Lũ Mùa Xuân

Chương 123: Phiên ngoại. Câu chuyện tình yêu của ba nuôi




Lận Diễm Trần sắp kết hôn rồi.
Hắn mời bốn anh em tốt nhất làm phù rể, bọn họ đều là thanh mai trúc mã, tình như thủ túc.
Triển Hồng Vũ suy nghĩ một chút, vậy cậu nên chọn một bộ trang phục thật đẹp.
Chỉ là hơi phiền muộn.
Năm đó mấy thiếu niên bọn họ cùng nhau ca hát, trong đó người phản nghịch nhất là Lận Diễm Trần lại là người đầu tiên kết hôn, Triển Hồng Vũ thậm chí nhớ tới lúc trước hắn từng xem thường mà nói: "Đời tôi sẽ không bao giờ kết hôn!"
Còn bây giờ, bọn họ cười hỏi hắn: "Khi đó không phải ông nói hôn nhân là phần mộ dành cho người sống sao?"
Lận Diễm Trần mặt không đỏ: "Tôi dự định an nghĩ trong phần mộ này rồi! Dù có thế nào đi nữa!?"
Thiếu niên khi đó chớp mắt đã lớn rồi.
Bốn người bọn họ tụ tập cùng một chỗ nói về Lận Diễm Trần, bàn bạc có nên gom lại tặng cho lão Lận một món quà lớn hay không, nhưng cần phải đưa cái gì đây? Hay là tặng cho đứa nhỏ?
Nhất thời không nghĩ ra được, tựa hồ không thể dùng tiền để cân nhắc tình cảm giữa bọn họ.
Uống xong mấy ly rượu, men say phập phù xông tới, lại ở ngay trước mặt đám anh em mình tín nhiệm.
Đàm Tu Minh không quản được miệng mình, vui cười hớn hở nói: "Tôi đã theo đuổi được cô gái kia..."
Trác Lâm Huy sửng sốt một chút, để chén rượu xuống: "Cô gái họ Đoạn kia? Tôi nhớ là học trò của Sở Tấn. Ông to gan như thế sao? Tôi nghe lão Lận nói, Sở Tấn coi cô ấy giống như em gái ruột, nếu ông muốn chơi đùa với người ta, thì không thể được."
Vẻ mặt Đàm Tu Minh ngượng ngùng: "Tôi vừa mới theo đuổi..."
Trác Lâm Huy hỏi: "Đã đến bước nào?"
Đàm Tu Minh đỏ mặt nói: "Cô ấy đã cho phép tôi nắm tay."
Trác Lâm Huy: "..."
Lữ Hạo hết sức ước ao: "Tôi cũng rất muốn tìm một người. Lão Lận đều đã có vợ con rồi, tôi vẫn còn là một tên đàn ông độc thân, vợ tôi còn không biết đang ở chỗ nào."
Trác Lâm Huy uống một hớp rượu, vô tình nói: "Vậy cũng không thể bởi vì ước ao nên kết hôn?"
Lữ Hạo nói: "Dĩ nhiên là không thể, nếu như tôi cũng có thể gặp gỡ một người yêu, yêu đến mức muốn chết muốn sống như lão Lận, tôi cũng sẽ lập tức nhảy vào bên trong. Nhìn hắn ta đi, nói chuyện yêu đương, đầu đều trắng hết một nửa."
Sau đó còn ghét bỏ mà chê Trác Lâm Huy: "Lão Trác tôi thấy ông đời này sợ là sẽ cô độc đến cuối đời, đời này có ai lọt nổi vào mắt xanh của ông giời ngài sao? Tôi không cần hỏi ông, tôi hỏi lão Triển, ông định khi nào."
Triển Hồng Vũ không nghĩ rằng mình không lên tiếng, lửa vẫn cháy tới trên người, thiếu chút nữa sặc nước bọt, cười cười: "Tôi? Tôi không ngại kết hôn, thế nhưng không gặp gỡ người thích hợp. Hơn nữa bây giờ tôi muốn tập trung cho sự nghiệp, không thích hợp hẹn hò kết hôn. Không quan tâm nhiều đến đối phương cũng không được, nói chuyện yêu đương với tôi sẽ rất phiền phức."
Lữ Hạo hỏi: "Ông cảm thấy như thế nào chính là thích hợp?"
