Lời Nguyền Lỗ Ban

Chương 7: Đường Âm Thế




Giấc mơ từ mặt đá đen trùi trũi áp dưới nơi gò má cứ thế lan rộng ra, men theo hai ngả rẽ tiến thẳng về phía trước. Thế là trên một ngả rẽ, cậu đã nhìn thấy một cung điện âm u chỉ có ở nơi địa phủ. Bên trong cung điện, đao quang chớp loá, hồn phách tan tành, máu thịt tơi tả, tiếng hồn ma gào khóc thê thảm thật không nỡ nghe. Còn lưỡi đao đang nằm trong tay một con ác quỷ đen đúa to cao lừng lững.
Truyền thuyết kể rằng tầng thứ tám của địa ngục Diêm La có địa ngục Bằm Nát, con quỷ cầm đao hành quyết ở nơi đó tên là Lợi Qua Sinh, là một con ác quỷ mình đen cao lớn.
Ác quỷ trong mơ tóc dài phủ mặt, lấp ló hai chiếc răng nanh trắng nhởn. Ác quỷ dường như đã phát giác ra sự xuất hiện của Lỗ Nhất Khí, lừ lừ quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy răng nanh rung lên khe khẽ. Nó đang cười, cái cười rộng ngoác mà không thành tiếng.
o O o
Lỗ Nhất Khí hổn hà hổn hển chạy vào trong khe cỏ, cơ thể vừa chìm khuất trong bóng trùm của con dốc cỏ, cậu lập tức dừng lại, cậu đã sắp đứt hơi tới nơi. Viêm Hoá Lôi vọt thẳng vào cửa khe như chim ưng vồ mồi, suýt nữa đã đâm sầm phải cậu.
- Mau lên, chúng sắp đuổi tới rồi! – Viêm Hoá Lôi tuy động tác nhanh như chớp xẹt, song giọng nói lại có phần chậm rãi.
Thấy Lỗ Nhất Khí dừng bước, Dưỡng Quỷ Tỳ và Hạ Táo Hoa cùng quay lại. Họ đều đến đứng bên cạnh Lỗ Nhất Khí, song không ai nói câu nào.
- Nghỉ chút đã, ở đây đã là bên trong khe cỏ, bọn chúng không thể bày khảm diện ở đây! - Lỗ Nhất Khí nói trong tiếng thở phì phò.
- Đường khe núi không thực sự có lợi cho chúng ta, địa hình ở đây phức tạp, chúng ta lại không mấy am hiểu, sẽ càng có lợi cho đối thủ vốn đã thông thuộc địa hình nơi đây phục kích đánh lén! - Hạ Táo Hoa nói.
Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ gật đầu, liếc nhìn Hạ Táo Hoa với ánh mắt khâm phục.
- Vậy thì chỉ còn cách mau chóng tiến lên phía trước, chạy thoát khỏi nơi nguy hiểm này trước khi đối thủ kịp bố trí mai phục. - Lời Viêm Hoá Lôi rất có lý.
- Đúng vậy! Chúng ta mau chóng đi thôi. Cha nuôi, cha hãy tìm lấy một lối rẽ rồi độn hình quay về đi thôi! - Giọng của Dưỡng Quỷ Tỳ trong trẻo như tiếng khánh.
- Nói cái gì thế? Sợ cha nuôi gây phiền phức à? Sư phụ của con đã đi rồi, ta cũng đi nốt, lấy ai bảo vệ con? - Giọng Viêm Hoá Lôi thoạt nghe rất dữ dằn, song vẻ mặt lại toát lên vẻ yêu thương lo lắng.
Dưỡng Quỷ Tỳ quay đầu nhìn Lỗ Nhất Khí. Viêm Hoá Lôi lập tức hiểu ra ý tứ của cô:
- Con theo thằng oắt kia ta vẫn chưa yên tâm, đợi tới lúc ta nhìn thấu tim gan, công lực của hắn, tự khắc sẽ đi! – Nói đoạn, ông ta ngoắt người đi về phía trước.
