Long Đồ Án

Chương 241: Trời cao tác hợp một đôi




Chuông triệu tập vang lên đã lâu, các thần tử và mấy vị tân hoàng tử đã tới đầy đủ, thế nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cứ chậm rãi mà đi tới.
Hình như Hiên Viên Kiệt cũng không có để ý, cũng rảnh rỗi kéo dài thời gian với các quần thần, vừa chờ Bạch Ngọc Đường đến. Cảm giác về Hiên Viên Kiệt hôm nay so với ngày xưa có vẻ nhu hoà không ít, hơn nữa … Hình như thân thể hắn có gì đó không được khoẻ lắm, trông cũng khá yếu ớt.
Cuối cùng Hoè Mật cũng đã có thể nghênh đón được Bạch Ngọc Đường nhìn qua cũng biết rất không muốn tới đây ở ngoài cửa cung.
Hoè Mật tiến đến nói: “Điện hạ, sắc mặt ngài không được tốt lắm, có phải là sức khoẻ ngài không tốt không a?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, đột nhiên lại cười cười, hỏi ngược lại hắn: “Ngươi đã từng thấy sắc mặt ta có lúc nào tốt lắm à?”
“Ách …” Hoè Mật há miệng, suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, thường ngày Bạch Ngọc Đường cũng chẳng có biểu lộ gì hết, có điều …. Hình như hôm nay Bạch Ngọc Đường còn mang theo lệ khí.
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nhiều với hắn nữa … căn cứ theo phán đoán của hắn, Hoè Mật biết rõ chuyện buổi tối Hiên Viên Kiệt sẽ biến thành Bạch Linh Nhi, như vậy, hắn rốt cuộc là trung thành với Hiên Viên Kiệt hay là với Bạch Linh Nhi đây? Hoặc là, hắn là gian tế của kẻ khác.
Đi vào chính điện hoàng cung, Hiên Viên Kiệt đang rất nhàm chán đột nhiên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường tới, lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, trên mặt cũng lộ ra nét cười.
Mấy hoàng tử mới trở về cũng nhìn nhau —– Trong chút trí nhớ mơ hồ của bọn họ, đã bao lâu rồi cái nụ cười của từ phụ này mới lại có thể xuất hiện trên mặt của Hiên Viên Kiệt a.
Thế nhưng cái nụ cười từ ái mà các hoàng tử kia xem trọng nhất này lại khiến cho Bạch Ngọc Đường cảm thấy nhức đầu, hắn thà nghe Hiên Viên Kiệt nói chuyện tàn nhẫn với mình còn hơn.
Bạch Ngọc Đường đi đến đại điện, dù sao thì hắn chẳng phải quan viên cũng không quản triều đình chính sự, cho nên đứng ở vị trí cuối cùng của hai hàng triều thần, cố gắng không làm ảnh hưởng đến người ta bàn quốc gia đại sự.
Hiên Viên Kiệt bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, vẫy vẫy tay với hắn: “Ngọc nhi, ngươi là Thái tử, đường nhiên là phải đứng trên đầu rồi.”
Bạch Ngọc Đường rất là lúng túng, tình huống này thật phiền, có điều hắn cũng chẳng có cách nào khác, đành đi lên phía trước.
Hiên Viên Kiệt liền hỏi: “Đi chuyến này có mệt không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái: “Tạm ổn, cũng không có xa.”
Bạch Ngọc Đường đang cân nhắc xem có nên đem kết quả điều tra về băng hà cho Hiên Viên Kiệt nghe hay không, theo lý mà nói, những thi thể này đã được giao cho hắn thì vụ án cũng cần bẩm báo cho hắn mới phải, nhưng mà hình như Hiên Viên Kiệt chẳng có chút hứng thú nào hết.
Hiên Viên Kiệt lại thấy hình như tâm tình Bạch Ngọc Đường không có tốt lắm, liền hỏi: “Ngọc Đường, ngươi cảm thấy mệt mỏi sao?”
