Long Đồ Án

Chương 286: Khổ Bi tự




Trên đời này, phàm là con người đều có nhược điểm, có thể bây giờ không có nhưng đến lúc cần thiết thì nhất định sẽ có, đôi lúc ưu điểm cũng có thể biến thành nhược điểm, mà trong trường hợp này chính là tính quá ưa sạch sẽ của Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngũ gia quả thực chính là một nam nhân cực phẩm không chút tì vết …. Chỉ có điều, hắn quá thích sạch sẽ.
Tính quá thích sạch sẽ này luôn đặt Ngũ gia vào trạng thái người sắp nổi điên luôn rồi. Theo như Triển Chiêu nói ——- Muốn được đẹp trai nhất định phải trả cái giá rất lớn! Làm cao thủ cũng phải trả một cái giá thật lớn! Do vậy làm một cao thủ lại tuấn tú đẹp trai thì cái giá phải trả càng lớn tận trời!
Bạch Ngọc Đường không chỉ đẹp trai, hơn nữa còn lãnh khốc vô biểu lộ …. Vì vậy, hắn không thể giống người khác dễ dàng biểu lộ tâm tình. Lấy ví dụ, nửa đêm đi nhà xí, vừa ra đến cửa, trong cảnh tối lửa tắt đèn gặp phải nữ quỷ, cho nên ….
Nếu người kia là Bàng Dục, Tiểu Hầu gia không phải quá đẹp trai, lại chẳng phải cao thủ, còn là một tên lưu manh thứ thiệt hoàn toàn có thể nhảy dựng lên mà hô to: “Nha nha nha nha! Nương a! Qủy a! Cứu mạng a …..”
Nhưng nếu người đó là Bạch Ngọc Đường, thân đã là cao thủ quả thật không thể nào hô to như vậy, cho nên Ngũ gia lặng lẽ chọn cách không nhìn, có sợ hết hồn thật cũng không muốn nhìn, hoặc là động tay làm thịt luôn nữ quỷ đó.
Lại vẫn ví dụ đó, nửa đêm đi nhà xí mà chẳng may đạp phải thứ gì đó rất thúi, vậy thì ….
Nếu người đó là Lâm Dạ Hỏa, cũng là cao thủ, lại cũng đẹp trai, nhưng mà người ta mặt không có băng sơn lãnh khốc, cho nên, Hỏa Phụng hoàn toàn có thể nhảy dựng lên, sau đó ôm chầm lấy Trâu Lương mà hô to: “Bẩn chết rồi! Làm hỏng nhan sắc của ta rồi!”
Nhưng mà, nếu như người bất hạnh đạp trúng “cái đó” chính là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia cũng không thể kêu càng không thể nhảy dựng lên, hắn chỉ biết lặng lẽ trở về phòng, tắm thật sạch, thay y phục sạch, hơn nữa, còn thiêu hủy luôn bộ y phục cùng đôi giày vừa mới đi ban nãy!
Lại lấy thêm một ví dụ nữa, vẫn là nửa đêm đi nhà xí, trước mặt đột nhiên có con gián nào đó nhanh chóng chạy qua, cái này thì ….
Nếu người gặp phải là Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử không sợ bất cứ con trùng nào sẽ ngồi xuống, hai tay ôm má mà nói: “Oa! Đã lâu không gặp cường cường nha!”
Nếu là Tiểu Lương Tử, nhất định sẽ cầm chổi đuổi theo.
Nếu là Triệu Phổ sẽ một cước đạp nát bét.
Là Công Tôn sẽ trực tiếp bắt lại đem đi thử dược.
Triển Chiêu sao, cũng chạy đi bắt lại, có điều là bắt lại để dọa Bạch Ngọc Đường…..
Nhưng nếu người đó là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia sẽ lặng lẽ gọi Bạch Phúc dẫn người đến xức thuốc quét dọn khắp nơi, sau đó cả ngày đều thấy trên người khó chịu, tối đi ngủ còn lật qua lật lại kiểm tra chăn, vẫn luôn cảm thấy có gián bò lên giường.
Triển Chiêu đã từng hỏi Thiên Tôn, tính sạch sẽ quá mức này của Bạch Ngọc Đường là từ đâu mà có vậy? Thiên Tôn chỉ nói: “Trời sinh đã có!”
