Đông đi qua, mùa xuân lại đến. Hoàng hậu thân thể vốn đã vì sau khi sinh mà không khỏe, nay lại càng suy nhược hơn. Mùa xuân khắp cung đều ngập tràn hương vị ấm áp, chỉ riêng Khôn Ninh cung chỉ toàn mùi thuốc thang. Mạn thị sắc mặt hao gầy ngồi trên nhuyễn tháp dưỡng thần, bên cạnh là thái y cúi đầu chẩn mạch.
" Lang thái y, thế nào rồi? "
" Hoàng hậu nương nương sau khi hoài long thai trước đã đến lại quá nhiều bệnh trạng, hiện tại người còn suy nhược trầm trọng. E rằng sau này chuyện có thêm hoàng tự không khả quan "
" Ngươi nói như thế, có phải bản cung đã không còn cơ hội sinh đích tử không? "
Lang thái y có chút ngập ngừng nhưng cũng dùng cái sự thật đau lòng đánh vào mặt Mạn thị:" Nương nương bớt đau buồn "
Mạn thị bần thần một chút sau đó dặn dò Lang thái y giữ kín chuyện này, nàng ta ngồi ngây nơi đó nhìn vào bức thư mà phụ thân vừa cho người đem vào cung. Trong thư viết, ông mấy mong nàng nhanh chóng điều dưỡng thân thể để tiếp tục hoài long tử, nếu cả nàng và Mạn phi không làm được thì ông đành phải đưa thứ nữ chi thiếp nhập cung.
Ả thứ nữ đó là con của một trong những di nương ở phủ thái phó, phụ thân nàng hết mực yêu thương, thậm chí còn chăm bẵm hơn cả đích nữ là tỷ muội nàng. Nếu không phải do thân phận thứ xuất ban đầu bị hoàng thượng ghét bỏ thì ả ta sớm đã được tiến cung rồi. Đến lúc đó làm một sủng phi, liệu địa vị hoàng hậu và Mạn phi có còn vững?
" Nương nương, Mạn phi đến rồi "
" Mời muội ấy vào "
Mạn phi được cung nữ chậm rãi đỡ vào, dáng vẻ có mấy phần giống hoàng hậu, chỉ khác ở chỗ hoàng hậu mang dáng vẻ hiền từ mà uy nghiêm thì Mạn phi lại có dáng vẻ kiều nhược uyển chuyển, nếu không phải do bệnh lâu ngày, thì nhan sắc kia quả thật là nhất nhì hậu cung.
Mạn phi là bào muội của hoàng hậu, năm Doãn Hàm đăng cơ đầu tiên đã được thái phó đưa nhập cung với ý theo bồi giá cùng tỷ tỷ, nhưng ai mà không nhìn ra được Mạn thái phó chẳng qua muốn quyền lại thêm quý. Có một nữ nhi là hoàng hậu thì cũng muốn thêm một nữ nhi là sủng phi.
Ban đầu nhập cung đã được sơ phong tần vị, Doãn Hàm tuy lúc đó chưa từng sủng hạnh nàng ta nhưng không lâu sau đó cùng vì thân thích trung cung mà được thơm lây phi vị, rồi cuối cùng vài lần lật thẻ. Hai năm trở lại đây Mạn phi đột nhiên hư nhược trong người, quanh năm chỉ giam mình nơi cung cấm bầu bạn cùng dược thang.
" Nương nương vạn an. Tỷ tỷ kêu người mời muội qua cung gấp có phải là phụ thân gửi thư đến không? "
Hoàng hậu đưa thư qua, tiện kêu người rót tách trà mời khách:" Mẫu thân ở phủ không an ổn lắm, phụ thân cứ thúc giục bà nhập cung khuyên bảo tỷ muội ta. Nhưng bà vì không muốn làm khó, nên đã cáo bệnh ở trong tẩm viện. Cho nên phụ thân không còn cách nào khác mới viết thư cho người mang vào cung "
" Thứ nữ nhập cung? Thứ nữ mà phụ thân nói là Mạn Tuyền sao? Mẫu thân nàng ta là xuất thân gì? Phụ thân hồ đồ rồi phải không? "
Hoàng hậu uống một ngụm trà, Mạn Tuyền vừa nhắc tới là thứ nữ do Lý di nương dinh ra, bà ta xuất thân vốn bần hàn, là nô tì được mua lại để làm việc trong phủ, thân phận thấp hèn vô cùng. Nhờ cái tài bò lên giường của lão gia mà được ân sủng, không biết bà ta đã dùng thứ gì mà khiến cho ông ấy mê mệt nhiều năm. Hiện tại địa vị trong phủ của bà ta chỉ sau chủ mẫu vì sinh được một nữ hai nam.
" Tỷ tỷ, làm sao đây? "
Hoàng hậu không biết nghĩ gì, đột nhiên nắm tay Mạn phi tha thiết.
" Muội muội, bây giờ Hiền phi chuyên quyền, bản cung lại hư nhược thân thể. Mọi thứ tương lại tiền đồ lẫn mẫu thân e rằng phải trông cậy vào muội "
Mạn phi nhìn qua hoàng hậu, sắc mặt từ lo lắng chuyển sang khó xử. Hoàng hậu là muốn làm gì?
