London Ta Và Em

Chương 11:




“Không có manh mối nào về bức thư của Augustine Devlin.” Meredith đọc dòng chữ cuối cùng, cái dòng khó chịu nhất trong bức thư được mã hoá gần đây của Emily. Cô phẫn nộ quẳng nó lên bàn và xăm xăm đi ra khỏi phòng. “Chết tiệt.”
Cô đã cố hết sức mình để ngăn chặn bức thư Devlin viết vào buổi tối hôm ấy. Nếu Tristan không xen vào, ắt bây giờ cô đã gửi được nó cho Anastasia để giải mã rồi. Cô sẽ không phải lo sợ cho tính mạng của Tristan chừng nào Devlin chưa bị trừ khử, và có khi còn thu được thêm bằng chứng để kết thúc vụ này.
Nhưng vì Tristan đã quyết định đóng vai người bảo vệ không mong muốn của cô, nên bức thư đã bị vuột mất. Biến mất như cánh hoa trong gió. Cả những mối quan hệ tốt nhất với giới thượng lưu trong ngành bưu điện cũng không thể tra ra đích đến của nó.
Meredith gõ đầu ngón tay dọc theo mặt lò sưởi. Không biết bức thư chết dẫm ấy đã đi đâu là một chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Cô không thích thế, nhất là trong tình trạng bất ổn này.
Những cảm xúc của cô thật bất kham, và sự rối loạn trong lòng cô cũng không phải thứ cô quen xử lý. Những năm qua cô đã rèn luyện vất vả để giới hạn những phản ứng của mình.
Khi đến ở nhà bác sau cái chết của cha mẹ, cô đã nhận thức một điều hết sức rõ ràng là mình sẽ không nhận được sự quan tâm đặc biệt nào từ họ hàng, vì thế cô khoá kín mọi cảm xúc để bảo vệ bản thân.
Sau đó cô đã thả chúng tự do khi gặp Tristan. Nhưng mối tình đầu tuổi con nít của cô chẳng đi tới đâu. Khi anh đẩy cô ra, trái tim cô đã tan vỡ, vì thế cô đã để mặc hai bác sắp xếp cho mình một cuộc hôn nhân với một người đàn ông cô không có tình cảm.
Daniel có vẻ không cần tình yêu nơi cô, và cô chưa bao giờ cố gắng gần gũi anh ngoài sự nhún nhường và nói năng lịch sự. Hôn nhân của họ đúng mực, lạnh nhạt. Cô thấy ổn với nó. Nhưng cô đơn.
Tristan đã nhắc cho cô thấy nỗi cô đơn đó lớn nhường nào khi anh tiết lộ anh đã đi tìm cô, chỉ để phát hiện ra cô đã lấy chồng.
Giờ cô xô ý nghĩ đó ra khỏi đầu và kiên quyết bước ra ngoài hành lang. Cô chưa biết sẽ đi đâu. Cô chưa biết nơi nào có thể giấu đi những tình cảm Tristan đang nhen lên trong lòng mình. Nhưng cô muốn giấu. Cô cần phải giấu nó đi.
“Ồ, cháu đây rồi, Northam phu nhân.”
Meredith cứng người, nhắm nghiền mắt. Giọng nói của Hầu tước phu nhân truyền dọc hành lang tới sau lưng cô.
Dán lên môi một nụ cười giả là, cô quay lại. “Xin chào bà.”
“Mời cháu vào chơi!”
Constance ra hiệu về phía khu phòng riêng của bà. Meredith cố tìm cách thoái thác, nhưng vô hiệu.
“Vâng ạ.” Cô đành đi ngược trở lại hành lang và bước vào trong phòng.
Phòng khách nhỏ trong dãy phòng của Hầu tước phu nhân xinh xắn hơn bất cứ căn phòng nào cô từng thấy. Tường và đồ gỗ sơn những sắc màu hoa cỏ dịu dàng. Sàn nhà được đánh bóng loáng. Và một tấm thảm Ba Tư tuyệt đẹp được trải dưới chỗ uống trà.
“Một căn phòng tuyệt vời,” Meredith trầm trồ dù một cảm giác không thoải mái tràn ngập trong cô. Như mọi khi, ở một mình với người phụ nữ tử tế này làm cô đầy mặc cảm tội lỗi. Hầu tước phu nhân đang cố sắp đặt một cuộc hôn nhân cho con trai bà, còn Meredith cũng cố gắng chẳng kém để chứng minh anh là kẻ phản quốc và chuẩn bị đưa anh đến giá treo cổ.
