Lola Chạy Trốn

Chương 3:




Chẳng mặc gì ngoài chiếc áo lót Khởi Động Khe Ngực tự sáng chế, Lola thò đầu ra khỏi phòng tắm và ngó nghiêng xung quanh. Mắt cô di chuyển từ cánh cửa phòng ng hỉ đã khóa lại cho tới chiếc váy màu xanh dương nằm trên chiếc giường cỡ lớn. Cô đã quên mang theo váy vào phòng tắm, và cô liếc lên nhìn ô cửa sổ bằng kính màu. Khi cô không thấy một đôi mắt thâm tím chăm chăm nhìn lại, cô chạy vội tới bên giường và mau lẹ xỏ tay qua hai ống tay áo ngắn. Bộ váy ác mộng được phủ đầy những chùm sơ ri đỏ, chuối vàng, và nho xanh. Trông nó cứ như thể vừa bị đập vào bởi một giá hoa quả, hoặc salad hoa quả, cái món mà bà cô luôn đưa tới những gia đình có người thân vừa “qua đời”.
Cô kéo thân váy lại rồi cài nút lớp vải lên trên bộ ngực và chiếc áo lót hồng. Khởi Động Khe Ngực là một trong những mẫu thiết kế đầu tiên của cô, và là một cuộc cách mạng về sự thoải mái và khả năng đẩy ngực vào lúc đó. Doanh số năm đầu tiên đã vượt kế hoạch tận hai sáu phần trăm, và nó vẫn là máy kiếm tiền lớn nhất của cô. Ren thêu trên sa tanh co dãn, với mép áo hình sò tinh tế, nó không chỉ thoải mái, mà còn cho người mặc ba lựa chọn nâng khe ngực khác nhau. Tất nhiên, không lâu sau khi xuất hiện đầu tiên trong catalog của cô, chiếc áo lót ấy đã bị gần như tất cả mọi người sao chép.
Dù vậy vào lúc này, nâng cao khe ngực là thứ tận cùng mà cô muốn, nhưng với cái váy chặt căng trên ngực cô như thế này, chuyện đó không thể tránh được. Khi cài xong nút áo, cô thò vào túi và rút lược ra. Cô cẩn thận gỡ từng lọn tóc rối, rồi nâng tay lên và tết tóc thành một bím đơn. Nó bị ám đầy không khí biển mặn chát và có cảm giác như rơm rạ vậy. Cô hẳn sẽ giết người để được tắm. Một lần vẫy vùng thực sự với xà phòng và nước ấy, nhưng cô không dám. Không phải với “Max già cả tốt bụng” trên tà
Dùng nước từ cái bình mà Max đã bảo với cô, cô đánh răng, rồi đổ đầy chậu rửa trong phòng tắm và kỳ cọ cơ thể hết mức có thể. Rồi cô cởi bộ đồ lót màu hồng ra và cũng giặt cả chúng nữa. Khi cô làm xong, cô treo nó trên phòng tắm để hong khô. Cô đoán là nếu cô khép tay xuống, sẽ chẳng có ai chú ý thấy cô không mặc đồ lót. Chẳng có ai ý chỉ Max ấy.
Ngoài việc là một tên trộm, người đàn ông ấy có thể còn là một kẻ giết người. Và vì sao chuyện đó lại không khiến cô sợ chết khiếp thì cô cũng không biết. Có lẽ bởi vì, ngoài việc trói cô lại và làm cổ tay cô thâm tím, anh ta cũng không thực sự làm đau cô. Và cô đoán là sau khi cô đã dọa anh ta với cây súng pháo hiệu và vô tình bắn khoang lái, anh ta chắc sẽ không giết cô vào lúc muộn mằn này đâu.
Dù vậy anh ta có làm cô sợ hãi. Thậm chí với khuôn mặt bầm tím và cơ thể thương tích, anh ta vẫn dễ dàng chế ngự được cô. Với con dao ăn cá, cô cảm thấy an toàn hơn đôi chút khi ở quanh anh.
Còn lớn hơn cả nỗi sợ hãi đối với anh ta là cảm giác giận dữ bất lực đang lớn dần trong cô. Càng nghĩ nhiều về chuyện này cô càng thấy rằng tức giận thậm chí còn không lột tả được một phần những gì cô cảm nhận về anh ta và tình huống mà anh ta cưỡng bách cô chấp nhận, dù cho anh ta hẳn cũng không có ý định lôi cô vào các rắc rối của anh ta. Dẫu sao anh ta cũng đã làm thế, và giờ đây cô bị mắc kẹt và có một khả năng rất lớn rằng cả cô lẫn Bé Cưng sẽ chết giữa Đại Tây Dương. Sau cuộc trò chuyện mà cô đã có với anh ta sáng nay, cô không chỉ còn phải băn khoăn xem mình sẽ chết vì đói hay mất nước, mà giờ còn thêm lo lắng rằng cô có thể sẽ chết dưới bàn tay của những ông vua thuốc phiện đã đánh Max nát như tương.
Giờ đây khi cô giữ cái gương báo hiệu trong tay, cô sẽ phải băn khoăn xem nó sẽ cứu mạng sống của cô hay sẽ đưa đến một số mệnh còn tệ hơn cả đói ngấu đến chết. Dẫu là đường nào thì cô cũng phải thử. Không nghi ngờ gì nhà Thatch đã báo cáo lại việc con thuyền bị đánh cắp, và chắc chắn rằng có ai đó sẽ nhận thấy cô cũng đang mất tích. Giờ họ chắc chắn đang tìm kiếm cô rồi.
