[Long Lưu] Cố Nhân Thán Chi Long Phi Phương Thệ Thán Cố Nhân

Chương 6: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt




Nội cung Khương Quốc.
Trường Minh Cung mấy ngày qua phủ trùm một màu ảm đạm, Vương hậu lặng lẽ ngồi bên giường nhìn con trai đang mê man bất tỉnh, tay lau nước mắt. Ở bên cạnh người, Công chúa Long Quỳ cũng len lén khóc thút thít, trên tay bưng trà sâm, chỉ chờ Long Dương tỉnh lại. Phía dưới còn còn mười mấy cung nữ khác, người nâng mũ nón, y phục, người bưng chậu nước, người cầm đủ loại trà bánh, tất cả đều quỳ dưới đất.
Bên cửa cung, Phù Dung Vương phi lấy khăn tay che mặt, chẳng qua là không thấy nước mắt. Bên cạnh người, Long Tường tuy còn mờ mịt nhưng vẫn nhìn về phía giường, hỏi,  “Vương huynh chẳng qua là ngủ lâu một chút, mẫu hậu sao lại muốn khóc đây?” Vương phi nghe thế thì vội vàng kéo hắn ra, để cho hắn mau im miệng.
“Lưu Phương! Đi mau!”
Mọi người có chút sửng sốt khi nghe thấy Long Dương mơ màng kêu lên, nhưng không ai dám nói gì. Vương hậu vội vàng dùng khăn tay lau mồ hồ trên trán Long Dương, nói:
“Hài nhi của ta ở bên ngoài chịu khổ, bây giờ đã trở về cung, không còn chuyện gì nữa rồi, đừng sợ.”
Có lẽ do nghe được lời của mẫu thân nên Long Dương từ từ mở mắt, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, thần trí mơ hồ, dường như hắn đã ngủ rất lâu. Hắn chớp nhẹ đôi mắt, phải một lúc lâu sau mới nhận ra mình đã trở lại Khương Vương Cung, trước mắt hắn hiện giờ là mẫu thân, muội muội, còn có cả đoàn cung nữ, thật là một cảnh tượng cực kỳ quen thuộc.
“Là mẫu thân à, hài nhi đã ngủ bao lâu?”
Vương hậu thấy Long Dương tỉnh lại, liền vội đón lấy trà sâm trong tay Long Quỳ đưa đến gần môi Long Dương, nói:
“Con đã ngủ ba ngày kể từ lúc quay về! Hôm đó, con trở lại cung nội với y trang tả tơi, còn dính cả vết máu, con có biết đã dọa mẫu thân sợ thế nào không? Cũng may, đại phu nói con không có việc gì, bây giờ tỉnh lại là tốt rồi. Nào, dùng trà súc miệng.”
Long Dương làm theo lời mẫu thân, sau khi súc miệng xong, hắn nhìn quanh bốn phía, hỏi:
“Lưu Phương đâu? Tại sao y không đến đây? Y có khỏe không?”
Long Quỳ thấy huynh trưởng hỏi, vội vàng trả lời, “Cố đạo trưởng người… Người đã tỉnh vào hôm qua, người cũng rất muốn đến thăm huynh, chỉ là mẫu hậu không cho người quấy rầy huynh…”
“Quỳ Nhi!” Vương hậu tỏ nét mặt không hài lòng quở trách, “Vương huynh con vừa mới tỉnh lại, con nói những điều này để làm gì.” Long Quỳ nghe mẫu hậu la nên mau chóng ngậm miệng, le lưỡi, mắt hướng về phía Long Dương chớp chớp.
“Dương Nhi, con đói bụng không, để ta cho người chuẩn bị chút cháo cho con ăn trước…”
“Cám ơn mẫu thân, hài nhi không đói bụng.” Lời nói vừa dứt thì thân ảnh Long Dương cũng đã nhảy xuống giường, hắn lười biếng duỗi lưng, “Ai nha, nằm ở trên giường thật là mệt mỏi, con muốn đi ra ngoài hoạt động một chút.”
“Dương Nhi, con đã ra ngoài nhiều tháng, vừa mới trở về với một thân đầy máu, giờ con lại muốn đi nơi nào nữa?”
“Mẫu hậu yên tâm, Long Dương chỉ là đi dạo trong cung một chút để hoạt động hai chân, con sẽ lập tức sẽ trở lại thôi!” Long Dương nói xong thì đã nhanh chóng như một làn khói chạy ra khỏi Trường Minh Cung, bỏ mặc Vương hậu và mọi người ở phía sau ngăn cản. Hắn chạy đến Thiên Điện, nơi ở trước kia của Lưu Phương.
“Lưu Phương! Lưu Phương!” Long Dương vào Thiên Điện, quả nhiên thấy Lưu Phương đang ngồi một mình bên trong, gương mặt lộ rõ vẻ không vui, mắt nhìn ngoài cửa sổ. Y thấy Long Dương tới, môi liền nở ra nụ cười, vội vàng đứng lên hỏi han Long Dương, “Long Dương, ngươi đã tỉnh rôi sao? Tất cả đều tốt phải không?”
“Ngươi hỏi ta? Ta mới là người phải hỏi ngươi đấy! Ngươi có ổn không? Vết thương còn đau không?” Long Dương kéo Lưu Phương đi tới dưới cửa sổ, tay phải vén cổ áo của y lên, mượn ánh sáng bên ngoài xem xét vết thương. Hôm đó, cuộc chiến xảy ra trước cửa cung Dương Quốc, Lưu Phương đã dùng đoản kiếm áp ra một đường huyết ấn trên cổ, lấy cái chết bức bách Vân Đình. Mặc dù chưa tổn thương đến tính mạng nhưng Long Dương đã trách cứ y suốt dọc đường đi. Mấy ngày nay, chẳng biết có hảo bình an hay không.
Lưu Phương thấy chung quanh đều là cung nữ, vội vàng dùng tay che kín cổ áo, không để cho Long Dương nhìn. Y ngượng ngùng nói:
“Đừng xem, đã sớm khỏi rồi, ngươi quên ta dùng thuốc rất giỏi à.”
“Sợ cái gì, để cho ta xem, có lưu lại sẹo hay không.” Long Dương cứng rắn kéo cổ áo Lưu Phương ra, hắn nhất định phải xem cho bằng được.
“Đừng, không có sẹo, thật… Để cho nhiều người nhìn thấy không tốt đâu.” Lưu Phương khẩn trương nói, mâu trung y cau lại.
