Long Đồ Án

Chương 295: Mèo đen




Triển Chiêu giấu bút mực của Bạch Ngọc Đường đi rồi, vẫn nghĩ rằng hắn không có bút nghiên thì không thể viết chữ, cho nên sẽ không tham gia thi được, lại không có nghĩ đến buổi chiều này Trầm phu tử hớn ha hớn hở mà mang theo đàn cùng bàn cờ đến, nói là thi cầm kỹ cùng kỳ nghệ.
Triển Chiêu hết nói nổi, chỉ biết đỡ trán, nhịn không được mà lẩm nhẩm một câu: “Học sinh của Thái học viện không phải rất bận sao? Làm gì mà nhàn rỗi thi lắm như vậy chứ!”
Đám học sinh của Thái học cũng không hiểu được, bởi vì trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Trầm phu tử cũng bất đắc dĩ, nói với mọi người, phu tử của Thái học viện đều bị Bát Vương gia gọi đi hết rồi, không thể học được, mà học sinh nhiều, người không đủ, thôi thì cứ cho học sinh thi đi. Nhất thời lại không thể ra bài thi ngay được, cho nên mới đổi sang thì cầm kỳ.
Vừa mới nghe đến hạng mục thi, Triển Chiêu liền nói này hỏng bét, Chuột bạch kia cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, nói không chừng muốn thắng hắn triệt để cả bốn mục này chỉ có Công Tôn thôi. Thế nhưng, Công Tôn vốn là phu tử, không phải học sinh cho nên sẽ không thi. Đám thái học sinh này hẳn là không dùng được.
Triển Chiêu muốn trông cậy vào Bao Duyên, có điều Bao Duyên cũng không thể thắng cờ Bạch Ngọc Đường được, mặc dù hắn cực thông minh, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, hơn nữa lại rất thành thật, làm sao có thể đánh thắng Bạch Ngọc Đường. Ở chỗ này, hi vọng thắng cờ Bạch Ngọc Đường chỉ có Triệu Phổ, nhưng Triệu Phổ mà đàn cái rắm gì, có lẽ hắn cũng không tham gia thi đàn.
Triển Chiêu mơ hồ lo lắng, biện pháp tốt nhất chính là để cho Chuột kia không tham gia, nhưng mà ….
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, chỉ thấy hắn có vẻ rất hứng thú, cũng biết hắn có ý gì. Bạch Ngọc Đường sao có thể sợ quỷ được? Lúc này hẳn là hắn muốn giành hạng nhất để dụ tên tiểu quỷ đó tìm đến mình đi.
Thật ra thì, nói đi cũng phải nói lại, Triển Chiêu cũng hiểu được tâm Bạch Ngọc Đường, nếu như đổi lại là mình, nhất định mình cũng sẽ dẫn “tiểu quỷ” kia ra. Chẳng qua là, mình mạo hiểm cùng việc để cho Bạch Ngọc Đường mạo hiểm là hai chuyện khác nhau. Mà Chuột kia cũng vậy thôi, chuyện này nếu như đổi lại là mình đi làm, nói không chừng Bạch Ngọc Đường còn đập luôn cả đàn đi nữa.
“Không cần quá lo lắng.” Trầm phu tử thấy dáng vẻ mọi người có chút lo lắng, liền nói: “Lần này mỗi thư trai sẽ tìm ra một người đứng đầu, mọi người coi như giải trí một chút, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích cùng đề bạt của các ngươi.”
Đám học sinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Triển Chiêu chọc chọc Thuần Hoa: “Trong thư trai này có học sinh nào đặc biệt xuất chúng về Cầm nghệ cùng Kỳ nghệ không?”
Thuần Hoa gãi gãi đầu: “Vốn dĩ Thạch Diệp cũng không tệ, có điều hắn không có ở đây, Vương Kỳ thư pháp rất tốt. Nói thật, thư trai này hầu hết đều là những người có thành tích văn chương đặc biệt tốt, cho nên không có thời gian rảnh để học nhiều mấy thứ thong dong phong nhã như vậy a ….”
Triển Chiêu hết nói nổi —- Hỏng bét a! Ai tới ngăn con Chuột này cái đi?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu đột nhiên nghiêng đầu một cái —— Hay là Miêu gia đây tự mình lên đi? Nhưng mà nói về tài đánh đàn thì …. Triển hộ vệ chỉ biết đỡ trán đập bàn.
