Long Đồ Án

Chương 279: Tà với Sát




Âm Dương điện này khiến đám người Triển Chiêu rất hiếu kỳ, vì vậy, Âu Dương Thiếu Chinh liền bày ra một tờ bản đồ nhà dân thật lớn của Khai Phong thành lên trên bàn.
Địa lý thông quả nhiên không hổ danh chút nào, Triệu Trinh cũng đã sớm đề cập qua với Triệu Phổ, nếu như Tây Bắc đã yên ổn hai năm liền, vậy liền đem Âu Dương Thiếu Chinh cho hắn đi! Hắn muốn Âu Dương ở lại Khai Phong Phủ thống lĩnh toàn bộ binh mã Hoàng thành cũng các quân binh khu Trung bộ. Tiền đồ lớn như thế, đương nhiên là Triệu Phổ đồng ý rồi, vì vậy, mấy năm gần đây Âu Dương đã vẽ bản đồ Khai Phong Phủ hết sức rõ ràng.
Công Tôn nhấc tay áo, lấy ra một cái bát quái đồ.
Tất cả mọi người cũng kinh ngạc mà nhìn Công Tôn.
Bát Vương gia nhịn không được hỏi: “Công Tôn tiên sinh cũng tinh thông thuật phong thủy sao?”
“Hiểu sơ qua mà thôi.” Công Tôn còn rất khiêm tốn.
Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh cười híp mắt nói: “Trước kia phụ thân có học qua cùng một lão thần tiên, người của thôn chúng cháu mỗi lần cần phải sửa nhà hay sang mộ, bắc cầu đều mời phụ thân xem qua cho.”
“Nga ….” Mọi người lại một lần nữa cảm khái, không hổ danh bác học đa tài a! Ngoại trừ công phu ra, đúng là cái gì cũng không thể làm khó hắn được.
Công Tôn đặt bát quái đồ ở giữa thành Khai Phong, sau đó cầm hai hộp cờ đến. Hắn đặt những con cờ trắng ở những vị trí khác nhau, sau đó dùng không ít dây đỏ, ngăn những con cờ màu trắng ấy lại …. Bày xong một trận, Công Tôn đặt xuống một con cờ đen tại vị trí giao nhau của dây đỏ.
Cứ như vậy qua nửa canh giờ, Công Tôn cũng đặt tổng cộng trên bản vẽ năm con cờ đen.
Sau đó, hắn thu lại tất cả các con cờ trắng cùng dây đỏ, chỉ còn lại năm con cờ đen mà thôi, mở cờ đen ra, chỉ có hai nơi là không có tòa nhà nào, Công Tôn cũng thu lại hai viên đó, chỉ còn lại ba viên, trong đó có một viên là miếu tránh mưa, Công Tôn cũng thu lại, cuối cùng, chỉ còn lại hai viên.
Công Tôn dùng mực đỏ khoanh tròn hai vị trí còn lại, nói: “Toàn bộ thành Khai Phong chỉ có hai toàn nhà này là ở vào chỗ âm dương tương giao mà thôi.”
Mọi người vừa mới cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai nơi đó đều là nhà bỏ hoang, một cái ở thành Tây, cái còn lại ở gần Thái học viện.
Bao Chửng trầm mặc hồi lâu, cũng than: “Công Tôn tiên sinh đích thực là kỳ tài.”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Bao Chửng chỉ vào tòa nhà ở Thành Tây nói: “Khuất Trọng Viễn có thể nổi danh đương thời, chủ yếu cũng không hẳn là do thơ văn của hắn, mà chính là vì hắn rất thông hiểu về phong thủy. Năm đó hắn cũng từng nói qua, cả thành Khai Phong, nơi có thể dùng làm Âm Dương điện cũng chỉ có hai tòa nhà, một cái ở nơi này, một cái khác vì quá gần Thái học viện cho nên hắn không muốn dùng. Năm đó, hắn mất tích chính là ở tòa nhà này, đến tận bây giờ, tòa nhà này vẫn bị niêm phong.”
Tất cả mọi người cùng thiêu mi.
“Vậy tối nay chúng ta hành động đi?” Triển Chiêu hưng trí bừng bừng muốn thử: “Dùng chỗ kia đi, thế nào?”