“Ta mong cháu ở lại dùng trà.”
Một lần nữa Meredith nghĩ cách thoát thân, nhưng cô chưa kịp nghĩ ra cách nào thì Constance đã bước tới và đặt tay lên khuỷu tay cô. Và một cảm xúc đáng sợ xuyên qua người cô.
Đã bao lâu rồi cô không được cảm nhận sự vỗ về của bàn tay mẹ? Quá nhiều năm. Những kỉ niệm về mẹ ùa về trong cô, và lớp bụi thời gian khiến nó không còn nhức nhối.
“Xin cháu, hãy ở lại và nói chuyện với ta.” Constance dỗ dành khi ra hiệu về phía chiếc ghế dài cạnh lò sưởi.
Meredith đã đối phó với những tên phản bội và tội phạm đủ loại, nhưng giờ cô thấy mình hoàn toàn bất lực. Cô bị dắt đi mà không thể thốt lên lời phản đối tới chiếc ghế dài, rồi được đưa cho một tách trà nóng, pha đúng như cô thích, dù cô không nhớ là có kể cho Constance về những sở thích của cô. Xem ra Hầu tước phu nhân đã làm vài điều tra nhỏ về cô.
“Chúng ta nói chuyện thẳng thắn được không, cháu yêu?” Constance hỏi, qua miệng tách trà bà nhìn cô bằng cặp mắt xanh sắc sảo.
Meredith cân nhắc đề nghị đó. Không, cô không thể nói chuyện thẳng thắn. Không bao giờ. Nhưng cô vẫn nhún vai. “Được ạ.”
Constance đặt tách trà xuống đĩa. “Ta biết cháu có một… ở, một quá khứ đau buồn.”
Meredith gượng gạo. “Không đến nỗi thế đâu ạ, cháu đảm bảo với bà.”
Gương mặt bà dịu lại. “Cháu à, ta từng hay ghé chơi nhà bác cháu. Ở đó không có sự nghiệt ngã, nhưng ít tình yêu thương. Ta thường nói với bác cháu về điều đó. Ta đã bảo bà ấy đó không phải là cách đối xử với một đứa trẻ.”
Máu dồn lên hai má Meredith. Cô không ngờ Constance đã lên tiếng thay cho mình. Ý nghĩ ấy cho cô một cảm giác ấm áp mà bao năm rồi cô không có. Song nó bị thay thế ngay tức khắc bởi nỗi ăn năn vốn đã nhức nhối giờ càng nhức nhối hơn..
“Ta xin lỗi,” Constance thở dài. “Ta không định gợi lại cho cháu những chuyện buồn. Ta chỉ muốn nói rằng cháu đã trải qua những tổn thương sâu sắc trong quãng đời non trẻ của mình… và con trai ta cũng vậy.”
Meredith nuốt khan và đánh liều nhìn trộm Hầu tước phu nhân. Mắt bà đã rơm rớm lệ, trở nên xa vắng và buồn bã.
“Cha của Tristan có thể đã đối xử hà khắc với nó nhưng khi ông ấy qua đời, nó đã mất đi mọi sung sướng thành thơi có thể tìm được trong cuộc sống. Rồi không lâu sau đến lượt Edmund. Nó biết mất mát là như thế nào. Giống như cháu.” Mắt bà lại chiếu vào Meredith với vẻ chăm chú không thể phủ nhận. “Có lẽ cùng với nhau hai đưa có thể tìm thấy một niềm an ủi cho những đau đớn đó. Ta đã quan sát hai đứa khi ở bên nhau. Nó làm con tim ta nhẹ nhõm.”
“Thưa bà…” Meredith mở miệng trong lúc cố gắng để thở.
Constance giơ một bàn tay lên. “Ta biết quả thực đó không phải việc của ta. Và thường thì ta cũng gắng tỏ ra kín đáo hơn trong nỗ lực mai mối.”
Bất chấp cơn sốc trước lời tuyên bố thẳng thừng của Hầu tước phu nhân, Meredith không ngăn được một nụ cười mỉm.
“Ta thấy cháu đang cười thầm đấy nhé,” Constance trêu cô.
Meredith càng cười nhiều hơn. “Bà rất yêu con trai mình.”
