Long Đồ Án

Chương 212: Nội lực chi độc




Triển Chiêu ngồi cạnh bàn, chống cằm nhìn con cua trên bàn mà ngẩn người, đúng lúc này lại thấy cửa sổ được đẩy ra một cái … một bóng trắng từ bên ngoài tiến vào.
Mắt Triển Chiêu cũng sáng cả lên.
Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh bàn, đặt một cái hộp nhỏ xuống, bên trong chính là gia vị chấm cua, ban nãy vội vàng nên mới cầm đi mất.
Bạch Ngọc Đường tâm nói, Mèo ăn cua mà không có dấm chấm thì không phải giận đến giơ chân múa tay sao, vì vậy liền cầm về cho hắn.
Triển Chiêu níu lại tay áo Bạch Ngọc Đường không chịu cho hắn đi.
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, bồi Triển Chiêu ăn cua. Thật ra thì lúc Bạch Ngọc Đường vừa mới đi ra ngoài cũng cảm thấy không có chỗ nào để đi, cứ tìm thêm một khách điếm đi ….. thế nhưng chỉ có một người trống rỗng như vậy thì có ý tứ gì nữa, không bằng quay về nhìn con Mèo kia ăn cua.
Vì vậy, hai người cùng nhau ăn một con cua.
Triển Chiêu còn vừa ăn vừa ngạc nhiên: “Cái con cua này sao lại lớn như vậy a! So với cua của Hãm Không Đảo còn lớn hơn nữa a!”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, rót một chén rượu ngồi bên cạnh uống, thuận tiện ngồi nhìn động tĩnh ở cửa sổ lầu dưới một chút.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tình huống vừa rồi thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nói đại khái cho hắn biết tình hình với hắn một cái.
Triển Chiêu nhai cua, cau mày: “Ân …”
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không có gì, bây giờ hắn cho người lục soát tìm ngươi khắp thành đây, ngươi cảm thấy liệu có nguy hiểm hay không a?” Triển Chiêu hỏi.
“Chuyện này không cần sợ.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy chẳng sao hết: “Ta phát hiện người Bắc Hải mặc y phục trắng rất nhiều, hắn cũng chẳng thể điều tra được bao nhiêu đầu mối đâu. Hơn nữa, ngươi có chú ý tới hay không, có rất nhiều người đều cúi đầu.”
“Này a.” Triển Chiêu gật đầu một cái, nói: “Vừa rồi, lúc tỷ võ ta mới hỏi qua, thì ra dân chúng ở Bắc Hải có phân chia cấp bậc, những người cúi đầu kia đều thuộc lớp tiện dân.”
“Tiện dân sao?” Bạch Ngọc Đường cau mày, cảm thấy mấy tiếng này nghe thật chói tai.
Triển Chiêu thở dài: “Hiên Viên Kiệt ở Bắc Hải thực sự rất tàn bạo, hắn chia dân chúng Bắc Hải thành tam, lục, cửu cấp, trong đó có những người không công phu, không có tài sản riêng, cùng một số người bản thân mang tật, những người không con cái, tóm lại chính là những người dân bình thường, tất cả đều bị phân vào tầng lớp tiện dân.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Vậy tại sao bọn họ lại phải đi nhanh như vậy?”
“Tiện dân dù có bị tầng lớp quý tộc hoặc quan viên đánh chết ngoài đường cũng không có ai quản, cho nên bọn họ đều tận lực không đi trêu chọc người khác, cũng không muốn khiến người khác chú ý. Còn nữa, bọn họ đều phải cố sức kiếm tiền, bởi vì chỉ có một khoản tiền lớn để nộp thuế cùng phí cởi bỏ thân phận, thì họ có thể thoát khỏi thân phận tiện dân.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Cái chiêu này là ai nghĩ ra vậy, bản chất không phải chỉ là thay đổi chút cách thức để thu thêm chút tiền thôi sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái: “Không có tiền thì có thể dùng công phu đổi lại, chỉ cần thắng được ba cuộc tranh tài hàng năm ở địa phương là có thể thoát khỏi thân phận tiện dân, cho nên người Bắc Hải đều rất sùng võ, dù sao thì luyện võ kiếm tiền cũng dễ dàng hơn.”
Bạch Ngọc Đường lại càng cảm thấy chán ghét cực điểm Hiên Viên Kiệt.
