Long Đồ Án

Chương 220: Một Mèo phá Mười cửa




Chỉ cần vừa vào đến trong Phù Đồ Thành là đã có thể nhìn thấy được Hoàng cung Bắc Hải rồi, cũng không phải Hoàng cung này quá lớn mà là vì nó quá cao.
Phù Đồ Thành thực ra chính là một thành đảo, hai bên đều thấp nhưng ở giữa lại vút cao, tại nơi đỉnh núi cao vút trùng mây chính là nơi toạ lạc của Hoàng cung.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa mà nhìn về phía Hoàng cung nguy nga phía xa, thật là một cung điện khủng khiếp a.
Nói nó khủng khiếp cũng không phải là do kiến trúc của toà cung điện này có gì kỳ quái mà là do cung điện được kiến tạo ở quá cao. Hoàng cung gần như là toạ lạc trên đỉnh núi, hơn nữa Phù Đồ sơn này cao chót vót, chẳng lẽ đây lại là trên đỉnh Tam sơn sao?
“Muốn đến Hoàng cung bắt buộc phải đi quanh thành mà lên, sơn đạo hình chữ “chi” chính là đường tắt duy nhất để có thể lên núi, trên mỗi một nhánh sơn đạo trọng yếu đều có một toà cung điện toạ lạc, bên ngoài cung điện đều có cửa thành, trước cửa thành đều có sông ngăn cản, chỉ có thả xuống cầu treo mới có thể đi lên, nếu không thì không có cách nào đi lên trên núi.” Trâu Dịch vừa đi vừa giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: “Mười cung điện cạnh mười cây cầu cửa thành là hành cung của mười vị Hoàng tử, Hoàng cung Bắc Hải chắc chắn kiên cố, lối thang lên cũng cứng rắn như vàng, có thể coi là Hoàng thành vĩnh viễn không cách nào phá giải được.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái.
Trâu Dịch vẫn nghiêm túc như cũ mà nói: “Hoàng tử của Bắc Hải rất đông, có điều cũng không phải tất cả mọi người đều ở Hoàng thành, hiện tại ở Hoàng thành chỉ có mười vị Hoàng tử, bởi vì bối phận vô cùng phức tạp cho nên hành cung của bọn họ cũng được sắp xếp ở các tầng khác nhau, bắt đầu từ Đại hoàng tử cho đến Thập hoàng tử. Hành cung của Đại hoàng tử nằm ở cầu treo thứ nhất, cứ tiếp tục như vậy, Thập hoàng tử chính là Hiên Viên Giác toạ trong hành cung ở cầu treo cuối cùng. Mà bản thân của mười vị Hoàng tử võ nghệ cũng không kém, dưới tay mỗi người đều có ít nhất mười thủ hạ là thủ khoa các kỳ tuyển võ mười năm trở lại đây, còn có khoảng năm trăm tinh binh trở lên nữa.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái —– Xem ra, muốn lên Hoàng cung một chuyến cũng không có dễ dàng như vậy, khó trách sao đúng lúc này Hiên Viên Kiệt lại không có ở đây.
“Điện hạ.”
Trâu Dịch nhắc nhở Bạch Ngọc Đường: “Nhìn theo tình hình bây giờ.” Vừa nói hắn vừa chỉ Hoàng thành xa xa: “Mười ngọn cầu treo vẫn còn đóng chặt, ngay cả một toà thành cũng không hề hạ cầu treo xuống.”
Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng, nhìn hắn một chút: “Ngươi muốn cho ta biết, mười vị Hoàng tử kia đang muốn thị uy với ta một chút sao?”
Trâu Dịch lấy từ trong ngực ra một tấm kim bài, đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Đây là do Hoàng thượng khi mới rời khỏi thành có đưa cho thuộc hạ, bảo thuộc hạ giao cho Hoàng tử.”
Bạch Ngọc Đường nhìn khối kim bài sáng lạn kia một chút, cũng không có đưa tay nhận lấy mà hỏi: “Này có ý gì?”
“Kim bài này ở Bắc Hải có ý nghĩa như gặp được Hoàng thượng vậy, bất cứ người dân Bắc Hải nào đều phải nghe lệnh.” Trâu Dịch nói.
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Ta nếu như dùng khối Kim bài này mà đi gõ cửa từng cái chẳng phải sẽ vô cùng mất mặt sao?”
