Lớp Vỏ Bọc

Chương 35:




Văn phòng điều tra tội phạm, Mạnh Chiêu mở sơ đồ quan hệ nhân vật trên màn hình.
Ở chính giữa là Chu Diễn, Triệu Vân Hoa và Triệu Đồng, một vòng bên ngoài là Lâm Lang, Hứa Ngộ Lâm và Từ Doanh Doanh, tất cả đường cong chỉ về phía một dấu hỏi.
Trước tiên Mạnh Chiêu nói sơ tình huống của Lâm Lang, lại bảo Trình Vận nói những thông tin tra được liên quan đến hai người khác.
Trình Vận cầm tài liệu trên bàn, đi đến trước màn hình: “Hứa Ngộ Lâm và Từ Doanh Doanh đều là con gái, học chung lớp với Chu Diễn và Triệu Đồng. Đội phó Mạnh tìm được tất cả phiếu điểm thi tháng lớp mười hai của lớp này ở nhà Triệu Đồng, phát hiện sau kỳ nghỉ đông lớp mười hai, Hứa Ngộ Lâm đã biến mất khỏi danh sách, mà chuyện Triệu Đồng bị bạo lực học đường, thì xảy ra ở tháng đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ đông.”
“Biến mất khỏi danh sách là thế nào,” Nhậm Bân đưa ra nghi vấn, “Hứa Ngộ Lâm đã chuyển trường?”
Trình Vận lắc đầu nói: “Hệ thống cảnh sát cho thấy, Hứa Ngộ Lâm hiện đang mất tích, mười năm trước, cha mẹ Hứa Ngộ Lâm đã báo cáo mất tích với đồn cảnh sát khu Văn Chiêu, nhưng trong mười năm qua vẫn không có tin tức của con gái.”
Thấy Nhậm Bân gật đầu, Trình Vận nói tiếp: “Về phần Từ Doanh Doanh này, nhìn từ nhật ký của Triệu Đồng, cô ấy rất có thể có liên quan trực tiếp đến nguyên nhân Triệu Đồng bị bạo lực học đường.”
“Từ Doanh Doanh?” Lúc này Chu Kỳ Dương nói xen vào, “Không phải Từ Doanh Doanh của yunya.com chứ?’
“Ơ?” Trình Vận nhìn về phía cậu, “Tôi vừa định nói, trong tài liệu hiển thị cô ấy làm việc trong công ty Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, sao cậu biết?”
(Vân Nha phát âm là yúnya)
“Trước kia cô ấy phát trực tiếp hát ở Vân Nha, tôi đã xem mấy lần rồi.” Thấy những đồng nghiệp khác đang ngồi nhao nhao liếc nhìn, Chu Kỳ Dương vội vàng giải thích một câu, “Sao vậy? Trước khi ngủ tôi nghe hát thôi miên… Này mọi người đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi mà, nghe mấy em gái ngọt ngào hát rất giải tỏa áp lực được chưa! Hơn nữa tôi chỉ nghe hai năm trước, bây giờ đã không nghe nữa…”
“Không nghe thì cậu chột dạ cái gì hả!” Có người đùa bỡn một câu.
Mạnh Chiêu quay đầu nhìn cậu: “Tiểu Chu cậu nói những gì mình biết xem nào.”
“À, được,” Chu Kỳ Dương lên tiếng, “Phát trực tiếp Vân Nha này là một ứng dụng phát trực tiếp tiểu chúng, mặc dù không tốt bằng những phần mềm phát trực tiếp hàng đầu kia, nhưng hai năm này phát triển cũng coi như ổn định, rất nhiều phần mềm phát trực tiếp đều không tốt, Vân Nha lại luôn ở trạng thái lợi nhuận. Khoa học Kỹ thuật Vân Nha là một tổ chức M chuyên môn ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng. Từ Doanh Doanh này chính là một trong những ca kỹ Vân Nha ký hợp đồng, mỗi tối đều sẽ hát trên chương trình phát trực tiếp Vân Nha. Tính chất hát của cô ấy không giống Chu Diễn cho lắm, Chu Diễn thuộc về ca sĩ sáng tác, cơ bản hát những bản gốc của mình, Từ Doanh Doanh chỉ đơn thuần hát trong phòng phát trực tiếp, gì cũng hát, đại đa số đều là những bài hát mà fan thưởng, lại thêm tâm sự với fan trong lúc hát, tôi nhớ fan của cô ấy không nhiều lắm, chắc mấy trăm nghìn, nhưng rất lâu trước đó tôi mới theo dõi cô ấy, bây giờ có thêm fan hay không tôi cũng không biết.”
