Long Đồ Án

Chương 211: Mọi sự tùy duyên




Mã xa của Hiên Viên Kiệt cứ đi thẳng một đường về phía trước, dân chúng dọc đường cũng không dám ngẩng đầu lên, mà cửa sổ bốn bên đường cũng không dám mở ra, cả đường lớn đều yên tĩnh như tờ, bên dưới chỉ nghe thấy tiếng mọi người tung hô: “Ngô hoàng vạn tuế …. Vạn tuế ….”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cau mày, nhìn nhau một cái —— Có thể nhìn ra dân chúng Bắc Hải sợ Hoàng đế của bọn họ thế nào a.
Hiên Viên Kiệt ngồi trong mã xa cho nên cũng không thể nhìn thấy hắn, có điều có mấy người đứng bên ngoài mã xa cũng đã thu hút sự chú ý của hai người.
Lần này có một đội mã xa cùng đi với Hiên Viên Kiệt, ngoài ra còn có ba vị triều thần.
Người đi trên cùng, tay mang hai cây rìu vàng, vóc người cao lớn uy vũ, khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt to miệng rộng.
Triển Chiêu lấy một cuốn ghi chép ra, giở giở xem, người đó chính là Thống lĩnh thị vệ của Hiên Viên Kiệt, cũng là người được xưng là Đệ nhất dũng sĩ Bắc Hải, tên gọi Đoạn Hồng.
Đoạn Hồng đi trên cùng, nhìn cái tư thế kia như khẳng định rằng kẻ nào dám xông ra liền chém ngay tức khắc.
Sau lưng Đoạn Hồng còn có hai quan viên cưỡi ngựa đi theo nữa.
Một người mặc Triều phục xanh, Triều phục của Bắc Hải không giống Đại Tống, màu sắc cũng diễm lệ hơn, y phục toàn thân cũng rộng thùng thình, ống tay cùng cổ áo rất rộng.
Bạch Ngọc Đường cũng tiến đến nhìn vào cuốn trục Triển Chiêu đang xem kia, người mặc y phục màu xanh đó chính là Quốc sư của Bắc Hải, Viên Minh. Thoạt nhìn vị Quốc sư này khoảng ba mươi, dáng vẻ có chút quái dị … sở dĩ nói quái dị là vì khuôn mặt người này đặc biệt dài, dài như mặt ngựa, mắt nhỏ dài như châm, làn da tái nhợt, nhìn qua có chút cảm giác yêu dị nhàn nhạt.
Vị Quốc sư Viên Minh này, tuy gọi là quốc sư nhưng thực chất cũng là Yêu sư, cũng có người nói là Qủy sư.
Người này quyền cao chức trọng, là một trong những vị đại thần mà Hiên Viên Kiệt tín nhiệm nhất, quyền lực có thể nói là nghiêng nước ngả dân. Nghe nói người này biết yêu thuật, còn khôn khéo giảo hoạt nữa.
Ngồi ngay ngắn trên ngựa đi bên cạnh Viên Minh là một người chưa tới hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, có điều nhìn giữa hai hàng lông mày có thể nhìn thấy chút kiêu ngạo phóng túng.
Triển Chiêu lại cúi đầu nhìn vào cuốn trục kia một cái, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ai, đó là huynh đệ của ngươi a.”
Bạch Ngọc Đường hơi bất đắc dĩ mà thiêu mi một cái.
“Hắn tên là Hiên Viên Giác, trước mắt thì là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Hiên Viên Kiệt.” Triển Chiêu nói: “Hình như Hiên Viên Giác tương đối đối được cưng chiều, thỉnh thoảng Hiên Viên Kiệt sẽ dẫn theo hắn bên mình.”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một cái, Hiên Viên Giác kia mặc một thân trắng tinh. Căn cứ theo miêu tả của Hiên Viên Phách thì tính cách của hắn vô cùng bạo ngược, hết sức ngạo mạn vô lễ, thường xuyên gây chuyện. Thế nhưng Hiên Viên Kiệt hình như cũng có chút dung túng hắn, cũng không không ai rõ lý do tại sao.
Triển Chiêu híp mắt nhìn một lúc lâu, không hiểu mà nói: “Dáng vẻ của tiểu tử này nhìn rất không vừa mắt, tại sao Hiên Viên Kiệt lại chỉ cưng chiều một mình hắn?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái tỏ ý hắn cũng không hiểu, có điều lúc này hắn lại bị thu hút bởi bàn tay nắm dây cương của Hiên Viên Giác …….. Trên ngón tay cái của Hiên Viên Giác có một ấn ký màu đỏ.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng cũng nhìn bàn tay mình một cái, ấn ký màu đỏ kia vẫn còn.
Chần chờ một chút, Bạch Ngọc Đường liền đem cái nhẫn kia đeo lại, che ấn ký kia đi ——- Cơ quan của chiếc nhẫn đã mở cho nên cũng không có đau.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng động vào hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, Triển Chiêu nhướng mắt ý bảo hắn nhìn về phía mã xa.
Bạch Ngọc Đường thuận thế nhìn sang, chỉ thấy phía trước mã xa có một người ngồi.
Đây là nam tử có chút âm dương quái khí đầy yêu mị, mang theo một cờ pháp quan, mặc một trường bào tử sắc, liếc mắt nhìn qua khoảng chừng ba bốn mươi tuổi đi?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, người này cũng được miêu tả cặn kẽ trên cuốn trục mà Hiên Viên Phách cho hắn.
