Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 3: Chạy thục mạng




Đúng như lời Chúc Tiết Cao đã nói, hai bên con đường đá trắng quả thật có rất nhiều loài thảo mộc kỳ lạ, nhiều tán cây quả chín sum suê. Quả là bất thường, lúc này mới chỉ đầu xuân, vạn vật mới kịp nhú lộc đâm chồi, thế mà cây cối đã sai trĩu quả vụ thu. Nhìn từ xa, quả nào quả đấy mẩy căng mọng nước, nhìn mà ứa nước miếng. Nhưng nhớ lại bài học khi nãy, không một ai dám nghĩ đến việc nếm thử.Đoàn người di chuyển không nhanh, nhưng con đường đá trắng chẳng mấy chốc đã kết thúc. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì đây vốn dĩ không phải là con đường để đi, mà để người ta kịp thời quay đầu lại.
Nhưng không một ai quay đầu lại. Mà không quay đầu, tức là phải đi theo con đường khó khăn gấp bội. Du Hữu Thích đã bỏ lại con thuyền đồng, vì mang nó theo quá tốn công. Khi bọn họ sắp xếp những vật dụng trên thuyền, Chúc Tiết Cao tiện thể đi một vòng quan sát địa hình xung quanh. Vị trí này nằm ở lưng chừng sườn núi, bên cạnh có một khe núi thấp ngoằn ngoèo lượn qua. Trong khe núi, từ ngọn cỏ, bụi rậm, cho đến cây cối hai bên, đều nghiêng chênh chếch theo cùng một hướng. Xem ra vào mùa mưa, nơi đây hẳn là một con sông. Vị trí của các gốc cây nghiêng ngả ở khá cao, chứng tỏ lượng nước chảy qua không hề ít. Rất có thể đây là con sông xả lũ chủ yếu của vùng núi này. Du Hữu Thích co cẳng đá bay con thuyền đồng xuống khe núi. Con thuyền lăn lóc mấy vòng rồi biến mất tăm trong đám cỏ ngải cao rợp.
Nơi có đường chưa chắc đã đi được, nơi không có đường chưa chắc đã không đi được, điều khiến người ta phân vân nhất chính là có tới mấy con đường cùng hiện ra trước mắt. Lúc này, có đi được hay không, chỉ trong một ý niệm.
Trước mắt bọn họ có hai con đường, nhưng rắc rối hơn nữa là Chúc Tiết Cao và Chu thiên sư mỗi người đều khăng khăng với một con đường khác nhau. Theo lý thì nên nghe lời Chúc Tiết Cao, dù sao đây cũng là nơi mà tổ tiên gã đã từng sinh sống. Nhưng Chu thiên sư cho rằng bản thân Chúc Tiết Cao chưa từng đặt chân đến nơi này, vả lại những chặng đường mà gã đã dẫn họ đi qua, không có chặng nào được thuận lợi suôn sẻ.
Quyết định của Chu thiên sư được đưa ra sau một hồi phân tích kỹ lưỡng. Nhìn vào sự khác biệt về màu sắc cây rừng và cách bố trí của cây cối, ông ta đã nhận ra vạt rừng phía trước rất giống với đồ hình “Hư thăng phân thanh” của Đạo gia. Đồ hình “Hư thăng phân thanh” là để dạy cho người mới tu đạo cách khống chế thất tình lục dục khi nhập hư đề thăng, giấu chúng vào các bộ phận khác nhau trên cơ thể, sau đó đưa một mạch khí thanh linh quanh co chảy qua đó, cuối cùng đến được linh khiếu. Con đường mà Chu thiên sư lựa chọn, thế uốn lượn của nó rất hợp với đường đi của khí mạch xuyên qua đồ hình “Hư thăng phân thanh”.
-Cậu Chúc, con đường mà cậu lựa chọn có lẽ đúng là con đường mà tổ tiên đã nói, nhưng nếu trong hơn trăm năm nay đối phương đã thay đổi nó rồi thì sao? – Chu thiên sư vẫn rất điềm đạm từ tốn, giọng điệu khách khí như muốn thương lượng. Song lời nói của ông kể cũng có lý, con đường mà Chúc Tiết Cao lựa chọn hoàn toàn dựa vào thông tin do tổ tiên truyền lại, trong khi đối phương rất có thể đã giăng cạm bẫy nhằm vào những thông tin này.