Trong lúc Chu Kỳ Dương nói chuyện, Trình Vận đã cầm điện thoại lên, đợi cậu vừa dứt lời, Trình Vận quay màn hình di động về phía những người khác: “Tôi tìm kiếm được Từ Doanh Doanh này rồi, vừa lướt xem lịch sử phát trực tiếp của cô ấy, mấy ngày gần đây cô ấy cũng không phát trực tiếp.”
Cùng lúc đó, Mạnh Chiêu cũng tải phần mềm phát trực tiếp Vân Nha trên điện thoại, sau khi đăng ký thành công bằng số điện thoại, anh bắt đầu lướt xem trang chủ của Từ Doanh Doanh.
“Hơn nữa, trạng thái ở trang chủ của cô ấy cũng không giải thích nguyên nhân không online,” Trình Vận lấy điện thoại lại, tiếp tục lướt xuống dưới, “Fan cô ấy đều đang hỏi cô ấy đi đâu ở khu bình luận, còn có người mắng cô ấy không online cũng không nói trước một tiếng…” Trình Vận nhanh chóng lướt hết trang chủ của Từ Doanh Doanh, có phần nghi hoặc nói, “Chu Diễn bị hại vào ngày mười hai, ngày mười sáu Từ Doanh Doanh này bắt đầu không phát trực tiếp nữa… Rất kỳ lạ, lẽ nào cô ấy cũng gặp điều bất trắc như Chu Diễn?’
Trong văn phòng nhất thời rơi vào im lặng, tất cả mọi người bắt đầu tải phần mềm phát trực tiếp Vân Nha, lướt xem trang chủ của Từ Doanh Doanh.
Một lát sau, Chu Kỳ Dương lên tiếng: “Đúng vậy, những streamer như cô ấy nên có thời gian biểu phát trực tiếp cố định, vô duyên vô cớ không phát trực tiếp sẽ tương đương với trốn việc…”
“Trước tiên đừng suy đoán vô căn cứ, hôm nay Chu Kỳ Dương đến chỗ Từ Doanh Doanh, xem nguyên nhân mấy ngày gần đây cô ấy không phát trực tiếp.” Mạnh Chiêu mở miệng, cắt ngang suy đoán của mất người.
“Phân công nhiệm vụ nhé, Chu Kỳ Dương chủ yếu phụ trách điều tra Từ Doanh Doanh, Nhậm Bân phụ trách Hứa Ngộ Lâm, điều tra tình huống của cô ấy trước khi mất tích, Trình Vận phụ trách Lâm Lang, đến thăm cha mẹ của cô ấy, hỏi nguyên nhân cụ thể khi đó cô ấy bị bệnh, đi đi, đứng dậy đi làm việc.”
Mấy người đi đến trước bàn làm việc của mình, bắt đầu chuẩn bị làm việc bên ngoài.
Trình Vận lại gần trông mong hỏi: “Anh Chiêu anh sẽ đi điều tra chuyện của Lâm Lang với em đúng không?”
“Sẽ không,” Mạnh Chiêu liếc nhìn tài liệu trong tay, “Anh đi cùng Tiểu Chu.”
“Tiểu Chu có thể đi một mình mà…”
Mạnh Chiêu liếc cô một cái: “Em không thể à?”
Trình Vận bị anh nhìn một cái, khí thế lập tức yếu đi phân nửa: “Em vẫn là thực tập sinh, hơn nữa còn chưa từng tự đến điều tra người nhà của nạn nhân, đây chẳng phải là sợ bỏ sót chi tiết nào…”
“Vậy thì nghĩ trước vấn đề rồi đi hỏi,” Mạnh Chiêu gấp tài liệu lại, suy nghĩ bảo, “Em đã nói thế, vậy lần này xem như sát hạch đi, làm không tốt thì sau này đừng ra ngoài làm việc nữa.” Anh nói xong đi về phía Chu Kỳ Dương, “Chúng ta đi thôi.”
Trình Vận đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, Chu Kỳ Dương quay lại, làm mặt quỷ cười trên nỗi đau của người khác với cô.
*
Khoa học Kỹ thuật Vân Nha.