Mấy vị hoàng tử ở tại chỗ đều yên lặng mà nhìn nhau —- Bọn họ tới đã lâu rồi, lại mười mấy năm không gặp, vậy mà Phụ hoàng cũng không thèm hỏi thăm bọn họ nửa câu. Còn Bạch Ngọc Đường, sắc mặt hắn chẳng qua không tốt một chút, Hiên Viên Kiệt đã dồn toàn bộ tâm tư đặt trên người hắn rồi, chúng hoàng tử đột nhiên lại cảm thấy buồn cười, vốn vẫn còn hy vọng sau mười mấy năm không gặp, giờ gặp lại, Hiên Viên Kiệt có thể nào lạnh nhạt mà hỏi thăm mấy câu cho bọn họ ấm lòng chút không, lại không ngờ … Hắn vẫn không thay đổi chút nào.
Lúc này, bên trong các vị hoàng tử, có một người lớn tuổi nhất tiến lên một bước: “Phụ hoàng!”
Hiên Viên Kiệt nhìn hắn một chút, gật đầu một cái.
Lúc trước Bạch Ngọc Đường có nghe Trâu Dịch nói, bây giờ, sau khi sắp xếp lại vị trí các Hoàng tử rồi, Đại hoàng tử hình như là Hiên Viên Hà, người này cũng rất có thế lực.
“Nghe nói Phụ hoàng mới tìm được Thái tử, thế nhưng không biết đã chứng thực huyết mạch Hoàng thất hay chưa?” Vừa nói, Đại hoàng tử lại vừa nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Thứ cho nhi thần nói thẳng, Bạch Ngọc Đường này không có chút nào giống với người trong Hoàng tộc ta hết.”
Bạch Ngọc Đường nghe những lời này còn cảm thấy rất lọt tai, đương nhiên là không giống với nhà các ngươi a, cùng một dạng với các ngươi có thể tốt được sao?”
Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường lại có chút buồn bực, tại sao lúc mình cân nhắc một vấn đề nào đó lại dùng giọng điệu giống Triển Chiêu đến vậy? Hắn vẫn luôn cảm thấy bởi vì đầy đầu đều là hình ảnh của con Mèo kia, cho nên đôi khi suy nghĩ cũng mang chút hơi hướng của Mèo nữa…..
Sắc mặt Hiên Viên Kiệt hơi trầm xuống, hiển nhiên là rất không vui, hắn nhìn Hiên Viên Hà một chút, nói: “Đừng có vội hồ ngôn …”
“Cầu xin phụ hoàng nghiệm minh thực giả!”
Có điều, cũng không đợi Hiên Viên Kiệt dứt lời, cả đám Hoàng tử, ngoại trừ Hiên Viên Lang cùng HiênViên Giác đang cáo bệnh không đến được ra, thì cơ hồ toàn bộ đều quỳ xuống xin Hiên Viên Kiệt xác minh Bạch Ngọc Đường có thực sự là hậu nhân của Hoàng thất hay không.
Ngay cả triều thần cũng có không ít người cũng cầu xin.
Hiên Viên Lang cau mày nhìn mọi người, thầm nói —– Không ổn rồi!
Lúc này trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng đã xác định được, xem ra, mười Hoàng tử này cùng hơn phân nửa triều thần đã hợp mưu lại rồi. Mà nhìn vào vị thế của Hiên Viên Kiệt lúc này, xem ra, lòng người không còn hướng về hắn nữa.
Sắc mặt Hiên Viên Kiệt trong nháy mắt thay đổi, hắn đang định phát hoả thì lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói: “Ta không có vấn đề gì hết.”
Mọi người đều nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói: “Vốn dĩ điều kiện ta ở lại đây cũng chính là trong vòng một tháng phải chứng minh thân phận của ta.”
Mấy vị Hoàng tử kia nhìn nhau một cái, sau đó theo bản năng đều nhìn Hiên Viên Phách.
Hiên Viên Phách lại không có bất cứ biểu lộ gì, cúi đầu không nói.
Bạch Ngọc Đường đã thu hết tất cả biến hoá trên vẻ mặt của mọi người vào trong đáy mắt, trong lòng đương nhiên cũng hiểu …. Thật ra thì, Triển Chiêu nói không sai chút nào, bên ngoài muốn quan sát chuyện triều đình tranh đấu chỉ cần quan sát lời nói và sắc mặt. Mà quan sát lời nói cùng sắc mặt cũng không có khó như vậy, cứ để ý quan sát một chút là được, nếu như trong tâm có quỷ, cho dù có cố làm ra vẻ nghiêm trang đến đâu cũng không thể che giấu được cái thần sắc cùng một luồng yêu khí.
