Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 153: Đỉnh Cao Khó Duy Trì




Hai đại cao thủ chưa hề biết mặt, cũng không hề có ân oán dây dưa từ trước, vậy mà vừa gặp đã tỉ thí không kiêng nể, đến nỗi máu đổ thịt rơi.
Chu Bính Lâm mất một tay, chỉ còn nửa cái mạng. Vương Siêu miệng cũng hộc đầy máu tươi, mặt trắng bệch như trét sáp, không còn chút nào phong thái uy vũ vốn có.
Một chiêu Loan Cung Xạ Hổ Song Phong Pháo, Chu Bính Lâm thực sự đã dùng hết công lực cả đời, cột sống, lưng, chân cùng vận đến tột đỉnh, hai tay như nhị long thoát hải, lực xuất vạn cân khiến cho nội tạng Vương Siêu bị tổn thương đến xuất huyết.
Đòn phản công ấy, cho dù thể lực Vương Siêu đã nhập hóa cũng không thể chịu nổi.
Cương lực trong Thái Cực khi luyện đến cảnh giới cao nhất, đánh vào bất cứ đâu trên cơ thể đối thủ cũng làm tổn thương đến nội tạng. Lực tập trung tại điểm đánh gọi là viên tâm, loang ra theo hình tròn thấu đến tận tim phổi.
Công phu luyện tập mấy chục năm của Chu Bính Lâm, nhị quyền đồng xuất, đánh vào đá cũng phải nứt làm bốn năm phần, huống hồ là cơ thịt con người.
Võ công ông ta hơn hai mươi tuổi đã đại thành, ba mươi năm sau vẫn không hề giảm sút, tất cả là do thuật dưỡng sinh nghiêm khắc tỉ mỉ.
Trận quyết đấu này nếu tính so tài thì có thể nói là cả hai đều thất bại, đều thọ thương rất nặng, không phải vì Vương Siêu còn đầu đủ tứ chi mà bảo hắn giành phần thắng.
Khặc khặc... Vương Siêu ho dồn dập một trận, khạc một bãi máu tươi lẫn bong bóng, rốt cuộc cũng gắng không để mình ngất đi.
"Tinh Tinh, cậu xé áo buộc tay ông ta lên bả vai, không chừng có thể nối lại được!" Chỉ một câu nói mà Vương Siêu phải dùng toàn lực, mũi thở dốc, mắt nổ đom đóm. Thêm một lúc lấy hơi hắn mới run rẩy móc điện thoại bên người ra, nhấn số...
"Vương Siêu? Là anh hả?" Tai nghe vang lên giọng nam nhân quen thuộc, chính là Trần Ngãi Dương ở Singapore.
"Tôi đang ở Bắc Kinh, tỉ võ bị tổn thương phủ tạng, anh có thể đến giúp không?"
Sau khi thọ thương, điều đầu tiên Vương Siêu nghĩ đến là an toàn bản thân. Người không vừa mắt với hắn hiện nay đã nhiều không kể xiết, chắc chắn trong số đó sẽ có những kẻ tiểu nhân chỉ chờ cơ hội này để ra tay. Nếu gặp phải chuyện gì, chỉ cần phải tỉ võ là hắn sẽ bị đánh đến chết.
Người biết bơi thường chết trong nước, người luyện võ cũng thường chết khi giao chiến. Khi Trần Ngãi Dương bị thương, hắn thay y tỉ võ; giờ Vương Siêu bị thương, nhờ y đến giúp cũng là chuyện hợp lý.
Quả nhiên Trần Ngãi Dương khẽ lặng đi rồi sốt sắng: "Tôi đi sắp xếp, sẽ đến ngay!"
Lúc đó Tào Tinh Tinh đang thu hết dũng khí, cầm cánh tay của Chu Bính Lâm đặt vào chỗ cũ trên bả vai ông ta, lấy áo kết thành dải quấn từ cổ tay cố định lại. Nhìn bên ngoài cánh tay vẫn như liền với thân thể, có vẻ chỉ là bị thương.
Vương Siêu đã chọn một chỗ khá biệt lập vắng vẻ để truyền dạy cho Tào Tinh Tinh. Muốn tới nơi phải xuyên qua mấy khúc quanh và một vạt cây cối um tùm, bởi vậy mà trận đấu vô tiền khoáng hậu với Chu Bính Lâm, ngoài Tào Tinh Tinh thì không ai khác có diễm phúc được chứng kiến.