Hắn tên gọi Hoè Mật, là Đại thái giám ở trong cung, cũng là thân tín của Hiên Viên Kiệt. Người này võ công cực cao, rất được Hiên Viên Kiệt tín nhiệm, địa vị còn cao hơn cả mấy hoàng tử, cũng có người nói hắn là yêu ma chuyển thế, tóm lại người này vô cùng thần bí, hơn nữa tâm cơ càng nặng vô cùng. Trong cuốn trục Hiên Viên Phách có nhắc nhở Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, phải đề phòng người này.
Chờ cho đên khi bọn Triển Chiêu nhận diện xong mặt mấy nhân vật then chốt này thì đoàn mã xa của Hiên Viên Kiệt cũng đi qua rồi.
Đáng tiếc là mọi người không có nhìn thấy dung mạo của Hiên Viên Kiệt.
Chờ cho mã xa rời đi rồi, dân chúng dưới thành mới đứng dậy. Lúc này, nếu như là ở Khai Phong phủ, vào đúng lúc dân chúng nhìn thấy được đoàn xa giá của Hoàng thượng đi tuần nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt mà nghị luận, bàn tán xôn xao, các cô nương sẽ vừa ngắm nhìn vừa bàn luận về các quan viên trẻ tuổi, thậm chí còn trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ si mê nữa … có điều, ở đây lại hoàn toàn không giống vậy.
Dân chúng Bắc Hải lúc này đều đóng cửa, ngay cả việc làm sinh ý cũng không làm, hình như chuẩn bị bế quan không rời khỏi cửa.
Hai người cùng có chút bất đắc dĩ.
Triển Chiêu cau mày: “Hiên Viên Kiệt làm Hoàng đế cũng làm được đến như vậy a.”
Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu một cái, lại thấy hai người Thiên Tôn cùng Ân Hầu ngồi bên cạnh bàn, cả hai cũng nâng cằm mà khổ sở suy nghĩ cái gì đó.
Hai người bọn Triển Chiêu cũng đến bên bàn ngồi xuống, hỏi: “Ngoại công, Thiên Tôn, hai người nghĩ gì vậy?”
“Không nhớ nổi!” Thiên Tôn chống cằm: “Ta từng gặp qua nội lực đó ở đâu a?!”
“Ta cũng không có nghĩ ra.” Ân Hầu cũng cau mày: “Có điều chắc chắn là đã từng gặp qua.”
Thiên Tôn trắng mắt lườm Ân Hầu: “Sao ngươi ngay cả chuyện này cũng không nhớ chứ?!”
Ân Hầu cũng hết nói nổi mà nhìn hắn: “Không phải ngươi cũng không nhớ sao?”
“Tính ta vốn hay quên! Không phải ngươi vẫn luôn gọi là ta Lão hồ đồ sao!” Thiên Tôn chiếm được cơ hội liền phản kích: “Vậy sau không cho phép ngươi gọi là là Lão hồ đồ nữa!”
Ân Hầu há to miệng, nhất thời cũng không nghĩ ra được lời nào để phản kích, không thể làm gì khác hơn là nín thở, cau mày than: “Gặp qua ở đâu a ……”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đương nhiên là cũng không có biện pháp gì với Nhị Lão này, cứ để cho hai người đó tiếp tục suy nghĩ đi.
Lúc này ảnh vệ của Hiên Viên Phách đã đến đưa cho Triển Chiêu những vật dụng cùng thẻ bài tham gia tỷ võ.
Để tham gia tỷ võ cần có một tấm thẻ bài có ghi rõ tên của thí sinh, cũng coi như là một tấm danh thiếp.
Triển Chiêu cười híp mắt mà viết lên chữ: “Ân Thập Nhị.”
Ân Hầu nhìn thấy được, cảm thấy tò mò hỏi: “Sao lại gọi là Ân Thập Nhị?”
Triển Chiêu nói: “Con Chuột đứng hàng nhỏ nhất trong 12 con giáp a!”
Ân Hầu ngẩn người, còn Thiên Tôn thì lại ngoẹo đầu mà nhìn Triển Chiêu: “Chiêu Chiêu a …. con Chuột không phải đứng hàng lớn nhất trong 12 con giáp sao?”
Triển Chiêu hơi sững sờ: “Cái này ….”
“Con Heo mới đứng cuối cùng chứ?” Thiên Tôn vẫn tiếp tục nghiêng đầu, còn hỏi Ân Hầu: “Ta không có nhớ lộn chứ?”
Ân Hầu lắc đầu một cái.
“A!”
Triển Chiêu đột nhiên vỗ đầu một cái, sao mấy ngày nay hắn lại hồ đồ vậy chứ, sao có thể nhớ nhầm như vậy, phải đổi lại là Ân Nhất mới đúng!
Thế nhưng, giờ có muốn đổi cũng không kịp nữa rồi.
Đau khổ mà nhìn tấm danh thiếp kia, Triển Chiêu chợt quay mặt sang nhìn Bạch Ngọc Đường đang rất vô tư mà uống trà bên cạnh một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng rất trấn định thần nhàn.
Triển Chiêu híp mắt hỏi hắn: “Sao ngươi lại không nhắc nhở ta, lúc trước rõ ràng là ta đã nói cho ngươi biết rồi!”
Bạch Ngọc Đường uống trà, hỏi người lại hắn: “Cái gì a?”