Nụ cười của Constance trở nên xa xăm. “Đúng vậy. Và ta thấy hai đứa đang manh nha một tình cảm nào đó, nhưng đứa nào cũng giữ khoảng cách.”
Meredith đứng dậy và bước ra xa. Hai bàn tay cô run rẩy, tim cô đập thình thịch. Constance Archer tạo cho người ta cảm giác là bà rất rành kỹ thuật thẩm vấn. Khiến người ta bất lực không thể cưỡng lại.
“Tất nhiên, cháu có… có quan tâm đến con trai bà, lúc nào cũng vậy. Nhưng nếu bà nhìn thấy bất cứ điều gì lớn hơn tình bạn giữa chúng cháu, thì đó là do trí tưởng tượng đang đùa với bà đấy thôi.”
Hầu tước phu nhân đứng lên. "Không phải vậy. Ta biết Tristan. Từ khi em trai mất, nó bị ám ảnh triền miên. Không gì có thể dụ nó ra khỏi bóng tối mà nó trú ngụ."
Meredith muốn bịt tai lại, không cho mình nghe lời thổ lộ được Constance thoải mái thốt ra như một bằng chứng. Lần đầu tiên, cô ước sao mình có thể lắng nghe mà không có bộ lọc của chuyên môn, không có sự nghi ngờ tự nhiên của bệnh nghề nghiệp.
Constance tiếp tục nói, không hay biết về cuộc chiến ác liệt đang diễn ra trong tim Meredith. “Khi gặp cháu ở London, trong mắt Tristan đã có một tia sáng, nó là cái bao lâu nay ta mong mỏi. Ánh sáng ấy không phải do ta tưởng tượng ra, mà có thật. Và ta nghĩ nếu cháu buông lỏng mình, có thể cháu sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc trọn đời với nó.”
Meredith chậm chạp xoay người lại đối diện với Hầu tước phu nhân. Người phụ nữ đôn hậu này đang mang một niềm hy vọng thực sự, hoàn toàn chân thật. Constance muốn tin sẽ có một cái kết như truyện cổ tích dành cho con trai bà.
Nhưng cứ mỗi ngày trôi qua, Meredith lại thu thập thêm được bằng chứng để ngăn cản chuyện đó. Với cô. Với bất cứ người phụ nữ nào. Trong cô dậy lên một khao khát mãnh liệt muốn cảnh báo Constance về nỗi đau có thể sắp đến. Mà thật ra, đôi khi cô muốn làm điều tương tự với Tristan. Cảnh báo anh. Phản lại tổ chức của cô để giữ an toàn cho anh.
“Cháu vô cùng cảm kích vì bà đã nghĩ cho cháu và hạnh phúc của cháu,” cô ấp úng. “Lòng tốt của bà tác động tới cháu nhiều hơn mưc bà có thể hiểu, nhưng…”
Hầu tươc phu nhân giơ tay lên. “Đó không phải việc của ta, ta biết. Ta chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng ta sẽ không can thiệp nữa. Cháu và con trai ta phải tự giải quyết bất cứ vướng mắc nào giữa hai đứa.” Gương mặt bà dịu xuống khi bà vươn tai vuốt nhẹ má Meredith. “Cháu đã từng là một cô bé đáng yêu. Và giờ cháu đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp.”
“Cảm ơn bà,” cô nghẹn lời.
Constance rút tay về, và bùa mê bà dệt nên dường như dần phai nhạt. giờ khi đã có thể hít thở dễ dàng, Meredith nhìn người bầu bạn với mình. Dù rất muốn chạy khỏi căn phòng anfy cùng những cảm xúc mà Constance gây ra, nhưng cô không làm nổi.
“Cháu tự hỏi bà có biết nhiều về ông Devlin không?” cô đánh bạo hỏi một cách dè dặt trong lúc rang sức đưa những cảm xúc hỗn loạn về trật tự.
Hầu tước phu nhân nghiêng đầu. “Ta e là không nhiều lắm. Tristan có lắm bạn bè ở London mà ta không biết.” Gương mặt bà thoáng tối lại. “Bây giờ còn đông hơn. Devlin là một trong số đó. Anh ta có vẻ khá hoà nhã.”
