Long Vương

Chương 11:




Sau mấy ngày yến hội cuồng hoan, không khí trong Long cung dần dần trở nên ngưng trọng.
Đồ ăn ngon cũng đã ăn xong. Rượu ngon cũng đã uống xong. Lúc này, ngồi trên ngai vàng, nụ cười của Long Vương lần nữa lại mất đi khiến thần kinh của các yêu ma trở nên căng thẳng, thu lại hết mọi sự hăng hái cuồng hoan mua vui, tất cả đều cúi đầu im lặng, không ai dám nói gì, cũng không ai dám càn rỡ.
Rất rõ ràng là tâm tình Long Vương vừa trở nên rất xấu, vô cùng xấu.
Trong lòng yêu ma nào cũng hiểu rõ nguyên nhân nào khiến cho tâm tình Long Vương chuyển biến nhanh như vậy.
"Hoàn hảo như lúc ban đầu?" Lôi Đằng nheo nheo mắt, chợt quẳng chén rượu.
Choang!
Cái chén lưu ly vỡ tan thành muôn mảnh nhỏ, văng ra khắp nơi.
Âm thanh bén nhọn nặng nề vang lên khiến mọi người không ngừng run rẩy. Ngay cả Đậu Khấu ngồi ở một bên, bận rộn cự tuyệt Nê Thu Mãng Xà cùng món súp máu tươi đông lạnh cũng cảm giác được không khí khác thường, tò mò ngẩng đầu lên.
"Hoàn hảo như lúc ban đầu?" Lôi Đằng lại lặp lại một lần nữa, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia cười lạnh. "Hoàng kim, bạc trắng cùng châu báu của ta đã sớm bị đoạt hết, các ngươi lại còn to gan nói với ta là Long cung vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu?"
Cửu Vĩ Hồ là kẻ có địa vị sếp thứ mười trong đại quân yêu ma, cuống quít quỳ xuống, mồ hôi lạnh đã thấm ướt bộ lông mềm mại. Trông hắn ướt như thể vừa từ trong nước vớt lên.
"Là thuộc hạ lỡ lời!" Chín cái đuôi của hắn cũng vì sợ hãi quá độ mà run lẩy bẩy.
Tiếng cười lạnh lần nữa lại vang lên.
"Chỉ có lỡ lời thôi sao?"
Cửu Vĩ Hồ quỳ càng thấp hơn."Là thuộc hạ thất trách!"
Lôi Đằng nhìn thuộc hạ, tròng mắt đen lạnh như băng, không có lấy một chút nhiệt độ, phảng phất như cả máu của hắn cũng hóa thành băng tuyết lãnh lẽo rồi, chứ không còn là dòng máu ấm áp nữa.
"Đúng thế, rất thất trách! Ta muốn ngươi bảo vệ Long cung, ngươi lại để cho cái tên Liệt Phong kia thừa lúc ta không có ở đây, đoạt hết tất cả kim ngân tài bảo!"
Khi hắn vừa về tới Long cung, liền lập tức vội vã chạy đến nơi cất giấu đống của cải trước đây. Mấy ngàn năm trước, hắn đã ra lệnh cho thuộc hạ đào rỗng một ngọn núi tạo thành một bảo tàng cất giữ chiến lợi phẩm của hắn, nơi đó chính là “bảo vật” trân quý nhất của hắn.
Cả bảo tàng chất đầy hoàng kim, bạc trắng, còn có hằng hà vô số châu báu, bảo thạch rơi lả tả khắp nơi. Những vương miện của bậc đế vương làm bằng vàng có đính kim cương xung quanh. Những lệnh bài làm bằng bạc trắng có gắn đá quý. Các loại đồ trang sức vàng, bạc và đồ trân bảo chất đầy trong bảo tàng.
Mặc dù đại môn nặng nề dầy cộm, nhưng bên trong bảo tàng vẫn được vô số viên ngọc Dạ Minh Châu tỏa ánh sáng chói mắt soi rọi.
Trong suốt năm trăm năm bị phong ấn, Lôi Đằng chẳng bao giờ quên bảo tàng cùng những đồ trân bảo mỹ lệ kia.
Ngày ấy, vì muốn trông chừng bảo vật, hắn thậm chí còn khôi phục nguyên hình là một Cự Long, nằm ngủ giữa đống vàng bạc châu báu, ngay cả trong mộng cũng muốn trông chừng nghiêm ngặt những thứ trân bảo này. (Cự Long: con rồng khổng lồ)
Nhưng năm trăm năm sau, khi hắn mở cửa bảo tàng ra một lần nữa, thì bên trong phòng lại trống rỗng không còn gì!
