"Ta sẽ đi đến bệnh viện ngay".
Vương Siêu nghe xong lời của Diêu Hiểu Tuyết, trong lòng thật ra có chút kinh hãi.
Từ sau khi hắn gia nhập tổ chức, vị trí huấn luyện viên cao cấp nhất của Đài quyền đạo quán đã chuyển sang cho Triệu Tinh Long tiếp quản, tiền lương cũng do Triệu Tinh Long nhận, nhưng hai bên cũng không có giải trừ hợp đồng. Chẳng qua với đại vị của Vương Siêu hiện tại, một hợp đồng nho nhỏ căn bản đối với hắn cũng không có sức ước thúc gì.
Tập đoàn xã hội đen Đại Hưng của Lỗ Thành Văn tại Quảng Châu, cũng kêu hắn ký hợp đồng, thậm chí in cả dấu tay. Nhưng chưa tới một ngày, đã bị đám người Đại Thạch Đầu lấy hỏa tiển bắn tung cửa đem toàn bộ giết sạch.
Từ sau sự kiện lần đó, Vương Siêu đối với các loại hợp đồng văn kiện như thế này cũng không để ý.
Chẳng qua Hội trưởng Lý Vạn Cơ này cũng rất tốt, cũng không làm căng.
Đối với việc Vương Siêu tiêu cực lười nhác, nàng ta cũng mắt nhắm mắt mở, cũng không có khấu trừ tiền lương. Dù sao nàng ta cũng là một nữ cường nhân lịch lãm trên thương trường đã lâu, tự nhiên hiểu được nhân tình thế thái.
Càng huống chi thân thủ của Triệu Tinh Long tuy không bằng Vương Siêu, nhưng một thân ngạnh công phu cũng rất giỏi, hơn nữa đã đánh qua hắc quyền, kinh nghiệm thực chiến phong phú, mấy năm nay đến đá bảng hiệu, cũng không có một ai là đối thủ của hắn.
"Bát cực quyền của Triệu Tinh Long là gia truyền, tuy phương pháp "Hanh cáp" nhị âm tẩy tủy trong Bát cực quyền hắn cũng không có học được, nhưng lớn nhỏ trong đó, luyện pháp, đả pháp. Hắn cũng hết sức tinh thông. Huống chi cũng đã học thêm Phách quải quyền, Thông bối quyền, các chiêu đều cương mãnh, trừ phi cao thủ lĩnh ngộ nội gia tinh túy, các ngoại gia quyền cước bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, thì làm sao lại bị người ta đánh phải vào bệnh viện? Hơn nữa nằm hơn một tháng cũng chưa khỏi, hiển nhiên là thương thế rất nghiêm trọng. Không tàn tật là may rồi".
Dọc theo đường đi, Vương Siêu cẩn thận suy xét.
Muốn đánh bại Triệu Tinh Long, khẳng định phải là nội gia cao thủ. Hơn nữa Triệu Tinh Long bị trọng thương như vậy. Hiển nhiên là đối phương xuống tay tàn nhẫn. Phải biết rằng, tại Đài quyền đạo quán luận võ, cũng không phải là đánh hắc quyền. Đánh bị thương người còn có thể chu toàn, đánh chết người cũng phải thường mạng.
Vội vàng đi tới phòng bênh cao cấp của Bệnh viện Nhân Dân, Vương Siêu rốt cuộc đã gặp Triệu Tinh Long.
Triệu Tinh Long đang nằm ở trên giường, tay cùng chân, ngực đều bị bó bột thật dày. Cả người nhìn qua giống như một xác ướp vậy, nhưng sắc mặt tinh thần cũng khá tốt, chỉ là người không thể nhúc nhích mà thôi.
Thấy Vương Siêu tiến đến, hắn ánh mắt sáng ngời, sau đó khó khăn lay động thân thể, giống như có ý muốn ngồi dậy.
"Không được cử động, ngươi bị gãy xương ở nhiều chỗ. Cử động làm cho xương cốt sai vị trí thì rất khó lành" Vương Siêu vừa thấy bộ dáng này của Triệu Tinh Long cùng vị trí bó bột. Đã biết tay, chân, ngực của hắn, ít nhất là có ba chỗ bị gãy xương.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Nhìn thấy hình dáng này, Vương Siêu nhíu mày, trong lòng khởi lên sự tức giận.