Dưỡng Quỷ Tỳ không nói gì thêm nữa, chỉ ngoảnh đầu liếc về phía cửa khe, rồi lấy từ trong chiếc túi lụa bên mình ra một tập giấy trắng, tay trái xoè tập giấy thành hình nan quạt, tay phải chĩa thẳng ngón trỏ chỉ đất, chỉ núi, song không chỉ trời, chỉ người. Sau đó vẽ vạch trong không trung, hình vẽ cũng chỉ là nửa phía dưới của hình tròn. Trong lúc ngón tay vẽ vạch, miệng cô khẽ lẩm bẩm:
- Cô hồn dã quỷ, ở bên trái phải, Địa phủ theo tấu, Diêm lệnh trong tay, mượn nhờ âm lực, trả đường trốn chính...
Niệm một thôi một hồi, cuối cùng ngón trỏ chỉ thẳng vào “quạt giấy” và bắt đầu vạch vẽ loạn xạ. Tuy không có bút, ngón tay cũng không chạm vào giấy, song trên tất cả các tờ giấy đều có hình vẽ hiện lên, là những bộ mặt ma với diện mạo và biểu cảm hoàn toàn khác biệt.
- Ma vẽ bùa! - Hạ Táo Hoa đứng cạnh đó khẽ kêu lên kinh ngạc. Phương thuật này vốn đã thất truyền từ lâu, vậy mà Dưỡng Quỷ Tỳ lại đang thao tác một cách hết sức thuần thục.
Dưỡng Quỷ Tỳ không phải vung tay, từng tờ giấy trắng đã theo nhau bay ra khỏi tay cô. Khi chúng vừa chạm đất, những bộ mặt ma trên đó đều biến mất. Song Lỗ Nhất Khí vẫn cảm giác được những tờ giấy trắng lúc này đã bị bao phủ trong những khối khí trắng toát bồng bềnh. Những khối khí có to có nhỏ, ẩn chứa một loại sức mạnh vô cùng kỳ quái.
- Mấy ngày trước tôi đã thả hết những hồn ma đã nuôi dưỡng đi, bởi vậy chỉ có thể mượn đỡ sức mạnh của âm hồn tại nơi đây. Ở đây âm hồn ma khí không đủ, không thể dựng nên “ma đè tường”, chỉ có thể tạo nên “ma vướng chân”! – Nói tới đây, Dưỡng Quỷ Tỳ cười bẽn lẽn, khẽ mím nhẹ đôi môi khô khốc.
Thảo nào ma khí trên người Dưỡng Quỷ Tỳ hầu như không thấy nữa, thì ra cô đã thả hết ma đi. Lỗ Nhất Khí đột nhiên hiểu ra một điều:
- Cô vẫn luôn bám theo tôi phải không, chỉ có điều không còn ma khí nên tôi không thể nhận ra.
Dưỡng Quỷ Tỳ không nói, chỉ mím miệng cười tủm tỉm. Vì không muốn gây tổn thương cho Lỗ Nhất Khí, cô đã phải rứt ruột thả hết những hồn ma đã nuôi dưỡng bấy lâu đi.
- Lúc nào rồi mà còn cà kê ở đó? Mau lên! – Là giọng của lão mù. Lão đã băng lên một đoạn, phát hiện thấy con gái và Lỗ Nhất Khí vẫn chưa chịu đi thì quay lại giục rối lên.
Chính vào lúc đó, trước cửa khe đã thấy rậm rịch tiếng bước chân và tiếng vó ngựa áp lại gần.
Lỗ Nhất Khí có chạy nhanh đến mấy cũng không thể sánh bằng ngựa phi, người ngựa phía Chu gia đã lại tập kết để truy sát. Lỗ Nhất Khí cảm thấy trốn chạy chẳng bằng quyết đấu, dựa vào tài bắn súng của cậu, cộng thêm sự trợ giúp của những cao thủ kia, lại lợi dụng địa hình của khe cỏ, dù phục kích hay ngăn cản, đám Lỗ Nhất Khí đều chiếm ưu thế.
Song trận đối đầu đã không xảy ra, tiếng vó ngựa phi dồn đã bị chặn lại ngay phía trước khe cỏ. Là “ma vướng chân” mà Dưỡng Quỷ Tỳ vừa rắc ra đã phát huy tác dụng, khi vó ngựa băng qua những tờ giấy trắng, dường như có một bàn tay vô hình thình lình vươn ra túm chặt, cả người và ngựa đều ngã lộn nhào.
