Lời Nói Dối

Chương 1.1: Mở đầu [Canh thứ nhất] (1)




Editor: Gà
Trước đây Đỗ Hoành không phải mang tên này, nó chỉ là một đứa bé ăn xin.
Nó giống hệt như tiểu Tam Mao trong ‘Tam Mao lưu lãng ký’, đã làm thuê cho nhà người ta, ăn trộm, ăn xin các loại ‘nghề nghiệp’ người thường không nghĩ đến.
Cũng giống tiểu Tam Mao, lưu lạc qua rất nhiều thành phố, gặp qua tất cả những loại người độc ác biến thái nhất trên đời, trải qua cuộc đời có rất nhiều chuyện u ám máu tanh mà người khác không tưởng tượng nổi, thậm chí trước khi lẩn trốn đến thành phố này gặp được Đỗ Trình Trình(/cheng/, hai tiếng ý là mỹ ngọc), thiếu chút nữa nó đã bị người ta móc mắt và nội tạng trong cơ thể nó.
Lúc ấy trên người nó chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cũ đã rách, nhìn không ra màu sắc, dáng vẻ bẩn thỉu, vì chỉ có một bộ quần áo này, cơ thể còn bốc mùi hôi thối khó chịu, bộ quần áo kia mặc trên người nó, bên trong trống trơn y như hai cây gậy trúc đang chống đỡ.
Nó co người bên cạnh chiếc thùng rác trước cửa một nhà trẻ xa hoa, mắt đen trừng lớn nhìn những người cha người mẹ đi qua đi lại, vội vội vàng vàng đưa con của bọn họ vào nơi xa hoa giống như thiên đường kia.
Chọn nơi này, vì vườn trẻ tương đối ‘an toàn’ vả lại thức ăn khá đa dạng, dựa theo kinh nghiệm nó lưu lạc và ăn xin, sẽ có đứa bé nào đó ăn vài miếng thức ăn liền vứt bỏ, may mắn, thì đó sẽ là thức ăn của nó ngày hôm đó.
Mấy hôm nay nó phải giành giật đồ ăn với chó dữ, chỉ có thể ăn được rất ít.
Không ngoài dự liệu của nó, nó đang núp trong khe nhỏ giữa cây táo và thùng rác, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân thì một bé trai quần áo gọn gàng sau khi tạm biệt người nhà, đứng ở cửa nhà trẻ, trong tay cầm quả táo đã gặm một nửa, nhắm ngay thùng rác hình gấu mèo ném vào, quả táo lăn trên đất, lăn về phía đám người kia.
Đứa bé ăn xin giống hệt như một con chó săn đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, đuổi theo quả táo lao ra ngoài, nhặt nửa quả táo này lên lập tức không kịp chờ đợi đưa lên miệng gặm, đi thẳng vào trong góc, đồng thời ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Đã mấy ngày rồi nó chỉ có thể giành được một chút bánh bao cũ với chó dữ, vừa nãy, chỉ cần động tác của nó hơi chậm một chút thôi, đám người kia có thể sẽ đạp một nửa quả táo này thành quả táo bùn.
Bé trai mặc quần áo gọn gàng hình như là thiếu gia của gia đình giàu có, nhìn thấy quả táo bản thân ném không vào thùng rác mà bị một tên ăn xin bẩn thỉu nhặt ăn, lập tức giận dữ, hầm hừ đi đến đá vào đứa bé ăn xin gầy trơ xương trên người không có chút thịt: 
"Tên ăn mày khốn kiếp, mày dám cướp quả táo của tao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.