"Sao không thấy chảy máu, không thở nữa chứ? Hay ông ấy chết rồi...?" Tào Tinh Tinh băng xong đột nhiên phát hiện vai Chu Bính Lâm cứng đơ, chỗ đứt máu đã dừng chảy, hơi thở và nhịp tim cũng hầu như không còn, bất giác khẽ kêu lên kinh hãi.
"Công phu luyện đến đỉnh cao có thể khống chế được cơ bắp mạch máu, cho dù trúng đạn cũng có thể ép ra. Ông ta tự làm đó..." Vương Siêu thở nặng nhọc: "Gọi điện cho cha cậu... tôi cũng không đi nổi nữa rồi...!"
Tào Tinh Tinh vội rút điện thoại, bấm số...
"Con đang ở cạnh Vương Siêu hả? Cái gì? Chuyện gì? Chính xác là chỗ nào?" Tào Nghị hỏi giật giọng: "Ta sẽ cho người đến ngay! Các con cứ đợi ở đó, không được có hành động gì, đừng để người ta trông thấy!"
Chỉ khoảng mười phút sau, bốn nam nhân cao lớn mặc thường phục đột nhiên xuất hiện, chẳng khác từ dưới đất chui lên. Nhìn thấy người, họ không hề nói câu nào, chỉ lẳng lặng giở cáng nhấc hai đối thủ lên mang đi. Chu Bính Lâm không nói làm gì, cả Vương Siêu cũng được khiêng trên cáng!
Bốn người bước đi mạnh mẽ, nhanh như bay, chỉ vài phút đã ra đến đường lớn, một chiếc xe cứu thương đã đợi sẵn.
Vương Siêu thả lỏng tâm thần, mơ màng thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một cơn đau đánh thức hắn dậy.
Lục phủ ngũ tạng như có lửa đốt, đầu nhức như búa bổ, cả chân tay cũng dường như vô lực...
"Đừng cử động! Nội tạng anh bị chấn thương hoàn toàn, cử động càng khó hồi phục đó!"
"Trần sư phụ, sao biết tôi ở đây?" Vương Siêu mở mắt, có chút ngỡ ngàng nhìn thấy Trần Ngãi Dương.
Trần Ngãi Dương mặc complet đen, mắt đeo kính cận gọng vàng, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy điểm nào của một đại sư Thái Cực mà hệt như một thương nhân nho nhã.
"Là bạn anh nghe điện thoại, nói anh đang ở trong bệnh viện. Tôi đến đây được một lúc rồi..." Sắc mặt Trần Ngãi Dương trầm xuống: "Anh giao đấu với ai vậy? Tôi vừa kiểm tra một lượt thấy anh đã tiến nhập cảnh giới Hóa lực, cho dù chúng ta giao đấu sống chết thì tôi cũng không có cách nào làm cho anh ra thế này!"
"À, đấu với một đại cao thủ... Tức khí vì tranh chấp lời nói, cả hai cùng bị thương..." Vương Siêu thở dài.
"Cao thủ nào vậy?" Trần Ngãi Dương rót một cốc nước, đoạn đỡ Vương Siêu ngồi dậy.
"Tôn Thức Thái Cực Chu Bính Lâm, anh nghe nói qua chưa?" Vương Siêu hơi vặn người.
"Tôn Thức Thái Cực Chu Bính Lâm...?" Ánh mắt Trần Ngãi Dương lóe lên, mày nhíu chặt: "Người này tôi rất biết... Hai mươi năm trước hết sức nổi tiếng, chu du tỉ võ khắp một dải Đông Nam Á, Hương Cảng, Thái Lan, Miến Điện, Hàn Quốc, Đài Loan, cả Tiết Liên Tín ở Đài Loan cũng từng bị ông ta tìm đến tận cửa khiêu chiến. Qua ba mươi tuổi đột nhiên không đánh nữa, tìm đến Bắc Kinh ẩn dật. Sư phụ tôi từng đụng qua người này, công phu Thái Cực rất tinh thuần, chú trọng thực chiến không bày vẽ lôi thôi, đã giết và phế không ít cao thủ các phái... Lúc trẻ công phu còn cao hơn tôi, có điều theo đúng lý thì ông ta đã hơn năm mươi, lẽ ra không thể đánh nổi anh chứ nhỉ? Lẽ nào ông ta vẫn ở trạng thái đỉnh cao?"
"Chính xác! Chu Bính Lâm này đã hơn năm mươi, nhưng sức lực vẫn như hai mươi tuổi. Tôn Môn Thái Cực kết hợp dưỡng sinh bản môn với tu dưỡng bản thân của Nho gia. Trước ba mươi tuổi ông ta thành danh trong thi đấu, sau ba mươi lại mai danh ẩn tích, an tĩnh dưỡng sinh duy trì đỉnh cao..." Vương Siêu nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng tỉ võ.