==========
Tĩnh Ngọc ngồi bên án thư đọc thu chi các cung gần đây, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến cái chết của thái y ngày đó và cả khuôn mặt oán hận của Thục phi. Tuy không yêu thích Tĩnh Uyển nhưng dẫu sao nàng ta vẫn là nữ nhân xuất thân Ô Tuyên thị, Thục phi nếu có mưu hại hoàng tự, e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trăm năm của gia tộc.
A Thiển bưng qua cho nàng nước táo, đông đi rồi trời cũng bắt đầu hanh khô hơn, Tĩnh Ngọc lại hay nóng trong người, gần đây luôn thích mấy thứ mát mẻ.
" Nương nương vẫn còn phiền lòng chuyện của Thục phi sao? "
" Tỷ tỷ tuy xấu tính chua ngoa nhưng chuyện mưu hại hoàng tự là chuyện lớn, sao có thể sơ xuất để lão thái y đó khai ra? "
Nhưng nghĩ mãi Tĩnh Ngọc cũng không nghĩ ra được kẻ nào có cái lá gan đó. Lệ phi? Mạn phi? Đức phi? Bảo tần hay là tài tử quý nhân nào? Uống một ngụm nước táo rồi thở dài, trung cung thật nguy hiểm, hậu vị đó ngồi lên có dễ dàng gì đâu. Ngày ngày bị đám người hậu cung nhìn ngó, lại thêm bị người ta tính kế độc chết nhi tử.
Tiểu thái giám bên cạnh Doãn Hàm xin cầu kiến báo lại về việc tối nay hắn không thể nghỉ lại An Tình cung, nghe nói hoàng hậu không khỏe, nên hắn đã qua đó một chuyến.
===========
Khôn Ninh cung hôm nay đột nhiên uy diễm hơn mọi ngày, có lẽ bên ngoài đã sáng bungqf lồng đèn được thắp lên. Doãn Hàm chậm rãi đi vào, trước mắt chỉ nhìn thấy Mạn phi.
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng "
" Sao nàng lại ở đây? Hoàng hậu đâu? "
" Hoàng thượng, tỷ tỷ thân thể không khỏe, biết hoàng thượng hôm nay ghé lại không thể bồi người nên đã kêu thần thiếp đến thay thế"
Doãn Hàm lạnh nhạt híp mắt một cái, hoàng hậu có cái tâm ý gì hắn không rõ sao? Dẫu cho nàng ta có thất sủng, thì vẫn còn một Mạn phi đây kia mà. Hắn chỉ gật đầu sau đó cùng Mạn phi đi về phía Tây điện.
Hoàng hậu đứng phía sau bình phong nhìn về hướng hoàng thượng và muội muội của mình, trong lòng không khỏi chua xót. Ai có thể cam tân dâng phu quân cho người khác, còn là muội muội của mình chứ? Nhưng nghĩ đến gia tộc, nghĩ đến mẫu thân lại không còn cách nào khác.
Doãn Hàm e ngại vị trí trung cung, lại không yêu thích nàng từ chuyện mê hương lần trước, lâu nay chỉ cho nàng thể hiện chẳng có chút yêu thương, vì chuyện Hiền phi chuyên sủng, hoàng hậu đã rõ vị trí của mình hậu cung bất quá cũng là bù nhìn cho phi tần kính ngưỡng.
" Nương nương, đã đêm rồi. Hoàng thượng và Mạn phi đã được sắp xếp ổn thỏa "
" Bản cung còn nhớ đêm nguyên tiêu năm bệ hạ vừa đăng cơ, ta cũng đã tự tay dâng muội muội cho phu quân mình "
Hoàng hậu được cung nữ đỡ vào tẩm điện, mỗi bước đi nhưng ngàn cân treo ở chân, nặng nề mệt mỏi.
Mạn phi cùng Doãn Hàm uống vài chung rượu, đôi mắt xinh đẹp của nàng ta nhìn Doãn Hàm. Mạn phi trong mắt hoàng thượng là người không ưa tranh sủng, an ổn nhu hòa, mỗi bước đi đều dịu dàng đoan chính.
" Hoàng thượng, đây là rượu mơ mà thần thiếp tự tay ủ. Người uống thêm đi "
Hắn gật đầu. Còn nhớ Mạn phi của nhiều năm trước, vừa nhút nhát lại hay e thẹn. Năm đó hắn đăng cơ, phủ tướng quân lại ngỏ ý muốn đưa thêm nữ nhi vào cung, ban đầu vì là bào muội của hoàng hậu mà hắn đã từ chối, nhưng hoàng hậu cũng có ý này nên đêm nguyên tiêu đã đưa Mạn phi nhập cung có ý muốn cùng bồi hắn uống rượu.
Đêm đó cũng giống như hôm nay, Mạn phi nhỏ nhắn khả ái, hắn nhất thời nổi hứng phong làm tần. Mạn thái phó liên tiếp lập công, nàng ta không bao lâu thì thăng phi rồi được hắn sủng hạnh, lẽ ra con đường rất thăng tiến. Nhưng hai năm trước một trận bạo bệnh khiến nàng ta không thể thị tẩm, hoàng thượng cũng dần lạnh dần. Chỉ thỉnh thoảng ghé cung thăm hỏi mấy câu là cùng.
" Hoàng thượng..."
Trước mắt dường như mờ nhạt, hình bóng Tĩnh Ngọc đột nhiên ảo ảnh trước mắt. Rượu mơ này dễ say như thế sao?