Long Lâu Yêu Quật

Chương 12: Mật đạo ám thi




Lâm Nam nói: “Kết cấu phong thủy ‘sườn núi rồng nằm’ không thích hợp cho việc chôn cất thiên tử, theo lý mà nói thì nên để chôn cất những người thân thích của thiên tử. Cái sườn núi rồng nằm này tôi đã xem xét rất ti mỉ rồi, nó không chỉ là một sườn núi rồng nằm mà còn là kết câu phong thủy ‘ngọa long ngâm’ nữa. Trong ‘Táng thư’ có viết: ‘Táng, ấy là giữ gìn sinh khí vậy. Khí theo gió mà tán, gặp nước thì ngưng. Cổ nhân tụ khí để không tán, hành khí để cho dừng, vậy nên gọi là phong thủy’. Núi Phượng Hoàng nếu nhìn về đại để là một sườn núi rồng năm, nhưng nếu cân nhắc cẩn thận hơn thì do sườn núi này đã biến thành năm móng vuốt cắm sâu vào đất, đặc biệt là móng vuốt thứ nhất và thứ hai có trọng lượng rất lớn, khiến cho cả khối núi mình con rồng đều có thế đang bay lên, muốn lên mà vẫn chưa lên được, ngẩng đầu kêu to, chuyển hóa thành kết cấu phong thủy ‘thiên tử ngọa long ngâm’ (ND: rồng nằm ngâm nga). Tôi đoán rằng bên dưới chắc chắn có chôn không chỉ một vị thiên tử nhà Chu đâu, rất có khả năng là tất cả các vị thiên tử thời Tây Chu đều được chôn cất ở đây!”
Tôi mở to mắt nhìn Lâm Nam: “Có đúng như vậy không? Bao nhiêu năm rồi lẽ nào không có người nào khác thấy được điều này?” Lâm Nam cười đáp: “Thời đại nào cũng có người tài xuất hiện, chắc chắn đã có những người bản lĩnh cao cường hơn tôi rất nhiều, số người thấy được điều này càng khó mà đếm hết, chỉ là do kết cấu phong thủy ngọa long ngâm này từ trước đến nay đều là kết cấu phong thủy hung hiểm nhất. Thứ nhất là địa khí ở đây đã sinh ra bọn âm thi, cũng chính là những kẻ mà người dân ở đây gọi là móng vuốt âm đấy, chúng đã giết hại rất nhiều người. Hơn nữa việc trộm mộ phong thủy ngọa long ngâm mang tới điềm dữ cho tất cả những người trộm mộ có liên quan, đặc biệt là tổn hại rất lớn cho âm đức của người trực tiếp trộm mộ, bởi vậy xưa nay đều là trộm một cách bí mật, chưa từng có ai dám đi trộm một cách đường đường chính chính cả. Ngay đến những chức danh Phát khâu trung lương tướng, Mô kim hiệu úy do Tào Tháo lập nên càng bị nghiêm cấm không được phép trộm những ngôi mộ phong thủy gây tổn hại âm đức như vậy. Dù vậy nhưng vì đã có những viên Trung lang tướng hay Mô kim hiệu úy đào bới ngọa long ngâm, tuy chúng ta không biết là có liên quan gì hay không, nhưng sự thật là Tào Tháo cho đến lúc chết vẫn không thoát khỏi chứng bệnh đau đầu quái ác!”
Thấy tôi có vẻ hoang mang lo lắng, Lâm Nam bèn an ủi: “Chúng ta đều không tin vào quỷ thần, đương nhiên không sợ những câu chuyện nghe sởn cả tóc gáy này. Hơn nữa cũng trải qua hơn ba nghìn năm gió sương tàn phá rồi sát khí hung hiểm của ngọa long ngâm cũng đã bị suy yếu đi nhiều. Trong mấy ngày hôm nay trăng tròn năm thiếu, là thời cơ tốt bởi sát khí đã bị khắc chế triệt tiêu đến mức gần như là không. Ba người chúng ta nhất định có thể vào đó một cách an toàn, thành công quay ra!”