“Ta nói sao ngươi lại không nhắc nhở ta con Chuột đứng đầu tiên trong 12 con giáp?” Triển Chiêu tức giận.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ vân đạm kinh phong mà cười nhẹ nhàng một cái: “Nga, ta cũng quên mất.”
Triển Chiêu hít vào một ngụm lãnh khí: “Rõ ràng là ngươi cố ý!”
Bạch Ngọc Đường đặt cái ly xuống, tới ngay một câu: “Triểu Tiểu Trư ….”
Triển Chiêu cũng đặt cái ly xuống, hắn quyết định làm một việc mà con mèo nên làm, chính là —– Bắt con chuột!
Ân Hầu cùng Thiên Tôn chống cằm nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã quấn vào nhau ở bên cạnh.
Thiên Tôn hỏi Ân Hầu: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Ân Hầu lắc đầu một cái: “Còn ngươi?”
“Ta cũng chưa a.” Thiên Tôn nói: “Có điều ta cảm thấy có thể không phải là võ công Trung Nguyên.”
“Hay là đi hỏi tên Hoà thượng mập kia một chút?” Ân Hầu đề nghị.
Thiên Tôn gật đầu một cái: “Ý kiến hay.”
……………….
Sau khi ăn trưa xong, Triển Chiêu cũng nghĩ xong thân phận giả của mình, chuẩn bị đi ghi danh.
Dau khi ghi danh xong, liên tục rút thăm mười đợt tranh tài, phân cao thấp cùng hai mươi người, ngày mai sau khi tổng kết lại cũng còn hai mươi người, ngày thứ ba tranh danh đầu bảng.
Triển Chiêu phải ra ngoài ngay, Bạch Ngọc Đường còn đang lên kế hoạch xem ngày kia đi cầm quán làm thế nào để thuận lợi mà vô tình gặp Hiên Viên Kiệt.
Triển Chiêu vỗ vỗ hắn: “Ngày thứ hai và thứ ba tranh tài sẽ tương đối đặc sắc a, dường như hôm nay Hiên Viên Kiệt mới rảnh rỗi một chút.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, có điều cũng chưa biết chắc được, suy nghĩ một chút liền nói: “Ta đi xem ngươi tranh tài đi.”
Triển Chiêu cười: “Ý ngươi là mọi sự tuỳ duyên a?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ngân Yêu Vương cũng nói rõ mọi sự căn bản đều là tuỳ duyên, trời cao đã an bài rồi.”
Triển Chiêu cười cười, đột nhiên lại cảm giác có chút trống vắng, hắn nghĩ xong cũng cảm thấy buồn cười, chẳng phải chỉ tách ra có một chút thôi sao, có cần phải khó chia lìa thế không a ….. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu liền cầm thanh kếm Ân Hầu cho hắn lên, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, bên tai vừa đúng lưu lại câu nói của Bạch Ngọc Đường: “Mọi việc đều phải cẩn thận.”
Chờ Triển Chiêu đi rồi, Bạch Ngọc Đường lại đến cạnh bàn mà thở dài.
Thiên Tôn vỗ vỗ hắn: “Ai, thanh niên thì không nên sầu mi khổ kiểm như vậy.”
“Đúng vậy.” Ân Hầu cũng gật đầu: “Cái loại tỷ võ kiểu này Mèo nhà ngươi nhất định dễ dàng giành danh hiệu đệ nhất.”
Bạch Ngọc Đường xem xét thời gian một chút, cảm thấy mình cũng nên xuất môn rồi, trước khi đi còn không quên dặn dò Thiên Tôn: “Người đừng có mà chạy lung tung nghe không!”
Thiên Tôn bất mãn: “Sao ngươi có thể nói chuyện với sư phụ như vậy?”
Bạch Ngọc Đường lại thiêu mi nhìn Ân Hầu một cái.
Ân Hầu gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ trông nom cái Lão hồ đồ này.”
Nói xong, Thiên Tôn liền giật tóc hắn không chịu buông ra, nói là muốn giật hết tóc cho hắn thành hói luôn.
Không để ý đến Nhị Lão còn đang đánh nhau trong phòng, Bạch Ngọc Đường lắc đầu đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng rồi xuống lầu.
Nơi tỷ võ cách Quận Vương phủ cũng rất gần, vì vậy, Bạch Ngọc Đường có thể đúng lúc đi ngang qua Cầm quán ….. về phần cụ thể phải làm gì hắn cũng không nghĩ đến, điều hắn quan tâm lúc này chỉ có Triển Chiêu đang chuẩn bị tham gia tỷ võ mà thôi.
Lần đó Bạch Ngọc Đường đến Bắc Hải cũng chưa có du ngoạn hết, lần này vừa đúng dịp có thể nhìm ngắm kỹ hơn một chút. Cả một đường hắn đi, hắn đều cảm thấy kỳ quái —— Hình như dân chúng Bắc Hải có chút đần độn, phần lớn đều là mặt mày ngu ngơ, cúi đầu mà đi nhanh qua, cũng không có nhìn ngắm xung quanh. Ở nơi này, nhìn qua một cái đã có thể phát hiện ra ai là người bản xứ, ai là người từ nơi khác đến.
Người bản xứ đi rất vội vàng, người nơi khác lại rất nhàn nhã thong dong mà đi dạo xung quanh.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy thật kỳ quái, việc gì mà phải đi nhanh như vậy?
