gia là có dụng ý riêng, hơn nữa đã có chuẩn bị từ trước. Hắn và Lỗ Nhất Khí không phải đang buộc chung một nút dây, mà hắn đang bị cậu thanh niên kia xỏ dây vào mũi dắt đi.
-Ở đây! - Lỗ Nhất Khí đột nhiên nói khẽ một câu.
-Cái gì ở đây? – Chu Chân Mệnh giật bắn mình, hắn đang cố gắng ghép nối mọi manh mối thì bị cắt ngang bất ngờ.
-Bảo bối chính là ở đây! - Lỗ Nhất Khí bắt đầu tỏ ra hứng phấn, rảo bước nhanh hơn.
-Khoan! – Chu Chân Mệnh dứt khoát ngăn cản.
-Lại gì nữa đây? – Tay béo dừng lại một cách miễn cưỡng.
Lỗ Nhất Khí cũng dừng bước, mắt cậu hơi khép lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, dường như là đang suy tính điều gì đó, cũng dường như là đang hưởng thụ điều gì đó.
Chu Chân Mệnh bảo dừng, bởi vì hắn nghe thấy một âm thanh ngắn ngủi, đó là một tiết tấu đơn giản, song biểu đạt rất nhiều ý nghĩa. Chu Chân Mệnh bảo dừng cũng vì e sợ đám Lỗ Nhất Khí cướp mất bảo bối trước hắn. Bảo bối đã ở trong tay đối thủ, hắn sẽ khó lòng khống chế được cục diện.
-Các người đợi một chút, ta xem xét tình hình thế nào đã! – Chu Chân Mệnh nói xong, chẳng cần biết người khác có đồng ý hay không, lập tức sải bước lao vụt vào ngả rẽ phía trước.
Một con đường dài hun hút, tối đen thăm thẳm. Cũng chính vì bóng tối mịt mù trong con đường mà hắn có thể nhìn rất rõ cảnh tượng bên ngoài con đường, ở đó có một đám lân tinh rất rất lớn, đang bay dật dờ tít trên cao.
Đó là đàn tế giấu bảo bối chăng? Chu Chân Mệnh thực tình rất muốn tin vào phán đoán này. Song cùng với đó, trong thâm tâm hắn cũng cuộn lên một mối hoàn nghi không thể gạt bỏ.
Chu Chân Mệnh thận trọng bước lên phía trước vài bước. Hắn rất yên tâm, vì Lỗ Nhất Khí lúc này sẽ không thể thừa cơ hất cẳng mình. Bởi lẽ âm thanh ngắn ngủi vừa rồi là có người đang thông báo với hắn, đường rút lui của đám Lỗ Nhất Khí đã bị bịt kín. Kẻ phát ra âm thanh chính là quái nhân mắt đỏ vừa biến mất. Hắn không trúng kế, mà là đang tương kế tựu kế.
Chu Chân Mệnh tự tin sải rộng bước chân, bởi lẽ khi hắn men theo vách tường đi về phía trước, chén Tỉnh Nguyệt đã rọi thấy một ký hiệu hình chữ “Đinh”. Đây là ký hiệu của Nghê gia, người Nghê gia đã tới đây, là ai? Chỉ có thể là tay Nghê Thất đã bị vùi lấp trong khảm diện Cát lở. Về điểm này, Chu Chân Mệnh sớm đã có dự cảm, một khảm diện Cát lở đá vùi rất đỗi tầm thường làm sao có thể vây khốn người của Nghê gia. Hơn nữa, ký hiệu chữ “Đinh” của Nghê gia có nghĩa là đường đi chính xác, không có nguy hiểm.
Chu Chân Mệnh mau chóng bước ra khỏi con đường dài hun hút, bên ngoài quả nhiên là một khoảng không gian rộng thênh thang. Nhờ vào ánh sáng lân tinh và chén Tỉnh Nguyệt, có thể thấp thoáng nhìn thấy một đài cao, phải cao đến hơn ba mươi bậc. Lẽ nào đúng như lời tay béo vừa nói, họ đã đi tới đài Vọng Hương chốn âm ti?
Đài không những cao mà còn rất rộng lớn, nhìn không rõ diện tích móng rộng bao nhiêu. Xung quanh chân đài có rất nhiều vật thể hình như gò đất nối tiếp nhau, tựa những nấm mồ nhấp nhô. Đám lân tinh lớn mà bọn họ đã nhìn thấy khi từ trong con đường hầm đang ở tít trên đỉnh đài. Từ sự phân bố của đám lân tinh, có thể lờ mờ nhìn thấy phía trên có xà có trụ, tựa như khung nhà.