V thì cô sẽ chấp nhận mạo hiểm, với một ông vua thuốc phiện hoặc lực lượng bảo vệ bờ biển. Cô sẽ tiếp tục báo tín hiệu cầu cứu cho đến khi có ai đó đưa cô ra khỏi con thuyền đáng nguyền rủa này.
Lola lục lọi phòng nghỉ tìm kem chống nắng và thấy một tuýp SPF15 trong phòng tắm. Cô xoa xoa nó vào làn da khô rang của mình, cho mặt và cổ một lớp phủ đôi. Một lúc nào đó tối qua, cô đã mất đôi sandal, và cô nhìn quanh phòng tìm một đôi khác. Cô chẳng tìm thấy gì ngoài một đôi giày vải cũ và quyết định cho qua.
Cô nghiêng đầu sang một bên và xem xét mình trong cánh cửa gương của tủ quần áo. Ngoài việc xấu đau đớn, bộ váy này rõ ràng là thuộc về Dora Thatch, một phụ nữ thấp hơn Lola mười hai centimet và nặng hơn mười ba cân. Nó lùng thùng quanh hông và bó chặt trên ngực cô. Những cái khuy khép vạt trước lại há toang hoác, và thậm chí khi Lola hạ tay xuống, chiếc váy cũng chỉ chạm đến khoảng giữa đùi cô. Nhưng phần khó chịu nhất là cái đám sơ ri cố tình xếp như một cái lá vải to đùng trên phần tam giác của cô.
Từ bên ngoài, Bé Cưng náo loạn với một tràng sủa hoang dại và tim cô gần như vọt khỏi lồng ngực. Cô tóm lấy cả ống nhòm lẫn gương và hướng ra ngoài qua phòng bếp.
Phải đến khi cô đứng ở boong tàu phía sau, nhìn chằm chằm chẳng vào thứ gì ngoài đại dương và bầu trời xanh bất tận, cô mới nhận ra rằng cô đã mong được nhìn thấy lực lượng bảo vệ bờ biển chạy về phía họ. Hy vọng teo rúm lại trong ngực và chìm sâu hơn trong dạ dày cô.
Bé Cưng đứng chỗ cánh cửa đang mở chỗ đuôi tàu, nhìn chằm chằm vào cái bục tắm. Nó sủa dữ dội đến mức hai chân sau chổng lên khỏi sàn tàu. Lola dịch chuyển tới cái ghế đu bằng nhựa dẻo, liếc qua đuôi tàu, và nhìn no mắt cặp mông trần của Max già cả tốt bụng. Rõ ràng là anh ta không phải chịu thói e thẹn và chẳng gặp vấn đề gì với việc tắm trước mặt cô .
Anh ta hạ cái xô được buộc vào cuối một sợi dây thừng vào trong biển, rồi nâng nó lên và đổ nước qua đầu. Nước chảy qua mái tóc đen và bắn tung tóe trên bờ vai rộng của anh ta. Nó chảy xuống những cơ bắp rõ nét ở lưng và chỗ hõm nơi sống lưng anh ta. Các giọt nhỏ trượt xuống hai má hông phía sau, qua đùi sau, và đọng lại ở chân anh ta. Anh ta lắc đầu và các hạt nước bay tứ phía.
Lola quay đi, cảm giác hơi tội lỗi vì cứ nhìn chằm chằm. Chỉ có chúa mới biết anh ta thực sự làm gì để kiếm sống và những tội lỗi mà anh ta đã phạm phải, nhưng anh có một cơ thể dành riêng cho các trang tạp chí sức khỏe đàn ông hoặc một bộ lịch thoát y.
Thậm chí với khuôn mặt bầm dập và khuynh hướng tội phạm rõ mồn một, anh ta vẫn là loại đàn ông khiến những phụ nữ yếu đuối và ngu si ưỡn ngực ra và cố tình lờ đi các dấu hiệu cảnh báo rõ rành rành, như là mu tay lông lá và các hình xăm của nhà tù.
Lola không yếu đuối hay ngu si, cũng không bị thu hút tới những tên đàn ông trói cô ngược với ý chí của cô và còn dọa dẫm cả chó của cô nữa. Cô nhìn lén nhanh qua vai khi anh xát một bánh xà phòng lên nách. Anh ta không có hình xăm nào, nhưng cô phải thú nhận rằng anh ta quả thực có một bộ mông tuyệt vời. Đối với một tên tội phạm.
Cô lún xuống cái ghế dài và chuyển sự chú ý về với phòng điều khiển đã cháy đen. Lúc trước khi cô nói chuyện với anh ta, cô không thể ngừng chú ý tới lồng ngực và cánh tay đẹp như tạc của anh. Dưới những vết thâm tím và lớp lông ngắn phủ trên ngực, các cơ bắp lượn sóng ở cơ bụng sáu múi của anh ta thật khó mà lờ đi. Lola đã nhiều năm trời làm việc với các người mẫu nam đẹp đẽ, và từ kinh nghiệm cô biết rằng loại cơ thể đó tốn rất nhiều công sức và cống hiến.
Sau khi sủa khản giọng, Bé Cưng từ bỏ và nhảy vào lòng Lola. Cô chỉnh lại vòng cổ nạm đinh, rồi chạy dọc tay qua bộ lông cho tới đuôi nó. Suốt cuộc thử thách gay go này nó đã là một cậu bé rất ngoan. Khi họ được giải cứu, cô sẽ đưa nó với nơi trú ẩn ưa thích nhất của nó, Spa và Móng vuốt, nơi nó sẽ được nuông chiều và khiến nó cảm thấy như một chú chó Great Dane [9] . Khi họ về đến nhà, cô cũng sẽ nuông chiều chính mình. Đắp thảo mộc toàn thân và massage cơ bắpthật sâu.
