Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 142: Gặp Vương Bộ Trưởng




Lưỡng bộ Bộ trưởng Vương Tử Văn là một trong vài người có quyền lực lớn vào bậc nhất quốc gia, tuổi đã năm mươi nhưng nhìn bề ngoài chỉ chừng hơn bốn mươi một chút, da trắng trẻo, thân hình hơn đậm, dung mạo phúc đức, phong cách toát lên vẻ quan trường đặc trưng. Da tay và mặt ông ta trắng hồng phương phi, không hề có một vết nhăn, chắc hẳn được chăm sóc rất kỹ lưỡng.
Vương Tử Văn bước đến, mỉm cười chìa tay cho Vương Siêu.
"Xin chào nhân tài, Ta họ Vương anh cũng họ Vương, chúng ta coi như người một nhà. Mấy chục năm trước họ Vương sinh ra một Võ quái Vương Trai, giờ đây lại có một cao thủ trẻ kiệt xuất!" Vương Tử Văn vỗ vai Vương Siêu rất nhiệt tình, như bậc tiền bối khích lệ lớp thanh niên kế cận. Thân phận cao sang và phong cách uy nghiêm cố hữu của ông ta không khỏi khiến Vương Siêu có đôi chút ngạt thở...
"Bộ trưởng Vương biết anh và Đoạn Quốc Siêu vừa có xung đột nên đặc biệt chú ý. Vấn đề của anh, sau khi tham khảo nghiên cứu, Bộ trưởng đã có quyết định." Thành viên Tổ điều tra giải thích.
"Tiểu Lý, đừng nói đến công việc ở đây! Tôi đến đây với tư cách người họ Vương đến thăm nhân tài của họ Vương!" Vương Tử Văn xua tay, mắt nhìn thanh kiếm Vương Siêu đang cầm trong tay: "Mới sáng sớm mà anh đã luyện kiếm? Nghe đồn công phu quyền thuật của anh rất tốt, không ngờ kiếm pháp cũng tinh thâm...! Nào, lại đây cho ta xem kiếm thuật của anh...!
"Bộ trưởng Vương…"
"Nào nào... Đừng gọi ta là Bộ trưởng, cứ xưng là Vương thúc thôi, nhân tài của họ Vương ạ!" Vương Tử Văn vừa hiệu chỉnh vừa vỗ vai Vương Siêu rất thân mật.
Những lời nói động tác của ông ta rất thân mật nhiệt tình, không có chút gì cứng nhắc nhưng cũng không suồng sã quá mức. Có điều, một nhân tài khác được Vương Tử Văn khích lệ như vậy nhất định sẽ vô cùng cảm kích, còn Vương Siêu chỉ là có chút ấn tượng. Hơn nữa trong trí nhớ của hắn, Vương Tử Văn là một đại quan đã bị chính tiền bối ruột thịt của mình trách cứ.
" Rốt cuộc Vương Tử Văn này có ý gì với mình đây? Với thân phận của ông ta, mỗi lần ra ngoài đều có cả một đội vệ binh và bác sỹ đi theo, cả những việc đại tiểu tiện hàng ngày đều phải có người kiểm tra đề phòng bệnh tật, bỗng nhiên hôm nay đến thăm ta lại nhiệt tình thân mật như thế, tóm lại là có ý gì? Tuy ta có đôi chút võ công nhưng thế nào cũng không bằng những người này được, cẩn thận không khéo lại bị kéo vào tranh chấp chốn quan trường. Tốt nhất là không nên quá nhiệt tình, cũng không được quá lạnh lẽo!"
Vương Siêu giờ không còn là một đứa trẻ nghịch ngợm vô tri, những từng trải sinh tử mấy năm qua đã dạy cho hắn nhiều kinh nghiệm quý báu.
"Sáng nay có một người là Giang Hải đến tìm tôi đấu võ, thanh kiếm này là tôi đoạt trong tay hắn, sau đó hắn ta bỏ đi rồi."
Vương Siêu không hề gọi Vương Tử Văn là "thúc bá" gì đó như ông ta đề nghị, giọng điệu khi đối đáp cũng hết sức bình thường. Đối diện với một đại nhân vật qua Quốc gia, thái độ của hắn vẫn không có một chút mềm yếu. Nếu như nói khí phách của Vương Tử Văn toát lên từ địa vị và quyền thế thì khí phách của Vương Siêu là được hun đúc từ không biết bao lần vào sinh ra tử, từ sự rèn luyện quyền thuật tâm ý, qua đó tự nhiên hình thành phong độ của bậc đại sư.
Người luyện võ thời nào cũng sự tự tin của mình, cũng giống như có trời phải có đất, Tạo hóa bao giờ cũng rất công bằng. Người luyện võ có thể chết đến nơi không nháy mắt, người nắm quyền có thể mười bước giết một mạng, ai mới thực sự là "đại sư" đây?
"Là Giang Hải đích tôn nhà họ Giang?" Vương Tử Văn thấy Vương Siêu không không gọi mình là thúc bá, trong mắt loé nhanh một tia sáng: " Lại thêm một Đoạn Quốc Siêu, tự nghĩ mình có bản lĩnh là có quyền kiêu căng ngạo mạn!"