Bạch Ngọc Đường ngồi phía sau hắn, chỉ thấy Triển Chiêu cứ một lát lại vò đầu, rồi lại đập bàn, nhìn đến chóng cả mặt, cũng cảm thấy có chút buồn cười.
“Khụ khụ.”
Triển Chiêu còn đang vò đầu suy nghĩ liền nghe thấy tiêng Trầm phu tử ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chuyện này, Triển hộ vệ không cần tham gia đánh đàn đâu.”
Triển Chiêu sửng sốt, tại sao?
Những học sinh khác đều cùng nhau gật đầu, sang nay bị Triển Chiêu dùng ma âm rót nhĩ một trận, tất cả đều cảm thấy kiên quyết không để Triển Chiêu đến gần đàn thêm lần nào nữa.
Trầm phu tử gọi tất cả học sinh đến đại điện, trước tiên thi đánh đàn.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ: “Cái này, ngươi biết đánh đàn sao?”
Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu một chút, đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Ngươi chết tâm đi, hôm nay bất luận là ai cũng không cản được Bạch Ngọc Đường giành hạng nhất.”
Triển Chiêu cau mày: “Chắc chắn như vậy?”
“Đương nhiên chắc chắn.” Triệu Phổ chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, cười một tiếng: “Vị kia nhà ngươi không có chuyện gì muốn làm mà lại không làm được chứ?”
Triển Chiêu cảm thấy —– Không ổn!
“Cũng không nhất định a.”
Chính lúc Triển Chiêu đang tuyệt vọng, Lâm Dạ Hỏa liền góp đến nghĩ kế cho hắn: “Có thể Tiểu Tứ Tử sẽ đánh thắng cờ đó.”
Triệu phổ thiêu mi một cái, gật đầu: “Ngược lại cũng đúng, nó cứ đánh loạn có khi cũng có thể thắng loạn, dù sao ngươi cũng biết Tiểu Tứ Tử nhà ta có bản lĩnh đặc thù mà.”
Triển Chiêu cảm thấy biện pháp này có khi cũng có thể thực hiện được! Hay là cứ thương lượng với nó một chút, có điều, vấn đề tiên quyết là Tiểu Tứ Tử có biết đánh đàn hay không a? Nó là nhi tử của Công Tôn, có thể biết đi?
Vì vậy, Triển Chiêu liền đi tới hỏi Tiểu Tứ Tử đang nghe đàn.
“Tiểu Tứ Tử.”
“Dạ?” Tiểu Tứ Tử thấy Triển Chiêu đứng bên cạnh cặp mắt sáng long lanh nhìn mình, liền cười thật tươi với hắn.
“Cháu biết đánh đàn không?” Triển Chiêu vừa nói xong, liền thấy mặt Tiểu Tứ Tử xị cả xuống, y như cái bánh bao.
Triển Chiêu cả kinh, tâm nói —— Đây là biết hay không a?
Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Cháu …. Tay ngắn …. Không đánh tới nơi!”
“Phốc ….” Lâm Dạ Hỏa cùng Triệu Phổ đến nghe hóng nhịn không được mà cười văng, lại ngay lập tức nhận được ánh mắt đầy oán niệm của Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương liền nhảy lên đạp Lâm Dạ Hỏa: “Không được cười Cận nhi! Không phải ngươi cũng không biết sao?”
Triển Chiêu khoanh tay, giận dỗi mà đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lại dựa vào thân cây mà nhìn những học sinh khác đang đánh cờ gảy đàn, phía sau lưng hắn, Thiên Tôn hình như mới tỉnh ngủ, ngáp dài đi tới, hỏi: “Làm gì a?”
“Đánh đàn cùng đánh cờ.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Nga?” Thiên Tôn cảm thấy có chút thú vị, liền định tiến lên, có điều Bạch Ngọc Đường lại níu lại cổ áo hắn.
“Làm gì!” Thiên Tôn sửa sang lại cổ áo, tâm nói, ngươi phản rồi!
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng phất tay áo một cái, chỉ chỉ thư các nơi xa, hỏi: “Người có thấy thư các kia không?”
Thiên Tôn gật đầu một cái: “Thấy.”
“Người đến gặp Công Tôn, dẫn hắn đi đến trên thư các có bùa chú đó xem có chuyện gì không đi.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Nga.” Thiên Tôn tìm được việc để làm rồi, liền chạy đi tìm Công Tôn.