Bạch Ngọc Đường lại không khỏi nhớ đến biểu tình của Triển Chiêu khi nói những lời này, mặc dù bên cạnh mình lúc này không có Triển Chiêu, thế nhưng vẫn luôn cảm giác được cái con Mèo vẫn luôn ngự trị trong đầu mình kia thỉnh thoảng lại cứ thế mà nhảy ra mấy câu. Nghĩ đến đây, tâm tình của Bạch Ngọc Đường không khỏi tốt thêm mấy phần, quả nhiên —— cứ nghĩ đến Triển Chiêu là hắn lại có thể điều chỉnh được tâm tình của mình.
“Phải xác minh thế nào?” Hiên Viên Kiệt mắt lạnh mà nhìn Hiên Viên Hà.
“Rỉ máu nhận thân.” Đại hoàng tử nói: “Mặt khác, nghe nói Bạch phu nhân cũng ở Bắc Hải, có thể để nàng ra đối chất một chút!”
Chúng thần cùng gật đầu.
Hiên Viên Kiệt cau mày, nhưng cũng không giống ngày xưa, không cảm thấy có sát khí bức người.
Bạch Ngọc Đường cũng nói: “Rỉ máu nhận thân có thể, có điều muốn mời nương ta tới còn có chút khó khăn.”
Hiên Viên Hà không hiểu: “Có khó khăn gì?”
“Khó chính là nàng chưa chắc đã gặp các ngươi.” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng.
Hiên Viên Hà xua tay chặn lại: “Chuyện liên quan trọng đại!”
“Trọng đại với ngươi mà thôi, đối với nàng, có thể sẽ cảm thấy chẳng có gì lớn lao hết.” Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy hình như Triển Chiêu lại nhảy ra rồi.
“Vì sao không gặp?” Hiên Viên Hà không hiểu.
“Vì sao phải gặp?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại: “Đừng nói ngươi chẳng qua chỉ là cái củ hành củ tỏi mà thôi, nương ta nếu như nói không muốn gặp thì ngay cả Hoàng đế Đại Tống cũng có thể không gặp.”
“Phốc.”
Hiên Viên Lang nhất thời nhịn không được mà thiếu chút nữa bật cười, cũng may là hắn nhịn được.
Hiên Viên Hà giận: “Chẳng lẽ ngươi không muốn chúng ta gặp nàng sao?”
Bạch Ngọc Đường quan sát trên dưới hắn một lượt, nói: “Hay là ngươi đi hỏi nàng một chút, có điều nàng có một quy tắc, hậu bối nếu như muốn gặp nàng cần phải dập đầu ba cái thật vang.”
“Hỗn trướng!” Hiên Viên Hà tức giận.
“Hỗn trướng thì càng không có cơ hội gặp đâu, nàng coi thường nhất chính là hỗn trướng đó.” Bạch Ngọc Đường cũng xác nhận công phu đùa bỡn miệng lưỡi gian manh của mình đã tăng trưởng rồi, là bị Triển Chiêu ảnh hưởng.
Hiên Viên Hà liền chắp tay với Hiên Viên Kiệt: “Phụ hoàng!”
“Đủ rồi.” Hiên Viên Kiệt trừng mắt nhìn hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ, nội lực của Hiên Viên Kiệt hôm nay có thể khống chế tốt như vậy sao? Hơn nữa tính khí hình như có chút tốt hơn, trước đây những lúc thế này nội lực hắn thường tán loạn ra ngoài, hơn nữa còn hạ lệnh giết người mới đúng … Chuyện này có chút kỳ quặc a. Chẳng lẽ biết mình bị người ta chế trụ cho nên mới nhẫn nại sao? Nhưng vì sao lại hoàn toàn không cảm nhận được nội lực của Hiên Viên Kiệt chứ, có phải thân thể hắn có chỗ nào không ổn sao?
“Hoè Mật.” Hiên Viên Kiệt căn dặn Hoè Mật: “Ngươi chủ trì việc rỉ máu nhận thân.”
Hoè Mật lập tức sai người đi chuẩn bị.