Tôi cũng thấy hơi yên tâm một chút, bởi dù sao thì Lâm Nam cũng sẽ xuống dưới mộ, tôi đi cùng anh ta, cứ coi như là có tổn hại âm đức thì anh ta cũng không thoát nổi, chắc hẳn không dám lừa tôi đâu. Tuy nhiên tôi vẫn có chút gì đó không yên tâm, bèn hỏi anh ta: “Vậy anh biết được bao nhiêu về tình hình ngôi mộ của thiên tử nhà Chu này?”
Lâm Nam dường như thấy khát nước bèn giơ tay với lấy chai nước nhưng đã hết sạch, bèn bối rối nhìn chai nước trong tay tôi, chắc ngại không dám hỏi nên đành nhịn khát mà tiếp tục nói: “Cái này nên gọi là quần thể mộ thiên tử, tôi đã thử tính toán rổi, bên dưới mộ liền mộ, mộ nằm trong mộ rất hỗn loạn, tổng kết ra phải có đến hơn mấy chục ngôi, trong số đó bốn đường dẫn vào mộ lớn phải có ít nhất hai mươi ngôi, còn có mười mấy huyệt mộ bồi táng theo. Mục tiêu của chúng ta chính là hai ngôi mộ trong số bốn đường dẫn vào mộ lớn này. Hai ngôi mộ này quy mô rất lớn, chôn cất ở dưới sâu nhất, ít nhất phải sâu chừng hai mươi mét, tôi rất nghi ngờ trong đó có một ngôi mộ chính là của Vũ vương, chính là huyệt mộ của Vũ vương người đã thống lãnh quân đội đánh bại Trụ vương của nhà Thương đó!”
Thấy anh ta giảng giải say sưa như vậy, tôi bèn cầm chai nước nhét vào tay anh ta, ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói. Lâm Nam uống một ngụm nước, thấy cổ họng thông rồi thì nói tiếp: “Cái gọi là lăng mộ hình chữ Á, trước hết đào thẳng xuống lòng đất một cái hố lớn hình vuông sâu chừng mấy chục mét để làm phòng đựng mộ, sau đó ở chính giữa cái hố đó lại tiếp tục đào một cái hố hình vuông sâu hơn nữa để làm phòng đựng quách, men theo bốn cạnh tường Đông Tây Nam Bắc của phòng đựng mộ mở ra bốn con đường dốc làm mộ đạo, tạo thành hình chữ thập giao nhau, dùng để vận chuyển những cây gỗ lớn xây dựng phòng đựng quách. Đợi sau khi quan tài gỗ đã được chôn vào trong phòng đựng quách xong thì lại tiếp tục từ trong mộ đạo vận chuyển vào một số những đồ tùy táng lớn bằng đồng xanh và một số bảo vật thời đó. Những đồ này có thứ để trong phòng đựng mộ, có thứ để trong phòng đụng quách. Sau khi bài trí xong xuôi thì đổ đất xuống phòng đựng quách đầm thật chặt, rồi liên tục cử hành mấy lần tế lễ, giết một đám rất đông người sống chôn xuống bốn đường mộ đạo, đặc biệt ở đường mộ đạo phía Nam là nhiều nhất. Sau khi tuẫn táng một lượt người thì lại phủ một lớp đất lên đầm thật chặt. Điều cần chú ý là những người được chôn ở dưới cùng phải được chết toàn thây, được khâm liệm trong một thứ đổ đựng nào đó. Những người còn lại đều phải chặt đầu rồi chia ra chôn trong bốn đường mộ đạo, mặt hướng về phòng đựng mộ. Tất cả những người được chôn theo dù là chết toàn thây hay không có đầu thì đều không được phép chôn trong phòng đựng mộ, bắt buộc phải chôn trong đường mộ đạo. Đám móng vuốt âm đó đều chui ra để đào hố, kì thực là để tìm lại đầu của mình đấy.”