[9] Một giống chó nhà được biết đến với kích thước lớn và bản tính hiền lành, được coi là giống cho cao nhất thế giới, năm 1965 được lấy làm biểu tượng của bang Pennsylvania
Cô thu ống nhòm và gương vào một tay, và với chú chó của mình ở tay kia, cô đi lên cầu thang tới phòng điều khiển và nhìn quanh tìm đôi sandal. Cô tìm thấy một chiếc trong góc và nửa chiếc còn lại cạnh khoang lái. Gót đã cháy sém và mũi giày hoàn toàn bị thiêu rụi. Cô bỏ chúng lại nơi chúng nằm và nâng ống nhòm lên mắt.
Chẳng có gì ngoài bầu trời xanh và làn nước xanh lấp đầy tầm nhìn của cô. Cô chằm chú nhìn qua ống nhòm lâu đến nỗi Bé Cưng bỏ mặc cô. Mồ hôi chảy dọc xuống thái dương và cô cổ, và cô lấy tay lau nó đi. Lola ghét mồ hôi, và cô ngờ rằng mình có mùi khó chịu. Chẳng thứ nào trong những thứ ấy làm tâm trạng cô khá lên được khi cô tìm kiếm một dấu hiệu của đất liền hay chấm nhỏ báo hiệu tàu thuyền. Cô chẳng thấy gì cả, và sau một lúc cô còn không thể nhận được nơi bầu trời dừng lại và đại dương bắt đầu nữa.
Thuộc tuýp phụ nữ hành động, cô không quen với việc ngồi loanh quanh nhìn đường chân trời, chờ đợi một điều gì đó xảy ra. Dù vậy cô cũng không có lựa chọn nào khác. Cô cảm thấy bồn chồn và sốt ruột, nhưng chẳng có gì nữa mà làm, cô ở nguyên trên phòng điều khiển với ống nhòm và gương.
Cô mất tích chưa đầy hai mươi tư tiếng. Cô phải có kiên nhẫn và niềm tin rằng cô sẽ được giải cứu. Vấn đề là, cô chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn, và cô cũng không có niềm tin vào bất kỳ thứ gì ngoài năng lực của chính mình. Mặc dù vài lần trong đời cô, được có một bờ vai để dựa vào sẽ rất tốt. Khi mà sẽ thật tuyệt vời được thảy hết rắc rối của cô vào lòng một người đàn ông đầy năng lực và để người ấy chăm lo mọi thứ. Lola chưa bao giờ tìm thấy người đàn ông đó, và dẫu sao cô cũng nghi ngờ việc cô sẽ để anh ta chăm lo cho cô.
Lola không biết mình đã ở lỳ trên phòng điều khiển trong bao lâu, nhưng chỉ sau khi đầu cô bắt đầu nhức và dạ dày cô gầm gừ cô mới từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Cô thấy Max ở đuôi tàu, mông đặt trên một cái ghế gấp, một cần câu cá gắn vào một bên tay ghế, một chai bia Dos Equis trong tay. Anh trông như một người đàn ông thư thái, như thể anh chẳng có gì áp lực hơn việc ăn hết mấy món đồ ăn. Chiếc áo phông và quần jean ướt nước vắt trên thành tàu để cho khô, cũng như một chiếc quần đùi sịp, bằng vải cotton sọc, màu than chì, với khóa quần dạng yếm. Cô sợ sẽ nhìn thấy thứ đang mặc hoặc không mặc, sợ rằng cô sẽ thấy không chỉ cần câu cá. Dẫu sao cô vẫn nhìn.
Một chiếc quần sooc ni-lông với eo co dãn vừa vặn với anh bó sát lại ngay dưới rốn. Anh đã lại quấn băng gạc quanh giữa ngực, những mảnh vải mỏng màu trắng quanh lồng ngực rộng. Một hộp cá hồi hun khói nằm trên đùi anh, và anh xúc một khoanh cá lên một cái bánh quy, rồi thả nó vào miệng. Anh thọc tay vào hộp và quẳng một miếng cá nhỏ cho chú chó đang ngồi ở chân trái của anh.
Bé Cưng mở hàm ra và nuốt xuống mà không nhai. Nếu Max nghĩ rằng con đường để đến được trái tim Bé Cưng là thông qua dạ dày nó, anh đã đúng, nhưng chỉ tới một điểm nhất định thôi. Bé Cưng là nô lệ trước thói thèm ăn những món bị cấm đoán, nhưng nó cũng là một tù nhân tuyệt đối của chứng phức cảm Napoleon. Nó sẽ không bị lung lay khỏi sứ mệnh chinh phục những con chó lớn hơn chỉ bởi vài miếng cá hồi hun khói đâu.
“Tôi tưởng anh ghét con chó của tôi,” cô nói.
Anh nâng bia lên môi và hớp một ngụm lớn. “Tôi có ghét,” anh trả lời mà không nhìn cô. “Chỉ đang cố vỗ béo nó phòng trường hợp sau này tôi cần ăn nó ấy mà.”
Cô cũng không dám chắc là anh đang đùa. “Đi thôi, Bé Cưng.” Cô ra dấu cho con chó theo sau khi cô bước vào trong thuyền, nhưng Bé Cưng từ chối phục tùng, thay vào đó chọn ngồi cạnh tên đàn ông đang cho nó ăn.