Nếu muốn nhìn rõ toàn bộ tình hình trên đài, buộc phải tiếp tục tiến lên phía trước. Tuy nhiên, cứ tiến thêm một bước, cảm giác khó chịu và ớn lạnh lại dâng lên trong lòng Chu Chân Mệnh. Đây rốt cục là nơi nào? Nếu là ám cấu cất giấu Thiên bảo, tại sao lại khiến người ta có cảm giác lạnh buốt tim gan?
Sau khi đi được hơn chục bước, Chu Chân Mệnh đột nhiên cảm thấy sau lưng gai gai, dường như có rất nhiều người đang nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt rất khó hiểu. Mồ hôi lạnh buốt túa ra ướt đẫm sống lưng, hắn lập tức hạ người quay phắt lại, ở trong tư thế nửa công nửa thủ sẵn sàng đối phó với cú đánh lén bất ngờ.
Phía sau lưng vẫn im lìm như cõi âm hồn. Chùm sáng từ chén Tỉnh Nguyệt lập tức quét qua, những gì hiện ra trước mắt khiến Chu Chân Mệnh tim đập đùng đùng muốn vỡ.
Hắn nhìn thấy bộ mặt, bộ mặt người, vô số bộ mặt người, rất sống động, rất tươi mới, như thể đang sống. Là những bộ mặt quái đản, xấu xí, hung hãn, thảm thương... Song chỉ có mặt, không thấy thân người. Vô số bộ mặt được khảm trên vách tường, dày đặc ở hai bên lối vào mà hắn vừa đi qua.
Chu Chân Mệnh có phần căng thẳng, bởi lẽ những khuôn mặt ma quái kia khiến hắn sực nhớ tới một loại khảm diện vô cùng độc ác là Nhiếp hồn vi. Loại khảm diện nay sử dụng rất nhiều bộ mặt người quái dị kết hợp với ánh sáng và âm thanh để làm mê hoặc thần hồn. Sau khi sa vào khảm diện, càng muốn thoát thân lại càng không thể thoát thân, bởi lẽ nó sẽ gây ra sự sai lệch giữa cảm nhận và hành động, lợi dụng sức mạnh của bản thân người trúng khảm để tự vây khốn chính mình. Bởi vậy Chu Chân Mệnh chỉ đứng im, không cử động; hành động bừa bãi trước khi chưa làm rõ tình hình là vô cùng ngu xuẩn. Hắn cố gắng giữ cơ thể trong trạng thái tĩnh tại, giữ hơi thở thật mảnh, thật chậm. Sau đó hắn chậm rãi xoay khẽ lòng bàn tay để di chuyển chén Tỉnh Nguyệt, chiếu luồng sáng trắng nhạt qua những bộ mặt người.
Rất nhanh, Chu Chân Mệnh đã có thể khẳng định, chúng đều là mặt người thật. Là những chiếc đầu người khi vừa bị chặt xuống đã lập tức được xử lý chống phân huỷ, rồi ngâm qua sáp trong suốt, sau đó khảm tại nơi đây, nên trông chúng mới sống động và đầy sinh khí như vậy. Còn khảm diện Nhiếp hồn vi không dùng thủ cấp của người thật, lại thêm ở đây cũng không xuất hiện ánh sáng, âm thanh, bởi vậy có thể khẳng định đây không phải là Nhiếp hồn vi. Thế nhưng khảm dày đặc đầu người trên vách tường là nhằm mục đích gì? Chẳng lẽ là để trang trí ư?
Tuy vẫn còn nhiều nghi hoặc, song Chu Chân Mệnh vẫn thở phào một cái. Lúc này hắn mới cảm thấy sống lưng ướt lạnh. Trong trí nhớ của hắn, hình như đã lâu lắm rồi hắn chưa từng cảm thấy kinh sợ và căng thẳng đến vậy.
Cơn kinh sợ qua đi, hắn mới có thời gian liếc nhìn Lỗ Nhất Khí và tay thị vệ to béo trong con đường hầm. Song hắn chỉ thấy thấp thoáng hai bóng lưng, đang đi thụt lùi, rất chậm rất chậm, tựa như bị âm hồn bức bách, cũng tựa như bị ma quỷ lôi kéo.
Lại vang lên vài tiếng lách cách ngắn ngủi, âm thanh này đã cho hắn đáp án. Hoá ra quái nhân mắt đỏ đã xua tất cả rết máu xác và rắn dẹt ngũ sắc tới nơi, chúng đang chen chúc ở đoạn đường hầm bên kia, dồn ép Lỗ Nhất Khí và tay thị vệ từ từ lùi lại.