Đến gần tràng tỷ võ, đã thấy người người tấp nập rồi.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy có nhiều người đã nhức đầu rồi, cũng không muốn chen vào làm gì, vì vậy liền đến một tửu lâu bên cạnh đó.
Tửu lâu này nhìn rất cao, thế nhưng người trong lâu lại rất ít.
Điểm này Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất kỳ quái, những tửu lâu và khách điếm bên cạnh đều đầy ắp người, tại sao tửu lâu này lại ít người như vậy?
Bạch Ngọc Đường liền vừa bước vào thì đã có một tiểu nhị ngăn lại: “Ai! Vị quan gia này.”
Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng người một cái, tránh đi cánh tay của tiểu nhị kia, lạnh lùng mà nhìn hắn một cái.
Tiểu nhị nuốt nước bọt, tâm nói vị này thật lạnh lùng đáng sợ đi, có điều vẫn phải cản đường hắn, nói: “Chỗ chúng ta chỉ đón khách quý mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, hỏi: “Thế nào thì được gọi là khách quý?”
“Có tiền hoặc có quyền.” Tiểu nhị rất thẳng thắn đáp.
Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Thế nào thì tính có tiền?”
“Phí vào cửa một trăm lượng.”
Bạch Ngọc Đường rút một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho hắn.
Tiểu nhị cười híp mắt: “Mời gia lên lầu.”
Bạch Ngọc Đường chọn một cái bàn gần cửa sổ lầu hai ngồi xuống, lúc này cũng cảm thấy được lần tiêu tiền này cũng rất đáng giá, thứ nhất nơi này rất thanh tĩnh lại sạch sẽ, không giống với dưới lầu mọi người đang hò hét nháo loạn, thứ hai sao …. tầm nhìn rất tốt.
Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái đã tìm thấy Triển Chiêu trong đống người bên dưới.
Triển Chiêu một thân trắng tinh lại rất nổi bật trong đám võ sinh, thể trạng của người Bắc Hải tương đối to con, Triển Chiêu càng trở nên gầy hơn …. mà lúc này lại thấy Mèo kia đang đạp một tên mập mạp a, Bạch Ngọc Đường nhịn không được mà cười rộ lên ——- Tên mập này hẳn là lại cười chê hắn gầy đây mà.
Quả nhiên, người Triển Chiêu đang đạp chính là đối tủ tỷ võ đầu tiên của hắn.
Mấy vòng đầu đều là rút thăm tuỳ tiện, Triển Chiêu rút thăm đối thủ đầu tiên lại chính là tên mập này.
Bởi vì có quá nhiều người cho nên không cần đánh ở lôi đài, chỉ cần đến một nơi được chỉ định tỷ võ cùng đối phương là được rồi.
Tên mập kia cũng thật quá ngu ngốc, vừa mới nhìn thấy Triển Chiêu đi ra đã cười, còn nói hắn là thư sinh đọc sách đi nhầm chỗ phải không? Cái chân còn không có to bằng cổ tay hắn nữa ….
Hắn còn chưa có dứt lời đã bị Triển Chiêu đạp gục xuống đất.
Lúc này, Triển Chiêu vừa nghe quan quản sự võ đường đọc tên hắn là Ân Thập Nhị lại liền nghĩ ngay đến cái câu “Triển Tiểu Trư” được nói vô cùng chậm rãi của Bạch Ngọc Đường kia mà càng giận hơn, không có chỗ phát tiết nay lại thấy cái tên mập kia tự mình đưa đến cửa, nếu không hung hắn mà đạp hắn một trận không phải sẽ tức chết sao.
Sau ba trận Triển Chiêu cũng chỉ cần dùng tổng số ba chiêu đã thắng. Mà mấy tên võ sinh kia cũng không hiểu là có tật xấu gì, vừa mới đi lên đã cười hắn gầy …… Vì vậy, Triển Chiêu càng bị kích thích, đạp cả ba tên! Đạp đến độ quan khảo thí phải tặng cho hắn một tấm thẻ, nói: “Trực tiếp vào thẳng vòng sau!”
Triển Chiêu nhíu mày, cất tấm thẻ kia đi rồi tiếp tục xem người khác tỷ võ.
Bạch Ngọc Đường bưng chén uống trà, ánh mắt vẫn chuyên chú chỉ nhìn theo bóng dáng của Triển Chiêu.
Lúc này tiểu nhị liền lên dâng trà cho hắn, hỏi: “Gia, ngài có muốn dùng cái gì không?”
Bạch Ngọc Đường hỏi thăm hắn: “Bắc Hải có món gì ngon không?”
“Có cua tuyết, có điều rất đắt.” Tiểu Nhị cười híp mắt.
Bạch Ngọc Đường bật cười, hỏi hắn: “Là cua tuyết này vốn đã đắt rồi, hay là cua tuyết ở nơi này của ngươi đặc biệt đắt?”
“Vốn dĩ đã đắt rồi.” Tiểu nhị vừa nói vừa không quên bổ sung một câu: “Thế nhưng cua tuyết nơi này của chúng ta ăn đặc biệt ngon cho nên cũng đặc biệt đắt.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Mang một con lên đi.”
“Một con!” Tiểu nhị cả kinh, cười nói: “Đại gia, một cái chân cua cũng có thể đủ cho ngài ăn một bữa no rồi, một con phải bày hết cả bàn đó.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy!” Tiểu nhị vươn ra hai đầu ngón tay: “Hai trăm lượng một con đó.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Để lạnh rồi ăn có ngon không?”