“Âm Dương điện nếu đã dùng một lần rồi thì không thể dùng lại.” Bao Đại nhân chỉ chỉ chỗ gần Thái học viện kia: “Chỉ có thể dùng chỗ này!”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, chuẩn bị thật tốt để tối nay hành động, Bát Vương gia ở bên cạnh cũng nhắc nhở: “Đừng quên, tối nay Hoàng cung thiết yến đó!”
Mọi người cùng bĩu môi —– Mất cả hứng!
“Không lo.” Bát Vương gia cười cười: “Tiệc trong cung cũng không kéo dài đến nửa đêm, chờ ăn xong rồi đi là được.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu —— Cũng đúng.
Triệu Phổ tăng thêm nhân mã tuần thành ban đêm, Bao Đại nhân cũng tăng nhân thủ tuần thành, tất cả mọi người đều dùng tên lệnh, vừa phát hiện hành tung của Qủy diện nhân liền phóng tên thông báo cho những người khác.
…………………
Dù sao thì mọi người cũng mới trở về nhà mà thôi, cũng cần phải thu dọn một chút, cho nên mỗi người đều đi làm chuyện của mình.
Triệu Lan giữ chặt Tiểu Tứ Tử không chịu thả, muốn cùng chơi với bé, Vương Kỳ cùng Âu Dương Thuần Hoa rất tò mò mà đi thăm quan Khai Phong Phủ, mấy người này rất nhanh chóng đã thân với Bao Duyên.
Lúc lên đèn, Bàng Dục liền chạy đến.
An Lạc Hầu đương nhiên là không có tay không chạy đến rồi, trong tay hắn ôm một đống đồ lớn, cũng không biết là cái gì.
Triệu Lan vừa mới thấy Bàng Dục tới, liền chạy sang: “Lấy được không?”
Bàn về bối phận, Bàng Dục là đệ đệ của Đường tẩu Triệu Lan, tuổi lớn hơn Triệu Lan, cũng có thể coi như là ca ca nàng, Triệu Lan rất thân thiết với Bàng phi, đương nhiên là hai người rất thân thiết rồi. Mấy người khác cũng quen biết nhau, Âu Dương Thuần Hoa cùng Vương Kỳ vốn dĩ nhìn Bàng Dục rất không thuận mắt, luôn cảm thấy hắn là tên nhị thế tổ hoang đàng lại vô học. Nhưng kể từ khi Bàng Dục sửa đổi, hai người cũng dần dần thân thiết, thật ra thì Bàng Dục cũng rất dễ gần, so với mấy vị công chúa công tử văn tư nhã nhặn này, Bàng Dục càng thêm thạo đời cùng hoạt bát hơn.
Theo cách nói của Bao Đại nhân, đừng có xem thường Bàng Dục chứ, hắn không có giỏi thơ từ ca phú, văn chương lưu loát, thế nhưng cũng không có ngốc nghếch, ngược lại rất tinh ranh, cả đám thư sinh kia hợp lại có thể nói làm thơ viết văn vô địch thiên hạ, thế nhưng Tiểu Hầu gia này chỉ cần vài lời cũng có thể lừa cho bọn họ đầu óc quay vòng rồi.
“Tìm được, có điều cũng không biết có phải là thứ các ngươi muốn hay không nữa.” Bàng Dục đem cả một bao đồ lớn kia đặt lên thạch bàn.
Triệu Lan mở bọc ra, tất cả mọi người cùng tò mò kéo sang đây nhìn, chỉ thấy thứ mà Bàng Dục mang đến có đến cả trăm cái mặt nạ quỷ.
Tất cả mọi người cùng thiêu mi ——- Chuyện này mà Bàng Dục cũng có thể làm được.
“Ta cho thủ hạ tìm toàn bộ mặt nạ quỷ ở Khai Phong Phủ đến.” Tiểu Hầu gia hỏi Triệu Lan: “Có cái mà các ngươi thấy không?”
Triệu Lan, Thuần Hoa cùng Vương kỳ cùng nhau lật tìm.
Lúc này, Bao Đại nhân đột nhiên đưa tay ra chỉ một cái trong số đó, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Triệu Lan cùng Thuần Hoa đồng thanh nói: “Có chút giống cái này!”
