"Lang Đầu, Lang Đầu! Mau, mau mau, phun dung dịch đông lạnh".
Lang Đầu bị một Phách quyền kình đánh gãy xương hai cánh tay, lúc này ngồi dưới đất, đau đến khuôn mặt vặn vẹo méo mó, đầu đầy mồ hôi, đã mất đi năng lực động thủ.
Bất quá hắn cũng là chiến sĩ có ý chí kiên cường, cắn chặt răng không rên một tiếng nào.
Vương Siêu lùi thân ra phía sau, khép hờ mắt, cũng không nói lời nào.
Các chiến sĩ ở bốn phía cũng nghe rõ ràng tiếng xương gãy, cũng ùa lên, có mấy người đsng vây quanh Vương Siêu, có mấy người vội vàng tới xem xét cánh tay của Lang Đầu, người lính cầm đầu kia nhanh chóng từ trong góc phòng lấy ra một thứ giống như là bình chữa lửa.
Vừa mở vật này ra, lập tức từ bên trong phun ra sương trắng, Vương Siêu ở cách xa cũng cảm giác được hơi lạnh.
Màn sương trắng vừa phun lên canh tay của Lang Đầu, sắc mặt Lang Đầu lập tức đỡ hơn rất nhiều, tựa hồ là đã hết đau đớn.
Vương Siêu bị bốn năm binh lính vây quanh, sắc mặt cũng không chút dao động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Vừa mới cùng Lang Đầu động thủ, những người này so với mấy chiến sĩ đánh thuê vệ sĩ của Trương Đồng cũng không sai biệt gì mấy.
So với Triệu Tinh Long còn chênh lệch một chút.
Một mình đánh năm chiến sĩ như vậy, trước kia có lẽ là khó khăn, nhưng khi hắn đã luyện thành ám kình, cũng chỉ mấy quyền mấy cước là xong chuyện.
Bất quá Vương Siêu tin rằng, có Chu Quân trưởng ở đây, những người này cũng không dám làm loạn.
Huống chi năm chiến sĩ chung quanh mặc dù vây lấy hắn, nhưng đều tự động giữ một khoảng cách khá lớn, đều hết sức cẩn trọng, ai cũng không dám xông lên đầu tiên để đòi lại món nợ cho đồng bạn.
Nguyên nhân làm cho các chiến sĩ này cẩn thận như vậy cũng rất đơn giản, bởi vì đả pháp của Vương Siêu vừa rồi thật sự là quá rúng động.
Ba hiệp.
Từ khi bắt đầu động thủ chỉ ba hiệp. Vương Siêu đã lấy đả pháp cương mãnh vô cùng để giải quyết trận chiến, điều này làm cho Chu Quân trưởng đang đứng ở cửa trên mặt cũng lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Một quyền đánh thẳng. Nắm tay hạ xuống đỡ đòn. Xoay tay bổ tới! Ba động tác này liền lạc, nhanh như thiểm điện, bạo như sấm sét.
Nhất là Vương Siêu quyền chưởng phá không, mỗi một kích đều chấn vù vù trong không khí, động tác uy mãnh phối hợp với thanh âm, quả thực làm người ta thấy mà sợ hãi.
"Cái này… không cần động thủ nữa, chỉ cần thấy đả pháp của hắn đều sẽ sinh ra sợ hãi. Thật sự là… quá hung mãnh".
Trong ánh mắt của Chu Quân trưởng, Vương Siêu hình như đã biến thành một mãnh hổ xuống núi.
Suy nghĩ cũng giống như Chu Quân trưởng còn có các binh lính còn lại đang xem cuộc chiến, bọn họ trong lòng đều như nhau: "Người này sao lại có lực bạo phát lớn như vậy!"
Chu Quân trưởng biết, Tào Nghị lần này đích thân xin thượng cấp điều tới đám binh lính cấp A này tới, mỗi người đều có lực chiến đấu phi thường cường hãn, các tố chất độc lập tác chiến cùng thể năng tổng hợp đều là cấp cao trong lục quân.
