Cuộc chiến chỉ có mười chiêu cho nên hai người đều đem hết toàn lực, muốn trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối phương.
Long Phong Tử là võ giả Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong, thực lực mạnh mẽ tràn ra cuồn cuộn, nhưng chỉ một giây sau sắc mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi, gương mặt khó có thể tin nổi.
"Thế? Không có khả năng, điều đó không có khả năng, ngươi chỉ mới vừa đột phá cảnh giới Nhất Tuyến Thiên, tại sao lại ngưng luyện ra Thế được."
Tu vi đột phá cảnh giới Tiên Thiên, đối với ngũ cảnh Tiên Thiên đều hiểu được, Thế chính là sức mạnh chỉ có riêng cao thủ Diễn Hóa mới có, mọi người đều biết, chỉ cần tu vi không đột phá cảnh giới Diễn Hóa thì căn bản không cách nào ngưng luyện ra Thế thuộc về mình.
Cười lạnh một tiếng, Long Ngạo hờ hững nói:
"Ngươi không có khả năng ngưng luyện ra Thế, nhưng không có nghĩa là người khác cũng vô pháp ngưng luyện ra Thế, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên(*).
Lúc đầu Long Phong Tử lòng tin tràn đầy, trong nháy mắt như bị tát vào mặt. Cho tới nay, Long Phong Tử đều nghĩ thiên phú của mình là mạnh nhất, còn nhỏ đã thành công đạt được Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong, còn đứng hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, phần thành tựu này người phương nào có thể so sánh?
Thế nhưng hiện tại thế nào?
Tu vi của mình đã đột phá Nhất Tuyến Thiên đỉnh phong cũng không ngưng luyện ra Thế được, nhưng đối phương chỉ là một phế vật mới bước vào Nhất Tuyến Thiên lại đã thành công ngưng luyện ra Thế thuộc về mình, thiên phú ai mạnh ai yếu đã thấy rõ ràng.
Thế?
Thế thì như thế nào?
Sắc mặt Long Phong Tử trong nháy mắt bình tĩnh lại, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, nói ra:
"Phế vật vĩnh viễn cũng là phế vật, ngươi chẳng qua là may mắn ngưng luyện ra Thế mà thôi, ngày hôm nay ta muốn nhìn ngươi làm cách nào dùng Thế để trong vòng mười chiêu đánh bại được ta."
Đối với gã Long Phong Tử này Long Ngạo rất kính nể, không hổ là nhân vật tuổi còn trẻ mà đã có tên trên Bách Chiến Bảng, gặp nguy không loạn, có sự tự tin và chiến ý mạnh mẽ đã đủ để dọa lui rất nhiều người.
Nhưng thật không may, đối thủ Long Phong Tử lần này gặp phải là Long Ngạo.
Trong cơ thể hắn vận chuyển Thiên Huyền Thất Biến, Thiên Huyền Thất Chỉ xuất ra, chỉ lực cường đại xuyên thấu qua tất cả, lao vọt về phía Long Phong Tử, trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, vốn không đem đối phương để vào mắt, nhưng giờ khắc này Long Phong Tử rốt cuộc biết thực lực của đối phương căn bản không thua kém mình.
Thế mạnh mẽ phối hợp chỉ lực của Long Ngạo dường như không thể địch nổi, nếu không phải là Hổ Trảo trong tay Long Phong Tử quá mức cứng rắn, tin tưởng chỉ cần một ngón tay này cũng đủ để xuyên thủng Hổ Trảo.
"Phải thừa nhận, lấy thiên phú cùng tiềm lực của ngươi, tiếp tục trưởng thành mấy năm thành tựu nhất định sẽ vượt qua ta, nhưng ngươi đã không có cơ hội."
Cách đó không xa.
Mọi người đang xem cuộc chiến này nghe được Long Phong Tử nói cũng không quá sợ hãi, mọi người đương nhiên biết ý tứ trong lời nói đó.
"Cha, người này tuyệt đối không thể giữ lại."
Khoát khoát tay, Long Ngạn Thành mặt mày nặng nề, nói ra:
"Nếu như Phong nhi không cách nào đánh chết người này thì ta sẽ ra tay, hợp lại lực hai người chúng ta nhất định có thể thành công."
Lấy hai địch một?
"Cha, nếu như việc này phổ biến, Long gia chúng ta sợ rằng phải tổn hao thể diện rất nhiều."
"Người này thiên phú và tiềm lực vượt xa phạm vi ta nhận thức, nếu tiếp tục lưu hắn lại, Long gia chúng ta sẽ không đơn giản chỉ là tổn hai thể diện thôi đâu, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị người này tiêu diệt rồi.”
Long Hạc Minh hình như có chút kinh ngạc, có điều hắn không có nửa điểm hoài nghi lời cha mình nói. . truyện ngôn tình
"Không có cơ hội?"
Long Phong Tử thực lực và tiềm lực đều mạnh mẽ phi thường, duy chỉ có điều hắn quá mức cuồng vọng tự đại, Long Ngạo hừ lạnh một tiếng, trong tay đã xuất hiện Huyết ẩm Cuồng đao, trong nháy mắt đánh ra Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, chín dòng đao mang tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau phóng ra.
