"Ngươi..."
Bị Vương Siêu nắm đỉnh đầu rồi nhấc bổng lên, hắc quyền chi vương, đại hán cường tráng nhất trên thế giới này chỉ cảm thấy trên đầu như bị kìm sắt kẹp lấy, co thắt lại, bên trong đầu như tắc nghẽn, giống như Tôn hầu tử bị Đường Tăng niệm chú cẩn cô.
Tay của Vương Siêu hiện tại bành trướng ra to như cái quạt hương bồ, hoàn toàn có thể nắm gọn đầu một người, cho dù là đầu của hắc quyền chi vương cũng không ngoại lệ.
Đồng thời, móng tay cứng rắn của hắn có thể chọc xuyên nham thạch, một trảo nắm trúng đỉnh đầu, móng tay liền cắm ngập vào trong, móc vào da đầu của đối phương, gần như là sâu tới tận xương.
Gân cốt toàn thân của hắc quyền chi vương rất cường hãn, có thể chịu được gậy sắt, chùy sắt đánh lên, bất kỳ khí giới cùn nào cũng đều khó có thể đả thương được hắn, nhưng móng tay của Vương Siêu lại là lợi khí sắc bén, lại thêm dùng khí lực, có thể xuyên kim động thiết, da của hắc quyền chi vương đương nhiên là không chịu nổi.
Vũ khí cùn và vũ khí sắc bén đương nhiên là khác nhau rồi.
Mắt của hắc quyền chi vương hiện tại đang nhìn vào Vương Siêu, thần thái trong mắt chỉ có một, đó chính là sợ hãi, sợ hãi vô cùng.
Hắn nổi danh trong giới hắc quyền về lực đả kích và lực chịu đòn, giết người vô số. Nhưng hiện tại lại gặp một người lợi hại hơn hắn gấp mười, gấp trăm lần.
Hắn ngạo nghễ vì quyền đầu có thể đánh chết gấu Bắc Cực, đôi chân có thể đã gãy cột sắt, nhưng khi đánh lên người Vương Siêu thì lại không tạo nên một chút thương tổn nào. Đối phương thậm chí còn không thèm động đậy. Hơn nữa, đối phương xuất thủ, mình còn không nhìn rõ, một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Nếu Vương Siêu dùng thân pháp linh hoạt, kỹ thuật tinh xảo để quyết đấu với hắn, cho dù là bị thua, hắn cũng không sẽ không tuyệt vọng như thế này. Bởi vì hắn tung hoành giới hắc quyền từng ấy năm, cũng đã từng tiếp xúc với võ thuật Nhật Bản, võ thuật Trung Quốc, biết được thể trạng của giống người Đông Á không kiện tráng, nhưng lại giỏi về sự cơ linh xảo diệu.
Nhưng, hắn không ngờ rằng, tên Vương Siêu này đã hoàn toàn thoát ly khỏi đả pháp của người Châu Á da vàng, giống như một ma vương đứng ở đó, để hắn mặc sức đánh đấm mà không hề bị thương tổn.
Dạng lực lượng, thân thể, năng lực chịu đòn này khiến hắn tuyệt vọng.
Cho nên hắn hiện tại bị Vương Siêu nắm lấy đỉnh đầu nhấc lên, đã mất đi hết lòng tin để phản kháng, bởi vì đối diện với một ma vương căn bản không có nhược điểm, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình vẫn chỉ là một con người.
Peter Major từ lúc tiến vào con đường hắc quyền đầy gian khổ, ngày đêm tu luyện, giết người, cách đấu, sớm đã rèn luyện mình thành một con hung thú, một cỗ máy giết người. Trong nội tâm, hắn cho rằng mình đã không còn là con người, trên lôi đài hắc quyền, con người đều là đối tượng liệp sát của hắn.
Nhưng hiện tại khi bị Vương Siêu nhấc lên, hắn cảm thấy mình vẫn chỉ là con người, đối phương mới là ma vương chân chính. Đồng thời, trong lòng hắn sản sinh ra một tia hối hận, hối hận vì sao mình lại tới Nam Dương khiêu chiến tên ma vương này.
Có điều trên thế giới này không có thuốc hối hận mà uống.
Vương Siêu cũng tất nhiên là không bỏ qua cho vị vương giả của giới hắc quyền này. Giới hắc quyền tới Nam Dương càn quét, thứ nhất là để thăm dò thực lực của mình, thứ hai là có ý đồ muốn làm yếu đi lực lượng quyền sư của người Hoa ở Nam Dương.
