Lolita

Chương 30:




Tôi phải bước cẩn thận. Tôi phải nói thầm. Này ngươi, phóng viên hình sự kỳ cựu, ngươi, mõ tòa già trang nghiêm, ngươi, tay cảnh sát có thời được mọi người yêu mến, giờ đây trong biệt giam sau nhiều năm đứng làm cảnh cho ngã tư gần trường học, ngươi, vị giáo sư về hưu khốn khổ được một cậu bé đọc cho nghe! Sẽ thật là tệ, thật vậy, nếu lũ các người đem lòng yêu điên dại Lolita của tôi! Tôi mà là họa sĩ, ban quản lý khách sạn The Enchanted Hunters mà mất trí vào một ngày hè và giao cho tôi việc trang hoàng lại phòng ăn của họ bằng những bức tranh tường chính tay tôi thực hiện, thì đây là những gì tôi có thể tưởng tượng ra, hãy cho phép tôi liệt kê vài mảng:
Chắc sẽ có hồ nước. Chắc sẽ có dàn cây leo rợp hoa hồng rực. Chắc sẽ có những nghiên cứu tự nhiên — hổ săn đuổi chim thiên đường, rắn nghẹn thở bao bọc toàn bộ thân hình trầy xước của cừu non. Chắc sẽ có một vị vua Thổ nào đó với gương mặt biểu lộ nỗi thống khổ (ngược hẳn, có thể nói như vậy, với những ve vuốt nhào nặn của ông ta), đang giúp con bé nô lệ có cặp mông tuyệt mỹ leo lên cây cột bạch ngọc. Chắc sẽ có những giọt tinh cầu rực rỡ từ tuyến sinh dục hừng hực trào lên trên những cạnh bên màu trắng sữa của chiếc máy hát tự động. Chắc sẽ có mọi loại hoạt động trại hè dành cho nhóm trung học, Chạy Nhảy, Chải Tóc, Chèo Thuyền trong nắng bên hồ. Chắc sẽ có những cây bạch dương, những quả táo, một ngày Chủ Nhật ngoại ô. Chắc sẽ có viên opal lửa mờ dần trong ao nước hình nhẫn gợn sóng lăn tăn, rung động cuối cùng, chấm màu cuối cùng, đỏ nhức nhối, hồng đớn đau, tiếng thở dài, đứa trẻ co rúm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.