Meredith quan sát gương mặt bà. Dù Constance nói những lời chừng mực và lịch sự, nhưng ánh mắt bà biến đổi và miệng bà mím lại khi nói tới Devlin. Tuy nhiên, bà không có vẻ gì là đang nói dối. Chắc chắn bà không biết gì về bản chất thực của Devlin. Nếu bà có ác cảm với gã đàn ông đó, thì là do trực giác, không hơn.
“Cháu hỏi bởi vì cháu nghe nói họ cùng hợp tác làm ăn, và cháu vẫn đang tìm những cơ hội kinh doanh.”
Constance cười rạng rỡ. “Con trai ta có năng lực kinh doanh rất tốt,” bà nói. “Cháu xem gia sản nhà Carmichael đã phát triển ra sao kể từ lúc nó lên làm Hầu tước. Nếu cháu có hứng thú với những khoản đầu tư của nó, nhất định nó giúp được cháu.”
“Anh ấy không giao phó công việc cho người nào khác ạ?” cô hỏi.
“Ta nghĩ là không. Philip Barclay là trợ lý của nó, nhưng Tristan có lòng kiêu hãnh cá nhân rất lớn trong mọi vấn đề về gia sản và những công việc có liên qua. Nếu chuyện gì có dính dáng đến tên Carmichael hay Archer, Tristan đều đích thân xử lý.”
Con buồn nôn cuộn lên trong dạ dày Meredith, dù Constance chỉ xác nhận những sự thật cô đã biết. Không có nhân vật giấu mặt nào giật dây đằng sau hay lợi dụng lòng tin của Tristan.
Giấu đi nỗi thất vọng, Meredith đứng dậy: “Xin phép bà. Cháu có ít chuyện cần làm trước khi sẵn sàng cho bữa tối và vũ hội hoá trang tối nay.”
Hầu tước phu nhân gật đầu. “Tất nhiên rồi. Cảm ơn cháu vì đã ngồi với ta và chiều lòng một bà già với những mơ màng của bà ấy.”
Meredith mỉm cười rồi rời khỏi phòng. Nhưng khi vừa đóng cửa lại, cô dựa hẳn vào tường, thở hổn hển. Nỗi đau đớn bùng ra trong lồng ngực khi cô ôn lại cuộc trò chuyện, nhưng cô biết nó không là gì so với cơn đau tim cô sẽ gây ra với bằng chứng cô đang thu thập.
Nó sẽ phá huỷ gia đình này. Constance sẽ suy sụp. Họ Archer sẽ không bao giờ khôi phục lại. Tristan sẽ bị đày biệt xứ tới Australia trong trường hợp khả quan nhất… còn tệ nhất… Cô rung mình và không dám nghĩ tiếp.
Nhưng khi bước thấp bước cao rời khỏi hành lang, cô biết còn một người nữa cũng sẽ bị ảnh hưởng và tổn thương bởi vụ điều tra này.
Đó là bản thân cô.
Những cảm xúc của cô đã gắn bó mật thiết với những người trong gia đình này. Không có lối thoát cho thất vọng và đau đớn trước ý nghĩ phải huỷ hoại Tristan.
“Tối nay ở vũ hội hoá trang,” cô thì thầm khi hướng tới chỗ cầu thang sẽ đưa cô ra ngoài không khí trong lành.
Trong lúc đám đông dự tiệc vừa thưởng thức rượu vừ tự hỏi quý ông bảnh bao nào đang xoay tròn quanh sàn nhảy với quý cô xinh đẹp nào, Meredith sẽ tiến hành cuộc lục soát cô vẫn đang tránh né.
Cuộc lục soát ở một nơi cô sợ bước vào nhất.
*****
Buổi vũ hội xoay tròn quanh Tristan như một con quay. Nó là một khối hỗn độn những màu sắc nhoè nhoẹt và những cái mặt nạ bí ẩn. Vũ hội hoá trang hàng năm là một truyền thống lâu đời của gia đình anh, có từ thời cụ cố anh. Mẹ anh đã duy trì nó, ngay cả những năm sau khi cha và em trai anh mất.
“Nó là bổn phận của chúng ta, và cũng là kỳ vọng của chúng ta,” bà đã nói qua hàng nước mắt.
“Bổn phận và kỳ vọng,” anh lẩm bẩm. Cha anh đã nhồi nhét cả hai ý niệm ấy vào đầu anh, nhưng ông chưa bao giờ dám mơ anh sẽ thích ứng ngay lập tức với chúng. Hay với những dối trá và phản bội. Song đúng là như vậy.