“Nghe nói ở Tây Bắc Hải quận là tốt nhất, những nơi khác càng thảm hơn.” Triển Chiêu đút vào trong miệng Bạch Ngọc Đường hai đũa thịt cua, nói tiếp: “Hoàng đế này, cho dù có giết chết hắn cũng là trừ hại cho dân! Chỉ tiếc nghe nói mấy vị hoàng tử kia của hắn cũng chẳng khác gì, ta đi nghe ngóng một vòng đều nghe người ta nói chỉ có Hiên Viên Phách là tốt nhất. Đáng tiếc Hiên Viên Kiệt không có thích hắn, bởi vì hắn quá nhân từ.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, sau đó khó hiểu mà hỏi Triển Chiêu: “Miêu nhi, ngươi có cảm giác được nội lực của hắn có vấn đề hay không?”
“Đúng nga!” Triển Chiêu cũng nói ra chuyện khó nghĩ trong lòng: “Nội lực bị tâm tình bất định của hắn ảnh hưởng rất lớn, cứ như bản thân hắn không thể nào khống chế được nội lực của mình vậy.”
Bạch Ngọc Đường sờ cằm: “Có cảm giác, cứ như nội lực này vốn không phải do hắn luyện được, giống như có người cho hắn vậy.”
“Ta cũng có cảm giác này, có thể có quan hệ đến chuyện ở vách núi năm đó không?” Triển Chiêu đang hỏi chợt cảm thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
“Có thể nào quân binh đang điều tra đến đây không?” Triển Chiêu lo lắng.
Bạch Ngọc Đường ý bảo hắn cứ ăn tiếp, còn mình thì phi thân từ cửa sổ ra ngoài.
Chỉ lát sau, tiểu nhị đã gõ cửa: “Khách quan.”
Triển Chiêu nhanh chóng giấu cua đi, xoa xoa miệng một chút, nói: “Vào đi.”
Cửa phòng liền mở ra.
Mấy người mặc y phục quân binh từ ngoài cửa nhìn vào trong một cái, liền hòi: “Chỉ có mình ngươi sao?”
Triển Chiêu gật đầu.
Tiểu nhị cầm sổ ghi chép cho quân binh kia nhìn qua một cái, quả thực chỉ đăng ký một cái tên: “Ân Thập Nhị.”
Thật ra thì tửu lâu mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở này đều do Hiên Viên Phách quản, tiểu nhị cũng do Hiên Viên Phách an bài cho nên đương nhiên cũng không để cho người ta phát hiện ra có khách nhân nào khác.
Mấy quan binh kia cầm bức hoạ đi vào so với Triển Chiêu một cái, phát hiện cũng không giống vì vậy liền thu hồi bức hoạ, lại nhìn thấy trên bàn có để một thẻ bài màu đỏ.
“Nga? Thì ra là một trong hai mươi võ sinh a.” Sắc mặt của mấy quan binh rõ ràng là hoà hoãn hơn một chút, cũng coi trọng Triển Chiêu hơn, cứ vậy mà khách khí đi ra ngoài.
Tiểu nhị giúp một tay đóng cửa lại.
Triển Chiêu tiếp tục chống cằm mà nhìn con cua trên bàn —- Lại không muốn ăn nữa rồi.
Lúc này, cửa sổ phòng lại mở ra, Bạch Ngọc Đường đã trở lại.
Tâm tình Triển Chiêu lập tức “xoẹt” một cái biến chuyển, tốt lên ngay: “Ngươi chưa đi a?”
Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh bàn, cười một tiếng: “Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
Triển Chiêu gật đầu, rót rượu cho hắn: “Cũng đúng, bọn họ đã điều tra một lần, tất yếu sẽ không điều tra tiếp.”
Triển Chiêu tâm tình tốt lắm, cùng Bạch Ngọc Đường ăn hết một con cua, còn để lại một con cho Ân Hầu cùng Thiên Tôn.
Hai người đóng cửa ở trong phòng cả một buổi chiều, chẳng mấy chốc mà trời đã tối, quan binh ở bên ngoài vẫn không ngừng tìm kiếm.
Triển Chiêu cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bọn họ cứ tìm như vậy mà lại không thấy ngươi thì ngày mai ngươi làm sao có thể vô tình gặp Hiên Viên Kiệt được? Có thể khiến hắn hoài nghi hay không a?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Hôm nay ta có nói với tiểu nhị, ta muốn mua một cây Tuyết tùng cầm …. có thể hắn sẽ mai phục ở cầm quán.”