“Vương huynh quả nhiên ở chỗ này! Phụ vương bảo huynh lập tức đến Trường Thọ Cung gặp người, mẫu hậu cũng đã đến đó, người sai muội đi tìm huynh.”
“Gấp như vậy sao, có chuyện gì quan trọng à?”
“Dường như… Nghe nói Dương Quốc sai người đưa tin đến, họ giao cho phụ vương một phong thư, phụ vương vừa xem xong thì lập tức nổi giận…” Long Quỳ nhỏ giọng, nàng sợ Long Dương sẽ nổi cơn thịnh nộ sau khi nghe tin.
“Hừ! Khẳng định lại là Vân Đình! Hắn còn muốn làm gì nữa!” Long Dương nghe Dương Quốc gởi thư, quả thật rất nổi giận. Lưu Phương nghe được hai chữ “Vân Đình”, trong đầu lại tái hiện trận huyết chiến kinh tâm động phách mấy ngày trước, lòng y không khỏi dâng lên cảm giác đau khổ.
Ba người vừa nói tới đây thì có một hàng thị vệ vọt vào Thiên Điện, họ chưa từng lường trước việc Long Dương cũng đang ở nơi đây nên cuống quít quỳ xuống đất tham kiến.
“Các ngươi tới nơi này làm gì?”
“Hồi bẩm bệ hạ, bọn thần phụng theo chỉ ý của Thái thượng hoàng, tới đây truy bắt Cố Lưu Phương.”
“Cái gì? Láo xược! Các ngươi dựa vào đâu bắt người? Có ta ở đây, xem các ngươi ai dám ra tay! Cút ngay cho ta!”
“Bệ hạ! Bệ hạ bớt giận, bọn thần chẳng qua là y theo ý chỉ của Thượng hoàng bệ hạ, bọn thần cũng không biết chuyện gì!”
“Không cần các ngươi quản, tự ta sẽ đi hỏi phụ vương!” Long Dương vừa nói vừa kéo tay Lưu Phương, một cước đá văng những thị vệ quan đang cản ngăn trước mặt, hướng thẳng Trường Thọ Cung.
Bên trong Trường Thọ Cung, ngồi trên ghế kim long là một vị lão nhân tóc trắng, người mặc hoàng bào, nét mặt tiều tụy, tay mệt mỏi chống lấy trán, trường hư đoản thán, người đó chính là lão Khương vương Phục Ương.
Hai năm trước, Phục Ương lâm vào một đại bệnh được gọi là Thiên Phong, lão cho rằng sinh mạng chỉ còn trong một sớm một chiều, liền cấp tốc triệu hồi Thái tử Long Dương khi ấy đang học nghệ trong núi trở về, từ trên giường bệnh truyền ngôi cho hắn. Sau khi Long Dương lên ngôi, phụ thân hắn trở thành Thái thượng hoàng tôn kính, một mình hắn tiếp chưởng quốc sự, để phụ thân có thể nghỉ ngơi. Cũng may trời cao có đức, bệnh tình của Phục Ương qua một năm đã có chuyển biến tốt, mặc dù vận động khó khăn, tay chân không còn linh hoạt, nhưng dù sao vẫn không còn lo lắng về tính mạng.
Phục Ương mặc dù có hai đứa con trai, nhưng Long Dương từ nhỏ đã tuấn lãng thông tuệ, hành động đại khí, rất có phong thái của bậc đế vương, so với đệ đệ Long Tường mạnh hơn gấp trăm lần. Sau khi lên ngôi, Long Dương càng cần chính yêu dân, được quần thần trong triều nể phục năng lực, chính sách mới phổ biến, chưa tới hai năm đã làm cả triều đình ủng hộ, bách tính khen ngợi. Vì vậy, Phục Ương đối với Long Dương càng thêm sủng ái. Khi hắn nói phải xuất cung để thể nghiệm và quan sát dân tình, lão liền thay hắn quản lý triều chính. Chỉ là lần này, Long Dương xuất hành mấy tháng, tai họa không ngừng xảy ra. Đầu tiên là gặp nạn ở biên thành, mất tích cả một tháng mới tìm được, sau đó đi Dương Quốc bái phỏng nghĩa đệ, ai ngờ lại mang một thân đầy máu trở về, bên cạnh chỉ có duy nhất Cố Lưu Phương, Thương Kiếm cùng những hộ vệ khác đều chẳng biết đi đâu. Phục Ương muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Long Dương sau khi trở về đã ngủ liền mấy ngày, đạo trưởng thì không chịu nói rõ, chỉ tiết lộ họ xảy ra xung đột với Dương vương, Thương Kiếm cùng những hộ vệ khác đã vì bảo vệ y mà hi sinh, y muốn chờ Long Dương tỉnh lại, khi ấy sẽ nói rõ mọi chuyện.
Phục Ương hôm nay nhận được một phong thư từ quốc sư của Dương Quốc, trong thư kể rõ lý do Dương vương cùng Long Dương tranh đấu. Dương vương bởi vì ái mộ nhân tài, muốn giữ lại Cố Lưu Phương, ngờ đâu Cố Lưu Phương không đồng ý, Long Dương cùng Vân Đình xảy ra bất hòa, không ai chịu nhường ai. Nếu phải dẫn đến động thủ thì song phương đều sẽ khó tránh thương vong, cho nên hy vọng Thái thượng hoàng có thể đem Cố Lưu Phương trục xuất đến Dương Quốc, giao cho Dương vương xử lý, hai nước Khương Dương nối lại mối ân tình.
Long Dương kéo tay Lưu Phương, nổi giận đùng đùng tiến vào Trường Thọ Cung, chỉ thấy cung nội chẳng những có phụ vương, mẫu hậu, ngay cả Vương phi, quốc cựu, thượng thư đại phu cùng mấy cựu thần cũng đều có mặt, Long Dương không khỏi hít vào một hơi khẩu khí. Lưu Phương thấy tình cảnh như thế, liền vội vàng rút tay ra, thối lui đứng ngoài cửa cung.
“Nhi thần tham kiến phụ vương và mẫu hậu.”
“Dương Nhi mau đứng lên.” Vương hậu thấy Long Dương tới, vội vàng bảo người chuẩn bị chỗ ngồi cho hắn.
Phục Ương nhìn thấy Long Dương, không nói gì nhiều, lão ném lá thư trong tay đến trước mặt Long Dương, cất giọng:
“Ngươi xem, ngươi đã gây ra họa ở Dương Quốc!”