Hắn không thấy hoàng kim.
Hắn không thấy bạc trắng.
Toàn bộ châu báu hắn cũng đều không trông thấy .
Chỉ cần nghĩ tới đây, Lôi Đằng đã thấy hơi nóng bốc lên tận đỉnh đầu!
Biết Long Vương lại nghĩ tới mối hận bị đoạt mất trân bảo, mỗi yêu ma đều im thin thít không dám để lọt bất cứ thanh âm nào ra ngoài, cũng chỉ có Hồng Phi là có dũng khí, lớn tiếng nói.
"Đại vương, Cửu Vĩ công tử thật sự là đã tận lực, mấy trăm năm qua, công tử đã dẫn dắt mọi người đánh lui Lão Quỷ, thủ hòa với Bắc quân." Hắn bênh vực lẽ phải, cái gì đúng thì nói là đúng. "Là Liệt Phong dụng kế, trước phân tán người của chúng ta, rồi sau đó chiếm đoạt châu báu."
"Các ngươi cũng không đi đoạt lại sao?"
Hồng Phi ưỡn ngực."Tất nhiên là bọn thuộc hạ có đi!"
Mắt thấy Long Vương lửa giận bừng bừng, Cửu Vĩ Hồ vội vàng nói: "Liệt Phong quá giảo hoạt, bọn thuộc hạ tấn công mấy lần nhưng cũng không thể thủ thắng."
"Phế vật!"
Đậu Khấu ngồi ở một bên, ăn theo uống theo đã mấy ngày nay, thật sự rất muốn tiến lên, dùng ngón trỏ sắc nhọn xỉa vào đầu Lôi Đằng, cảnh cáo hắn phải biết lễ phép một chút, không được tùy tiện hễ mở miệng là mắng chửi người khác như vậy.
Chẳng qua là nay đã khác xưa rồi, trải qua mấy ngày quan sát, nàng cũng biết được, bây giờ Lôi Đằng chắc chắn sẽ không để yên cho loại mạo phạm như thế. Nếu nàng làm như vậy thật, có đến tám phần mười là hắn sẽ giận đến há mồm phóng hỏa nướng chín nàng đồng thời cũng sẽ nướng chín cả chính hắn.
Vì muốn khôi phục trí nhớ cho Lôi Đằng, lại không muốn liên lụy đến Hồng Phi cùng Kiều Kiều, Đậu Khấu âm thầm quyết định, vẫn chưa thể lựa chọn hành động. Bây giờ, nàng chỉ có thể miễn cưỡng nghe, nhìn hắn giận dữ và khi dễ các yêu quái đáng thương.
Cửu Vĩ công tử co rúm lại, một hồi lâu sau mới tìm được giọng nói của chính mình. "Đại vương, bây giờ ngài đã trở lại! Có ngài dẫn dắt, Liệt Phong căn bản sẽ không chịu nổi một kích."
"Ta muốn tụ họp đại quân, đoạt lại những thứ thuộc về ta, ta sẽ đem hắn băm vằm thành tro bụi!"
Lôi Đằng hùng hồn tuyên bố, tròng mắt đen lóe ra tia lửa hiếu chiến, khóe miệng mỹ lệ nhếch lên nụ cười tàn khốc. Hắn chậm chạp đứng dậy, đưa mắt nhìn xuống lũ yêu ma, rồi sau đó ngửa cổ ha hả cười dài.
Tiếng cười vang vọng khắp Long cung khiến nhiệt huyết của tất cả các yêu ma cũng bị kích động đến sôi trào, bừng bừng ý chí chiến đấu. Bọn họ thề sẽ luôn thần phục dưới trướng Long Vương, ai cũng khao khát được liều chết xông lên phía trước, quyết một phen sống chết với Liệt Phong.
"Đoạt lại châu báu!"
"Giết chết Liệt Phong !"
"Đem hắn băm bằm thành mảnh vụn!"
"San bằng cung điện của hắn!"
"Tiêu diệt sạch quân đội của hắn, một mống cũng không chừa!"
Chiến ý sôi trào khiến tất cả các yêu ma đều trở nên điên cuồng.
"Liệt Phong là ai?" Đậu Khấu thấp giọng hỏi Kiều Kiều. So với những người khác, Kiều Kiều không bị kích động như vậy.