Đám kỵ sĩ kinh hãi đến cứng người trước cảnh tượng quái đản. Hẳn là gặp ma rồi! Đúng là đã gặp ma rồi!
Nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, Dưỡng Quỷ Tỳ bắt đầu tỏ ra gấp gáp, liên tục thúc giục mọi người chạy nhanh. Cô hiểu, tuy “ma vướng chân” đã phát huy tác dụng, song thời gian duy trì lại không lâu. Người ngựa của Chu gia tụ tập đông đảo trước cửa khe, sức mạnh dương khí mà chúng mang tới sẽ nhanh chóng tiêu tan ma khí đã tích tụ.
Biện Mạc Cập đi trước mở đường, dẫn đoàn người băng qua lưng chừng những sườn đồi có độ dốc cao, địa thế như vậy sẽ gây khó khăn cho đội kỵ mã đang truy kích. Hơn nữa, chỉ cần qua được đoạn khe cỏ, sẽ tới con đường núi đầy đá vụn vắt qua những sườn đá lởm chởm, ngựa không thể đi qua, như vậy sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy kích của đội kỵ mã phía Chu gia.
Đã đi hết khe cỏ, phía trước mặt quả nhiên là con đường đá vụn ngoằn ngoèo chạy sát vách núi.
Vừa giẫm lên mặt đường lổn nhổn đá vụn, Lỗ Nhất Khí nãy giờ vẫn cắm đầu cắm cổ thở dốc mà đi đột nhiên khựng lại. Cậu nín chặt hơi thở nặng nề, nhìn chằm chằm xuống dưới chân một lúc lâu, rồi mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng vậy! Lối đi rợp cỏ đã đột ngột biến thành con đường đá vụn màu đen xỉn, ranh giới quá rõ ràng, không hề có một chỗ chuyển đổi hay quá độ, như thể là âm dương cách biệt, sinh tử hai đường. Cảm giác nguy hiểm vốn đã bị Lỗ Nhất Khí tạm gác sang một bên bỗng chốc dâng lên cuồn cuộn trong lòng. Sai rồi, chắc chắn đã sai rồi! Trong lúc trốn chạy, bản thân cậu đã bỏ qua một chi tiết vô cùng quan trọng! Song tại sao ngay cả Hạ Táo Hoa cũng quên bẵng mất điều này?
Lỗ Nhất Khí thầm cầu mong sau khi ngẩng đầu lên không phải nhìn thấy tình cảnh giống như trong dự đoán. Song sự thực vẫn thường phá huỷ không thương tiếc tâm hồn không mấy vững vàng của một số người.
Núi Quy Giới! Ngọn núi Quy Giới thẳng đứng đen trùi trũi, giống như một bàn tay ác quỷ vừa giơ lên chuẩn bị đập thẳng xuống, còn đám Lỗ Nhất Khí khác nào một bầy kiến nhép có thể bị lòng bàn tay kia đập cho bẹp dí bất cứ lúc nào.
Phía sau không còn nghe thấy tiếng người ngựa bám theo. Lỗ Nhất Khí thầm nghĩ, phải chăng bọn họ đã tới đúng nơi chúng muốn nên chúng không cần rượt đuổi nữa, hay là phía trước có thứ gì khiến chúng sợ hãi không dám đuổi theo? Con đường phía trước có lẽ gắn liền với chết chóc, song nếu quay lại, chắc chắn chỉ còn đường chết. Chu Chân Mệnh đã dẫn người tới chặn kín phía sau, cao thủ chi viện của mọi đường khẩu phía Chu gia cũng đang lũ lượt kéo đến tề tựu.
- Em sơ suất quá, đầu óc mụ mị mất rồi, không biết đã đi nhầm con đường này! - Hạ Táo Hoa đỏ bừng mặt, trong lòng cô hiểu rõ tại sao mình lại phạm phải sơ suất này.
