Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 78: Tòng hổ đáo ưng, tòng xà đáo long




"Vốn nghĩ công phu của hắn chỉ là cao thủ bình thường thôi, ai ngờ…"
Báo cáo kết quả luận võ của Vương Siêu cùng Trương Uy tới quân khu tỉnh S sớm nhất, kết quả như vậy làm cho Tào Nghị trong lòng thầm giật mình. Hắn là một trong những người quen thuộc Vương Siêu nhất.
Từ ba năm trước đây trong một lần đánh nhau với đám lưu manh cho đến bây giờ, sự trưởng thành của Vương Siêu có thể nói là diễn ra trước mắt hắn.
"Ba năm trước đây, hắn mới bắt đầu học quyền cước, còn chưa phải là đối thủ của mình, không thể tưởng được ba năm sau, lại phát triển thành quyền thuật đại sư. Biến hóa trong đó, thật sự như là rắn ở trong cỏ hóa rồng, không thể tưởng được".
Tào Nghị cũng đã tiềm phục nằm vùng trong thị trường hắc quyền một thời gian, đối với sự lợi hại của Quảng Đông tam hổ tự nhiên biết rất rõ.
Nói thật ra, đối với trận luận võ này của Vương Siêu, hắn đích xác có chút không đủ tin tưởng.
Nhưng trơ mắt nhìn thế cục tại một miền duyên hải Đông Nam Á vài năm gần đây càng ngày càng phức tạp. Cấp trên bởi vậy chế định rất nhiều kế hoạch, chỉ là các kế hoạch này đều cần một số lượng lớn cao thủ võ thuật. Nhưng lính đặc chủng thì dễ dàng huấn luyện, cao thủ võ thuật muốn huấn luyện ra lại là một chuyện không dễ dàng như vậy.
Tào Nghị phối hợp với kế hoạch của tổ chức, cũng đành phải đưa ngựa ra đường đua, tung Vương Siêu ra, thậm chí còn vận dụng thủ đoạn, cho hắn quyền lợi được vay một triệu tài chính.
Hắn cũng là đánh cuộc một ván, nếu lần này Vương Siêu thua một triệu kia, mạng sống chính trị của hắn có thể cũng sẽ tiêu tùng. Nếu Vương Siêu thắng, tiền đồ của hắn tự nhiên sẽ cực kỳ sáng sủa.
Trận luận võ này, chẳng những là Vương Siêu cùng Trương Uy đem tính mạng đánh cuộc, mà ngya cả mạng sống chính trị của Tào Nghị cũng nằm trong đó. Hắn cũng không có biện pháp, không thể hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức. Mạng sống chính trị của hắn cũng sẽ gập ghềnh như vậy.
Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ. Cũng như vậy, nhân tại Lục phiến môn, cũng thân bất do kỷ.
"Chúc mừng ngươi, lão chiến hữu!" Cũng như vậy, đối với việc lão chiến hữu này của mình đánh bạc thành công, vị Thiếu tướng quân trưởng Chu Lương trong lòng cũng hết sức cao hứng.
"Bây giờ còn chưa đến lúc cao hứng" Tào Nghị sau đó liền bình tĩnh lại, lắc lắc đầu.
"Hiện tại thế cục tại vùng duyên hải Đông Nam Á càng ngày càng phức tạp, nước lớn chơi cờ, chúng ta cùng Mỹ cũng đã dính dáng rất nhiều năm. Tuy trên biểu hiện gió êm sóng lặng. Nhưng đấu tranh hiện tại đã lan tới thế giới ngầm. Hơn nữa hiện tại Âu Minh tựa hồ cũng có hướng đi mới, muốn dành một chân tại Á Châu. Giới võ thuật Đông Nam Á tuy không phải là quân cờ mang tính quyết định, cùng với một số lĩnh vực chính trị kinh tế không có quan hệ. Nhưng cũng là mấu chốt".