"Hắn là Bắc Hải Bạch Hổ đại yêu, thường hay đối đầu với Đại vương. Trước khi Đại vương bị phong ấn, bọn họ từng giao thủ vài lần, nhưng lần nào Liệt Phong cũng bị thua."
"Hắn vì ghi hận trong lòng nên mới thừa dịp Lôi Đằng không ở Long cung liền chạy tới đây trộm châu báu sao?" Yêu quái này thật không biết xấu hổ.
Kiều Kiều gật đầu.
Đậu Khấu bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là như vậy, nàng đã trách lầm Lôi Đằng ! Cũng không phải là chỉ có loài rồng tâm địa nhỏ nhen, mà xem ra, tâm địa của các yêu ma cũng rất nhỏ nhen nha!
"Nếu Lôi Đằng trở lại, có phải Liệt Phong nhất định sẽ thua không?"
"Rất khó nói." Giọng Kiều Kiều nhỏ đến nỗi chỉ có Đậu Khấu là nghe được. Khi Kiều Kiều xác định chắc chắn rằng không có yêu ma nào khác nghe được các nàng đang nói chuyện, mới dám nói tiếp."Năm trăm năm trở lại đây, Liệt Phong đã trở nên mạnh hơn rất nhiều."
"Thật sao? Chẳng lẽ hắn đã ăn được kỳ trân dị thảo gì khiến cho yêu lực tăng cường sao?" Đậu Khấu cũng nhỏ giọng hỏi lại.
"Không phải vậy." Kiều Kiều nhét một cái đùi gà vào miệng rồng cục cưng, ngăn con lại khóc rống lên, rồi mới nói: "Nghe nói, là bởi vì hắn có nhược điểm. Hắn vì bảo vệ cái nhược điểm kia, cho nên mới trở nên cường đại hơn."
Mặt Đậu Khấu tràn đầy vẻ khó hiểu.
Nhược điểm thường là chỗ trí mạng, bất luận là người hay yêu, chỉ cần có nhược điểm là sẽ bị kẻ địch lợi dụng mà công kích mãnh liệt cho đến bại vong. Tại sao Liệt Phong lại nhờ có nhược điểm mà trở nên mạnh mẽ hơn?
Hai nàng thảo luận hồi lâu, song nhiệt tình hăng hái của các yêu ma cũng không giảm, thỉnh thoảng lại giơ cao vũ khí rít lên, dậm chân xuống nền đá, chấn động cả tòa Long cung.
Các yêu ma nhiệt huyết dâng trào, chỉ muốn nhanh chóng ra chiến trường giết địch.
"Tụ họp đại quân cần bao nhiêu thời gian?" Lôi Đằng hỏi.
"Chỉ cần Đại vương phát ra hiệu lệnh, trong vòng mười ngày là đại quân có thể tụ họp xong." Cửu Vĩ công tử chắp tay trả lời. "Nhưng luyện chiến bào cùng binh khí, phải mất đến sáu mươi ngày."
Lôi Đằng nhíu mày, đối với câu trả lời của Cửu Vĩ công tử lộ rõ vẻ rất không hài lòng.
"Ta không đợi lâu như vậy được!" Hắn phất tay: "Cho ngươi một nửa thời gian, nếu đến lúc đó mà không chuẩn bị xong việc xuất chinh, ta liền lột da của ngươi làm cờ tế!"
Cửu Vĩ công tử run rẩy, biết Long Vương đã nói là làm. Hắn đi theo Long Vương mấy ngàn năm, đã tận mắt thấy Long Vương tàn khốc thế nào. Cho dù nhiệm vụ khó khăn đến đâu, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu tiếp nhận.
Đang lúc toàn trường yên lặng, chờ Cửu Vĩ công tử trả lời, thậm chí đến thở cũng không dám, thì một âm thanh mềm mại đột nhiên vang lên.
"Như thế này quả thật khiến cho người khác thật khó chịu." Âm thanh như tiếng chuông bạc truyền thật rõ ràng vào trong tai mỗi yêu ma.
Tất cả mọi cái đầu đều đồng loạt quay về phía phát ra âm thanh.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt lớn nhỏ, màu xanh biếc, màu đỏ, màu lam, màu vàng hoặc không biết là màu mắt gì, tất cả đều nhìn thẳng vào Đậu Khấu. Mỗi một con mắt đều trừng trừng mở thật to, tất cả đều ánh lên vẻ kinh ngạc cùng bội phục.