Trâu Dịch nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, sau đó cất khối kim bài đi, nói: “Vậy điện hạ định làm thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, lại nhìn mười mấy tinh nhuệ binh phía sau, cùng Triển Chiêu trao đổi ánh mắt một cái.
Lúc này mọi người cũng đã cách Phù Đồ sơn cùng Hoàng thành không xa.
Phía trước ngọn núi rộng lớn gần như không một bóng người, quan đạo đối diện Hoàng thành cũng vô cùng yên tĩnh, không hề thấy bất cứ ai qua lại.
Mà cùng lúc đó, trên trời lại có tuyết tung bay.
Bạch Ngọc Đường hỏi Trâu Dịch: “Tại sao lại không có ai?”
Bình thường cầu treo đều không được kéo lên, nếu như kéo lên liền chứng tỏ sẽ có chuyện xảy ra, cho nên tất cả dân chúng đều nghiêm hành theo luật là không thể ra ngoài.” Trâu Dịch vừa nói vừa chỉ về phía cái hố to đùng ngay cạnh cửa hoàng thành, phía bên trên còn có một thanh chắn ngang có treo một chiếc cầu treo mấy chục trượng, noi tiếp: “Hiện tại cầu treo đang nghiêng vào trong, ở trên thì cao bên dưới thì thấp, như vậy người ở phía dưới gần như không thể kéo cầu treo xuống, chỉ có người phía trên mới có thể hạ cầu treo xuống mà thôi.” Vừa nói Trâu Dịch lại vừa không quên mà bổ sung một câu: “Bởi vì núi quá dốc cho nên nếu như bây giờ cứ thế phóng ngựa lên núi, giữa chừng cũng không thể ngừng lại, nếu không thì ngựa bình thường sẽ bị ngã xuống dưới.”
“Nói cách khác từ tầng thứ nhất xông lên đến tầng thứ mười là phải chạy một mạch, không thể dừng lại đúng không?” Triển Chiêu đột nhiên quay đầu lại hỏi.
“Đúng vậy.” Trâu Dịch gật đầu một cái, sau đó lại đưa tay chỉ chỉ một chút nơi xa cho mọi người nhìn, người đầu tiên ngồi trước cái hố chặn cầu treo chính là một người có thân hình cực lớn, hai cái tay béo núc ních cầm hai cái chuỳ thật to.
“Hắn là thị vệ của Đại hoàng tử, đệ nhất đại lực sĩ của Bắc Hải.” Trâu Dịch nói.
Bạch Ngọc Đường kéo Bạch Vân Phàm lại, nhìn tình hình phía trước một chút, mà lúc này, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên tung người xuống ngựa.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, một tay cầm kiếm, một tay vỗ vỗ đầu Tảo Đa Đa, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta lên đi.”
Bạch Ngọc Đường dựa vào đầu Bạch Vân Phàm, thiêu mi với Triển Chiêu ở phía trước —– Làm sao có thể như vậy được?
Triển Chiêu cười một tiếng ——- Ta là hộ vệ a, đương nhiên là phải thay “điện hạ” mở đường rồi.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu vô cùng tinh quái, cũng chỉ biết bất đắc dĩ.
“Thế nhưng ….” Trâu Dịch lại nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi: “Các hạ muốn một mình …..” Vừa nói lại vừa đem kim bài kia đưa cho Triển Chiêu,
Triển Chiêu không thèm nhìn kim bài đó, phẩy tay áo một cái, đi lên trước một cái, chỉ lưu lại có một câu: “Đếm tới ba rồi các ngươi lập tức chạy lên.”
Nói xong rồi, mọi người chỉ thấy Triển Chiêu chợt loé cái …….. bóng dáng liền biến mất tiêu.
Trâu Dịch cùng mấy thị vệ cũng đều sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Bảo ngươi đếm tới ba.”
Trâu Dịch lấy lại tinh thần, vội vàng đếm: “Một ….”
Lúc hắn đếm “một” chỉ thấy trước mặt tên mập ngồi ở cầu treo thứ nhất đột nhiên lại xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Mọi người đều sửng sốt, lúc Trâu Dịch đếm đến hai, lại thấy tên mập kia chẳng biết tại sao đã bị Triển Chiêu đạp một cước bay ra ngoài ……
Sau đó chỉ thấy Triển Chiêu lao thẳng lên trên đỉnh cái cầu treo thứ nhất, rút kiếm khỏi vỏ, hàn quang liền loé lên …….