Có điều, Thiên Tôn còn nói rất thích cái tính khiết phích này của Bạch Ngọc Đường khi hắn còn nhỏ, bởi vì chỉ cần lừa hắn nói là trong chăn của hắn có con chuột vừa bò qua, vậy thì tiểu Bạch Ngọc Đường sẽ rất ngoan ngoãn chui vào chăn của Thiên Tôn, nhất định không chịu ngủ ở giường của mình. Thế nhưng lớn rồi lại không thể lừa gạt được nữa, nếu nói với hắn chăn của hắn bẩn, hắn liền dứt khoát đổi chăn đệm hoặc trực tiếp đổi luôn cả cái giường mới, vậy cho nên, Thiên Tôn vô cùng oán niệm. Thật may là, Bao Đại nhân rất thích sạch sẽ, nha hoàn Khai Phong Phủ lại rất chăm chỉ, cho nên từ khi Bạch Ngọc Đường đến ở Khai Phong Phủ cũng không có khó chịu gì, nơi duy nhất khiến hắn không thích chính là phòng ngỗ tác. Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Triển Chiêu lúc nào cũng dính lấy hắn kia lại luôn thích ở nơi đó mà trêu chọc hắn, chẳng hạn như cầm một con giun vẫn còn đang ngọ nguậy cho Ngũ gia xem, hoặc là bắt hắn ăn đậu hũ thối chẳng hạn ….
Có một lần, Thiên Tôn rất nghiêm túc mà khiếu nại với Ân Hậu: “Ngươi nói, Mèo chết bầm nhà ngươi sao lúc nào cũng bắt nạt Ngọc Đường nhà ta vậy!”
Ân Hậu buồn cười: “Ngươi không nói chính ngươi đi, chẳng phải lúc nào ngươi cũng bắt nạt đồ đệ sao!”
Thiên Tôn bĩu môi: “Bình thường nó cứ như khúc gỗ ấy, lúc bị trêu chọc chơi mới vui.”
Cẩn thận suy nghĩ một chút, mọi người mới phát hiện ra, phàm là những người yêu quý Bạch Ngọc Đường đều thích trêu chọc hắn, bất kể là phụ mẫu hắn, sư phụ, thậm chí là Tiểu Tứ Tử cũng thỉnh thoảng trêu chọc hắn một chút. Lần này, Tiểu Tứ Tử giải thích là: “Bởi vì nhìn qua thấy Bạch Bạch rất buồn chán đó, cho nên không muốn thúc ấy cứ buồn bã như vậy! Hơn nữa, lúc Bạch Bạch cười lên hoặc lúc tức giận nhìn đều rất đẹp! Bình thường thúc ấy đều không có biểu lộ gì, nhưng đối với người thúc ấy càng thích thì biểu lộ của thúc ấy càng nhiều nha!”
Vì vậy mọi người cang vui vẻ mà khiêu khích cực hạn của Bạch Ngọc Đường, cái này thì tốt rồi, Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu cùng Thiên Tôn hợp lực kéo đến thành Tây Khai Phong Phủ, đây đúng chất là một nơi long xà hỗn tạp.
Bàng Dục rất nhanh tìm được quán trà, mọi người trước tiên cứ đi vào uống trà trước đã, Công Tôn lặng lẽ kiểm tra một chút nước cùng bàn trà, cũng không phát hiện có gì đó khả nghi.
Công Tôn liền hỏi Bàng Dục: “Hôm qua ngươi ngồi ở đâu?”
Bàng Dục chỉ cỉ bàn ghế nơi họ ngồi, nói: “Chính là ở nơi này.”
“Có nước trà rớt ra không?” Công Tôn hỏi.
“Nga …” Bàng Dục chỉ chỉ chỗ Triển Chiêu đang ngồi kia, nói: “Hôm đó ta chạy nhanh, lúc uống nhanh quá nên bị sặc, có vẩy ra chỗ đó.”
Công Tôn thiêu mi một cái, rút một chai dược thủy từ bên hông ra, vẩy vào chỗ Bàng Dục ngồi hôm qua, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng ngâm trong dược thủy đó một chút, chỉ trong chốc lát, tờ giấy kia liền biến thành màu đó.
Tất cả mọi người cùng tiến đến hỏi: “Thế nào?”
“Trong nước trà có độc.” Công Tôn nói.
Triển Chiêu cau mày, nhìn chưởng quỹ bán trà một chút,thấy đó chỉ là một lão đầu, Bàng Dục nói: “Lão đầu này bán trà ở đây đã nhiều năm rồi, hẳn là không phải hắn hạ độc đâu.”