Vương Kỳ cũng gật đầu: “Ân! Thế nhưng cái đó màu trắng, cái này màu xanh lá.”
“Cái kia còn tà khí hơn một ít nữa.” Bao Đại nhân cũng nói.
Bát Vương gia gật đầu một cái: “Ân, cái cằm cũng vểnh hơn một ít.”
Vừa nói, năm người vừa ngẩng đầu lên nhìn nhau một chút.
Triệu Lan kinh ngạc: “Hoàng thúc, Bao Đại nhân, chắc không phải chúng ta thấy cùng một cái đó chứ?”
“Có cảm giác như vậy không?” Bao Đại nhân cùng Thuần Hoa lại đồng thanh hỏi, hai bên lại nhìn nhau một cái, Bao Đại nhân bảo Bao Duyên vào trong thư phòng của hắn, từ ngăn kéo bên trái thư án, cầm một cái hộp ra.
Bao Duyên chạ đến thư phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm cái hộp ra rồi.
Bao Đại nhân mở cái hộp ra, rút ra một cuộn giấy, bày trên bàn, hỏi: “Có phải cái này không?”
Chỉ thấy trên mặt giấy có vẽ một cái mặt nạ.
“Đúng a!” Ba hài tử cùng gật đầu.
Nghe đến đó, tất cả mọi người cùng có chút nghi ngờ —— Lúc Bao Đại nhân ở Thái học viện, nói ít ra thì cũng phải hai mươi năm trước rồi đi? Tại sao hơn hai mươi năm sau rồi lại chạy ra một cái mặt nạ quỷ giống nhau như đúc đây?
Bàng Dục cầm bức tranh kia nhìn qua một chút, nói: “Ngày mai ta sẽ gọi người đi tìm thử xem có hay không đi.”
“Vậy làm phiền tiểu Hầu gia rồi.” Bao Đại nhân vừa nói vừa cầm cái mặt lạ màu xanh lá, nghiêm túc nhìn, hình như còn có chút nghi ngờ.
“Đại nhân?” Triển Chiêu thấy Bao Đại nhân rơi vào trầm tư liền hỏi: “Mặt nạ này làm sao vậy?”
Bao Đại nhân nói: “Vẫn luôn cảm thấy, có cảm giác rất giống, mặc dù cũng có chút khác nhau….”
Bát Vương gia cũng nhìn một chút, đưa tay cầm lên chiếc mặt nạ đưa cho Đa La, để hắn đeo lên đi về phía trước mấy bước, sau đó lại liếc mắt quay lại nhìn một cái.
Đa La đeo mặt nạ lên, quay đầu lại nhìn mọi người một cái.
Lông mày Bao Đại nhân cũng nhíu lại, Bát Vương gia ở bên cạnh vẻ mặt cũng kinh hoảng: “Qủa thực là …..”
“Là cái gì a?” Triệu Lan hình như hoàn toàn không nhìn ra khác thường gì.
Thuần Hoa cùng Vương Kỳ cũng không rõ, nhìn Bao Đại nhân cùng Bát vương.
“Cảm giác giống nhau, rất tà khí ….” Bao Chửng lẩm bẩm, hỏi ba người: “Các ngươi ngày đó nhìn thấy Qủy diện nhân đó chạy ra, không có cảm giác này sao?”
Triệu Lan gãi đầu, nhìn Thuần Hoa cùng Vương Kỳ, ba người cùng lắc đầu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Lan: “Những thị vệ ngày đó cũng có ở đó là ai?”
“Nga, ngày đó Ca Thanh có đi cùng ta …” Triệu Lan bĩu môi: “Ta bảo hắn đi bắt quỷ diện nhân kia, hắn lại đi ngăn không cho ta vào trong tòa nhà đó.”
Triển Chiêu cùng Đa La đều thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Ca Thanh đâu rồi?”
“Hẳn là ở trong cung đi, hôm nay mở tiệc, xem ra hắn lại bận rộn rồi.” Triệu Lan trả lời.
Đa La chạy vào trong cung một chuyến, chỉ lát sau liền mang đến một thị vệ trẻ tuổi da ngăm đen, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, trong tay em cầm một thanh đao màu đen, vừa mới vào cửa đã chào mọi người một cái, rất có lễ độ.
