[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 1: Thức tỉnh




Trong trướng rồng minh hoàng, trên long sàng minh hoàng, mỹ nhân như ngọc bỏ đi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo ngày thường, hóa thành một vũng nước xuân, nhận lấy ngự hoan, đó là phong tình như thế nào? Sao lại không khiến cho tâm trí người ta hướng về chứ?
Đáng tiếc là người trong cuộc, vẻ ngoài mê say nhưng trong mắt lại không hề có chút động tình, một người khác, lại không hề có trạng thái gì.
Ai đến nói cho hắn, sao hắn vừa mới đi ngủ, sau khi tỉnh giấc thì không chỉ có địa điểm thay đổi, ngay cả thân xác cũng đổi luôn?
Hắn, Stefan, ngoại trừ cha Cain và mẹ Lilith thì là ma cà rồng mạnh mẽ nhất, bởi vì chán ghét cuộc sống vĩnh hằng bất tử mà lựa chọn ngủ say, kết quả vừa tỉnh ngủ, lại biến thành Minh Hiến Tông Chu Kiến Thâm, còn là lúc đang hoan ái với người khác trong long trướng…… Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tiếp tục không có chút thay đổi nào, nhưng chuyển biến đột ngột này, cũng quá kích thích đi?
Rốt cuộc là tên nào động tay động chân với hắn? Cha? Hay là mẹ? Không, bọn họ đã ngủ say rất lâu, gần đây cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, hẳn là không phải bọn họ. Có lẽ là tên thần chết tiệt kia thấy mình quá mạnh mẽ sẽ ảnh hưởng đến địa vị của lão, lại bởi vì lão có nguyền rủa cũng không thể giết chết nổi mình, cho nên làm ra chuyện như vậy? Ừm, rất có khả năng.
“Hoàng thượng?”
Stefan đang suy nghĩ miên man đột nhiên bị tiếng gọi quyến rũ của người ở dưới thân gọi mà bừng tỉnh, theo bản năng cúi đầu xuống, liền thấy mỹ nhân ở dưới thân mở đôi mắt đào hoa sáng rực kia nhìn mình, lông mi giống như lông vũ còn chớp chớp, Stefan nhìn mà thân dưới nóng lên, lúc này mới chú ý tới bản thân mình dường như là đang ở trong cơ thể của mỹ nhân, không tự chủ đẩy một cái.
Cảm giác tốt đến chết tiệt!
Stefan thầm mắng một tiếng, hắn đã từng gặp vô số mỹ nhân, muốn dạng gì mà không có, lại không chống lại được sự quyến rũ này.
“Hoàng thượng…… Ưm, suy nghĩ cái gì……”
Mỹ nhân không dự đoán được Hoàng thượng vốn đã dừng lâu lại bắt đầu động, nhịn không được hừ một tiếng, đôi mày giống như dây cung cũng không nhịn được nhíu chặt lại.
Nhìn thấy phản ứng của mỹ nhân, Stefan nhịn không được cử động, miệng hàm hồ nói:
“Không có gì, trẫm đây còn không phải là bị ngươi làm cho choáng váng sao? Ha ha……”
May mắn hắn có trí nhớ của thân thể này, bằng không thật đúng là dễ bị bại lộ, nếu là trước đây hắn cũng không sợ, nhưng hiện tại thân thể này không phải của hắn, năng lực suy giảm rất lớn, hắn còn không muốn chọc vào phiền phức.
Mỹ nhân không để tâm, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ ‘ngượng ngùng’, phối hợp với động tác của hắn, thấp giọng rên rỉ.
Nhưng Stefan cũng không bỏ qua hung dữ lạnh lùng cùng chán ghét nơi đáy mắt y, nghĩ đến trí nhớ của thân thể này, liền lập tức hiểu được mỹ nhân này vốn là không phải bị ‘kỹ thuật’ của thân thể nguyên bản này làm dao động, bằng không ngươi nhìn thứ mềm nhũn giữa hai chân y xem – Tuy nói là bị cắt đi hai quả trứng ở bên cạnh, nhưng chỗ còn lại kia vẫn có thể có chút cảm giác.
Đúng vậy, vị mỹ nhân này không phải nữ tử, y là một thái giám.
Nguyên là thái giám cai quản Ngự Mã Giám, hiện tại là Đề đốc mới của Tây Xưởng – Vũ Hóa Điền, ‘người ấm giường’ mà Vạn Quý phi được chủ nhân thật sự của thân thể này sủng ái nhất mới đề cử cho gã.