“Từ Doanh Doanh?” Trưởng phòng nhân sự bị gọi đến vội vàng chạy qua tiếp đãi Mạnh Chiêu, “Gần đây cô ấy thật sự không phát trực tiếp, cũng chả xin nghỉ với chúng tôi, chúng tôi cũng không biết cô ấy xảy ra chuyện gì.”
“Các anh không liên lạc với cô ấy?” Chu Kỳ Dương hỏi.
“Đương nhiên đã liên lạc, nhưng không liên lạc được, gọi điện cô ấy cũng không nhận, cũng tìm người đến nhà cô ấy nhưng không có ai. Chúng tôi không tìm được manh mối, mắt thấy sắp được một tuần rồi, cuối tuần còn không xuất hiện chúng tôi định báo cảnh sát…” Hắn ta đang nói thì cửa kéo đẩy gần quầy lễ tân mở ra, một người đàn ông đi vào.
Trưởng phòng nhân sự vừa nãy còn xấu hổ lập tức nở nụ cười trên mặt: “Sếp Ngô, cậu đến rồi.”
Mạnh Chiêu thuận tầm nhìn của y nghiêng mặt qua nhìn, người đàn ông trước mặt này tương đối trẻ, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cao ngang với mình, mặc bộ âu phục thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, giữa lông mày còn mang theo vẻ bất cần đời.
Người được gọi là “Sếp Ngô” gật đầu một cái, lúc đi tới tiện thể nhìn Mạnh Chiêu, như là thuận miệng hỏi trưởng phòng nhân sự: “Có khách hàng à?’
“Là cảnh sát.” Trưởng phòng nhân sự nói.
“Hửm?” Người kia dừng bước chân, “Có chuyện gì?”
“Đến điều tra chuyện của Từ Doanh Doanh.”
“Từ Doanh Doanh?” “Sếp Ngô” kia đi tới, “Từ Doanh Doanh làm sao?”
“Mấy ngày nay Từ Doanh Doanh không phát trực tiếp, không liên lạc được với cô ấy…” Trưởng phòng nhân sự giải thích xong, lại ân cần giới thiệu giúp hai bên, “Đây là sếp Ngô CEO của công ty chúng tôi, đây là đội phó Mạnh và cảnh sát Chu, đến từ cục thành phố.”
“Sếp Ngô” vươn tay bắt tay với Mạnh Chiêu, trông cũng nho nhã lễ độ.
Mạnh Chiêu quan sát y: “Sếp Ngô nhớ rõ hết streamer của công ty à.”
“Công ty nhỏ thôi, không có nhiều người,” Đối phương cũng khiêm tốn, “Hơn nữa mỗi một streamer ký hợp đồng đều phải có sự đồng ý của tôi.”
Mạnh Chiêu gật đầu, qua loa một câu: “Cũng rất vất vả.”
“Các anh vất vả hơn, sau khi có kết quả điều tra của Từ Doanh Doanh làm phiền thông báo cho chúng tôi một tiếng… Vậy tôi không quấy rầy nữa, xin đi trước.” Đối phương nói xong, lại quay đầu nói với trưởng phòng nhân sự. “Cố gắng phối hợp với công việc của cảnh sát..”
Trưởng phòng nhân sự gật đầu như giã tỏi: “Nhất định nhất định.”
Đợi sếp Ngô rẽ vào nội bộ công ty, Mạnh Chiêu nói: “Cấp trên cấp dưới của công ty rõ ràng ra phết.” Cho dù ở cục thành phố, anh cũng chưa từng cúi đầu khom lưng như thế với cục trưởng Từ.
“Hầy, làm công cho người ta mà.” Trưởng phòng nhân sự thu nụ cười có phần nịnh nọt trên mặt, “Cảnh sát Mạnh, còn có vấn đề khác không?”
“Bên anh cho tôi số điện thoại và địa chỉ của Từ Doanh Doanh.” Chu Kỳ Dương nói.
Lấy được địa chỉ, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương rời khỏi công ty Khoa học Kỹ thuật Vân Nha, đến nhà Từ Doanh Doanh.
Ngồi vào trong xe, Mạnh Chiêu gọi điện cho đồng nghiệp ở cục thành phố, bảo anh ta hỗ trợ điều tra lịch sử thẻ ngân hàng của Từ Doanh Doanh.
“CEO này tuổi còn trẻ quá nhỉ.” Chu Kỳ Dương lái xe nói, “Này anh Chiêu, em cảm thấy hắn hơi giống người bạn kia của anh.”
