Long Lâu Yêu Quật

Chương 21: Hung tinh tìm thịt




Cùng một lúc, tôi và Lâm Nam nhìn về phía đó, chỉ thấy sau lưng Cáo con, trong ánh sáng lập lòe của chiếc đèn pin tụ quang có một người phụ nữ trên người choàng một tấm chăn lụa đỏ đang đứng ngây người chăm chú nhìn vào sau gáy của Cáo con. Tôi thấy dựng cả tóc gáy, đây chính là xác ma nữ thời Minh đã bị dọa chạy mất lúc còn ở trên nóc thùng xe mà Cáo con đã nhắc đến!
Tấm chăn lụa đỏ được khoác hờ hững trên người của con ma nữ đó, dưới mái tóc đen dài buông xõa là gương mặt trăng bệch vô hồn, không hề có chút biểu cảm. Hai hốc mắt đen ngòm sâu hoắm, lạnh lùng không phản chiếu một chút ánh sáng nào. Không biết ma nữ này đã đi vào trong đường hẩm dẫn vào lăng mộ Tần vương từ lúc nào, và cũng đi lòng vòng trong cung điện liên hoàn giống hệt như chúng tôi
Chiếc gương đồng được chôn theo xác ma nữ này có tác dụng trừ tà rất tốt, sau khi bị hai tên trộm mộ kia lấy mang đi thì lại biến thành món quà Cáo con tặng cho tôi Hay là Cáo con còn lấy mất thứ gì mà con ma nữ này không nỡ rời bỏ? Hay là xác ma nữ này được chôn ở vùng đất dưỡng thi này, do không có gương đồng để khắc chế nên nó đã lang thang trôi dạt không mục đích dưới lòng đất, vô tình mà gặp lại chúng tôi chăng?
Cho dù là thế nào đi chăng nữa thì vào thời khắc quan trọng khi hyperbol biến hình lại đột nhiên xuất hiện xác ma nữ thời nhà Minh này, lỡ mà làm hỏng kế hoạch của chúng tôi, làm mọi người muôn kiếp cũng không làm lại được thì đúng là hỏng hết tất cả mọi việc!
Tôi lén nhìn, thấy trên mặt xác ma nữ thời Minh kia có một lớp lông màu đỏ rất dày và mịn đang hơi hơi phát sáng. Đột nhiên con ma nữ đó nhảy bổ về phía trước, giơ tay tóm chặt lấy cổ của Cáo con. Lực nhảy tới của con ma nữ này quả thực rất lớn, những ngón tay vừa dài vừa cứng như những cái móc tóm chặt lấy phần cao su mềm trên quần áo của Cáo con. Lớp lông màu đỏ trên mặt nó vừa tiếp xúc với mùi người sống thì ngay lập tức mọc dài ra với tốc độ cực nhanh, trong chốc lát đã phủ kín mặt của ma nữ, không nhìn thây mắt mũi đâu nữa, chỉ có bên dưới cằm thấy lấp lánh màu đỏ thẫm của chu sa, lộ ra hàm răng trắng ỡn, đang há rộng miệng cắn lấy cắn để.
Cổ họng của ma nữ phát ra tiếng cười ha ha nghe sắc nhọn và quái dị trong đường mộ đạo rộng lớn khiến người ta không khỏi ghê sợ. Để đối phó với loại ma nữ này e rằng súng ngắn và dao cũng không có tác dụng, và cũng không có đủ thời gian để ngắm cho chính xác nữa, tình thế đã khẩn cấp lắm rồi. Tôi bèn rút ra chiếc gương đồng nện thẳng vào hàm răng của ma nữ. Bị trúng phải đòn tấn công bất ngờ này, ma nữ ngã ngửa ra phía sau, buông cổ Cáo con ra.
Lúc này chiếc xẻng đào đất núi trong tay Lâm Nam đang hướng thẳng xuống cổ của ma nữ. Lâm Nam dùng hết sức đè chặt ma nữ xuống đất, khiến nó không thể cử động được. Lâm Nam liền quay đầu lại phía chúng tôi hét lên: “Đã đến lúc rồi, mau nhảy vào khe hở màu đen kia đi! Tôi thả tay ra một cái là sẽ nhảy theo hai người, mau lên!”
Chúng tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ thấy Cáo con trong lúc vội vàng vẫn không quên cúi xuống chỗ ma nữ nhặt chiếc gương đồng bên cạnh đầu nó, rồi chạy thẳng về chỗ tôi, vội vội vàng vàng nhảy vào khe hở màu đen.