Nghe Lâm Nam giảng giải tường tận về mộ cổ, tôi thầm ngưỡng mộ trong lòng. Hồi tường lại trong nghi thức tế lễ mấy nghìn năm trước, không biết bao nhiêu người sống đã bị trói đem tới quỳ xung quanh lăng mộ, lẳng lặng chặt bay đầu, quả thật là vô cùng đáng sợ. Tôi còn nhớ sách sử có ghi chép lại khi đưa thi hài Tần Mục Công vào lăng mộ, thậm chí họ còn giết chết ba vị đại thần hiền lương để tuẫn táng theo, khiến cho người dân đều phẫn nộ. Cảm giác đồng tình đột nhiên dâng trào khiến cho ác cảm của tôi đối với đám móng vuốt âm cũng đã giảm bớt đi rất nhiều.
Lâm Nam thấy tôi chăm chú nghe như vậy thì càng thêm cao hứng: “Căn cứ theo những suy đoán trong thời gian này của tôi thì trong lăng mộ hình chữ Á lớn nhất này, diện tích phòng đựng mộ khoảng chừng không dưới một nghìn mét vuông. Bốn vách tường trong phòng đựng quách bao gổm cả chân quách và nắp quách, toàn bộ đều dùng những tấm gỗ nguyên khối lớn được xử lý đặc biệt để xây dựng nên, ở dưới mặt đất khoảng chừng hai mươi mét. Trên nền đất được lấp lên chứa đầy hài cốt của những người được tuẫn táng theo và những đồ dùng tùy táng. Đường mộ đạo phía Nam dài nhất, tôi ước đoán khoảng chừng hơn một trăm năm mươi mét, quy mô khá lớn. Tình hình cơ bản là như vậy. Tuyệt đối không thể có ai biết nhiều hơn tôi được, tôi thậm chí còn sử dụng đến cả vệ tinh ở trên trời nữa đấy!”
Lâm Nam giảng giải rất chính xác, diện tích rộng bao nhiêu, chiều sâu bao nhiêu mét đều đã tính toán ra cả, khiến tôi có chút hiếu kỳ: “Anh đã biết nhiều như vậy, tại sao còn cần tôi đi theo làm gì? Lẽ nào cả lăng mộ đều bị chôn chặt dưới đất, anh phải cần tôi làm phu đào đất hay sao? Công việc này tôi không làm nổi đâu.”
Lâm Nam không nhịn được bèn bật cười: “Sương tiểu thư của tôi ơi, tôi làm gì có mặt mũi nào để cô đi đào đất cơ chứ. Đào đường hầm là phương án ngu xuẩn nhât, là hạ sách, tốn nhiều công sức nhất. Tôi tốt xấu gì cũng là thầy giáo Lâm nổi tiếng thế giới, chỉ có duy nhất một lần gặp phải mộ quỷ, không còn cách nào khác nên mới phải đào, chỉ qua mấy ngày đã tìm được rồi. May mà tôi biết cách làm cho đường hầm đó cũ đi, rồi vứt vào đó mấy thứ công cụ đào hầm và đồ đạc quần áo của bọn đào trộm mộ thời Minh, nhờ đó mới thoát được.”
“Nếu không đào đường hầm thì chúng ta làm thế nào để vào trong được? Tôi quả thật không hiểu.” Lúc này tôi càng thấy hiếu kỳ hơn nữa.
Ở bên cạnh Lâm Nam, thời gian trôi qua thật nhanh chẳng mấy chốc mà đã đến buổi trưa. Lâm Nam ra ngoài mua đổ ăn thức uống, còn tôi bắt đầu ngồi đánh giá chiếc xe của anh ta, không thấy có đồ đạc gì của phụ nữ. Xem ra Hồ Hiểu Quyên không ở cùng một chỗ với Lâm Nam. Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười, mặt hơi đỏ lên. Sao tôi lại quan tâm đên việc riêng của người ta như vậy chứ. Từ lúc nào tôi đã biến thành bà già lẩm cẩm thế này!
Ngồi bên cạnh bàn, tôi thầm nghĩ lần này đi thám hiểm cùng Lâm Nam xong nhất định phải lôi anh ta về Trinh Châu, bố tôi còn có hai việc muốn hỏi anh ta. Nếu mà anh ta không chịu đi thì tôi sẽ bắt anh ta đi! Dù sao thì lần này không thể để anh ta thoát nữa!