"Hai người làm sao đến mức ấy?" Trần Ngãi Dương băn khoăn: "Xem ra ông ta cũng bị thương không nhẹ. Anh ra tay mạnh như vậy, nếu có thể đánh anh bị thương còn bản thân không sao, e rằng trên đời này không có ai!"
"Nói đùa!" Vương Siêu nhăn mặt cười khổ: "Tôi đang dạy người ta tập Trạm Trang Thuận Kình, không biết sao ông ta phát hiện nấp một bên nhìn trộm. Đầu tiên tôi còn cho rằng chỉ là một cao thủ ngẫu nhiên bắt gặp nên đứng lại xem rồi đi ngay, ai ngờ hơn mười phút ông ta vẫn không đi, cuối cùng còn hiện thân giáo huấn... Tôi nghĩ nhãn lực ông ta chắc chắn nhìn ra tôi là cao thủ nhưng giả vờ không biết, nên nói vài câu ngang ngạnh khiêu chiến, thế là động tay chân... Ài, đều là vì thanh danh trói buộc, bây giờ nghĩ lại thấy quả là oan uổng...!"
Trần Ngãi Dương khép mắt, một lúc sau mới mở ra: "Trước đây mấy ngày anh đã gây náo loạn cả Bắc Kinh, ở đây tôi có vài người bạn nên cũng biết được chút ít... Vậy là anh đã leo lên lưng hổ khó xuống rồi! Chu Bính Lâm thành danh rất sớm, anh cũng là nhân vật khai tông lập phái, trước đây lại chưa hề kết giao với ông ta, đương nhiên gặp nhau không thể nói năng yếu thế rồi... Có điều ông ta có thể cũng chỉ là nhất thời tò mò, bị anh gọi ra nên không muốn mất mặt, đến khi anh báo thân phận thì không động thủ cũng không được...!"
Vương Siêu lắc nhẹ đầu: "Rốt cuộc cũng là tôi còn trẻ, tâm hỏa chưa bình, võ công lại vừa đạt tiến bộ lớn tiến nhập Hóa lực, khó tránh khỏi sinh ra xung động. Nghĩ lại chỉ đấu chơi với ông ta thôi là được, đâu cần phải đánh sống đánh chết chứ..."
"Cũng không hẳn, anh một mình đánh thắng cả tám cao thủ Bắc Kinh như thế, Chu Bính Lâm không tìm đến mới lạ. Tôi thấy hai người sớm muộn gì cũng phải gặp nhau một trận, dù sao tỉ thí riêng tư cũng tốt hơn là đấu trên võ đài. Đấu trước mọi người, thua một chiêu là xem như mất hết...!"
Trần Ngãi Dương đột nhiên im lặng, nhìn Vương Siêu hồi lâu mới nói tiếp: "Tôi nhìn không nhầm, áp lực tinh thần trên người anh rất lớn. Tôi bị gánh nặng gia tộc trói buộc, võ công coi như không thể tiến bộ thêm nữa. Thậm chí không nói tiến bộ, có thể giữ nguyên đã là tốt lắm rồi. Nhưng gánh nặng trong tâm anh còn nặng hơn tôi nhiều... Tôi có thể nhìn ra, võ công hiện nay của anh đã đạt đến đỉnh cao nhất. Nếu không thể vứt gánh nặng đó xuống thì e rằng anh cũng như tôi, công phu giữ được không giảm đã khó rồi!"
"Nếu anh còn cứ như vậy, đến ba mươi tuổi có giữ được đỉnh cao nữa không cũng chưa biết chừng..."
"Đắc đạo dễ, dưỡng đạo khó..." Vương Siêu mệt mỏi nhắm mắt: "Thần Quy Phù Thủy, Ngạc Ngư Tiễn Vĩ! Hai chiêu này vốn tôi chưa từng dùng qua, nhưng sau khi tiến vào hóa lực lại tự nhiên đại thành. Hai chiêu thức cầm nã phân cân thố cốt này là đỉnh cao cận đả trong Hình Ý Quyền, chiêu xuất đắc thủ sẽ gây táng mạng, tôi biết vậy nhưng không nén được thi triển trong thực chiến, muốn thử xem lợi hại thế nào. Rõ ràng là tâm ý hỏa hầu còn chưa đủ, đạo của tôi đã đạt đến nhưng dưỡng thì lại dưỡng không nổi... Tôi không thể bỏ gánh nặng xuống, không biết anh có thể không?"