Rất có thể là giới hắc quyền và quân phương của Nga đã cấu kết với nhau, còn liên lạc với một số thế lực khác, muốn đánh chết một số hảo thủ võ công của Nam Dương.
Nếu như vậy, trên đại hội Võ đạo, cho dù Vương Siêu có lợi hại hơn nữa, nhưng chỉ có một mình thì cũng không tạo nên được phong ba gì. Đối với việc đánh chết không ít quyền sư của Nam Dương, Vương Siêu hiện tại sau khi đã triệt để làm tan rã lòng tin của đồi phương liền động sát cơ.
Tay nắm đầu hắc quyền chi vương, Vương Siêu trực tiếp cắm xuống dưới.
Rầm rầm!
Hắc quyền chi vương cũng cảm thấy nguy hiểm, đá mạnh vào ngực Vương Siêu, hai chân hắn tuy đang lơ lửng trên không, nhưng lực lượng của chân vẫn mạnh phi thường, xuất cước mang theo gió, không hề thua kém thối công của cao thủ Thái quyền Nguyễn Hồng Tu năm đó.
Nhưng, loại thối kình lăng lệ này đá lên người Vương Siêu, vẫn không tạo nên được chút tác dụng nào.
Sau khi hắn đá được ba cước thì Vương Siêu đã ấn hắn xuống đất.
Trên mặt đất là bậc thềm xi măng rắn chắc, nhưng cũng bị một cái ấn này khiến cho nứt toác, giống như một cái vỏ rùa, bê tông bắn tung tóe, xuất hiện một cái lỗ cực lớn.
Hắc quyền chi vương cứ như vậy bị ấn vào trong hố, toàn thân máu thịt lẫn lộn, đầu cắm vào trong lồng ngực, không kịp rên lên tiếng nào, trực tiếp tuyệt khí mà chết.
Hắn bị Vương Siêu ấn chết vào trong mặt đất, giống như quả cà chua bị giẫm nát.
Từ mặt bên cũng phản ứng ra được gân cốt, da thịt của hắn địch xác là rất cường đại, có thể khiến mặt đất nứt ra một cái hố, nếu là cao thủ bình thường bị ấn như vậy, sớm đã thành một đống thịt nát rồi.
Một cái ấn này của Vương Siêu tạo ra động tĩnh rất lớn, mắt đất chấn động, đá vụn bay tứ tung, nhưng lại không tạo thành ba động lớn tại hiện trường.
Hiện trường có hơn một ngàn người, hiện tại lại lặng ngắt như tờ. Ai ai cũng đứng dậy, vẻ mặt khẩn trương, chỉ sợ ma vương Vương Siêu này đột nhiên bay tới trước mặt mình rồi ấn chết mình.
Hôm nay cuộc so đấu giữa giới hắc quyền và quyền sư của Nam Dương, có thể nói là thực sự làm chấn kinh một số người. Đầu tiên là Bạch Tuyền Di xuất tràng rút ruột giết người, sau đó là Vương Siêu xuất tràng, bành trướng cơ thể giống như là dị hình, dùng lực lượng tuyệt đối kháng cự đả kích của hắc quyền chi vương, nhấc người lên rồi ấn xuống, ấn chết người ta.
"Hắc quyền giới thần bí tàn nhẫn, đầy máu tanh trong truyền thuyết ở trước mặt những quyền sư của Nam Dương này, thiện lương như một đứa trẻ." Trong lòng một số người dâng lên ý nghĩ này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Hắc quyền giới trong tâm lý của một số người, đích xác là nổi danh vì sự tàn nhẫn, máu tanh và trần trụi. Nhưng hiện tại trước mặt Bạch Tuyền Di và Vương Siêu, quả thực quá lương thiện.
"Đáng tiếc, nếu hắc quyền chi vương biết Ám kình, vậy thì Vương Siêu khẳng đỉnh sẽ không có biểu hiện hung mãnh như thế này. Có điều cho dù là vậy, trên thế giới này, có thể chống đỡ được Minh kình hung mãnh như thế này, cũng chỉ có cao thủ đệ nhất thiên hạ như hắn mà thôi."
Tỉnh lại từ trong chấn kinh, cô gái của Hồng môn trong lòng lập tức minh bạch điều này.
Minh kình đả kích của hắc quyền chi vương, vượt quả bất kỳ một cao thủ dưới Đan kình nào, thể lực cũng dẻo dai, xương cốt cứng rắn. Nhưng lại không có lực xuyên thấu như Ám kình, đánh lên thân người, chỉ dựa vào lực chấn động, trùng kích chứ không có lực xuyên thấu.