Đậu Khấu cứng người lại.
Ôi, là ảo giác sao? Sao đột nhiên nàng lại cảm thấy mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng?
Để chứng thực, thân thể của nàng từ từ nghiêng sang bên trái.
Đầu của các yêu ma cũng nghiêng sang bên trái một cách từ từ.
Chẳng lẽ, thực sự không phải là ảo giác?
Nàng muốn chứng thực lần nữa, thân thể lại từ từ nghiêng sang bên phải.
Đầu của các yêu ma cũng nghiêng sang bên phải một cách từ từ.
Oa, không phải là ảo giác thật, bọn họ đúng là đang nhìn nàng!
"Ai da! Các ngươi nghe được hết rồi sao?" Nàng nặn ra mấy tiếng cười, có chút ngượng ngùng. "Ta còn tưởng rằng ta nói rất nhỏ chứ!" A, thật là mất thể diện quá!
Trước vô số ánh mắt, Lôi Đằng đứng trên bảo điện, lần đầu tiên nghe thấy có người dám can đảm chỉ trích thẳng vào mặt hắn, khiến hắn khó có thể tin được, liền chất vấn.
"Ngươi mới vừa mới nói cái gì?"
Nguy rồi!
Đậu Khấu cúi đầu, rụt cổ. "À, có gì đâu!" Thanh âm của nàng nhỏ nhưng rất rõ ràng "Là ta nói, chiến tranh không phải chuyện tốt đẹp gì, ngươi có thể hay không suy nghĩ ── "
Nàng còn chưa nói hết, các yêu ma đã xôn xao. Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh cũng bị làm cho sợ đến muốn té xỉu.
Nguyên nhân thứ nhất dẫn đến tình trạng xôn xao này là do nàng cả gan làm loạn, ở thời điểm trước lúc xuất chinh dám nói lên ý kiến phản đối. Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân nghiêm trọng nhất, là nàng lại gọi thẳng Đại vương là "Ngươi"!
"Đúng là một nhân loại ngu xuẩn!"
"Đại vương bách chiến bách thắng!"
"Phải bổ đầu nữ nhân này ra nhét chút ít tôn kính vào!"
"Đúng vậy a, thuận tiện đào chút ít giảo hoạt ra ngoài!" Con người vốn là loài giảo hoạt nhất.
Đậu Khấu tứ cố vô thân, giữa đám yêu ma đang cao giọng đòi trừ khử nàng, chỉ có thể lui đến sát vách tường, ôm hòm thuốc tùy thân, chớp mắt lia lịa, không biết phải làm sao.
Mặc dù nàng không lo lắng đến sự sống chết của mình, nhưng những yêu ma này thật sự hung dữ đến nỗi khiến cho nàng có chút sợ hãi.
Theo bản năng, Đậu Khấu nhìn về phía Lôi Đằng tìm kiếm sự che chở.
Nhưng hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hai tay ôm ngực, bên trong ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú chỉ có sự cao ngạo cùng khinh bỉ mà không lấy một chút dịu dàng cùng quan tâm nào...
Nỗi thất vọng bao phủ lấy Đậu Khấu.
Đúng rồi, Lôi Đằng đã mất đi trí nhớ .
Hắn ở trước mắt nàng đã không còn là hắn của trước kia, kẻ đã từng ăn bánh nướng áp chảo trong tay của nàng, phụng bồi nàng đi Hải thị, sưởi ấm xiêm y cho nàng vào mỗi buổi sớm mai.
Hắn đã quên nàng.
Hết thảy đều đã quên... Đã quên...
********
"Đại vương! Đại vương!"
Trước cửa đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng la thất thanh. Bất luận là Lôi Đằng hay các yêu ma cũng đều chuyển hướng chú ý về phía cửa.
Năm, sáu yêu ma bị thương đang kêu thảm thiết, bò vào đại sảnh, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Đại vương!"
"Xảy ra chuyện gì?" Cửu Vĩ công tử hỏi trước, khẩu khí nghiêm nghị.
"Cửu Vĩ công tử, chúng ta... Chúng ta... Chúng ta bị Liệt Phong chém!"
Các yêu ma bàn tán rối rít, lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Bọn họ còn chưa xuất chinh, nhưng mắt đã phải nhìn thấy đồng bọn bị chém.
"Tại sao Liệt Phong lại chém các ngươi?" Lôi Đằng nheo nheo cặp mắt ma mị, nhàn nhạt hỏi.