Tâm trí anh chợt dứt khỏi những suy tư u ám. Từ khoé mắt anh thấy lướt qua một chiếc váy màu hồng nhạt với tà váy ngoài tạo hình một đoá hồng nhung. Chủ nhật của nó cũng đeo một chiếc mặt nạ màu hồng phấn đính những cánh hoa hồng. Một bông hoa kieu sa giữa những loài hoa dại.
Meredith.
Tristan dõi theo từng bước di chuyển của cô quanh sàn nhảy. Ít nhất cô cũng không ở trong vòng tay một tên công tử bột nào đến dự vũ hội nhà Carmichael, mà là trong tay một quý ông đứng tuổi đang dẫn cô theo những bước nhảy của một điệu đồng quê phức tạp. Anh lấy làm mừng vì chuyện đó. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh không muốn Meredith ở trong vòng tay bất cứ kẻ nào khác ngoài anh.
Cô nhảy một bước ngăn khi họ chuyển sang lượt tiếp theo, và khi tà váy cô hất lên, Tristan kịp nhìn thấy mắt cá chân và một phần bắp chân thanh mảnh được bọc trong đôi tất hồng nhạt đính những nụ hồng nhỏ xíu. Máu nóng chảy rần rật khắp cơ thể anh trước khoảng da thịt thoáng lộ ra ấy, và tâm trí anh tràn ngập những hình ảnh kỳ thú của việc cởi đôi tất đó ra cùng với chiếc váy đẹp đẽ kia.
“Cô ấy đáng yêu nhỉ!”
Tristan giật mình. Augustine Devlin đã lẻn đến bên anh lúc nào không hay. Cái mặt nạ của Devlin, một vật bảnh bao làm bằng da, che đi hầu hết diện mạo hắn. Chỉ để lộ cái miệng khắc nghiệt và ánh mắt xám lạnh lùng.
Cái miệng đó nhếch lên trong một nụ cười khó chịu và vênh váo, còn cặp mắt thì quan sát Meredith với vẻ muốn ăn tươi nuốt sống. Tristan siết chặt nắm đấm và đếm đén mười trong đầu trước khi trả lời.
“Mọi cô gái ở đây tối nay đều đáng yêu,” anh nói với vẻ hờ hững được ép ra. “Những chiếc mặt nạ khiến họ càng quyến rũ hơn.”
“Hmm. Vậy là anh tuyên bố anh không biết chính xác người phụ nữ của mình là ai à?” Mắt Devlin nheo lại với vẻ hài hước ngờ vực. “Tôi thấy mắt anh đang dán vào quý cô đeo mặt nạ hoa hồng kia đấy. Anh biết cô ấy là ai”
Tristan mím môi, lướt mắt qua Meredith lần thứ hai. “Meredith khó mà không nhận ra được.”
Devlin bật ra một tiếng cười chiến thắng. “Về điểm đó thì anh đúng.” Hắn ngưng lại. “Nếu cô gái đó là của anh, tôi ngạc nhiên vì anh không thể hiện tình cảm nhiều hơn đấy.”
Vẻ cau có của Tristan càng hằn sâu hơn khi Meredith cúi người về phía bạn nhảy với nụ cười tươi tắn và gạt khỏi mắt một lọn tóc bị xổ ra từ búi tóc cầu kỳ. Anh không thể hiện ‘chủ quyền’ với cô một cách rõ ràng hơn, vì nếu chạm vào cô lần nữa anh sẽ không dừng lại được. Vì mỗi giây phút ở gần cô, anh như bước trên một sợi dây mỏng manh treo trên mọi mối nguy hiểm mà anh có thể đưa cô vào với sự hiện diện của mình.
Devlin nói tiếp, “Sáng hôm nọ hai người đã cưỡi ngựa đi dạo cùng nhau… nhưng rất ngắn ngủi.”
Ánh mắt Tristan vụt bắn về phía Devlin. Ra là hắn vẫn để mắt đến nhất cử nhất động của anh. Anh chợt nghĩ đến lời cảnh báo của Philip rằng Meredith có thể là liều thuốc thử Devlin tạo ra. Không, không thể có chuyện đó.
