[Long Môn Phi Giáp Đồng Nhân] – Vũ Hóa Thành Điền

Chương 32: Ám sát




Trong thành phủ Tây Ninh, Túy Tiên Lâu xa hoa tinh xảo nhất được bao hết toàn bộ, là nơi nghênh đón thánh giá.
Lúc này trong ngoài Túy Tiên Lâu đều được rất nhiều quan binh canh gác chật như nêm cối, đầu bếp được mời đến và hạ nhân phục vụ đều được kiểm tra đầy đủ, đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra mới dám thả cho bọn họ vào làm việc, dù sao nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, không có ai gánh vác nổi.
Thời gian nghỉ ngơi của cổ nhân luôn rất sớm, cho nên lúc bọn họ sắp xếp thời gian cho yến hội vào buổi tối, nếu đổi thành thời gian hiện đại, thực ra là tiến hành lúc khoảng bốn giờ chiều, còn một khoảng thời gian nữa mặt trời mới lặn, bầu trời vẫn sáng rực như trước.
Thế nhưng trong Túy Tiên Lâu đã sớm châm nến vàng, đèn ***g đỏ thẫm cũng treo đầy các phòng, ánh nến giao nhau, khiến cả Túy Tiên Lâu không có chỗ nào là không sáng rực.
Trong Túy Tiên Lâu chỉ đặt ba bàn tiệc rượu, phân biệt đặt ở ba chỗ, bàn tiệc chủ vị là ngự tòa của Hoàng thượng, hai bàn bên trái phải còn lại là chuẩn bị cho các quan viên. Về phần khoảng không ở giữa được chừa ra là để dành cho ca múa trợ hứng.
Stefan một thân thường phục minh hoàng ngồi ở chủ vị, nhận lễ yết kiến của các quan viên địa phương, bên cạnh hắn, Thanh Long và Huyền Vũ mặc phục trang phi ngư dành riêng cho Cẩm Y Vệ đều tự đứng bảo hộ ở hai bên trái phải, Tiểu Đức Tử mặc y phục của thái giám hầu hạ ở bên cạnh. Mà Vũ Hóa Điền cũng thay mãng y màu bạc lại bị yêu cầu ngồi ở bên tay trái hắn, ngồi cùng bàn với hắn. Đây là Stefan tuyên bố địa vị của Vũ Hóa Điền cho mọi người.
Stefan phất phất tay cho các quan viên bên dưới bình thân, lại nói một tiếng ban tọa.
Được tham gia yến tiệc lần này chỉ có ít ỏi mấy vị quan viên, tất cả đều là quan viên từ ngũ phẩm trở lên, ngày thường bọn họ không có cả tư cách yết kiến Hoàng thượng, hôm nay không chỉ được nhìn thấy long nhan còn có được hân hạnh dùng bữa với Hoàng thượng, một đám vui vẻ giống như bắt được bảo bối rơi từ trên trời xuống, vui vẻ tiêu sái đi đến vị trí của mình.
Nói xong vài câu cổ vũ khen tặng, Stefan gật đầu ra hiệu cho Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử cung kính khom người, rời khỏi vị trí, đi về phía hậu đường, lát sau, một đám thị nữ mặc váy hoa xinh đẹp bưng thức ăn lên, nuối đuôi nhau liên tục đi ra.
Khi phần lớn người ở nơi đây bị đám nữ tử xinh đẹp thu hút hết tầm mắt thì, Stefan đang chú ý đến Vũ Hóa Điền ở bên cạnh hắn.