Mà gân cốt, da thịt của Vương Siêu cường hãn tới mức độ bất khả tư nghị, bất kỳ sự đả kích của vũ khí cùn nào cũng có thể nói là không chút thương tổn. Nội tạng kiên cố, cốt cách ngưng luyện, bất kỳ sự chấn động nào cũng không có tác dụng, hơn nữa khí huyết đã ngưng kết như chì thật, cho dù người rơi từ trên nóc nhà tám chín tầng xuống cũng không hề thụ thương.
Nhưng, Ám kinh lại có thể xuyên qua da thịt, tạo thành thương hại đối với hắn, giống như là chùy sắt thì không phá được da trâu, nhưng kim thì lại đễ dàng đâm rách. Ám kình và Minh kình, một cái là lực chấn động, một cái là lực xuyên thấu, giống như sự khác biệt giữa vũ khí cùn và vũ khí nhọn vậy.
Nếu là cao thủ Đan kình, giống như Wharton dùng Minh kình mà đánh ra hiệu qua của Ám kình, tất nhiên có thể tạo thành thương hại đối với Vương Siêu. Còn quyền sư Ám kình, Hóa kình bình thường, Vương Siêu cũng không thể đứng yên bất động, mặc đối phương phát ám kình đánh mình.
Có diều dạng người giống như hắc quyền chi vương Peter Major, công phu Minh kình cho dù có thể đá gãy cột sắt, đấm chết gấu Bắc Cực, nhưng chỉ dựa vào lực chấn động, trùng kích mà thôi. Vương Siêu có thể để mặc hắn đánh mấy quyền mà không thèm chớp mắt.
Có điều Ám kình rất tiêu hao tâm lực, vận quá mạnh thì tâm tạng và huyết quản đều có nguy cơ bị vỡ nát. Rất nhiều quyền sư trong lúc đả đấu, vận ám kình, đều phải điều chỉnh trước rồi mới phát ra, nếu không, rất dễ đánh chết người nhưng đầu óc mình thì choáng váng.
Nhưng nếu như vậy thì mất quá nhiều thời gian, anh còn chưa đánh được người ta thì người ta đã đánh anh trước rồi. Cho nên cách đấu bình thường, cho dù là cao thủ Hóa kình đánh nhau thì cũng lấy Minh kình làm chủ, Ám kình chỉ dùng khi nắm chắc nhất.
"Chị à, hiện tại đánh xong rồi. Người của giới hắc quyền đã bị Vương Siêu chấn nhiếp rồi. Thực lực đại khái của Vương Siêu chị đã tính toán ra được chưa. Tuy nói rằng hắc quyền chi vương không biết công phu Ám kình, nhưng Vương Siêu có thể kháng cự như vậy thực sự là nằm ngoài sự tưởng tượng của người ta rồi, thân thể của hắn cứng cỏi đến trình độ nào đây?"
Cậu em đó cũng từ trong chấn kinh khôi phục lại, nhưng nhớ tới một màn vừa rồi, trong lòng vẫn thấy tê dại. Một cỗ khí lạnh từ chân xộc lên tới tận đỉnh đầu.
"Hắn đã luyện toàn thân trên dưới không có một kẽ hở nào. Hơn năng lực khống chế đối với thân thể, khí huyết, ngũ tạng, khung xương, thậm chí là cốt tủy cũng đã tùy tâm sở dục, thực sự là quá đáng sợ. Chị nếu quyền pháp tu luyện được tiến thêm một bước, dùng Vô Cực đao mới có thể liều mạng được với hắn, nhưng phần thắng vẫn không lớn."
Cô gái nhắm mặt lại, tính toán tử tế. Một lúc sau mới đưa ra kết luận này.
"Ồ? Chị à, hiện trường đã kết thúc rồi, Vương Siêu cũng đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi. Giới hắc quyền lần này tới càn quét giới võ thuật Nam Dương, em vốn cho rằng có thể xem một màn kịch hay, nhưng không ngờ Vương Siêu tự mình xuất thủ kết liễu đối phương, cái này xem chẳng hay gì cả.
Người thanh niên của Hồng môn nhìn sân đấu ở dưới ghê lô, đám người đã bắt đầu giải tán, sân cũng bắt được đầu quét dọn, Vương Siêu cũng không thấy bóng dáng, rõ ràng là vừa rồi khi chị của hắn suy nghĩ phân tích năng lực của Vương Siêu, bác kích ở phía dưới đã tiến vào hồi kết, bắt đầu thu thập tàn cục rồi.