“Nếu lòng mến mộ anh dành cho cô ấy nhạt đi, tôi sẽ rất vui mừng được…”
“Không!” Vài người gần đó quay đầu lại trước tiếng nói lớn của anh. Dịu giọng xuống, anh nói, “Không. Thực ra tôi sẽ nhảy điệu tiếp theo với cô ấy.”
Anh thận trọng nhìn kẻ đối diện. Thường thì mọi hành động của anh đối với Devlin đều được tính toán cẩn thận. Nhưng khi có liên quan đến Meredith, anh không được khoan nhượng. Nụ cười tự mãn của Devlin càng nhăn nhở.
Thằng khốn.
“Tiếc quá,” hắn thở dài. “Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giữ khoảng cách với cô ấy trong khi anh còn vương vấn. Nó là biểu trưng cho lòng tin tưởng của tôi.” Giờ vẻ tự mãn đểu giả đã rời khỏi giọng hắn, ánh mắt hắn chăm chú hơn. “Đổi lại anh sẽ cho tôi cái gì nhỉ?”
Siết hai nắm đấm chặt hơn, Tristan quay gót và đầu băng ngang phòng vũ hội. Nỗi tức giận nhói trong từng đầu dây thần kinh của anh, truyền qua từng mạch máu. Nó chạy suốt người anh, sôi sung sục bên dưới bề mặt. Chỉ có sự kiểm soát được rèn luyện nhiều năm ròng mới giữ cho nó không bộc phát.
Sự kiểm soát và hình ảnh Meredith. Bạn nhảy mới đây nhất đã đã tạm biệt cô. Trong phút chốc, cô còn lại một mình, nhìn quanh, đôi mắt xanh lam thâu hết mọi khung cảnh như thể đang lưu chúng vào ký ức cho sau này.
Anh ngoái đầu lại. Devlin đang nhìn theo anh, hai tay khoanh lại, vẻ dương dương tự đắc hiện rõ rành rành. Không nói một lời, Tristan túm lấy khuỷu tay Meredith. Cô thở dốc trước cử chỉ bất ngờ này, và anh phải nén hơi thở ngạc nhiên của chính mình khi tia lửa điện xẹt qua giữa họ. Chỉ sự đụng chạm nhỏ nhất này cũng khiến cơ thể anh sẵn sàng. Anh có thể hình dung làn da trần của cô trượt trên da anh trong khi anh làm tình với cô sẽ kích thích ra sao.
Anh kéo cô ra sàn nhảy và đưa cô vào vòng tay mình ngay khi dàn nhạc dạo những nốt du dương đầu tiên của điệu valse.
*****
Dù không nhìn rõ được mặt anh sau chiếu mặt nạ, Meredith vẫn biết chắc rằng người vừa lôi cô ra sàn nhảy như thể cô thuộc sự điều khiển của mình là Tristan. Cô cảm thấy điều đó trong tia lửa lấp loé giữa hai người. Trong cách cơ thể cô chuyển động theo anh, dù lẽ ra cô nên kháng cự những mệnh lệnh sỗ sàng của anh. Hơi nóng toả ra từ người anh như thấm đẫm mọi tế bào trên da thịt cô.
Không nói một lời, anh nắm lấy tay cô trong bàn tay to lớn của mình. Những ngón tay ở bàn tay kia đặt trên hông cô, đầy sở hữu khi chúng xoè rộng và ép vào người cô. Cô bị thiêu đốt bởi sức nóng hừng hực từ sự tiếp xúc của anh, dù qua bao nhiêu lớp lụa và sa tanh ngăn cách.
Meredith điều chỉnh nhịp thở, gom lại sự bình tĩnh của mình. Cô phải lấy lại chút kiểm soát đối với bản thân. Ít nhất cũng vì phép lịch sự. Bằng vào những ánh mắt tò mò ném về phía họ, rõ ràng người ta đã để ý thấy cách áp đặt mạnh mẽ của Tristan đối với cô… và cái cách cô chẳng làm gì để cưỡng lại.
“Ng… ngài đang làm gì vậy?” cô hổn hển.
Hơi thở nóng hổi của anh phải vào má cô khi nhạc trỗi lên và anh đưa cô vào điệu nhảy. Tại sao nó phải là điệu valse? Ít nhất trong một điệu đồng quê cô sẽ có khoảng cách với anh, không phải áp vào nhau sát sạt với từng bước nhảy thế này.