Trước khi Bạch Ngọc Đường đến đây, Công Tôn đúng là cho hắn một ít thố phấn để đối phó với chuyện rỉ máu nhận thân, có điều Bạch Ngọc Đường cũng không có dùng đến, không biết tại sao, hắn lại không muốn dùng.
Thế nhưng, điều kỳ quái chính là … Có lẽ là bởi vì Ngọc nhi chân chính và hắn là cùng một tộc, máu của Bạch Ngọc Đường và Hiên Viên Kiệt khi gặp nhau cũng không có ngưng tụ lại mà hoà tan vào nhau.
Mấy vị hoàng tử đều nhìn nhau một cái, Hiên Viên Kiệt chỉ một điểm đỏ trên ngón tay cái Bạch Ngọc Đường, nói: “Lúc Ngọc nhi ra đời, trên ngón tay có thai ký này, Trẫm tuyệt đối không nhớ nhầm.”
Mấy vị Hoàng tử kia đều không nói gì, lúc này, Hiên Viên Phách lại tiến lên một bước, chắp tay với Hiên Viên Kiệt: “Chúc mừng Phụ hoàng đã tìm được Thái tử.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày.
Mấy vị Hoàng tử cùng một đám đại thần đều chúc mừng Hiên Viên Kiệt.
Hiên Viên Kiệt biểu lộ rất hài lòng, cười gật đầu, vừa hỏi chúng thần chuyện tế thiên chuẩn bị đến đâu rồi.
Chúng thần nói cũng đã ổn thoả rồi, ngày mai chính là ngày hoàng đạo.
Hiên Viên Kiệt gật đầu, hình như lại có chút mệt mỏi, liền xua tay một cái, ý bảo —- Bãi triều.
Sau khi Hiên Viên Kiệt đứng dậy, bảo Bạch Ngọc Đường chiều muộn đến dùng vãn thiện cùng hắn, sau đó liền vội vã rời đi.
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mà xoay người rời khỏi cung —– Hiên Viên Kiệt hôm nay làm sao vậy? Hơn nữa tại sao lại là dùng vãn thiện chứ không phải ngọ thiện? Hiên Viên Kiệt đi cũng rất vội, giống hệt như đang chạy trốn vậy, bước chân hư huyễn, nội lực của hắn đâu rồi?
Lúc này, Hiên Viên Lang từ phía sau chạy đến.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, hơi thiêu mi một cái, tâm nói vừa đúng lúc.
“Ta vừa mới điều tra một chút, tám vị hoàng tử kia mang đến số nhân mã còn nhiều hơn cả nhân mã hoàng thành cộng lại …. ngươi xem hôm nay ngay cả phụ hoàng cũng không làm gì được bọn họ!” Trọng điểm mà Hiên Viên Lang coi trọng đương nhiên là khác với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường còn chưa có nói chuyện đã thấy sau lưng có người gấp gáp đuổi theo đến.
Bạch Ngọc Đường cùng Hiên Viên Lang đồng loạt quay đầu lại, thấy được người tới chính là Hiên Viên Phách.
Hiên Viên Phách nói với Bạch Ngọc Đường: “Vừa đi vừa nói chuyện?”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, quay đầu lại hỏi Hiên Viên Lang: “Vừa đi vừa nói chuyện?”
Khoé miệng Hiên Viên Lang co giật, cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, Bạch Ngọc Đường lại hẹn hắn vừa đi vừa nói chuyện cơ đấy.
Bạch Ngọc Đường cũng không có nhìn Hiên Viên Phách, cùng Hiên Viên Lang đi về phía phủ Thái tử.
Hiên Viên Phách than thở: “Lát nữa ta đến tìm ngươi, có một số việc có tránh cũng tránh không được, hẳn là ngươi hiểu.”
Bạch Ngọc Đường cũng không có để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Hiên Viên Lang nhìn phía sau một chút, Hiên Viên Phách đứng đó mà nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, sau lưng hắn, mấy vị hoàng tử khác hình như đang nói gì đó với hắn.
Hiên Viên Lang cau mày, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải hắn tìm ngươi gây phiền toái hay không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hỏi hắn: “Ngươi có phát hiện thân thể Hoàng thượng hôm nay có vẻ không tốt lắm hay không?”