“Nga …..” Triển Chiêu gật đầu, sau đó lại nói: “Ngươi sẽ đàn đoạn cầm phổ kia trong cầm quán sao?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ xong liền lắc đầu một cái: “Còn phải xem tình huống đã, tất cả cứ để tuỳ cơ ứng biến đi.”
Triển Chiêu hình như lại muốn hỏi gì đó, có điều lại ngập ngừng không nói.
Bạch Ngọc Đường tiến sát đến nhìn hắn: “Sao vậy?”
Triển Chiêu xoay xoay cái ly, nhảu môi lẩm bẩm: “Hiên Viên Kiệt nhớ đến chính là Bạch Linh Nhi chứ đâu phải nhi tử của hắn.”
“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường hình như không hiểu được.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường: “Ngộ nhỡ hắn coi ngươi là Bạch Linh Nhi chứ không coi ngươi là nhi tử thì phải làm sao bây giờ?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, sau đó lại cười mà lắc đầu: “Không có chuyện này đâu.”
Triển Chiêu thiêu mi với hắn: “Thật sự?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Vẻ mặt hắn nhìn ta chính xác là cảm giác của phụ thân đang nhìn nhi tử.”
“Ngươi khẳng định?” Triển Chiêu hỏi: “Từ trước đến giờ ngươi đều rất chậm hiểu…..”
“Về phương diện này người chậm hiểu chính là ngươi.” Bạch Ngọc Đường cốc lên trán hắn một cái: “Chính ngươi mới phải lo, ngày mai tỷ võ nhớ cẩn thận một chút, còn có a, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Hai hàng chân mày của Triển Chiêu cũng nhíu lại: “Ngươi mới là người chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Bạch Ngọc Đường gõ gõ vào chiếc cằm xinh đẹp của Triển Chiêu, nói: “Ta đâu có trêu hoa ghẹo nguyệt, ta chỉ dính Mèo ghẹo Heo …..”
Còn chưa dứt lời, Triển Chiêu thiếu chút đã xốc cả cái bàn lên rồi, nhào đến véo hắn: “Còn dám gọi ta là heo a!”
“Triển Tiểu Trư ….”
“Lấy mạng ngươi a!”
Lúc này, Ân Hầu cùng Thiên Tôn đều mới trở lại, vừa mới vào đến cửa sổ ghé mắt vào nhìn vào đã thấy hai người bên trong đang nháo loạn, lăn lộn cùng nhau rồi.
“Ai nha.” Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Lớn như vậy rồi mà còn đánh nhau kiểu trẻ con như thế.”
Ân Hầu thiêu mi một cái: “Ngươi nhìn chỗ nào mà thấy đánh nhau, cái này gọi là tình thú!”
Hai người vào phòng, quả nhiên cũng chưa có ăn cơm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng không có nháo nữa, liền bưng con cua đến để hiếu kính hai người.
“A!” Thiên Tôn nhìn con cua kia cũng phải nhảy dựng lên: “Đây là đầu lĩnh bang cua sao?”
“Thật lớn!” Ân Hầu cũng chưa từng thấy con cua nào lớn như vậy.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phụ trách giúp hai người lọc thịt cua, vừa đem mọi chuyện nói qua một lần.
“Nội lực phát tán ra ngoài sao?” Ân Hầu sờ cằm: “Nội lực không ổn định như vậy sao? Bị tâm tình bất định ảnh hưởng nữa?”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều lắc đầu tỏ ý họ cũng không rõ lắm.
Triển Chiêu hỏi hai người: “Hai người không tìm Đại hoà thượng Vô Sa hỏi một chút sao? Có đầu mối không a?”
Ân Hầu nhìn trời: “Đại hoà thượng kia trốn rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Hắn đi tìm đồ đệ hắn ở Hoả Phụng đường, nói sau đó sẽ đến Hắc Phong Thành một chuyến, sau đó còn nghe Triệu Phổ đã thương lượng với Lý Nguyên Hạo cùng Da Luật Tề về chuyện của Bắc Hải, Triệu Phổ nói nếu như bọn họ muốn kéo hắn xuống nước để xem hảo hí thì trước tiên cứ phải tự mình nhảy xuống nước đã, dìm chết hai người bọn họ đi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười ——- Qủa nhiên là không ai có thể chiếm được tiện nghi của Triệu Phổ đi.