“Lạnh nóng đều ăn ngon hết, lạnh ăn càng ngon, muốn ăn nóng có thể hấp lên một chút, mùi vị không hề thay đổi.” Tiểu nhị nói.
Bạch Ngọc Đường đưa ngân phiếu ra: “Lấy hai con.”
Tiểu nhị nhận tiền, lại hỏi: “Ngài muốn uống rượu không?”
Bạch Ngọc Đường lại rút ngân phiếu ra đưa cho hắn: “Có đồ ăn gì ngon ngươi đều gói lại cho ta.”
Tiểu nhị nhận lấy ngân phiếu, vui mừng mà chạy xuống, tâm nói, đây chính là khai trương một bận ăn cả ba năm a! Hôm nay gặp được đại gia có tiền rồi.
Chưởng quỹ dưới lầu lúc này cũng đã nhận ra “Khách quý” chân chính, vội vàng tự mình chạy lên bưng trà rót nước chiêu đãi.
Bạch Ngọc Đường ngồi nhìn Triển Chiêu đang nhàm chán chờ vòng tỷ thí thứ hai, chống cằm mà ngẩn người, ngón trỏ lại lơ đãng mà xoa xao chiếc nhân san hô trên ngón tay cái.
Chỉ một lát sau đã có một tiểu nhị bưng một bàn ăn được chế biến vô cùng tinh xảo lên: “Gia, đây là điểm tâm nhẹ của tiểu điếm, cua chưng ngài có muốn nếm thử một chút không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, ngay lập tức ở lầu dưới, chưởng quỹ tự mình bưng một phần chân cua lên.
Bạch Ngọc Đường nhìn cái càng cua to dài như vậy, tâm nói, sau này khi Triển Chiêu nhìn thấy nó rồi liệu có quyết định định cư ở Bắc Hải luôn không a?
Chưởng quỹ lấy ra một cái kìm đặc chế cẩn thận giúp Bạch Ngọc Đường lột ra vỏ chân cua, tiểu nhị thì lại bưng gia vị nước chấm lên.
Bạch Ngọc Đường rất ưu nhã cầm đũa mà gắp một chút thịt cua tuyết, chấm gia vị thử ăn một miếng, sau đó liền gật đầu, mùi vị này nhất định Triển Chiêu sẽ rất thích.
“Công tử hẳn là người Trung Nguyên đi?” Chưởng quỹ nhịn không được hỏi.
Bạch Ngọc Đường đặt đũa xuống thử rượu một chút, gật đầu.
“Ngài tới Bắc Hải du ngoạn a?” Tiểu nhị tò mò.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Đi ngang qua mà thôi, ta đến mua Tuyết tùng cầm.”
“Nga, mua đàn a …. đến ngay cầm quán đối diện là được rồi.” Tiểu nhị chỉ chỉ sang bên kia.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn sang…..
Mà trùng hợp như thế, Tuyết tùng cầm quán lại đối diện tửu lâu này.
Bạch Ngọc Đường vừa mới nhìn qua một cái, trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ —— Thì ra trên đời này thực sự có chuyện trùng hợp như thế.
Chính lúc Bạch Ngọc Đường vừa nhìn sang phía cầm quán bên kia thì vừa đúng lúc cửa sổ cầm quán đối diện cũng được mở ra.
Người mở cửa sổ ra lại chính là vị Đại thái giám thân tín bên cạnh Hiên Viên Kiệt kia ——— Hoè Mật.
Bạch Ngọc Đường thu lại đường nhìn, căn bản cũng không nhìn xem phía sau Hoè Mật có ai đó hay không, lúc này hắn chỉ chú ý đến tình hình tỷ võ bên dưới, hỏi Chưởng quỹ: “Những người dưới đó là sao?”
“Nga, tất cả đều là võ sinh đến tỷ võ, gia, ngày mai ngài trở lại coi thì hơn, hôm nay chỉ là vòng đầu tiên, cũng chỉ là những thí sinh xoàng xoàng mà thôi, ngày mai mới toàn cao thủ, ngày mốt sẽ so danh hiệu đệ nhất, lúc đó đánh mới đẹp mắt nhất!”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái, gật đầu một cái, sau đó lại cầm đũa lên gắp một đũa thịt cua ăn, thịt cua này vừa mềm lại vừa dai vừa ngọt, Mèo kia mà được ăn hẳn là siêu thích đi, nếu như hắn thích, ngày mai khi đến xem tỷ võ lại mang về cho hắn thêm chút nữa.
Bạch Ngọc Đường còn đang suy nghĩ, đột nhiên …. cảm nhận được một ánh mắt lẫm liệt manh theo một cổ nội lực.
Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ, theo bản năng mà nhìn về hướng phát ra nội lực một cái —- Đã thấy bên cạnh cửa sổ cầm quán bên kia có một người đang đứng.
Người nọ đứng âm trầm bên trong một góc cửa sổ, Bạch Ngọc Đường không nhìn rõ khuôn mặt hắn nhưng cũng nhìn được văn cẩm hắc y hắn mặc.
Có điều nội lực này quá mức rõ ràng, hiển nhiên là người này cố ý muốn hắn nhận ra, nói cách khác, người này cố ý thu hút sự chú ý của hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn hướng cửa sổ một cái, bất động thanh sắc mà quay đầu lại nói với Tiểu nhị: “Giúp ta đóng cửa sổ này lại.”