"Ài. Ta là kẻ thua trận, lại làm mất thể diện" Triệu Tinh Long khóe miệng mấp máy, hình như là hối hận cùng khó có thể nói ra. Cuối cùng cũng nói ra, "Ta đã thua trong tay tụi quỷ Nhật Bản".
"Giới võ thuật Nhật Bản? Ngươi kể lại chi tiết đi?"
Vương Siêu nghe thấy, trong lòng rùng mình. Hắn cũng đã sớm biết rằng, bốn tháng trước ở trên du thuyền, nữ nhân Nhật Bản Liễu Sanh Tình Tử muốn chiếm tiện nghi của mình, lại bị Từ Chấn quát ngăn lại, không lẽ còn ghi nhớ trong lòng.
Hắn nhận lấy ân huệ của Trần Ngả Dương, một nửa là sợ thương thế bản thân chậm lành, nếu gặp người khiêu chiến, gặp phải kết cục hổ xuống bình nguyên bị chó khinh, hết sức không ổn.
"Có phải ngươi trước kia tại Đài quyền đạo quán đã đánh chạy một người gọi là Lý Phong?"
Trong lúc Vương Siêu đang tự hỏi có phải là Liễu Sanh Tình Tử tìm đến gây phiền toái hay không, Triệu Tinh Long đột nhiên hỏi.
"Lý Phong… Không sai, hình như là chuyện hai năm trước kia" Vương Siêu suy nghĩ trong chốc lát, mới nhớ tới, mình hai năm trước nhận lời của Tào Nghị thử làm huấn luyện viên của Đài quyền đạo quán, đích xác đã đánh bại một người như vậy. Sau đó Lý Phong giống như là mất thể diện, liền bỏ đi.
Vào lúc đó, hắn vừa mới luyện công phu được hai năm, hiện tại sự tình cũng đã qua gần hai năm. Sớm đã phai nhạt không nhớ tới nữa.
"Từ ngày Trần tỷ rời ta đi, đã hơn hai năm rồi".
Vương Siêu nhớ lại, từ khi mình bắt đầu luyện công phu đến bây giờ, đã qua bốn năm, cũng là một khoảng thời gian không ngắn.
Năm tháng cực nhanh, nhật nguyệt như thoi đưa. Nhân sinh có thể được mấy lần bốn năm?
"Chẳng lẽ là Lý Phong đánh ngươi thành ra như vậy? Không có khả năng. Hắn hai năm trước đã thua xa ngươi. Ngươi hai năm nay cũng không có lười biếng, cho dù hắn có luyện thế nào đi nữa, cũng không có khả năng đánh ngươi thành ra như vậy. Huống hồ hắn là người Hàn Quốc, không phải là ngươi Nhật Bản".
"Đích xác là không phải hắn, nhưng hắn dẫn đến mấy người Nhật Bản, trong đó có một người cỡ hai sáu hai bảy tuổi, gọi là cái quỷ gì Cung Thành, ra tay mau lẹ, lại hung hãn. Nội kình sung mãn, ta chỉ mới động thủ ba hiệp, đã bị hắn dùng Triền ti kình đánh gãy cánh tay".
Triệu Tinh Long nhớ lại, trong mắt lóe ra tinh quang cừu hận.
"Sau khi hắn đánh gảy cánh tay của ta, lại dùng chân đá gãy xương chân ta, chờ sau khi ta ngã xuống đất, lại đạp lên ngực ta! Làm ta bị gãy hai xương sườn! Ta… ta ta… ta phải giết hắn! Ta phải giết cả nhà hắn!"
Triệu Tinh Long nói xong lời cuối cùng, cả người run rẩy, răng khiến ken két!
"Đã ngã xuống đất, còn đạp lên ngực ngươi?" Ánh mắt của Vương Siêu nhíu lại thành một khe nhỏ.
"Hiện tại bọn họ đã rời đi chưa?"
"Có lẽ còn chưa đi. Bọn họ mỗi ngày đều ở tại Không thủ đạo quán, thường xuyên đến Đài quyền đạo quán" Triệu Tinh Long biết Vương Siêu muốn tìm bọn chúng động thủ, đối với Vương Siêu, hắn tự nhiên rất tin tưởng. "Ngươi phải lưu bọn họ lại một mạng, ta sau này phải tự tay giải quyết đám khốn kiếp này".