Triển Hồng Vũ cười, hơi nhíu lông mày, cậu nhớ tới Lận Diễm Trần, chớp chớp mắt, hàm súc nói: "Ừm... Làm sao thích hợp ư? Tôi cũng không rõ lắm. Các ông cũng biết tôi chưa từng yêu đương a. Tới lúc đó gặp là biết thôi. Như lão Lận, lúc trước ai có thể nghĩ tới đối tượng kết hôn của hắn sẽ như vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha." Lữ Hạo cười to, "Hơn nữa còn là phụng tử thành hôn."
Y nhớ lại một chuyện: "Tôi nhớ ra rồi, hình như lúc học cao trung, chúng ta từng lập một ban nhạc, lão Lận sáng tác nhạc, ông viết lời, cả ngày đều cùng nhau, ba hắn còn nghi ngờ các ông là gay. Kéo Lận Diễm Trần tới hỏi, hắn còn tức giận muốn chết, ha ha ha ha, cười chết tôi."
Triển Hồng Vũ hơi cứng đờ một chút, lúng túng nói: "Đã bao nhiêu năm trước rồi, đừng nhắc lại nữa."
Lúc thiếu niên rất là đơn thuần.
Khi đó cậu thật sự từng thích Lận Diễm Trần, nên không tự chủ được muốn ở bên cạnh Lận Diễm Trần, vốn cũng từng nghĩ tới...
Cậu còn nhớ ngày ấy, Lận Diễm Trần giận đùng đùng đến phòng luyện giọng, vừa đến đã nhìn chằm chằm cậu, nhìn chăm chú đến mức cậu đỏ mặt, mọi người mới hỏi làm sao vậy.
Thần kinh Lận Diễm Trần không nhạy bén một chút nào, trước tiên nói: "Các ông nhất định không đoán được ngày hôm nay ba tôi đã làm cái gì."
Mọi người hỏi: "Cái gì? Tìm mẹ kế cho ông?"
Lận Diễm Trần cau mày: "Tôi thao, ngày hôm nay ổng hỏi tôi có phải đang nói chuyện yêu đương với lão Triển hay không!"
Trong nháy mắt mặt Triển Hồng Vũ đỏ bừng.
Lận Diễm Trần còn đang oán giận: "Trời ạ, không biết ổng làm sao lại nghĩ như vậy, làm tôi giật cả mình. Ổng thật sự có bệnh, cả ngày nghi thần nghi quỷ, còn cảm thấy tôi không có tiền đồ."
"Ha ha ha ha ha ha."
"Ba ông thật hài hước ha ha ha ha."
Bọn họ đều cười, Triển Hồng Vũ chỉ cảm thấy chói tai, khi đó cậu còn nhỏ, lòng vẫn chưa luyện thành sắt thép đao thương bất nhập, mối tình thầm mến chưa bao giờ thấy được ánh sáng, đã bị tạt một muỗng axit sunfuric.
Đàm Tu Minh còn thuận theo trèo lên trên: "Ôi chao, hai người các ông cả ngày ở cùng một nơi, tôi mà là ba ông tôi cũng nghi ngờ a."
Triển Hồng Vũ như có tật giật mình, cậu nhanh chóng giải thích, lắp bắp nói: "Chớ nói nhảm, chuyện này không thể mang ra đùa giỡn... Ông còn nói? Chờ một lát Lận Diễm Trần càng tức giận hơn."
Đàm Tu Minh không coi là chuyện lớn: "Tôi không cảm thấy hắn tức giận bao nhiêu, ngược lại tôi phát hiện ông xấu hổ nha? Ha ha ha, Tiểu Vũ, ông thật đáng yêu, ông còn đỏ mặt nữa nha. Đến đây đến đây, Lận Diễm Trần không muốn ông nhưng tôi muốn ông, vào trong ngực của ca ca, để ca yêu thương em."
Triển Hồng Vũ cũng không muốn mình đỏ mặt, quá mất mặt, nhưng làm sao cũng không khống chế được, trái lại mặt càng nóng hơn, Đàm Tu Minh còn táy máy tay chân, cậu có hơi buồn bực, hơn nữa đáy lòng thất lạc cũng không thể để cho bọn họ nhìn ra.
Ngực trướng đến lợi hại.
Bây giờ nhớ tới, cậu cũng không nhớ rõ lắm lúc đó tại sao mình thích Lận Diễm Trần, cuối cùng là tại sao vậy chứ?