Trong bóng đêm dày đặc, tôi và Cáo con lăn lông lốc xuống một sườn dốc tạo nên từ những đống đất. Tôi chỉ nghe thấy Cáo con gọi tên của Lâm Nam, giọng nói nghe ra hết sức hoảng hốt. Tôi thì lại chẳng thấy sợ hãi gì, không phải là tôi không lo cho Lâm Nam mà bởi vì lúc tôi nhảy vào đã nhìn thấy Lâm Nam buông tay khỏi con ma nữ đó chạy theo sau chúng tôi. Chỉ có điều tôi không nhìn thấy con ma nữ thời nhà Minh đó có nhảy vào cùng với Lâm Nam hay không mà thôi.
Nền đất trong khe hở này vừa ẩm ướt vừa tơi xốp, độ dốc cũng không lớn, nhưng do tôi và Cáo con vừa nhảy vào với lực quá mạnh, không khống chế được nên đã lăn xuống theo quán tính. Mất một hồi lâu chúng tôi mới đứng vững được, chỉ thấy trên nền con dốc bằng đất nghiêng nghiêng, hai bên đắp những bức tường đất rất chắc chắn, trên đỉnh đầu thì giống như ở ngoài trời vậy, dùng đèn pin chiêu lên mà không thế biết được là cao tới chừng nào.
Tôi bảo Cáo con không phải hoảng sợ, Lâm Nam ở đằng sau rồi. Nhưng chúng tôi định thần lại lắng nghe động tĩnh thì lại không hề thấy bất kì một âm thanh nào, chỉ nhìn thây một ánh đèn yếu ớt đang chiếu xiên xiên từ mặt đất ở phía sau. Cáo con tiến tới xem trước tiên, chỉ nhìn thấy Lâm Nam đang nằm nghiêng trên nền đất, mặt quay sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu ớt. Khi nhìn thấy chúng tôi, Lâm Nam liền bò dậy, mệt nhọc nói rất khẽ: “Con ma nữ đó bị mặt đất khép lại kẹt ở ngoài cửa rồi, trừ phi có người khác nữa đến, nếu không nó vĩnh viên không thể thoát khỏi đó được. Đầu tôi chỉ bị va đập một chút thôi, không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay. Cáo con, vết thương của em thế nào rồi? Anh thấy ma nữ tóm chặt lấy cổ em, có bị rách áo hay không vậy?”
Cáo con ngửa cổ lên xem xét, lớp cao su mềm màu xám vẫn chưa bị chọc rách, chỉ lưu lại hai vết hằn hình tròn màu đen. Cáo con dùng tay xoa xoa rồi nói: “Vẫn còn tốt, chắc là vẫn chưa bị rách đâu. Em chỉ cảm thấy rất mỏi cổ, đầu cũng hơi choáng váng, có khả năng là đã bị trúng âm khí từ miệng của xác chết đó, một lát nữa là khỏi thôi mà. Đây có phải là chỗ trọng yếu trong cung điện liên hoàn mà anh nói hay không?”
Lâm Nam nhìn ra xung quanh, cố gắng hết sức để đứng lên rồi nói: “Chúng ta không phải sợ con ma nữ đó nữa, nếu có trách thì chỉ trách người nhà của cô ta, lúc khâm liệm rõ ràng đã có những dấu hiệu sẽ bị biến thành xác sống, vậy mà chỉ đặt mỗi một tấm gương trừ tà mà không nghĩ tới nơi đây là môi trường đất dưỡng thi, ngay cả lông mọc ra cũng có màu đỏ hiếm gặp. Không cần để ý tới cô ta nữa, trừ khi trời long đất lở hoặc là còn có người khác nữa đến, nếu không cô ta sẽ bị kẹt mãi ở đấy! Chúng ta mau đi thôi, tuy ở đây là con đường nối liền quan trọng của cung điện liên hoàn nhưng vẫn chưa ổn định, chúng ta vừa rơi trực tiếp từ tầng trên xuống tầng dưới, cung điện dưới đất của chủ nhân ngôi mộ này chắc hẳn ở phía trước, mọi người cẩn thận một chút!”
Đúng là một tay cao thủ trong nghề trộm mộ, hồi phục cũng thật là nhanh!
Ba người chúng tôi im lặng đi xuống dưới chưa được bao lâu thì cảm thấy hai bên đường ngày càng mở rộng ra dần dần thấy trên vách tường đất có những đường viền khắc bằng đá lúc ẩn lúc hiện. Con đường mà chúng tôi vừa đi qua lại thấy có những tiếng động rất khẽ không ngừng từ đằng xa vọng lại. Chúng tôi cố nén sự hoài nghi trong lòng, tiếp tục đi cho tới khi gặp một bức tường cao chắn ngang trước mặt.
Từng viên gạch vừa dày vừa rộng liên tiếp xếp ngay ngắn cạnh nhau, hết lớp này đến lớp khác, hai bên gắn chặt vào trong tường đất, phần nóc thì cao tới mức không nhìn thấy điểm tận cùng.
Đi lâu như vậy rồi, lẽ nào lại đâm vào ngõ cụt!