Long Dương nhặt lá thư lên, sau khi nhìn qua một lượt thì cơn giận trong hắn cũng dâng trào, hắn đem lá thư xé nát, mắng Vân Đình đổi trắng thay đen, tất cả đều là những lời bịa đặt.
“Vậy ngươi nói đi, ngươi cùng Dương vương là hảo huynh đệ kết nghĩa, vì sao lại dẫn đến
đánh nhau?”
“Con… Vì Vân Đình không tuân thủ hiếu đạo, không hầu hạ mẫu hậu, đệ ấy bị con dạy dỗ đôi câu, cho nên mới đánh nhau!” Long Dương giải thích, hắn không hy vọng phụ thân đem tất cả lỗi lầm trút lên đầu Lưu Phương.
“Không phải chứ?” Vương phi đột nhiên chen miệng nói, “Dương vương mấy ngày trước đây mới vừa chiêu cáo thiên hạ, nói rằng đã tìm được mẫu hậu mất tích, vi tận hiếu đạo, tôn mẫu hậu trở thành Vương thái hậu, còn lần mời danh y trong thiên hạ, vì Vương thái hậu mà xem bệnh!”
“Thật có chuyện này?” Long Dương nghe nói thế thì không khỏi nghĩ ngợi, Vân Đình cư nhiên tuân thủ giao ước với hắn.
“Bệ hạ nếu không tin thì có thể phái người đi dò hỏi. Hiện nay, bách tính đều hết lời khen ngợi Dương vương là con người đại hiếu, thế thì lý do nào bệ hạ lại cùng Dương vương đánh nhau?”
“Điều này… Đó là bởi vì ta phát hiện Dương vương hậu bị điên, hắn mới làm như thế để che mắt thiên hạ.”
Phục Ương thấy Long Dương trả lời quanh co, hiển nhiên không đủ lý trực khí tráng, trong bụng càng thêm nhận định những gì viết trong thư là thật.
“Dương vương lý do gì muốn Cố đạo trưởng trở lại Dương Quốc?”
“Ta… Ta không biết!”
Vương phi thấy Long Dương không trả lời được, liền quay sang nói với người bên cạnh:
“Chỉ sợ là Dương vương muốn đạo trưởng lưu lại lâu dài, đạo trưởng không chịu, chống đối với Dương vương, cho nên bệ hạ mới cùng Dương vương động thủ?”
Vương hậu ở bên trên nghe nói thế, lập tức trách mắng, “Phù dung Vương phi vô bằng vô cớ, sao có thể hồ ngôn! Theo ngươi nói như vậy, con ta lại là vì một đạo sĩ mà cùng huynh đệ kết nghĩa của mình trở mặt sao? Đây quả là chuyện cười của thiên hạ!”
Vương phi nghe vương hậu trách cứ, trong bụng không khỏi kinh sợ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu bỏ qua, nhỏ giọng lầm bầm một câu:
“Vương hậu đừng một mực che chở cho bệ hạ, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì chỉ cần tìm đạo sĩ kia hỏi cho ra lẽ.”
Vương hậu vẫn chưa phản bác được lời nào thì đã nghe Thái thượng hoàng kêu lên:
“Người đâu, đưa Cố Lưu Phương đến đây!”
“Tuân lệnh!”
Lưu Phương đứng ngoài cửa đã lâu, những lời bên trong tất nhiên cũng nghe được bảy tám phần, chẳng qua là Vân Đình đã đem tất cả mọi chuyện nói hết trong thư, còn Long Dương hiển nhiên không muốn thừa nhận, nhất thời y không biết phải làm sao. Lưu Phương bước vào cung nội, cúi người quỷ xuống, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác lo sợ.
“Thần Cố Lưu Phương tham kiến bệ hạ.”
“Ngươi chính là Cố Lưu Phương?”
“Thưa vâng.”
“Ta hỏi ngươi, Thương Kiếm vì sao mà chết.”
“Thương tướng quân là vì bảo vệ thần mà hy sinh.”
Long Dương ở một bên vội la lên, “Là con muốn Thương Kiếm bảo vệ Lưu Phương, bởi vì y không biết võ công!”
“Vậy hắn tại sao lại phải bảo vệ ngươi?” Thái thượng hoàng vẫn chỉ hỏi Lưu Phương.
Lưu Phương đáp, “Điều này… Đây là bởi vì chúng thần muốn nửa đêm xuất cung, bị hộ vệ của Dương vương chặn lại, cho nên…”
“Chuyện này thật kỳ lạ, ngươi cùng Khương vương đi làm khách, tại sao nửa đêm lại muốn xuất cung?”
“Thần…”
“Có phải Dương vương muốn ngươi lưu lại, ngươi không chịu, liền xúi giục Khương vương nửa đêm chạy trốn, kết quả cùng Dương vương đánh nhau?”
“Không phải vậy! Phụ vương! Là do nhi thần toan tính phải đi, không liên quan đến Lưu Phương!” Trong lòng Long Dương rất là lo lắng, hắn sợ phụ thân sẽ đem tất cả trách nhiệm trút hết lên đầu Lưu Phương.
“Tốt lắm, nếu không phải như vậy thì chuyện của Cố đạo trưởng chính là hiểu lầm. Cố Lưu Phương, bây giờ Dương vương gởi thư mời ngươi trở lại, ta sẽ sai người ngày mai đưa ngươi lên đường, đây là việc tốt để hóa giải hiểu lầm của hai nước Khương Dương, khôi phục lại mối giao hảo.”
Lưu Phương nghe thấy lời ấy, vội vàng kinh hãi lắc đầu, nhưng y lại không biết phải phản đối như thế nào. Lưu Phương lại nhanh chóng quỳ xuống đất, hai tay siết chặt vạt áo.
Long Dương nghe xong thì cũng không ngồi yên nữa, hắn vội vàng đứng dậy, cúi người quỳ xuống đất cầu xin, “Phụ vương! Lưu Phương đã theo nhi thần qua bao trùng vây vất vả, Dương vương không để ý tình huynh đệ trước đây, còn giết chết Thương Kiếm. Hôm nay, nói chuyện gì khôi phục lại mối quan hệ giao hảo, rõ ràng là muốn điên đảo thị phi! Cầu xin phụ vương tra rõ mọi chuyện, nhi thần tuyệt đối không để cho Lưu Phương trở lại Dương Quốc!”