Dáng người cao ngất kia ngồi thẳng tắp bên người hắn, trên gương mặt giống như bình thường bình thường không có chút gợn sóng, dường như không lộ ra chút thái độ nào, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ lại có thể phát hiện thân thể hắn có chút run rẩy rất mờ nhạt, đôi mày kiếm kia hơi nhíu lại, nhẫn nại nơi đáy mắt âm u không rõ, biểu hiện ra chủ nhân lúc này cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Thức ăn hạng nhất nhanh chóng được đưa ra, Stefan nói vài câu, bảo mọi người không cần quá gò bó, dẫn dầu nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Quan viên phía dưới cũng đều nâng chén, lại vẫn không dám thả lỏng quá mức, cũng may đúng lúc tiếng nhạc vang lên, màn ca múa do quan viên tỉ mỉ chuẩn bị bắt đầu, khiến khung cảnh không còn quá im lặng nặng nề như trước.
Stefan bưng ly rượu, giống như đang xem ca múa, nhưng thực ra nhờ vào ly rượu che khuất nói chuyện với Vũ Hóa Điền.
“Cảm giác thế nào rồi?”
Bàn tay cầm đũa gắp rau của Vũ Hóa Điền hơi ngừng lại, rất tự nhiên mà thu về.
“Nô tốt lắm, làm phiền Hoàng thượng quan tâm.”
Sắc mặt y rất bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là kính cẩn nghe theo, đôi mắt ở dưới bóng phủ của hàng mi dài dày, che khuất bao dao động ở trong đó.
Vũ Hóa Điền bỏ đi sắc bén và châm chọc, cả người đều trở nên trầm tĩnh, giống như một thanh kiếm được cho vào vỏ. Vỏ kiếm xinh đẹp, bên trong lại che giấu sát khí.
Stefan mỉm cười, so với Vũ Hóa Điền đường hoàng lúc trước kia, hắn càng thưởng thức dáng vẻ hiện tại của y, âm mưu được giấu đi càng dễ dàng khiến cho người ta sợ hãi hơn không phải sao?
Tự mình cầm lấy bầu rượu rót rượu cho y, tâm tình Stefan càng tốt hơn, có chút vui vẻ:
“Thân là quý tộc, bất cứ lúc nào cũng phải duy trì phong độ, cho dù trong lòng có bất mãn đến như thế nào, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, ngươi, làm tốt lắm.”
Khẩu khí của hắn giống như nhìn thấy con mình cuối cùng cũng hiểu chuyện vậy.
Thực ra hy vọng có thể sóng vai, không chỉ có mình Vũ Hóa Điền, Stefan cho tới bây giờ vốn không có bao nhiêu tính nhẫn nại, cho đến giờ hứng thú của hắn luôn chỉ giữ được khoảng ba giây đồng hồ, nhưng Vũ Hóa Điền lại khác, đây là một lần hiếm có hắn muốn người này trưởng thành đến độ cao đủ để sóng vai với hắn.
Về phần nguyên nhân, hắn cũng không truy cứu, bất kể là vì tịch mịch hay vì điều gì khác, trước giờ hắn chỉ muốn kết quả.
Lời nói mang theo vui mừng của Stefan khiến Vũ Hóa Điền cảm thấy thật thất bại, y có thể cảm giác được mình ở trong lòng của nam nhân luôn được đặt ở thế yếu hơn, y muốn phản kháng, nhưng ba viên bảo thạch được chôn trong cơ thể kia lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở y, hiện tại y còn quá yếu.
Nhưng đây không phải là vấn đề, Vũ Hóa Điền tin tưởng mình sớm muộn gì cũng có một ngày đạt được đến độ cao kia, giống như y từ một tiểu thái giám lúc nhỏ có thể đi được đến địa vị bây giờ.
Chỉ sợ lần này thời gian cần tiêu phí sẽ lâu dài hơn.
Về phần vì sao là sóng vai mà không phải vượt qua, Vũ Hóa Điền không muốn đi tìm hiểu.
Ánh trời chiều bên ngoài lâu dần dần lặn xuống phía sau núi, mặt đất mất đi ánh sáng cuối cùng. Binh lính bảo vệ đốt đuốc lên, chiếu sáng toàn bộ ngoại đường của Túy Tiên Lâu. Túy Tiên Lâu chìm trong đèn đuốc huy hoàng dưới sự tĩnh lặng của ban đêm càng thêm sáng rõ.