Tuy rằng chúng tôi có hơi bị hụt hơi, thời gian đi cũng lâu hơn so với lúc đi trên con đường rộng lát đá rất nhiều, tuy vậy chúng tôi vẫn có cảm giác khỏe khoắn hơn nhiểu. Chắc hẳn bức tường này là vật chỉ có ở trong gian phòng của chủ nhân ngôi mộ. Nói không chừng lúc này chúng tôi chỉ cách chủ nhân của ngôi mộ mỗi một bức tường mà thôi. Cáo con đang định thò tay ra rút thử một viên gạch xem có chuyên động hay không thì bị Lâm Nam ngăn lại: “Đừng sờ lung tung! Đây là tường Kim Cương, bên trong chính là cung điện dưới đất nơi đặt quan quách, rất nguy hiểm đấy!”
Chúng tôi nhìn về phía mà Lâm Nam ra hiệu, thấy có một chỗ mấy viên gạch không khít hẳn vào với nhau, hơi thấp hơn một chút so với những viên gạch ở xung quanh, màu sắc cũng nhạt hơn. Tôi thấy lạ bèn hỏi Lâm Nam: “Tôi thấy bức tường này có vẻ gì đó hơi cổ quái. Tôi tưởng rằng trước thời nhà Hán thì không dùng gạch. Trên các tài liệu có nói tới đều là lỗ huyệt hoặc trên huyệt có thêm cột gỗ. Mộ thời nhà Đường mới bắt đầu dùng gạch xây mộ đắp thành hình vòm cong, cho đến tận thời Minh Thanh mới sử dụng kết cấu gạch đá với quy mô rộng khắp. Tôi thật sự không hiểu nổi, đây rốt cuộc có phải là mộ của nhà Tần hay không?”
Lâm Nam chăm chú quan sát mấy viên gạch khác thường đó rồi đáp: “Trước thời nhà Hán cũng có dùng gạch để xây mộ, nhưng chỉ có những ngôi mộ lớn mới sử dụng. Giữa các viên gạch dùng hỗn hợp của vôi, hồ làm từ gạo nếp và mảnh đồng xanh để kết dính lại với nhau. Một số ngôi mộ có quy mô rất lớn, độ dày đạt tới hai, ba mét, vô cùng kiên cố. Chúng không giống với những ngôi mộ thời Minh Thanh để lại những bức tường mỏng dính ở phía sau để bọn trộm tới thăm viếng. Loại mộ này chỉ có phần đáy mộ là hơi mỏng một chút, còn bốn bức tường và phần nóc đều dùng những viên gạch lớn xếp tầng tầng lớp lớp. Cho dù cô có dùng cách đào từ dưới lên trên thì cũng vô cùng nguy hiếm. Tôi nói nó cổ quái hoàn toàn không phải vì nguyên nhân này, mà là mấy viên gạch này giống như là gần đây có người mở ra từ bên trong vậy.”
Lâm Nam nói vậy khiến tôi và Cáo con sợ hết hồn. Tôi biết rằng Cáo con đã canh chừng ở núi Phượng Hoàng này
Không đợi Lâm Nam ra hiệu, tôi cũng phát hiện ở nơi này đã có thừa một số lượng cực kỳ lớn những vị khách không mời mà tới. Đó chính là những con ruồi hút máu màu đen nhỏ bằng con muỗi vẫn đang đậu trên những cái xác khô của lũ ốc sên, giống như sau khi ăn no rồi thì đâm lười vận động vậy! Khuôn mặt của Cáo con dưới ánh sáng của chiếc mặt nạ có một màu trắng bệch, không nói năng gì lôi hai người chúng tôi quay trở lại chỗ gò đất.
Vừa tháo mặt nạ xuông, tôi liền vội vội vàng vàng hỏi hai người bọn họ: “Chuyện này là như thế nào? Ốc sên thì còn được, chứ thứ côn trùng màu đen đó là thứ quái quỷ gì vậy? Lỡ mà nó đốt, chúng ta sẽ bị giống như bọn ốc sên kia sao?” Nghĩ đến đám xác khô đó tôi không khỏi rùng mình kinh hãi.
Cáo con lanh chanh cướp lời nói trước: “Em biết lũ côn trùng màu đen đó là cái gì rồi. Những con sên đen kia được dùng để làm thức ăn cho bọn chúng đây. Kì thực đó cũng không thể gọi là ốc sên, chỉ có thể coi là một đám mầm thịt mà thôi. Bên trong bức tường đó nhất định có chôn một mảnh ‘quỷ thái tuế’, bị người ta gieo trứng ấu trùng vào bên trong. Mảnh thái tuế này không ngừng lớn lên, bị lũ ấu trùng kia sau khi nở ra khỏi trứng biến thành mầm thịt ăn hết sạch. Sau đó đám mầm thịt này lại bị lũ côn trùng nhỏ kia hút cạn thành xác khô, rồi lại đẻ ra trứng, quanh năm suốt tháng cứ liên tục quay vòng như vậy.”