Triển Chiêu có chút khó hiểu, hỏi: “Không phải Triệu Phổ đã để bọn Tử Ảnh làm rồi sao? Ngươi lại còn để cho Thiên Tôn tự mình đi làm nữa?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Triển Chiêu ngẩn người, đột nhiên hiểu rõ: “A! Ngươi cố ý dẫn Thiên Tôn đi nơi khác!”
Bạch Ngọc Đường đại trí giả ngu mà cười một tiếng.
Triển Chiêu giận nha, tính sai a! Lại bị dáng vẻ bình thường của Thiên Tôn lừa rồi, hắn thường nghe Ân Hậu nói qua, đừng nhìn Thiên Tôn như vậy, hắn lại tinh thông cả cầm kỳ thi họa, thiên phú dị bẩm giống như Bạch Ngọc Đường. Mặt khác, dù sao thì Thiên Tôn cũng hơn trăm tuổi rồi, cũng không phải là càng lợi hại sao!
Triển Chiêu vừa định đuổi theo ra ngoài, có điều lại bị Bạch Ngọc Đường túm lại đai lưng.
Triển Chiêu vội vàng kéo lại, hai người cứ thể giằng co.
Bạch Ngọc Đường mở miệng nói: “Vô dụng thôi!”
Triển Chiêu nghe không hiểu.
Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười: “Sư phụ ta cũng đâu có phụng chỉ đi học.”
Triển Chiêu há to miệng —— Đúng nga! Thiên Tôn cũng không phải học sinh, không thể tham gia thi.
Luc này, đã nghe thấy tiếng mọi người lao xao, hai người xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy đã đến lượt Triệu Phổ đánh cờ.
Cửu Vương gia giỏi cờ chẳng khác nào giỏi binh pháp, điều này người đời ai cũng biết cả.
Trầm phu tử dù sao cũng chỉ là một thư sinh phu tử, thấy Triệu Phổ lại cũng cung kính vạn phần, giống như cũng nhao nhao muốn thử cờ cùng hắn vậy.
Triệu Phổ đi đến một cái bàn, vén vạt áo ngồi xuống, thấy một học sinh nơm nớp lo sợ ngồi xuống chuẩn bị đối chiến với hắn, liền ngoắc ngoắc phu tử kia.
Phu tử đi tới, gọi: “Vương gia.”
“Lấy thêm mấy bàn cờ nữa đi, cùng lên.” Triệu Phổ ngại từng người đánh thì quá chậm.
Trầm phu tử há to miệng, ý của Triệu Phổ chính là —— Xa Luân chiến sao?
Đám học sinh cũng mang thêm mấy cái bàn đến, lấy ra bàn cờ mình hay dùng, quần chiến với Triệu Phổ.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không giằng co với nhau nữa, cùng tò mò đến vây xem.
Bàng Dục hỏi Âu Dương Thiếu Chinh đang ngáp bên cạnh: “Một mình Triệu Phổ đánh cờ với nhiều người như vậy, liệu có được không a?”
Âu Dương Thiếu Chinh cười một tiếng: “Một vạn binh mã hắn còn có biện pháp đánh thắng hai mươi vạn, đánh cờ có nhiều hơn nữa cũng chưa là gì.”
Trâu Lương ngồi bên cạnh uống trà, Lâm Dạ Hỏa thấy hắn vẫn ngẩn người như cũ, liền đến đoạt cái ly của hắn, tò mò hỏi: “Ngươi không tơi xem Nguyên soái nhà ngươi đánh cờ sao?”
Trâu Lương nhìn hắn một cái: “Đánh cờ không giống viết chữ vẽ tranh, không phải chỉ cần luyện một chút là có thể tốt lên được.”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi: “Được rồi, biết Nguyên soái nhà ngươi thông minh rồi!”
“Không có liên quan đến thông minh hay không.” Trâu Lương đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: “Là chỉ cần vĩnh viễn luôn đi trước người khác một bước là được.”
Lâm Dạ Hỏa nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trâu Lương hồi lâu, sau đó bắt đầu cười xấu xa.
Trâu Lương nhìn hắn: “Làm gì?”
Lâm Dạ Hỏa lấy ra một bàn cờ, đặt xuống bàn, chỉ hắn: “Câm! Đã đến thời điểm báo thù rửa hận rồi! Đến đây, quyết phân thắng bại đi!”