“Nga, có thể chứng ho khan của hắn tái phát.” Hiên Viên Lang nói: “Cứ mấy tháng Phụ hoàng lại bị ho khan một trận, sau đó thân thể cũng suy yếu đôi chút.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, hiển nhiên đây là điều rất kỳ lạ, người có nội lực cao đến trình độ này, sao lại có thể không tránh được bệnh ho khan chứ.
“Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?” Hiên Viên Lang hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, nói: “Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”
“Hỏi đi.” Hiên Viên Lang chắp tay sau lưng, cũng đi ngang hàng cùng Bạch Ngọc Đường, địch ý trước đó với hắn đã hoàn toàn không còn cho nên đối diện cũng dễ dàng hơn.
“Nếu như …” Bạch Ngọc Đường nói: “Bắc Hải diệt vong rồi.”
Khoé miệng Hiên Viên Lang co rút: “Oa .. Ngươi dù có ỷ vào việc Phụ hoàng thương yêu ngươi thì cũng đừng có lớn lối mà nói ra câu đại nghịch bất đạo như vậy chứ?”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Đã nói là nếu như.”
“Ừ.” Hiên Viên Lang gật đầu một cái, ý bảo Bạch Ngọc Đường nói tiếp.
“Nếu như Bắc Hải diệt vong rồi, ngươi trở thành bách tính bình dân, ngươi sẽ sống thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Hiên Viên Lang ngẩn người, gãi gãi đầu: “Sống thế nào sao … Ân, thì ta cùng Phụ hoàng nương tựa vào nhau mà sống đi.”
Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ nhìn hắn: “Hiên Viên Kiệt cũng đâu có thương ngươi? Ngươi vẫn chịu chăm sóc hắn sống đến cuối đời sao?”
“Hoắc, người Trung Nguyên các ngươi không phải vẫn luôn lấy chữ Hiếu làm đầu sao.” Hiên Viên Lang thở dài: “Hắn không thương không yêu ta thì cũng là Phụ hoàng của ta a, hơn nữa …..”
“Hơn nữa cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ngươi đoán xem, nếu như không có ngai vị Hoàng đế Bắc Hải này, không có giang sơn Bắc Hải này …. Liệu Phụ hoàng có thương yêu ta không?” Hiên Viên Lang rất nghiêm túc mà hỏi.
Bạch Ngọc Đường ngẩng người: “Ngươi nghĩ hắn sẽ thương ngươi?”
“Đúng a!” Hiên Viên Lang than thở: “Ta thấy người khác phụ từ tử hiếu, quả thực rất hâm mộ. Phụ hoàng ta võ công văn lược cái gì cũng tốt, hắn là người làm đại sự, cho nên mới không có tâm quản những nhi tử vô dụng như chúng ta … Không biết, nếu như không có đại sự cho hắn làm nữa, liệu hẳn có thể thay đổi hay không.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Vậy ngươi nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay đó.”
Nói xong rồi liền nhìn thấy xa xa phía trước chính là phủ Thái tử, Bạch Ngọc Đường nói với hắn: “Thời gian này ngươi hãy ở trong phủ Thái tử đi.”
Khoé miệng Hiên Viên Lang co giật: “Sao?”
“Khá an toàn.” Bạch Ngọc Đường nói xong rồi liền đi vào cửa.
Quả nhiên, Triển Chiêu thật sự đang ngồi trên mặt thạch bàn trong viện chờ hắn, thấy hắn bình an trở về rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu một cái, ý nói —- Đi vào hãy nói!
Triển Chiêu có chút không hiểu, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo vào trong phòng rồi.
Hiên Viên Lang càng không hiểu ra làm sao, chẳng qua hắn cảm thấy —— Bạch Ngọc Đường này hẳn là rất được nữ nhân để ý, ngoại hình đẹp, cách nói chuyện lại càng khiến cho người ta có cảm giác không thể phản kháng lại.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Bạch Ngọc Đường đã nói cho Triển Chiêu, Ân Hậu cùng Thiên Tôn: “Nội lực của Hiên Viên Kiệt hôm nay hình như có chút bất thường.”
“Nội lực khác thường?” Ân Hậu không hiểu: “Có ý gì?”
Bạch Ngọc Đường đem mọi chuyện lúc thượng triều hôm nay nói qua một lượt: “Hơn nữa có cảm giác Hiên Viên Phách cũng rất nóng vội.”