Chu Chân Mệnh nhếch mép cười khẽ. Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, nút dây giữa hắn và Lỗ Nhất Khí vẫn rất chắc chắn. Cho dù có tìm ra bảo bối trên đài cao phía trước hay không, chỉ cần Lỗ Nhất Khí vẫn còn, thì lưỡi câu vẫn còn, mồi nhử vẫn còn, chí ít hắn vẫn có thể bảo toàn vốn liếng. Không còn gì phải lo lắng nữa, Chu Chân Mệnh vững tin quay người bước về phía đài cao.
Đúng vào khoảnh khắc Chu Chân Mệnh quay đi, một bộ mặt người chết khảm trên tường đột nhiên co rúm lại, một mắt nhắm nghiền, một mắt chớp mạnh. Bộ mặt người chết vừa sống lại tựa như bị lửa thiêu qua, vẻ quái đản méo mó đến rùng rợn. Da thịt co kéo, lồi lõm nham nhở, một mắt mở, một mắt nhắm, hệt như sứ giả Câu Hồn ngoài cửa Hoả ngục của chín tầng địa phủ.
Song Chu Chân Mệnh không nhìn thấy bộ mặt sống này, hắn đã dứt khoát quay người bước tới một mặt của đài cao. Sau khi xác định một cạnh góc của đài, hắn tiếp tục tiến sát về phía đó. Đây là cách phá khảm rất chính xác, tuần tự theo các bước ngắm rìa khảm, giẫm lên khe khảm, đối chiếu cạnh khảm, những vị trí này đều là bộ phận không thể vận hành hoặc phản ứng tương đối chậm trong khảm diện.
Rất may mắn, căn cứ vào cảm giác của bước chân trong suốt lộ trình cùng sự phân bố và nối tiếp của rìa, cạnh, đường, mặt, điểm, có thể phán đoán rằng nơi này không có khảm diện. Cũng rất bất thường, vị trí cất giấu bảo bối lại không hề được thiết kế khảm diện? Là người cất giấu phạm sai lầm, hay là Lỗ Nhất Khí phán đoán sai? Hay là hắn đã đi nhầm chăng?
Chu Chân Mệnh vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đã tới sát những vật thể mấp mô như gò đất. Chúng không phải là những nấm mồ được đắp bằng đất đá, song số lượng oan hồn quanh quất bên trên nó chắc hẳn phải đông đảo hơn số mộ rất nhiều, vì chúng được xếp chồng bởi vô số sọ người.
Đối diện với những đống sọ người chất chồng, Chu Chân Mệnh không một mảy may hoảng loạn. Một người xưng đế xương khô kín đồng, để giành được thiên hạ, số đầu người mà Chu gia đã chặt xuống còn nhiều hơn gấp bội. Hơn nữa, khi đứng trước vô số sọ người chồng đống, Chu Chân Mệnh còn thấy trong mình như bừng dậy vẻ bá khí của bậc đế vương.
Đám đầu lâu tại sao lại được chất đống ở đây, trong khi ở những đống xương người lộn xộn lúc họ mới vào lại không thấy có lấy một chiếc hộp sọ? Những con người này ngay từ khi bị giết chết đã đầu lìa khỏi xác, hay là sau khi đã dầu dãi thành xương trắng, mới bị ai đó thu gom đầu lâu tới chỗ này?
Chu Chân Mệnh không dám tới gần, càng không dám đụng chạm vào đống đầu lâu, mà chỉ giẫm mạnh một cái tại vị trí cách đống đầu lâu chừng năm bước. Tiếng chân giậm xuống nghe như trống dậy, một luồng lực đạo chạy dọc theo mặt đất lao thẳng vào đống đầu lâu ở vị trí gần nhất. Đống đầu lâu trông có vẻ chông chênh lại không hề lay động, song chiếc đầu lâu ở trên cùng đột ngột nảy bật lên.
Đầu lâu rơi xuống ngay trước mặt Chu Chân Mệnh, song hắn không đưa tay đỡ lấy. Chu gia có các dạng nút lẫy như đầu lâu tẩm độc, đầu lâu cắn ngón, đầu lâu nở hoa, thì khảm tử gia khác hẳn cũng sẽ có những nút lẫy tương tự.
Đầu lâu nảy tưng tưng trên đất vài cái rồi lăn tới bên chân Chu Chân Mệnh, chùm sáng trắng trên tay hắn vừa soi tới, hắn lập tức nhận ra đây là đầu lâu của người thật, không có chốt lẫy. Tại xương cổ của đầu lâu có một vết bẻ rất mới, có vẻ như vừa bị bẻ rời khỏi xương cổ.
Chú thích
[31] Tên gọi của một ngôi đài nơi địa phủ trong truyền thuyết, là nơi các âm hồn nơi địa phủ có thể nhìn về quê nhà nơi dương giới, đôi khi cũng được dùng để chỉ âm phủ nói chung.