Màn ca múa trong lâu đổi hết từng màn lại từng màn, quan viên uống chút rượu lá gan cũng lớn hơn không ít, tri phủ Tây Ninh Vương Đức nâng ly rượu tiến đến trước mặt Stefan, cười nịnh nói:
“Hoàng thượng, bởi vì nghe nói ngài sắp đến, cô nương Điệp Vũ nổi tiếng vì tài nhảy múa ở Tây Ninh nguyện hiến một khúc vũ lên Hoàng thượng, kỹ thuật của cô nương Điệp Vũ này là hạng nhất ở Tây Ninh, không biết Hoàng thượng có muốn ghé mắt?”
Vương Đức tuy nói là rượu vào gan lớn, nhưng gã dám đi đến trước mặt Hoàng thượng cũng là có suy tính nhất định, làm quan trong triều ai chẳng nghe nói Hoàng thượng thích nhất là người đẹp, cô nương Điệp Vũ này thân là hoa khôi của Tây Ninh, dáng mạo tài năng nhất định là không kém, huống chi nàng còn là thanh quan. Vương Đức dự định dùng hoa khôi xinh đẹp này để khiến Hoàng thượng nhìn gã bằng ánh mắt khác xưa, mới cố gắng lên thỉnh cầu việc này.
Stefan nhìn gương mặt béo núc ních kia của gã, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.
“Cứ theo ý khanh đi.”
Vương Đức cúi đầu tự nhiên là chú ý đến sắc mặt của Stefan, cười nịnh lui xuống.
Không bao lâu sau, ca múa trong phòng ngừng lại, một nữ tử xinh đẹp mặc một chiếc váy ngắn thắt lưng cân đối dập tắt phần lớn đèn trong nội đường, chỉ để lại mấy giá nên bên cạnh bàn còn đang thiêu đốt.
Tiếng nhạc cổ tràn ngập phong tình của ngoại quốc vang lên, một giọng nữ dịu dàng nhẹ nhàng ngâm nga theo tiếng nhạc, như tiếng than nhẹ bên ai, kể ra mấy phần tình sầu.
Trong căn phòng có chút âm u, không biết từ khi nào có thể dáng người nổi bật của nữ tử, tấm sa mỏng che khuất gương mặt của nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét trên gương mặt chỉ để lộ một đôi mắt đen láy xinh đẹp ngập nước, mái tóc đen nhánh bới nhẹ thành một búi tóc tiên, một bên cài một chiếc trâm cài bằng ngọc trai bướm yêu hoa tô điểm thêm bởi chuỗi tua rủ xuống, chỗ tóc còn lại tự nhiên buông xuống hai vai, xõa tung thả trên chiếc váy ngắn thắt eo cao màu xanh biếc như nước hồ.
Nữ tử nhìn không rõ dáng vẻ theo tiếng nhạc uốn éo dáng người lả lướt, ống tay áo thật dài vung lên uốn lượn trong không trung, vẽ ra từng độ cong khiến người ta hoa cả mắt, tựa như một cánh bướm xinh đẹp đang tung bay.
Trái với dáng vẻ thờ ơ không chút bật tâm lúc trước, Stefan nhìn dáng nhảy múa xinh đẹp kia không chuyển mắt. Tiếng nhạc bên tai chợt trở nên u oán, nữ tử đang nhảy múa nhìn lướt qua hắn, trong mắt tràn đầy si mê quấn quít, thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn, tầm mắt gắn chặt trên người nữ tử, trước sau không hề rời đi.
Vũ Hóa Điền nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hai mắt một lần nữa quay về phía nữ tử đang nhảy múa, bên trong có hơn một chút dao động không rõ ràng.
Sóng ngầm mãnh liệt.