Long Phong Tử vốn đang chuẩn bị xuất kích hình như cũng có chút kinh ngạc, bị đánh một chiêu trở tay không kịp vội cúi xuống né tránh, thiếu chút nữa bị dòng đao mang cuồn cuộn của Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích chém chết.
Tất cả mọi người giật nảy mình, thấy Long Phong Tử hoảng hốt thì ai nấy đều một lần nữa đứng lên, sau đó thở nhẹ nhõm một cái thật dài, cũng chính vì vậy mà ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Long Ngạo đã hoàn toàn thay đổi.
Với thực lực Long Phong Tử, tất cả mọi người biết rõ ràng, đứng hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng cũng không phải là khua môi múa mép mà có thể vào được, mà chính là dựa vào chân tài thật học(*), hoàn toàn dựa vào cuộc chiến sinh tử mới có tên.
Nhưng đối phương thì sao?
Vừa nãy nếu không phải là Long Phong Tử né tránh đúng lúc, tin tưởng giờ khắc này hắn sớm bị đao mang của đối phương phóng ra chém chết, điều này nói rõ cái gì?
Người ở chỗ này đều không phải người ngu, tất cả mọi người trong lòng đều vô cùng biết rõ, thực lực phế vật này đã có thể chống lại đệ nhất thiên tài Long gia, cũng là đệ nhất cường giả.
Thiếu chút nữa bị đối phương dùng một đao chém chết, Long Phong Tử sắc mặt quả thực khó nhìn tới cực điểm, xuất đạo nhiều năm như vậy, trên đường chém giết cường địch chưa từng lỡ tay, bằng không cũng không có khả năng đạt được thành tích như ngày hôm nay.
"Đã hai chiêu, còn dư lại tám chiêu, không biết ngươi có thể đánh bại ta hay không?"
"Đừng tưởng rằng thắng một chiêu là có thể cuồng vọng, Long Ngạo, ta có thể nói cho ngươi rõ ràng, ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết."
Cho dù bị đối phương thắng một chiêu, trên người Long Phong Tử vẫn có được tự tin mạnh mẽ, hắn đem Hổ Trảo trong tay ném xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một thanh kiếm, cười lạnh nói:
"Thực lực của ngươi đích xác rất mạnh mẽ, khiến cho ta không thể không xuất ra Long Ngâm Kiếm."
Nghe đến lời này, Long Ngạo cũng không dám có khinh thường, hắn nắm thật chặt Huyết ẩm Cuồng đao trong tay, hờ hững nói ra:
"Đừng nói nhiều lời vô ích."
"Ha ha ha, giỏi cho một tên cuồng vọng như người."
Long Phong Tử không tiếp tục nói dài dòng vô ích, Long Ngâm Kiếm trong tay đã xuất ra, người động kiếm động, khi kiếm khí đồng thời bắn ra, người cũng theo đó mà xông ra ngoài.
Huyết ẩm Cuồng đao trong tay Long Ngạo chém thật mạnh, phóng ra Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, chín dòng đao mang lại tầng tầng lớp lớp lao ra, trong nháy mắt kiếm khí đao mang va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.
"Mau mau lui ra phía sau."
Cảm thụ được hai người phóng ra kiếm khí cùng đao mang, Long Ngạn Thành sắc mặt chợt biến, đồng thời phóng xuất ra Nhất Tuyến Thiên khí tức ngăn cản khí tức bạo loạn tứ tán.
Tất cả mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, hai người bây giờ mới chính thức dùng ra tuyệt chiêu, trận này dù ai thua ai thắng thì ở đây nhiệt độ cũng sẽ không ngừng tăng lên theo trận chiến. Tất cả mọi người càng ngày càng kinh hãi, bởi vì ai cũng thật không ngờ phế vật Xích Hỏa trấn bị người chế nhạo, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn liền có thể cùng siêu cấp thiên tài Long Phong Tử đánh một trận.
Đây là sự thực sao?
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, sợ rằng không ai dám tin.
"Long Ngâm Tam Thức."
Long Phong Tử cuối cùng dùng ra vũ kỹ Tiên Thiên cường đại nhất là Long Ngâm Tam Thức, đúng là bằng vũ kỹ Tiên Thiên này hắn đã chém giết nhiều cường địch, sau cùng được xếp vào hàng thứ bảy mươi tám trên Bách Chiến bảng, có thể tưởng tượng được Long Ngâm Tam Thức rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Vừa nãy Long Phong Tử xuất ra Long Ngâm Tam Thức, Long Ngạo cũng đã biết vũ kỹ Tiên Thiên đối phương không phải đùa giỡn, hắn không dám có chút lơ là, Huyết ẩm Cuồng đao trong tay trong nháy mắt đánh ra Huyết Ẩm Bát Thức, thức thứ hai Băng Phong Phệ Tâm.
Trước đây đúng là bằng vào một thức Băng Phong Phệ Tâm này, Long Ngạo thuận lợi thoát khỏi tầm mắt của Diệp Hạo, có thể tưởng tượng được một thức Băng Phong Phệ Tâm này mạnh như thế nào. Hai người đều xuất ra chiêu thức cực mạnh, đồng thời trong lòng đều biết rõ thành bại chính là ở một chiêu này.
***
(*) Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên: Là câu thành ngữ, tương tự như câu: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
(*) Chân tài thật học: Thực lực thật sự.