Tại chỗ này có không ít cao thủ, nhìn hắn một cái cũng biết được người này công phu cực tốt, tâm nói ——- Bên người Triệu Trinh thật là có không ít cao thủ a.
Mặt khác, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm thanh đao trên tay hắn một hồi, cảm thấy có chút quen mắt —— Đao này nhìn thấy ở đâu rồi a?
“Ngươi nhìn một chút.” Triển Chiêu đưa cái mặt nạ mà Bao Đại nhân chọn ra đưa cho Ca Thanh: “Mặt nạ mà Qủy diện nhân đêm hôm đó đeo, có cảm giác giống cái này không?”
Ca Thanh liếc mắt nhìn một chút, lắc đầu: “Cái đó có màu trắng, cái này tuy nhìn hung dữ hơn một chút nhưng không có tà khí như vậy.”
“Vậy thì bức vẽ này thì sao?” Triển Chiêu lại đưa bức họa của Bao Đại nhân cho hắn nhìn.
Ca Thanh khẽ cau mày quan sát, lắc đầu: “Dáng vẻ tương tự, thế nhưng bức họa này nhìn tà ác hơn.”
Triệu Lan, Thuần Hoa cùng Vương Kỳ quay ngoắt đầu lại hỏi: “Cái này mà cũng nhìn ra được?”
Âu Dương Thiếu Chinh bất đắc dĩ vỗ đầu Thuần Hoa một cái: “Ngươi là tên thư ngốc a, đọc ít sách thôi học thêm chút công phu đi, một chút tri giác của người luyện võ cũng không có!”
Thuần Hoa gãi đầu.
Ca Thanh trả lời xong vấn đề rồi, lại thấy được Bạch Ngọc Đường, liền chắp tay với hắn: “Tôn sư thúc tổ.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, giật mình: “Ngươi là người phái Thiên Sơn?”
“Đúng vậy.” Ca Thanh gật đầu: “Năm mười ba tuổi may mắn được Thiên Tôn tứ đao.”
Vừa nói còn vừa có chút xấu hổ: “Thiên Tôn …. Lão nhân gia có khỏe không a?”
“Rất khỏe.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đồng thời cũng nghĩ tới, Thiên Tôn cũng đã từng nói qua với hắn, lúc đi dạo một vòng trên Thiên Sơn từng thấy một thiếu niên rất thú vị, vì vậy cho hắn cây đao.
Mọi người cũng kinh ngạc, lại được Thiên Tôn tứ đao.
Triệu Phổ giới thiệu một chút: “Ca Thanh cũng là hậu nhân danh môn, gia gia hắn chính là Lão tướng quân Ca Nguyên.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu ——- Nga …. Quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử a.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm khái, đồ đệ phái Thiên Sơn cũng đủ đông a, ngay cả đại nội thị vệ cũng có nữa.
“Ngươi có thấy Qủy diện nhân kia chứ?” Triển Chiêu hỏi.
“Có.” Ca Thanh gật đầu.
“Tại sao không bắt hắn lại?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Không đủ người.” Ca Thanh thành thật nói: “Lúc đó ta phải bảo vệ công chúa, ta vừa đi nhất định nàng sẽ chạy vào trong Âm Dương trạch đó ngay.”
Mọi người yên lặng nhìn Triệu Lan một cái.
Triệu Lan híp mắt liếc Ca Thanh, nhìn bộ dáng có vẻ rất không phục.
“Hơn nữa.” Ca Thanh nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta cũng không chắc có thể thắng hắn.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, cũng hiểu được đó chính là biểu hiện thông minh nhất, hỏi: “Có nhìn ra công phu không?”
“Ân …. Khinh công vô cùng lạ.” Ca Thanh lắc đầu một cái: “Trước kia ta chưa từng thấy qua, sát khí cũng rất nặng, hơn nữa ….”
Tất cả mọi người cùng nhìn hắn, cảm thấy được người trẻ tuổi này rất chững chạc cũng rất cẩn thận, chỉ trong nháy mắt mà quan sát được nhiều như thế.
“Hình như hắn có chút bả.” Ca Thanh trả lời.
“Cái gì?” Bao Đại nhân sửng sốt.
Mọi người cũng cau mày.