Đám người Triển Chiêu vốn dĩ đang xem Triệu Phổ, lại bị động tĩnh bên này hấp dẫn, cũng quay đầu lại nhìn, lúc này, chỉ thấy Trâu Lương đang chống cằm ngồi cạnh bàn, ở đối diện, Lâm Dạ Hỏa một cước đạp vào băng đá, chỉ cái mũi Trâu Lương: “Thù cũ hận mới một lần giải quyết xong luôn đi.”
Trâu Lương nhìn hắn một cái, lười biếng mở miệng: “Cũng không phải ngươi chưa từng thua.”
Lâm Dạ Hỏa giận, lần đó không những đánh cờ thua còn bị tên lưu manh này cởi cả y phục, lần này nhất định phải báo thù.
“Lần đó không tính!” Lâm Dạ Hỏa giậm chân nói: “Lần này đến lượt ngươi! Câm, ngươi nhất định phải chết! Lần này nếu như lão tử thắng, không chỉ y phục, ngay cả quần ngươi cũng phải cởi cho ta!”
…………….
Lâm Dạ Hỏa vừa mới nói xong, cả thư viện vốn nhốn nháo hò hét bỗng dưng lạnh ngắt như tờ, ngay cả người đang đánh đàn cũng phải run tay.
Trầm phu tử vốn dĩ đang thưởng thức kỳ nghệ của Triệu Phổ, cũng bị lời nói của Lâm Dạ Hỏa làm cả kinh, tóc tai dựng đứng, híp mắt nhìn hắn và Trâu Lương, rất hiên ngang mà nhả ra một câu: “Không được đánh bạc!”
Mọi người vẻ mặt bội phục mà nhìn Trầm phu tử, này là thư ngốc đến độ nào a, trọng điểm chú ý sao lại lệch lạc thế chứ?
Lúc này, có lẽ Lâm Dạ Hỏa cũng biết được những lời nói ban nãy của mình đã bị hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: “Không phải, ta đang báo thù, lần trước hắn đã cởi của ta…..”
Trâu Lương vô lực.
Chân mày của đám người Triển Chiêu cũng nhướng cao nhìn hai người bọn họ, ý là —— Nga? Hai người các ngươi lại có cả chuyện như vậy a?
Tiêu Lương đang đánh cờ cùng Tiểu Tứ Tử, hết nói nổi mà lắc đầu: “Con hỏa kê kia thật là ….”
Tiểu Tứ Tử lại không yên lòng mà bày bàn cờ, vừa chống cằm nhìn Triệu Phổ mà cảm thấy đáng tiếc: “Cửu Cửu thật là đẹp trai, đáng tiếc phụ thân không có nhìn thấy.”
“Lại nhắc tới.” Tiêu Lương tiến tới hỏi: ‘Sư phụ cùng phụ thân ngươi nếu như đánh cờ, ai sẽ thắng?”
“Hai người họ từng đánh rồi.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói: “Cửu Cửu thắng.”
Tiêu Lương há to miệng: “Thật sao?”
“Ừ, ta nói cho ngươi biết nhưng ngươi không được nhắc đến chuyện này trước mặt phụ thân đâu, phụ thân sẽ tức giận đó.” Tiểu Tứ Tử thần bí nói: “Bởi vì Cửu Cửu nói, phụ thân là tên ruột ngựa, bước kế muốn đi thế nào đều viết hết lên mặt rồi.”
“Hắt xì.”
Trên cửa sổ lầu hai thư các, Công Tôn đang nghiêm túc nghiên cứu bùa chú liền hắt hơi một cái.
Thiên Tôn tiến đến hỏi: “Bù chú này là thật sao?”
“Ân …. Trước tiên không nói đến chuyện thật giả.” Công Tôn vẻ mặt khó hiểu, nói: “Những bùa chú này giống như bùa chú trong thiện phòng của Huyền Trữ đại sư a.”
Thiên Tôn không hiểu: “Cùng dạng sao?”
“Những bù chú này nhìn cũ một chút, những bùa chú kia vẫn còn mới, thế nhưng hẳn là cùng một khối in ra.” Công Tôn cất mấy tờ vào trong ống tay áo, vừa định nói đi nơi khác tìm xem, lại thấy Thiên Tôn nhẹ nhàng “xuỵt” một tiếng.
Công Tôn hơi sững sờ.
Thiên Tôn khoang tay nhìn cửa sổ đang đong chặt, nói: “Bên trong có người.”
