Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 144: Trăm Năm Trước Họ Dương, Trăm Năm Sau Họ Vương! (1)




"Thì ra đều là các bậc tiền bối, đã thất kính rồi!"
Nghe xong lời giới thiệu của Mã Hóa Tuấn, cơ má Vương Siêu giật nhẹ, miệng mỉm cười nhưng mặt không hề lộ ra nét cười. Bằng ấy cao thủ tập trung ở một nơi nhỏ bé, không thể cho rằng họ chỉ đến đây để uống trà tán chuyện, nghiên cứu hay giao lưu, chỉ cần nhìn vào mắt cũng thấy tất cả đều có gì đó không mấy thân thiện.
"Đâu có đâu có, làm sao bằng Vương sư phụ được! Mấy năm gần đây anh đấu võ với ai cũng lấy mạng người ta, còn đến nhà đào tận gốc trốc tận rễ, thật đúng là ớt càng nhỏ càng cay... Chúng tôi luyện tập mấy chục năm, cũng không bằng mấy người trẻ như anh...!" Một quyền sư mặc áo xanh bước đến.
Ông ta thấp hơn Vương Siêu một chút, dáng dấp rất tao nhã nhưng vừa được hai bước là Vương Siêu cảm thấy ngay một áp lực bạt tới, như gió cát thổi trên sa mạc. Chính là quyền sư Võ Đang Dư Bản Lương mà Mã Hóa Tuấn vừa giới thiệu.
" Nói ta đào tận gốc trốc tận rễ, lại họ Dư. Có liên quan gì đến Dư đạo sĩ ở quê Trương Uy không?"
Mấy tháng trước, khi đến Hồng Thôn Sán Đầu quê Trương Uy, Vương Siêu đã đụng độ với sư huynh ông ta Lương Chính Văn và một đạo sĩ họ Dư.
"Tôi là người nhà họ Dư Hồ Bắc, giáo sư Tiếng Trung đại học Pensyinavia, mới về nước!" Dư Bản Lương nói hai câu tự giới thiệu, mặt lạnh nhạt không biểu lộ chút tình cảm, bỗng nhiên chuyển sang giọng nặng nề: "Ở Đại Hồng Thôn Quảng Đông, anh đã đẩy em họ ta xuống sông, còn đứng trên bờ cười nhạo nó. Em ta sau đó mắc tâm bệnh, tận bây giờ cũng chưa nuốt được cục hận, ta cũng không thể bỏ qua việc này. Hôm nay chúng ta đấu tay xem thế nào!"
" Đây là giáo sư của trường Đại học bậc nhất ở Mỹ ư? Thật không thể tưởng tượng được! Đấu tay, lẽ nào lại đấu võ? "
Vương Siêu biết mình như cây lớn gặp gió, tiếng tăm càng cao ghen ghét càng chồng chất. Vị Dư Bản Lương này lòng đã sẵn thù oán, hôm nay chắc phải đấu một trận về sau mới thanh thản được.
Hắn không nói nhiều, chỉ vỗ nhẹ tay: "Giáo sư Dư, chúng ta có ân oán cá nhân, nếu ông muốn đấu tay thì xin mời!"
"Được lắm!" Dư Bản Lương lập tức bước thêm hai bước.
Vương Siêu còn trẻ nhưng hoàn toàn không phải hạng vô danh, thậm chí đã khét tiếng hễ xuất quyền là lấy mạng đối thủ. Tuy Dư Bản Lương công phu cao lại đã có kinh nghiệm thực chiến ở Mỹ, nhưng không hề dám khinh thường, vừa ra tay đã xuất toàn lực.
Hây!
Vương Siêu vừa nhận lời, Dư Bản Lương giơ ngay chân đạp tới. Nghe rất rõ tiếng cơ bắp chuyển động, phát ra âm thanh như tiếng dây đàn bật lên. Bàn chân ông ta vừa chạm đất, lá cây xung quanh rơi rụng lả tả, tay trái chụm lại như đao nhằm thẳng giữa lông mày Vương Siêu, ánh mắt đầy oán hận.