Hình như... Là bởi vì ở cùng Lận Diễm Trần rất vui vẻ?
Lúc đó mơ hồ cậu cũng không nói được, muốn nói ra, nhưng vẫn luôn không dám, rồi sau này, cậu và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà.
Cậu phải tự lập rất sớm, bước vào giới giải trí làm việc trả nợ, bận rộn rất lâu, không ngừng nghỉ mà chạy trốn, đợi đến rảnh rỗi mới dừng lại nhớ lại cuộc đời mình.
Khi đó mới phát hiện con đường bọn họ đi đã sớm khác nhau, hơn nữa đi ra cực kỳ xa.
Rất khó nói rõ khi nào thì cậu bắt đầu biến thành như vậy, đầu tiên là phải kiếm sống, đâu còn thời gian lo lắng chuyện khác nữa.
Cho nên, vì sinh tồn, cậu học cách che giấu ngụy trang bản thân, càng ngày càng thuần thục, có thể coi như làm đến mức hoàn mỹ.
Khi đó quay xong một bộ phim, diễn rất tốt, phóng viên phỏng vấn có hỏi cậu đã diễn như thế nào.
Cậu bỗng nhiên có chút mờ mịt, nói không rõ được, chỉ vì cậu học được cách đóng vai người khác một cách tự nhiên.
Vốn dĩ dáng vẻ của cậu ra sao?
A, cậu không nhớ được, đã quên hết rồi.
Triển Hồng Vũ khiêm tốn ôn nhu, kiên nghị hào phóng thật sự là cậu sao? Trước kia cậu là một chàng trai rất nhát gan rất vô dụng bề ngoài lại xấu xí? Lúc mấy người bọn họ chơi chung, con gái chưa bao giờ thích cậu.
Cậu vẫn cảm thấy nếu như lúc trước Lận Diễm Trần thật sự tiến vào giới giải trí, hắn nhất định sẽ nổi hơn cả cậu, ai cũng thích Lận Diễm Trần. Lận Diễm Trần trời sinh đã có bản lĩnh làm người yêu thích.
Nhưng trên đời không có nếu như.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Mặc dù năm đó cậu có lấy dũng khí tỏ tình, cũng không thể bảo đảm Lận Diễm Trần sẽ không từ chối a?
Bây giờ suy nghĩ một chút, rốt cuộc cậu thích Lận Diễm Trần? Hay là yêu thích thời gian còn thiếu niên không buồn không lo?
Nói thật, cậu lặng lẽ quan sát đã lâu, cảm thấy Lận Diễm Trần không phải thích đàn ông, chỉ là hắn thích Sở Tấn mà thôi.
Sở Tấn là người tốt, hơn nữa còn là người mà Lận Diễm Trần thích nhất. Có lẽ chính Sở Tấn cũng không phát hiện, khi bọn họ đứng cùng một chỗ, trong mắt Lận Diễm Trần giống như không nhìn thấy người khác, tầm mắt không tự chủ luôn hướng về thân thể của anh.
Thật ra sống một mình, lúc thường cũng không hề suy nghĩ nhiều.
Nhưng nhìn thấy bên cạnh có hai người yêu nhau, bỗng nhiên sẽ cảm thấy mình rất cô quạnh.
Mấy người bọn họ vẫn không thương lượng ra nên tặng quà gì cho Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần đã tìm tới trước: "Là anh em tốt thì giúp tôi một việc?"
Trác Lâm Huy cẩn thận hỏi: "Ông nói trước là làm gì đi."
Lận Diễm Trần cười ha ha: "Cũng không phải bảo các ông theo tôi giết người phóng hỏa, không phải sợ... Chỉ cần chiếm một ít thời gian của các ông."
Thật ra hắn không phải là một người nước đến chân mới nhảy, đã lập sẵn bản kế hoạch chi tiết, chuẩn bị tạo niềm vui bất ngờ cho Sở Tấn trong lễ cưới, lúc nói với bọn họ, đôi mắt Lận Diễm Trần đều sáng lên, tựa như đang tưởng tượng sau khi Sở Tấn nhìn thấy sẽ vui vẻ thế nào, cho nên hắn cũng rất vui vẻ.