Hơi có cảm giác phản bội, Lola kiểm tra đồ lót của cô trong phòng tắm, thấy nó chỉ hơi ướt dọc viền quần, và mặc nó vào. Trong phòng ăn cô lục lọi khắp nơi tìm bữa trưa, mặc dù vì cô không có đồng hồ, cô chỉ đoán đây có thể là giờ ăn trưa. Trong một cái hộp được bịt kín trong tủ lạnh, cô tìm thấy một khoanh pho mát Brie. Cô cầm lấy nó cùng với một chùm nho và một quả chuối. Vì Bé Cưng đã chọn ở bên ngoài, Lola buộc phải ra cùng nó để bảo đảm rằng nó không ăn quá nhiều cá hồi mỡ rồi bị nôn.
Cô tìm một chỗ để ngồi giữa đống quần áo ướt của Max, rồi mở hộp pho mát ra. Cô cần thứ gì đó để cắt Brie, và như thể Max đọc được suy nghĩ của cô, anh đưa cô con dao ăn cá đang bọc trong bao.
“Cô cứ quên mất cái này,” anh nói khi cô lấy nó từ chỗ anh.
Lola mở miệng để cảm ơn anh nhưng rồi không làm thế. Cô sẽ không thèm cần đến một con dao nếu không phải vì anh. Cô cắt rời một lát pho mát và ăn nó cùng hai quả nho. Max đẩy một hộp bánh quy về phía cô, và cô cầm lấy một chồng bánh Rye Crisp trong tay. “Vui lòng đừng cho Bé Cưng thêm cá nữa. Nó sẽ nôn mất.”
Max không đáp lại, nhưng anh tự mình dọn sạch chỗ cá hồi còn lại. Anh không mời cô miếng nào, hành vi mà Lola nghĩ là thật thô lỗ, nhưng cô cũng không thực lòng mong đợi biểu hiện lịch sự từ anh. Cô bóc vỏ quả chuối và liếc ra nhìn đại dương, nhìn đâu cũng được trừ anh. Cô ghét phải thú nhận điều này, nhưng anh vẫn làm cô lo lắng với khuôn mặt bầm dập và cơ bắp rắn chắc của anh. Cô cắn một miếng chuối và phát hiện thấy bàn chải đánh răng của cô chĩa ra khỏi một lỗ đựng đồ nhỏ ở đuôi tàu. “Sao cái bàn chải đánh răng của tôi lại ở trong lỗ giữ cần câu cá?”
“Tôi đã dùng nó.”
Sau câu ấy cô nhìn anh, thẳng vào khuôn mặt thâm tím và đôi mắt màu xanh trời của anh. Cô nuốt miếng chuối xuống. “Để làm gì?”
“Để đánh răng của tôi.”
“Nói với tôi anh đang đùa đi.”
“Không.”
“Anh đã ăn trộm bàn chải của tôi sao?”
Anh lắc đầu. “Trưng dụng.”
“Thật kinh tởm!”
“Tôi đã ngâm nó trong rượu rum trước để diệt sạch vi trùng của cô rồi.”
“Vi trùng của tôi sao?” Miệng cô há hốc khi cô trừng mắt nhìn anh, nhìn cục u lên dưới mắt trái của anh, nhìn xương má đen thâm và tím tái, và các mẩu băng Steri-Strip trắng trên trán anh. Cô mệt mỏi, nóng nực, và đầy mồ hôi, và rồi một người đàn ông mà cô không biết đã sử dụng bàn chải đánh răng của cô. “Điều đó thật bệnh hoạn... và...và,” cô lắp bắp khi nhỏm dậy, dao trong một tay, quả chuối trong tay kia. Hộp pho mát rơi xuống sàn tàu và Bé Cưng vồ lấy nó. Lola không quan tâm, cô đang có một nỗi phiền muộn khác trong đầu. “Và thật kinh tởm!”
Mắt anh hạ từ mặt cô xuống con dao trong tay cô. “Cũng không phải tôi lấy nó cọ mông mà.”
“Cũng tương đương thôi!”
“Cô phát điên lên như thế vì cái gì vậy?” anh hỏi. Anh cũng nhỏm dậy và dùng chai bia để chỉ. “Tôi đã cho nó vào tay giữ cá để mặt trời có thể khử trùng nó rồi.”
Cô không thể tin anh thực sự nghiêm túc đấy. “Anh đã bắt cóc tôi, làm tôi mắc kẹt giữa Đại Tây Dương, và sử dụng bàn chải của tôi , và băn khoăn lý do tôi phát điên ư? Anh bị hỏng hóc ở đâu thế? Hồi bé anh ăn khoai tây vẽ từ mực đấy à?”
Anh không trả lời câu hỏi cuối của cô, mà thay vào đó chỉ ra, “Ngừng lại đi. Cô không bị bắt cóc, và cô đã làm chúng ta mắc kẹt đấy.”
Lola không có tâm trạng thậm chí là để xem xét việc nhận lỗi lầm cho bất kỳ tội gì. “Anh sẽ làm gì kế tiếp đây, ăn cắp quần lót của tôi à?”
Mắt anh trượt xuống thân váy cô, qua ngực cô, và dọc xuống bụng cô. Anh chậm rãi hớp một ngụm bia khi thưởng ngoạn những trái sơ ri đỏ in trên lớp vải phủ qua vùng tam giác của cô. “Tôi không biết nữa,” anh dài giọng, “nó vẫn đang treo trong phòng tắm hay tôi sẽ phải lôi chúng khỏi người cô nào?”