Stefan từ trong trí nhớ của thân thể biết được, nguyên chủ Chu Kiến Thâm là một tên cực kỳ thích hưởng lạc, hơn nữa không kỵ nam nữ (điểm ấy rất giống hắn), trong hậu cung có không ít cung nữ thái giám phẩm cấp cao có nhan sắc đều từng bị gã sủng ái, Vạn Quý phi sau mấy lần khuyên bảo mà không có kết quả, liền đưa Vũ Hóa Điền tới, thứ nhất là vì hùa theo sở thích của Chu Kiến Thâm, dùng việc này để củng cố sủng ái, thứ hai cũng là vì phòng ngừa lại có tần phi hay cung nữ mang thai long loại.
Chu Kiến Thâm cũng biết nếu mình sủng ái tần phi hay cung nữ nào đó, Vạn Quý phi sẽ không vui, vì thế gã liền thức thời mà tiếp nhận Vũ Hóa Điền, dù sao vị này quả thật cũng là một mỹ nhân hiếm thấy, hợp khẩu vị của gã.
Tiện thể nói thêm, hôm nay là lần đầu tiên Vũ Hóa Điền nhận ân sủng, mà Chu Kiến Thâm thật bi thảm vào đúng thời khắc tuyệt vời này mà hồn bay phách tán, để Stefan tiếp nhận thân thể, đồng thời cũng tiếp nhận luôn cả mỹ nhân.
Stefan vừa ‘vận động’, vừa sắp xếp lại trí nhớ, đến khi biết rõ đầu đuôi mọi việc rồi, lại phục hồi tinh thần trong tiếng rên rỉ của mỹ nhân.
Sắc đỏ ửng nhàn nhạt phân tán trên gương mặt của mỹ nhân như ngọc, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt quyến rũ ngập nước cực kỳ động lòng người, nhưng Stefan thấy lớp băng lãnh trong mắt kia chỉ cảm thấy chướng mắt, hắn nheo mắt lại, hai tay vuốt ve làn da như bạch ngọc của mỹ nhân, chậm rãi tìm kiếm chỗ mẫn cảm.
Mới đầu, Vũ Hóa Điền thấy động tác của Hoàng đế cũng không bận tâm lắm, chỉ nghĩ đến hắn sẽ dùng phương pháp khác trước, dù sao Hoàng đế cho tới giờ vẫn là được người khác hầu hạ, sao biết cách hầu hạ người khác? Y cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng chuẩn bị ‘rên rỉ’ vài tiếng, nhưng theo động tác của Hoàng đế, cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ trong thân thể tràn ra, khiến cho toàn thân y mất lực không nói, ngay cả tiếng rên rỉ cũng không còn là làm bộ, mà hoàn toàn trở thành sự thật.
Nhìn mỹ nhân vốn hư tình giả ý ở dưới thân mình thực sự hóa thành một vũng nước xuân, Stefan vừa lòng, hắn là ma cà rồng đã sống không biết bao nhiêu năm, vì vị ngon của thức ăn, mà chuyện này vốn là thường như cơm bữa.
Nhìn gương mặt xinh đẹp bên dưới, mái tóc đen dài xõa tung trên gối đầu minh hoàng, càng tôn lên gương mặt trắng nõn ưa nhìn, Stefan cúi đầu, một hơi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng dày dạn, lại cắn cắn không ngừng ăn đến mức mỹ nhân mơ mơ màng màng không thở nổi mới buông ra, sau đó lại dọc một đường liếm từ cằm đến cổ, đến lúc này, hắn cũng không quên làm cho tiết tấu ‘vận động’ nhanh hơn một chút, thề không khiến cho thần chí mỹ nhân mơ hồ sẽ không thôi.
Môi lưỡi lưu luyến ở nơi cổ, nhìn mỹ nhân ẩn nhẫn khó nhịn ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài khiến cho hắn có thể chạm đến càng nhiều nơi hơn, mạch máu bên dưới da thịt như bạch ngọc kia tức thì lộ rõ không sót chút nào, Stefan cảm thấy mình đói bụng, đói đến mức ngay cả mắt cũng đỏ lên.
Ma cà rồng đói bụng, tự nhiên là phải hút máu, nhưng hiện tại thân thể này của hắn cũng không biết là có thể dùng được hay không.