Tiếng kêu rên lập tức thấp xuống. Mấy yêu ma bị thương ngay cả đau cũng không dám kêu, mồ hôi lạnh toát ra tốc độ ngang bằng với dòng máu tươi đang phun ra.
"À, ờ, không, không phải. Chém thuộc hạ, thật ra, thật ra thì không phải là Liệt Phong..." Bọn họ càng nói càng nhỏ giọng.
"Vậy kẻ chém các ngươi là người nào?"
"Dạ, dạ, dạ, là thủ hạ của Liệt Phong, Bát Nhãn"
"Bát Nhãn tại sao muốn chém các ngươi?"
"Bởi vì... Bởi vì..."
"Bởi vì sao?"
Thanh âm thấp trầm, không mang theo chút thúc giục nào, nhưng những yêu ma té trên mặt đất lại kinh sợ không ngừng run rẩy, càng nói càng nhanh.
"Bởi vì bọn thuộc hạ nói với Bát Nhãn rằng Đại vương đã trở về, Liệt Phong nếu trả lại châu báu ngay lập tức, có lẽ còn có thể được chết toàn thây." Còn chưa khai chiến, bọn họ đã khẩn cấp chạy đi khiêu khích Đại Tướng của địch quân.
Đột nhiên, có một thân ảnh xinh xắn từ trong góc đại điện xông tới, chen qua những người phía trên, đến trước mặt các yêu ma bị thương.
"Tránh ra, tránh ra!" Đậu Khấu đẩy mấy người cản trở ra, tạo được một khoảng trống, không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, đặt thẳng hòm thuốc xuống đất.
Vừa nhìn thấy có người ── không, yêu quái bị thương! Nàng, trong nháy mắt đã quên mất sầu não, lập tức chạy lên.
"Ai da, vết thương thế kia thật quá nghiêm trọng!" Nàng trợn tròn mắt.
Một yêu quái hai đầu đã bị chặt mất một; một yêu quái bốn chân bị chặt mất ba chân, chỉ có thể dùng một chân còn sót lại nhảy lò cò chạy về; còn có ba yêu quái giống nhau như đúc cũng bị chém đứt hai tay, sáu ngón tay nhỏ cũng không biết là của ai. Ngoài ra, trên người mấy yêu quái này đều có vài vết thương đang chảy máu.
Đậu Khấu mở hòm thuốc lấy thuốc mỡ cầm máu ra.
"Ta cầm vải trắng sạch!" Nàng không quay đầu lại, hạ lệnh.
Tất cả yêu ma trong đại điện đều ngây ngẩn cả người, không ai nhúc nhích.
Nàng không nhịn được quay đầu lại, trợn mắt nhìn bầy yêu một cái."Đi nhanh lên! Còn chẫm trễ nữa thì bọn họ cũng đã mất mạng rồi.!"
Mấy yêu ma bị nàng trừng mắt nhìn thì chân tay luống cuống, đến khi nhìn thấy Cửu Vĩ công tử gật đầu, mới vội vã chạy đi tìm vải sạch.
Thân hình cao lớn, như đám mây đen khổng lồ, vô thanh vô tức đi tới. Tất cả yêu ma đều sợ hãi tránh ra một bên.
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Âm thanh của Lôi Đằng đột nhiên vang lên ở trên đầu Đậu Khấu.
Nàng sợ hết hồn.
"Ngươi đi tới lúc nào vậy?"
Hắn không trả lời, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, tròng mắt đen liếc kim châm cứu trong tay nàng.
Đậu Khấu nói: "Ta đang châm cứu trừ độc, rồi sau đó mới có thể băng bó vết thương lại."
Trên dung nhan tuấn mỹ không có bất kỳ biểu cảm nào."Ngươi muốn cứu bọn họ?"
"Đúng vậy!" Nàng trả lời như một lẽ đương nhiên.
"Tại sao?"
"Bởi vì bọn họ bị thương." Nàng nhìn tuấn dung lãnh khốc, không nhịn được nhắc nhở. "Bọn họ là thuộc hạ của ngươi đấy!" Hắn cũng không thèm quan tâm đến sự an nguy của thuộc hạ hay sao?
Lôi Đằng quay đầu, nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
"Loại thuộc hạ ngu ngốc này chết thì có gì đáng tiếc."
Nói xong, hắn nhảy qua, rời đi thẳng, thậm chí còn không để cho máu tươi trên mặt đất nhuộm bẩn chiến bào của hắn.