Bạch Ngọc Đường nhìn lướt qua một cái, chỉ thấy bên trong trà quán này đều chỉ bán trà hoa cúc, lại dùng một chiếc nồi đồng chủ yếu đựng trà lạnh, ai muốn uống thì qua đó múc một hồ nhỏ, nói: “Nồi trà đồng này cũng không có ai quản, nếu như có người hạ độc cũng rất dễ dàng.”
Mọi người cùng cau mày.
“Vậy thì ta đây là vô vọng tai ương sao?” Bàng Dục chống má hỏi: “Vốn là bọn chúng muốn giết đám người Từ Tử Ngạn cho nên mới hạ độc ở đây, ta xui xẻo lên mới uống phải. Hay là bọn chúng vốn muốn giết ta, còn bọn Từ Tử Ngạn kia bị vạ lây?”
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy giả thuyết đầu tiên có vẻ hợp lý hơn một chút, dù sao thì, đám người Từ Tử Ngạn có nhiều người như vậy, rất đáng để dùng cả một nồi trà độc giết chết, còn nếu như chỉ muốn giết một mình Bàng Dục, loại phương pháp hạ độc này không khỏi có chút mạo hiểm. Có điều, dù là hạ độc ai, chỉ cần nhận đúng người thì bọn chúng hoàn toàn có thể hạ độc trong bình trà của Bàng Dục hoặc Từ Tử Ngạn thôi, nếu không, không biết còn làm hại bao nhiêu người vô tội nữa.
Công Tôn có chút bất an: “Nhìn quá trà này có vẻ rất đông khách, hôm qua, nếu như mỗi người đi qua đây đều uống một bình, như vậy không biết có bao nhiêu người bị trúng độc a, hơn nữa có khi đã chết rồi cũng nên …. Chắc chắn không thể cứu được!”
Triển Chiêu cũng nhịn không được mà cau mày: “Vậy thì hẳn là sẽ chết bao nhiêu người chứ?”
Bàng Dục gọi một tiểu nhị đến hỏi: “Một cái bình lớn như vậy thì có thể chứa được bao nhiêu bình nhỏ?”
Tiểu nhị nói: “Năm bình a!”
Mọi người tính toán một chút: “Đám người Từ Tử Ngọn gọi hai bình, mà Bàng Dục một bình, như vậy là còn dư lại hai bình, không biết là ai xui xẻo uống phải đây? Mọi người hỏi chưởng quỹ xem có ấn tượng gì với Bàng Dục không, thực ra mọi người cũng chỉ là hỏi cho có hỏi mà thôi, một ngày đều có biết bao người đến uống trà, ai mà biết người nào uống bình trà nào chứ. Thế nhưng ai mà ngờ là lão đầu kia lại nhớ được Bàng Dục: “Tiểu Hầu gia, người của Khai Phong Phủ lão phu đều biết hết.”
Mọi người vui mừng, hỏi lão đầu có nhớ người nào vào uống trà sau Bàng Dục không, lão đầu vừa nghe, liền giận đến độ vứt luôn khăn lau, nói: “Nhắc tới lại tức giận! Hôm đó, đầu tiên là có mấy vị đại gia vào uống trà, hình như là thương nhân buôn lá trà thì phải, bọn họ vừa mới đi thì Tiểu Hầu gia vào, uống xong trà là đi. Thế nhưng, tiểu Hầu gia vừa mới đi, đột nhiên có một đạ hán say rượu phát điên, đánh đổ bình trà của ta, khiến ta phải nấu lại cả nồi!”
Tất cả mọi người cả kinh, sau đó đồng thời lại thấy may mắn! Điều này chứng tỏ không có làm ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa …. Hán tử đó có khi chính là hung thủ.
“Hán tử say rượu đó trông như thế nào? Ngươi có còn nhớ không?” Triển Chiêu hỏi.
Lão đầu gọi tiểu nhị đến hỏi, tiểu nhị nói là ăn mặc rách rưới nhìn y như tên ăn mày, đặc điểm sao …. Hình như có chút bả chân!
Mọi người đều nhịn không được mà cau mày, lại là bả chân nữa?
Tiểu nhị cùng lão đầu nhớ thêm lúc nữa, cũng không có nhớ ra khuôn mặt của người đó, đám người Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, có điều, dù sao cũng coi như có được đầu mối rồi, nghe qua cả thấy, người hạ độc chính là quỷ diện nhân bị bả chân đó.
Mọi người vừa uống trà vừa nói chuyện, quả nhiên lại ngửi thấy được một mùi khó chịu từ xa truyền đến, rất tanh, đồng thời lại có chút mùi tỏi. Triển Chiêu liền hỏi: “Đây là mùi gì a?”