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung thì Lâm Nam đã đi mua đồ về rồi. Ở nơi nhỏ bé này mà cũng có món chân gà muối tôi yêu thích, thật là vui quá! Lâm Nam khẽ mỉm cười ngồi uống bia, còn tôi thì bận ngồi ăn, trong một lúc lâu cả hai người đều không ai nói năng gì.
Bên ngoài mưa mỗi lúc một to, Lâm Nam đã mấy lần đứng dậy ngó ra ngoài, khiến tôi cảm thấy hơi bực mình: “Sao vậy? Lâm đại thiện nhân, có phải đang lo lắng cho cô em gái của anh bị mưa ướt hết hay không? Có cần mang ô tới cho cô ấy không?” Lâm Nam đành ngồi xuống, nhìn không có vẻ gì là bực tức cả: “Trời mưa càng ngày càng to, cáo con rất nhanh nhẹn thông minh, tôi chẳng có gì lo lắng cho nó cả. Tôi chỉ lo mình đã tính toán kỹ lưỡng cách vào trong lăng mộ, chỉ sợ sẽ bị mưa làm ảnh hưởng. Lần trước không dẫn nó đi Kazakhstan, nó dỗi mấy ngày liền không thèm để ý tới tôi, trừ phi cô có cách nghĩ khác? Trời mưa to như thế này, lẽ nào cô không quan tâm tới nó sao?” Đôi mắt của Lâm Nam lại bắt đầu lấp lánh.
Tôi lườm anh ta một cái, trong lòng thầm nghĩ quả đúng như vậy. Hồ Hiểu Quyên rất nhanh nhẹn đáng yêu, tôi đã thầm coi cô ấy là em gái rồi. Trên núi Phượng Hoàng bọn móng vuốt âm nhiều như vậy, cô ấy sẽ không gặp phải chuyện gì chứ? Bất giác tôi thây ân hận vì mình đã có suy nghĩ hẹp hòi như vậy. Tự thấy xấu hổ, tôi đành cúi đầu cắm cúi ăn, không nói năng gì nữa.
Ăn no uống say rổi, chúng tôi liền tiếp tục bàn bạc chủ đề khi nãy, không đào đường hẩm thì làm thế nào để vào trong lăng mộ? Rốt cuộc thì Lâm Nam đã có kế hoạch gì? Tôi quả thật là nghĩ mãi không ra.
Trong im lặng, Lâm Nam là người nói trước: “Kì thực kế hoạch của tôi cũng rất đơn giản, không đào đường hầm không có nghĩa là chúng ta không vào trong đường hầm. Mấy ngày hôm nay, Cáo con đang mạo hiểm bám theo đám móng vuốt âm đó đi đào hố, bởi nó bẩm sinh có khứu giác nhạy bén hơn người bình thường, có thể cảm nhận được những thứ kỳ lạ mà khoa học không thể giải thích nổi. Tôi căn cứ vào tư liệu của nó để xác định đại khái vị trí của phòng đựng quách. Đám móng vuốt âm này chui ra từ nơi sâu nhất, cũng là đám người được tuẫn táng chui ra từ lăng mộ mà chúng ta muốn tìm. Miệng hố dưới lòng đất sau khi bị đất vùi lấp vào thì giờ không nhìn ra cái gì được nữa, nhưng những hố mà chúng đào bên dưới lòng đất rất nhiều, lại nối liền với nhau.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Lẽ nào anh muốn chúng ta giả vờ làm móng vuốt âm, chui vào miệng hố mà chúng đã đào sao? Trời ạ, thật là liều mạng, lỡ mà gặp phải một tên nào lang thang đi lạc đường thì coi như chúng ta chết chắc à?”