Giây phút đó Vương Siêu thấy rõ khí thế của Dư Bản Lương. Cao thủ đánh quyền, nguyên tắc quan trọng là "Quyền xuất tự khẩu", khi luyện công thì hút khí, khi đấu quyền thì nhả khí, một hơi điều chỉnh nội tạng và cơ bắp, xuất chiêu có thể phát huy được hết sức mạnh. Đặc biệt trong lúc đối đầu, khí có thể làm cho đối phương hoa mắt.
Như lúc này, khi thủ đao của Dư Bản Lương chĩa vào lông mày Vương Siêu, đao chưa đến hắn đã cảm thấy mi tâm đau rát.
Võ Đang luyện khí, nội tạng sức mạnh vô địch, khí cũng mạnh mẽ không kém, luyện đến "Nội thị" thì chỉ cần thả một hơi là tác động rất mạnh đến đối phương. Một thế này của Dư Bản Lương chỉ xuất ra một hơi, tuy không làm đối phương bị thương nhưng ít nhất cũng phải chảy nước mắt.
Tuy nhiên Vương Siêu chỉ chịu thiệt trong thoáng chốc, tay trái hắn nhanh chóng cong lại đặt hờ trên ngực, năm ngón tay ngẩng lên theo thế Hổ thác, hướng vào cổ tay Dư Bản Lương. Chỉ cần đối phương không chú ý, lập tức sẽ bị khống chế cổ tay trong nháy mắt.
Dư Bản Lương dồn thêm lực vào cổ tay, năm ngón tay xòe như bông hoa, nhẹ nhàng tránh thế Hổ thác, chân phải đồng thời giơ lên hướng về phía Vương Siêu.
Sức mạnh của ông ta vốn dĩ tập trung ở thủ đao, bỗng nhiên chuyển hết xuống chân, khả năng điều chỉnh công lực toàn thân quả đã đến mức xuất quỷ nhập thần.
Thủ đao hướng về phía lông mày, chính là một câu "Đả nhân tiên đả đản, đả đản tiên đả khí" phương châm quan trọng nhất của người học võ.
Khi đấu võ, hiển nhiên hai mắt phải tập trung, phải làm nhiều động tác để lung lạc đối thủ. Người có công phu thực sự thì khiến đối thủ tập trung bên trên, nhưng chiêu thức thực sự lại nắm ở bên dưới, một bước không tới thì hai bước tiến gần hơn, chỉ cần một cước là có thể hạ gục đối thủ.
Vương Siêu không hề lùi, năm ngón chân xòe ra như vuốt ưng, một cước đỡ thẳng đòn công của đốithủ. Cước thứ nhất của Dư Bản Lương không trúng đích, cước thứ hai vừa tung ra thì Vương Siêu phản công...
Binh! Nhị cước trực đối.
" Được lắm!" Dư Bản Lương toàn thân rung động, cảm giác như máu bật lên miệng. Chính lúc này, tay Vương Siêu từ Hổ Thác chuyển thành thế Hổ Đấu, kẹp chặt hai tay ông ta.
Dư Bản Lương kinh ngạc, vội vàng cố lùi lại, Hổ Đấu của Vương Siêu chuyển ngay thành Ưng Trảo, năm ngón như thép kẹp chặt cánh tay đối thủ. Dư Bản Lương đau đến méo mặt, cũng chẳng còn cách nào thoát thân.
"Hỏng rồi!"
Ý nghĩ lướt qua đầu tất cả chúng nhân, Dư Bản Lương cả người tung lên, bay vèo vào luống hoa bên cạnh hành lang, toàn thân lấm lem, hai mắt trắng dã...
Mã Hóa Tuấn thất kinh chạy vội đến, sờ tay lên ngực ông ta thấy vẫn có chút khí, khá lâu sau người mới ấm dần trở lại.