Triệu Tinh Long sát khí lộ ra, hắn cũng không phải là người lương thiện gì, đã đánh qua hắc quyền, giết qua người. Hiện tại bị người đánh thành ra như vậy, đã sớm sát tâm bánh trướng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Mấy người Nhật Bản kia, luyện cũng không phải hoa hòe gì, mà là chính tông nội gia công phu. Ngươi cũng phải cẩn thận một chút".
"Cái này ta biết. Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, gãy xương chỉ là ngoại thương. Sau khi khỏi hẳn luyện công phu, điều dưỡng cho tốt một chút, cũng không có di chứng hậu chứng gì" Vương Siêu vừa nói, vừa ra khỏi phòng bệnh.
"Hộ lý, cô tới đây một chút" Thấy một cô bé hộ lý xinh đẹp. Vương Siêu liền gọi tới.
"Tiên sinh, ngài có chuyện gì không?" Cô bé hộ lý xinh đẹp dò xét Vương Siêu một chút, Vương Siêu trên người chỉ mặc bộ đồ truyền thống màu tím, cách ăn mặc cô kính, nhìn không ra là quý ngài gì.
"Anh ta bị thương nặng hãy cho anh ta dùng loại thuốc cùng hộ lý tốt nhất. Tại sao trong phòng bệnh chỉ có một hộ lý? Ít nhất phải có hai người ngày đêm luân phiên mới được" Vương Siêu nhìn nhìn, nhíu mày.
"Thực xin lỗi, đây là quy định của bệnh viện chúng ta, có việc gì mời tìm Viện trưởng" Có bé hộ lý cũng nhíu mày, có chút mất hứng, lại dò xét Vương Siêu một chút: "Ngài là ai?"
"Vương tổng, ngài đã đến rồi?" Ở phía sau, một thanh âm truyền tới. Cô bé hộ lý quay đầu lại, đúng là Diêu Hiểu Tuyết, bên người còn có một vị giáo sư bác sĩ, Hồng phó viện trưởng.
"Có việc gì thế?" Hồng phó viện trưởng nghe thấy thanh âm cô gái hộ lý lớn tiếng. Sau đó lại nghe thấy Diêu Hiểu Tuyết gọi Vương Siêu là "Vương tổng?"
"Vị này là Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tinh chúng ta. Là cấp trên của tôi" Diêu Hiểu Tuyết giải thích.
"Ái dà! Ái dà!" Hồng phó viện trưởng trước tiên ngẩn ra, tựa hồ có chút không tin. Sau đó thái độ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Vương Siêu đối với bệnh viện này rất là không có thiện cảm, Triệu Tinh Long nằm tuy là phòng bệnh cao cấp. Nhưng hộ lý lại không ra sao. Hơn nữa liền lại thu rất mắc, quả thực là hút máu còn muốn hút luon cả xương tủy.
Chẳng qua hắn dù sao tu dưỡng tốt, cũng không đổi sắc. Chỉ thản nhiên bắt tay Hồng phó viện trưởng, đi đến bên cạnh Diêu Hiểu Tuyết thấp giọng nói: "Sau này chúng ta sẽ mở bệnh viện tư, cô tính toán chuyện này cho tốt một chút".
Sau đó, Vương Siêu ra khỏi bệnh viện.
"Tổng giám đốc của các người thật trẻ" Cô bé hộ lý nhìn theo bóng dáng của Vương Siêu có chút si mê.
Khi Vương Siêu đi vào Đài quyền đạo quán, vừa tiến vào, đã có các đệ tự cũ cùng các huấn luyện viên nhân ra hắn. Đều chỉ trỏ tay: "Huấn luyện viên đã đến. Hôm nay đã có chuyện để xem rồi, nhanh đi lên lầu thượng".
"Huấn luyện viên đến cũng khá mau".
"Lần này rốt cuộc đã có kịch hay để xem".
Vương Siêu thực không để ý tới mấy ngôn ngữ này, cứ ngựa quen đường cũ đi tới lầu cao nhất.
Sau lưng hắn là một đám đông đệ tử cùng huấn luyện viên đếm xem náo nhiệt.
Vương Siêu đến phòng tập VIP. Quả nhiên thấy bên trong có hai người đang đấu với nhau. Còn có bốn người ngồi ở bên cạnh quan sát.