“Dương Nhi, ngươi cùng Vân Đình kết nghĩa nhiều năm, hôm nay hắn đã trở thành Quốc vương,  hai nước Khương Dương hòa thuận thái bình, điều này dẫn đến bao nhiêu lợi ích, hà tất phải vì…”
“Phụ vương!” Long Dương chưa nghe hết câu đã vội đứng lên, cáu kỉnh nói, “Năm đó, hài nhi kết nghĩa với hắn không phải vì hắn là Hoàng tử, hôm nay hài nhi cũng sẽ không vì hắn là Dương vương mà sợ hãi trước sự uy hiếp của hắn. Phụ vương không hỏi rõ lý do tại sao hài nhi phải liều chết đánh một trận mới trở về được vương cung, ngược lại muốn nhượng bộ Vân Đình, giao Lưu Phương cho hắn, người có còn xem Long Dương là vua một nước?
“Ngươi!” Phục Ương không nghĩ tới Long Dương lại dám ở trước mặt của lão lộ ra dáng vẻ quốc quân, cả người lão phát run vì tức giận. Nhưng rồi nhìn lại, Phục Ương mơ hồ cảm nhận được người đang đứng trước mặt lão đã là Khương vương huyết khí phương cương, hắn không còn là một thiếu niên luôn thuận theo ý lão, hắn đã có sự kiên trì, giữ vững chính kiến, đã không còn là người mà lão có thể giáo huấn nữa rồi.
“Thôi nào! Chuyện cũng đâu có gì phải ầm ĩ!” Vương hậu thấy phụ tử hai người tranh chấp, không ai chịu nhường ai, liền nói, “Thượng hoàng hôm nay không đúng rồi! Dương Nhi vừa mới tỉnh lại, chưa kịp ăn gì thì đã nghe người ở đây dạy dỗ. Dương Nhi của chúng ta nói rất đúng, Vân Đình giết người của chúng ta không nói đi, hắn còn mặt mũi nào gửi thư đến đòi người, ta còn chưa truy cứu tội của hắn đấy! Hắn tưởng dễ bắt nạt Dương Quốc của chúng ta sao? Nếu giao người cho hắn thì Dương Nhi làm sao còn mặt mũi của bậc Đế vương! Loại huynh đệ như thế không có cũng được.”
Phục Ương trước giờ luôn có phần sợ hãi Vương hậu, biết chắc người lúc nào cũng che chở Long Dương, chẳng qua là lão vừa mới phát đại tính khí, nhất thời nuốt không trôi khẩu khí này. Phục Ương hừ lên một tiếng, không đáp lời.
Vương hậu nói thêm, “Dương Nhi, con cũng không đúng, phụ vương của con cũng là suy nghĩ vì quốc gia xã tắc, không muốn hai nước trở thành thù địch, con cần gì phải chống đối phụ vương. Về phần Cố đạo trưởng…”Vương hậu ân cần nhìn vào mắt Long Dương, “Dương Nhi có bằng lòng để mẫu thân làm chủ?”
Long Dương biết mẫu thân xưa nay luôn thương yêu mình nên không cần suy nghĩ mà đáp ngay, “Chỉ cần không đem Lưu Phương đưa đến Dương Quốc, không thêm tội cho y thì nhi thần sẽ nghe mẫu thân an bài!”
Vương hậu nghe Long Dương nói thế nên hài lòng gật đầu, “Tốt lắm, vậy hãy nghe ta nói. Cố Lưu Phương, xem như Dương Nhi nói đúng, là Dương vương kia muốn ngăn trở các ngươi trở lại, nhưng ngươi đã theo Dương Nhi du hành mấy tháng, hẳn nhiên nên hiểu rõ tính tình của hắn, vi thần nên trung quân, không nên để cho hắn đặt chân hiểm địa. Huống chi Thương tướng quân cùng chúng hộ vệ đều là bậc trung lương chi sĩ, tất cả chỉ vì bảo vệ ngươi mà chết, ngươi có thể nói ngươi không có tội sao?”
“Mẫu hậu!” Long Dương nghe mẫu thân nói như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Thần biết tội! Đây quả thật là tội của thần!” Lưu Phương vẫn một mực quỳ dưới đất, cái chết của Thương Kiếm và mọi người, đích xác do y mà ra.
“Tốt lắm, nếu như ngươi đã biết tội thì ta cũng không truy cứu, ta đáp ứng Dương Nhi, không trị tội ngươi. Chỉ là sau này, ta không cho phép ngươi bước chân vào cung, vĩnh viễn không được hiến kế, càng không được cận kề thánh giá! Điều mà một người tu đạo cần chính là sự chân thực và thanh tu, ngươi nên ở cạnh sư phụ để được quản thúc tốt hơn.”
“Cái gì?” Long Dương không nghĩ tới việc mẫu thân muốn trục xuất Lưu Phương, nhất thời cứng họng, cũng bởi lúc nãy hắn đã gật đầu quá sớm, giờ có hối hận cũng không kịp.
Long Dương toan muốn cùng mẫu hậu tranh luận, không ngờ lại nghe Lưu Phương lớn tiếng nói, “Thần tuân lệnh, khấu tạ Thượng hoàng cùng Vương hậu khai ân!”
Lưu Phương sau khi dập đầu lạy ba cái, liền đứng dậy theo thị vệ rời đi, mắt một lần không nhìn qua Long Dương. Mặc dù trong lòng Long Dương không nỡ, nhưng hắn nhớ mẫu hậu không hề nói hắn không được đi thăm Lưu Phương. Hiện nay, phụ vương đang giận dữ, xung quanh đều là đại thần, hắn cũng không tiện chống đối. Đợi qua một thời gian, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội đưa Lưu Phương trở lại, khi ấy chưa hẳn là không có khả năng.
Sau đó, Vương hậu kéo tay Long Dương, nói, “Dương Nhi, đừng nghĩ đến chuyện tình ở Dương Quốc nữa. Con đã ra ngoài mấy tháng nay, phụ vương đã vì con mà vất vả. Hôm nay trở lại, con cũng nên xem qua việc triều chính, mẫu thân đã cho người bày yến ở hậu đường, tất cả đều là những món con thích ăn nhất, con hãy đem những chuyện xảy ra mấy tháng nay kể cho mẫu thân và phụ vương con nghe qua.” Nói xong, Vương hậu nhanh chóng kéo phụ tử Long Dương đến hậu đường, cùng nhau tiệc tùng ca múa đến đêm khuya, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Đi về phía tây Khương Vương Cung hơn hai mươi dặm, có một nơi gọi là Phượng Minh Sơn, dưới chân núi là tòa Huyền Đạo Quan, đây chính là nơi Lưu Phương cùng sư phụ Hợp Dương thanh tu.