-Tôi không biết con đường tôi chọn có chính xác hay không, nhưng tôi biết cách để đi qua con đường này! – Chúc Tiết Cao rất cứng rắn, tính cách của gã khác hẳn với đám nan tre mềm dẻo cong thẳng hợp thời trong tay gã. Có lẽ là do gã sống lâu năm trong núi, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Lỗ Thiên Liễu đang đứng bên cạnh lại phát hiện ra điều mâu thuẫn trong lời nói của Chúc Tiết Cao: “Hắn biết cách vượt qua con đường đã bị khảm tử gia khống chế suốt trăm năm? Hắn đã đi qua, hay có người dạy hắn cách đi qua? Không hiểu tay thợ nan này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.
-Anh Lỗ, nếu anh tin tôi hãy theo tôi. Nếu không tin, các bị cứ việc đi theo thiên sư, tôi sẽ ở đây đợi mọi người! - Lời lẽ của Chúc Tiết Cao vẫn hết sức bình thản, không hề có vẻ khiêu khích hay thách thức.
-Nếu không thể ngã ngũ, chúng ta cứ chia đôi đường mà đi, ai thích theo ai thì cứ việc! – Du Hữu Thích thấy hai người đều rất mực kiên quyết, bèn đưa ra một ý kiến dở ẹc.
-Cậu đã biết cách vượt qua, vậy chúng ta vẫn sẽ theo cậu. Nếu không đúng thì quay trở lại, mất thêm một ngày nửa buổi cũng chẳng đáng là bao! – Chu thiên sư dù sao cũng là người tu hành, nên đã chủ động nhượng bộ. Ông hiểu rõ, hiện tại bọn họ chỉ còn lại mấy người, nếu lại phân tán lực lượng, đừng nói tới việc thành công hay không, ngay đến chuyện bảo toàn mạng sống trở ra cũng đã rất khó đảm bảo.
Có lẽ Chúc Tiết Cao đã đúng. Đi theo con đường mà gã lựa chọn, trước mắt hiện ra một vùng non nước đẹp tươi, đất phủ cỏ thơm cây khoe quả đẹp, không hề có một dấu hiệu nguy hiểm.
Người khác nghĩ thế nào thì không biết, nhưng mấy người nhà Lỗ gia càng đi càng cảm thấy nặng nề. Khảm tử gia đều hiểu rõ, ở những khu vực có diện tích lớn sẽ không thể thiết kế khảm diện liên tiếp, chỉ có thể đặt khảm nút ở vài nơi hiểm yếu, cũng chính là chặn giữ cửa ải. Chỉ khi không thật tin tưởng vào khảm nút đã đặt, mới phải bày thêm các nút giết ở dọc đường, mà giới khảm tử gọi là “nút đường” hay “nút dây”, tác dụng chủ yếu là tiêu hao bớt sức mạnh của người phá khảm. Lúc này, họ đã đi được chừng nửa ngày đường, mà không hề đụng độ với một nút đường của đối phương, tất cả đều bình thường như các vùng sơn thủy khác. Đường cũng bằng phẳng dễ đi, không có đoạn nào phải leo trèo vất vả, quả thật rất bất thường...
Ba giác nhạy bén của Lỗ Thiên Liễu đã phát hiện ra có rất nhiều vật sống đang lượn lờ quanh họ, nhưng lại không xông ra tấn công hay cản đường.
Bước đi của Lỗ Thiên Liễu mỗi lúc một chậm, rồi dần dần rớt lại phía sau đoàn người. Nhưng sau khi bỏ cách những người đi trước một đoạn, cô liền phát hiện ra rằng bọn họ đang bị bao trùm bởi những tia sáng xuyên qua khe lá, giống như vừa được dát vàng. Trên cơ thể họ phản chiếu màu sắc của các loại lá cây, xanh vàng loang lổ.
-Ồ! - Lỗ Thiên Liễu nhìn xuống người mình, tại sao cô lại không giống như bọn họ? Lúc nãy khi đi cùng bọn họ, cô không chú ý, lúc này cách xa mới nhìn thấy. Phải chăng hiện tượng này thi thoảng mới xuất hiện trong đám cành lá một cách ngẫu nhiên?
Không đúng! Không phải là ngẫu nhiên! Lỗ Thiên Liễu lập tức bừng tỉnh. Thảo nào đối phương không trực tiếp đối đầu với họ, vì bọn họ đã vô thức sa vào khảm diện, đối phương cho rằng tình cảnh hiện giờ của bọn họ không đáng để chúng ra tay.