“Chúng không còn treo trong phòng tắm nữa,” cô thông báo cho anh qua đôi môi mím chặt.
Anh ngước lại lên nhìn mặt cô và mỉm cười, với hàm răng trắng, đẹp đẽ, mới chảiứ tiếp tục và giữ chúng lại nhé. Hồng thực sự không phải màu ưa thích của tôi.”
Cùng với việc nhận ra rằng anh ta chắc đã chạm vào quần lót của cô, trong khoảnh khắc ấy cô khám phá ra những gì cô đã băn khoăn đêm hôm trước. Không, cô không thể chọc dao vào họng một người nào được, bởi vì nếu cô có khả năng làm điều đó, cô hẳn đã giết chết Max già cả tốt bụng rồi. Một cách đầy vui mừng ý chứ.
“Tôi không biết sao cô phải keo kiệt đến thế,” anh nói ngay trước khi nốc cạn cốc bia. “Cũng không phải tôi có gì đó mà cô có thể bị lây đâu mà.”
“Gì nào? Tôi có phải tin lời anh trong chuyện đó không?” Cô bước lùi lại một bước và nhìn anh từ trên xuống dưới. “Tôi thậm chí còn không biết anh là ai hay là cái gì nữa.”
“Đêm qua tôi đã kể cho cô tôi là ai và là cái gì rồi.”
Hơi ẩm nhỏ giọt dọc cổ cô, và cô lấy vai chùi nó đi. Cô bị đau đầu, mắt cô cảm thấy ngứa ngáy, và cô muốn tắm một lần. Cô khốn khổ đến đáng nguyền rủa, cô còn không thể tự đứng được. Tất cả những gì cô muốn là được chui vào giữa chăn đệm sạch sẽ và ngủ cho đến khi cơn ác mộng này qua đi. “Tôi biết anh đã nói gì, nhưng anh không thể chứng minh điềuđó.”
“Đúng. Cô sẽ phải tin lời tôi trong chuyện đó thôi.”
“Đúng rồi nhỉ.” Lola cẩn thận cho dao vào vỏ và một cách tuyệt vọng cố gắng kiểm soát các cảm xúc của mình trước khi cô làm gì đó đáng xấu hổ như là òa ra khóc nức nở cuồng loạn trước mặt anh. “Tôi đương nhiên phải tin lời một người đàn ông đã ăn trộm tài sản cá nhân của tôi và vừa đe dọa ăn thịt con chó của tôi nữa cơ đấy.”
Anh nhún vai. “Cô không có lựa chọn nào.”
“Ồ, tôi lúc nào cũng có một lựa chọn, và tôi chọn không tin một từ nào thốt ra từ miệng anh.”
“Cứ làm vừa lòng chính mình i, nhưng chống lại tôi chỉ vì một thứ tầm thường như bàn chải đánh răng có thể không phải là tốt nhất cho cô đâu.”
“Anh đừng có dọa tôi.”
“Tôi nên dọa cô chứ. Tôi to con hơn cô và hèn hạ hơn cô tưởng đấy.”
“Anh không thể biết tôi vừa nghĩ mình sẽ trở nên hèn hạ đến thế nào đâu.” Và vào khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy rất hèn hạ. Cực kỳ hèn hạ.
Anh ngửa đầu ra sau và gạt phăng cô bằng một tràng cười sâu đầy khoái trá, đẩy cô quá cả sự e sợ anh. Cô bước lại gần một bước và chĩa ngón tay vào ngực anh. “Đừng có cười tôi.”
“Cô định làm gì với chuyện đó nào? Thọc lỗ trong ngực tôi bằng móng tay cô à?”
“Có lẽ tôi sẽ đấm bên mắt còn nhìn rõ của anh và cho anh thêm một bên mắt thâm đen đồng bộ.” Ý nghĩ về nó gần như đưa một nụ cười tới mặt cô. Gần như, nhưng vào khoảnh khắc ấy cô quá tức giận.
Anh nắm tay quanh tay cô và bỏ ngón tay cô khỏi người anh. “Tôi chắc sẽ không để cô đấm tôi đâu.” Cô giật ra, nhưng anh siết chặt gọng kìm, cầm tù cô trong lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ của anh. “Giờ thì tôi có thể thấy đòn tấn công đang đến rồi.”
“Tôi có thể đợi đến khi anh ngủ.”
“Cô có thể, nhưng tôi sẽ không khuyên cô đến đâu đó gần tôi khi tôi ở trên giường đâu.” Một lần nữa cô lại giật ra, và thay vì thả cô đi, anh bước lại gần một bước, khép kín khoảng cách mong manh giữa họ.
“Không thì sao? Anh sẽ lại trói tôi lại hay làm gì nào?”
Mắt anh rơi xuống chỗ tay hai người, tay anh vẫn khép chặt quanh tay cô và là thứ duy nhất chia tách ngực cô khỏi lớp lông đen trên ngực anh. “Hay làm gì đó,” anh nói chỉ hơn một lời thì thầm, rồi đưa mắt lên miệng cô. “À, tôi chắc chắn sẽ nảy ra một việc gì đó. Gì đó vui vẻ hơn một cú huých vào mắt đôi chút.”
Lola nhận ra chất thô nhám đột ngột trong giọng anh. Ánh chớp dục vọng trong đôi mắt xanh của anh. Cô đã nghe và gặp nó rất nhiều trong đời. Cùng lúc ấy cô chẳng cảm thấy tia sáng hồi báo, thích thú đáp trả, cũng không thấy bập bùng khiếp sợ tí nào. Điều này cũng không thực sự làm cô ngạc nhiên, cân nhắc đến cảm giác giận dữ đến mất trí của cô.