Cách đây hơn một năm, Hợp Dương đạo trưởng được sư huynh Thanh Vi chỉ điểm nên đã mang theo học trò cưng Cố Lưu Phương đến kinh đô Khương Quốc. Lúc ấy, Khương vương lên ngôi chưa đầy một năm, đang chiêu nạp dâng sĩ, chỉ cần thông qua cuộc thi thì có thể trở thành mưu sự của Khương vương. Hợp Dương liền bảo Lưu Phương ứng cử dự thi, không ngờ rằng Lưu Phương chỉ thử một lần đã vượt qua, Khương vương Long Dương chẳng những tự mình đến gặp y, còn cùng y nói chuyện suốt một đêm, hiển nhiên rất là ngưỡng mộ.
Không lâu sau, Khương vương hạ lệnh Hợp Dương mang Lưu Phương vào cung trở thành mưu thần cho hắn, sau đó an bài cho hai người ở tại Thiên Điện. Bởi vì Hợp Dương không muốn để ý quá nhiều đến chuyện thế tục, cho nên chỉ ở lại hai ngày đã có ý rời đi. Long Dương sau đó liền sắp xếp cho Hợp Dương đạo trưởng thanh tu ở Huyền Đạo Quan, còn Lưu Phương thì ở trong cung cận kề thánh giá, bất cứ lúc nào cũng có thể thăm viếng. Hợp Dương thấy Long Dương chẳng những coi trọng Lưu Phương, hơn nữa còn hết lòng tiếp nhận những lời khuyên, làm theo chính sách mới của mình, trong lòng vô cùng cao hứng. Hợp Dương cho phép Lưu Phương không cần thường xuyên trở về, chỉ cần chuyên tâm phụ tá Khương vương là được
Thế mà trong một ngày, Hợp Dương nghe nói Khương vương đi tuần nửa năm rốt cuộc cũng hồi triều, nhưng chỉ có Lưu Phương cùng trở về, những hộ vệ khác đều chết ở hoàng cung Dương Quốc, trong lòng lão không khỏi kinh sợ.
Không quá hai ngày sau, Lưu Phương đã được hộ vệ đưa trở lại  đạo quan, tuyên đọc thánh chỉ của Thượng hoàng, Lưu Phương không làm tròn trách nhiệm kề cận thánh giá, từ nay không được phép bước vào cung, lệnh cho Lưu Phương bế môn tư quá.
Từ đó, Hợp Dương chỉ thấy Lưu Phương cả ngày ở trước bài vị của Thương Kiếm và những hộ vệ tụng kinh cầu nguyện, hoặc ở trong phòng sao chép kinh văn, chân không bước ra khỏi đạo quan, lúc nào cũng sầu não không vui. Hợp Dương lo sợ Lưu Phương cứ tự trách bản thân nên cũng không hỏi nhiều về chuyện tình ở Dương Vương Cung. Cũng may, Công chúa Long Quỳ thường thay huynh trưởng Khương vương đến đây lạy tế, sau đó cùng Lưu Phương trò chuyện đôi câu. Khi ấy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mi mục Lưu Phương giãn ra, trên môi vẻ lên một nụ cười nhẹ.
Thời gian thấm thoát đã trôi qua ba tháng, vào một ngày nọ, Hợp Dương đang tĩnh tọa ở nội đường thì chợt thấy có người cưỡi ngựa đến, lão vội vàng tiến ra cửa quan sát. Chẳng bao lâu sau, một thiếu niên tướng quân vận hồng bào kim giáp bước nhanh vào trong, cao giọng gọi, “Lưu Phương! Ngươi ở đâu? Ta tới rồi!”
“Nguyên lai là Khương vương bệ hạ, bần đạo không biết bệ hạ giá lâm, không thể từ xa nghênh tiếp.”
Long Dương nghe nói, đã thấy Hợp Dương đạo trưởng ra tận cửa nghênh đón, liền cảm thấy vừa rồi mình la lên như vậy thật đánh mất thể thống của quân vương. Hắn vội lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
“Hợp Dương đạo trưởng quá khách khí! Là ta lỗ mãng tới đây, quấy rầy đạo trưởng thanh tu, mong rằng đạo trưởng rộng lòng bỏ qua. Không biết Lưu Phương đang ở nơi nào?”
Long Dương đang nói thì đã thấy một bạch y đạo sĩ từ hậu đường chạy nhanh như gió vào trong, người nọ nhìn thấy Long Dương, liền chậm rãi ngừng lại, chân mày nhẹ thu hẹp, trong ánh mắt mang theo vô hạn tư niệm cùng sầu não, người đó chính là Lưu Phương.
Lưu Phương kể từ khi quen biết Long Dương, cơ hồ là ngày ngày gặp mặt. Hơn nữa, từ sau ngày y lấy thân báo đáp ở Cố Dương Sơn, cả hai càng không có một khắc rời xa nhau. Lần này từ cung nội nhận tội trở về, Lưu Phương từng thầm hạ quyết tâm bế môn tư quá, sẽ không nhớ về Long Dương nữa. Nào ngờ, mặc dù y mỗi ngày tụng kinh nhưng trong lòng một khắc cũng không thôi nghĩ đến Long Dương. Y nhớ về những ngày cả hai cùng nhau trải qua, nhớ đến vòng tay siết chặt của Long Dương, cả lời hẹn thề sinh tử cùng nhau, y còn nhớ về trận ác chiến đêm hôm đó, Long Dương đã mang theo y phóng ngựa điên cuồng như thế nào. Những ký ức ấy cứ như chỉ mới phát sinh vào ngày hôm qua, vô cùng rõ ràng, y không làm thế nào quên được, hoặc giả thật ra, căn bản y không hề nguyện ý quên đi. Lưu Phương không dám đem những lời trong lòng nói cùng sư phụ, chỉ liều mạng đè ép tư niệm đối với Long Dương. Nhưng càng áp chế, tư niệm lại càng mạnh mẽ đi sâu vào suy nghĩ.
Điều may mắn duy nhất chính là không lâu sau ngày Lưu Phương trở lại, Công chúa thường đến đây lạy tế, nhưng thật ra là mang đến cho y thư của Long Dương.