Thực ra lúc đó, Vương Siêu chỉ cần thêm chút lực là Dư Bản Lương ô hô ai tai tại đương trường. Dù sao trận này ông ta đã lĩnh đủ, nội tạng tổn thương, tim phổi đều bị động, ít nhất cũng phải nằm nửa tháng mười ngày.
Tất cả những người chứng kiến đều biết Vương Siêu đã nương tay, không khỏi run lên vì kích động.
"Công lực Vương sư phụ quả thật lợi hại, xin được lĩnh giáo!" Một người cao gầy mặc thường phục tiến lên phía trước, chính là Y Mãn Xuyên của Y Phái Bát Quái, sĩ quan huấn luyện số một của Quốc An.
Nguyên lai, Đổng Hải Xuyên lão gia có hai đệ tử kiệt xuất, một người Mãn Châu tên Y Phúc, một người là Trình Đình Hoa, từ đó hình thành nên hai chi phái Bát Quái khác nhau. Có điều khí khái và tiếng tăm của Trình lão gia lớn hơn nhiều, công phu của Y Phúc không kém nhưng bị chính vị huynh đệ đồng môn này qua mặt, nên về sau nói về Bát Quái người ta chỉ biết đến Trình phái mà không biết đến Y phái. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
"Y sư phụ? Cũng tốt, vậy tôi sẽ biết Bắc Kinh có những đại nhân vật nào!" Sau khi một chiêu đánh bay Dư Bản Lương, trong lòng Vương Siêu bỗng nổi lên khí thế vô biên. Tại căn nhà của Tổ điều tra hắn đã có một tiếp xúc vi diệu với bậc tiền bối Dương Lộ Thiền, hôm nay ở đây cao thủ hội tụ, áp lực thủ đoạn đều có đủ, dù họ không khiêu chiến thì hắn cũng sẽ chủ động ra tay so tài.
Bùng!
Một dậm rung đất, vừa dứt lời Vương Siêu liền tranh tiên ra tay, lao nhanh về trước, chưa đầy chớp mắt đã xuất hiện bên trái Y Mãn Xuyên, thừa thế tung ra một cú "Tệ Thân Chùy".
Không trung ầm ầm như sóng vỗ, khí thế hừng hực.
Vương Siêu đang ở vào đúng thời kỳ đỉnh cao của người luyện võ, gân cốt rắn giỏi, công lực thâm hậu, chùy pháp dũng mãnh, Y Mãn Xuyên biết vậy không dám liều tiếp chiêu mà quay người xoay nhanh một vòng, tức thì luồn ra phía sau Vương Siêu, vung tay quất thẳng vào giữa sống lưng hắn.
Một chiêu thủ tiên này, nếu trúng đích thì xương sống chắc chắn nát bấy!
Vương Siêu chẳng khác nào một con đại long xà, nghe tiếng gió sau lưng liền lập tức cong người, đạp chân vút lên, chớp mắt đáp xuống bậc nhà cao rồi mượn lực gập người quay lại, thân hình khẽ lắc nhẹ, gân cốt toàn thân dậy sấm, dũng hãn khiếp người.
"Hảo!" Hắn gầm lớn một chữ, nghe tựa trời xanh đột nhiên nổi sấm khiến cả tòa viện cũng dường như nghiêng ngả. Cùng lúc bộ pháp liên tục thi triển, cơ thể hệt như một hồn ma, nắm đấm xé không, nháy mắt đã đánh tới trước mặt Y Mãn Xuyên.
Vị giáo quan siêu cấp này, sau khi đánh hụt là biết ngay thân pháp đối phương cũng cao minh không kém gì quyền cước, liền vội vã chuẩn bị đối phó. Có điều tiếng gầm như sấm dậy của Vương Siêu làm cho màng nhĩ y đau nhức, động tác khựng lại mất chừng nửa giây, chỉ nửa giây cũng đã quá đủ...
Vương Siêu quyết ý ra tay kiểu sấm vang chớp giật, từng quyền từng quyền uy mãnh quyết liệt, kình phong vây bủa khắp bốn bề Y Mãn Xuyên, chỉ khí thế đã ép cho lông tóc toàn thân y rung bần bật.