……………..
Vốn nghĩ đánh cờ sẽ mất rất nhiều thời gian, thế nhưng lấy một địch nhiều, liền một lúc đánh bại tất cả những học sinh khác. Trầm phu tử cũng bị dọa cho đầy trán mồ hôi, nếu không đánh cờ cùng Triệu Phổ thì đúng là không thể biết được vị Đại nguyên soái này có bao nhiêu tâm cơ, mỗi bước đi đều tính trước mười kế, từng bước đưa kẻ địch và trong bẫy mình thiết kế sẵn, khó trách sao lại có thể bất bại trên chiến trường. Trước kia vẫn luôn bị cái khí phách của hắn dọa sợ, vẫn luôn nghĩ hắn là tướng quân chủ yếu lấy dũng làm thắng lợi hàng đầu, bây giờ mới hiểu được, vị này tuyệt đối chính trí dũng song toàn. Trầm phu tử cũng vì thế mà âm thầm kinh hãi, người này, may mắn là hắn sinh ở thái thái bình thịnh thế, lại không hề có dã tâm gì, nếu không nhất định có thể trở thành một đời quân chủ hùng mãnh.
Bên này vừa mới hạ cờ xong, bên kia Bạch Ngọc Đường cũng bắt đầu đánh đàn, Ngũ gia vừa mới nâng tay đàn mấy nốt đã khiến cho toàn bộ thư trai nghe đến ngây người.
Trầm phu tử sờ râu chạy đến nghe, lại nghĩ đến cái tên Bạch Ngọc Đường của hắn, nhìn lại một thân bạch y phiêu phiêu ngồi trước cổ cầm, thấy sao cũng không hết khí độ ưu nhã phong hoa.
Đám học sinh nhìn nhau, lão thiên gia thật đúng là quá thiên vị đi.
Triệu Phổ vừa nghe đàn, cũng chuẩn bị thu lại bàn cờ lại thấy phía trước có người ngồi xuống.
Triệu Phổ hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu híp mắt, nhẹ nhàng hất cằm lên với hắn, ý là —— Đến phiên ta.
Triệu Phổ buồn cười: “Ngươi không phải cũng đi thi đàn chứ.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu.
“Sau đó thì sao?” Triệu Phổ hỏi.
“Rất đơn giản!” Triển Chiêu nói: “Ta thắng ngươi, sau đó liền thắng con Chuột đó, sau đó bại bởi tên đánh đàn tốt hơn hoặc là kém hơn Bạch Ngọc Đường một chút, như vậy Chuột kia cũng sẽ không thể cầm hạng nhất được.”
Triệu Phổ sờ cằm: “Này nghĩa là ngươi đang khiêu chiến ta?”
Triển Chiêu cầm lên một con cờ màu trắng, thiêu mi một cái, chậm rãi nói một câu: “Đến đây đi, không cần khách khí.”
Triệu Phổ trong lòng cũng hiểu, Triển Chiêu đã bộc lộ tính cách thật rồi.
Triệu Phổ cùng Triển Chiêu bắt đầu đối địch.
Chẳng qua là, Triển Chiêu vừa mới đặt xuống một con cờ, lại liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang đánh đàn kia.
“Ngươi làm như vậy là một lòng hai dạ a?” Triệu Phổ hỏi.
Thế nhưng Triển Chiêu cũng không có lên tiếng, hình như rất nghiêm túc.
Triệu Phổ quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang đánh đàn, trong lòng khẽ động, không phải Triển Chiêu đang muốn ….
Nghĩ đến đây, Triệu Phổ cười, cảm thấy chuyện này càng lúc càng thú vị.
Bạch Ngọc Đường đàn xong một khúc đàn rồi, đứng dậy, lại thấy Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đang đánh đến bất phân thắng bại.
Sau khi Bạch Ngọc Đường đàn xong, Triển Chiêu cũng không có ngẩng đầu nhìn nữa, chuyên tâm đối chiến với Triệu Phổ.
Mà ở một nơi khác, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên đứng lên xoay người bỏ chạy, Trâu Lương đuổi theo phía sau: “Là tự ngươi nói đó, cởi quần ra!”
“Ta nói ngươi chứ không có nói ta!” Lâm Dạ Hỏa hiển nhiên là thua rồi còn muốn lật lọng, chạy so với chạy giặc còn nhanh hơn.