"Đúng vật" Thiếu tướng quân trưởng Chu Lương nhìn vấn đề cũng hết sức thấu triệt, "Giới võ thuật giới nói hắn đen hắn lại không đen. Nói hắn trắng, hắn lại cùng với hắc đạo có ngàn vạn mối liên hệ, thậm chí là ngọn nguồn của hắc đạo. Không gia tăng khống chế, nếu bị người ta lợi dụng, thì kế hoạch của chúng ta sẽ lâm vào thế bị động".
"Nhất là giới võ thuật Nhật Bản, võ thuật của Nhật Bản đã phát triển thành thương nghiệp hóa, sản nghiệp hóa, tài chính hùng hậu, xâm nhập Âu Mỹ, trở thành một sự liên két sản nghiệp to lớn. Nhất động nhất tĩnh đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Mà giới võ thuật người Hoa chúng ta, vẫn còn quy củ cổ hủ, xuống dốc đến mức biến mất. Thiếu Lâm tự hiện tại chỉ biết trông cậy vào tiền nhang khói, cũng đã không có công phu chân chính. Quốc nội cũng có một số có công phu chân chính, đều che dấu như là người thường, sợ này sợ kia, giống như mình mà chỉ cần vừa động thủ, sẽ lập tức bị tống vào tù" Tào Nghị ngữ khí có vài phần bực bội.
"Ài, quốc gia thực tế có rất nhiều thứ để theo đuổi. Tuy những thứ theo đuổi cũng không có sai, nhưng cuối cùng cũng phải lưu lại một chút trong lịch sử. Chẳng qua cũng không trách gì được ai, chúng ta đi lên từ hai bàn tay trắng, cũng không có quá nhiều tinh lực để làm quá nhiều thứ. Mà hiện tại kinh tế kiến thiết đã đi lên. Tục ngữ có câu, mọi thói hư đều từ sự đầy đủ. Bụng đã no, đã phú quý, còn có tinh lực dư thừa để phát triển không?" Chu Lương trầm tư nói chuyện, đem vấn đề trực tiếp đưa ra.
"Nhưng thật ra. Báo cáo về Vương Siêu cũng đã đưa lên xem tổ chức an bài như thế nào, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tài chính, nhân tài đã xin sẽ được đưa xuống. Tất cả an bài thỏa đáng, có thể phải chờ nửa năm nữa, mới có thể bảo hắn đến duyên hải mở võ quán, trong giới võ thuật mở rộng sức ảnh hưởng. Chẳng qua chúng ta chỉ có thể âm thầm hỗ trợ. Dù sao các công tử tại vùng duyên hải thật sự là rất vướng tay vướng chân".
Thì ra bọn họ an bài bước thứ hai của kế hoạch chính là bảo Vương Siêu đến duyên hải mở võ quán, tiến từng bước mở rộng sức ảnh hưởng, cuối cùng danh khí từng bước lan xa, trở thành nhân vật quan trọng của giới võ thuật Đông Nam Á. Lúc này mới tính là đường đường chính chính.
Nhưng như vậy cũng cực kỳ nguy hiểm cùng phiền toái, không nói đến việc Vương Siêu trực tiếp tiến vào duyên hải phát triển làm ăn, đối với đám công tử Triệu Quân đang có ảnh hưởng lớn, mà ngay cả đối với một số người trong giới võ thuật cũng xem không vừa mắt. Hơn nữa khẳng định cùng với các môn phái quyền cước của một số quốc gia khác nha Nhật Bản, Hàn Quốc, Thailand sẽ phát sinh xung đột, trong tương lai chỉ sợ ngày nào cũng phải đánh nhau.
Mang danh quyền thuật đại sư, chỉ cần thua một trận, liền cả đời không ngẩng đầu lên được.
Càng huống chi, đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, người trong chốn giang hồ, sao có thể không bị đánh lén?
Cho dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng không dámcam đoan mình ngày qua tháng nọ giao đấu, năm này qua năm liên tục kia không thua trận nào.