- Không quay lại được nữa, chỉ còn cách tiến lên thôi. Không biết chừng là do tôi sợ bóng sợ vía, trong tâm có quỷ, lo sợ không đâu! - Lỗ Nhất Khí nói vậy thực ra chỉ là muốn an ủi Hạ Táo Hoa.
Nhưng câu nói vừa dứt, sắc mặt Hạ Táo Hoa lập tức đanh lại, cô lườm Lỗ Nhất Khí một cái sém mặt, dằn dỗi:
- Trong tâm anh thì chỉ có quỷ thôi! – Nói xong cắm đầu đi thẳng, không thèm đếm xỉa đến Lỗ Nhất Khí nữa.
Lỗ Nhất Khí bình thường gặp hiểm nguy cũng không đổi sắc mặt, vậy mà giờ đây mặt mũi nóng ran, trong lòng bối rối. Cậu tự nhủ với mình, phụ nữ còn nhạy cảm khó lường hơn cả khảm nút chốt lẫy, sau này chắc phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói mới được.
Đường mỗi lúc càng thêm khó đi, Biện Mạc Cập vừa nãy còn dẫn đầu giờ đã tụt xuống cuối cùng. Dù gì hắn cũng đã bị thương nhiều chỗ, mất máu nghiêm trọng. Hơn nữa, dẫn đầu trên con đường núi hiểm trở cheo leo là một nhiệm vụ rất khó khăn, phải cảnh giác cao độ từng giây từng phút, tâm lực và thể lực đều hao tổn nhanh chóng. Dương Tiểu Đao bèn hăng hái đi vượt lên đầu thay Biện Mạc Cập. So với Biện Mạc Cập, gã có ưu thế hơn hẳn, thương thế nhẹ, lại còn có lưỡi đao ngắn chém nhanh. Trên con đường chật hẹp này, sử dụng vũ khí ngắn sẽ dễ dàng ứng phó kịp thời trước sự tập kích thình lình của kẻ địch, muốn tấn công cũng hiệu quả hơn.
May mắn là trên con đường đá vụn lổn nhổn, hiểm trở gập ghềnh đã không xảy ra sự cố gì. Khi đi tới cuối con đường, họ đã nhìn thấy một tia bình minh loé ra sau một kẽ đá trên rặng núi nhấp nhô phía đằng đông. Cảnh tượng này đã khởi lên trong lòng bọn họ một tia hy vọng, vẻ phấn chấn lại trở về trên nét mặt. Duy chỉ Lỗ Nhất Khí vẫn mặt mũi lạnh tanh, đôi mắt khép hờ, dùng cảm giác siêu phàm liên tục rà soát khắp xung quanh, vẻ cảnh giác cao độ.
Con đường phía trước không thể gọi là đường đi, chỉ là một vết bào mòn lõm xuống, có lẽ là con đường nước chảy được hình thành sau một đợt biến động địa chất nào đó. Bề mặt nhẵn nhụi, không có lấy một gốc cỏ, chỉ có một lớp đá vụn do sườn núi bị phong hoá rơi xuống, rải lổn nhổn giữa lòng vết lõm.
Thế nhưng vết lõm trơ trụi này lại là con đường duy nhất mà họ có thể đi qua, bởi lẽ hai bên đá núi lởm chởm, dựng đứng như dao, phía trên không có đường trèo, phía dưới không có lối xuống. Chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ ngã xuống vách núi cao đến vài chục trượng, không biết sẽ rơi vào trong khe đá, rãnh núi nào.
Đây cũng là một con đường tăm tối, vì nó men theo mặt sấp bóng của trái núi. Bóng núi đổ trùm u ám và sắc đá đen trùi trũi, khiến con đường chẳng sáng hơn là bao so với những đoạn đường đêm.
- Táo Hoa, cô nhìn thử xem, nơi đây có vẻ hơi giống như đường canh Âm Thế trong phong thuỷ học. - Lỗ Nhất Khí chủ động gợi chuyện với Hạ Táo Hoa, ý muốn xoa dịu không khí căng thẳng giữa hai người.
