Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan

Chương 23:




Thời điểm đi đến Minh Quang điện, Liễu Thanh Đường vừa lúc gặp trấn quốc công Liễu Thiệu Lệ, cũng chính là phụ thân nàng.
Lúc Liễu Thanh Đường còn nhỏ, chỉ biết phụ thân mình làm tướng quân đã qua mấy chục năm, chỉ cần thời điểm đất nước không có chiến sự, mỗi ngày hắn đều dậy sớm luyện võ múa kiếm. Vì nguyên nhân đó, thân thể hắn vẫn thực cường tráng. Nay là người cũng đã hơn năm mươi nhưng vẫn như xưa, trên đầu như cũ không có một tia tóc bạc.
ánh mắt minh mẫn , thân hình cao ngất, nhìn qua rất ổn trọng, tựa như một thanh kiếm sắc bén trải qua năm tháng lắng đọng lại thành một thanh cổ kiếm .Nhìn nếp uốn trên khóe mắt hắn có thể thấy là đó là một người thực sự nghiêm khắc, khóe mắt nhìn như lơ đãng nhưng mơ hồ lộ nét tang thương của năm tháng .
Liễu Thanh Đường nhìn phụ thân không biểu tình một đường thẳng tắp đi đến, bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay. giờ phút này trên mặt hắn còn chưa hiện ra dấu vết của tuổi già trong mắt cũng không nhiễm cái loại tuyệt vọng cùng bi ai, như vậy thật sự tốt, thật tốt lắm .
Bàn tay trong ống áo không tự giác run run, Liễu Thanh Đường hung hăng nắm chặt lấy đệm dưới thân, khống chế chính mình nhìn qua không có bộ dạng khác thường.
"Vi thần gặp qua Thái Hậu nương nương."
"không cần đa lễ".
Liễu Thanh Đường phát hiện thanh âm của mình có chút khô khốc, ho nhẹ một tiếng lại nói.
" Hồi lâu không thấy Liễu quốc công, Quốc công..gần đây có khỏe?"
" Nhờ nương nương thương nhớ , thân thể vi thần rất tốt, nhưng thần lại nghe nói cuối năm nương nương bị bệnh, không biết có gì trở ngại hay không."
"bệnh nhẹ thôi, nằm hai ngày thì tốt rồi".
Liễu Thanh Đường nói xong , thế nhưng không biết muốn nói thêm cái gì, ngồi trên nhuyễn kiệu nhìn phụ thân cũng giống như mình đang không biết nói gì .Yên lặng trong chốc lát, Liễu phụ vừa chắp tay nói .
" Hoàng Thượng triệu kiến, vi thần xin phép đi trước một bước, nương nương xin cứ tự nhiên."
hắn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua nữ nhi trên nhuyễn kiệu, sau đó xoay người rời đi.
Liễu Thanh Đường nhìn thân ảnh kia nhanh chóng biến mất ở một ngả rẻ, ánh mắt lăng lăng nhìn về mái hiên phía xa , thật lâu sau đó mới hạ mắt nhẹ giọng nói câu .
"đi thôi"
Nàng không trực tiếp đi Minh Quang điện, mà đi vào điện nhỏ bên cạnh Minh Quang điện đến bên hồ nước nhỏ thì ngừng lại, nơi đó là địa phương nàng chuyên dùng làm chỗ tạm thời nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, Liễu Thanh Đường đều nắm chặt cánh tay, không nhìn đến hồ nước nhỏ liền đi thẳng vào nội điện ,đem cung nữ thái giám bỏ lại phía sau .
Đào Hiệp cùng ma ma đã sớm nhìn ra tâm tình chủ tử không thích hợp, lúc này để cho toàn bộ cung nữ thái giám điều ở ngoài điện, hai người kêu Tần Thúc cùng bước nhanh theo hướng Liễu Thanh Đường vừa đi.
Chờ ba người đi vào nội điện, vừa vặn thấy Liễu Thanh Đường bộ dáng uể oải, nhất thời hoảng sợ.
Liễu Thanh Đường ngồi xổm trước giường, vạt váy dài nằm trên mặt đất. một tay gắt gao lôi kéo tay áo, một tay cầm lấy mép giường khắc hoa. Nàng trầm mặc lại không thấy rõ biểu tình, nhìn kỹ còn thấy bả vai run run.
"nương nương?"
Tần Thúc gọi một tiếng, lo lắng muốn tới gần. Đào hiệp kéo hắn lại, ba người lại rời khỏi phòng, đứng trước cửa, Để lại Liễu Thanh Đường một mình ngồi ở chỗ kia.
"chủ tử trước đây chính là như vậy, gặp chuyện gì cũng không muốn nói cùng ai, liền một mình ngồi ở trước giường không cho người khác đến gần. Phải để nàng im lặng trong chốc lát mới được."
ma ma thấy trên mặt Tần Thúc vẫn còn nặng nề nhưng xuất hiện sự lo lắng, liền nhỏ giọng giải thích cho hắn một câu.