Y Mãn Xuyên vô phương chống đỡ phải liên tiếp lùi sau, một mạch liền mười mấy bước. Lùi đến bậc thềm, đang định nhảy lên sàn thì bất thình lình Vương Siêu tung một quyền từ dưới móc lên trúng bụng dưới. Chỉ thấy tiểu phúc đau nhói, Y Mãn Xuyên lập tức ngã ra ngất lịm.
Một quyền này của Vương Siêu vốn là danh chiêu, tên gọi "Hải Đế Băng", thuộc loại ám quyền có chút giống với "Vân Long Thám Trảo" của Đoàn Quốc Siêu. Ý nghĩa hai chữ "Hải Đế" chính là nói về động tác bất ngờ tung đoản quyền từ khí hải đan điền, cự ly gần, lực phát tiềm ẩn, chiếm thượng phong trong khảnh khắc, đánh cho cho nội tạng ruột gan địch nhân rối loạn đến mức phải hôn mê.
"Để tôi đến lĩnh giáo vậy!" Mã Hóa Tuấn lên tiếng, mắt nheo lại thành khe hẹp. Ông ta và Y Mãn Xuyên đều là nhân viên Quốc An, Y Mãn Xuyên bị người ngoài đánh ngất mà Mã Hóa Tuấn không ra tay thì còn gì là thể diện! Hơn nữa Vương Siêu từ nãy tới giờ lời lời đều đại ngôn, ra ý phải đánh khắp Bắc Kinh này xem ai là cao thủ. Đối diện với giọng điệu ngang tàng của hắn, Mã Hóa Tuấn dù phải mang tiếng cậy đông hiếp ít cũng không thể không ra tay.
Thời đại này là thời đại nào rồi, còn kiêng nể mấy quy tắc cổ lỗ sĩ thì đúng là ngu xuẩn!
"Mã trưởng phòng, ông cũng nằm xuống cho tôi đi!"
Mã Hóa Tuấn vừa lên tiếng, Vương Siêu lập tức lao tới, thân pháp như hùng ưng đằng không bổ nhào, hầu vượn lăng mình kích sát, kình phong lách tách, gió thốc ào ào, chớp mắt đã đến trước mặt họ Mã.
Thắng liên tiếp liền hai trận, khí thế Vương Siêu đang ở vào đoạn cao trào. Trên đỉnh cao ấy quả thực rất khó dừng lại... Một tiếng thét lớn, quyền xuất như chớp xẹt, cả người dướn lên, liên hoàn thi triển hổ vồ, ưng trảo, hầu nhảy, rắn lách, rồng cuộn, ngựa đạp, đánh cho Mã Hoa Tuấn không kịp thở.
Theo lý mà nói, Mã Hoa Tuấn quyền thuật tinh thuần, võ công tuyệt đối không dưới cấp đại sư, không thể vừa lâm trận đã mất đi khí thế. Nhưng Vương Siêu mang theo uy phong hai chiến thắng vào trận, khí thế hừng hực ngút trời, công lực bản thân vốn dĩ cũng mạnh hơn đối phương một bậc nên chỉ sau bảy chiêu Mã Hóa Tuấn đã trúng một thế mã hình pháo tạt sườn, xương cẳng tay tức thì gãy lìa.
Gãy xương, Mã Hóa Tuấn đau đến mức đứng như trời trồng, Vương Siêu tức thì vung tay chụp đến trước ngực y. Mã Hoa Tuấn hốt hoảng lùi lại song chậm mất một nhịp, ngực áo bị đối phương tóm gọn.
Mã Hóa Tuấn vội vàng thi triển công lực toan giật rách áo thoát thân, nhưng Vương Siêu đã nhanh như chớp quăng mạnh tay... Vị trưởng phòng oai phong của Quốc An văng cao đến ba mét, bay lên nằm sóng xoài trên mái nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.