“Ầm” một tiếng thật lớn, cây cầu treo thứ nhất vốn được buộc kiên cố phía trên đã bị Triển Chiêu chém đứt dây buộc, ầm ầm rơi xuống.
“Ba…..”
Trâu Dịch vừa đếm xong chữ “ba” Bạch Ngọc Đường đã rung lên dây cương của Bạch Vân Phàm, theo đó mọi người cùng nghe tiếng thúc ngựa ….. Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa ở bên cạnh liền nhanh chóng xông ra ngoài.
Mấy thị vệ đều nhìn Trâu Dịch, Trâu Dịch cũng vội vàng quất roi ngựa …. đoàn kỵ binh liền chạy theo Bạch Ngọc Đường xông thẳng về phía cây cầu treo thứ nhất.
Mà lúc này, Triển Chiêu đã từ chỗ ngồi cầu treo thứ nhất đánh bay đám quân binh tiếp theo. Những binh lính kia bị Triển Chiêu lướt qua một cái liền ngã trái ngã phải, vẫn còn chưa kịp đứng lên đã thấy đoàn ngựa của Bạch Ngọc Đường chạy đến rồi.
Mọi người định chạy đến ngăn cản lại đột nhiên nghe được tiếng hổ gầm truyền đến ……
Chỉ thấy từ phía sau mã đoàn có một con hắc hổ vô cùng to lớn chui ra, nhảy lên cầu thang gầm to một tiếng, sau đó liên đuổi theo Triển Chiêu.
Những binh lính kia đều bị doạ cho sợ hãi mà ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích, mà nhìn lại trước mắt lúc này chỉ còn lại một đám bụi tuyết bay mù mịt, Bạch Ngọc Đường đã mang theo mười mấy kỵ binh chạy thẳng đến cầu treo thứ hai rồi.
Trên cầu treo thứ hai một hàng cung tiễn được xếp dọc tường thành, Đệ nhất trọng cung Mạc Vũ của Nhị hoàng tử nhận mệnh bảo vệ cầu treo này, hắn chỉ vừa mới nhìn thấy đạo cầu treo thứ nhất rơi xuống xong, ngẩng mặt lên đã thấy một nhân ảnh nhanh như một mũi tên mà lao thẳng tới.
Mạc Vũ giơ lên trọng cung nặng cả trăm cân mà nhắm về phía Triển Chiêu, thế nhưng đột nhiên lại …….. không thấy Triển Chiêu đâu.
Mạc Vũ cả kinh, nhưng đồng thời hắn cảm thấy cung hình như nặng hơn, giống như có cái gì đó rơi xuống đầu mũi tên, ngẩng đầu một cái ……. Chỉ thấy chẳng biết từ bao giờ mà Triển Chiêu đã xuất hiện trước mắt hắn, đang đứng trên đỉnh mũi tên của hắn mà thiêu mi nhìn hắn.
Mạc Vũ còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Triển Chiêu đạp một cước trúng mặt, sau đó lại vẫn như cũ mà quay qua đạp thêm một vòng nữa, sau đó một trận kiếm quang quét qua …. các cung thủ bốn phía đều ngã rạp xuống, sau đó Triển Chiêu liền vung tay khởi kiếm ……. Cầu treo thứ hai rơi xuống, Tiểu Ngũ vừa vặn nhảy lên cầu treo, gầm nhẹ mấy tiếng với đám quân binh chuẩn bị tới thu lại cầu treo.
Bọn binh lính cũng bị doạ sợ đến độ trực tiếp thả cầu treo xuống, Tiểu Ngũ nhảy lên bậc thang thứ hai, đuổi theo ngay sát Triển Chiêu phía trước …. mà Triển Chiêu lúc này cũng đã đến tầng thứ ba.
Thủ thành tầng thứ ba chính là một vị võ tướng mặc ngân khôi giáp, tay cầm ngân thương, giỏi về trận pháp. Có điều hắn bày trận nửa ngày ở trong thành cũng lại không nghĩ tới Triển Chiêu còn có thể trực tiếp bay lên rồi rơi từ trên trời xuống. Khinh công của Triển Chiêu giỏi đến độ người thường không cách nào có thể hiểu được, vì vậy người thường cũng đâu biết cách nào để phòng bị. Lúc vị tướng quân kia vẫn còn đang buồn bực không biệt Triển Chiêu ở chỗ nào, thì hắn đã đứng ngay trên đỉnh cột cờ mà nói với người bên dưới một tiếng: “Uy.”