“Vâng.” Tiểu nhị nghĩ là Bạch Ngọc Đường bị lạnh cho nên nhanh chóng giúp hắn đóng lại cửa sổ đối diện với Cầm quán bên kia.
Chỉ để lại một cái cửa sổ Bạch Ngọc Đường không cho người đóng lại, bởi vì hắn còn phải tiếp tục nhìn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu mà cau mày —— Ánh mắt kia cùng nội lực rất cường đại nhưng hình như không hề ổn định, chẳng lẽ vị đó chính là Hiên Viên Kiệt sao? Nội lực rất giống với nội lực cảm nhận được khi đoàn mã xa ban này đi ngang qua, dĩ nhiên lúc này còn mạnh hơn rất nhiều ….. sự phụ hắn cùng Ân Hầu nói không sai, nội lực người ở đối diện kia hẳn là cao đến đáng sợ.
Đúng lúc này, dưới lầu lại truyền đến một trận tiếng chân hoảng loạn.
Có một tiểu nhị ngã lăn một vòng bò lên, níu lại Chưởng quỹ đang châm rượu cho Bạch Ngọc Đường, ghé vào tai hắn nói mấy câu.
“Choang ….” Bầu rượu trong tay Chưỡng quỹ rơi vỡ tung trên nền đất.
Chỉ thấy Chưởng quỹ tay chân run rẩy, mặt trắng bệch như gặp quỷ. Tiểu nhị thấy hắn phát run liền lôi hắn một cái: “Đương gia!”
Lúc này Chưởng quỹ cũng đã kịp khôi phục lại thần sắc: “Nhanh …. nhanh chóng …. nghênh đón.”
Vừa nói Chưởng quỹ vừa vội vàng nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thế nhưng hắn còn chưa đi đến cầu thang thì đã có người đi lên rồi.
Chưởng quỷ vội vàng quỳ lạy, liền nghe thấy có một thanh âm yêu dị vang lên: “Miễn, chủ nhân muốn ngồi trên lầu hai một chút.”
Vừa mới nói chuyện thì chỉ thấy vị Đại thái giám Hoè Mật kia đang đi lên.
Chưởng quỹ cùng Tiểu nhị vội vàng chuẩn bị, một người chạy đến bưng cua đi, một người thì dọn dẹp bàn.
Thế nhưng vị Hoè Mật kia cũng không có ngồi xuống ngay mà là đưa mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, trong mắt đầy đều là nghi hoặc cùng khó hiểu.
Lúc này, ở trên cầu thang cũng vang lên tiếng bước chân.
Bạch Ngọc Đường vốn đang bưng chén rượu mà nhìn Triển Chiêu cũng phải cau mày: “Nội lực thật mạnh.”
Hắn theo bản năng mà liếc mắt nhìn lầu thang một cái, đồng thời Chưởng quỹ cũng té ngã xuống đất ôm đầu nói cảm thấy đau đầu, những khách nhân khác cũng không khá hơn là bao.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, những khách nhân này đều là không có võ công hoặc võ công rất yếu cho nên không thể chịu được. Bất kể cái người đi lên này là ai chăng nữa thì tâm địa cũng vô cùng độc ác, nội lực cao như vậy lại đi phát loạn ở nơi thế này, chẳng phải là muốn hại chết người vô tội sao.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên giơ tay lên, hướng về phía cầu thang mà vung ống tay áo một cái, đánh ra một chưởng.
Một chưởng này đủ để tiêu tán cổ nội lực truyền ra từ dưới lầu kia, Chưởng quỹ cùng mấy khách nhân vừa rồi mới khó thở cũng dễ chịu hơn, cuối cùng cái mạng cũng đã được cứu trở về, cứ thế mà nằm dưới đất thở suyễn.
“Nội lực không tệ a …..”
Lúc này, bên dưới lầu lại truyền đến thanh âm, nghe giọng có hơi chút khàn khàn, cảm thấy đó là một giọng nam tử rất tang thương.
Hoè Mật khoanh người hành lễ, cùng lúc đó, một nam tử hắc bào, dáng người thập phần cao lớn đi lên.
Bạch Ngọc Đường mở to mắt mà nhìn người vừa mới đi tới.
Người này thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, râu tóc chỉnh tề, tóc dài đen nhánh, tướng mạo uy vũ, cũng mang theo vài phần tang thương, giữa hai hàng lông mày có một vết nhăn, nhìn qua cũng cảm thấy là một người tính tình nóng nảy.
Các khớp xương của hắn tương đối rõ ràng, người cũng không béo nhưng có cảm giác vô cùng có lực, khí tràng bức nhân.
So sánh với hình vẽ của hắn mà nói, người thật nhìn có chút đáng sợ hơn.
Bạch Ngọc Đường âm thầm cau mày, người trong bức hoạ kia rõ ràng nhìn trẻ hơn Hiên Viên Kiệt này một chút, cũng ôn hoà hơn một chút, người trước mắt này mặc một hắc long bào, rất phù hợp với cái danh hiệu Bắc Hải Yêu Đế của hắn.
Ở võ trường tỷ võ nơi xa, Triển Chiêu thành công đánh thắng hai mươi đối thủ để tiến vào vòng trong cũng đang đứng bên cạnh tràng tỷ võ, cau mày mà nhìn tửu lâu nơi xa.