Lâm Nam lắc lắc đầu nói: “Cáo con nói có phần không đúng. Đây không phải là thái tuế mà là một mảnh ‘tụ nhục’ cực kỳ hiếm gặp, cũng chính là hung tinh mà dân gian thường nhắc đến. Cứ đến ngày hai mươi âm lịch hàng tháng là hung tinh rời cung, thái tuế xuống núi. Tương truyền thái tuế chính là tổ tiên của vạn vật, được so sánh với thịt của thần tiên để làm thuốc trường sinh bất tử, cũng được gọi là polyp, có thể ăn rồi tự sinh sản, nếu đem đôi chiếu với loại ‘tụ nhục’ của hung tinh thì là một vật không may mắn gì. Hôm nay chúng ta đã chọn ngày rằm để xuống đây, thời gian phát tác của hung tinh cự nhục chắc hẳn đã sớm hơn bình thường rồi!”
Tôi có chút không hiểu: “Polyp hay là thái tuế và hung tinh cự nhục có gì khác biệt? Tại sao lại nói ở đây là cự nhục chứ không phải là thái tuê? Những con côn trùng nhỏ màu đen này có phải được dùng để bảo vệ ngôi mộ hay không?”
Lâm Nam bèn tiếp tục nói: “Thái tuế thì không có độc, còn cự nhục thì mang chất độc ngay từ trong bào thai. Chúng ta đã từng xem những tin tức thời sự nói về thái tuế, chỉ là một cái cục thịt, có nơi còn gọi là mụn cơm, là một loại vi khuẩn, vẫn thường được phát hiện ờ những nơi như sườn núi, bờ sông. Còn cự nhục lại chí có thể sinh trưởng ờ những huyệt vị nơi phong thủy xưng đột lớn, hấp thụ âm khí, sát khí. Khi nhìn thấy đám côn trùng màu đen kia tôi mới nhớ ra. Cô xem chúng có thể hút cạn máu thịt của từng ấy con ốc sên, nếu không phải là có chất cực độc thì mới lạ đây! Dùng thứ này để bảo vệ huyệt mộ thật đúng là không sở hở chút nào, bất cứ vật gì còn sống xông vào đều khó tránh khỏi cái chết!”
Cáo con ngồi xổm xuống đất, buồn rầu nói: “Vậy giờ phải làm thế nào? Cái thứ này không giống với thái tuế. Em thấy thà chẳng đi xuống mộ Tần vương gì nữa, những thứ quái quỷ nhiều như vậy! Ai dà, từ nay về sau thôi thì chỉ đào những lăng mộ nhà Minh Thanh, kiếm ít đồ sứ hay tranh chữ là được rồi!”
Nhìn bộ dạng mệt mỏi chán chường, chẳng thiết thứ gì nữa của Cáo con thật hết sức buồn cười. Lâm Nam bèn nghiêm nét mặt nói: “Cáo con, nhìn em có tương lai như vậy cơ mà! Vàng bạc còn có giá chứ ngọc thì vô giá. Bây giờ trong túi của em có mấy thứ đồ bằng ngọc, đủ cho em đào các ngôi mộ nhà Minh Thanh trong mấy năm liền rồi. Đúng là không có mắt nhìn, lại còn dám nói là trợ thủ của anh nữa, em làm sao biết được là anh không có cách gì để đối phó với thứ cự nhục đại hung này chứ?”
Nhìn ánh mắt của Cáo con có vẻ nửa tin nửa ngờ, Lâm Nam tiếp tục nói: “Mau đứng dậy nhanh lên! Cự nhục tuy hung ác, nhưng cũng là một thứ bảo bối, có thể gặp được nó chứng tỏ chúng ta cũng có phúc phận đây! Vị Lã thừa tướng này đúng là đã được chôn vào một huyệt phong thủy đại hung, hung khí của ngọa long ngâm đều tụ hội lại thành bá khí, đúng là đã hao tốn rất nhiều tâm sức. Nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì chỗ đối ứng với hung khí này nhất định là đầu nguồn của dòng suối ‘nội tàng uyên của ngọa long ngâm! Chỗ hung tinh cự nhục này giống như là ngọn đèn chỉ đường vậy, xem ra chuyến đi này quả thật không lãng phí!”
Cáo con nửa tin nửa ngờ đứng dậy, vừa mới đứng dựa vào một bên của bức tường đất bỗng kêu lên thất thanh, chỉ nhìn thấy trong tường đất có một bức tượng bằng đá thấp thoáng ẩn hiện, trên gương mặt người được khắc bằng đá, từng đám bụi đất đang dần dần rơi xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.