Mỗi một chiến sĩ có mặt tại nơi này, cơ hồ thân xác đều luyện thành gân thép xương sắt, cánh tay chặt gạch, đánh vỡ chai rượu, đánh gãy mộc thung, đều không thành vấn đề, năng lực chiến đấu tay không so với người bình thường cường hãn không biết mấy lần.
Có thể nói, cho dù một người bình thường, cầm lấy côn sắt đập lên cánh tay của họ, đều không gây ảnh hưởng gì đến xương côt của họ.
"Đưa Lang Đầu đi phòng y tế!" Người chiến sĩ cầm đầu sau khi phun bọt đông lạnh, chỉ huy hai người đem Lang Đầu đưa đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy tình huống trong sân, rất là không hài lòng, hét lớn: "Đây là tỷ thí, Lang Đầu tài không bằng người, thua là thua, các ngươi vây lấy người ta để làm gì?"
Năm chiến sĩ nọ cũng cảm thấy không hay, đối với Vương Siêu hung hăng trừng mắt vài lần, sau đó giải tán.
"Ngươi là cao thủ! Ta cùng ngươi tỷ thí! Ngươi nếu thắng, nhiệm vụ sau này chúng ta đều nghe lời ngươi!" Chiến sĩ cầm đầu đi lên, thần sắc ngưng trọng, thủ thế, "Ta tên là Tôn Lỗi, các chiến hữu đều gọi ta là Đại thạch đầu. Đến đây đi!"
"Ta tên là Vương Siêu" Vương Siêu cũng cảm thấy tính cách của những binh lính này cũng rất là ngay thẳng sảng khoái, vì vậy khoát tay áo, thân thể thả lỏng.
"Tại sao! Ngươi không muốn đánh với ta?" Đại thạch đầu trong mắt lóe lên một tia sắc nhọn.
Vương Siêu lắc đầu, đi tới trước tấp thép co dãn kia, ngẩng đầu nhìn máy kiểm tra trọng lực ở phía trên.
Các chiến sĩ đều đem ánh mắt nhìn về phía hắn, không rõ hắn muốn làm gì.
Hừm!
Vương Siêu chuyển tư thế, gân cốt cơ bắp toàn thân khẽ rung động nhè nhẹ, phát ra thanh âm như là tiếng sấm ở trên trời, dư âm không dứt.
Bất chợt, cước bộ đạp mạnh tới, y phục ở thân trên phập phồng, nắm tay phá không xuất ra, đánh vào trên tấm thép.
Ông! Ông ông! Như là một thanh chùy đập vào cái chuông, tấm thép bị đánh trúng phát ra thanh âm mãnh liệt, sóng âm vang vọng cả phòng huấn luyện, chấn cho lỗ tai của mọi người ở đây ông ông cả lên.
Trên bảng điện tử của máy đo trọng lực chữ số điên cuồng biến ảo, báo ra bốn chữ sổ.
Lò xo giảm lực ở phía sau tấm thép co rút mãnh liệt, nhìn như muốn bắn tung ra.
Ở giữa tấm thép Cương bản có một vệt nước đọng, vệt nước hình thành một quyền ấn (dấu tay) rất rõ ràng.
Đại thạch đầu là người đầu tiên chạy đến xem, sờ sờ vào dấu tay kia, phát hiện quyền ấn này giống như là một con dấu ịn vào.
Tấm thép cứng rắn như vậy, dưới một quyền của Vương Siêu lại mềm như là mực ịn con dấu vậy.
"Ám kình của ta có thể phát không thể thu, khi đã động thủ, bản thân cũng khống chế không được. Các ngươi đều là chiến sĩ giải phóng quân nhân dân, ta không thể sử dụng đối với các ngươi".