Trầm phu tử lắc đầu: “Đã nói không cho phép đánh bạc mà!”
Đám học sinh co giật khóe miệng, vị phu tử này thật là ….
Triệu Phổ và Triển Chiêu đánh cờ mất gần một canh giờ.
Những người khác đều đã hạ cờ, toàn bộ đều xúm lại đây xem tình hình bên này.
Cuối cùng Triển Chiêu cùng Triệu Phổ cũng đã đánh hòa.
Triệu Phổ vừa thu cờ, vừa hỏi Triển Chiêu: “Sao đây?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ Triệu Phổ một cái: “Nhờ cả vào ngươi, nhất định phải thắng con Chuột kia.”
Triệu Phổ bất lực: “Vị kia của nhà ngươi cũng không có dễ đối phó, hơn nữa Lão tử cũng ngồi sắp không nổi nữa rồi, giỏi lắm thì chỉ có thể đánh hòa!”
“Không sao, ta sẽ khiến hắn phân tâm, ngươi phụ trách tốc chiến tốc thắng.” Triển Chiêu xấu xa cười một tiếng: “Ta đi chép nhạc a!”
Nói xong liền đứng lên.
Triệu Phổ có chút không hiểu —– Đi chép nhạc? Làm sao để cho Bạch Ngọc Đường phân tâm?
Sau đó lại đến phiên Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đánh cờ, Bạch Ngọc Đường vừa mới ngồi xuống xong Triệu Phổ đã thấy Triển Chiêu đi đến bên cạnh Trầm phu tử.
Triệu Phổ đột nhiên hiểu được cái gì, bất đắc dĩ mà cười một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Bạch Ngọc Đường cầm con cờ lên, thấy Triệu Phổ nhìn mình, liền hỏi: “Ngươi có cần nghỉ uống miếng nước một lát không?”
Triệu Phổ thieu mi một cái, nói: “Không cần, tốc chiến tốc thắng đã.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút: “Ngươi chuẩn bị nhận thua sao?”
Triệu Phổ cười khan hai tiếng, tâm nói ——- Ngươi cũng là một người thành thật, con Mèo kia của nhà ngươi còn đen gấp một vạn lần.
Vì vậy, Triệu Phổ cũng cầm con ờ lên, đối địch với Bạch Ngọc Đường.
Chẳng qua là mới đi được mấy bước, đột nhiên thấy đám học sinh xôn xao lên, sau đó, tiếng đàn nổi lên….
Bạch Ngọc Đường vốn rất nghiêm túc đánh cờ cùng Triệu Phổ, thế nhưng vừa nghe được tiếng đàn này liền hơi sững sờ, sao lại giống hệt tiếng đàn của mình ban nãy.
Những học sinh ở nơi đây cũng có chút kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ còn đang say mê tiếng đàn của Bạch Ngọc Đường, cảm thấy một nhân vật như vậy tuyệt đối chính là độc nhất vô nhị, thế nhưng bây giờ nghe lại tiếng đàn, gân như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường lại đàn lần thứ hai, có điều sau khi mọi người nhìn kỹ xem người đàn là ai rồi lại há hốc miệng, không dám tin tưởng.
Chỉ thấy người đang ngồi đàn lúc này chính là sáng nay đã khiến ma âm rót nhĩ mọi người, Triển Chiêu. Sáng nay ngay cả tư thế ngồi đàn cũng chẳng tiêu chuẩn chút nào, nhìn qua cũng biết là người không biết đánh đàn, có điều bây giờ …. Hắn lại tái diễn hoàn mỹ từng cử chỉ động tác của Bạch Ngọc Đường, ngay cả tiếng đàn gảy ra cũng giống như đúc, thậm chí cả thần thái cử chỉ cũng không khác chút nào.
Nhưng mà, Triển Chiêu học từ lúc nào chứ? Vừa rồi rõ ràng là hắn đánh cờ với Triệu Phổ mà.
Trầm phu tử hơi sờ sờ râu, so với Triệu Phổ phong mang tất lộ, Bạch Ngọc Đường phong thái bức nhân, thì Triển Chiêu lại như là mỹ ngọc ẩn mình trong đá, có biểu hiện vẻ tuyệt mỹ ra ngoài hay không còn phải xem hắn có nguyện ý thể hiện mình ra hay không. Trầm phu tử lúc này lại có chút tò mò, điều gì lại có thể khiến cho thanh niên ôn nhuận như nước thu trong lành này đột nhiên lộ ra phong mang sắc bén, toàn lực ứng phó như vậy đây?