" bất quá, chủ tử vì cái gì khó chịu như vậy, chẳng lẽ vừa rồi thấy lão gia? nhưng là vì cái gì a?dường như muốn cùng lão gia nói nhiều hơn vài lời ,nhiều nhất cũng chỉ mới hơn hai tháng không gặp lão gia thôi mà ,hơn nữa chủ tử cũng không phải là người khó chịu chỉ vì việc này. Rất nhiều năm ta không thấy chủ tử như vậy, trước đó chỉ một lần là lúc vừa mới tiến cung, Hoàng Thượng còn chưa đăng cơ, cùng lão gia hung hăng nháo một trận."
Đào Hiệp không nhịn được nói liên miên, nắm tay nhìn về hướng Liễu Thanh Đường ngồi, trên mặt có chút lo lắng.
" Tần Thúc, ngươi cả ngày đều cùng một chỗ với chủ tử, có biết chủ tử gần đây làm sao không?"
Tần Thúc dừng một chút, lắc đầu.
Đaò Hiệp lại chuyển hướng mama hỏi.
" Tỷ tỷ, ngươi cũng hầu hạ bên người chủ tử, có phát hiện chủ tử có gì khác thường không?"
Mama lắc đầu, đồng dạng lo lắng, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn thấy mù mịt. Đánh giá canh giờ, liền nói với Đào Hiệp.
" Ta cũng không rõ, tóm lại mặc kệ như thế nào, trước mắt giải quyết vấn đề của chủ tử đi, sắp đến giờ khai yến, khẳng định chủ tử phải rửa mặt, ngươi đi gọi người đưa chút nước ấm, ta đi gọi người cấp chủ tử sửa sang lại."
nói xong nàng nhìn nhìn Tần Thúc lại nói.
" Ngươi đứng ở chỗ này, cần gì chủ tử sẽ gọi ngươi"
Mama cùng Đào Hiệp nhẹ chân bước đi, Tần Thúc một mình chờ ở cửa, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong. Mấy lần nhịn không được muốn đi vào, lại sợ dọa Thái hậu nương nương tâm tình càng thêm không tốt, chỉ có thể lo lắng canh giữ ở cửa, thẳng tắp nhìn chằm chằm ở bên kia.
Mà Liễu Thanh Đường ngồi ở chỗ kia, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng cắn vào tay không cho chính mình phát ra bất cứ âm thanh gì, cả người đều run rẩy.
Trọng sinh đến nay đã hai tháng, đây là lần đầu tiên nàng thất thố như thế, cho dù lúc trước, vào thời điểm phát hiện mình trở về hai mươi tuổi, nàng cũng không như vậy, không khống chế được tình huống hỗn loạn trong lòng mình. Mà nay gặp lại phu thân, làm cho sự kiên cường bấy lâu nay của nàng hỏng mất.
Trong trí nhớ của nàng không có mẫu thân, bởi vì lúc mẫu thân sinh liền nàng mất đi. Mà phụ thân thường bề bộ nhiều việc, nàng luôn nghĩ gây rắc rối, bởi vì tức giận phụ thân sẽ đến giáo huấn nàng, nàng có thể nhìn thấy phụ thân. Phụ thân của nàng trong miệng mọi người điều được tán dương là đại tướng quân, bảo vệ quốc gia, không gì không làm được, hắn nghiêm khắc lại ít nói, nhưng thực sự rất sủng ái con mình. Mặc kệ tỷ tỷ của nàng lúc trước cố ý muốn gả cho Tiên đế hay là nàng sau này cố ý giết Tiêu Nam Hòa giúp tiểu hoàng đế kế vị, ở trong quân phụ thân chỉ có thể yên lặng lui bước, hắn chưa bao giờ đối với các nàng nói không.
đặc biệt là nàng, phụ thân đối với nàng hoàn toàn không có biện pháp, nhưng nàng lại chưa bao giờ đem ý nghĩ của mình nói qua cho hắn, luôn làm hắn lo lắng. Cho đến chết vẫn vậy.
Sau khi trọng sinh, nàng chưa gặp qua phụ thân, vốn vào triều bọn họ có thể gặp, nhưng vào ngày thứ hai sống lại nàng liền hoảng sợ, cấp Liễu gia tin tức làm cho hắn mượn cớ cáo ốm không vào triều, khi đó nàng sợ phụ thân cùng tiểu hoàng đế lại tiếp xúc nhiều.
Nhưng hiện tại ngẫm lại có gì hữu dụng đâu, kỳ thật nàng sợ nhìn thấy phụ thân thôi. Nàng sợ chính mình khi đó nhìn thấy phụ thân lại không khống chế được.
Còn bởi vì tự trách, nàng luôn nghĩ nếu kiếp trước nàng phòng bị hoàng đế cháu ngoại trai nhiều hơn, không tin tưởng hắn mà giao toàn bộ quyền lực, có phải hay không cuối cùng có thể bảo hộ phụ thân cùng ca ca, nếu nàng sớm phát hiện hoàng đế có sát tâm đối với bọn họ, có phải hay không có thể sớm tiễn bước phụ thân cùng ca ca.