Thái độ vô tình ấy khiến Đậu Khấu quả thực đau đớn đến tê dại. Nàng vài lần muốn mở miệng ngăn hắn lại chỉ trích một phen, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Các yêu ma đưa vải trắng tới, lúc này nàng bắt buộc mình phải tĩnh tâm lại để chuyên tâm trị thương.
Nàng dùng vải sạch lau khô máu tươi ở vết thương, lại dùng thuốc mỡ cầm máu bôi lên. Nàng chỉ có một người, cho dù tốc độ nhanh hơn nữa, cũng chỉ có một đôi tay, cho nên nàng vừa làm mẫu, vừa dạy các yêu quái làm theo.
Những vết thương này rất nặng, nếu là con người chắc chắn đã chết rồi. Nhưng những yêu quái này vẫn có thể bò về Long cung, chứng tỏ sức chịu đựng của bọn họ lớn hơn con người rất nhiều.
Đợi đến khi vết thương cầm máu, nàng dùng lửa khử độc ở kim châm, rồi thật cẩn thận đem những bộ phận cơ thể bị chém đứt lìa vá trở về chỗ cũ.
Sau đó, nàng dùng một loại thuốc mỡ khác bôi lên vết thương lần nữa, cuối cùng, đem vải sạch xé thành những đoạn nhỏ băng bó bên ngoài vết thương.
"Như vậy là được rồi." Nàng mệt đến nỗi mồ hôi đầu đầy, thở hồng hộc. "Không được để dính nước, không được để nhiễm bẩn, tới khi trời sáng, tới tìm ta thay thuốc, một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn."
Các yêu ma vây xem xung quanh, nhìn thấy con ngươi đều muốn rớt xuống. Bọn họ ngạc nhiên không dứt, vây lấy những yêu mà được băng bó, còn cầm lấy thuốc mỡ cùng vải trắng cùng kim châm mà Đậu Khấu vừa dùng qua, tò mò thưởng thức.
Sau khi bận rộn xong, Đậu Khấu đột nhiên phát hiện Lôi Đằng không có ở đây!
Nàng vừa định ngồi xuống, dường như có bỏng lửa dí vào cổ, vội vàng nhảy dựng lên.
"A, người đâu?" Nàng la hét, vội vàng hết nhìn đông lại ngó tây.
Tên kia đã chạy đi nơi nào rồi? Sẽ không phải thừa dịp nàng không chú ý, liền chạy đi cùng hồ ly tinh thân mật đấy chứ?
Còn phải hỏi!
"Người nào?" Cửu Vĩ công tử hỏi, thái độ đối với Đậu Khấu trở nên tương đối thân thiết hữu lễ. Khi nàng trị thương cho yêu quái, hắn thủy chung đứng ở phía trước nhất nhất quan sát, tầm mắt không rời khỏi động tác của nàng.
Nhìn thấy có người lên tiếng, nàng không chút nghĩ ngợi nói: "Chính là Đại vương của các ngươi, Lôi ── Oa a!" Đau quá đau quá! Người nào dẵm phải chân của nàng a?
Kiều Kiều đang ôm con, thu hồi "phương tiện hành hung" lại, dùng ánh mắt cảnh cáo Đậu Khấu.
"A, ý ta nói Long Vương tôn quý." Nàng vội vàng đổi lời nói."Xin hỏi, Đại vương người đang ở nơi nào?"
Cửu Vĩ công tử nhướn mày. "Đại vương trở về tẩm điện của ngài."
"Tẩm điện của hắn ở đâu?"
Cửu Vĩ công tử vươn tay, chỉ về phía con đường bên trái. Thủy Ngọc hai bên đường tản ra ánh sáng dìu dịu, mờ tỏ không đồng nhất, khiến cho con đường kia phảng phất như có một tầng sương mù nhàn nhạt che phủ.
"Cám ơn." Đậu Khấu nói xong, liền dùng tốc độ nhanh nhất thu thập hòm thuốc.
Sau đó, trước ánh mắt soi mói của Cửu Vĩ công tử cùng Kiều Kiều, nàng cõng hòm thuốc trên lưng, không quay đầu lại chạy vèo vào con đường mờ sương.
Thân thể xinh xắn sau màn sương mù dày đặc rốt cục biến mất không thấy gì nữa.
*********
Không biết nàng đã đi được bao lâu, chỉ thấy sương mù dần tan đi hết.