Hạ Táo Hoa không thèm để ý tới Lỗ Nhất Khí, chỉ im lặng quan sát xung quanh, lại đưa ngón tay vạch vẽ một lát, đúng là thủ pháp đo bằng ngón tay chính tông của Lỗ gia. Cuối cùng, cô còn ném đá vào một vài hướng, nghe ngóng tiếng đá rơi vọng lại, đây lại là phương pháp phán đoán độ cao của người dân vùng núi Thiên Sơn. Thực hiện xong mọi việc, cô quay đầu lại nói với lão mù:
- Cha, đúng là con đường canh Âm Thế. Đi theo đường này, với tốc độ đi của người bình thường thì từ đầu tới cuối lúc nào cũng ở trong bóng râm, bị bóng núi che phủ. Có điều từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, phần mép bóng râm có phải vừa hay giao đúng vào điểm đầu đuôi của con đường này hay không, cần phải tới đầu kia mới biết.
- Thuyền về đường canh Âm Thế xuất phát từ khái niệm “Chung Quỳ tuần canh” trong “Thanh nang kinh”, ý chỉ vận mệnh tối tăm xui xẻo, song những người hoả tính chí dương lại có thể lợi dụng kiểu phong thuỷ này để giúp vận mệnh hài hoà. – Lão mù quan tâm hơn tới tình hình thực tế - Đất phong thuỷ kiểu này còn hiếm gặp hơn cả long mạch thuần chính. Mọi người hãy nhìn xem, hình lõm vào ở mặt sau núi là kẹp đôi hay kẹp nhiều?
- Chẳng thấy gì, tối quá! Có điều trên đoạn đường phía trước thấy có rất nhiều chỗ rẽ ngoặt nhỏ, có lẽ có nhiều chỗ lõm vào trong. Song để chắc chắn thì cần đi thêm một đoạn nữa mới biết! - Hạ Táo Hoa trả lời.
- Vậy thì đi thôi, dù sao cũng chẳng còn đường nào khác! – Dương Tiểu Đao nói xong, liền đi trước mở đường. Song còn chưa đi nổi vài bước, một cây lao hai đầu cán ngắn không ngù đã xé toạc không trung lao vụt tới.
Biện Mạc Cập vội vung roi ngựa, chỉ nghe “tách” một tiếng giòn tan, cây lao đã bị quật gãy đôi. Song đây mới chỉ là khúc dạo đầu, liền ngay sau đó, vô số mũi phi lao không ngù xen lẫn mũi tên lông nhạn và gậy bật gai nhọn bay đến tới tấp như mưa rào.
- Phía sau đuổi tới rồi! Đi mau! - Dưỡng Quỷ Tỳ hai tay hai dải lụa trắng phất lên lồng lộng, xoay tròn thành hai vòng lớn. Mũi tên, gậy bật và phi lao theo nhau rụng xuống trước hai vòng tròn được cuộn bằng lụa trắng thướt tha, tựa như là bắn vào hai cánh cửa gắn đồng bọc thép.
Hạ Táo Hoa lúc này chẳng còn nghĩ đến chuyện giận dỗi nữa, đưa tay phải kéo giật Lỗ Nhất Khí lại, tranh phần xông vào đường canh Âm Thế đầu tiên.
Mặt đá trơn bóng, lại thêm đá vụn khấp khểnh vướng chân, khiến Lỗ Nhất Khí bước đi loạng choạng, chân trượt xoành xoạch suýt ngã mấy lần, đều nhờ Hạ Táo Hoa túm giữ mới có thể đứng vững. Dẫu rằng cuống quýt vội vàng, nhưng vừa bước vào trong bóng tối, Lỗ Nhất Khí vẫn cảm nhận rõ rệt một cơn giá lạnh rùng rợn ập lên da thịt, xuyên qua cổ áo và ống tay, luồn lách vào trong cơ thể, trước tiên đọng lại dọc xương sống, rồi từ đó lan toả khắp toàn thân, chạy đến tứ chi, buốt đến từng đầu ngón.
Nhờ sự che chắn của Dưỡng Quỷ Tỳ, mọi người đều đã chạy cả vào đường canh Âm Thế. Sau khi lẩn vào trong bóng tối, tên, lao không tìm được mục tiêu, cuộc công kích nhanh chóng dừng lại.