Nàng còn nghĩ vào đoạn thời gian cuối cùng kia, có phải hay không nếu không có nàng trong cung, phụ thân và ca ca sẽ không bị chế trụ tay chân, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.
Sau kiếp trước, hồn phách nàng mơ hồ đến rất nhiều nơi, thấy được nhiều thứ. Có phải hay không con người khi chết đi đều có thể nhìn thấu những chuyện của mình, Liễu Thanh Đường không biết, nàng chỉ biết khi nhìn đến sau này, hận ý trong lòng sắp đem nàng đốt thành tro.
Mama cùng Đào Hiệp mặc dù cuối cùng cũng con sống, nhưng lại không tốt, rất nhanh đã bị giẫm đạp cao thấp đều bị nhóm nô tài cô lập nhục nhã.
Thi thể Tần Thúc bị người ta dùng chiếu cuốn bỏ lại trên nuí hoang phía bắc cung là tòa núi hoang phế đó là chỗ về cuối cùng của bọn cung nữ thái giám phạm tội, thi thể ở nơi này đều bị quạ đen mổ, bị chuột cắn, không bao lâu liền đầy giòi, bốc lên mùi hư thối.
Mà phụ thân cùng ca ca ở ngục lao khi tai nghe đến tin tức nàng chết liền khóc thất thanh, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phụ thân như vậy, còn có ca ca luôn mỉm cười rốt cuộc cười không nổi.
Trong đêm đó phụ thân giống như già đi, giống như vĩnh viễn không thể ngẩng đầu nhìn qua có chút nghèo túng ,bần cùng ca ca gầy lợi hại, sau đó không bao lâu, bọn họ ngồi trên xe chở tù, trong vòng dân chúng vây xem bị hạ lệnh chém đầu .
Máu đỏ tươi tuôn ra , dính vào trên phiến đá, đầu ngã nhào ở mặt trên phát ra một âm thanh khô khốc lăn vài vòng sau đó dính đầy máu cùng tro bụi.
trọng sinh mấy ngày nàng luôn gặp ác mộng, một lần nhớ lại chuyện này khiến nàng đêm không thể ngủ cơm không thể ăn, thế này mới sinh ra bệnh.
Mama cùng Đào Hiệp, đời này nàng có thể bồi thường gấp bội, làm cho các nàng tốt hơn. Tần Thúc, đời này nàng thỏa mãn tâm nguyện của hắn, cũng vâng theo tâm ý của chính mình cùng hắn ở một chỗ, nhưng phụ thân cùng ca ca, nàng như thế nào hoàn lại? Sỡ dĩ có thể kiên trì ngồi ở cung điện không khác gì nhà giam này lâu đến như vậy, sỡ dĩ lúc ban đầu không quan tâm đến những lời lên án của quan lại, nguyên nhân lớn nhất là vì thân nhân của nàng.
Nếu nói Tần Thúc đem nàng làm tín niệm thì kiếp trước tín niệm của nàng chính là phụ thân cùng ca ca. Nàng vô luận như thế nào điều có thể, nhưng nàng không cho phép có người vũ nhục, thương tổn bọ họ. nhưng nhìn bọn họ chết trước mặt mình như vậy, có lẽ đó chính là ác mộng cả đời không thể quên được của nàng.
đã hơn hai tháng, Liễu Thanh Đường nghĩ đến mình đã chuẩn bị tốt, nhưng trên thực tế, nàng phát hiện không dễ dàng như vậy. Nàng như trước bị nhốt trong ác mộng kia không thể thoát ra, trong lòng một mặt là cừu hận một mặt là sợ hãi.
đến thời điểm này nàng có thể bình tĩnh tìm cách, nghĩ ngợi, chậm rãi thay đổi hết thảy. Nhưng vừa rồi nhìn đến phụ thân, thời điểm cùng hắn nói chuyện, nàng nhìn thấy mặt trời đỏ rực giống như máu của hắn kiếp trước ,đem nàng trước mắt nhiễm một mảng đỏ bừng.
Trong nháy mắt, Liễu Thanh Đường cơ hồ khống chế không được nghĩ lập tức đi đến trước mặt hoàng đế một kiếm đâm chết hai tên thủ phụ, còn có hoàng đế cháu ngoại trai kia , hiện tại thậm chí ngay cả hắn nàng cũng không nghĩ sẽ buông tha.
Nhưng là không được, hiện tại điều này không thể phát sinh, nàng không thể xúc động, nếu không, đến ngăn cản nàng trước hết không phải hai vị thủ phụ kia mà sẽ là phụ thân nàng.
Liễu Thanh Đường nghĩ vậy, dùng chút lực cắn vào cánh tay mình, cho đến khi miệng có chút mùi máu. Đau đớn làm cho nàng miễn cưỡng tìm về lí trí, nhắm mắt buông cánh tay bị chính mình cắn đến sặc sở vết máu, cả người như mất hết khí lực dựa vào bên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.