Vốn trước khi đến đây Vương Tử Văn đã định đoạt vị trí cho Vương Siêu, nhưng rồi ông ta lại cảm thấy không ổn...
" Không đúng rồi... Thanh niên này trước mặt ta không hề bị áp lực, cứ như địa vị anh ta còn cao hơn cả ta... Sao mình lại có cảm giác như đang đối diện với ông ngoại nhỉ.....!"
Khẩu khí của Vương Siêu tuy nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa một sức ép khó tả, ánh mắt nhìn vào ai cũng làm cho đối phương có cảm giác bị chi phối. Ấn tượng trong lòng Vương Tử Văn bây giờ cũng giống như những lần đến thăm ông ngoại ở nhà dưỡng lão, thậm chí còn như khi bị ông ngoại mắng mỏ.
" Sao thế được? Một thanh niên trẻ, lấy đâu ra khí thế một người già? Hay là tinh thần của ta không được tốt, hay đầu óc đang có vấn đề?" Vương Tử Văn nhíu mày tự lục soát trong cơ thể.
Khi ở chỗ ông Lý, Vương Siêu đúng là đã luyện tâm theo phương pháp của ông ta, bây giờ mang khí thế của người già thì cũng không có gì lạ, có điều Vương Tử Văn làm sao biết được chuyện đó!
"Hoá ra là tôn tử nhà họ Giang! Nghe nói hắn và Đoạn Quốc Siêu thân thủ bản lĩnh tương đương nhau. Đoạn Quốc Siêu bị hạ gục trong tay anh, vậy thì Giang Hải thua thì cũng là chuyện dễ hiểu... Anh bạn trẻ, sau khi đánh bại Đoạn Quốc Siêu có rất nhiều người muốn tìm anh thách đấu, nhưng ta đã dẹp đi hết. Tình hình này, hẳn sẽ còn không ít kẻ tới đâu. Ta dặn cậu một câu, tốt nhất không nên đánh giết nữa, phòng khi sự việc đến mức không thể thu dọn hậu quả..." Vương Tử Văn cười sảng khoái: "Ở nhà tôi cũng có mấy người rảnh rỗi hay luyện tập, anh đến chỉ bảo giúp chút nhé!"
"Vâng!" Vương Siêu gật đầu.
"Cậu bé, hãy làm việc tốt, chớ phụ lòng mọi người!" Vương Tử Văn dặn dò đoạn quay lui, được hai bước lại dừng chân, nói như chợt nhớ ra: "Đúng rồi, một phần tài liệu của cậu và Lâm Nhã Nam hiện đang ở Văn phòng 18 Quốc An. Vấn đề đã được điều tra rõ, cậu hãy đến đó lấy tài liệu về. Còn nữa, cũng nên gặp thanh niên kia nói chuyện một chút, tránh nảy sinh rắc rối về sau!" Vương Tử Văn nói rồi bước lên xe, đưa mắt ra lệnh cho xe chạy.
Lần này ông ta đến để xem Vương Siêu thực sự là người thế nào, không ngờ khi đối diện lại có cảm giác bị yếu thế...
"Trước mặt Vương Tử Văn mà vẫn giữ được khí phách, khá lắm!" Người họ Lý của Tổ điều tra đợi Vương Tử Văn khuất hẳn mới chỉ tay vào Vương Siêu khen ngợi.
"Văn phòng 18 Quốc An ở đâu? Bây giờ tôi có phải đi lấy tài liệu không? Lấy rồi sẽ mang đến đâu?" Vương Siêu hỏi ngay.
"Anh được nghỉ phép một tháng, lấy tài liệu xong chỉ cần mang đến cho cấp trên trực tiếp là được!" Tiểu Lý trả lời: "Vụ việc của anh đã kết thúc, vì thế anh cũng không được ở đây nữa. Chúng tôi thu hồi ngôi nhà này cho việc khác, nếu muốn ở lại Bắc Kinh anh có thể thuê phòng, hoặc liên hệ với cấp trên của anh."
Tiểu Lý nói đoạn, gật đầu nhìn hai cảnh vệ. Hai người lập tức thu dọn đồ đạc của Vương Siêu, đưa cho hắn rồi đóng ngay cửa lại.
Vương Siêu một tay xách đồ đạc, một tay ông thanh kiếm đoạt được từ Giang Hải, có chút bất đắc dĩ đi ra ngoài. Mấy người nhóm điều tra đóng cửa xong lên xe, chiếc xe rồ máy lao vút đi.
"Gọi là trắng án, thực ra khác đ. gì phạm nhân ra tù nhỉ (sorry tự nhiên mụi thấy văng tục ở đây là hợp nhất!" Trong tù còn có cơm ăn nơi ở, ra khỏi tù rồi chẳng có nơi ở cũng chẳng có cơm ăn. Cũng may là mình còn tiền, nếu không thì ra nhập Cái bang rồi!"