"Được, chúng ta đi thôi."
Cô gái cũng đứng dậy, cầm thanh đao ở bên cạnh lên, khi chuẩn bị bước ra thì lại ngồi xuống.
"Ấy! Chị à, sao lại không đi?"
"Có người đến, không đi được." Vẻ mặt của cô gái thoáng chốc đã biến thành ngưng trọng, nắm chặt Vô Cực đao trong tay, cũng không nhìn thấy cô ta phát kình nhưng tiếng ong ong lại vang lên, lộ ra chất thép tốt vô cùng.
"Hai người trẻ tuổi của tổng hội Hồng môn đã tới Nam Dương chúng tôi làm khách, sao lại lặng lẽ rời đi như vậy? Dù thế nào thì Vương Siêu tôi cũng phải hết lòng địa chủ chứ, tôi mời các người đi ăn, nếu không, người ta sẽ cho rằng Đường môn Nam Dương chúng tôi nhỏ nhen."
Đúng vào lúc này, cửa ghế lô được mở ra, Vương Siêu đã thay quần áo khác đang tùy ý bước vào.
"Vương Siêu!"
Cậu trai trẻ đứng bật dậy, hai tay thủ thế, trước là hư sau là thực, trên da bụng truyền tới tiếng lẹp bẹp, giống như một con rắn đang bò trên đất vậy.
"Vô Cực đao, thân đao, mũi kiếm, kết hợp đặc điểm của đao kiếm thành một thể, không hổ là binh khí độc môn của Tam Hoàng Pháo Chủy Lý Nghiêu Thần. Thanh đao này khi chấn động phát ra tiếng như chuông bạc, xem ra so với Giải Ngưu Đao của Hoa Thanh bang Vương Khanh thì còn tốt hơn một chút, có điều không biết đao pháp thì như thế nào? So với thủ pháp bào đinh giải ngưu của Vương Khanh thì ai cao hơn?"
Vương Siêu nhìn Vô Cực đao trong tay cô gái đang phát ra tiếng chuông bạc không ngừng, là biết chất thép của đao vô cùng tốt.
"Quyền pháp của cậu, xà thân trong Tam Hoàng Pháp Chủy đã luyện tới trình độ vừa vận công bụng ngực như có vẩy, cũng tính là xuất sắc. Không tồi, trong tổng hội Hồng môn quả nhiên có nhân tài xuất sắc. Quyền thuật của người Hoa chúng ta, nhất mạch truyền thừa không đứt."
Vương Siêu nhìn chàng trai trẻ tuổi.
"Cám ơn đã khen ngợi. Cơm thì chúng tôi không ăn đâu, chúng tôi thực sự không đảm đương nổi lời mời của cao thủ đệ nhất thiên hạ." Cô gái ổn định lại đôi tay, Vô Cực đao cũng không phát ra tiếng nữa.
Vương Siêu lúc này đã đổi một bộ quần áo màu trắng, chân đi giày thể thao, trong mắt là sự ôn hòa, tĩnh mịch, không còn giống như ma vương bành trướng, ấn chết hắc quyền chi vương trên lôi đài nữa.
Bộ dạng này giống như là một thiếu niên yếu ớt được sinh ra trong một gia đình phú quý, căn bản không dính dáng gì tới danh hiệu cao thủ đệ nhất thiên hạ.
Đúng vậy, nếu có ai nhìn thấy thiếu niên hơi có vẻ yếu ớt, ăn mặc sạch sẽ, vẻ mặt ôn hòa như thế này, liệu có cho rằng hắn là cao thủ đệ nhất thiên hạ được không? Sau khi Vương Siêu đổi quần áo, co rút lại thân hình, ổn định khí huyết xong, thực sự là biến hóa quá lớn.
"Đao pháp của Khanh thúc có linh tính của mình. luyện tới cảnh giới nhân đao hợp nhất, người dùng đao trong thiên hạ có thể sánh với thúc ấy không đếm đủ trên đầu ngón tay. Có điều ba năm trước, mình và Khanh thúc một lần đọ đao pháp, thúc ấy chém rách một mảnh áo của tôi, mình lại chém đứt được một đoạn râu của ông ấy, cũng coi như là cân sức ngang tài."
Mắt của cô gái này thủy chung vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Siêu, tựa hồ như phân tích biến hóa về khí chất của Vương Siêu. Đồng thời nghe thấy Vương Siêu so sánh đao của cô ta với Giải Ngưu đao của Vương Khanh, thế là bèn nhướn mày, khe khẽ nói ra một số chuyện của ba năm trước