“Chậc, đừng đặt gánh nặng lên bộ não của anh,” cô bảo anh, và cuối cùng giật hẳn tay mình ra. Lực của chuyển động ấy đưa cô lùi ra phía sau vài bước. “Tôi sẽ không bao giờ là một người bạn hăm hở trong bất kỳ giấc mơ méo mó nào của anh hết.”
Ánh sáng trong phòng bếp rót qua đầu Max khi anh xem xét tấm bản đồ mà anh vừa trải rộng trên bàn. Anh đã khởi động một máy phát điện khi mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, và anh đã đổi sang bộ quần áo khô của mình, chất vải vẫn còn cứng ngắc vì nước biển mặn. Anh đã đưa một băng Jimmy Buffet vào đầu máy, và bài “Bánh kẹp pho mát ở Thiên đường” ganh đua với tiếng vo ve từ tủ lạnh. Với đèn sáng, con thuyền Dora Mae sẽ dễ được các tàu đi ngang qua phát hiện hơn, nhưng Max cũng không quá để tâm đến. Việc được phát hiện ra sẽ không dễ dàng lắm vả lại, khi mà họ không hề gửi đi một tín hiệu khẩn cấp nào, chiếc tàu cũng sẽ không thu hút được nhiều sự chú ý.
Anh khoanh tròn vị trí ước tính trên bản đồ, nơi mà anh đã quyết định dựa vào việc dùng vị trí của các ngôi sao trên bầu trời và một cái la bàn mà anh tìm thấy trong phòng nghỉ. Anh chắc chắn rằng họ đang ở đâu đó giữa đảo Andros và Bimini. Gần một trong hai đảo đến mức nào thì còn là một câu hỏi. Họ vẫn đang trôi dạt trên dòng hải lưu nóng hướng tây bắc, nhưng một cơn gió đông nam đã đẩy thuyền chệch đi tí chút. Anh ngờ rằng họ chẳng di chuyển nhanh hơn hai hải lý dù về bất kỳ hướng nào.
Tiếng móng chân gõ click click thu hút sự chú ý của Max về ngưỡng cửa. Qua bóng tối, Bé Cưng nhà Carlyle đi vào bếp và nhảy lên ghế. Nó phóng lên bàn, dựng tai lên, và nhìn thẳng vào Max.
“Ôi Chúa ơi, không phải na chứ,” Max rên lên, và nhỏm dậy từ sau cái bàn. Anh vớ lấy chai bia thứ hai trong ngày của mình từ tủ lạnh và nâng nó lên trong lời chào mừng không thành lời. Nhà Thatch không chỉ trang bị cho anh một con thuyền, mà họ còn đưa cho anh cả bia tuyệt hảo nữa. Bếp được dự trữ đủ thức ăn tiệc tùng và rượu bia để say sưa cả một tháng.
May mắn là, anh cũng tìm thấy nhiều thức ăn hữu dụng hơn trong chạn bát. Chủ yếu nó được chất đầy mứt cà chua, lọ đựng ô-liu xanh, và rượu vermouth. Anh đoán nếu mình là một tay bợm rượu, sẽ có đủ chất cồn trên tàu để giữ cho anh no nê và say xỉn nhiều tuần liền. Nhưng trên một giá ở dưới cùng anh cũng phát hiện ra gạo trắng và nhiều hộp lê.
Anh nghĩ đến Lola, nghĩ đến cảnh tay anh nắm quanh tay cô và ngực cô chực muốn vọt ra khỏi nút áo trên ngực cái váy xấu xí đó. Anh mở nắp bia, và trong khoảng nửa giây ý nghĩ say quên trời đất, để trốn tránh trong rượu chè vài ngày, có chút hấp dẫn nhất định. Nhưng anh biết thực tế phũ phàng khi tồn tại theo cách đó. Anh đã quan sát nó cướp lấy cha anh, và từ cách đây rất lâu anh đã quyết tâm rằng nó sẽ không bao giờ chiếm được anh. Anh mạnh mẽ hơn thế. Mạnh mẽ hơn rượu và mạnh mẽ hơn cha anh. Anh sẽ không bao giờ để bất kỳ điều gì kiểm soát anh như cái cách rượu rum đã kiểm soát Fidel Zamora.
Con chó nhỏ trên bàn sủa ẳng một tiếng, và Max liếc nhìn nó. “Chủ của mày đâu?” anh hỏi, mặc dù anh biết khá rõ. Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, cô đang túm một cái ghế dài từ nhà kho và lôi nó lên phòng chỉ huy.
Max hớp một ngụm Dos Equis và hướng ra ngoài. Lola không nói một lời nào kể từ sau cuộc đối đầu về bàn chải đánh răng. Có lẽ anh nên xin phép cô trước, nhưng anh đã đoán là cô sẽ nói không, và đằng nào thì anh cũng phải dùng đến nó. Nên anh đã thấy việc xin phép thật vô ích, và giờ vẫn thấy thế. Và như anh đã bảo cô, cũng không phải anh có gì đó mà cô có thể bị lây. Chúa biết rằng một phần bài khám sức khỏe thường niên của anh chứa đựng tất cả các loại kiểm tra mà cộng đồng y khoa biết đến, nhưng nếu điều đó khiến cô cảm thấy khá hơn, anh sẽ ỉm kín nó đi.