Hơn nữa cho dù là không thua, cũng sẽ có cừu gia, với hỏa khí hiện đại cường đại như vậy, chỉ cần thừa lúc bất cẩn, tùy tiện kiếm một khẩu súng, một người bình thường tập kích cũng có 70% có thể xử lý được Thái Cực đại sư như Trần Ngả Dương.
Kế hoạch như vậy của Tào Nghị, có thể nói là đem Vương Siêu vào nơi đầu sóng ngọn gió, núi đao biển lửa.
Nhưng hắn cũng không có sự lựa chọn, Vương Siêu cũng không có sự lựa chọn.
Bọn họ đều chỉ là một quân cờ nho nhỏ trên bàn cờ không lồ của các nước lớn đánh với nhau.
"Đúng rồi, lão chiến hữu. Hiện tại điều tra thị trường võ đài lậu thế nào rồi?" Chu Lương hỏi Tào Nghị.
"Tuy thời gian tiềm phục của Vương Siêu ngắn, nhưng dựa theo tư liệu của các nhân viên nằm vùng khác, vốn cực ít, lợi nhuận cực lớn! So với cái gì quán bar karaoke, quán rượu,… thì lợi nhuận từ thứ giải trí cực kỳ kích thích này gấp không chỉ mười lần. Chỉ đơn cử Ngô Dĩnh Đạt khống chế toàn bộ võ đài lậu của vùng Quảng Đông mà nói, một khu ngoại ô Quảng Châu, có bảy tám chỗ, mỗi buổi tối tiến hành vài trận đấu, chỗ nào cũng đầy người, hơn nữa vé vào cửa thu rất cao. Tiền đặt cược, rượu bia,… một ngày thu về cả vài trăm vạn. Có đôi khi thậm chí có hơn một ngàn vạn tài chính lưu động. Cao hơn đánh bạc lậu nhiều. Các sàn đấu tại Quảng Đông hàng năm có thể đem về cho Ngô Dĩnh Đạt từ hai mươi đến bốn mươi triệu lợi nhuận thuần túy".
"Lợi nhuận thuần túy!" Chu Lương động dung, phải biết rằng, mở các sàn đấu này tuy kiếm nhiều tiền, nhưng dù sao cũng phải có quan hệ rất lớn, về phương diện nào cũng phải chiếu cố, chi tiêu cũng lớn.
"Trong nội tâm của mỗi một người trong nước đều có tinh thần thượng võ, bị áp lực của hiện tại quá lớn, bùng nổ ra càng mãnh liệt. Võ đài như vậy, hơn nữa lại có tính thần bí, cùng với tâm lý thích của lạ. Có thể bùng nổ như vậy cũng là chuyện tất nhiên" Tào Nghị phân tích nói: "Hơn nữa đấu như vậy cũng không phải là xấu. Tối thiểu cũng giảm bớt rất nhiều các bang phái xã hội đen tranh chấp chém nhau".
"Ừm, xem ra khi các thế lực chống lưng của Đảng Thái tử này sụp đổ. Tổ chức cũng muốn an bài người khác, đến khống chế thị trường này".
Trong khi Tào Nghị cùng Chu Lương ở trong quân khu cùng thương lượng kế hoạch về Vương Siêu. Vương Siêu lại đã tới căn biệt thự đến trong mơ hắn cũng không quên trong khu Thiên Tinh hồ.
Lần này cùng Trương Uy luận võ, còn có cùng Trần Ngả Dương trao đổi, đều làm cho hắn thu được lợi ích rất lớn, thậm chí có thể nói là một bước quan trọng trên con đường võ học của hắn.
Có thể thắng trong trận luận võ với Trương Uy, hoàn toàn đều nằm trong năm phần vận khí kia. Hiện suy nghĩ lại trận chiến với Trương Uy, Vương Siêu trong đáy lòng cũng suy tư rất lâu mà vẫn không có cách nào toàn thắng được.