Vị tướng lĩnh kia vội vàng ngẩng mặt lên một cái, Triển Chiêu đã rơi ngay xuống đầu ngựa của hắn, một cước đạp từ dưới lên trên ….. trực tiếp đem tên tướng quân áo bào ngân sắc kia đạp bay ra ngoài, rơi ngay vào đám quân binh của hắn phía sau, khiến cả lũ té thành một đoàn. Triển Chiêu giống như một con chim yến trực tiếp bay lên đỉnh nóc cầu treo, một kiếm vung lên chém đứt dây thừng, sau đó bay từ phía sau đoàn người lên, đạp lên đỉnh đầu bọn chúng mà chạy, lại còn vừa chạy vừa đạp rạp đám quân binh đó sang hên bên nữa ……
Bạch Ngọc Đường vừa mới dẫn theo mã đoàn chạy lên đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng binh lính trước mắt tung bay về phía hai bên đường.
Khoé miệng Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch lên — Mèo kia lúc này hẳn là đánh đến thống khoái đi.
Trong lúc cầu thang tầng thứ ba rơi xuống và các binh lính ngã trái ngã phải thì mọi người đã lại nghe thấy tiếng cầu thang tầng thứ tư rơi xuống rồi, mà người thảm nhất chính là cao thủ thủ thành đó, hắn có một cái đuôi sam thật dài, Triển Chiêu liền dùng cai đuôi sam đó làm dây treo mà treo hắn lủng lẳng trên lan can cao nhất ở cầu treo, khiến hắn cả kinh mà giãy giụa, đương nhiên là chỉ biết trơ mắt mà nhìn đám người Bạch Ngọc Đường đi qua.
Tướng trấn thủ tầng thứ năm có tên gọi là Vọng Nguyệt, là một nữ tướng, hình như là nữ tướng có võ công cao nhất Bắc Hải. Khinh công của nàng cũng rất tốt, thấy chân núi người ngả mã nghiêng như vậy cũng biết được người đi lên nhất định là một cao thủ. Nàng vốn định nhảy lên trên nóc cầu, đứng trên dây thừng nhìn một cái, tâm nói để ta xem người nào chạy lên a … thế nhưng ngay lúc nàng định nhìn xem người có thể một mạch vượt qua cả bốn cửa thành là ai thì … đột nhiên, trước mắt một bạch ảnh xông tới, bay thẳng lên trời.
Vọng nguyệt ngẩng mặt nhìn bạch ảnh bay lên giữa không trung gần như phân không rõ ràng lắm với những bông tuyết trắng bay bay trên bầu trời, nàng chỉ kịp thấy trong làn tuyết ấy lại xuất hiện chút hàn quang.
Vọng Nguyệt cũng biết chuyện không ổn rồi, thế nhưng chưa đợi cho nàng kịp phản ứng thì đã nghe thấy có tiếng gió phía sau, đồng thời, hai bên khoá cầu treo đã bị đánh gãy, cầu treo liền rơi xuống.
Vốn dĩ nàng còn đang đứng trên cầu treo cho nên ngay lập tức liền mất thăng bằng, mắt đã thấy mình có nguy cơ bị ngã xuống dưới rồi, lại cảm thấy có một người kéo cánh tay nàng một cái.
Sau khi Vọng Nguyệt đứng vững vàng rồi nhìn lại, Triển Chiêu chợt loé cái đã biến mất vô tung.
Vọng Nguyệt chỉ thấy có một bóng lưng màu trắng xông về phía trước, lại hạ thêm một cửa thành nữa.
Nàng cứ ngu ngu ngơ ngơ mà há miệng quỳ gối ngồi bên lan can cầu treo, lúc này lại thấy phía dưới có tiếng vó ngựa vút qua.
Vọng Nguyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy có một bạch y nhân nữa thống lĩnh mười mấy thiết kỵ đạp lên cầu treo mà qua.
Bạch y nhân kia ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mặt vô biểu tình …. mà nàng nhìn lại lần nữa ….. cũng chỉ còn lại một bóng lưng.
“Tướng quân.”