Chân không, anh đi lên cầu thang tới phòng điều khiển. Anh bước bước vài bước và nhìn xuống cô qua bóng đêm mịt mùng. Ánh đèn bật từ hai bên mạn thuyền vẫn làm việc và chiếu sáng trên tóc Lola. Mắt cô khép lại và môi cô hơi hé ra. Ngực cô phập phồng trong những hơi thở nhẹ đều đặn, khuy váy cô vẫn há mồm và chỉ chực bật ra. Một bàn tay trống không xòe ra trên bụng cô, tay kia của cô vắt lên thành ghế, gương nắm chặt trong các ngón tay.
Cái khăn đỏ lúc trước cô mặc thay váy đang quấn quanh chân cô. Max kéo nó phủ lên người cô, rồi với lấy cái ống nhòm trên sàn. Anh nhìn ra ngoài chân trời, tìm phao báo hiệu hoặc bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ có thể đang ở gần bờ biển. Anh chẳng nhìn thấy gì ngoài hình ảnh phản chiếu của mặt trăng trên mặt đại dương đen thẳm và những con sóng đang vỡ ra.
Có khả năng rất lớn rằng sau khi Max được giải cứu, anh sẽ bị tống giam vì tội ăn trộm và bắt cóc. Ít nhất thì anh cũng bị giam giữ, nhưng anh không lo lắng lắm về việc đó. Một cú điện thoại thôi là mọi tội danh sẽ biến mất hết.
Thứ duy nhất khiến anh lo lắng là cảnh ngồi giữa Đại Tây Dương mà không có bộ cánh chứa những món đồ chơi giết người của anh, cụ thể là khẩu súng lục 9 ly, hai băng đạn với tốc độ âm thanh, và con dao đột kích K-Bar của anh. Không có chúng, anh cảm thấy trơ trụi và quỵ lụy dưới chân của bất kỳ tàu bè nào đi ngang qua. Max chẳng tin ai và cái gì hết, nhất là những phần tử vô danh.
Anh liếc nhìn Lola, và nhìn con dao ăn cá đã trượt từ tay cô xuống sàn tàu. Với tư cách một chiến binh, cô dở tệ. Cô vẫn ngủ khi có người xâm phạm không gian của mình, và cô còn không thể giữ được cả vũ khí của mình nữa. Anh với lấy con dao và trượt nó vào cạp quần jean của anh.
Mặt trăng vỗ về một bên mặt cô và chạm vào cánh cung ở môi trên của cô. Không nghi ngờ gì, Lola là một phụ nữ xinh đẹp. Loại phụ nữ mà đàn ông mơ tưởng đến.
Tôi sẽ không bao giờ là một đối tác hăm hở trong bất kỳ giấc mơ méo mó nào của anh hết, cô đã bảo anh như thể cô đọc được ý nghĩ của anh vậy. Méo mó sao? Giấc mơ của anh không hề méo mó. Ừ thì, cũng không méo mó như của mấy tên đàn ông mà anh biết.
Anh chưa bao giờ thuộc loại đàn ông mua lịch người mẫu áo tắm hay lướt qua các quảng cáo đồ lót, nhưng anh hẳn phải sống trên hành tinh khác mới không biết cô là ai, hay chưa bao giờ nhìn thấy cô trên lịch, quảng cáo đồ lót, bảng quảng cáo cỡ lớn, hay bìa tạp chí. Anh hẳn phải liệt phần dưới eo rồi mới không băn khoăn xem được làm tình với cô thì sẽ thế nào. Được trở nên ướt mồ hôi, quấy tung tóc cô lên, và ăn sạch son môi của cô.
Max nghĩ đến lần đầu tiên anh nhớ được thấy chân dung của cô. Đó là ở Quảng trường Thời Đại, chắc khoảng tám năm trước. Anh đang đợi taxi bên ngoài Hiatt lúc anh ngước lên và thấy cô, nhìn thẳng vào anh từ một biển quảng cáo, mái tóc vàng kéo ra khỏi mặt, đôi mắt nâu trĩu nặng, như thể cô đang nhìn vào người tình, cơ thể căng mọng chỉ được bọc trong một cái quần lót ren loại Hôn Lén Cái Nào và áo lót đồng bộ.
Màu trắng. Màu ưa thích của anh.
Khi anh ngước nhìn cô lần đầu tiên ấy, anh đã băn khoăn cô là ai. Và cũng y như bất kỳ người đàn ông nào khác ngước nhìn cô, vẽ ra cảnh cô khỏa thân, biết rằng anh chẳng có lấy một cơ hội với một phụ nữ như thế, anh tự bảo mình đằng nào cô chắc cũng là một con cá chết. Quá mảnh dẻ và sợ bị nhòe son để có thể hay ho cho được. Chắc là loại con gái mong đàn ông làm mọi công việc. Ừ đấy, đó là những gì anh tự bảo mình, chỉ là anh chưa bao giờ là một người đàn ông phản đối làm việc. Đặc biệt là loại công việc ấy.
Nhìn cô lúc này, anh quyết định rằng cô không có vẻ quá gầy. Thực ra thì, cô chính xác là tuýp phụ nữ Max thích quàng tay mình xung quanh. Ngực căng và mông đủ đầy đặn để vừa bàn tay to của anh. Khi anh ôm một cô gái, anh thích được cảm thấy cơ thể đầy đặn mềm mại của cô ta ép vào anh. Anh không muốn cảm thấy xương. Anh không muốn phải lo rằng cô ta sẽ gãy mất.