Lâm Nam cau mày đáp: “Tôi đâu có được to gan lớn mật đến mức theo chân bọn móng vuốt âm chui vào đường hầm chứ! Thứ nhất là do khứu giác của Cáo con rất đáng tin cậy, trong một khoảng cách an toàn nhất định chúng ta có thể biết rõ vị trí của bọn móng vuốt âm. Thứ hai là bọn móng vuốt âm đó có một đặc tính, chúng vốn không có đầu nên tuy tốc độ bò trong lòng đất rất nhanh nhưng chỉ có thể dựa vào xúc giác để đuổi theo dấu vết của người sống, dùng tay bắt hoặc dùng khí độc của xác chết hàng nghìn năm phát ra để hại người. Thứ ba nữa là mỗi lần sau dịp trăng tròn hai hoặc ba ngày, móng vuốt âm đều có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, giờ chính là thời cơ tốt mà ông trời ban cho chúng ta!”
“Hai lý do sau này anh làm sao mà biết được? Lẽ nào trong bọn móng vuốt âm anh cũng có nội gián để cung cấp tin tức hay sao? Cho dù đúng là như những gì anh đã nói, vạn nhất trên đường đi gặp phải bọn móng vuốt âm thì chúng ta lấy gì để đối phó với chúng?” Tôi thấy nghi ngờ bèn hỏi Lâm Nam, tính mạng vô cùng quan trọng, vấn đề này tôi phải hỏi cho rõ ràng mới được!
Lâm Nam đáp: “Nguyên nhân này cô không thể nào nghĩ ra nổi đâu, kì thực việc ở núi Phượng Hoàng có lăng mộ của thiên từ nhà Chu tôi đã sớm biết từ lâu rồi, tôi thấy đau đầu với bọn móng vuốt âm xuất quỷ nhập thần, đâu đâu cũng có kia thôi. Còn đang khổ sở vì không nghĩ ra cách gì hay nên vẫn chưa bắt tay vào đào bới, cho đến tận quãng thời gian trước tôi đổi được một cái mai rùa từ trong tay một ông lão nông dân, khi đó mới có biện pháp. Xem ra vụ đổi chác này tôi thật là lời to, vừa giải quyết được vấn đề bọn móng vuốt âm, đồng thời còn có thể gặp được cô, thật là tốt.”
Đúng rồi, tôi chợt nhớ lại, Lâm Nam đã dùng một đôi vòng tay bằng ngọc thời nhà Hán để đổi lấy một cái mai rùa. Khi ở Tây An tôi đã vô tình nghe được chuyện này, vì thế mới tìm đến huyện Kì Sơn.
“Cái mai rùa ấy tôi vừa nhìn là đã nhận ra có tác dụng trong việc bói toán thời xưa, ngoài ra còn có một số chữ rõ ràng là có liên quan đến lăng mộ. Khi đó tôi vui mừng quá đỗi, đem đổi về xong mới xem xét cẩn thận, phát hiện thấy nó được chế tạo vào cuối thời Tây Chu, bên trên có một đoạn gọi là ngự thi (ND: điều khiển xác chết), chính là nói về bọn móng vuốt âm này. Phần lớn nội dung là nói về sự tàn khốc của việc tuẫn táng người, có người bị chặt làm mấy đoạn rồi vứt xuống, có người lúc bị chặt đầu còn bị cố ý không chặt đứt hẳn, sau đó xương sống cổ và phần xương sống còn lại bị người ta dùng sức để dứt ra. Có người còn bị rót đồng nóng chảy vào miệng, đúc thành một khối cùng với xe ngựa. Đặc biệt là những người bị tách rời đầu và thân thể chôn trong đường mộ đạo, khiến oán khí của những người bị tuẫn táng không thể tan biến, hóa thành âm thi, không sống mà cũng chẳng chết, thực là trái với đạo trời, đi ngược với đạo người. Phần cuối cùng thì nói về việc bọn âm thi đó không có khứu giác, không có thị giác, không có thính giác, quanh năm suốt tháng mò mẫm trong lòng đất để tìm phần thân thể không toàn vẹn của mình. Muốn giết chết bọn chúng chỉ có cách đợi đến sau khi trăng khuyết hoặc trăng tròn hai ba ngày, bởi trong dân gian có thói quen cúng tế đồ tanh và hương khói vào dịp trăng tròn hoặc trăng khuyết, sẽ trấn áp bớt phần nào oán khí của âm thi, lâu dần bọn âm thi cũng có thói quen nghỉ ngơi vào mấy ngày này. Khi đó phải dùng gậy tre hoặc cái móc lôi chúng ra, đánh vỡ tan xương sống cúa chúng mới có thể tiêu diệt hoàn toàn.”