-Khoan đã! Hình như chúng ta đi nhầm đường rồi! - Lỗ Thiên Liễu không dám nói thẳng rằng bọn họ đã sa vào khảm diện, chủ yếu vì lo sợ sau khi biết được sự thực, một số người khó tránh hoảng loạn. Cần phải tuyệt đối giữ bình tĩnh, không được để đối phương biết mình đã phát hiện ra. Nếu không rất có thể họ sẽ thay đổi khảm diện.
-Làm gì có! Chúng ta còn chưa gặp một ngã rẽ nào, chỉ có một con đường duy nhất, có nhắm mắt cũng chẳng thể đi nhầm! – Chúc Tiết Cao ngoái đầu lại nói với Lỗ Thiên Liễu.
-Vậy chúng ta đang đi về hướng nào? - Lỗ Thiên Liễu muốn tìm cách gợi ý để giúp mọi người nhận ra tình huống bất ổn.
Du Hữu Thích ngẩng đầu nhìn một tia sáng đang rọi xuống, sau đó trả lời thay Chúc Tiết Cao:
-Con bé Liễu này, không nhận ra ư? Đang đi về hướng nam!
Lỗ Thiên Liễu gật đầu, phương pháp nhìn ánh mặt trời tìm hướng mà Du Hữu hích vừa sử dụng là phương pháp định hướng quen thuộc của dân sông nước, vì trên những mặt nước rộng lớn mênh mông, không có vật gì làm mốc, chỉ có thể dựa vào ánh mặt trời.
-Không đúng, là đi về hướng đông! – Chúc Tiết Cao lại một lần nữa bất đồng ý kiến với người khác. Nhưng nếu gã chưa chắc chắn, gã sẽ không đưa ra lời phản đối. Gã vừa sử dụng phương pháp “đón dương ngược âm”, tức là thông qua quan sát màu sắc của cây cối, đá núi và các loài rêu bám trên đó để định hướng. Phương pháp này và phương pháp quan sát vòng năm trên thân cây đều là nhũng kỹ xảo định hướng thường dùng của người vùng núi.
-Không thể nào! – Du Hữu Thích không có phong thái điềm tĩnh như Chu thiên sư, vừa nghe Chúc Tiết Cao bác bỏ phán đoán của mình, lập tức máu nóng bốc lên, không chịu nhượng bộ.
Lỗ Thịnh Nghĩa là người hiểu biết, vừa nghe thấy hai bên định hướng bất đồng, lập tức nhận ra có điều bất ổn. Lại thấy Du Hữu Thích nổi giận, thì vội vàng khuyên giải:
-Người anh em, đừng nóng, có lẽ cả hai người đều đúng, chúng ta đã đi nhầm đường rồi!
-Không đúng, nhìn từ chỗ tôi, rõ ràng đang đi về phía tây nam! – Chu thiên sư đợi mọi người yên lặng, mới nói ra kết quả thu được từ bàn Độn giáp.
Lại thêm một phương hướng khác nữa! Đến lúc này mọi người mới ý thức được chuyện chẳng lành: họ đã đi nhầm đường, đã sa vào khảm diện. Lập tức có hai người đưa ánh mắt giận dữ nhìn Chúc Tiết Cao.
-Cái con bé này, làm cái trò gì vậy? Đang yên đang lành tự dưng đi hỏi phương hướng để làm gì? Chẳng phải chỉ cần đi qua được là xong chuyện hay sao? – Chúc Tiết Cao lại quay qua trách móc Lỗ Thiên Liễu.
Chúc Tiết Cao tuy nói lý, song nghe lại như cãi cùn. Vừa nói dứt lời, gã đã dẫn đầu đi thẳng lên phía trước.
Chu thiên sư đưa mắt cho Du Hữu Thích, Du Hữu Thích lập tức hiểu ý, rảo nhanh mấy bước bám sát Chúc Tiết Cao, cặp Nga Mi thích loang loáng hàn quang cũng được lôi ra từ sau lưng.
Lỗ Thiên Liễu có chút lo sợ, bây giờ cô mới cảm thấy chuyến đi lần này quá vội vàng rối loạn, không giống như trước khi tiến vào vùng núi Thiên Lĩnh, phân công rõ ràng, mỗi người một việc.