Anh nhìn đôi môi mềm hơi hé mở của cô, và tự động, ý nghĩ của anh quay về với việc hôn Lola Carlyle. Giờ cô không bôi tí son môi nào, và anh tự hỏi cảm giác chậm rãi lún sâu vào một nụ hôn và nếm thử mùi vị cô sẽ thế nào. Được cảm nhận sự do dự của cô, ít cản trở ngập ngừng, ngay trước khi anh cảm thấy cô thở dài. Tiếng aaaa cho anh biết cô cũng muốn anh. Khoảnh khắc cô trở nên mềm mại và sẵn sàng dưới miệng anh. Bên dưới anh, Max Zamora. Con trai của Fidel Zamora. Đứa trẻ có khuôn mặt bẩn với ông bố quên hết về nó mỗi khi ông chìm sâu vào một chai rum. Tức là phần lớn thời gian.
Max không được sinh ra sung túc, anh không phải một nam diễn viên nổi tiếng hay ngôi sao nhạc rock, loại đàn ông mà những cô gái như Lola Carlyle thường hẹn hò, nhưng điều đó cũng không cản anh khỏi việc băn khoăn xem chạm vào một người phụ nữ như cô sẽ thế nào. Để được cảm nhận bầu ngực mềm mại của cô ép chặt vào lồng ngực anh khi anh lồng tay vào mái tóc thơm ngát của cô.
Max hít mạnh một hơi thở mặn mùi muối và chậm chạp thở ra. Tất cả những băn khoăn ấy nhanh chóng đưa anh tới một nơi mà tốt hơn hết anh không nên tới. Một nơi khiến cơ thể bầm dập của anh phản ứng cứ như có gì đó anh có thể hoặc sẽ làm được ấy. Một nơi làm máu anh tắc nghẽn và bắn thẳng một cơn nhức nhối thiêu đốt tới háng anh. Một nơi anh sẽ không bao giờ đến cùng một phụ nữ như Lola. Một nơi cô sẽ không bao giờ đến cùng một tên đàn ông như anh. Anh không giàu có và nổi tiếng, cũng không phải một người mẫu đẹp trai. Cô không phải loại phụ nữ chịu đựng được một người đàn ông biến mất hàng ngày và hàng tuần trời liên tiếp, không bao giờ kể cho cô khi nào thì anh ta sẽ quay lại hay anh ta đang ở đâu. Khỉ gió, anh chưa bao giờ tìm thấy một phụ nữ nào chịu đựng được cảnh đó quá lâu.
Max quay gót và đi khỏi phòng chỉ huy. Điều tốt nhất cho cả bọn họ là anh không nghĩ tí gì về cô nữa. Ngồi xuống trong cái ghế gấp mà anh đã ngồi lúc trước, anh với lấy cần câu cá và quay dây. Anh tập trung vào dây câu trống không thay vì cô người mẫu đồ lót trong phòng chỉ huy.
Anh đoán là mình sẽ may mắn tóm được cá hơn nếu anh biết rõ hơn những gì mình đang làm. Suốt vài năm qua, anh chỉ câu cá vài lần ở hồ hoặc suối, nhưng anh chưa từng là một tay sát cá thực sự. Khỉ thật, anh đã thực hiện phần lớn chuyến “câu cá” của mình ở sân trước ngôi nhà cũ mà anh và cha đã thuê ở Galveston.
Nghĩ lại về điều đó, anh đoán mình chắc tầm bảy tuổi khi cha anh đưa anh cái tay quay Zebco gắn trên một cần câu dài gần mét tám. Anh vẫn giấu nó trong một cái tủ, một trong những của cải thời thơ ấu của anh.
Thậm chí vào lúc này, anh vẫn có thể nhớ lại sức nặng của cần câu và tay quay trong đôi bàn tay anh. Lúc ấy cha anh không uống rượu, và ông đã buộc một vật nặng vào cuối dây và dạy Max bài học quăng dây, hai người họ bên cạnh nhau, đứng trong sân khi mặt trời lặn, nhắm vật nặng vào bụi cỏ và trò chuyện về con cá mà họ có kế hoạch sẽ bắt được vào một ngày nào đó. Max vẫn có thể hồi tưởng lại sự vuốt ve của bàn tay bố và giọng Cuba của ông trong cơn gió ẩm nhènhẹ.
Không may thay, bố anh dành phần lớn thời gian trong rượu chè và ông cũng không bao giờ xoay xở để đưa Max đi câu cá được, nhưng điều đó cũng không khiến Max ngừng chờ đợi và luyện tập. Sau vài năm, anh đã trở thành một tay quăng dây đại tài. Qua đầu, lượn ngang, và dưới tầm tay, anh có thể nhắm trúng bất kỳ mục tiêu nào. Anh vẫn luôn cho rằng tất cả sự luyện tập ấy sẽ có ngày hữu dụng và chính là lý do anh vượt qua được bài kiểm tra bắn tỉa nhẹ như không.
Khi anh nhích người trong ghế, xương sườn anh khi ngồi chỉ hơi nhức so với khi đi bộ hoặc đứng. Anh nâng ống nhòm lên mắt và nhìn ra ngoài đại dương đen thẳm. Lúc duy nhất nhẹ nhõm hoàn toàn mà anh tìm thấy được từ cơn đau bên sườn là vài giờ anh xoay xở để nằm ngửa đêm hôm qua. Anh có thể cần đến vài giờ ngủ nghê, nhưng anh sẽ không nhận lấy nó tối nay. Không phải khi mà có ai đó có thể bắt được anh lúc không phòng bị.
Nhưng Max đã không ngủ trong hơn hai ngày trời, và anh dần chìm vào giấc ngủ một tiếng trước khi mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời đằng đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.