“Nga!” Tiểu nhị vui vẻ, chỉ một khách điếm không xa nói: “Con rể chưởng quỹ đằng kia là một thương thuyền, cũng không biết từ đâu nhập về được một loại mực ống rất ngon! Đầu bếp nhà họ mới làm rất nhiều loại mực ống xào, dùng lá tỏi tăng thêm chút vị cay, các vị đừng nghe mùi kỳ quái như vậy mà coi thường, ăn lại rất ngon nữa! Thật là rất đa dạng, nào lá mực ống nấu tuyết, mực ống nướng, mực ống xào …. Bán cũng rất chạy nữa.”
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy vấn đề hình như là ở trà quán này, hẳn là không có quan hệ nhiều với mực ống cùng khách điếm kia. Có điều, cũng coi như là một điểm cần lưu ý! Trong dạ dày của A Đông có mực ống, mà hắn lại có thể chết vì mặt nạ quỷ kia …. Thậm chí Bàng Dục rước lấy họa diệt thân cũng có thể là do mặt nạ quỷ đó! Vì vậy …. Có thể suy đoán rằng, có thể tấm mặt nạ quỷ kia là được mua ở gần đây? Nghĩ đến đây, Triển Chiêu liền hỏi chưởng quỹ: “Gần đây có nơi nào bán mặt nạ không?”
“Mặt nạ sao?” Chưởng quỹ suy nghĩ một chút, hỏi: “Loại mặt nạ nào a? Loại hình con thỏ con cọp mà tiểu hài nhi hay đeo sao?”
Chưởng quỹ vừa hỏi vừa lén nhìn Tiểu Tứ Tử, từ này hắn vừa nhìn thấy đã thích tiểu oa nhi béo này rồi, trắng trắng mập mập cứ như bước ra từ tranh vẽ vậy!
“Mặt quỷ đó!” Triển Chiêu nói.
Lão đầu giật mình, gãi đầu cúi mặt nghĩ, lúc này, tiểu nhị bên cạnh nói: “Nơi chỉ bán mặt nạ quỷ thì không có, thế nhưng ta biết được, trong Khổ Bi tự có mặt nạ quỷ.”
Mọi người thiêu mi —— Khổ Bi tự! Cái tên quen tai a! Lại vừa đúng lúc, vị đồng song Huyền Trữ hòa thượng cùng tụ hợp với Vương Nhạc Minh và Từ Tử Ngạn kia chẳng phải chính là hòa thượng của Khổ Bi tự đó sao?
“Trong đền mà có mặt nạ quỷ sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Khổ Bi tự này cũng không phải là ngôi miếu bình thường, trong đó thờ chủ yếu đều là các vị La Hán, còn có Bồ Tát khổ nạn cùng các loại địa linh, trong miếu đó cũng rất đáng sợ, hương khói cũng không có nhiều lắm.” Tiểu nhị giải thích giúp: “Có điều, ở trong miếu, ngoại trừ tượng phật ra thì hình như cũng có rất nhiều quỷ diện nhân!”
“Khổ Bi tự là ngôi miếu chuyên trừ tà đi?” Công Tôn đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Tiểu nhị gật đầu.
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.
“Loại đền đuổi quỷ này đúng là như vậy.” Công Tôn nói: “Bên trong đền ngoại trừ Bồ Tát còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái, những người đi bái lạy đền này chủ yếu đều là loại người trong lòng có quỷ. Mà trong miếu cũng thường cất giữ rất nhiều loại mặt nạ quỷ đặc thù, đại diện cho các loại tâm ma khác nhau.”
“Nói như vậy, có thể là A Đông đến ngôi miếu đó tìm mặt nạ quỷ đi?” Triệu Phổ hỏi: “Mà trùng hợp là Vạn Phương An lại ở trong Khổ Bi tự, hay là chúng ta cứ đi một chuyến đi?”
Tất cả mọi người gật đầu, cùng đứng lên, Tiểu Lương Tử liền hỏi: “Mọi người không đi ăn mực ống sao?”
Mọi người nhìn nhau, cũng theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
Thiên Tôn vừa định kéo Bạch Ngọc Đường đi, Triển Chiêu lại đột nhiên kéo hắn về phía mình, nói: “Không đi, đến Khổ Bi tự trước rồi hãy nói!” Nói xong liền kéo Bạch Ngọc Đường chạy, nhìn bộ dáng cứ như sợ mọi người cướp hắn đi mất.
Thiên Tôn sờ sờ cằm, lắc đầu đi theo.
Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: “Này có ý gì?”