Cuộc truy sát chấm dứt, mọi người cũng đã vào được chỗ an toàn tạm thời. Tuy nhiên, không hiểu tại sao, cả đám cao thủ vốn giang hồ quen thói vẫy vùng chẳng sợ gì chém giết, lúc này quả tim cứ như treo ngược. Bóng tối và bầu tĩnh mịch càng bao trùm dày đặc, họ càng cảm thấy tim đập gấp gáp hơn, tiếng đập thùm thụp như trống.
Lỗ Nhất Khí cảm thấy cơn lạnh giá tích đọng thành một lớp nặng nề dọc cột sống, chèn ép lên cơ thể khiến cậu muốn ngạt thở. Mồ hôi lạnh buốt chảy ngoằn ngoèo như con giun ướt bò trong áo, bò mãi bò mãi không chịu dừng lại. Bàn tay cậu cảm nhận được lòng bàn tay Hạ Táo Hoa đã đẫm mồ hôi lạnh, cánh tay cũng run lên khe khẽ. Rõ ràng, ở đây tồn tại một sức mạnh vô hình, chèn ép lên cơ thể và tâm lý con người một áp lực không nhỏ. Lẽ nào đã tới gần hung huyệt chính tây?
- Hú... hú... hú...
Đúng lúc đó, lão Lợi bỗng nhiên quay mặt vào vách núi bên cạnh hú lên một tràng thật dài. Sau khi hú xong hơi thở của lão rõ ràng đã hồi phục rất nhiều:
- Nếu cảm thấy tim đập loạn nhịp, tức ngực khó chịu, hãy hét lớn lên!
Lão Lợi vừa dứt lời, những người khác gần như đồng loạt hét toáng lên. Luồng sức mạnh vô hình chèn ép khiến hơi thở của họ không thể lưu chuyển bình thường, hơi thở ngưng trệ lại gây bế tắc kinh huyệt huyết mạch, nên bọn họ đang rất muốn tìm ra một phương thức để phát tiết.
Cả một đám người cùng đồng thanh hú hét, âm thanh đáng lẽ phải vô cùng ồn ã. Song lúc này, tiếng hú gào của họ nghe thật yếu ớt loạc choạc, lại không hề khuấy động chút dư âm, tựa như một cục bông gòn rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Đợi mọi người đều đã hét xong, lão Lợi mới nói:
- Ở đây có tử khí rất mạnh, gây chèn ép khiến tim đập quá nhanh, khí huyết không lưu thông. Lần đầu tiên tôi cầm đao hành hình cũng có cảm giác này, khi đó cha tôi đã dạy tôi cách hét lên thật lớn để xả bớt áp lực bên trong.
Song Lỗ Nhất Khí không gào hú, bởi lẽ cậu cảm thấy tình trạng hiện tại rất giống với sự chèn ép của Ngũ quỷ thôi đảo sơn. Và cậu bèn thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, thuận theo tự nhiên, và mọi cảm giác khó chịu đã dần dần tan biến.
- Trong “Thanh nang bổ di” có chép, nếu tại khu vực phong thuỷ đường canh Âm Thế từng có quá nhiều hung sát, thì khí hung sát tử vong sẽ tích tụ không tan, khiến cho người đi qua đây thân thể tổn thương, tinh thần suy kiệt. Mọi người hãy điều chỉnh huyết mạch và hơi thở, cố gắng di chuyển sức chú ý, đừng để bị trường khí dẫn dụ mà thành tâm chướng. - Lỗ Nhất Khí nói ra một nội dung trong sách mà cậu còn nhớ được để nhắc nhở mọi người.
- Còn nữa, nơi đây có quá nhiều hung sát, chắc hẳn có ẩn giấu một thứ vũ khí chém giết cực hung hoặc một kẻ tàn sát hung bạo. Mọi người cần hết sức đề phòng, nếu bị tập kích hãy cố gắng né tránh bỏ chạy, chớ ham đánh trả. Ra khỏi đường canh Âm Thế, coi như chúng ta đã thắng! – Trong giọng nói của Hạ Táo Hoa có vẻ gì như hối lỗi, vì cô cho rằng lần này đi sai đường hoàn toàn là do cô sơ suất, để tình cảm làm rối trí.