Trước mắt hiện ra một tòa cung điện rực rỡ, mái ngói lợp bằng vàng, gạch xây tường bằng bạc trắng, song cửa sổ làm từ san hô. Đầu đình viện có loại cây bằng ngọc rất quý hiếm, thân cây trong suốt như thủy tinh có thể nhìn xuyên thấu thấy những vòng tròn màu vàng nhàn nhạt bên trong, lá bằng ngọc bích xanh biếc, hoa bằng mã não đỏ như lửa. Cánh hoa rơi xuống tạo nên âm thanh trong trẻo, giòn tan.
Trên cây lúc này có chim phượng lông xanh biếc bay liệng, đang cất tiếng hót, âm thanh réo rắt còn hay hơn cả nguyệt cầm.
Bên trong song cửa sổ truyền ra một giọng nữ mềm mại, vừa ngọt ngào, vừa nũng nịu, khiến người ta nghe thấy xương cốt cũng hóa thành mềm nhũn.
"Đại vương, lại đây..."
Đậu Khấu nghe xong, hai mắt lập tức muốn bốc lửa.
Nàng quả nhiên đoán không sai!
Hừ, mới rời khỏi tầm mắt của nàng một lát, hắn đã vội chạy tới đây để tìm lạc thú!
Xem ra, nàng cần phải trông nom Lôi Đằng thật cẩn thận mới được.
Đậu Khấu vừa nghĩ, vừa đưa tay lên ngực, nhẹ nhàng thì thầm đọc: "Diễm ma la A Cổ Hạ Lôi Đằng."
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đậu Khấu chờ sẵn ở ngoài, lập tức đá văng cánh cửa đang khép hờ, không chút do dự chạy vào.
"Ta tới đây, ta tới đây! Đại vương, ngươi lại nhức đầu phải không? Đừng sợ, ta sẽ giúp ngươi… giúp ngươi…" Nàng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đôi nam nữ trên giường, hai tròng mắt đều phun ra lửa!
Thế này, là, là, là, là đã tiến hành đến giai đoạn nào rồi?
Trên giường, Lôi Đằng đã sớm cởi bỏ chiến bào, thân thể to lớn vẫn còn một lớp áo đen làm bằng chất liệu tinh sảo. Vấn đề là hồ ly tinh trong ngực hắn đã trần truồng không còn mảnh vải, thậm chí cái đuôi lông xù màu vàng còn đang quấn vòng quanh hông của hắn.
Lôi Đằng vì bị niệm chú văn nên đang đau nhức dữ dội, nhắm mắt ngửa đầu, trên trán vẫn còn hồng quang lấp lóa. Hồ ly quấn trên người hắn đã sớm bị dọa cho sợ hãi đến run rẩy.
"Bệnh Đại vương lại tái phát, ngươi còn không đi mau!" Đậu Khấu nghiêm túc phân phó.
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Hồ ly tinh chần chờ không dứt.
"Còn nhưng mà cái gì, đi mau lên!" Nàng thúc giục.
Đúng lúc đó, Lôi Đằng vượt qua cơn đau, dần dần khôi phục lại như cũ. Hắn còn chưa mở miệng, bàn tay to lớn đã tóm được hồ ly tinh kéo trở về lồng ngực rộng lớn.
"Đại vương!" Hồ ly tinh vừa duyên dáng gọi to một tiếng, vừa mềm mại nằm trở lại, cái đuôi màu vàng mừng rỡ không ngừng phe phẩy.
Đậu Khấu hít sâu một hơi.
Trời ạ, nàng bị máu ghen dồn đến chết nghẹn mất!
Chuyện đã đến nước này thì nàng chỉ có thể ra độc chiêu mà thôi.
"Long Vương tôn quý ── "
"Cút."
Hắn không có tâm tình nghe nàng nói, bàn tay to ngăm đen đang chu du trên thân thể trắng nõn, mềm mại, liên tiếp dẫn dụ ra những tiếng cười kiều mỵ hưng phấn ngọt ngào.
Muốn đuổi nàng? Hừ, không có cửa đâu!
"Long Vương, chứng bệnh nhức đầu của ngài vô cùng nghiêm trọng." Đậu Khấu bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhất, thận trọng nói: "Muốn chữa khỏi chứng bệnh này, trước hết, ngài phải bỏ hẳn nữ sắc."
Một nam một nữ trên giường cùng lúc dừng động tác lại, không khí hoan ái trong nháy mắt biến mất tăm mất tích.
Lôi Đằng ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân đang đứng ở trước cửa, xem ra trên dung nhan tuấn mỹ chất đầy nỗi tức giận cùng hoài nghi.