Nữ tử xinh đẹp buông tay áo xuống đi đến trước mặt Stefan chậm rãi nhảy múa vòng quanh hắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng tắp vào hắn, rực rỡ xinh đẹp, khuynh đảo lòng người.
Hộ vệ Thanh Long và Huyền Vũ trong nháy mắt căng thẳng, nhưng thấy nữ tử không có động tác khác thường nên tuy rằng đề phòng như trước nhưng cũng thả lỏng hơn.
Mà một khắc thả lỏng này, trước mắt bất chợt xuất hiện dị biến.
Nữ tử vung tay áo mềm mại về phía Stefan, tay áo thật dài giống như làn khói lúc ẩn lúc hiện, lại đột nhiên tụ lại cùng một chỗ, giống như một chiếc roi dài.
Nhóm Cẩm Y Vệ kinh hãi, lập tức rút vũ khí ra cứu giá, nhưng bọn họ dù sao cũng cách xa hơn nữ tử, tay áo mềm mại lập tức phóng thẳng về phía mi tâm của Stefan.
Stefan mặt không đổi sắc nhìn thứ càng lúc càng phóng gần đến trước mắt, mọi người nghĩ rằng hắn vì quá sợ hãi nên không phản ứng kịp, trên thực tế hắn lại không hề để đối phương vào mắt.
Khi chiếc roi dài sắp đâm thủng mi tâm của Stefan thì, một bàn tay da dẻ trắng nõn như ngọc đột nhiên kẹp chặt lấy chiếc roi, dùng sức kéo một cái, cả nàng kia lẫn chiếc roi đều bị kéo ra khỏi bên cạnh Stefan.
Nữ tử thấy đòn tấn công bị chặn lại, liền chớp lên quỷ dị, giãy dụa tại chỗ, chỉ để lại một bộ y phục ở đó, mà thân hình nữ tử giống như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện lại tấn công về phía Stefan.
Stefan cười nhạt nhìn Vũ Hóa Điền dùng chiếc roi dài cuốn bàn tiệc trước mặt lên ném về phía nữ tử kia, ngay sau đó hóa thành một đòn tấn công như tia chớp phóng qua.
“Không cần các ngươi ra tay.”
Stefan phất tay ngăn cản Cẩm Y Vệ hành động, chán ghét nhìn đám quan viên mặt không còn chút máu trốn ở trong góc phòng, quay đầu lại thưởng thức tư thế oai hùng của Vũ Hóa Điền.
Khác với vẻ bề ngoài khiến người ta cảm thấy âm nhu của Vũ Hóa Điền, võ công của y thuộc về loại rất khí phách, trong mỗi một cử động đều mang theo khí thế sấm sét giống như vạn quân chèn ép khiến nữ tử nghi là nghĩa nữ của Khánh Thân Vương hoàn toàn không còn tay, càng đừng nói lại dùng thân pháp quỷ dị kia đến gần Stefan.
Nữ tử, cũng chính là Thoát Thoát biết lần ám sát này đã thất bại, hơn nữa võ công của Vũ Hóa Điền cao hơn ả, hiện tại ả thầm nghĩ rút lui trước rồi ngày sau lại tính.
Nhưng Vũ Hóa Điền sao có thể cho ả cơ hội này? Nhìn thấu ý đồ của ả, Vũ Hóa Điền đề cao thân pháp đến mức độ quỷ dị mà người thường khó có thể đạt được, dễ dàng đến gần Thoát Thoát, không chế ả.
Mà lúc này Thoát Thoát chuẩn bị dùng kế ve sầu thoát xác chuẩn bị chạy trốn trên người chỉ còn lại một cái yến mỏng manh, cùng với một chiếc khố màu trắng ở thân dưới. Toàn bộ hình ảnh đều là hoạt sắc sinh hương, Stefan nhìn thấy suýt nữa đã huýt sáo một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.