“Còn nữa, Tiểu Tứ Tử rất nhớ hai ngươi đó.” Thiên Tôn vừa nói vừa lấy ra hai cái hộp đưa qua cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Hai người mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong có hai viên điểm tâm tròn tròn, một viên có hình con chuột, một viên lại là con mèo trắng béo mũm mĩm.
“Cả buổi không có ai chơi với nó cho nên mới chạy đến chỗ trù phòng đại nương chơi một cút, làm chút điểm tâm cho mọi người, cái này là làm cho hai ngươi.” Thiên Tôn nói.
“Không có ai chơi cùng thật đáng thương lắm a?” Triển Chiêu có chút cảm thấy nhớ khuôn mặt béo tròn mũm mĩm của Tiểu Tứ Tử, trong thời gian này, Triệu Phổ cùng Công Tôn nhất định là rất bận rộn, Tiểu Lương Tử cũng không có ở đó, hẳn là Tiểu Tứ Tử rất cô đơn đi.
“Hiên Viên Kiệt có phản ứng lớn như vậy với ngươi a?” Thiên Tôn hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Coi như vậy đi.”
Ân Hầu khoanh tay: “Ngươi phải cẩn thận, nế như hắn không thể khống chế nội lực của mình, điều đó chứng tỏ là hắn bị nội lực của mình khống chế.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng ngẩn người, cau mày nhìn hai người: “Nói như vậy thì cũng không hẳn là hắn bị nhập ma mà công phu của hắn chính là ma, hắn bị nội lực của mình khống chế cho nên mới biến thành bạo quân sao?”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu gật đầu một cái, nhưng đồng thời hai người lại đột nhiên “A!” một tiếng. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị hai người bọn họ làm cho sợ hết hồn, nhìn hai người ——- Tình huống sao vậy?
“Hiên Viên Kiệt này luyện Cuồng ma nội lực sao?” Thiên Tôn nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngoẹo đầu, bày tỏ —– Chưa từng nghe qua, cái gì mà Cuồng ma nội lực?
“Nội lực này đã tuyệt tích rồi, hai ngươi chưa từng nghe qua thì cũng không có gì lạ, nhưng mà năm đó loại nội lực này đã gây ra một trận tinh phong huyết vũ trên giang hồ.” Thiên Tôn lắc đầu: “Ta nói tại sao lại quen thuộc như vậy, bây giờ càng nghĩ lại càng giống.”
“Cuồng ma nội lực thật ra thì không phải là một loại nội lực, mà là một loại độc.” Ân Hầu nói: “Cũng là một loại tà độc.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe tiếp.
“Nhớ năm đó, trên giang hồ có một nhân vật tương đối lợi hại, nội lực cực cao, thế nhưng lại có chút si ngốc cùng điên cuồng cho nên người ta gọi hắn là Cuồng Ma.” Ân Hầu nói: “Tuổi của hắn còn lớn hơn của ta cùng Thiên Tôn nữa, là một người cùng độ tuổi với Yêu Vương.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cau mày —- Lâu như vậy a.
“Bản thân Cuồng Ma vốn cũng không có bị điên, chẳng qua là một cao thủ bình thường mà thôi. Thế nhưng, có một lần hắn bế quan luyện công đến thời điểm quan trọng nhất thì lại bị một con rắn độc cắn một cái, độc tính theo luồng nội lực đi thẳng đến gân mạch toàn thân hắn, khiến hắn bị tẩu hoả nhập ma. Thế nhưng ai ngờ cũng nhờ vậy mà hắn đại công cáo thành, nội lực cao đến cảnh giới người khác không đạt được, thế nhưng hắn lại bị điên!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút không nói nổi, nên nói thế nào đây —– Thật bi kịch.
“Nội lực Cuồng ma rất không ổn định, thường bị cuồng ma tâm chi phối, mà điều phiền toái nhất chính là, loại nội lực này lại bất tử!” Thiên Tôn thiêu mi một cái.
“Nội lực bất tử sao?” Triển Chiêu nghe không hiểu: “Ý là người luyện Cuồng ma nội lực sẽ không chết sao?”
“Không phải.” Ân Hầu lắc đầu: “Là nội lực bất tử.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, đều tỏ ý không hiểu.