“Người bạn nào? Lục Thời Sâm?”
“Đúng đúng đúng.”
“Giống chỗ nào?” Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện phong cách cố ý nhấn mạnh ra trên người “Sếp Ngô” kia, mặc dù dáng người cũng không tệ lắm, nhưng so sánh với Lục Thời Sâm…
“Thua xa.” Mạnh Chiêu nói. So sánh hai người với nhau, trên người Lục Thời Sâm được tôn lên khí chất cao quý bẩm sinh, nhưng điệu bộ của người vừa nãy lại có cảm giác cố tình không nói ra được.
“Khí chất rất giống mà.” Chu Kỳ Dương nói.
Mạnh Chiêu liếc cậu một cái: “Ánh mắt của cậu thông qua phỏng vấn tuyển dụng của cục thành phố bằng cánh nào?”
*
Nơi ở của Từ Doanh Doanh cách tòa nhà của Khoa học Kỹ thuật Vân Nha không xa, gần địa chỉ cũ của chính phủ thành phố Minh Đàm. Nếu như nói khu Hoài An là “nhân tài mới nổi” của thành phố Minh Đàm, vậy khu Bảo Nhạc là vùng đất trù phú thịnh lâu không suy. .
||||| Truyện đề cử: Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu |||||
Nơi đây tụ tập quảng trường CBD[1] phồn hoa nhất thành phố Minh Đàm và cuộc sống về đêm náo nhiệt nhất, giá nhà chỉ có hơn khu Ngự Hồ Loan chứ không kém. Trước khi cục thành phố di chuyển, địa điểm cũ nằm ở khu Bảo Nhạc.
[1] CBD = Central Business District: khu trung tâm thương mại
Từ Doanh Doanh ở tòa nhà số hai mươi, lúc Chu Kỳ Dương gõ cửa, Mạnh Chiêu đi đến cửa sổ ở chỗ rẽ cầu thang nhìn ra ngoài, so sánh với khu Hoài An đang xây dựng khắp nơi mà nói, tầm nhìn nơi đây rõ ràng tốt hơn.
Có thể suy ra sau khi màn đêm buông xuống, khi tất cả đèn neon đều sáng lên, cảnh đêm nơi này phải đẹp đến nhường nào.
Mạnh Chiêu không hiểu sao lại nghĩ đến Lục Thời Sâm, tại sao Lục Thời Sâm lại nghĩ đến việc thuê một căn nhà ở Ngự Hồ Loan? Ngự Hồ Loan đương nhiên cũng không có gì không tốt, về dài lâu nơi đó gần chính phủ và cục thành phố, an ninh được đảm bảo, tương lai phát triển và không gian tăng tỷ giá đồng bạc chắc chắn không thể chê. Song trước mắt, xung quanh Ngự Hồ Loan đều đang phá bỏ và xây dựng, tiếng ồn xây dựng ở khắp mọi nơi, lại nhìn từ chỗ cao, tòa mới và cũ đan xen với nhau, tầm nhìn kém xa nơi đây.
Ánh mắt luôn dừng trên người mình kia có thể đến từ Lục Thời Sâm không? Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện suy nghĩ này.
“Anh Chiêu ơi, không có ai.” Chu Kỳ Dương ở bên cạnh gõ cửa một lúc, nghe trong phòng không hề có tiếng động, cậu quay đầu nói với Mạnh Chiêu, “Chúng ta vào xem?”
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Chiêu rung một cái, đồng nghiệp vừa nãy anh xin nhờ gọi điện đến: “Đội phó Mạnh, tra được thông tin thẻ ngân hàng của Từ Doanh Doanh rồi, bắt đầu từ ngày mười sáu, tất cả tài khoản của cô ấy đều chưa từng có biến động, tôi gửi lịch sử vào điện thoại của anh rồi, anh xem đi.”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu mở hồ sơ tài khoản của Từ Doanh Doanh do đồng nghiệp gửi tới. Trước ngày mười sáu, tài khoản này gần như mỗi ngày đều có chi tiêu to to nhỏ nhỏ, mà từ ngày mười sáu sau khi Từ Doanh Doanh dừng phát trực tiếp, thông tin tài khoản của cô không có biến động nữa… Lẽ nào, Từ Doanh Doanh đã gặp điều bất trắc?
“Mở khóa đi.” Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Chu Kỳ Dương nói, “Vào xem.”