“Ân…” Thiên Tôn sờ cằm: “Như vậy xem ra, hôm nay nói không chừng chính là cơ hội ngàn năm có một a!”
Đang lúc nói chuyện, Phúc Cáo liền chạy vào: “Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử cầu kiến.”
Bạch Ngọc Đường vừa định từ chối, lại thấy Phúc Cáo chỉ Triển Chiêu, nói: “Nhị hoàng tử cầu kiến Ân đại nhân.”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, không hiểu —- Gặp ta?
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lập tức sầm xuống, nói: “Bảo hắn chờ ở phòng khách.”
Phúc Cáo gật đầu.
Triển Chiêu định đi, ai ngờ lại bị Bạch Ngọc Đường lôi một cái.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nói: “Ta đi cho.”
Triển Chiêu không hiểu: “Nhưng hắn nói là tìm ta nga …”
Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Nói xong liền mặc kệ Triển Chiêu đang há to miệng, xoay người ra cửa.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu, ý là —— Hai người ai quản cái con Chuột phách lối này cái.
Chẳng qua là Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng ngẩng mặt lên trời, giả bộ như không nhìn thấy.
Triển Chiêu bất mãn, lặng lẽ theo ra ngoài.
Thiên Tôn định ngăn hắn lại, không ngờ Ân Hậu liền kéo cổ tay hắn lại, lắc đầu một cái: “Con cháu tự có phúc của con cháu.”
Thiên Tôn không hiểu mà nhìn Ân Hậu: “Ngọc Đường vì Triển Chiêu mà nhẫn nhịn tất cả, ngươi lại cứ để Triển Chiêu đi như vậy, ngộ nhỡ hắn nghe được gì đó, chẳng phải là phí hoài Ngọc Đường đã khổ tâm hay sao?”
Ân Hậu cảm thấy buồn cười, gật đầu một cái: “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi còn không cản lại ngoại tôn của mình a?” Thiên Tôn cau mày: “Ngươi giấu nó đã hơn hai mươi năm, không sợ nó biết sao?”
“Vẫn là câu cũ, con cháu tự có phúc của con cháu.” Ân Hậu cười một tiếng: “Có những chuyện cần phải có hai người cùng giải quyết mới được.”
Thiên Tôn thiêu mi một cái: “Ngươi nói cứ như ngươi có nhiều kinh nghiệm lắm vậy.”
“Nhiều hơn ngươi là cái chắc!” Ân Hậu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thiên Tôn quay mặt sang một bên: “Ta cũng lười quản, cái này cũng tốt, đỡ cho Ngọc Đường nhà ta bị người ta làm cho tức chết.”
“Chiêu nghe lén bên ngoài, Ngọc Đường hẳn là sẽ nhận ra được, tuyệt đối sẽ không để Hiên Viên Phách nói ra lời không nên nói, mà cho dù hắn có nói ra khỏi miệng cũng nhất định bị cắt đứt.” Ân Hậu tự mình rót cho mình một chén trà: “Ta chỉ muốn cho Chiêu một cơ hội mà thôi.”
“Cơ hội gì?” Thiên Tôn tò mò.
“Cơ hội hiệu rõ Bạch Ngọc Đường hơn.” Ân Hậu cười một tiếng: “Ngọc Đường đối với nó tốt thế nào, nó có quyền biết, cũng nên biết, mặt khác …”
“Mặt khác?” Thiên Tôn đoạt chén trà của hắn uống.
“Ừ, Ngọc Đường nhà ngươi thực sự rất thông minh, chỉ là có chút thành thật quá, có thể sẽ không thể đưa đẩy được.” Ân Hậu sờ sờ cằm: “Chiêu nhà ta lại khác, thông minh cơ trí không kém Ngọc Đường, hơn nữa chủ ý xấu thì lại cực nhiều, để cho hai đứa nó hợp tác thì mọi vấn đề đều được giải quyết ổn thoả hết, hai đứa chúng nó chính là trời cao tác hợp một đôi a! Đây chính là lời Yêu Vương nói đó!”
“Cũng đúng!” Thiên Tôn cũng gật đầu, cảm thấy cái này rất có sức thuyết phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.