“Sau khi Cuồng Ma trở thành Phong Ma liền xuống núi đả thương người khắp nơi, có đôi lúc hắn thanh tỉnh, có đôi lúc lại điên khùng, cuối cùng hắn sợ mình sẽ lạm sát người vô tội cho nên mới trốn đến thâm sơn mà tự vẫn.” Ân Hầu nói.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều chống cằm ——- Vậy xem ra đó cũng là người tốt a.
“Thế nhưng trước khi hắn chết lại bị một con dơi cắn.” Thiên Tôn nói: “Con dơi đó lại cắn một người tiều phu đi ngang qua đó …. vì vậy, tiều phu kia đột nhiên lại có võ nghệ cao cường, thế nhưng lại trở thành một cao thủ bị điên.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều mở to mắt mà nói: “Cái … nội lực này sẽ lây lan sao?”
“Là truyền lại hoàn toàn cho người tiều phu đó, sau đó con dơi kia cũng chết.” Thiên Tôn nói: “Năm đó khi thần bộ điều tra rõ mọi chuyện liền phát hiện, nội tạng con dơi kia đều bị hoá đá toàn bộ, vô cùng quỷ dị.”
“Vậy sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Sau đó tiều phu kia về nhà, việc đầu tiên hắn làm là giết chết tên đồ bĩ vẫn hay bắt nạt hắn trong làng, cuối cùng hắn cũng lạm sát nhiều người vô tôi, làm hại võ lâm.” Thiên Tôn chống cằm nói: “Lại nhắc tới, những người luyện Cuồng ma nội lực hầu hết đều rất tàn bạo.”
“Không chỉ có một mình hắn?” Triển Chiêu tò mò.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều gật đầu: “Sau đó tiều phu kia bị một cao thủ đánh chết, thế nhưng sau khi hắn chết, nội lực lại truyền cho người khác. Căn cứ theo những gì đại thần bộ điều tra, sau khi chết thi thể của tiều phu kia bị quạ đen ăn, sau đó người trúng chiêu lại là một thợ săn trong núi, hình như hắn bị quạ đen mổ phải, mà quạ đen kia cũng có dấu hiệu bị hoá đá.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau: “Vậy thì đó chính là một loại độc chứ không phải là nội lực truyền đi.”
Ân Hầu cùng Thiên Tôn gật đầu: “Thế nhưng điều kỳ quái chính là, trong quá trình truyền lại độc tố này, người luyện Cuồng ma nội lực công phu lại càng lúc càng cao, hơn nữa nội lực cũng càng ngày càng ổn định.”
“Bởi vì càng ngày càng không phải thuần chủng nữa sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Thiên Tôn cùng Ân Hầu gật đầu.
“Chúng ta nghe nói lần cuối cùng Cuồng ma nội lực xuất hiện là ở trên người một tử tù, hình như hắn bị một con chuột cắn bị thương khiến hắn luyện được thần công cái thế. Sau khi hắn vượt ngục liền giết chết cừu địch năm đó, cuối cùng lại bị các đại môn phái võ lâm truy đuổi thẳng vào thâm sơn. Chờ khi mọi người tìm được thi thể của hắn đã phát hiện hắn bị sói ăn thịt, chỉ còn dư lại có một bộ hài cốt mà thôi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cuối cùng hỏi: “Đó là ngọn núi nào?”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu lắc đầu một cái: “Cũng chưa có tìm hiểu qua, có điều …. hẳn là ở trong một ngọn núi ở Tây Bắc nào đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đều cau mày, địa điểm trùng khớp.
“Liệu năm đó có phải là Hiên Viên Kiệt bị con sói đó cắn hay không?” Triển Chiêu hỏi.
“Có thể!” Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều gật đầu.
“Vậy tại sao hắn lại không bị điên a?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
Thiên Tôn cười: “Chuyện về người cuối cùng luyện Cuồng ma nội lực đã xảy ra khi ta cùng Lão quỷ này còn rất trẻ a, chuyện này cũng đã gần tám mươi năm rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Chuyện của Hiên Viên Kiệt, mới chỉ khoảng hai mươi năm trước ……”
“Vì vậy, trừ đi cũng vào khoảng sáu mươi năm .”
“Sói hẳn là không thể sống được sáu mươi năm đi.” Triển Chiêu nói: “Hơn nữa chuyện xảy ra còn ở chỗ núi sâu hoang tàn không có người ở nữa mà.”
