Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 32:




03/05/20
Editor: Ji_en
"Hửm?"
Dịch Thần Hi nhanh nhẹn từ trên giường bò dậy, vừa mới chuẩn bị xuống giường lại bị Hạ Xuyên ngăn lại.
"Ngày mai lại xem."
Dịch Thần Hi nhìn cánh tay dặt trên eo mình: "Anh có mệt không?"
"Có một chút." Hạ Xuyên duỗi tay xoa xoa ấn đường, ôm cô vào lòng, đỡ cổ Dịch Thần Hi, cúi đầu hôn xuống, "Vẫn còn sức?"
Bây giờ là nửa đêm, Dịch Thần Hi đã luyên thuyên cả một tiếng đồng hồ. Dịch Thần Hi duỗi tay câu lấy cổ Hạ Xuyên ừ một tiếng: "Em không mệt."
Hạ Xuyên cười nhẹ mút khóe môi cô: "Vậy chúng ta vận động trước khi đi ngủ?"
Dịch Thần Hi: "...... Không cần." Cô đẩy Hạ Xuyên, nhướng mày nói: "Anh không được dúng tục quá độ."
Hạ Xuyên nghẹn họng, dùng sức nhéo mặt cô, nhìn chăm chú vào cô nói: "Nếu sau này đến giờ hẹn mà anh vẫn chưa về nhà em cứ ăn cơm trước, không được để bản thân bị đói, biết không?" Anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói: "Có đôi khi sẽ có nhiệm vụ đột xuất, anh có thể sẽ không kịp báo cho em."
"Dạ." Dịch Thần Hi hiểu rõ, khi cô lựa chọn ở bên Hạ Xuyên đã biết mình và Hạ Xuyên không giống các cặp đôi khác, ngày nào cũng ở bên nhau, cũng không thể thường xuyên liên lạc. Những cái đó cô không để ý, chỉ cần là Hạ Xuyên, cô có thể chấp nhận tất cả.
Cô cười hôn yết hầu anh, còn cố ý mút một cái, cảm nhận được thân thể anh căng chặt, Dịch Thần Hi cười như tiểu hồ ly.
"Em vẫn luôn muốn hôn nơi này."
Giọng Hạ Xuyên khàn khàn, ánh mắt thâm trầm, hơi rũ mắt nhìn cô cười giảo hoạt: "Rất đắc ý?"
"Đương nhiên." Dịch Thần Hi dựa vào người anh, vừa mới chuẩn bị duỗi tay lên sờ, đã bị anh áp xuống dưới thân...... Hạ Xuyên hơi dùng chút lực, cô liền không thể trốn thoát, ánh mắt anh nặng nề nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi, một đường hôn xuống.
"Tự mình đốt lửa thì phải dập lửa."
Dịch Thần Hi: "......"
Gió thổi ngoài cửa sổ, thậm chí có càng lúc càng có xu thế lớn, mà trong phòng hai người...... Triền miên quấn quýt ở bên nhau.
Âm thanh nhỏ vụn mãi không dừng.
Dịch Thần Hi chủ động quyến rũ anh...... Nhưng lại thất bại.
Sau một lúc lâu, trận đánh lâu dài trong phòng mới dừng lại, căn phòng trở nên im lặng ngoài cửa sổ gió bắt đầu chậm lại.
(Xiao He: Đang beta đến đoạn này tôi tức quá:) Sao tác giả lại khiến tôi tức đến như vậy, thịt của tôi T.T)
——
Sáng hôm sau, Dịch Thần Hi có tiết học, thời điểm tỉnh lại Hạ Xuyên đã không còn trong phòng nhưng để lại cho cô chùm chìa khóa.
Cô vội vàng đi tới trường, sát đến giờ vào lớp mới đến nơi.
Trương Bích Lam đi trước mang sách vở cho cô, nhìn Dịch Thần Hi làm mặt quỷ cười không kiềm chế: "Thần Hi."
Dịch Thần Hi: "An tĩnh một chút, chuẩn bị vào lớp rồi kìa."
Trương Bích Lam: "......"
Cô mới vừa ngồi xuống không lâu, giáo viên đã bước vào lớp. Lớp Dịch Thần Hi đi học còn xem như tự do, những món đồ mà giáo viên nhắc cô cũng có thể hiểu được, Hạ Xuyên đặt rất nhiều tâm huyết vào chuyên ngành này.
Dưới lớp bạn học yên lặng nghe giảng, giáo viên đang nói về phối hợp màu sắc trong ảnh. Bọn họ học nhiếp ảnh, đối với màu sắc cùng bối cảnh cần phải chú trọng, mới có thể tạo ra bức ảnh đẹp.
Dịch Thần Hi nghe giảng, không tự chủ được xoa eo mình. Sáng nay lúc tỉnh dậy cô quả thực muốn giết Hạ Xuyên. Tối hôm qua thật là quá đáng mà...... Cô đã nói từ bỏ rồi, anh còn tiếp tục tiến tới. Lăn lộn đến sau nửa đêm, cô mới có thể đi ngủ.
Dịch Thần Hi cắn răng, tiếp tục xoa eo.
Trương Bích Lam nghi ngờ nhìn cô: "Cậu làm gì đấy?"
Dịch Thần Hi đỏ mặt ho, quay qua nhìn cô ấy: "Tớ có làm gì đâu, sáng nay đi xe bus nên có chút đau."
"A?" Trương Bích Lam kinh ngạc nói: "Không phải cậu nói qua nhà bạn trai sao?"
Dịch Thần Hi mặt không đổi sắc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng Hạ Xuyên bận, ngày hôm qua cũng không về nhà."
Trương Bích Lam "......" Cô hơi đồng tình nhìn Dịch Thần Hi, vô cùng tiếc hận nói: "Mình còn tưởng rằng eo đau là vì làm cái kia."
"......"
"Không có." Dịch Thần Hi kiên định, nhìn mắt Trương Bích Lam nói: "Tuyệt đối không như cậu nghĩ đâu."
Trương Bích Lam: "......" Cô còn muốn nói gì nữa nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy giáo viên nhìn, nhanh chóng im miệng.
Học xong hai tiết đã là 12 giờ trưa, bụng Dịch Thần Hi lên tiếng biểu tình, cô từ nhà Hạ Xuyên chạy đến trường, đều là giành giật từng giây, không có thời gian nên cũng không chú ý tới có một phần ăn sáng trên bàn phòng khách kèm theo đó là giấy ghi chú.
Chuông tan học vang lên, Dịch Thần Hi liền kéo Trương Bích Lam chạy tới nhà ăn, hai người lấy cơm tìm bàn trong góc gần của sổ ngồi xuống, mới vừa ăn được hai miếng liền có khách không mời mà đến.
Dịch Thần Hi hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Dịch Ngưng Phù, nhíu mày.
"Tôi có thể ngồi chỗ này chứ?"
Dịch Thần Hi gật đầu: "Ngồi đi." Bên cạnh là vị trí không, cô không thể từ chối, ở đây là nhà ăn của trường không phải nhà mình, huống chi ở nhà cô cũng không để ý khi Dịch Ngưng Phù ngồi bên cạnh mình. Cô chỉ biết lơ đi.
Trương Bích Lam và Dịch Ngưng Phù cũng là bạn học, cô ấy liếc mắt nhìn Dịch Thần Hi, sau đó cúi đầu im lặng ăn cơm.
Dịch Thần Hi không để ý đến người bên cạnh, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh ăn cơm.
Một lát sau, Dịch Ngưng Phù đột nhiên gọi cô: "Cuối tuần cậu có rảnh không."
Dịch Thần Hi dừng chiếc đũa, liếc mắt nhìn Dịch Ngưng Phù: "Có chuyện gì?" Biểu cảm cô lạnh nhạt, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Dịch Ngưng Phù cười khẽ gật đầu: "Hai tháng rồi cậu không có về nhà."
"Ừ." Dịch Thần Hi cười: "Cảm ơn đã nhắc."
Cả một tháng nay cô chạy nhà chồng một lần, thời gian còn lại hoặc cùng Noãn Noãn về nhà, hoặc hai người ở lại trong trường học, nhẹ nhàng tự tại.
Dịch Ngưng Phù nhìn chằm chằm cô,ngừng một chút vô cùng bình tĩnh nói: "Ba bảo cậu cuối tuần này về nhà một chuyến."
Dịch Thần Hi cười nhạo, nói: "Nếu muốn tôi về thì đã gọi điện nhắc rồi còn cần gì đến cô nhắc nhở?"
Dịch Ngưng Phù dừng một chút, mím môi nói: "Cuối tuần có việc, cậu phải về nhà."
Dịch Ngưng Phù nhìn chằm chằm cô, qua thật lâu sau mới nói:"Tự nhìn xem cuối tuần là ngày bao nhiêu rồi hãy quyết định xem có về hay không."
Sau khi nói xong, cả bàn liền im lặng.
Dịch Thần Hi không còn tâm trạng ăn uống nữa, nói với Trương Bích Lam mấy câu, liền bưng khay cơm rời đi. Vừa ra khỏi nhà ăn,cô mới mở ra điện thoại xem giờ. Nhìn đến cuối tuần là ngày kia, lông mi cô run rẩy, duỗi tay che hai mắt của mình.
Trong khoảng thời gian này quá bận, cô lại quên mất ngày này.
Cúi đầu đi về hướng ký túc xá, khóe môi Dịch Thần Hi cười chua chát, vừa bất đắc dĩ, vừa hối hận. Cái ngày mà nhiều năm trước đã khiến cô áy náy lại đến rồi.
——
Thời gian nháy mắt trôi qua, tối thứ sáu Dịch Thần Hi về nhà.
Lúc về đến nhà, hiếm khi cả ba và mẹ cô đều ở đây.
"Tiểu Bảo, con về rồi."
Dịch Thần Hi gật đầu, gọi một tiếng: "Ba mẹ."
Mẹ Dịch nhìn sắc mặt cô, nhíu mày: "Có phải con thấy không khỏe không?"
"Không ạ."
Mẹ Dịch liếc nhìn chồng, hai người đều lo lắng. Bà duỗi tay sờ trán của cô nhíu mày hỏi: "Sao lại nóng như vậy?"
"Con không sao." Dịch Thần Hi mím môi, nhìn hai người hỏi: "Ngày mai mấy giờ ra ngoài ạ?"
"6 giờ."
"Vâng."
Dịch Thần Hi cúi đầu chạy lên tầng, mới vừa tới nơi liền thấy Dịch Ngưng Phù đứng đầu cầu thanh, Dịch Ngưng Phù cười nhạo liếc nhìn cô: "Tôi còn tưởng rằng cô thật sự đã quên mất ngày mai là ngày gì."
Cô im lặng lẳng lặng nhìn Dịch Ngưng Phù nói từng câu từng chữ: "Tôi không quên, nhưng là......" Dừng một chút, Dịch Thần Hi lấy hết can đảm nói: "Chính cô có phải cũng nên suy nghĩ một chút nguồn cơn mọi chuyện là do ai không?"
Dịch Thần Hi cười lạnh nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cong khóe môi cười nhạo: "Đúng là nhà họ Dịch thiếu nhà cô rất nhiều nhưng đã nhiều năm như vậy cô nháo loạn trong nhà tôi không kiêng nể gì, có phải cũng nên thu liễm một chút hay không?"
"Tiểu Bảo." Phía dưới truyền đến âm thanh của mẹ Dịch.
Dịch Thần Hi mím môi, nhìn chằm chằm Dịch Ngưng Phù nói: "Trước kia tôi không muốn so đo với cô vì cảm thấy cô còn nhỏ, tôi phải sám hối chuyện do bản thân làm ra, mà nhà họ Dịch nuôi cô cũng là chuyện nên làm." Dịch Thần Hi cười lạnh nói: "Nhưng cô có cần ngày nào cũng ở trước mặt tôi quá đáng như vậy không!"
Lời vừa dứt, mẹ Dịch lên đến nơi, bà đẩy Dịch Thần Hi vào phòng rồi mới nói chuyện với Dịch Ngưng Phù.
Thật lâu sau, Dịch Thần Hi nằm ở trên giường, nghe tiếng mở cửa, mẹ Dịch đi vào ngồi xuống xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Lớn vậy rồi mà còn khóc nhè."
Dịch Thần Hi chôn mặt trong chăn, không nói chuyện.
Mẹ Dịch thở dài, xốc chăn cô lên, nhìn Dịch Thần Hi, có chút khó chịu, cũng có chút đau lòng hỏi: "Con nhớ đến chuyện hồi nhỏ sao?"
Cô trầm mặc thật lâu, mới duỗi tay ôm bà, nhỏ giọng trả lời: "Dạ."
Cô nhớ tới những chuyện trong quá khứ, mỗi năm cứ đến ngày này là thời khắc khiến cô đau khổ nhất, chuyện xảy ra ngày hôm đó đến nay vẫn còn khắc sâu trong ký ức cô. Khiến cô không quên được cũng không dám quên.
Dịch Thần Hi và Dịch Ngưng Phù quen biết nhau từ nhỏ. Ban đầu Dịch Ngưng Phù không phải họ Dịch mà là họ Trương. Từ lúc sinh ra hai người đã biết đến sự tồn tại của đối phương.