Chu Kỳ Dương tay chân lanh lẹ mở khóa, đẩy cửa ra Mạnh Chiêu theo cậu đi vào.
Trong căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách không có một ai, Mạnh Chiêu đi đến phòng ngủ của Từ Doanh Doanh, trên bàn trang điểm bày đầy các loại đồ trang điểm, còn có mấy lọ quên đóng nắp. Nhìn ra được Từ Doanh Doanh đã trang điểm trước khi ra ngoài.
“Nếu như trang điểm trước khi ra ngoài,” Chu Kỳ Dương nhìn những mỹ phẩm kia phỏng đoán, “Có phải đi gặp bạn trai không?”
“Cũng chưa hẳn,” Mạnh Chiêu liên tưởng đến Mạnh Nhã Thù, tuy cô gái này ở nhà lôi tha lôi thôi, nhưng dù đi ra ngoài nhận hàng cũng sẽ tô son hơn mấy phút đồng hồ ở trước gương. Nếu như đi ra ngoài chơi với những chị em của cô, soi gương trang điểm một hai tiếng cũng chẳng có gì lạ.
Streamer mỗi ngày đối diện với ống kính như Từ Doanh Doanh, đi ra ngoài trang điểm chắc càng là chuyện thường, điều này thật sự không tính là manh mối hữu lực gì.
Mạnh Chiêu lại đi dạo một vòng trong phòng, cũng không phát hiện manh mối khác.
Rốt cuộc Từ Doanh Doanh đi đâu, chẳng lẽ giống như Hứa Ngộ Lâm mười năm trước, cũng mất tích rồi? Hay bị giết hại giống như Chu Diễn… Mạnh Chiêu phát hiện chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Anh lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp ở cục thành phố: “Gửi cho anh một dãy số, kiểm tra giúp tôi mấy nhật ký cuộc gọi cuối cùng của dãy số này.”
Mấy phút đồng hồ sau, đồng nghiệp gửi nhật ký cuộc gọi của Từ Doanh Doanh và thông tin người gọi điện qua.
Trước khi Từ Doanh Doanh mất tích, đối tượng trò chuyện với cô là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trong nhật ký cuộc gọi, Từ Doanh Doanh thường sẽ trò chuyện với người đàn ông này. Mà sau ngày mười sáu, số này lại không gọi điện tới nữa, cũng có số khác gọi điện cho Từ Doanh Doanh, nhưng đều là trạng thái chưa nhận.
Mạnh Chiêu nhìn về phía bàn trang điểm của Từ Doanh Doanh, Từ Doanh Doanh trang điểm tỉ mỉ để gặp người đàn ông này chăng?
Quan hệ của người đàn ông này và Từ Doanh Doanh là gì, người yêu hả? Một cô gái hai mươi bảy tuổi tìm một người bạn trai hơn bốn mươi tuổi, ngược lại cũng không phải không thể được… Nhưng có một điều rất kỳ lạ, sau ngày mười sáu, người đàn ông này không gọi điện thoại tới nữa, lẽ nào người này biết Từ Doanh Doanh đã mất tích?
Cao Huy. Mạnh Chiêu nhìn cái tên này, ngón tay vuốt màn hình kéo đến địa chỉ phía sau.
Theo thông tin, Cao Huy bốn mươi mốt tuổi, trước mắt là trạng thái ly hôn độc thân, là quản lý cấp cao tại công ty bất động sản Thanh Thông ở thành phố này.
“Tìm được manh mối khác không?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Chu Kỳ Dương vẫn kiểm tra manh mối trong phòng.
“Không có manh mối gì,” Chu Kỳ Dương đứng trước tủ lạnh, “Chỉ có thể nhìn ra, Từ Doanh Doanh không có khả năng mất tích có chuẩn bị, trong tủ lạnh còn có một nửa quả dưa hấu, nát cả rồi.”
“Đi thôi,” Mạnh Chiêu quyết định, “Chúng ta chia ra hành động. Anh đi gặp người đàn ông trò chuyện lần cuối cùng với Từ Doanh Doanh, cậu đi lấy lịch sử đón xe của Từ Doanh Doanh, sau đó đến địa chỉ cuối cùng cô ấy xuất hiện xin video theo dõi, nhìn xem có thể tra được rốt cuộc cô ấy đi đâu không, có tin tức cứ liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”
Chu Kỳ Dương đóng cửa tủ lạnh: “Được rồi anh Chiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.