“Có thể là con cháu của con sói đó.” Bạch Ngọc Đường nói: “Con sói ăn thịt Cuồng ma cuối cùng kia sau đó sinh ra sói con, cứ như vậy mà truyền qua mấy đời sau, nội lực cũng dần trở nên ổn định, độc tính cũng yếu hơn, vì vậy …..”
“Đây chính là vấn đề cần nghiên cứu nhất a.” Thiên Tôn gật đầu: “Nếu quả thật là như vậy cũng có thể coi như là kỳ duyên.”
“Đáng tiếc kỳ duyên không có tạo ra kỳ tích mà lại là mầm hoạ hại ngàn ngàn vạn vạn dân chúng Bắc Hải.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái.
Triển Chiêu cau mày: “Nói như vậy, Hiên Viên Kiệt có thể coi là một loại bạo quân không thể khống chế chính mình, hắn bị nội lực của mình không chế đi.”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều lo lắng mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Lúc đến gần hắn, nhất định phải cẩn thận.
……………..
Lúc này, trong quân doanh của Triệu Phổ.
Công Tôn đã điều chế tương đối đủ dược liệu cần khi đánh giặc rồi, vì vậy liền ra ngoài tìm Tiểu Tứ Tử, hắn chạy đến quân trướng của Triệu Phổ, chỉ thấy Triệu Phổ đan xem bản đồ.
Triệu Phổ ngẩng đầu lên nhìn thấy Công Tôn đang vội vàng, liền vẫy tay với hắn.
Công Tôn chạy vào, Triệu Phổ liền chỉ chỉ chân của mình.
Công Tôn vừa đi đến nhìn một cái, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang trùm trong áo dê nằm trên đùi Triệu Phổ mà ngủ thiếp đi.
Triệu Phổ đưa cho Công Tôn hộp điểm tâm: “Nhi tử làm cho ngươi.”
Công Tôn bưng điểm tâm, ngồi bên cạnh, vừa ăn vừa nhìn Tiểu Tứ Tử.
“Sao vậy?” Công Tôn ăn điểm tâm xong rồi liền hỏi Triệu Phổ.
“Ân, bọ Tử Ảnh đi thăm dò một chuyến rồi, binh lực Bắc Hải rất cường kiện, sức chiến đấu xem ra rất mạnh.” Triệu Phổ nói: “Phải cẩn thận đối phó.”
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh chạy từ bên ngoài vào: “Nguyên ….”
Chữ “soái” hắn còn chưa kịp nói ra ngoài thì cả Triệu Phổ cùng Công Tôn đều đưa tay ra hiệu cho hắn “xuỵt”.
Âu Dương Thiếu Chinh vội vàng hạ thấp giọng, nói: “Có người muốn gặp ngươi.”
Triệu Phổ không hiểu: “Ai?”
“Một người Bắc Hải.” Âu Dương Thiếu Chinh nói: “Hắn tự xưng là Tuần Việt Bạch.”
Triệu Phổ ngẩn người, sờ cằm suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Ta không quen người này.”
“Hắn nói chỉ cần truyền lại một câu ngươi nhất định sẽ muốn gặp hắn.” Âu Dương Thiếu Chinh nói.
Triệu Phổ hơi cảm thấy hứng thú: “Nói cái gì?”
“Hắn nói hắn muốn hợp tác với ngươi để ám sát Hiên Viên Kiệt.” Âu Dương Thiếu Chinh cười híp mắt nói: “Có gặp hay không?”
Triệu Phổ cũng cười: “Ngươi thấy hắn giống Tưởng Cán hay giống Hoàng Cái?”
“Đều không giống.” Âu Dương Thiếu Chinh lắc đầu một cái: “Giống tên bán giày cỏ.”
“A!” Công Tôn cũng không nhịn được mà cười một tiếng, giống Lưu Bị sao?
(*) Tưởng Cán: Một người bạn của Chu Du nghe theo lệnh của Tào Tháo đến dụ Chu Du ra hàng phục Tào Tháo.
(*) Hoàng Cái: Một danh sĩ đứng cùng hàng ngũ chống Tào với Chu Du, cùng Chu Du diễn “Khổ nhục kế” để đánh lừa Tào Tháo.
(*) Lưu Bị: Ai cũng biết rồi a~~~
Lúc này, đột nhiên Tiểu Tứ Tử cũng liền tỉnh lại, liếc mắt qua nhìn thấy Công Tôn liền lập tức nhào qua: “Phụ thân.”