Thì ra là như vậy! Quả đúng là phải chui vào những hang động mà bọn móng vuô’t âm đó đào sao? Lại còn nói bên dưới đường ngang ngõ dọc, vạn nhất lạc đường rồi thì chỉ có thể dựa vào kim chỉ nam của la bàn để tìm đường ra, nhưng mà chúng tôi đi xuống bên dưới, làm sao có thể biến kim chỉ nam thành kim chỉ hướng xuông đất được? Tôi lại đưa ra sự nghi vấn của mình.
Lâm Nam có vẻ ngưỡng mộ đáp: “Hợp tác với cô thật là tốt, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ! Vấn đề này tôi cũng đã giải quyết rồi, mấy ngày hôm trước tôi đã lén chôn mấy cái kim đá kim cương định hướng ở vị trí mà tôi dự đoán là có phòng đựng quách. Đó là loại kim được chế tạo bằng vật liệu phóng xạ đặc biệt. Pin mà nó mang theo chỉ có thể định hướng xuống độ sâu của phòng đựng quách. Dựa vào các máy móc của tôi có thể dễ dàng tìm ra được phương hướng, cô thấy thế nào? Là cao kiến chứ? Chắc chắn không thể lạc đường được!”
Như vậy thì quả thật là không có sai sót gì, kế hoạch này đã hết sức chu đáo ti mỉ, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Kế hoạch thì không thể thay đổi nhanh chóng được, ai mà biết trong ngôi mộ cổ hàng nghìn năm tuổi đó có thể chứa đựng những thứ hung ác gì không dự đoán nổi? Chuẩn bị trước chỉ là khiến cho bản thân mình yên tâm hơn mà thôi!
Lâm Nam nhìn đồng hồ đeo tay rồi than thở: “Con Cáo con này đáng lẽ ra cũng phải về rồi, đã sắp chiều rồi.” Nghe Lâm Nam gọi Hồ Hiểu Quyên là Cáo con, tôi bèn hỏi: Co phải vì Hồ Hiểu Quyên họ Hồ, lại vì cô ấy có cái mũi thính hơn người mà anh gọi cô ấy là Cáo con không?”(ND- Tiểu hổ ly: Cáo con)
Lâm Nam lắc lắc đầu: “Không phải như vậy, gọi nó là Cáo con là vì nó nhanh nhẹn khác thường, suy đoán rõ ràng, về mặt lý thuyết tuy biết rằng không đủ nhưng trên thực tế lại có trực giác và phán đoán chuẩn xác, có thể giải quyết những vấn đề khó khăn ngoài sức tưởng tượng, còn việc họ Hồ và có cái mũi thính chí là nguyên nhân thứ yếu mà thôi.”
Tôi lại cùng Lâm Nam bàn bạc một lúc xem cần mang theo những công cụ gì vào trong lăng mộ. Cáo con vẫn chưa thấy về, tôi cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng. Theo những gì mà Lâm Nam dặn dò cô ấy, nếu trời tối mà vẫn chưa về thì sẽ gặp nhau tại địa điểm đã hẹn trước tại miếu Chu Công. Nhìn ra ngoài trời thấy hoàng hôn đã buông xuống, vậy là tôi không nhẫn nại được nữa bèn khuyên Lâm Nam bắt đầu lái xe chầm chậm về hướng núi Phượng Hoàng.
Khi chúng tôi tới chân núi Phượng Hoàng thì trời đã tối hẳn, mưa cũng đã ngớt dần. Hôm nay là ngày rằm, chúng tôi vốn tính toán là sau ngày rằm một hôm mới bắt đầu hành động, cũng chính là ngày mai mới xuông mộ, từ giờ cho đến nửa đêm vẫn còn gần bốn tiếng đồng hồ nữa, Lâm Nam đã đặt trước một thùng xe container rộng ở bãi đỗ xe ngoài trời của miếu Chu Công. Do trời mưa nên ở đây vắng vẻ chẳng thấy bóng người nào đi lại, bởi vậy không cần rẽ ngang rẽ dọc nhiều, hai chúng tôi bèn lái thắng xe vào trong container đó.