Trong thư, Long Dương đã nói rõ mọi chuyện, sau ngày chống đối với phụ vương và mẫu hậu, phụ vương hạ lệnh không cho hắn xuất cung, muốn hắn chuyên tâm lo triều chính. Những ngày sau đó, Long Dương chuyên cần xử lý chính vụ tồn đọng, chỉ mong qua một thời gian thì phụ mẫu sẽ hết giận. Khi ấy, hắn sẽ nói rõ với phụ thân, đưa Lưu Phương trở lại bên cạnh mình. Chính vì không thể đích thân đến gặp Lưu Phương, cho nên hắn đã nhờ muội muội đến đây, hy vọng y có thể tha thứ cho hắn.
Mỗi lần Lưu Phương nhìn thấy thư, nước mắt đều lặng lẽ rơi, y cũng đã gởi cho thư hồi âm cho Long Dương. Ở nơi này, Lưu Phương có thể vì Thương Kiếm làm pháp sự, giúp vong hồn hắn siêu độ, trong lòng y cũng cảm thấy yên ổn. Cho nên, y sẽ không có mong muốn gì, bảo hắn hãy an tâm lo quốc sự, đừng suy nghĩ về y, càng không cần vì chuyện của y mà có bất kỳ xung đột nào với Thượng hoàng và Vương hậu.
Cứ như vậy, hai người nhờ Công chúa Long Quỳ truyền thư, trao đổi tình cảm, tư niệm lẫn nhau, bất tri bất giác, đã đến đầu đông.
Mới vừa rồi ở bên trong, Lưu Phương dường như nghe phảng phất bên tai tiếng Long Dương gọi tên mình, mặc dù không tin nhưng y vẫn như trước kia, không thể ngăn bản thân mình chạy ra ngoài. Thật không ngờ, Long Dương quả nhiên đang đứng trước mặt y, đây không phải là giấc mộng.
“Lưu Phương!” Giờ phút này, tâm tình Long Dương đã trở nên kích động, so với Lưu Phương tuyệt không kém phần. Hắn bước nhanh tới, quả thật muốn đem Lưu Phương kéo thẳng vào ***g ngực, ai ngờ Lưu Phương đột nhiên lui lại vài bước, hai đầu gối quỳ xuống đất, lộ ra bộ dạng phục tùng, “Bệ hạ, tội thần Cố Lưu Phương bái kiến bệ hạ!”
Long Dương thấy Lưu Phương như thế, không khỏi sửng sốt. Hắn nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc của Hợp Dương đạo trưởng đã giúp hắn hiểu ra mọi chuyện, hắn vội quay về phía Hợp Dương chắp tay nói:
“Hợp Dương đạo trưởng, ta cùng với Lưu Phương đã nhiều ngày không gặp, hôm nay… Vừa đúng lúc đi ngang qua, ta muốn cùng y trò chuyện một chút… Có thể phiền đạo trưởng để chúng ta được nói chuyện riêng với nhau?”
“Bần đạo đang muốn lên núi, xin bệ hạ cứ tự nhiên.” Hợp Dương đạo trưởng nói xong, liền hành lễ rời đi.
Sau khi Hợp Dương đạo trưởng rời đi, Long Dương vội vàng đỡ Lưu Phương đứng dậy, hai người đi qua sảnh đường, hướng thẳng hậu viện.
Hậu viện Huyền Đạo Quan không lớn, chỉ có một cây cầu nổi giữa mặt sông, dưới chân cầu là nước chảy róc rách, thuận theo núi xuống, có một vài cây Bạch Quả được trồng ven bờ, tới lúc Giang Nam bước vào đầu mùa đông, lá trên cây Bạch Quả sẽ vơi đi hơn phân nửa, chỉ có một vài phiến lá vẫn còn ở lại, lung lay trong gió.
“Lưu Phương, ta cuối cùng cũng được nhìn thấy ngươi!”
Lưu Phương lúc này không kháng cự Long Dương, mặc kệ hắn dùng sức ôm chầm lấy y. Ba tháng nay, mỗi ngày y đều tư niệm về Long Dương, giờ phút này, tất cả đều đã hòa tan trong vòng tay ấm áp của hắn.
“Lưu Phương, ngươi gầy hơn rồi.”
Long Dương cảm thấy thân thể đang ở trong lòng hắn gầy hơn rất nhiều so với trước đây. Hắn nhìn vào gương mặt của Lưu Phương, lòng cảm thấy xót xa khi dung ảnh y chứa đựng bao tiều tụy, hốc mắt hơi lõm xuống. Tất cả đều là lỗi của hắn, tại sao hắn không đến thăm y sớm hơn một chút, tại sao hắn chỉ biết thuận theo mệnh lệnh của phụ mẫu, không ngờ rằng Lưu Phương đã vì hắn trả giá nhiều như vậy, vốn dĩ thời điểm này là lúc y cần hắn nhất, thế mà hắn lại không thể ở bên cạnh y.
“Ta đã để cho ngươi chịu ủy khuất, ta nên đến sớm hơn.”
Lưu Phương nghe Long Dương nói vậy, trong lòng dâng lên bao ấm áp, khóe miệng y hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Y chậm rãi tựa đầu vào ngực Long Dương, gần đến nỗi có thể nghe rõ cả tiếng tim đập của hắn, nóng bỏng như vậy, mãnh liệt như vậy, quen thuộc như vậy, phảng phất góp nhặt những tư niệm suốt ba tháng nay, tất cả đều ở bên trong. Gặp lại lần này,  Lưu Phương thật muốn đem mọi chuyện nói ra hết với hắn.
“Ngươi đã mập hơn.”
Lưu Phương ngẩng đầu lên, ôn tồn hạnh phúc nhìn Long Dương, thậm chí còn mang theo chút dí dỏm, y không muốn Long Dương có cảm giác mình đã chịu khổ, “Ngươi khẳng định ăn nhiều thịt cá, đi theo ta, ngươi chỉ có thể ăn chay.”
“Hắc!” Long Dương bị lời nói của Lưu Phương chọc cười, những tư niệm ưu sầu kia cũng được xua tan, đúng vậy, nếu đã gặp nhau thì nên vui mừng mới phải.
“Cho nên nói rượu thịt là một thứ tốt, có thể giải trừ được những tương tư đau khổ.” Long Dương nhìn Lưu Phương, đưa tay tháo xuống chiếc lá mùa thu rơi trên búi tóc y, môi nở nụ cười, “Người xuất gia các ngươi cái gì cũng quy cũ, không cho uống rượu ăn thịt, thật là làm tổn hại thân thể, ta quá đau lòng. Khi sự phụ ngươi trở về, ta sẽ van cầu người để cho ngươi mở giới.”