-Mọi người nghe tôi nói đã. Đừng đi vội, nghe tôi nói đã! - Lỗ Thiên Liễu chạy vội lên trước, muốn ngăn mọi người lại.
Nhưng Chúc Tiết Cao dẫn đầu cứ đi phăm phăm, càng đi càng nhanh. Những người phía sau cũng vội vàng bám sát, không ai để ý đến Lỗ Thiên Liễu.
-Đợi đã! Xung quanh có tiếng động lạ, cẩn thận có nút sống! - Lỗ Thiên Liễu đã bắt đầu cuống quýt, không còn lo sợ đối phương nghe thấy, cao giọng hô lớn.
Chúc Tiết Cao đột ngột khựng lại. Du Hữu Thích đi sát sau lưng gã phản ứng hết sức mau lẹ, bàn chân xoay ngang, dừng ngay lại chỉ cách Chúc Tiết Cao chưa đầy nửa bước.
Phía sau nữa là đệ tử của Du Hữu Thích và đệ tử của Chu thiên sư, bọn họ đều không kịp thu thế, đâm sầm vào lưng Du Hữu Thích. Du Hữu Thích đang ngang hai tay, chặn đứng ngay hai kẻ phía sau lại mà không hề chao đảo.
Chúc Tiết Cao vừa dừng bước liền ngồi thụp xuống, đưa tay khẽ vạch một bụi cỏ lá nhỏ ở bên đường. Bên dưới bụi cỏ có nửa dấu chân, một nửa dấu chân đi giày đế trúc.
Chúc Tiết Cao duỗi bàn chân ra, phát hiện dấu chân có kích cỡ tương tự với bàn chân của gã. Đôi giày gã đang đi cũng được kết từ trúc.
-Chuyện gì thế? – Du Hữu Thích đứng ngây ra.
-Là khảm đường vòng phải không? - Lỗ Thịnh Nghĩa rảo bước lên hỏi.
Chúc Tiết Cao gật đầu, rồi lại lắc đầu, im lặng không nói lời nào.
-Suỵt! Im lặng! - Lỗ Thiên Liễu vừa dừng lại ngay phía sau mọi người lên tiếng, giọng hơi run rẩy.
-Sao thế? Phát hiện ra gì à? - Thủy Du Bạo thấy bộ dạng căng thẳng của Lỗ Thiên Liễu, hạ giọng hỏi khẽ.
Lỗ Thịnh Nghĩa cũng đưa ánh mắt lo lắng nhìn Lỗ Thiên Liễu.
-Bọn chúng đến rồi, xuất hiện khắp nơi, đang tiến lại gần! - Lỗ Thiên Liễu khép hờ hai mắt, tập trung toàn bộ tinh thần để lắng nghe, dùng tiếng Quan Thoại thông báo rành mạch những thông tin mình vừa thu nhận được, bộ dạng tựa như trúng tà.
-Đi theo tôi! – Chúc Tiết Cao đứng bật dậy, lao về phía trước, lần này không phải là đi nhanh nữa, mà đã bắt đầu chạy.
Du Hữu Thích lập tức bám sát phía sau, những người khác chỉ biết vội vã chạy theo.
Đường núi vốn rất khó đi, sau khi đổi đi thành chạy, lại càng gian nan hơn nữa. Du Hữu Thích chắc chắn không kịp Chúc Tiết Cao, bản lĩnh sông nước của hắn không thể thi triển trên đường núi, không vấp ngã đã là khá lắm rồi. Lỗ Thịnh Nghĩa và Ngũ Lang ngã sấp ngã ngửa mấy lần, khắp người lem nhem bùn đất, lá cỏ.
Lúc này đã đổi thành Chu thiên sư bám sát Chúc Tiết Cao, sau lưng ông là Thủy Du Bạo. Thật không thể ngờ lão bếp già lôi thôi kia lại thạo vượt đường rừng đến vậy. Bước chạy của lão không nhanh, nhưng vô cùng ổn định, bước nào ra bước đấy, người phía trước chạy nhanh đến đâu cũng không thể khiến lão rớt lại. Tiếp sau là Lỗ Thiên Liễu, mặc dù cô rất giỏi khinh công, nhưng chạy trên đường núi cũng không phải dễ dàng, đã mấy lần muốn vượt qua Thủy Du Bạo mà không thành công.
Chúc Tiết Cao lại một lần nữa dừng lại thình lình, cúi xuống vạch một bụi cỏ bên cạnh ra xem, lần này đã thấy nguyên cả một dấu chân.