Triệu Phổ lại có vẻ hiểu được: “Đại khái là quá nhiều người, Triển Chiêu cảm thấy hạ thủ không tốt lắm đi.”
“Hạ thủ cái gì?” Công Tôn tò mò.
Triệu Phổ một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay vỗ vỗ bả vai Công Tôn, nhìn Công Tôn vẻ rất thấu hiểu: “Chuyện nhà mình dĩ nhiên là phải đóng cửa nhà mình từ từ giải quyết rồi, làm gì có chuyện chia sẻ cho nhà khác chứ, phải không a?”
Công Tôn túm lấy cái tay đang đặt trên vai mình của Triệu Phổ, vứt đến toạch một cái, phủi y như phủi một con gián, lầm bầm một câu: “Không hiểu ngươi nói gì.”
Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử vẫn một mực gật đầu qua, hỏi: “Đầu con lớn được bao nhiêu a, con mà hiểu được?”
Nháy mắt mấy cái, Công Tôn ôm bé đuổi theo bọn Triển Chiêu phía trước.
Ở phía sau, Triệu Phổ cùng Tiêu Lương động tác vô cùng thống nhất mà khoanh tay đứng đó, nhìn một lớn một nhỏ phía trước, cười rất xấu xa.
Bàng Dục cũng kéo Bao Duyên có vẻ rất lo lắng đang cứ hết nhìn đông lại nhìn tây: “Tiểu Màn Thầu? Ngươi làm gì thế?’ Bàng Dục khó hiểu hỏi hắn.
“Này …. Ngươi không cảm thấy lạnh gáy sao?” Bao Duyên vừ nói vừa nhìn bốn xung quanh: “Sao ta lại cảm giác là có người đang theo dõi chúng ta chứ?”
Bàng Dục lôi hắn đi: “Ngươi đừng có nghi thần nghi quỷ nữa, Thiên Tôn cũng ở đây rồi còn sợ cái gì nữa?”
“Này cũng đúng …..” Bao Duyên gật đầu.
Phía trước, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang kéo tay mình chạy nhanh như chạy giặc, khuôn mặt hơi khẽ mỉm cười.
Triển Chiêu quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy được nụ cười cực ôn nhu của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu liền cả kinh, tay nhéo má hắn: “Ngọc Đường! Mặt người hết tê liệt rồi a!”
Bạch Ngọc Đường không nói.
Triển Chiêu xoa nắn mặt Bạch Ngọc Đường một hồi, lại lui về sau mấy bước nhìn, lại thấy Thiên Tôn thiếu chút là chạy vào một cửa hàng ven đường rồi, cũng may là có Bao Duyên cùng Bàng Dục kéo lại.
“Ân.” Triển Chiêu buông mặt Bạch Ngọc Đường ra, lại cùng hắn đi về trước mấy bước, hỏi: “Ngươi có cảm giác được hình như có người đang theo dõi chúng ta không?”
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, theo bản năng mà nhìn xung quanh, có chút khó hiểu hỏi Triển Chiêu: “Không cảm giác được có người theo dõi ….”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, lại nhìn Thiên Tôn đang chơi rất vui vẻ cùng Bao Duyên và Bàng Dục phía sau, hình như hắn cũng không có phát hiện cái gì đó khác thường, chắc là do mình quá lo lắng đi.
“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường kéo lực chú ý của Triển Chiêu quay lại.
Triển Chiêu quay sang, chỉ thấy dáng vẻ rất vui mừng của Bạch Ngọc Đường, biết hắn vui vì tránh được phải ăn mực ống xào lá tỏi, cho nên Triển hậu vệ xấu xa cười cười, chỉ một cửa hàng đồ nướng bên đường: “Ngọc Đường, ăn đậu phụ thối nướng đi!”
Quả nhiên, vẻ mặt của Bạch Ngọc Đường liền cứng lại.
Triển Chiêu thiếu chút nữa nhạc phun, ai nói mặt Bạch Ngọc Đường tê liệt chứ …. Còn đang suy nghĩ, lại thấy được trên tóc Bạch Ngọc Đường chẳng biết từ khi nào thì bị dính một mảnh lá cây nhỏ, Triển Chiêu liền đưa tay gỡ xuống cho hắn.
Đồng thời, Triển Chiêu lại cau mày một lần nữa —— Không phải là ảo giác, đúng là có người theo dõi mình. Hơn nữa, ánh mắt lại không hề có chút thiện ý nào.
Triển Chiêu thu tay lại, liền cảm thấy được ánh mắt bén nhọn đó đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.