Công Tôn liền vỗ bé, tiếp tục dỗ cho bé ngủ.
Triệu Phổ nói với Âu Dương: “Cho hắn vào đi.”
Âu Dương gật đầu một cái.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Có phải gian tế Bắc Hải phái tới hay không?”
“Có thể.” Triệu Phổ nói: “Có thể là gian tế lừa gạt, có điều cũng có thể là đến để cầu viện trợ.”
“Viện trợ?” Công Tôn tò mò.
“Hiên Viên Kiệt tàn bạo vô đạo, xưa nay cứ nơi đâu có quân chủ như vậy thì ắt sẽ có phản loạn.” Triệu Phổ nói: “Kết quả của việc quá tàn bạo chính là càng khiến nhiều người vùng dậy đấu tranh. Dân chúng Bắc Hải cũng không cam chịu vì dã tâm của hắn mà biến thành vũ khí cho hắn, một khi giao chiến, người chết nhiều nhất vẫn là dân chúng Bắc Hải, mà điều quan trọng nhất là, cho dù Hiên Viên Kiệt có thắng thì dân chúng Bắc Hải cũng không được sống tốt hơn. Mà ngộ nhỡ đánh thua, bọn họ lại là bên khơi mào chiến tranh trước, có thể sẽ bị trả thù hoặc biến thành nô dịch, vì vậy, khó tránh khỏi có người có mưu đồ tạo phản.”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ: “Ngươi chuẩn bị hợp tác với hắn sao?”
“Còn phải xem tình huống đã.” Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Có khi người tạo phản thành công rồi chưa chắc đã là người tốt, nói không chừng còn không bằng cả Hiên Viên Phách …..”
“Vậy tại sao hắn không đi đến Tây Hạ cùng Liêu quốc gần hơn mà cầu viện, việc gì phải đến tìm ngươi?” Công Tôn nghi ngờ.
Triệu Phổ cười, lắc đầu một cái: “Thư ngốc ngươi đừng nhìn thường ngày khôn khéo như vậy, thật ra cũng quá thành thật đi.”
Công Tôn không hiểu.
“Tây Hạ cùng Liêu quốc rất gần Bắc Hải, bọn họ là láng giềng, mà hai nhà kia lại muốn chia nhỏ Bắc Hải thành những tiểu quốc, bọn họ còn muốn khơi mào tạo phản trong lòng Bắc Hải hơn ấy chứ.” Triệu Phổ nói.
Công Tôn gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy.”
“Đương nhiên là có chuyện như vậy.” Triệu Phổ cười một tiếng: “Liêu quốc cùng Tây Hạ không dám đấu cùng ta, nhưng lại dám đấu cùng Bắc Hải, ngộ nhỡ Bắc Hải thực sự bị chia năm xẻ bảy, sớm muộn gì cũng bị hai nhà kia thâu tóm. Đến lúc đó chẳng phải ta lại đem giá y dâng cho người khác sao? Hơn nữa, hai nước này cũng không phải dạng hiền lành gì, Liêu Vương khi đối với ngoại tộc đã có tiền lệ rồi, đến lúc đó người dân Bắc Hải sẽ phải trở thành nô dịch, Bắc Hải lại trở thành mỏ vàng của Liêu quốc cùng Tây Hạ, người dân Bắc Hải đời đời đều phải kiếm tiền nuôi hai nước này, còn bản thận họ thì vĩnh viễn cũng không khá được lên. Ta lại không giống như vậy, ta sẽ chủ trương xây dựng quân đội Bắc Hải vững mạnh để kiềm hãm Tây Hạ cùng Liêu quốc, Đại Tống cùng Bắc Hải cũng không gần nhau cho nên cũng cần lo, ba nhà kia thực lực ngang nhau cho nên không thể gây tổn hại cho nhau được, hơn nữa cũng đều phải lấy lòng ta, như vậy cũng chẳng có mặt nào là không tốt.”
Công Tôn không nhịn được cười, lắc đầu —— Triệu Phổ này đúng là cáo già tính toán sâu xa a.
Lúc này, bên ngoài cũng truyền đến tiếng người nói: “Cửu Vương gia quả nhiên đa mưu túc trí a.”
Công Tôn hiểu được, những lời này của Triệu Phổ chính là muốn nói cho người bên ngoài kia nghe.