Bốn người ngồi ở tư thế quỳ, đúng là cách ngồi Nhật Bản chính tông. Mông cách chân một chút như nửa ngồi nửa không, khi gặp chuyện có thể đột nhiên bắn vọt lên.
Trong nháy mắt khi Vương Siêu tiến vào trong sân, bốn người đồng thời cảnh giác đứng lên. Phản ứng nhanh nhẹn tựa như dã thú vậy.
Cùng lúc đó, hai người đang giao đấu với nhau cũng ngừng lại, ánh mắt của sáu người đồng loạt hướng về phía Vương Siêu.
Trong số đó có Lý Phong đã lâu không gặp.
Lý Phong giống như đối với Vương Siêu có cừu hận khắc cốt ghi tâm.
"Oa đát tây oa?" Trừ Lý Phong ra, năm người khác đều là người Nhật Bản chừng hai ba hai bốn tuổi, trong đó tên thủ lĩnh rõ ràng lớn tuổi hơn một chút, trên mặt biểu hiện cũng thành thục. Vừa thấy vẻ mặt của Lý Phong, đã biết là hắn cùng Vương Siêu có cừu hận, lập tức dùng tiếng Nhật hỏi.
Lý Phong cũng dùng tiếng Nhật trả lời vài câu, đưa mắt nhìn Vương Siêu hắc hắc cười lạnh hai tiếng.
"Ồ! Thì ra là như thế" Tên người Nhật có vẻ lớn nhất kia nghe được gật gật đầu, ánh mắt lập tức mang theo vẻ tàn nhẫn, miệng còn xuất ra vài câu tiếng Trung.
"Ta chính là Cung Bản Phản Thần, truyền nhân của Cung Bản gia Cương nhu lưu Nhật Bản, ngươi là bằng hữu của Triệu Tinh Long? Hôm nay tới tìm chúng ta luận bàn? Chúng ta cũng chờ ngươi đã lâu".
Cung Bản Phản Thần hừ một tiếng, nói liên tiếp một tràng tiếng Trung, đưa mắt ra hiệu người ở hai bên, rồi đi ra giữa sàn đấu.
Sau đó hắn xuất quyền thủ thế, cả người da lông chợt dựng lên, đầu vốn cắt tóc đinh nay dựng lên như là một con nhím vậy, huyệt Thái Dương lại giống như bị muỗi cắn, gồ lên cả tấc.
"Lại là chiêu số của Bạch hạc môn? Hình như còn pha trộn một số võ công khác nữa".
Vương Siêu vừa thấy quyền thủ thế của Cung Bản Phản Thần, lập tức đã biết, hắn đã tu luyện nội gia công phu đến cảnh giới nhất định.
Cung Bản gia, Cương nhu lưu. Vốn chính là được "Vũ bị chí" bí truyền của Bách hợp môn cùng với học trộm được một số quyền pháp của Nam Thiếu Lâm, dung hợp mà thành.
Vương Siêu cũng không nói lời nào, đi thẳng vào sàn đấu.
Bốn phía lập tức không một tiếng động, người xem tuy nhiều, nhưng đều như tự ngừng hô hấp.
Đợi Vương Siêu vừa mới tiến đến, còn không ổn định thân hình. Đột nhiên. Cung Bản Phản Thần hét lớn một tiếng, cước bộ giống như ngựa bị trúng tên vậy, thịch thịch thịch thịch, chấn động lòng người như tiếng sấm vậy, hắn với tốc độ nhanh như ngựa phi, cơ hồ chỉ trong nửa giây đã vọt tới trước mặt Vương Siêu, tạo nên một trận lốc xoáy mãnh liệt
Tốc độ cực nhanh này, thời gian chuẩn xác, bắt lấy cơ hội tấn công, có thể chứng tỏ Cung Bản Phản Thần này minh kình đã luyện đến đỉnh điểm, là cao thủ có lực lượng thể năng cường đại.
"Khó trách Triệu Tinh Long không phải là đối thủ của hắn!"
Cung Bản Phản Thần này xông tới, cước bộ như ngựa trúng tên lồng lên, cùng Mã hình của Hình ý quyền cũng tương tự, uy lực rất lớn. Vương Siêu vừa thấy hắn phát động, cũng đã biết hắn cùng đệ tử Tần Mậu Giao của Từ Chấn cũng không sai biệt lắm.