Hoàn cảnh của Trần Ngãi Dương và Vương Siêu có chút giống nhau. Tuy hai người quen biết chưa lâu nhưng khi Trần Ngãi Dương bị thương thì Vương Siêu không quản vạn dặm, từ Sơn Đông đến Singapore thay y tỉ đấu, tình cảm của họ đã coi như đồng chia hoạn nạn. Nên khi nhận được điện thoại của Vương Siêu, Trần Ngãi Dương lập tức dẹp tất cả sang bên, đến Bắc Kinh trợ thủ cho hắn.
"Chu Bính Lâm lần này, dù cánh tay nối lại được cũng không thể phát huy công lực như trước đây, võ công ít nhất sẽ giảm một nửa. Néu thế thì ông ta nguy rồi...!" Trần Ngãi Dương chợt nói.
"Sao vậy?"
"Cao thủ thành danh có ai không trải qua thực chiến, có ai trong tay không lấy vài mạng người? Chu Bính Lâm kẻ thù không ít, giờ đánh với anh bị trọng thương, tin này mà truyền đi thì những kẻ trước kia bị ông ta lấn áp sẽ không bỏ qua đâu. Tôn Thị Thái Cực chú trọng thực chiến, công phu của ông ta là từ đó mà ra. Ở Bắc Kinh, Chu Bính Lâm có một số đệ tử nhưng không giỏi võ công mà chỉ chơi cổ phiếu, không thể thay ông ta chống đỡ được..."
"Tôi thấy sau khi anh thị thương xong cũng nên tìm vài đồ đệ có tư chất làm y bát, có chuyện gì còn chống đỡ thay anh. Tuy nói hiện giờ anh còn trẻ nhưng tỉ võ hung hiểm, đỉnh cao lại chẳng mấy chốc mà qua đi... Tục sự vướng thân, gặp phải trường hợp lên hổ khó xuống thì một mình sẽ khó xử lý... Thế giới rộng lớn, thanh niên có tư chất không thiếu, huống hồ anh đã tạo ra quá nhiều kẻ thù. Tuy là bất đắc dĩ nhưng thù vẫn là thù, người khác không vì sự bất đắc dĩ của anh mà cho qua đâu!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Nghe đến hai chữ "đồ đệ", trong đầu Vương Siêu loé lên hình ảnh Hoắc Linh Nhi... Thiếu nữ hắn tình cờ gặp ở Hương Cảng này có tư chất rất tốt, nếu không thì Vương Siêu đã không tiết lộ tinh yếu của nội gia với cô ta.
"Cũng đúng, tôi sẽ thu nhận đệ tử, thời gian trôi qua nhanh lắm!"
"Tần Mậu Giao, Trương Uy, Vĩnh Hạc, Vĩnh Báo, Đoạn Quốc Siêu, Diệp Huyền, giờ là Chu Bính Lâm, còn một số đại sư của các võ quán nữa... Những người đó chỉ có Diệp Huyền là kẻ tôi thực sự phải hạ thủ đánh chết, còn lại thì đều do sơ xẩy..."
Vương Siêu nhớ lại từng trận đấu của mình, dù bất đắc dĩ hay tự thân ra tay, trong tay hắn đã rơi không ít mạng người... Nghĩ đến đó, gánh nặng trên vai hắn lại càng nặng thêm. Được phá lệ phong Thiếu tướng, vị tất trong đó không có bóng dáng quan hệ với Đường Tử Trần...!
Sau khi biết tin tức của Đường Tử Trần tại Singapore, nhất là từ lúc Lâm Nhã Nam báo Tổ chức đã điều tra ra quan hệ của hắn, Vương Siêu cảm thấy tất cả đểu rối bời, không biết làm sao để giải thoát.
Những suy tư ấy như một tảng đá lớn, đè nặng lên tâm trí hắn.
"Nội thương lần này của anh rất nghiêm trọng, cho dù có bác sĩ tốt nhất, lại có tôi tinh thông y đạo giúp anh bổ trợ thì cũng cần thời gian dài mới có thể hồi phục. Trong lúc này, nếu có người tìm anh khiêu chiến, tôi sẽ thay anh đón tiếp..." Trần Ngãi Dương vừa nói vừa lấy trong cặp ra bộ dụng cụ châm cứu.
Y không những là cao thủ hóa lực mà còn tinh thông y đạo, hiểu thân thể người như lòng bàn tay. Có Trần Ngãi Dương chủ trì lại thêm điều trị của bệnh viện, Vương Siêu không phải lo về vết thương của mình.