Binh lính bên dưới hỏi nàng có cần đuổi theo chặn lại hay không?
Thế nhưng vị nữ cao thủ này lại còn đang quỳ dưới lan can mà ngẩn người a, hai tay còn che ngực, miệng cứ lẩm nhẩm một câu: “Thật đẹp trai nha …….”
Thủ tướng tầng thứ sau là một đôi song sinh, hai người cầm trong tay hai xích sắt, họ cũng biết người tới hình như có khinh công rất tốt cho nên liền dùng dây thừng cuộn tròn lại cây treo đến độ gió thổi không lọt, tâm nói để xem ngươi vào bằng cách nào, vào rồi dùng khoá xích sắt đập nát ngươi ……
Có điều bọn họ còn chưa kịp dùng khoá xích sắt đập nát ai, thì đã không cách nào di chuyển được rồi……
Hai người nhìn nhau một cái, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người bọn họ, mỗi tay còn cầm một đầu khác của chiếc khoá sắt mà hai người họ đang cầm nữa.
Hình như Triển hộ vệ đổi cách chơi đùa rồi, liền đem hai đầu xích khoá mà khoá chặt lại, sau đó không đợi hai huynh đệ kia kịp phản ứng đã nhấc chân đạp, một người đạp về phía trước, một người đạp về phía sau …. chỉ thấy sau khi hai huynh đệ kia kêu ai nha một tiếng xong là liền rớt khỏi cầu. Cầu treo cũng rơi xuống, đồng thời, hai huynh đệ liền bị hai sợi xích khoá của mình treo lơ lửng giữa không trung hai bên cầu treo, đu đu đưa đưa a ……
Triển Chiêu lập tức bay thẳng lên tầng thứ bảy, đã thấy phía trước cầu treo này đã bố trí đầy trận cơ quan ám tiễn.
Triển Chiêu lắc đầu một cái ….. Thật phiền toái.
“Bắn tên!”
Lúc này, lại nghe thấy có tiếng một người núp phía sau cầu treo ra lệnh …. cùng lúc đó, bốn phương tám hướng xung quanh có đến mấy ngàn tiễn tụ đồng loạt bay đến phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngay giữa không trung mà rút kiếm tung chiêu.
Mọi người liền nghe được giữa không trung vang lên những tiếng “keng keng keng keng”, thế nhưng ngoại trừ những tiếng đó cũng không có biết được chuyện gì xảy ra nữa, chỉ kịp nhìn thấy bạch y phiêu động giữa phong tuyết mà nhoáng lên ….
Chờ cho đến khi thanh âm ấy dừng lại, đã thấy Triển Chiêu xông đến tầng thứ tám rồi.
Binh lính giữ cầu hai mặt nhìn nhau, ý là —— Không thèm đánh bên này sao?
Thế nhưng chính lúc mọi người còn đang nghi ngờ đã nghe có người hô lên: “Không tốt.”
Mọi người một lần nữa ngẩng mặt lên nhìn, chỉ thấy hơn trăm ngàn ám tiễn bị Triển Chiêu đánh bay ban nãy đều ghim cả lên lan can nơi buộc cầu treo …. mà lúc nãy hình như tất cả các dây thừng đều đã bị cắt đứt, lúc này chỉ còn lại có một chiếc dây thừng cuối cùng, cũng “phựt” một tiếng, đứt đôi luôn ….
Đúng lúc cầu treo rơi xuống, đồng thời nhân mã của Bạch Ngọc Đường cũng đã lên cầu luôn rồi.
Mã đội xông qua, Tiểu Ngũ vốn dĩ vẫn chạy theo sát Triển Chiêu không biết từ bao giờ đã thong thả đi lùi lại phía sau, còn đi ngửi ngửi mấy thên binh lính bị doạ cho sợ đến tè cả ra quần. Chính lúc này, Triển Chiêu đã lên đến tầng thứ chín liền huýt gió một cái …. Tiểu Ngũ ngẩng mặt lên, gầm to một tiếng rồi đuổi theo.
Có điều, tiếng huýt gió này của Triển Chiêu cũng không phải dùng để gọi Tiểu Ngũ mà là để gọi tướng lĩnh thủ thành thứ chín.
Tướng lĩnh trấn thủ tầng thứ chín tên gọi là Biện Hỉ.