“Có bả sao?” Triệu Lan tò mò hỏi.
Vương Kỳ cũng sờ cằm cau mày.
Thuần Hoa ngửa mặt nghĩ, lúc đó Qủy diện nhân kia có dừng lại một chút, sau đó đã nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm rồi, có bả chân sao? Được Ca Thanh nhắc như vậy, nghĩ lại quả thực thấy động tác của hắn cũng không có tự nhiên thanh thoát lắm.
“Ngươi xác định chứ?” Triển Chiêu hỏi.
“Cũng không dám chắc chắn lắm, chỉ là cảm giác như là bả chân mà thôi.” Ca Thanh bất đắc dĩ: “Sát khí của hắn lúc đó cũng khiến ta có chút lo lắng.”
“Ý ngươi là, có sát khí nhưng không có tà khí?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ân.” Ca Thanh gật đầu: “Giống như hắn đã giết rất nhiều người rồi, hoặc là rất muốn giết nhiều người vậy, cảm giác rất nguy hiểm.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, đây chính là trực giác của người luyện võ, đồng thời, mọi người cũng có chút không hiểu được …. Một người đi vào, một quỷ đi ra, con quỷ đó lại còn bị bả chân nữa, lại nhớ đến chuyện của Khuất Trọng Viễn năm đó cũng bị bả, chẳng lẽ hai mươi năm sau hắn mới chạy ra sao?
“Sách ….” Triệu Phổ cau mày: “Có chút phức tạp.” Vừa nói vừa hỏi Giả Ảnh: “Tình hình cùng bối cảnh của Kiều Hâm thế nào?”
Giả Ảnh được người ta gọi là Bao Tá Thính, Vạn sự thông, chuyện của toàn Hoàng thành này gần như hắn đều biết hết, liền trả lời: “Kiều Hâm là hình bộ thượng thư, chức quan cũng không phải lớn lắm, bình thường hắn đều rất chỉn chu, trong nhà có một thê tử, ân ái hai mươi năm, con cái cũng chỉ có một nhi nữ. Về những phương diện khác cũng chưa từng nghe qua hắn có bất cứ hành động tắc trách nào. Bối cảnh sao, hắn là người Khai Phong Phủ, đúng rồi …. Hắn là văn quan, cũng từng là thái học sinh một thời.”
“Đi điều tra thêm một chút.” Triệu Phổ phân phó mấy ảnh vệ: “Tra rõ ràng chút.”
“Vâng.” Đám ảnh vệ giải tán, những người khác cũng vào Hoàng cung dự tiệc.
Ca Thanh cũng trở về, trước khi đi, hắn còn đỏ mặt hỏi Bạch Ngọc Đường: “Thiên …. Thiên Tôn có tới không?”
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười, nói: “Mấy ngày nữa hẳn sẽ tới.”
“Nga!” Ca Thanh hình như rất mong đợi: “Vậy …. Người tới, có thể …. Nói cho ta biết …. Được… được chứ?”
Triển Chiêu thấy hắn khá thành thật, hình như cứ căng thẳng sẽ nói lắp, co nên liền nói: “Thiên Tôn nhất định sẽ gọi ngươi đến uống trà.”
“Được!” Ca Thanh khuôn mặt đỏ bừng mà gật đầu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường khoanh tay lắc đầu, sư phụ hắn lúc không nói gì mà đứng trên đỉnh Thiên Sơn, nhìn chẳng khác nào trích tiên, khiến cho một đám đệ tử Thiên Sơn coi hắn như thần minh mà cung phụng, sùng bái đến vậy. Nếu như thực sự có cơ hội tiếp xúc nhiều, Bạch Ngọc Đường quả thực rất mong đợi đám đệ tử phái Thiên Sơn có thể thấy được cái dáng vẻ nhị hóa của hắn, không biết lúc đó sẽ có biểu hiện gì nữa đậy.
Sau đó, mọi người cùng đi bộ vào Hoàng cung dự tiệc.
Trên đường lớn Khai Phong Phủ vẫn cứ náo nhiệt như cũ, trời càng tối còn càng náo nhiệt hơn, đèn đuốc cũng sáng trưng nữa.
Mọi người cũng từ tốn đi.