Triệu Tinh Long tuy luyện tập gian khổ, nhưng rốt cuộc cũng không có được danh sư chỉ điểm.
Một Mã hình thừa dịp Vương Siêu chưa kịp đứng tấn thủ thế, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đánh tới, khi vọt tới trước mặt Vương Siêu còn chừng hai bước, đột nhiên ra quyền, hai tay như xoắn ốc, một đánh vào mặt Vương Siêu, một hướng về phía ngực.
Điều này làm cho những người đang xem ở đây trong khoảng khắc đổ cả mồ hôi ra.
Nhưng người mà Cung Bản Phản Thần đối mặt chính là Vương Siêu đã lên tới mức quyền thuật đại sư, hiểu thâm sâu đạo lý âm dương.
Bộp! Vương Siêu tay phải vung ra, cánh tay tựa như một cái roi sắt đẩy văng nắm tay của đối phương ra, sau đó tiến bước bổ chưởng, trong không khí vang lên một loạt tiếng động kịch liệt.
Cung Bản Phản Thần bị Vương Siêu đỡ đòn, hai tay đau nhói, lại nghe tiếng động vang lên, nhất thời kinh hãi, vôi vàng tung người xuất một cước nhằm thẳng vào cổ tay của Vương Siêu.
Nào ngờ đâu, Vương Siêu vừa bổ xuống, lại chuyển thành trảo! Một trảo chộp ngay chỗ mắt cá chân, Cung Bản Phản Thần liền cảm thấy năm ngón tay của đối phương như là năm cái móc sắt vậy.
Vương Siêu lại chuyển thân đến, một tay phách trảo, bắt lấy ngang eo trái của Cung Bản Phản Thần, chợt phát lực, chỉ thấy thân thể to lớn của Cung Bản Phản Thần như là một con bù nhìn rơm bị quăng lên trên tường.
"Ái da!" Cung Bản Phản Thần thân thể cực tốt, chỉ cảm thấy bên eo đau đớn một chút, nhưng sau đó cũng không có chuyện gì, lại lật người bật lên, hướng về phía Vương Siêu vọt tới.
Vương Siêu lại một Phách trảo, năm ngón tay như móc thép kềm chặt tay của đối thủ, một tay kia bắt lấy eo phải của hắn, vai hất thẳng vào trung cung. Làm cho Cung Bản lại văng lên tường rồi rớt xuống.
Cú quăng này cũng khá nặng, Cung Bản trong lúc nhất thời không đứng dậy được.
"Trở về luyện mười năm nữa hãy đến tìm ta" Vương Siêu nói một câu, xoay người bước đi, những người còn lại bị uy thế của hắn uy hiếp, cũng không dám tiến lên.
"Cung Bản, ngươi không sao chứ" Mấy thanh niên Nhật Bản sau khi thấy Vương Siêu đi rồi, lập tức đến đỡ Cung Bản Phản Thần dậy.
"Ta không sao! Ái da! Chúng ta đi!"
Ngay trong ngày, Cung Bản Phản Thần liền rời khỏi tỉnh S, sáu ngày sau, năm người về tới Nhật Bản.
"Cung Bản, chúng ta nên làm sao bây giờ!"
"Khổ luyện, báo thù!" Tại sân bay Nhật Bản, sau khi xuống máy bay, Cung Bản Phản Thần ánh mắt lóe lên ánh sáng giống như là lang sói vậy.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên muốn đi tiểu, vội vàng đi vào WC của sân bay.
"Hử, sao lại đau như vậy?" Hắn đột nhiên thấy có chút tiểu không ra được, vội vàng dùng lực, nhất thời, phía bụng dưới đau đớn, vội vàng nhìn xuống dưới.
Vốn phải là nước tiểu, nhưng hắn tiểu ra lúc này lại là một thứ nước đỏ sậm, nồng nặc mùi máu tanh!
Tiểu ra máu!
Ưng trảo ám kình của Vương Siêu, vào lúc trảo của hắn đánh trúng eo, đã đâm vào thận! Hệ thống thần kinh trong nội tạng khí quan cảu con người không phát triển, đợi qua sáu ngày, hắn mới cảm giác được đau đớn, nhưng đã chậm rồi!