Vốn dĩ trong tay hắn còn đang ôm một thanh đại đao, tâm nói chắc là lâu lắm mới có thể đánh đến tầng thứ chín này đi a? Thế nhưng, gần như chỉ trong nháy mắt đối phương đã lên đến tầng thứ chín rồi.
Biện Hỉ còn đang ngẩn người thì đã thấy bên cạnh truyền đến tiếng huýt gió, hắn vừa mới ngẩng mặt lên nhìn, lại vừa đúng lúc Triển Chiêu vung kiếm lên một cái đém chứt dây thừng, lại còn phẩy phẩy tay với hắn, ý là —– Tránh ra đi a, cẩn thận bị đè chết.
Biện Hỉ ngoan ngoãn kéo cương ngựa tránh qua một bên chừa chỗ …. đồng thời, mã đội của Bạch Ngọc Đường cũng đã xông tới rồi.
Biện Hỉ vừa nhìn mình không thể ngăn được Triển Chiêu, vậy cứ dứt khoát đến cản Bạch Ngọc Đường đi?
Có điều hắn vừ mới xách theo đao định chạy đến cản Bạch Ngọc Đường ở cầu treo đã thấy Bạch Ngọc Đường phẩy tay áo một cái ….. chỉ trong nháy mắt, dường như có một cỗ nội lực giáng ngay vào má hắn, đẩy hắn bắn ra bên ngoài.
Biện Hỉ ngay lập tức té ngồi ngay xuống đất, trợn mắt há mồm mà nhìn Bạch Ngọc Đường chạy qua trước mặt ……
“Tướng quân?”
Mấy thị vệ đến đỡ Biện Hỉ dậy, chỉ thấy Biện Hỉ cầm lên chiếc mũ sắt đã bị méo sẹo bên má mà mở lớn mắt nhìn —– Vừa rồi là ai đánh ta? Đụng quỷ rồi sao?
Thủ tướng tầng thứ mười chính là thủ vệ của Hiên Viên Giác, đã cung Hiên Viên Giác đến Tây quận Bắc Hải, cũng đã được thưởng thức cảnh Triển Chiêu dạy cho Tuần Việt Bạch một trận, lại vừa nhìn thấy Triển Chiêu một đường phá tan chín cửa thành bên dưới, cho nên hắn quyết định làm một chuyện khỏi để mất thời giờ, nói với tướng trấn giữ trên thành: “Hạ cầu treo!”
Hắn vừa mới ra lệnh xong, lại cảm thấy bên cạnh hắn có người .
Chỉ chớp mắt cái đã thấy Triển Chiêu rơi trên đỉnh tường thành cạnh hắn rồi, còn rất tán thưởng mà giơ cao ngón cái với hắn, ý là —- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt a!
Cầu treo vừa mới thả xuống, Bạch Ngọc Đường đã chạy ngay vào thành. Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường chạy rất nhanh, mà có thể đuổi kịp Bạch Vân Phàm cũng chỉ có Tảo Đa Đa, còn đám thị vệ sau lưng kia đã bị bỏ xa một đoạn rồi.
Triển Chiêu tung người từ trên thành lầu thật cao mà rơi xuống, lại vừa vặn rơi trên lưng Tảo Đa Đa, cùng Bạch Ngọc Đường phóng ngựa chạy thẳng vào Hoàng cung Bắc Hải.
Sau lưng hai người, Trâu Dịch mang theo hai chục thiết kỵ cũng toát cả mồ hôi lạnh —- Ân Thập Nhị này, chỉ cần một mình lại chẳng phải phí nhiều sức đã có thể phá tan mười cửa Hoàng cung Bắc Hải được xưng là kiên cố bậc nhất này.
Bạch Ngọc Đường phóng ngựa chạy thẳng đến Hoàng cung. Đồng thời lại nghe thấy từ trên thành cao vút tầng mây kia lại có một thanh âm kêu lên: “Cung nghênh Hoàng tử hồi cung.”
Thanh âm kia vừa vang lên, hai bên đại môn thành được mở ra …. Phía sau cánh cửa thành ấy là quan đạo rộng lớn, hai bên có đến mấy ngàn binh lính, thị vệ đều rối rít quỳ sụp dưới đất, tất cả đều hô lớn: “Cung nghênh Hoàng tử hồi cung.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mang theo thủ hạ đi thẳng về phủ, dọc đường đi cũng không ai dám ngăn cản nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.