Đường đi rất lắt léo quanh co, lúc lên lúc xuống, men theo những chỗ lồi lõm thụt thò của vách núi, đây chính là một đặc điểm của đường canh Âm Thế. Với độ dài của đoạn đường này, theo tốc độ đi của người bình thường, có lẽ phải mất trọn một ngày, điều này cũng phù hợp với thuyết âm thế luân chuyển, lại là một đặc điểm khác của đường canh Âm Thế.
Trên núi Quy Giới có một vài đỉnh núi hơi nghiêng, tựa như một bàn tay đang chuẩn bị đập xuống. Vào lúc đám Lỗ Nhất Khí đang từ từ di chuyển, một đốt trên cùng của một “ngón tay” bỗng lung lay khe khẽ. Đúng vậy, đỉnh núi đen hắc ám, đá tảng đen hắc ám, chúng đã bắt đầu rung động.
Chu Chân Mệnh không đuổi theo Lỗ Nhất Khí vào núi Quy Giới. Hắn chỉ lệnh cho tên cao lớn Dương Thanh Phan dẫn người đuổi sát phía sau, còn bản thân đi theo đường khác. Tuy phải đi vòng xa hơn một chút, song có ngựa có xe, chắc chắn sẽ đến được con đường lớn phía chính tây trước đám Lỗ Nhất Khí, một lần nữa kịp thời bố trí lực lượng đón đầu vây giết. Đó là trong trường hợp Lỗ Nhất Khí có thể thắng được thủ đoạn ghê gớm của hai lão già trên đường Âm Thế, chạy thoát khỏi núi Quy Giới.
Sau vài canh giờ, Thức Bảo linh đồng cũng dẫn theo lão thầy cúng và ba cỗ xe ngựa lớn tới trước khe cỏ bên hồ Tiên Tề. Trong đó, hai cỗ xe ngựa đã chật ních những người, đó là bọn sát thủ đã bị thầy cúng thâu tóm hồn phách. Trên cỗ xe còn lại, ngoài những vật dụng cần thiết của lão thầy cúng, còn lốc nhốc một đám lồng chim, lọ chứa rắn, hộp đừng trùng.
Tới trước khe cỏ, xe ngựa không thể tiếp tục tiến vào trong được nữa. Thức Bảo linh đồng và thầy cúng xì xồ trao đổi với nhau bằng một thứ ngôn ngữ ngoại vực rất kỳ quặc, sau đó thầy cúng lôi xuống một chiếc lồng chim ưng mười ngăn từ cỗ xe ngựa thứ ba, thả năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch ra khỏi lồng. Năm con chim ưng liệng một vòng tròn, rồi răm rắp đỗ cả xuống càng xe. Trong lúc đám chim ưng đang chao liệng, thầy cúng hai tay nâng chiếc túi gấm kim tuyến, bắt đầu nhảy nhót hò hát rối loạn, hết vái trời lại vái đất. Sau khi nghi thức kết thúc, lão thầy cúng rút từ trong túi ra những ống nhỏ màu trắng, buộc vào chân từng con chim. Lũ chim ưng lại dang cánh bay vút lên không, rồi lao thẳng về phía núi Quy Giới.
Ở mé tây núi Quy Giới, trên con đường cái quan dẫn tới đất Tạng, có một vài kẻ mình mặc áo Tạng đang thúc ngựa chạy như bay về phía đông. Vầng dương mới nhú khỏi chân trời, ánh nắng sớm mai rọi thẳng vào khuôn mặt họ, khiến đám mồ hôi nhễ nhại cũng bắt sáng lấp loáng. Bọn họ đều là môn nhân của Mặc gia, nhận được thủ lệnh của Mạc Thiên Quy, đang hoả tốc tới tiếp ứng cho Lỗ Nhất Khí.