Một thói quen tốt của Vương Siêu là lúc nào cũng mang theo mấy nghìn tiền mặt và thẻ ngân hàng. Hắn tìm một khách sạn gần đó thuê phòng, cất thanh kiếm và đồ đạc xong, thay quân phục rồi bắt taxi đến Bộ Quốc An.
Vương Siêu xuống xe, quan sát toà nhà và những tiêu binh đang canh gác nghiêm như tượng, nghĩ thầm: "Sau khi đánh chết Đoạn Quốc Siêu, chắc chắn có rất nhiều người ở Quốc An thù mình, vào đó chẳng may xung đột thì làm thế nào? Mấy câu của Vương Tử Văn đúng là vàng ngọc, hay là nhờ người đến lấy hộ hồ sơ? Không được, ông ấy nói ta phải trực tiếp đến lấy, phải chăng ông ấy đã gọi điện cho Tào Nghị? Nhưng như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa ta cũng muốn biết Quốc An còn có những cao thủ nào...?"
Xác định rõ phương châm, Vương Siêu đàng hoàng đi vào theo cửa lớn. Mấy cảnh vệ giữ hắn lại, rất kính cẩn yêu cầu xem chứng nhận. Đương nhiên với quân hàm Thiếu tá quân đội và giấy công tác đặc biệt, cảnh vệ chỉ kiểm tra một chút rồi cho đi.
" Đại sảnh tòa nhà này thật trang nhã, còn xa xỉ hơn bên công an nhiều!" Vương Siêu nhìn đồ vật xung quanh, thầm đánh giá. Cũng khác hẳn bên công an, người ở đây khá thưa thớt, đi lại ăn nói rất nhẹ nhàng, không biết Văn phòng 18 ở đâu, phải tìm ai để lấy tài liệu đây?
Trong thời gian làm việc với Diêu Hiểu Tuyết, Vương Siêu đã có kinh nghiệm tìm hiểu các địa điểm thuộc cơ quan Chính phủ. Hắn bước tới giữa hành lang lắng nghe một lúc, phát hiện một căn phòng có tiếng nói, liền tiến đến mở cửa.
Bên trong có hai cô gái mặc quân phục đang ngồi trước máy tính, một người đang rất tập trung chơi game " Vũ đoàn sức mạnh", người kia ngồi im không động đậy, mắt mở to theo dõi màn hình đầy đồ thị cổ phiếu. Vương Siêu gọi mấy lần, hai cô gái vẫn không hề hay biết.
" Tại sao cùng là an ninh quốc gia mà mình hàng ngày ra sống vào chết, hai cô nàng này lại ngồi văn phòng làm việc riêng cả ngày? Hà hà, so sánh thế thì tức chết đi mất...!" Vương Siêu bật cười.
Có một số người hôm nào cũng "đi làm", nhưng thực ra chỉ ngồi văn phòng nhâm nhi trà thuốc và xem báo.
Hai cô gái này, một người chơi game một người theo dõi cổ phiếu, xung quanh ai làm gì cũng mặc. Vương Siêu gọi mấy câu không được, chẳng còn cách nào khác bèn dậm chân thật mạnh...
Cô gái đang theo dõi cổ phiếu giật bắn mình, lắp bắp: "Động... động đất...?"
"Không phải động đất!"Vương Siêu cười ha hả.
"Anh là…?" Thấy Vương Siêu, cô gái lấy ngày vẻ quan cách: "Anh đến có việc gì?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
"Xin hỏi Văn phòng 18 ở đâu?"
"Văn phòng 18 ở tầng 18!"
Vương Siêu cảm ơn, chưa quay đi đối phương đã lại dán mắt vào màn hình. Còn cô gái chơi điện tử từ đầu đến giờ vẫn không thèm ngẩng lên. Hắn cũng không để ý, đi thẳng lên tầng 18. Vừa lên đến nơi, một tiếng nói vọng ra từ trong phòng:
"Anh Đoàn chết thật quá oan uổng, tên Vương Siêu kia đúng là ép người quá đáng mà!"
"Đúng đúng... Tên Vương Siêu hình như mở một trường dạy võ ở Lao Sơn. Chúng ta xin nghỉ vài hôm đến đó, tôi không tin chúng ta đông thế này mà không đánh được một mình hắn...!
"Anh Đoàn xuất thân từ Thiếu Lâm, anh có biết Thiếu Lâm định giải quyết thế nào không?"
"Tình hình Thiếu Lâm tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói Giang Hải đã đi tìm hắn ta thách đấu, không biết tình hình ra sao rồi...!"
"Sáng nay ông Mã đã đến võ đường, nghe nói là đi tìm người giải quyết vấn đề với hắn ta..."
Mỗi người một câu, giọng điệu đều rất oán hờn. Vương Siêu lắc đầu, thản nhiên đẩy cửa bước vào...
Đây là một căn phòng rất lớn, phải chừng vài trăm mét vuông. Những dãy bàn xếp thẳng hàng, khoảng ba bốn mươi người đang ở đó, một số ngồi trên bàn tán gẫu với mấy cô gái, số khác nói chuyện công việc với nhau.
Khi Vương Siêu xuất hiện, gần như tất cả đồng thời ngoảnh ra nhìn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.