-Không còn xa nữa, chạy mau! – Chúc Tiết Cao còn chưa quan sát kỹ, vừa nhìn thấy dấu chân đã lập tức khẳng định.
-Chạy mau! - Tiếng hô của Lỗ Thiên Liễu gần như phát ra đồng thời với Chúc Tiết Cao, nhưng ý tứ của hai người hoàn toàn khác nhau. Ý của Lỗ Thiên Liễu là mối nguy hiểm đã cận kề.
Khi họ lao ra khỏi khu rừng, chạy đến một bãi đất bằng phẳng ở lưng chừng ngọn núi phía trước, rừng cây ở phía sau giống như đang đổ xuống một cơn mưa bão khủng khiếp, cây cối chao đảo dữ dội, vặn vẹo vào nhau phát ra những âm thanh vô cùng rùng rợn.
-Cuối cùng thì cũng đi qua! Đường gì cũng được, hình gì cũng xong, chỉ cần vẫn còn cái mạng để uống rượu là tốt rồi! - Thủy Du Bạo quay lại nhìn cảnh tượng quái dị sau lưng, ngậm ngùi thốt lên.
Chu thiên sư cảm thấy lời này giống như nói cho ông nghe. Rừng cây mà họ vừa thoát ra rõ ràng được bố trí dựa theo đồ hình Hư thăng phân thanh, bởi vậy ông đã lựa chọn con đường “khí mạch xung linh đài”[2]; còn con đường mà Chúc Tiết Cao lựa chọn là “huyết mạch nhiễu bình tâm”[3], là con đường “ý huyết giao hòa hóa diên hống”, thế mà gã ta cũng đi qua được.
Trong lúc tháo chạy, Lỗ Thiên Liễu vô cùng kinh ngạc trước thể lực và bộ pháp của Thủy Du Bạo. Còn nữa, lão sâu rượu này sau khi tiến vào trong núi, ngoại trừ lần quăng bình rượu vào gốc cây ở rừng Giá Trinh, không hề động đến một giọt rượu nào.
Trong khi Lỗ Thiên Liễu đang nhìn Thủy Du Bạo đầy băn khoăn nghi hoặc, Lỗ Thịnh Nghĩa liền kéo cô sang một bên, nói nhỏ:
-Sau khi thoát ra, cha đã phát hiện khảm diện lúc này được cải tiến từ cục “Cửu chuyển thiên cách”, cục thứ bốn mươi trong Kỳ môn Độn giáp. Con nói không sai, trong khảm diện còn có nút sống, nhưng thông thường nút sống chỉ được tung ra sau khi những người sa vào khảm diện đã chạy được bảy vòng, sức lực cạn kiệt. Tay Chúc Tiết Cao kia chắc chắn là một cao thủ trong giới khảm tử, hắn có thể nhận ra sự biến hóa phương vị ba cấp phía sau bóng cây và ánh sáng trời, nên mới đi được ba vòng đã đưa chúng ta thoát ra, khiến bọn canh khảm giật dây không kịp bung nút sớm hơn. Cao thủ như vậy, nhà họ Lỗ chúng ta cũng hiếm khi gặp được!
-Có nghĩa là bản lĩnh của hắn hơn hẳn chúng ta, chỉ là giấu giếm không để lộ? Nếu quả thực hắn là hậu duệ của nhà họ Lỗ, cơ hội thành công của chúng ta sẽ tăng lên đáng kể! - Lỗ Thiên Liễu nói.
-Nhưng nếu hắn là mồi nhử của đối phương, cơ hội trừ khử chúng ta cũng sẽ rất lớn! - Lỗ Thịnh Nghĩa đáp.
-Nếu hắn là mồi nhử của đối phương, tại sao phải dẫn chúng ta đến đây? - Lỗ Thiên Liễu cũng thấy quái lạ.
-Bảo bối mà tổ tiên Lỗ gia cất giấu, người khác khó lòng lấy được. Bởi vậy, cần phải chiếm được lòng tin của chúng ta, sau đó biến chúng ta thành chiếc chìa khóa, đây là một tuyệt chiêu để đoạt lấy bảo bối!
Suy nghĩ không hoàn toàn sai, nghi ngờ cũng có lý. Những chuyện xảy ra tiếp đó lại khiến Lỗ Thiên Liễu bắt đầu nghi ngờ nhận định của Lỗ Thịnh Nghĩa, vì còn nhiều điểm đáng ngờ hơn xuất hiện trên một con người khác.