Lưu Phương thấy Long Dương lại bắt đầu hồ ngôn, không khỏi cười nói:
“Ngươi ngàn vạn chớ nói với sư phụ những lời đó, người không phải không biết nổi giận.”
“Đạo trưởng tức giận là bởi vì người không biết say rượu là gì, chưa từng nếm qua thịt, bản thân dù không thử qua, nhưng sao có thể yêu cầu người khác cũng như vậy?”
“Rượu quả thật không phải là hảo vật, uống nhiều quá liền dễ dàng… Dễ dàng… Làm loạn…” Lưu Phương không khỏi nghĩ đến chuyện Long Dương sau khi uống rượu luôn muốn cùng mình thân mật, hai má bỗng nhiên hiện lên một mảng hồng vân.
“Đúng vậy, ta quên mất, ngươi đã uống qua rượu, cái này coi như là phá giới rồi…Ta còn…” Long Dương trông thấy bộ dáng thẹn thùng của Lưu Phương, y cúi đầu không nói, lông mi thật dài hơi rung động, trong lòng không khỏi dâng lên động tâm, hắn nhẹ nhàng hôn lên má Lưu Phương.
“Ta còn để cho ngươi phá một giới nữa… Làm sao bây giờ…” Long Dương ôm lấy hông Lưu Phương, tiến lên một bước, đem lưng Lưu Phương dựa nhẹ vào thân cây, một tay hắn chống vào phía trên của cây, tay còn lại từ từ cỡi áo bào trên người Lưu Phương. Nhìn gương mặt ửng đỏ của Lưu Phương, Long Dương lại không thể kiềm chế, hắn bắt đầu trao cho y một nụ hôn, Lưu Phương khẽ nhắm mắt, đôi môi y nhanh chóng bị một đầu lưỡi tinh quái khai mở, chẳng bao lâu sau đã tan ra trong miệng.
Đây là thân ảnh mà hằng đêm hắn luôn nhớ nhung, mơ ước, Long Dương cứ như thế, chẳng mấy chốc tay của hắn đã áp sát trước ngực Lưu Phương, nhẹ nhàng bưng bít đầu nhũ y. Lưu Phương mơ hồ cảm giác có một cỗ nhiệt lưu xuyên qua lòng bàn tay của Long Dương, tiến vào ngực của mình. Y nhìn thấy ***g ngực phập phồng của Long Dương, nghe rõ tiếng tim đập dồn dập cùng hơi thở thô trọng, y có thể cảm nhận được thân thể hai người đang dán chặt vào nhau, nhạy cảm tăng lên, nhẹ nhàng ma sát lẫn nhau. Nhịp tim cả hai dường như đã hòa làm một, hơi thở gấp gáp, tràn ngập mùi vị yêu thương.
Con người trước mặt đã khiến y yêu tha thiết dường nào, y cứ như thế, để mặc hắn ôm lấy mình, tận hưởng cảm giác được ở trong vòng tay hắn, ngây ngất trong cảm giác vỗ về của hắn. Đến giờ phút này, Lưu Phương vẫn không nghĩ ra đây là giới luật gì, sao lại có sự cám dỗ lớn như thế, khiến y không thể nào tự thoát ra! Nếu như Lưu Phương yêu thương hắn nhưng đồng thời cũng muốn giữ giới luật thì khác nào y đang không muốn sống!
Long Dương nghe được tiếng rên rỉ của Lưu Phương, hắn vội buông lỏng thân thể đang ôm chặt ấy ra một chút, khai mở nụ hôn nóng bỏng trên môi, để cho Lưu Phương có thể tự do hô hấp. Hắn nghe được tiếng lòng của Lưu Phương, có thể cảm giác được Lưu Phương đang tự nói với chính mình, y thương hắn biết dường nào, dù đã vì hắn mà phá vỡ bao nhiêu giới luật nhưng y chưa từng tỏ ra hối hận. Còn Long Dương hắn thật ra có thể mang đến cho Lưu Phương điều gì, có thể cho y cái gì?
Long Dương trượt môi đến gần tai của Lưu Phương, nhẹ nói:
“Hôm nay ngươi phá nhiều giới như vậy… Không làm đạo sĩ được nữa rồi… Chi bằng ngươi không làm nữa… Hoàn tục… Chỉ làm người của ta… Cùng ta cùng xuất chinh… Có được hay không?”
“Ngươi… Ngươi phải xuất chinh?” Hai mắt Lưu Phương mở to, ấn đường cau lại nhìn Long Dương, hơi thở trầm xuống.
“Đúng vậy.” Long Dương biết mình không kìm lòng được đã nói lộ ra, hắn thở dài một tiếng, buông Lưu Phương ra, nói, “Ta… Ta phải xuất chinh, đi biên thành Tây Vực, gần đây, Mã Bang nơi đó không ngừng gây tai họa, Úy Trì đã nhiều lần dâng tấu chương xin tăng viện nhưng nhiều người trong triều ra sức khước từ, không muốn lãnh binh, cho nên ta muốn tự mình xuất chinh.”
Thật ra thì có rất nhiều chuyện Long Dương không đề cập trong thư, lần này hắn trở lại triều, phát hiện ra có rất nhiều chuyện phát sinh biến hóa. Đầu tiên là trước khi phổ biến chính sách mới, có một số trọng thần quyền quý đã kéo dài không chịu thi hành, sau đó lại xuất hiện dân loạn ở vài nơi. Sau khi Long Dương khiển trách mấy tên tướng lãnh, bọn họ lập tức muốn cáo lão về quê.
Trước kia có chuyện gì, Long Dương cũng đều hỏi qua Lưu Phương, mọi chuyện luôn có thể tìm ra biện pháp tốt để giải quyết. Nhưng lần này, dù hắn đã tìm đến những mưu sự khác, cũng không sao tìm được câu trả lời hài lòng. Long Dương không muốn Lưu Phương có cảm giác hắn là người vô năng, bất cứ việc gì cũng phải để y vì hắn lo nghĩ, cho nên trong thư đã không đề cập tới, chỉ nói mình đã xử lý tốt tất cả.