Bạch Ngọc Đường ban nãy ở đó nhìn hắn, hắn đã sớm cảm nhận được, có điều lúc này, dù ở thật xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được một cổ nội lực từ trong đó tán ra …… chính là nội lực cảm nhận được từ trong mã xa ban nãy của Hiên Viên Kiệt……
Triển Chiêu khẽ cau mày, chắc không phải đã đụng mặt nhanh đến vậy đi? Hắn rất muốn đi qua nhìn một chút …. thế nhưng, vẫn cần phải nhẫn nại.
“Ngươi cũng cảm nhận được sao?”
Lúc này, sau lưng hắn đột nhiên lại có người nói chuyện.
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy đó là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, hắn mắc một chiếc áo thô đen, thoạt nhìn giống như một dân chúng bình thường của Bắc Hải. Có điều, Triển Chiêu cũng chú ý đến tấm thiệp màu đỏ hắn cầm trong tay, giống hệt tấm thiệp mà hắn đang giữ, đây hẳn cũng là một trong hai mươi võ sinh sẽ tham gia tỷ võ ngày mai.
“Võ công của ngươi rất cao a.” Thanh niên kia nói: “Là người nơi nào vậy? Trước kia ta chưa từng gặp qua ngươi.”
“Người ở Bạch Chu.” Triển Chiêu nhàn nhạt trả lời, lại tiếp tục quay sang nhìn ngôi tiểu lâu kia.
Bạch Chu là nơi mà Hiên Viên Phách giúp Triển Chiêu chọn, là vùng xa nhất ở phía Nam Bắc Hải, gần với thành trấn Tây Hạ. Người dân ở đó tương đối thưa thớt, hơn nữa cũng nhiều hậu nhân hỗn huyết, diện mạ người dân ở đó tương đối dễ nhìn, cũng không giống người Bắc Hải bình thường lắm.
“Người Bạch Chu a, ngươi hẳn là lần đầu tiên đến đây đi?” Người kia nói: “Đó chính là nội lực của Hoàng đế.”
Mặc dù trong lòng Triển Chiêu cũng hiểu rõ, thế nhưng vẫn nhịn không được mà cau mày —— Qủa nhiên đã đụng phải sao?!
“Ta tên là Tuần Việt Bạch.” Người kia tự giới thiệu: “Là người Hoàng thành, còn ngươi, ngươi tên gì vậy?”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại hắn: “Sao ngươi lại biết đó chính là nội lực của Hoàng đế?”
“Lúc trước ở Hoàng thành ta đã cảm nhận được một lần.” Tuần Việt Bạch nhàn nhạt nói: “Khoảng ba năm trước, ở Hoàng thành có xử tử mấy hung phạm, lúc đó Hoàng đế còn tự mình giám trảm ….. Có điều, có một phạm nhân thập phần ác độc trước khi bị xử tử liền tự vẫn. Lúc ấy có mấy thân nhân của người bị hại do quá tức giận nên yêu cầu tiên thi. Đang lúc bọn họ kêu gào đòi Tiên thi …. không biết tại sao Hoàng đế lại nổi giận. Lúc đó cũng như thế này, cảm giác như tâm tình hắn mất khống chế nên mới phát nội lực ra ngoài, mấy thân nhân kia của nạn nhân đều bị thổ huyết mà bỏ mạng.”
Triển Chiêu cau mày: “Ý ngươi là, bây giờ hắn đang nổi giận sao?”
Tuần Việt Bạch hơi nhún vai một cái: “Có thể đi, cũng không biết ai mà lại xui xẻo như vậy.”
Tâm Triển Chiêu cũng bắt đầu căng thẳng lên, tâm nói, không thể nào đâu? Vậy Chuột kia liệu có nguy hiểm không a?
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu cũng không chú ý đến Tuần Việt Bạch nữa, đi thẳng đến tửu lâu kia.
“Ai.” Tuần Việt Bạch ngăn hắn lại: “Ngươi định làm gì a? Bớt can thiệp nhàn sự thì tốt hơn …..”
Có điều Tuần Việt Bạch còn chưa có nói xong thì Triển Chiêu đã đẩy tay của hắn ra mà đi về phía trước rồi, hắn nhanh chóng chạy qua đường, đi về phía tửu lâu đối diện.
Tuần Việt Bạch nhìn tay của mình một chút, lại nhìn bóng lưng Triển Chiêu một chút, cau mày —– Đây là một cao thủ tuyệt đỉnh a, xem ra ngày mai có phiền toái lớn rồi.
“Đại ca.”
Lúc này, sau lưng Tuần Việt Bạch có một nam tử nhỏ lùn đi tới, trên tay hắn cũng cầm một khối thẻ bài màu hồng: “Ta giúp ngươi xem qua một vòng rồi, năm nay cũng không có nhiều người lợi hại lắm.”
“Có một người lợi hại.” Tuần Việt Bạch nói: “Chưa chắc ta đã cầm chắc hạng nhất.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Người nọ gấp gáp: “Ngươi không thể cầm chắc hạng nhất được thì sao có thể hành …”
Tuần Việt Bạch trợn mắt nhìn hắn một cái, người nọ nhanh chóng ngậm miệng lại: “Vậy kế hoạch của chúng ta …..”
“Có chút kỳ quái.” Tuần Việt Bạch xua tay với hắn một cái, cũng nhìn về phía tửu lâu đối diện: “Tâm tình Hiên Viên Kiệt hôm nay hình như không ổn, hắn bị cái gì đó kích thích sao? Nội lực cũng không khống chế nổi nữa ….”