"Chu Bính Lâm vì sao không tìm truyền nhân y bát?" Vương Siêu thắc mắc.
"Chu Bính Lâm rất tự cao, dám khiêu chiến cả Tiết Liên Tín. Tuy lúc đó là đồ đệ của Tiết lão gia nghênh tiếp thắng thua bất phân, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ khí ngạo. Huống hồ Tôn Môn Thái Cực quy tắc rất chặt chẽ, người không có cả tư chất lẫn nhân phẩm thì tuyệt đối không được truyền thụ. Có lẽ Chu Bính Lâm tình cờ thấy anh luyện công tư chất tốt quá, mới cố ý khiêu khích xem anh có thể nhịn hay không, nếu được là sẽ thu nhận làm đệ tử, ai dè thành ra cục diện thế này... Ài, chẳng qua chỉ là trời già trêu ngươi...!"
"Võ công Chu Bính Lâm so với đại sư Nhất Bang giáo quản ở Ý quyền quán cao minh hơn rất nhiều. Không bị tục sự thù ứng bó buộc, thanh tĩnh dưỡng sinh, hơn năm mươi vẫn giữ được đỉnh cao, quả là không dễ dàng chút nào!" Vương Siêu thở dài.
"Tôn Môn Thái Cực có chỗ độc đáo riêng, có điều quan hệ với tầng lớp cai trị trong lịch sử thường không được tốt. Tôn Môn chỉ chú trọng thực chiến, còn các vua quan chỉ thích biểu diễn. Hơn nữa người của Tôn Môn không ưa quyền quý, đã có lần gây náo nhiệt cả Hoàng cung. Vì vậy mà truyền thừa của họ đều rất thưa thớt, chân truyền đời này chỉ có một mình Chu Bính Lâm!" Trần Ngãi Dương cầm ra một chiếc kim dài mảu bằng bạc, châm vào trong lưng Vương Siêu, từ từ vê tròn.
"Xảy ra thế này thật không hay, cũng là do tôi trẻ người không biết kiềm chế... Đợi sau khi thương thế Chu Bính Lâm khỏi, nếu có người tìm ông ta tỉ võ đòi nợ thì tôi sẽ thay mặt tiếp đãi!" Vương Siêu cảm khái.
"Cũng không cần vậy, anh tìm Chu Bính Lâm nói ra chuyện đó, ông ta cũng sẽ không cảm kích đâu! Thù của hai người đã là thù sinh tử, đồ đệ của ông ta sẽ đến báo, anh nên chuẩn bị thì hơn! Không giết người tận diệt, không nhổ cỏ cả rễ thì đã xem là có võ đức rồi, việc giúp đỡ tôi thấy anh không cần lo. Thân anh giờ còn chưa xong, đánh chết Đoạn Quốc Siêu hạ uy phong Thiếu Lâm, cho đo ván một loạt giáo quản Trung ương, tiếp tục chiến thắng Chu Bính Lâm... uy danh của anh thế là đã định rồi, chuyện tiếp sau là thu nhận đệ tử, lôi kéo quan hệ, đào tạo nhiều đồ đệ giởi để họ ra mặt thay anh. Sau này trận tỉ võ bất đắc dĩ nào cũng nên có thoái từ, không nên dùng hết công phu, tránh kết thêm thù oán nữa..."
"Anh đã nổi tiếng thiên hạ, cũng không thể ra tay đánh mãi. Bây giờ là lúc chú trọng võ đức, sau này gặp chuyện hãy cố gắng không động thủ. Nhiều nhất cũng chỉ nên ra chiêu biểu diễn, đừng động chân động tay với người ta!"
"Chà, đánh đã thành danh thì đến lúc chú trọng võ đức!" Vương Siêu lẩm nhẩm câu nói của Trần Ngãi Dương, trong lòng có chút khó hiểu. Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tráng hán đội nón dấu giữa gầm trời, một cây gậy lớn, một hồ lô rượu, một bãi lửa trong đêm tuyết mênh mông...
Hình ảnh Báo đầu tử Lâm Xung! Uy danh giáo đầu của tám mươi vạn Cấm quân, sự hiển hách đó đến mức nào!
Đệ nhất cao thủ trong trăm vạn Quân giải phóng, hiện tại hắn cũng gần đạt đến như Lâm giáo đầu ngày trước rồi. Có điều ngày nay ai mới là Tôn sư thực sự, ai mới là Hảo hán thực sự?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.