Ngồi ở trong xe, cả hai người đều cảm thấy rất mâu thuẫn. Chiếc Container này chính là địa điểm gặp mặt đã được hẹn trước, vậy mà không hề thấy chút tung tích nào chứng tỏ Cáo con đã từng tới đây cả! Lúc này mà xuống mộ quả thật hết sức nguy hiểm, vạn nhất không tìm được Cáo con mà chúng tôi lại bị mắc kẹt trong đó thì đúng là mất cả chì lẫn chài. Cứ coi như là xuống mộ rồi thì cả một mê cung dưới lòng đất của ngọn núi Phượng Hoàng rộng lớn thế này, biết đi đâu mà tìm bây giờ?
Lâm Nam và tôi không tính toán nhiều nữa, bèn bắt đầu tự chuẩn bị đổ đạc, mặc vào một bộ áo liền quần bằng cao su đặc biệt, có tính đàn hổi rất cao, lại không hề cảm thấy bó sát vào người, mũ bảo hiểm thì không phải bằng kim loại, rất nhẹ, giống như là được cải tiến từ mũ bảo hiểm của bộ đội đặc công vậy. Chiếc mũ này ở phía sau có thể gắn liền vào với quần áo, che kín cả phần cổ, tai, hơn nữa đằng trước mặt còn có mặt nạ huỳnh quang trong suốt, nếu kéo xuống sẽ nối liền với quần áo trở thành một lớp vỏ mềm bao kín toàn bộ cơ thể. Tôi nhìn sang thấy Lâm Nam còn đang khoác thêm ra bên ngoài một lớp áo và quần chống đạn, giống hệt như một chiến sĩ từ trong màn ảnh bước ra vậy!
Không biết ở dưới đó có dùng đến súng hay không, nhưng tôi vốn là một người không thể xa rời khẩu súng, đương nhiên phải nghĩ cách để mang theo bên người. Còn Lâm Nam không muốn mang súng, trên tay cầm một chiếc xẻng đào đất núi cán ngắn màu đen, còn nhét thêm vào ba lô đeo trên lưng hai chiếc nữa, chỉ lộ cán xẻng ra bên ngoài nhìn thì không biết đây là thứ vũ khí gì. Còn những thứ lặt vặt như đèn pin đeo trên đầu, dao ngắn, pháo sáng, móng vuốt đào đất, sôcôla đều nhét hết vào trong người. Xem ra anh ta ngay cả thuốc nổ có sức công phá lớn cũng mang theo rồi, tôi không nhịn được nữa bèn nói: “Đây không phải là đi đánh trận hay làm chuyện kinh thiên động địa gì! Thuốc nổ mà gây ra tiếng động, cứ cho là không làm sập đường hẩm thì cũng sẽ bị người ta bắt gặp mất!”
Lâm Nam cười cười không thèm để ý tới tôi, vẫn tiếp tục nhét vào túi áo. Sau khi thu dọn gọn gàng tất cả rồi, Lâm Nam lại lấy ra hai chiếc chai bên trong trông như thể đựng thuốc bắc, dội một lượt từ trên đầu hai chúng tôi xuống. Thứ thuốc này vừa thơm lại vừa trơn, sau đó anh ta mới nói với tôi: “Chỉ có tác dụng trong vòng hai mươi bốn tiếng đổng hồ thôi, ở dưới đất có thể gia tăng tốc độ, thứ thuốc này được tôi chế tạo dựa trên công thức có ghi trên tấm mai rùa, hi vọng hai mươi bốn giờ là đủ cho chúng ta làm xong việc!”
Nhìn đồng hồ thấy còn hơn hai tiếng nữa mới tới nửa đêm, hai chúng tôi bèn khoác ra bên ngoài một chiếc áo mưa chuẩn bị xuất phát, chợt nghe thấy bên ngoài container vang lên một tiếng động rất lớn, dường như bị thứ gì đó đâm phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.