Đám thanh niên trẻ tuổi như bọn Triệu Lan đương nhiên sẽ không kề cận Bao Đại nhân hoặc Bát Vương gia, cũng không có kề cận đám Đại tướng quân Triệu Phổ, Âu Dương cùng Trâu Lương, cũng không có dính lấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mấy vị giang hồ hào kiệt này, mà là quấn lấy Công Tôn.
Công Tôn tài cao lại là thần y, theo cách nói của Triệu Phổ, hắn chính là thần tượng cấp bậc lãnh tụ của đám thư ngốc, đương nhiên rất nhanh chóng hắn đã trở thành thần tượng của ba thái học sinh kia, cộng thêm cả Bao Duyên nữa, cả đám cứ bám lấy hắn hỏi tới hỏi lui.
Triệu Phổ một tay ôm Tiểu Tứ Tử, hai người hình như cùng ăn hồ lô đường, vừa định quay đầu lại nhìn thì đã thấy …. Thư ngốc bị một đám thư ngốc vây quanh!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng song song đi ở phía sau, nhìn một đám người đang hò hét phía trước, một đám thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tụ lại một chỗ, đột nhiên cảm thấy sinh khí bừng bừng.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu hình như nhớ ra gì đó, nói với Bạch Ngọc Đường: “Vừa rồi ta mới hỏi bọn Thuần Hoa, bọn họ nói Thạch Diệp đều ở lại ký túc của Thái học viện, căn bản không giao tiếp bên ngoài, hắn lại là người vùng khác đến, cũng không có bằng hữu gì ở Khai Phong Phủ, bằng hữu đều là đồng học ở Thái học viện. Mặt khác, ký túc học viện cũng rất lớn, rượu cũng là mua ở trong đó.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, hơi nhíu mi lại: “Ý là …. Người có thể nói cho hắn về phương pháp dùng Âm Dương điện này, cũng chỉ có thể là người ở trong học viện?”
Triển Chiêu khoanh tay: “Nhnwg mà trong đó ngoại trừ mấy phu tử ra thì đều là thanh thiếu niên trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì sao có thể biết bài đồng dao đó được?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đúng là có lý.
Lúc này, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đi phía trước đứng lại đợi hai người.
Hai người tiến lên đi cùng hắn, hỏi: “Thế nào?”
“Nga.” Dường như Triệu Phổ cả đường đi cũng đang cân nhắc chuyện này đây, nói: “Ta chỉ tò mò là tại sao lại dùng Âm Dương điện? Hơn nữa …. Tên thư sinh Thạch Diệp kia đã đi đâu rồi? Bốc hơi sao?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cau mày, ai cũng biết bây giờ người của Khai Phong Phủ đã về cả, đại quân của Triệu Phổ cũng ở đây, nếu như đã phong tỏa toàn bộ Khai Phong Phủ, cho dù là quỷ cũng không thể trốn thoát. Lúc này lại nhảy ra một cái Qủy diện nhân, nói không chừng sẽ bị bại lộ, rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ, và có mục đích gì mà phải mạo hiểm đến thế này?
Ba người vừa lẩm bẩm vừa đi, lúc này Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ đột nhiên dùng bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ đầu Triệu Phổ: “Cửu Cửu, ở đó có thật nhiều khói a, có phải có lửa cháy không nha?”
Triệu Phổ ngẩng đầu lên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra, trên đường cũng có không ít người đã dừng chân lại, đang nhìn về hướng xa xa …. Chỉ thấy không biết chỗ nào ở phía Bắc lửa cháy đỏ rực, khói cuồn cuộn bay lên.
“Là Thái học viện a!”
Lúc này, người dân hai bên lầu cao hô lên: “Thái học viện cháy rồi!”
Mọi người cả kinh.
Triển Chiêu nhảy một cái lên nóc nhà ngắm về phía xa, này không phải là Thái học viện sao, chỉ thấy phía Tây Thái học viện lửa cháy hừng hực, những tòa nhà xung quanh cũng cháy, trong đó có một tòa cháy lớn nhất, lại chính là tòa đại trạch mà Công Tôn khoanh tròn, nơi mà mọi người chuẩn bị tối nay đột nhập Âm Dương điện, tòa nhà có phong thủy là nơi Âm Dương hội tụ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.