"Công phu Vịnh xuân của Trương Uy đích xác là cao siêu, xuất thần nhập hóa. Hơn nữa Thiết chỉ thốn kình bạo phát lực, thật sự là khủng bố".
Hồi tưởng lại trận chiến kinh tâm động phách ngày đó. Vương Siêu đối với công phu Kiềm dương mã phát lực, Thiết chỉ thốn kình đcủa Trương Uy hết sức bội phục. nguồn TrumTruyen.vn
Bốp bốp! Bốp bốp! Ngón cái cùng ngón trỏ búng ra, trong không khí phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hắn đang thử xem chỉ lực của mình. Hai ngón tay sau khi búng ra, Vương Siêu lại thử một chút, liền chỉ dùng một ngón tay, chỉ dùng các đốt ngón tay con lại mà phát lực.
Quả nhiên, hai ngón tay phối hợp búng ra có thể đánh ra thúy hưởng, mà các đốt ngón tay của một ngón tay co lại, lực lượng lập tức cùng tốc độ đều giảm đi rất nhiều lần, một chút âm thanh cũng không có.
"Hai ngón tay búng ra, đó gọi là ma sát phát kình. Mà chỉ dùng các đột ngón tay của ngón tay co lại, đó mới là công phu chân chính. Xem ra ta phải đem Phách quyền Hổ hình luyện tới một bước nữa, công phu mà không thể tới được đầu ngón tay thì không thể thực hiện được".
Vương Siêu trước kia luyện kiếm quyết, dùng ngón tay làm kiếm, đâm chén nửa tháng, đem cả ngón tay luyện linh hoạt phi thường, hơn nữa hai ngón tay một khi bắn ra, có thể búng võ chén sứ. Càng hơn nữa hắn luyện Ưng hình trảo công, độ cứng của đầu ngón tay cũng đã tới một trình độ nhất định.
Vốn nghĩ đến công phu ngón tay của mình đã không tệ, nhưng sau khi thấy Trương Uy thi triển Thiết chỉ thốn kình, lập tức biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Trương Uy lực bạo phát của các đốt ngón tay, không cần ma sát, cũng có thể bạo xuất ra thúy hưởng, đây mới chính là công phu chân chính, lực lượng to lớn, phát kình bí mật, có thể tạo thành lực sát thương vô cùng.
Vương Siêu đánh Hổ hình Phách quyền, tuy luyện ra thanh âm, chân chính đạt tới bước "Hổ hổ sanh phong". Nhưng trong Phách quyền còn có một biến hóa rất nhỏ, chính là "Chỉ đính" cùng "Phách trảo".
Một quyền bổ ra, giống như đại phủ khai sơn, nhưng sau khi bổ ra. Ý niệm, ánh mắt, tinh thần trong khoảnh khắc đặt ở năm đầu ngón tay. Sau đó trong phút chốc, năm ngón tay hợp lại, như điện quang hỏa thạch chộp lấy thu trở về.
Tới như vậy, mới có thể đem Hổ hình cùng Ưng hình liên thông.
Cũng giống như vậy, Hổ hạc song hình trong Nam quyền biến hóa, cũng là như thế, một quyền bổ ra, sau đó trảo mạnh tự nhiên chuyển thành hạc trảo, hạc trác (mỏ hạc). Đều phải dựa vào sự biến hóa bùng nổ của các các đốt ngón tay, mới có thể phát huy ra lực sát thương cao nhất.
Học Hình ý tuy bên trong không có Hạc hình, nhưng Ưng hình cùng Hạc hình đều là dùng trảo. Quyền thuật gì, luyện đến cảnh giới thượng thừa, đều liên thông với nhau.
"Phách trảo" là từ hình này tự nhiên chuyển đổi sang hình kia, nếu lực lượng đầu ngón tay không đủ, trong khi chuyển đổi sẽ có sơ hở.