"Ngươi nói giỡn gì vậy? !" Hắn gầm lên.
"Dĩ nhiên không phải là nói giỡn." Nàng cũng không nhúc nhích, vô cùng kiên nhẫn giải thích.
"Cũng bởi lo lắng bệnh của ngài nên ta mới lớn mật xông vào. Đại vương phải bỏ hẳn nữ sắc, kể cả nghĩ tới cũng không được." Hừ, chỉ cần hắn còn cùng con hồ ly tinh kia làm loạn lần nữa, nàng sẽ niệm chú để cho hắn biết thế nào là đau đớn không dứt.
Lôi Đằng nheo mắt suy nghĩ, nhìn Đậu Khấu chằm chằm.
Nàng ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng thì đã tức giận tới mức muốn dậm chân. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Cái tên đại sắc ma này, đến lúc mấu chốt như vậy mà vẫn còn ôm hồ ly tinh không chịu buông!
Con hồ ly tinh kia lại còn làm nũng, thân thể mềm mại làm loạn dải áo của hắn.
"Đại vương, người ta không tin đâu nha, bất luận ngài đau nơi nào ta cũng có thể thay ngươi..."
Thật là quá đáng!
Mắt thấy một nam một nữ kia lại muốn tiếp tục, Đậu Khấu tức giận, không chút do dự, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng niệm một lần nữa.
"Diễm ma la A Cổ Hạ Lôi Đằng."
Tình hình quen thuộc lại lần nữa tái diễn.
"A!"
Lôi Đằng thống khổ không dứt, phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa. Có khác chăng là lần này hắn đem mỹ nữ lõa lồ trong ngực trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.
"Oa oa, Đại vương… vương… vương… vương…vương..." Âm cuối trong giọng điệu kinh hoàng của hồ ly tinh vì bị ném bay ra xa nên từ từ biến mất, rồi sau đó cũng không nghe thấy gì nữa.
Thân hình cao lớn đau đớn quằn quại trên giường thở hồng hộc. Một hồi lâu sau, cơn đau dần dịu bớt, hắn mới từ từ thở bình thường trở lại.
"Đáng chết!" Lôi Đằng mắng, tung mình ngồi dậy, tròng mắt đen sắc bén nhìn xuyên thấu qua màn tóc ướt đẫm mồ hôi, trừng mắt nhìn Đậu Khấu. "Không tiếp xúc với nữ sắc thì sẽ không có chuyện gì sao?"
"Cả nam sắc dĩ nhiên cũng không được!" Nàng vội vàng bổ sung.
Bỗng dưng, tay của Lôi Đằng hóa thành rất dài, dài đến độ có thể nắm cổ nàng xách đến trước mặt.
Tròng mắt đen thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nữ nhân con người nhỏ nhắn.
"Ngươi thật sự có thể trị lành căn bệnh này?" Hắn hoài nghi hỏi, đối với căn bệnh đầu đau, đối với nàng, đối với tất cả những thứ phải kiêng khem kia, hắn đều cảm thấy vô cùng không kiên nhẫn.
Đậu Khấu vội vàng gật đầu.
"Đúng thế!"
"Cần thời gian bao lâu."
"Ta sẽ sớm chữa khỏi ── "
"Sớm là bao lâu?"
"À..."
"Nói!"
Nàng cũng không bị uy hiếp: "Đại vương, ngài nên biết rằng chữa bệnh không thể gấp được." Nàng chớp chớp cặp mắt to đen láy, dáng vẻ rất chân tình."Đại vương, ngài cần phải kiên nhẫn một chút!"
Hắn nhíu mày, hung ác nhìn nàng chằm chằm, trong miệng vừa tuôn ra một chuỗi dài líu la, líu lô. Nàng mặc dù nghe không hiểu được, nhưng đoán chúng cũng không phải là cái gì hay ho cho lắm.
Mắng xong xuôi, Lôi Đằng đem tiểu nữ nhân trong tay kéo đến trước mặt. Bên trong tròng mắt đen của hắn tóe ra sát khí hàng thật giá thật.
"Ngươi tốt nhất là nên nói được, làm được." Hắn cảnh cáo, hoài nghi cái thân thể nho nhỏ này có thể bị hắn xé thành mấy mảnh.
Lại một lần nữa, Đậu Khấu cười ngọt ngào như mật, không chút do dự nói dóc.
"Ta nhất định sẽ trị lành cho ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.