Dẫn đầu đoàn môn nhân Mặc gia là một hán tử trung niên, tuy trên người mặc trang phục Tạng, song là một người Hán đích thực. Hắn là đồ đệ của Mạc Thiên Quy, tên Lưu Chi Thủ, là người Nghiêu Sơn, Hà Nam. Nghiêu Sơn là đất tổ của Mặc môn, cũng là nơi khởi nguồn của dòng họ Lưu. Lưu Chi Thủ có biệt danh là “Sáu cánh tay”, bởi vì kỹ thuật chế tạo nút lẫy của hắn đã đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Hắn từng dùng hai nút lẫy “Cửa đao giật ngược” và “Ghế tiên say” tiêu diệt toàn bộ hai đại hộ pháp và sáu đại cao thủ của Trung Châu đường phía Chu gia.
Mạc Thiên Quy phái Lưu Chi Thủ tới đây từ trước để thăm dò tình hình bảo cấu, dọn sạch chướng ngại bên ngoài. Song sau khi tới đây, Lưu Chi Thủ phát hiện ra rằng lực lượng của Chu gia tại nơi này đã phát triển cực kỳ lớn mạnh. Chưa nói tới những nơi khác, chỉ tính riêng chùa Lạt ma Kim Đỉnh dưới núi Thiên Thê, bọn họ đến cơ hội lại gần cũng khó, chứ đừng nói là thăm dò bảo cấu, dọn sạch chướng ngại.
Chính vào lúc Lưu Chi Thủ băn khoăn không biết phải làm thế nào, thì nhận được thủ lệnh của Mạc Thiên Quy, nói rằng môn trưởng Lỗ gia là Lỗ Nhất Khí đang dẫn người tiến về phía tây, chuyện bảo cấu chính tây đều do người này quyết định, còn người Mặc gia toàn lực trợ giúp.
Sau khi nhận được thủ lệnh, ngay ngày hôm sau, Lưu Chi Thủ và những môn nhân khác của Mặc gia đều phát giác ra sự bất thường. Người của Cứ Điên đường vốn thường ngày phân bố khắp nơi, phần lớn bỗng đột nhiên lặn mất tăm. Chùa Lạt ma Kim Đỉnh dưới núi Thiên Thê từ chiều hôm đó cấm ngặt không cho phép tín đồ hay khách hành hương ra vào. Lưu Chi Thủ ý thức được rằng, Chu gia đã bắt đầu hành động. Thế là hắn chỉ để lại một số ít người tiếp tục theo dõi sát sao động tĩnh dưới núi Thiên Thê, còn mình dẫn theo những cao thủ thông thuộc đường vào đất Tạng cấp tốc tới phía đông tiếp ứng.
- Hắc Oa, nhìn xem nên đi về bên nào? – Lưu Chi Thủ biết, nếu muốn đón được Lỗ Nhất Khí trước người phía Chu gia, tuyệt đối không thể đi theo đường lớn, cần chọn một đường ngắn hơn nữa.
- Nhìn kìa, chim cắt máu đang bay về phía kia, bên đó có lẽ xảy ra chuyện rồi! - Tiếng Hán của Hắc Oa trọ trẹ rất khó nghe, song vẫn có thể hiểu được.
Lưu Chi Thủ nhìn theo hướng chỉ của Hắc Oa, quả nhiên có ba con chim cắt đỏ au đang vỗ cánh bay về phía đông. Chim cắt máu, báo tuyết, cáo ngũ sắc đều là những giống vật rất hiếm có của đất Tạng, đặc biệt là chim cắt máu. Giống chim này đã gần như tuyệt chủng, toàn bộ đất Tạng có lẽ chẳng còn nổi mười con. Loài chim này có sở trường đặc biệt là đánh hơi được mùi máu tanh và thịt rữa từ xa trăm dặm. Lúc này, có những ba con cắt máu cùng lao tới, nơi đó hẳn đang diễn ra một trường máu chảy thịt rơi ác liệt.
- Nơi đó là địa giới vùng nào? – Lưu Chi Thủ hỏi.
- Núi Quy Giới, hồ Tiên Tề!
- Núi Quy Giới! Lạy trời lạy Phật đừng để môn trưởng Lỗ gia đi vào đường canh Âm Thế! – Lưu Chi Thủ mặt đầy kinh hãi, ruột gan như lửa đốt.
Song lúc này, đám Lỗ Nhất Khí không những đã đi vào đường canh Âm Thế, mà còn qua được non nửa hành trình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.