“Cô đang nhảy điệu kế tiếp với tôi,” anh nói thản nhiên, giọng đều đều đơn giản. Giọng nói ấy cho thấy anh thực sự không quan tâm. Nhưng mắt anh lại kể một câu chuyện khác. Bên dưới sự che chở của lớp mặt nạ, khao khát rực lên trong ánh mắt anh xanh biếc. Anh có thấy nỗi ham muốn đáp lại của cô rõ như thế không?
“Tôi…” cô mở miệng, định trừng trừng nhìn lại anh. Định nhắc rằng anh chưa hề xin phép cô và cô không phải là của anh để tuỳ ý sử dụng mỗi khi anh có hứng.
“Shhh.” Một nụ cười làm cong đôi môi an dưới viền mặt nạ. Thứ hiếm khi cô trông thấy đó đã làm chết sứng những lời phản đối của cô. “Hãy khiêu vũ cùng tôi. Đừng tranh cái, phân tích hay thương lượng. Chỉ khiêu vũ thôi.”
Môi cô hé ra, nhưng cô dừng ý định bắt bẻ. Đây rất có thể là cơ hội cuối cùng cô được ở gần anh. Được cảm thấy sự tiếp xúc của anh.
Nếu Tristan đúng là kẻ phản quốc, anh sẽ bị bỏ tù, hoặc tệ hơn. Cho dù anh không phải… cho dù mọi hy vọng của cô trở thành sự thật và anh được xác minh là không lien quan gì đến việc bức tranh biến mất, cô cũng sẽ không bao giờ được sống một cách hạnh phúc trọn đời với sự tồn tại của một cây chuyện cổ tích. Cô đã nói dối người đàn ông này. Cô đã lợi dụng gia đình anh, nghi ngờ và điều tra anh cùng bạn bè anh.
Đó là một bí mật quá lớn, một sự dối trá quá lớn để che giấu giữa họ. Chưa kể đến việc cô là một điệp viên năng nổ. Và cô muốn giữ nguyên sự năng nổ ấy. Chuyện đó sẽ không cách nào xảy ra được nếu cô dính líu đến người đàn ông này.
Thế nên điệu nhảy này rất có thể là điệu nhảy từ biệt.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh và run lên dưới ánh nhìn chăm chú đến cháy bỏng của anh.
“Cô lạnh sao?” anh thì thầm.
Cô lắc đầu, không rời mắt khỏi anh. “Không.”
Tiếng nhạc quanh họ nhỏ dần và đám đông trên sàn nhảy bắt đầu tản đi. Nhưng Tristan vẫn đứng nguyên giữa sàn nhảy, nhìn xuống cô, như không hay biết cảnh tượng họ đang tạo ra.
“Tristan?” Cô thì thầm, giọng đứt quãng với những cảm xúc đang buộc phải dằn xuống. Những hy vọng cô không dám có đối với người đàn ông này và tương lai của cô.
Anh lướt tay lên gương mặt cô và những ngón tay lách qua mép mặt nạ để vuốt ve má cô. Sự đụng chạm quá thân mật, quá tuyệt vời khiến cô nhắm nghiền mắt trong phút giây ngắn ngủi và nén một tiếng rên rỉ.
Nhưng trong hàng mi khép chặt của cô bỗng tràn ngập những hình ảnh cô biết được. Cỗ xe với huy hiệu của Tristan rời đi khỏi hiện trường vụ trộm. Lời từ chối hợp tác với cuộc điều tra của anh, những bức thư bằng mật mã từ Augustine Devlin và đoạn đối thoại riêng rất đáng ngờ giữa anh và hắn, kẻ lao ra từ nhà bán đấu giá… chúng hùa nhau tràn vào tâm trí cô như một mũi tên khổng lồ nhắm thẳng đến tội lỗi của Tristan.
Mắt cô mở bừng ra và cô lùi khỏi vòng tay. “Cảm ơn ngài. Tạm biệt ngài.”
Rồi Meredith quay người, chạy khỏi phòng vũ hội ra ngoài hiên. Khi tiết trời đêm làm dịu đi làn da nóng rực của cô, cô ngước nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của Tristan. Cô không thể lẩn tránh nhiệm vụ thêm nữa. Nhất là khi nó sẽ giúp cô ngăn cách trái tim mình khỏi người đàn ông đó và mối nguy hại anh có thể gây ra nếu cô để bản thân quan tâm đến anh nhiều hơn mức cô đã có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.