Cái này đối với quyền thủ bình thường không là gì, nhưng đối với quyền thuật đại sư mà nói, sơ hở nhỏ cũng đủ khiến người trí mạng.
Vương Siêu đánh Hổ hình, cũng có thể chuyển sang Ưng hình, nhưng khi chuyển đổi sang trảo, lực lượng ở đầu ngón tay không đủ. Lực lượng khí tức cũng có thể đột nhiên suy sụp.
Bởi vì Phách kình cùng Trảo kình của Vương Siêu, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Phách kình của hắn một khi toàn lực phát ra, có thể nát gạch bể đá, nhưng Trảo kình còn kém quá xa. Hơn nữa Ưng hình hắn cũng chưa luyên tới mức xuất ra âm thanh, còn dừng lại ở giai đoạn hình.
Đánh quyền phải liên tục, càng ngày càng mạnh. Hổ hình cùng Ưng hình, Hổ hình cùng Hạc hình đều như vậy.
Lão hổ một khi vồ không thành, lập tức chuyển hóa thành ưng vồ. Lão ưng ở trên trời cao ngàn dặm vồ xuống dưới, uy thế so với hổ càng mạnh hơn.
Cho nên từ Hổ thành Ưng, hoặc là từ Hổ thành Hạc. Phải là một quá trình càng ngày càng mạnh.
Vương Siêu Hổ hình luyện đã tốt, Ưng hình lại chưa luyện tới, nếu chuyển đổi, đó là càng ngày càng yếu. Đụng tới cao thủ, vào thời điểm chuyển đổi có thể đem hắn đánh chết.
Cũng giống vậy, Xà hình vào thời điểm chuyển hóa thành Long hình, cũng phải có thời điểm chuyển đổi, cũng cần phải có công phu trên đầu ngón tay.
Xà hình nắm tay tựa như một cái đầu rắn, mổ tới mổ lui, mà năm ngón tay chính là nanh độc của rắn!
Rắn trong nháy mắt khi mổ vào con mồi, lập tức mở ra miệng, đem răng nanh chứa độc dịch tống ra.
Cho nên trong Xà hình có một sát chiêu mấu chốt, chính là Ngũ chỉ như nha, trương khai tê giảo (năm ngón tay như răng, mở ra cắn xé).
Con rắn khi cắn xé con mồi, không phải là thanh âm xì xì nữa, mà là răng chuyển động cạ vào nhau, tạo nên thanh âm trầm trầm. Tương truyền, đây là Long âm.
"Phách trảo" Đây là thời điểm chuyển đổi của Hổ hình sang Ưng hình. Mà "Tê giảo", lại là quá trình chuyển đổi từ Xà hình sang Long hình.
Cả hai đều phải đem công phu trên ngón tay luyện đến mức tận cùng!
Đây là sau khi Vương Siêu ttrao đổi với Trần Ngả Dương, tâm đắc mà lĩnh ngộ ra.
Nếu chân chính có thể hoàn thành chuyển đổi này, võ công của Vương Siêu sẽ tăng lên gấp đôi!
Hình ý tông sư chân chính, mỗi một hình đều chuyển đổi qua lại tự nhiên, như sóng triều trên sông rộng, sóng sau cao hơn sóng trước, không có khả năng ngăn cản được khí thế cùng kình lực của những đợt sóng đó.
Trong đầu nghĩ ra, lĩnh ngộ. Hắn rất nhanh suy nghĩ phương pháp làm sao bản thân có thể rèn luyện gia tăng kình lực của các đốt ngón tay trên năm ngón tay.
Những ngày sau sẽ càng thêm gian nan nguy hiểm. Dưới áp lực sinh tồn, không thể không bức bách khiến cho hắn phải tiến bộ.
Đi đến trước quả cầu chứa thủy ngân, năm ngón tay của Vương Siêu biến thành trảo chộp lên trên bề mặt của quả cầu, tìm cách nhấc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.