Lúc này, Mã Bang Tây Vực làm loạn, các đại thần trong triều muốn cùng Tây Vực cầu hòa, đưa nhiều tiền tài châu báu, thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Nhưng Long Dương cảm thấy Mã Bang Tây Vực bất thông tình lý, có ý đồ dùng vũ lực uy hiếp Khương Quốc, nhất định phải trừng phạt một phen, cho nên hắn muốn phái binh bình loạn. Nhưng có nhiều tướng lãnh thường ngày không phục, cư nhiên không ai nguyện ý mang binh, Long Dương trong cơn tức giận liền muốn ngự giá thân chinh. Lần này Long Dương có thể tới Huyền Đạo Quan gặp Lưu Phương, cũng là mượn cơ hội điểm binh dạy quân để ra ngoài.
“Nguyên lai là Mã Bang Tây Vực.”
Lưu Phương hiểu rõ, Long Dương bởi vì lần đó bị Mã Bang gây thương tích, trong lòng một mực không phục, lần này có thể tự mình điểm binh bình loạn, theo như tính cách của hắn, cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng việc hắn nói muốn dẫn y theo cùng, hiển nhiên là không thể nào. Vương hậu không quy tội trận đánh ở Dương Vương Cung cho y, không đem y giao cho Vân Đình xử trí, chỉ yêu cầu y ở trong đạo quan thanh tu, như vậy đã là khai ân. Hiện nay, làm sao y có thể rời khỏi nơi này, cùng Long Dương xuất chinh.
“Khi nào ngươi lên đường?”
“Ngày mai sẽ lên đường.”Long Dương vừa nói vừa cúi thấp đầu, buộc lại đạo bào cho Lưu Phương.
“Ngày mai…” Lưu Phương hít một hơi thật sâu, không nói ra được những mất mát trong lòng, thì ra ngày mai hắn phải đi, hôm nay đến đây là muốn cùng y từ biệt.
Long Dương thấy Lưu Phương như thế, trong lòng khó tránh được buồn phiền, hắn không muốn để Lưu Phương cảm thấy biệt ly đến quá nhanh, điều này đối với y mà nói, có chút tàn nhẫn.
Long Dương đánh mạnh tinh thần, cười cười, nhìn Lưu Phương nói,
“Thật ra thì đây cũng là một chuyện tốt.” Hắn thấy Lưu Phương không trả lời, liền tiếp tục nói, “Ngươi xem, ta mượn cơ hội này, có thể xuất cung gặp ngươi một chút. Hơn nữa, mẫu hậu đã đáp ứng ta, chờ ta lần này trở về sẽ một lần nữa tuyển chọn một nhóm mưu sĩ, người nói ta nếu thật coi trọng ngươi, sẽ chấp nhận để cho ngươi dự thi, ngươi xem, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Lưu Phương nghe Long Dương nói có chừng mực, không giống như đang dụ dỗ y, trong lòng cũng có chút vui sướng. Y một mực lo lắng phụ vương và mẫu hậu Long Dương sẽ vì chuyện Dương Vương Cung mà không cho y và Long Dương gặp mặt, càng không dễ dàng tha thứ cho tình cảm của cả hai. Mặc dù Lưu Phương đã từng nghĩ việc canh giữ đạo quan này đối với y cũng là điều tốt, y có thể chờ Long Dương, cùng hắn vtết thư cho nhau. Chỉ cần biết hắn bình an, trong lòng có mình, dù cho có phải lén lút cả đời thì y cũng nguyện ý. Nhưng bây giờ, Long Dương lại nói hắn đã lay động được mẫu thân, đồng ý cho y thêm một cơ hội để trở về cung, điều này thật sự không gì có thể tốt hơn.
“Đây là thật sao?”
“Đương nhiên là thật, ngươi biết, mẫu hậu là người hiểu rõ ta nhất, chuyện người đã đáp ứng, phụ vương cũng không có biện pháp. Huống chi, ta cuối cùng vẫn là vua của một nước.”
“Vậy khi nào ngươi có thể trở về?”
“Sau khi ta san bằng Mã Bang, sẽ không lâu đâu, nhiều lắm là một tháng.”
“Tốt, vậy ta ở nơi đây, chờ ngươi trở lại.”
“Lưu Phương.” Long Dương kéo tay Lưu Phương đặt ở trước ngực của mình, nói:
“Ngươi biết không, ta sợ nhất chính là ngươi muốn vứt bỏ ta. Ta biết ta luôn để cho ngươi chịu ủy khuất, luôn để cho ngươi chờ đợi. Nhưng lần này ta đã nghĩ thấu đáo rồi, ta không thể để ngươi cứ lén lén lút lút như vậy, chúng ta muốn ở cùng nhau thì sẽ ở cùng nhau, ta không muốn phải bận tâm nhiều nữa. Những gì ta vừa nói đều là thật, ngươi chờ ta trở lại, ta nhất định khiến ngươi không bao giờ… ly khai với ta một lần nữa. Ngươi phải tin tưởng ta, đây là lần cuối cùng ta để cho ngươi chờ đợi, được không?”
Lưu Phương chỉ cảm thấy trong mắt của mình dâng lên một luồng nhiệt, tựa như có nước rơi xuống. Long Dương có thể đối xử với y như thế, vì y sắp đặt bao dự định, đối với y đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Y sẽ không đòi hỏi nhiều hơn nữa, cũng sẽ không do dự nữa, chỉ cần hắn nguyện ý, y sẽ ở bên cạnh hắn cả đời này.
Hai người tay cầm tay, chậm rãi đi tới giữa cây cầu nhỏ, mắt nhìn dòng nước màu lục bích đang uốn cong một đường về hướng tây, chảy tới chân trời. Gió mát lướt nhẹ qua, cuốn những chiếc lá thu cuối cùng trên cây, chậm rãi rơi vào người hai thiếu niên bên cạnh. Lưu Phương nhặt lên một chiếc lá, lẳng lặng suy nghĩ.
Chia lìa tất nhiên thương cảm, cũng giống như chiếc lá rời khỏi cây này, vốn luôn để lại cho người ta bao thổn thức, nhưng có ai đã từng nghĩ đến, chiếc lá này rơi là để cho ngày xuân lại đến vào sang năm, có thể để cho cành nhánh một lần nữa nảy mầm, đó không phải là hy vọng mới sao? Chỉ cần có hy vọng thì sẽ có sức lực để sống lại.
Lưu Phương suy nghĩ, nhẹ nhàn tựa đầu vào vai Long Dương, y nhất định chờ hắn trở lại. Rồi đây, hai người sẽ tay trong tay, cùng nhau bước về phía hy vọng mới.
oOo
Lý trực khí tráng: có nghĩa tương tự như “cây ngay không sợ chết đứng”
Bế môn tư quá: nghiền ngẫm lỗi lầm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.