Ngoài ra, hắn cũng không cần anh em tặng quà cưới: "Tôi lại không thiếu tiền, tôi cần tiền của các ông làm cái gì? Các ông đồng ý bỏ thời gian theo tôi luyện ca đã là tặng quà cưới cho tôi rồi. Các ông cảm thấy thế nào?"
Lữ Hạo và Đàm Tu Minh trực tiếp đồng ý.
Triển Hồng Vũ hơi hơi do dự một chút, nghĩ một hồi về lịch trình gần đây của mình, thời gian có đủ không?
Trác Lâm Huy tiến lên một bước: "Tôi cũng không biết mình có rảnh rỗi hay không."
Đàm Tu Minh nói: "Oa, lão Trác, ông người này, hỏi có người nào đồng ý giữ Thu Thu không, thì ông bỏ công việc cũng phải đến cướp đứa nhỏ. Bây giờ lại không rảnh?"
Trác Lâm Huy nói: "Lúc đó công việc còn có thể sắp xếp, gần đây thật sự... Hồng Vũ cũng rất bận, cậu ấy có lẽ cũng không rảnh."
Một đời Lận Diễm Trần cũng chỉ làm lễ cưới một một lần, cậu làm sao có thể không rảnh? Triển Hồng Vũ không ngờ lại thêm một lần kéo đến trên đầu cậu, nhanh chóng phất tay, nở nụ cười: "Tôi? Tôi có thời gian a, tôi muốn tham gia."
Lần này thành ra chỉ có một mình Trác Lâm Huy nói không tham gia, nhưng sau đó hắn lại nói có thể, vì vậy cũng gia nhập.
Triển Hồng Vũ nhìn Trác Lâm Huy, có chút không rõ, bản thân lão Trác không muốn sắp xếp thì thôi, tại sao phải giúp cậu nói không rảnh chứ?
Năm người bọn họ, ngoại trừ Triển Hồng Vũ vì công việc, còn có Lận Diễm Trần tình cờ được cậu nhờ vả viết nhạc, những người khác đã rất nhiều năm không chạm vào âm nhạc.
Mười năm.
Già cũng không tính già, nhưng cũng không còn bao nhiêu năm tuổi trẻ nữa.
Chỉ luyện một ca khúc, nói khó không phải quá khó, nói đơn giản cũng không đơn giản.
Triển Hồng Vũ làm thầy, dạy lại cho mấy người bọn họ.
Triển Hồng Vũ mới vừa bắt đầu tiến vào giới giải trí làm ca sĩ, có vẻ rất dễ dàng tỏa sáng, hát một bài hát quay một bộ phim tiền sẽ như nước tràn vào tài khoản. Nhưng lúc làm việc ngủ sớm dậy trễ, thức suốt đêm đều là chuyện thường xảy ra, không đóng phim sẽ luyện thanh luyện vũ đạo, thật ra trước đây cậu cũng không biết chơi nhiều nhạc cụ như vậy, là sau này mới học, trong cái giới này, không tiến ắt sẽ lùi, nên phải không ngừng học tập.
Cậu thì không thành vấn đề, chỉ lo lắng mấy tên kia không chịu cố gắng luyện tập, may là tôn trọng Lận Diễm Trần, vì hạnh phúc cả đời của anh em tốt, bọn họ đều ngoan ngoãn luyện.
Mỗi ngày Lận Diễm Trần đều dùng tiến độ lễ cưới để khoe khoang, nào là biệt thự bố trí rất đẹp, hoa trang trí cũng rất đẹp đẽ a, con trai hắn mặc quần áo tiểu hoa đồng cũng rất đáng yêu a, Sở Tấn mặc đồ chú rể mê người cỡ nào a, lải nhải lải nhải, vô cùng đáng ghét.
Cuối cùng trước hôm lễ cưới một tuần, bọn họ lần đầu tiên diễn tập hoàn chỉnh từ đầu tới cuối một lần, tuy vẫn có chút sai sót nhỏ, chẳng qua nói chung cũng khá thành công, rất trôi chảy mà hát xong bài hát.
Lận Diễm Trần đắc ý: "Tôi cảm thấy khi tôi hát xong bài hát này, A Tấn sẽ nhào vào trong lồng ngực của tôi."
Đàm Tu Minh nịnh hót: "Đúng! Tôi nghĩ nếu mình là con gái tôi cũng sẽ không kìm chế nổi!"
Lận Diễm Trần: "Ông đừng nhìn tôi như vậy a, tôi đã là người có gia đình a. