Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 42:




01/06/20
Editor: Ji_en
"......"
Đến cuối cùng, Dịch Thần Hi cảm thấy mình bị dày vò như sắp chết tới nơi. Đàn ông cấm dục lâu, thật đáng sợ mà, đây lại còn là một người đàn ông có thể lực tốt như vậy.
——
Từng ngày trôi qua, Dịch Thần Hi đều ở phụ cận Juba, cô chụp rất nhiều hình ảnh, thể hiện rất rõ nét khung cảnh của Nam Sudan hiện tại, phối hợp ăn ý với Chu Ảnh, đem tin tức gửi về nước.
Thời hạn một năm cũng đã tới, Dịch Thần Hi cảm thấy mình vẫn chưa làm được gì, mà thời gian lại trôi qua hết rồi.
Thời gian Hạ Xuyên ở Nam Sudan bị kéo dài, bởi vì một số lý do đặc biệt, phải kéo dài thêm một năm. Tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng Dịch Thần Hi cũng đồng ý, chỉ cần anh bình an, cô có thể ở lại thêm một năm nữa.
Anh có nói với cô, tuy rằng có chút khái quát, nhưng cô vẫn hiểu cho anh vì đây là công việc của Hạ Xuyên.
Chu Ảnh ở được một năm rưỡi liền về nước, khoảng thời gian làm tình nguyện của cô ấy cũng kết thúc, làm tình nguyện viên nhiều năm như vậy, đi qua rất nhiều nơi, cũng đã nhìn thấu nhân sinh, thế nên phải về nước rồi, giải quyết những chuyện còn lại trong nước
Đến ngày Chu Ảnh sắp rời đi, Dịch Thần Hi không bất ngờ nhưng cảm thấy có chút khó chịu.
Khoảng thời gian trước, bọn họ mới vừa tới đội của Trình Nguyên Phong, hiện tại Chu Ảnh đi rồi, ở nơi này, cũng chỉ còn lại một tình nguyện viên là Dịch Thần Hi.
"Chu Ảnh, mình không nỡ xa cậu."
Chu Ảnh cười, duỗi tay ôm cô: "Cậu và Hạ Xuyên còn chưa đến nửa năm nữa, tớ chờ hai người các cậu về, đến lúc đó uống rượu mừng nhất định phải gọi cho tớ."
Dịch Thần Hi cong khóe miệng, cười khẽ: "Yên tâm, đến lúc đó người đầu tiên mình gọi điện chính là cậu."
"Được."
Hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần thập tử nhất sinh, cho nên tình cảm rất khăng khít. Ở Nam Sudan này, không thể nào bình an mãi mãi, lúc Chu Ảnh và Dịch Thần Hi đi ra ngoài, cũng gặp được không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng mỗi một lần như vậy, Hạ Xuyên đều có thể nhanh chóng tìm được và cứu cô ra.
Nghĩ đến chuyện quá khứ, Dịch Thần Hi nhìn Chu Ảnh cười nói: "Chúng ta đã cùng nhau trải qua ranh giới sự sống và cái chết."
Chu Ảnh cười không ngừng, vỗ bả vai Dịch Thần Hi nói: "Sau này tớ không ở đây, lúc cậu đi ra ngoài hỗ trợ nhớ chú ý an toàn, có đôi khi một bức ảnh không bằng tính mạng của bản thân biết chưa?"
"Yên tâm đi."
Sau khi Chu Ảnh rời đi, sinh hoạt của Dịch Thần Hi cũng không thay đổi quá lớn,ngoại trừ việc thỉnh thoảng nói chuyện với người ở ngoài, đúng là không có gì khác lắm, cũng may Chu Tinh Vũ bình thường cũng hay tìm Dịch Thần Hi nói chuyện, thế nên thời gian trôi qua quả thực rất nhanh.
Thời gian nháy mắt trôi qua, còn một tháng nữa thôi là tới ngày Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên rời khỏi nơi này.
Bên phía Hạ Xuyên không có nhiệm vụ, cũng không có bất kỳ mệnh lệnh mới nào, đương nhiên cũng có những quân nhân khác ở lại bảo vệ nơi này nhưng Hạ Xuyên muốn quay về, anh đã tới đây hai năm, cũng đến lúc nên trở về rồi.
Chu Tinh Vũ và Hạ Xuyên, còn có mười người khác nữa là những quân nhân đã ở lại nơi này hai năm.
Một năm trước có điều lệnh, những người còn lại đều đã trở về, vốn dĩ ban đầu là một năm, chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân đột nhiên xảy ra, khiến cho bọn họ phải ở lại hai năm, khi đội trở về, sẽ có một nhóm quân nhân duy trì hoà bình khác đến, tiếp tục bảo vệ Nam Sudan.
——
Càng đến gần lúc trở về, Dịch Thần Hi càng cảm thấy có chút bất an, nhưng loại bất an này, lại không biết diễn tả như thế nào. Tóm lại chính là cảm thấy không thoải mái, không thể nào an lòng được. Cô tự trấn an bản thân có lẽ vì mình quá kích động thôi.
Dù gì cũng đã ở đây gần hai năm, lâu rồi cô chưa gặp lại bạn bè mình.
Dịch Thần Hi đến Nam Sudan, gọi cho nhà không quá ba lần, hơn nữa mỗi một lần đều là gọi cho mẹ Dịch, còn ba Dịch cô chưa hề gọi lần nào, tuy rằng có một số việc, theo thời gian sẽ phai mờ, nhưng trong đáy lòng cô, vẫn chưa thể quên được ngày ấy, cô cần thêm thời gian để xóa nhòa cái tát kia, cũng quên đi những chuyện quá khứ.
Noãn Noãn gọi đến không ít lần, Dịch Thần Hi còn thương lượng với Hạ Xuyên một chút, khi trở về việc đầu tiên cô muốn làm đó chính là đi gặp Noãn Noãn, Hạ Xuyên cũng đồng ý.
Nháy mắt, nhóm Dịch Thần Hi chỉ còn một ngày cuối cùng, qua 24 giờ ngày hôm nay, bọn họ đã đến đây được hai năm, hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, cần phải trở về.
Buổi tối, bởi vì bọn họ phải đi về, cho nên những quân nhân còn ở lại, cố ý tổ chức một bữa tiệc chia tay, nhìn những nụ cười trên mặt họ, Dịch Thần Hi không tự chủ được lấy camera treo trên cổ, chụp lại toàn bộ khung cảnh này.
Gương mặt tươi cười hạnh phúc ấy của bọn họ đều được lưu lại trong camera, tấm hình này tuy không có gì nổi bật, chỉ là khuôn mặt của những quân nhân bình thường. Nhưng đây là kỉ niệm của bọn họ, bữa tiệc tối nay kéo dài đến 11 giờ, mọi người mới nhớ ra ngày mai phải ra sân bay sớm, thế nên chuẩn bị tan tiệc.
Tuy nói là tan, nhưng mọi người vẫn chưa rời đi, người dân tị nạn ở khu phụ cận đều đến đây để chúc mừng.
Có rất nhiều người bên cạnh Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi vẫn luôn yên lặng đứng cạnh anh, nói chuyện phiếm với một người phụ nữ địa phương, tới nơi này hai năm, cô cũng học được chút ngôn ngữ.
11 giờ 50, còn có mười phút, nhiệm vụ nhóm Hạ Xuyên sẽ hoàn thành thành công, hiện tại, Chu Tinh Vũ và Hạ Xuyên đứng chung một chỗ, tiếp nhận sự trêu chọc của mấy quân nhân khác: "Đội trưởng, khi nào về em sẽ tìm anh uống rượu."
Hạ Xuyên cười: "Hoan nghênh, sau khi trở về chúng ta sẽ gặp lại."
Chu Tinh Vũ kêu một tiếng: "Vì sao không tìm tôi?"
Người nọ ghét bỏ nói: "Tìm cậu làm gì, cậu có thể mời tụi tôi ăn bữa tiệc lớn sao, chúng tôi là muốn uống rượu mừng của đội trưởng đấy, cậu có hiểu hay không!"
Vài người cười phá lên, Hạ Xuyên cũng tiếp nhận trêu chọc của mọi người, những lời bọn họ vừa nói, Hạ Xuyên nhất định có thể thực hiện được.
Đột nhiên, bầu trời vốn dĩ đen như mực, lại xuất hiện một vài máy bay trực thăng, ban đầu khoảng cách khá xa, không ai chú ý, phía Dịch Thần Hi tương đối an tĩnh, cho nên cô là người đầu tiên phát hiện ra, đột nhiên, cô cảm thấy kì lạ, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn thấy trực thăng bay càng lúc càng thấp, thậm chí áp sát mặt đất, cô hướng về phía Hạ Xuyên hô: "Hạ Xuyên."
Âm thanh trong trẻo phát ra, rất nhiều thứ màu đen cũng được thả xuống, tiếng thót chói tai vang lên cùng lúc với giọng của Dịch Thần Hi....Nháy mắt, bầu trời vốn đen nghịt, lại có thêm một loạt tia sáng.
Mọi người vốn chuẩn bị tản ra, lại khẩn cấp đề phòng lần nữa.
Trên không trung bom được thả xuống không ngừng, hướng về phía mặt đất phá huỷ, Dịch Thần Hi bị người phụ nữ bên cạnh lôi đi.Cô nghe âm thanh kia càng lúc càng gần, sự sợ hãi trong lòng dần tăng lên.
Khói lửa lan tỏa, đột nhiên, trong không trung có âm thanh lượn vòng, giống như xẹt qua trên đầu. Bom đạn trên không trung bay vèo vèo, liên tục không ngừng rơi vào nơi đóng quân, đạn bắn khắp nơi, tiếng gầm rú thật lớn, trong nhất thời hiện trường trở nên thật hỗn độn.
Dịch Thần Hi bị người phụ nữ trước mặt đè nặng, người cô không thể động đậy, có đám cháy cách đó không xa, nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ hoảng loạn bỏ trốn. Cô giãy giụa muốn đứng lên, nhưng bị người phụ nữ vừa mới nói chuyện hung hăng đè nặng, ở trong góc, muốn đứng lên, lại tiếp tục bị đè nặng.
Dịch Thần Hi nóng nảy, trong lúc nhất thời quên mất dùng ngôn ngữ địa phương nói chuyện, chỉ lo lắng nói: "Cô buông tôi ra, tôi muốn ra ngoài."
"Bạn trai tôi ở bên kia."
"Cô buông tôi ra, không cần đè tôi như vậy."
Tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, đột nhiên, Dịch Thần Hi nhìn, híp mắt, cô mơ mơ màng màng, giống như còn nghe được âm thanh Hạ Xuyên gọi mình.
Chiến tranh ở trong phút chốc xảy ra.
Tại nơi này, chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng quy mô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Dịch Thần Hi nhìn thấy. toàn bộ cơ thể cô đều run rẩy...... Không phải là ngày cuối cùng sao, bọn họ sắp trở về rồi, nhưng vì sao...... Trong đêm cuối cùng, lại xảy ra loại chuyện này chứ.
Cô đưa mắt nhìn những gương mặt quen thuộc, hiện lên trong ánh lửa, trong ánh mắt cô còn mang theo tia hi vọng, nhưng bọn họ đều nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Mấy ngày hôm trước, quân chinh phủ cùng phe đối địch đã bắt đầu xảy ra xung đột kịch liệt bằng vũ trang, thật ra mọi người đều biết, chiến tranh có khả năng sẽ xảy ra lần nữa, nhưng không ai nghĩ rằng, phe đối địch lại chọn quân doanh của quân đội Trung Quốc làm nơi phát động chiến tranh.
Tiếng súng nổi lên bốn phía, lửa đạn liên tục, khung cảnh ấy cô hoàn toàn không dám nhớ lại.
Miệng cô bị che lại, không cho phát ra một âm thanh nào, âm thanh khủng bố còn chưa kết thúc, cho đến một lúc sau, đạn pháo trên không trung mới dừng lại, nhưng trên mặt đất lại hỗn loạn vô cùng.
Quân doanh bị tấn công, còn có không ít người dân tị nạn ở địa phương bị thương, trong đó có hai quân nhân cũng bị bom đánh phía sau lưng, máu thịt lẫn lộn.
Biểu cảm Hạ Xuyên nghiêm túc, đầu tiên tập hợp những người bị thương lại với nhau, chữa trị từng bước một.
Nháy mắt Dịch Thần Hi được người phụ nữ kia buông ra, liền chạy về phía Hạ Xuyên: "Anh có bị thương không?"
Hạ Xuyên nhìn cô chăm chú từ trên xuống dưới, thấy cô bình an không có việc gì, duỗi tay xoa tóc cô: "Anh không sao, em hỗ trợ xử lý những người bị thương một chút nhé, anh liên lạc với cấp trên."
Dịch Thần Hi run rẩy cả người, tay cô run lên, nghẹn ngào trả lời: "Vâng."
Cả đêm nay, mọi việc đều thay đổi quá bất ngờ, mới vừa vui vẻ đấy vậy mà bầu không khí tang thương lại đột ngột xuất hiện.
Dịch Thần Hi ngồi xổm trước một đứa trẻ, băng bó cho em ấy, bé trai bị dọa khóc, một đôi mắt to đẫm nước mắt, ngơ ngẩn nhìn Dịch Thần Hi. Tuy cô cũng khó chịu, nhưng nhìn cánh tay đứa trẻ bị bom cắm vào, máu chảy đầm đìa, nhắm mắt lại, cô mới gọi bác sĩ lại đây xử lý.
Đêm nay là một đêm vừa bất thường vừa bất ổn.
Cho đến khi ánh nắng ngày mai hiện lên, mọi thứ mới trở lại sự yên lặng như ban đầu.
——
Dịch Thần Hi không ngủ cả một đêm, nhưng tinh thần vẫn còn tốt. Khi Hạ Xuyên lại đây, cô giật mình ngốc một lát, mới ngước mắt nhìn anh: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Bảo." Hạ Xuyên ngừng một chút, nhíu mày nói: "Anh đưa em ra sân bay."
"Khoan đã." Dịch Thần Hi nhìn anh: "Sao lại đưa em ra sân bay? Vậy còn anh thì sao?"
Hạ Xuyên mím môi, trầm giọng nói: "Tạm thời anh chưa thể quay về, sau khi xử lý tốt mọi chuyện ở đây, anh sẽ trở về."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, khó tin nói: "Cấp trên có điều lệnh xuống ạ?"
"Không có."
"Vậy vì sao anh không đi?" Dịch Thần Hi hiểu lý do nhưng không thể chấp nhận được: "Mấy hôm trước anh còn nói với em, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện  gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau trở về, nhưng bây giờ thì sao!" Nói xong câu cuối cùng, Dịch Thần Hi có chút nóng giận.
Hạ Xuyên còn muốn nói gì nữa, Chu Tinh Vũ đã nhanh chóng chạy tới, nhẹ giọng nói: "Đội trưởng, có điện thoại."
"Đến ngay." Anh nhìn Dịch Thần Hi: "Anh đi nghe điện thoại sau đó lại nói chuyện với em."
Sau khi nhận cuộc điện thoại, cả một ngày hôm ấy, Dịch Thần Hi vẫn chưa gặp lại Hạ Xuyên.
Bom đạn tối qua chỉ là mới bắt đầu, sáng hôm nay, cuộc chiến giữa quân đội của chính phủ và phe đối địch đã tiến thêm một bước, tất cả mọi loại hình vũ khí đều được đưa ra chiến đấu. Nhóm Hạ Xuyên nhận được nhiệm vụ, phân chia bảo vệ dân tị nạn nơi đóng quân.
Suốt cả ngày, Dịch Thần Hi vẫn không nhìn thấy Hạ Xuyên.
Mà những âm thanh đó, vẫn vang lên không ngừng. Cô không rời đi, cuối cùng Hạ Xuyên đành phải sắp xếp người đưa cô ra sân bay, nhưng cô không yên lòng. Vẫn ở lại nơi này.
- -------
Phía Hạ Xuyên, bên cạnh việc phải bảo vệ dân tị nạn, còn cần ứng phó với vũ khí hạng nặng của nhóm quân nhân khác.
Đột nhiên, một tiếng vang lớn, Hạ Xuyên đứng ở phía sau bọn họ, mà sau anh, còn có hai đồng đội đang canh giữ ở nơi ấy, Hạ Xuyên hét lên: "Chạy mau!"
Nhưng lại không kịp.
Bọn họ gồm người và xe, đều bị đánh trúng, cả người nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Hạ Xuyên ở cạnh Chu Tinh Vũ, cũng bị đánh bay lên. Bị bụi đất chôn ở phía dưới. Một lúc sau, Hạ Xuyên mới giật giật cơ thể, đầu óc anh mơ hồ, sau trận nổ kia, tuy không chết, nhưng phía sau lưng lại bị đánh đến không thể phân biệt đau là máu, đau là thịt...... Quần áo hoàn toàn rách nát, dính sát vào vết thương sau lưng, khiến cho không ai dám nhìn.
Nhưng anh cũng không để ý, bò về phía Chu Tinh Vũ đào cậu ta ra, Chu Tinh Vũ tỉnh lại, cười khổ một tiếng: "Đội trưởng, em cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi."
"Nói nhảm!" Hạ Xuyên hít sâu một hơi, dìu cậu ta chạy trốn về hướng bên kia: "Chỉ cần tôi còn sống, sẽ bảo vệ các cậu bình an trở về."
Chu Tinh Vũ hoa mắt chóng mặt, nghe vậy cười: "Em tin đội trưởng."
Tiếng súng càng thêm dày đặc, Hạ Xuyên và Chu Tinh Vũ duy trì cảnh giác, chờ đợi cứu viện.Địch nhân càng ngày càng nhiều, hai người đều trong trạng thái không tốt, cho đến khi...... Đồng đội của bọn họ tới rồi mới cùng nhau tham gia chiến đấu.
Tiếng súng liên tục, Hạ Xuyên và Chu Tinh Vũ phối hợp ăn ý, bắn chết những kẻ địch chạy về hướng này. Sứ mệnh của bọn họ là bảo vệ dân tị nạn, nhưng ở đây mọi người đều chạy loạn, họ chỉ có thể cố gắng bắn né người dân.
Đột nhiên, Chu Tinh Vũ hô to: "Đội trưởng, chú ý!"
"Phanh" một tiếng, Chu Tinh Vũ nhìn viên đạn xuyên qua, tiến vào thân thể Hạ Xuyên...... Hạ Xuyên ngã xuống.
Chu Tinh Vũ sửng sốt, nhìn người vừa bắn Hạ Xuyên bỏ chạy, cậu ta không hề chần chừ mà nả súng liên tục về phía người kia, trong miệng nói không ngừng: "Mẹ nó, mày dám bắn đội trưởng!"
"Mẹ kiếp, hôm nay nếu tao không giết hết tụi mày thì tao sẽ quỳ dưới chân cả lũ chúng mày."
......
Chu Tinh Vũ không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa rồi, chiến trường ngày càng kịch liệt.
Ba phút sau, nhân viên cứu viện tới...... Hạ Xuyên cùng một đồng đội bị thương khác đều được nâng lên xe cứu thương.
——
Một ngày sau, Dịch Thần Hi đã đứng chờ bên ngoài phòng phẫu thuật cả một ngày, hai ngày hai đêm rồi cô không được chợp mắt, đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng, vị trí bị thương lần này của Hạ Xuyên còn nguy hiểm hơn lần bị bắn đầu tiên, gần trái tim.
Chu Tinh Vũ và Dịch Thần Hi ngồi cùng nhau, cậu ta kể lại hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó cho cô, Dịch Thần Hi không nói một lời.
Vì cứu một đứa trẻ tị nạn đang chạy ra ngoài, anh lại để bản thân lâm vào tình cảnh này thêm một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.