Vòng qua sườn núi, chỉ cần vượt qua một đỉnh núi tròn nữa là đến được lối vào thung lũng Ngộ Chân. So với những đỉnh núi trước đó, đỉnh núi này có vẻ xơ xác hơn nhiều. Nhìn từ xa lại, toàn bộ phần đỉnh chỉ lơ thơ bốn năm gốc cây, vỏ cây đen sạm, tán cây xanh thẫm đến ngả đen, thân cây cong queo vẹo vọ. Dưới ánh nắng xế chiều đỏ bầm như máu, trông chúng chẳng khác nào bầy quỷ dữ mới thoát ra từ địa ngục.
-Nơi đây không thể dừng lại, cần phải nhanh chóng tiến lên phía trước, đi qua đỉnh núi kia sẽ nghỉ chân! – Du Hữu Thích xuất thân cướp bóc, dày dạn kinh nghiệm giang hồ. Hiện giờ bọn họ đang đứng ở chỗ trũng giữa hai ngọn núi, phía trước lại là đỉnh núi trọc rộng lớn, nếu dừng lại nghỉ chân ở nơi này, cho dù đối phương âm thầm tập kích hay tấn công trực diện cũng đều vô cùng thuận lợi.
Chu thiên sư cũng gật đầu đồng ý, còn dẫn ra một câu trong binh pháp: “Trại không đối diện với chỗ khúc khuỷu, trại không dựng ở lưng chừng dốc”.
Bọn họ mới leo lên được một nửa sườn núi trọc, chút ánh tà dương cuối cùng đã tắt lịm cuối chân trời. Tia sáng cuối ngày vừa vụt tắt, mọi người lập tức cảm thấy một luồng hàn khí luồn dọc sống lưng. Cùng lúc đó, một cơn gió nhẹ xoáy tròn bỗng lướt qua đầu bọn họ không một tiếng động, chỉ cuốn lên một làn bụi mỏng táp đầy lên mặt mũi.
-Chu thiên sư, hàn khí thấu xương, có vẻ rất bất thường. - Lỗ Thiên Liễu nói với Chu thiên sư cảm giác của mình.
Chu thiên sư lập tức dừng bước:
-Đúng là có chút bất thường! – Ông vừa nói vừa thoăn thoắt bấm năm ngón tay bên trái, sau đó đột nhiên lại chuyển sang bấm tay phải.
Thấy Chu thiên sư đổi tay bấm độn, Lỗ Thiên Liễu bỗng mặt mày biến sắc. Tay trái đoán nhân tình, tay phải đoán ma quỷ, đó là phương pháp bấm độn “tả hữu âm dương” của núi Long Hổ. Chuyển sang tay phải, chứng tỏ luồng hàn khí và gió xoáy vừa rồi có liên quan đến ma quỷ. Lỗ Thiên Liễu cũng như những người con gái khác, có thể không sợ người xấu hay thú dữ, song ma quỷ không thể không sợ!
Chú thích
[2] Có nghĩa là khí mạch xông lên linh đài, là một phương pháp tu luyện của Đạo gia. Đạo gia phân chia hơi thở, huyết mạch và các cơ quan trong cơ thể thành mấy bộ phận, sau đó dùng ý thức để khống chế những khái niệm có thể ảnh hưởng đến việc tu đạo, giấu vào các bộ phận trên, sau đó đưa dòng khí bản nguyên chạy lên linh khiếu theo một lộ trình nhất định, đạt đến mục đích nhập hư để thăng, đả thông khí mạch.
[3] Có nghĩa là huyết mạch vây quanh chỗ ngang tim. Đạo gia gọi một số vật chất xấu hấp thụ từ bên ngoài và một số vật chất không tốt do cơ thể sản sinh ra là diên hống (chì, thủy ngân), ý là khó giải trừ mà lại mang độc tố. Trong quá trình tu luyện cần dùng ý niệm để vận hành huyết mạch, hóa giải toàn bộ những vật chất này. Trong quá trình đó cần khiến huyết mạch vận hành, và con đường cuối cùng của huyết mạch sẽ xoay chuyển tới vị trí ngang với tim, bởi vì những vật chất xấu được hóa giải sau cùng sẽ được tống ra ngoài qua sự hít thở của phổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.