Đầu lưỡi liếm liếm mạch máu, lại quét một vòng quanh lợi, tốt lắm, hai chiếc răng đã biến nhọn.
Khi răng nanh sắc nhọn tiếp xúc đến mạch máu thì, mỹ nhân dưới thân dường như nhận ra điều gì đó, hai tay duỗi ra, muốn ngăn hắn lại.
Nhưng Stefan nào có dễ dàng ngăn lại như vậy, hai tay hắn duỗi ra, liềm giam cầm đôi tay như ngọc kia, sau đó răng nanh sắc nhọn không chút do dự cắn nát làn da, cắm thẳng vào mạch máu.
Máu tươi theo răng nanh tuôn ào ào vào thân thể, cùng với lúc thỏa mãn khát vọng đối với máu của Steafan, cũng giúp hắn bổ sung thêm năng lượng, hương vị thơm ngọt hơn cả xử nữ kia khiến cho hắn mấy lần suýt trở nên điên cuồng, nếu không phải mỹ nhân bởi vì khoái cảm mà vô thức rên rỉ, hắn sợ là đã hút khô người rồi.
Tộc Ma cà rồng nổi tiếng là ma quái ở phương Tây, sở dĩ nói là ma quái, bởi vì họ bị vây trong tình cảnh khó xử: vừa không là thần, cũng không phải ma quỷ, lại càng không phải là người, bọn họ là chủng tộc bị Thượng Đế vứt bỏ.
Nhưng việc này cũng không cản trở việc bọn họ trở thành truyền thuyết mê người nhất, thần bí nhất, lãng mạn nhất, bởi vì trên thân thể mỗi một ma cà rồng đều có sự quyến rũ khó hiểu: tuổi trẻ, xinh đẹp, bất tử vĩnh hằng….. Giữa quỷ hút máu và người bị hại, còn thường xuyên có một loại quan hệ pha trộn giữa *** thi ngược và bị ngược, tựa như câu nói ‘Khiến ngươi chết đi trong hạnh phúc cực hạn’. Chẳng lẽ còn có thứ quyến rũ hơn việc này sao?
Mà hiện tại, Vũ Hóa Điền liền rơi vào trong loại quyến rũ không thể tự kiềm chế này.
Khi máu tươi bị hút đi, một loại khoái cảm siêu việt hơn hết thảy giống như gió lốc, mạnh mẽ đến không thể tránh né đánh thẳng vào y, nuốt trọn toàn bộ lý trí của y.
“Ha a!!!”
Tuyến thanh của y đạt đến bậc cao nhất, tiếng thét chói tai giống như rên rỉ gần như xuyên thấu tẩm cung.
Cũng may nơi này đủ lớn, người canh giữ ở bên ngoài mới không nghĩ đến bên trong đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà xông vào.
Thân thể y đang co rút, đồng tử đã bắt đầu thu nhỏ lại, ý thức tan rã, ngay cả mở miệng hô hấp cũng có vẻ vô lực, một tia chất lỏng trong suốt chảy xuống theo khóe miệng, linh hồn y cũng bắt đầu rời khỏi thân thể, mười ngón chân thanh tú co quắp lại, hai tay muốn nắm lấy thứ gì đó, lại bởi vì bị giam giữ mà vô ích.
Khoái cảm gần đến tử vong, không ai có thể kháng cự, cũng không ai có thể không nghiện.
Stefan bừng tỉnh từ trong mê say, ý thức được cứ tiếp tục như vậy người này nhất định sẽ chết, vì thế hắn lập tức rút răng nanh, đầu lưỡi liếm liếm hai lỗ máu bị cắn ra, lỗ máu lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu khép lại, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Thỏa mãn được dạ dày trống rỗng, Stefan quan sát Vũ Hóa Điền một chút, thấy y chỉ là vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có chút tái nhợt, ngoài ra không có vấn đề gì lớn. Nhưng dáng vẻ si ngốc vì bị dục vọng mạnh mẽ làm cho sắp phát điên kia khiến dục hỏa của Stefan tăng vọt.
Mỹ nhân ở trong ngực, không phải Liễu Hạ Huệ sao có thể thờ ơ? Hắn cũng không phải là người sẽ để bản thân chịu ấm ức, liền trực tiếp ôm lấy Vũ Hóa Điền còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bắt đầu thỏa mãn chính mình.
Vì thế đợi đến khi Vũ Hóa Điền lấy lại tinh thần, y đang bị Stefan kéo lấy, lại chìm vào trong điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.