Ba Dịch Ngưng Phù là cấp dưới của ba cô, gia đình tương đối khó khăn, nhưng bởi vì ông ấy đã từng cứu ba Dịch Thần Hi nên nhà cô mang ơn với nhà họ. Khi còn nhỏ tuy rằng biết sự tồn tại của người kia, nhưng trước năm bảy tuổi Dịch Thần Hi chưa từng gặp Dịch Ngưng Phù.
Cho đến năm bảy tuổi, ba cô có nhiệm vụ phải đi vài tháng cũng không về nhà, mẹ Dịch nhớ lời chồng nói, khi đó mẹ Dịch Ngưng Phù phải nằm viện, Dịch Thần Hi nhớ là khi đó cần phải mổ nên vốn dĩ ba Dịch Ngưng Phù không cần phải đi, nhưng bởi vì nhiệm vụ nên không có biện pháp đành phải trở về đội, trong nhà Dịch Ngưng Phù không còn người thân nào khác cho nên mẹ Dịch liền mang theo Dịch Thần Hi đến chăm sóc hai người họ, khi đó cô mới quen với Dịch Ngưng Phù.
Thân phận hai người khác nhau như trời với đất, Dịch Thần Hi tuy rằng là công chúa nhỏ nhưng bởi vì biết chuyện nhà Dịch Ngưng Phù cho nên đối với người bạn này cũng khá tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có tính công chúa, nhưng nói tóm lại cô vẫn đối xử với Dịch Ngưng Phù không tệ.
Sau khi mẹ Dịch Ngưng Phù xuất viện, mẹ Dịch thỉnh thoảng đưa cô đến nhà Dịch Ngưng Phù, hai người chơi với nhau rất vui vẻ, đôi khi cuối tuần không được chơi với nhau còn có chút nhớ.
Hai đứa nhỏ chơi với nhau, ba mẹ ha bên đều không có ý kiến gì. Tuổi bọn họ bằng nhau, bình thường Dịch Thần Hi ở đại viện chính là một cái tiểu bá vương, chỉ khi ở cùng Dịch Ngưng Phù, mới có thể chăm sóc cô ấy. Mọi thứ diễn ra vui vẻ cho đến một ngày cuối tuần, cô vẫn nhớ rõ rõ rành mạch, là thứ bảy ngày 30 tháng 11.
Nửa tháng trước cô cùng Dịch Ngưng Phù hẹn nhau đi biển. Vì vậy dù là dự báo thời tiết nói ngày hôm đó có khả năng trời mưa, cũng không có thể ngăn cản bước chân hai người, lúc đó bọn họ đều vẫn còn nhỏ không biết rằng khi trời mưa không thể ra biển chơi.
Mẹ Dịch vì có công chuyện nên gửi Dịch Thần Hi giao cho bảo mẫu cùng mẹ Ngưng Phù rồi mới đi, đưa hai đứa nhỏ đi chơi biển chỉ có bảo mẫu Dịch Thần Hi cùng mẹ Ngưng Phù.
Bởi vì trời mưa, bờ biển không có quá nhiều người. Nhưng hai đứa nhỏ vẫn chơi vui vẻ, ban đầu mẹ Dịch không đồng ý cho hai người đi chơi vào thời tiết này nhưng không lay chuyển được hai người, trừ Dịch Thần Hi thì Dịch Ngưng Phù cũng muốn đi, cuối cùng hết cách, chỉ có thể dặn dò vài câu không được tới gần biển, hẳn cũng không có vấn đề gì.
Khi bắt đầu đi, trời còn chưa mưa.
Thời điểm đến nơi trời mới bắt đầu có mưa nhỏ sau đó mưa càng ngày càng to, nước cũng dâng lên cao hơn.
Dịch Thần Hi cùng Dịch Ngưng Phù chơi trên bãi cát đến khi trời mưa cũng không muốn trở về, còn muốn xây hai cái lâu đài cát. Sau đó mẹ Dịch không còn cách nào khác, trực tiếp ôm Dịch Thần Hi lên, muốn mang hai đứa trở về.
Mưa cùng gió lớn đột nhiên đánh vào khiến ô cầm trong tay bị thổi bay đi. Một trận gió lớn thổi qua, mẹ Trương ôm Dịch Thần Hi bị gió thổi nên lảo đảo thân mình, để Dịch Thần Hi đứng vững "Tiểu Bảo có thể tự đứng không? Ngưng Phù còn ở phía sau cô quay lại đón bạn ấy đã nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.