Vương Siêu đối vói một quyền ám kình kia cũng rất là hài lòng, một quyền này, là hắn đã dùng khí lực hết sức bình sinh, phát ra một kích cực mạnh. Minh ám hai trọng kình một trước một sau, trong nháy mắt trùng kích, lại có thể lưu lại ấn ký ở trên tấm thép.
Ấn ký này mặc dù rất nông, trông cũng giống như là một con dấu trên tấm thép. Bất quá rốt cuộc lực cũng đã thấu sắt thép, có hiệu quả làm cho người thường thấy không thể tưởng tượng được.
Đối với các quần binh này, cũng không phải là kẻ địch của mình, chỉ kiêu ngạo một chút, cái này cũng là thường tình.
Mặc dù Tào Nghị nói có chỉ tiêu thương tích cùng tử vong, đánh có tàn phế thậm chí có đánh chết cũng không thành vấn đề. Nhưng Vương Siêu lại không muốn đắc tội quá nhiều với đám lính này.
"Tào Nghị thật ra rất giảo hoạt, trước nhắc nhở ta muốn ta thẳng tay mà đánh, để hạ uy phong của đám lính này, rõ ràng là muốn ta đắc tội với bọn họ, sau này có thể bảo họ khống chế ta, ta cũng không để cho hắn được như ý".
Vương Siêu tâm linh thông minh, rất dễ dàng đoán ra tâm tư của Tào Nghị, tự nhiên sẽ không ngu ngốc vì danh tiếng tỏ ra uy phong trước mặt những người này.
"Có phải nên thu phục một chút lòng người không?" Trong lòng hắn còn nổi lên tâm tư khác.
"Ngươi lợi hại!" Hai mươi mấy chiến sĩ đều xông tới, nhìn bốn chữ số trên máy đo trọng lực cùng với quyền ấn ở trên tấm thép, Đại thạch đầu giơ ngón tay cái lên, "Đây là ngạnh công phu, Lang Đầu thua không oan uổng. Ngươi có thể lưu thủ, ta ghi ở trong lòng".
"Tốt lắm!" Chu Quân trưởng dùng ánh mắt hàm chứa thâm ý nhìn Vương Siêu một cái, sau đó bắt chuyện: "Tối hôm nay ta chiêu đãi uống rượu, ta chúc mừng các ngươi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà cấp trên giao phó!"
"Đây là Giấy ủy niêm của ngươi. Ngươi cầm lấy, cầm giáy này, ngươi có chuyện gì xảy ra, có thể đến chi nhánh quân khu võ trang của địa phương bất kỳ để thỉnh cầu trợ giúp".
Buổi tối, sau khi uống rượu, Tào Nghị kêu đám chiến sĩ Đại thạch đầu tới nói một hồi, cũng không biết là giao phó cái gì, cũng không cho Vương Siêu nghe thấy.
Một lát sau, Tào Nghị quay lại, cầm một quyển sổ màu lam, đưa cho Vương Siêu.
Vương Siêu mở ra xem, ở trên là con dấu của quân ủy, dấu chống làm giả của An ninh quốc gia. Bên trong không có ảnh, cũng không có họ tên, quê quán, chỉ có một dấu vân tay, còn có một dãy số.
"Ngươi là biên chế bí mật, thượng cấp chính là ta, sau này ta sẽ trực tiếp phụ trách. Ngươi là tuyến dưới do ta phát triển. Ngươi sau này nếu như chọn được người thích hợp muốn phát triển tuyến dưới, cũng có thể xin phép ta, chỉ cần tổ chức qua điều tra đồng ý, cũng có thể ở trong biên chế".
Tào Nghị ánh mắt nghiêm túc.
"Phát triển tuyến dưới? Sao nghe như là đường dây bán hàng đa cấp vậy" Vương Siêu trong lòng thầm nghĩ, tự nhiên sẽ không nói ra.
"Được rồi, ngươi theo ta đến đây".
"Để làm gì?"
"Tuyên thệ vào Đảng!" Tào Nghị nói.