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đến là một hán tử trung niên tướng mạo bình thường đang đứng ngoài cửa.
Âu Dương dẫn theo hắn cùng vào, người nọ đứng trong quân trướng, chắp tay chào hỏi với Triệu Phổ một cái: “Tuần Việt Bạch ra mắt Cửu Vương gia.”
Triệu Phổ nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có cái gì có thể chắc chắn giết được Hiên Viên Kiệt?”
Tuần Việt Bạch nói: “Chúng ta có rất nhiều ngườ, đã chuẩn bị rất nhiều năm, nằm vùng cả bên trong lẫn bên ngoài Hoàng cung.”
“Nga?” Triệu Phổ thiêu mi một cái.
“Thân nhân của chúng ta đều chêt trong tay Hiên Viên Kiệt.” Tuần Việt Bạch nói: “Cho nên, chỉ cần để giết được hắn, chuyện gì chúng ta cũng có thể làm.”
Triệu Phổ gật đâu một cái: “Vậy ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Hiên Viên Kiệt có yêu binh hộ quốc, không biết Cửu Vương gia có biêt hay không?” Tuần Việt Bạch hỏi.
“Yêu binh sao?” Triệu Phổ cười: “Nghe rất có ý tứ, nói cặn kẽ một chút ….”
………..
Bên trong phủ Bắc Hải Tây quận vương.
Hiên Viên Phách quỳ gối trước mặt Hiên Viên Kiệt nhận lỗi.
“Không tìm được?” Hiên Viên Kiệt trầm mặt: “Cái danh Quận vương của ngươi làm như thế nào chứ? Tìm khắp nới mà không thấy được người?”
“Hoàng huynh, ngươi cũng quá dung túng cho dân chúng của ngươi đi.” Hiên Viên Giác ở bên cạnh lau bảo kiếm trong tay, vừa nói với Hiên Viên Phách: “Dân chúng cũng không có sợ ngươi, như vậy thì sao có thể được? Muốn để họ không chứa chập người ngoại lai cũng có rất nhiều cách a.”
Hiên Viên Phách cũng vô lực, tâm nói Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, cái chiêu dục cầm cố túng này của ngươi cũng sắp hại chết ta rồi.
Bên cạnh, quốc sư Viên Minh thay Hiên Viên Phách cầu khai ân, nói: “Hoàng thượng, người kia võ công kỳ cao, nếu như hắn đã cố ý ẩn mình thì quả thật rất khó để có thể tìm ra.”
Hiên Viên Kiệt cau mày.
Lúc này, Hoè Mật đi vào, đến bên cạnh Hiên Viên Kiệt thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần có hỏi qua chưởng quỹ tửu lâu, hắn nói vị công tử kia có nói qua hắn đến Bắc Hải là vì muốn mua một cây Tuyết tùng cầm.
Hiên Viên Kiệt ngẩn người hồi lâu, chợt cười mà gật đầu một cái: “Thì ra là như vậy, ngươi mau đi cho người rút lui.”
“Vâng.” Hoè Mật lui xuống làm việc.
Hiên Viên Kiệt phân phó Hiên Viên Phách: “Phái người bảo vệ cửa thành, dù là bất cứ người nào cũng không được phép xuất nhập.”
“Vâng.” Hiên Viên Phách nhanh chóng đi ra ngoài, tâm nói, ngươi có đuổi hắn đi thì hắn cũng không đi.
Hiên Viên Giác tò mo hỏ Hiên Viên Kiệt: “Phụ hoàng, người muốn tìm ai a?”
Hiên Viên Kiệt không nói tiếng nào, chỉ ngẩn người.
“Phụ hoàng ….”
Hiên Viên Giác còn chưa nói hết lời, đột nhiên đã nhận được một ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Kiệt phóng tới.
Hiên Viên Giác cả kinh, mặc dù hắn có được cưng chiều thế nhưng Hiên Viên Kiệt hỉ nộ vô thường, hắn cũng không dám nói tiếng nào nữa , đành vội vã chạy ra ngoài.
Đám người cũng rời đi.
Lúc này, Hiên Viên Kiệt đột nhiên đưa tay mà nắm lấy khoảng không, hình như đang kéo tay ai đó: “Linh nhi …. Linh nhi, ta tìm được Ngọc Nhi rồi! Nàng vừa rồi có nhìn thấy không?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.