…………..
Mà trong tửu lâu lúc này, Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng Hiên Viên Kiệt cứ vừa đi vừa nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
“Ngươi tên là gì?” Hiên Viên Kiệt tận lực khống chế tâm tình, hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, đứng lên, cũng không nhìn hắn mà xoay người đi.
Hiên Viên Kiệt túm lại cánh tay hắn.
Có điều hình như Bạch Ngọc Đường đã sớm chuẩn bị, rất xảo diệu mà tránh đi cánh tay hắn.
Hiên Viên Kiệt hơi sững sờ, sau đó trong mắt lại thoáng qua một tia tán thưởng —— Công phu không tệ a!
Bạch Ngọc Đường cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi xuống cầu thang, lại có hai thị vệ ngăn lại hắn.
Hòe Mật chậm rãi đưa tay ra, ngăn Bạch Ngọc Đường lại, cười hỏi: “Vị công tử này, xin hỏi cao tính đại danh là gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, trả lời một câu: “Ta không phải là người Bắc Hải, ta là người Trung Nguyên.”
“Cho nên?” Hòe Mật cười hỏi.
“Cho nên, bất luận các ngươi là ai ta cũng không cần phải quan tâm.” Bạch Ngọc Đường nói xong, ý bảo hắn —– Tránh ra.
Khóe miệng Hòe Mật giật giật, hắn ở nơi đây vốn là người dưới một người trên vạn người, có điều, người trước mắt hắn này đây, hắn mới chỉ nhìn qua đã thấy sợ ngây người rồi, đâu còn dám làm gì.
Không thể làm gì khác hơn, Hòe Mật liền quay đầu lại nhìn Hiên Viên Kiệt một chút.
Lúc này Hiên Viên Kiệt đứng ở phía sau, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cũng biến ảo khó lường.
Một lúc lâu sau, hắn liền gật đầu với bọn thị vệ một cái.
Hòe Mật cũng lập tức lui ra, bọn thị vệ cũng tránh đường cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đi thẳng xuống lầu, đụng ngay phải Triển Chiêu đang đi tới.
Hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường hơi nhướng cao, ra hiệu với Triển Chiêu.
Triển Chiêu giả như không quen biết hắn, đi lướt qua bên cạnh hắn, đi về phía ngược lại với hắn.
Trên lầu, Hiên Viên Kiệt vẫn nhìn Bạch Ngọc Đường dần đi xa.
“Hoàng thượng.” Hòe Mật tiến tới phía sau Hiên Viên Kiệt.
“Theo dõi hắn.” Hiên Viên Kiệt nói: “Tra rõ xem hắn ở chỗ nào! Trẫm muốn ở gần chỗ hắn.”
“Vâng.” Hòe Mật lập tức đi an bài người làm.
Chỉ tiếc là … chờ cho đám người theo dõi ra đến bên ngoài rồi đã sớm không còn thấy tung tích Bạch Ngọc Đường đâu nữa.
Khinh công Bạch Ngọc Đường rất tốt, đi đến chỗ vắng người rồi liền lập tức lóe thân, biến mất vào trong ngõ nhỏ, chạy đến trù phòng phía sau của tửu lâu, cầm lấy thực hạp mà bọn tiểu nhị ban nãy định chuẩn bị cho hắn, lách người đi mất.
Triển Chiêu ngồi dưới lầu một lát đã nhìn thấy một thị vệ chạy ra ngoài, lại vội vã chạy ra đường lớn, sau đó liền nghe thấy trên lầu có tiếng đạp bàn ghế, còn có cả tiếng rống hận của Hiên Viên Kiệt: “Đào hết ba thước đất cũng nhất định tìm được hắn cho ta!”
Trên lầu cũng loạn thành một đoàn.
Triển Chiêu lặng lẽ đứng lên, lắc đầu một cái —— Đây có tính là thành công không?
Trên đường trở về Triển Chiêu đã gặp mấy tốp thị vệ lớn bắt đầu lục soát khắp thành, Triển Chiêu cũng phải bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai nha, thân phận Hoàng tử của Chuột này định chắc chắn rồi a.” Lúc trở lại khách điếm, Triển Chiêu chỉ thấy trên bàn có một thực hạp cùng một tờ nhắn, Bạch Ngọc Đường cũng không có ở đó, Ân Hầu cùng Thiên Tôn cũng không có ở đây.
Triển Chiêu cầm tờ giấy lên nhìn qua một chút, thấy đây chính là tờ giấy do Bạch Ngọc Đường lưu lại, trên đó có viết ——— Hắn phải đổi chỗ khác, trong thực hạp chính là cơm tối của mình, Chuột còn bảo mình ăn đi rồi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ gặp ở trường tỷ võ.
Triển Chiêu thu tờ giấy lại, mở thực hạp ra vừa nhìn một cái đã há to miệng: “Oa! Con cua thật lớn nha!”
Đậy thực hạp lại, Triển Chiêu ngồi xuống chuẩn bị cầm cua lên ăn, thế nhưng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, ôm thực hạp đứng lên nhìn qua một vòng, Triển Chiêu lại ngồi xuống thở dài một hơi, chống cằm than thở, hắn biết thiếu cái gì rồi —– Thiếu Chuột bồi hắn ăn cơm a …. Thật cô đơn a ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.