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn lại, nhìn dáng vẻ đánh đàn của Triển Chiêu …. Không khỏi cảm thấy không cách nào dời mắt được, Mèo này khó có được thật tâm như thế ….
Chính lúc đang thất thần, Bạch Ngọc Đường vô ý đặt xuống một con cờ.
“Nha a!”
Bên cạnh đột nhiên có người kêu một tiếng.
Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ngoẹo đầu nhìn hắn: “Bạch Bạch chớ có thất thần a! Đi nhầm rồi nha!”
Bạch Ngọc Đường nhìn lại bàn cờ một chút, quả nhiên mình đã đi nhầm một bước, con cờ này đáng lý phải đặt ở nước bên cạnh, lúc này vốn dĩ từ nước cờ hay biến thành đường cờ cực dở rồi.
Mọi người xem cờ xung quanh đều hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đường lại thất thần như vậy, bởi vì khả năng đánh đàn của Triển Chiêu đúng là nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Triệu Phổ xấu xa cười một tiếng, cũng không có khách khí với Bạch Ngọc Đường, rất sung sướng mà hạ sát thủ.
Bạch Ngọc Đường bất lực đỡ trán, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu vừa đánh đàn vừa nhếch lên khóe môi, cười chẳng khác nào một con mèo vô cùng đắc ý.
Bạch Ngọc Đường than thở —— Mèo kia đang chép nhạc a!
Cuối cùng, đánh đàn Bạch Ngọc Đường xếp thứ nhất, đánh cờ bại dưới tay Triệu Phổ, dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Ngũ gia mải ngắm Mèo nên run tay mà đi nhầm.
Mà Triệu Phổ đánh cờ, ngoại trừ một ván ra thì toàn thắng, nhưng hắn không biết đánh đàn, cho nên liền từ bỏ cuộc thi.
Triển Chiêu đánh cờ hòa Triệu Phổ, đánh đàn hòa Bạch Ngọc Đường, cũng được xếp thứ nhất, bởi vì phu tử hoàn toàn không nghe ra hai khúc nhạc này có gì khác nhau.
Mặt khác, Triển Chiêu cũng đánh cờ với Bạch Ngọc Đường, hạ một ván cờ hòa, như vậy …. Người xếp thứ nhất lần này chính là Triển Chiêu.
Đám học sinh của Thái học viện bị đả kích nghiêm trọng, đều quay sang nhìn Triển Chiêu.
Trong đám người của Khai Phong Phủ này, Bạch Ngọc Đường cũng tốt, Triệu Phổ cũng được, ngay cả Công Tôn và thậm chí là Tiểu Tứ Tử cũng có ưu khuyết điểm rõ ràng, duy nhất chỉ có Triển Chiêu là một người vô cùng đặc biệt. Vừa mới nhìn qua hắn, hoàn toàn không cảm thấy có gai nhọn, ôn nhuận đến độ không có chút đặc điểm riêng nào, thế nhưng một người như vậy lại khiến người khác hết lần này đến lần khác cũng nhìn không thấu, tuổi trẻ thành danh, hơn nữa còn là danh khí vang dội, đương nhiên là hắn có chỗ hơn người, có điều hôm nay vẫn khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Lúc trước có người từng nói với Bạch Ngọc Đường: “Triển Chiêu này, quá bình đạm, không có khuyết điểm cũng không có ưu điểm.”
Bạch Ngọc Đường đáp lại ngoại trừ một cái hừ lạnh, còn có một câu: “Bởi vì hắn không có một khuyết điểm nào cho nên mới không nhìn ra được ưu điểm của hắn.”
“Này có nghĩa là, thấy Hắc ảnh cũng chưa chắc đã đỗ đầu, cho nên, truyền thuyết chưa chắc đã đúng, phải không nào?” Triển Chiêu học động tác của Tiểu Tứ Tử thường làm, vỗ tay một cái: “Nếu như đạt đệ nhất rồi có thể được quỷ đến gặp, vậy hôm nay Miêu gia liền đi bắt quỷ đi!”
Nhìn khuôn mặt Triển Chiêu cười tươi rói với mình, Bạch Ngọc Đường một lần nữa càng thêm xác định, Mèo nhà hắn, một cọng tạp mao cũng không có, cả thân đều một màu đen thui a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.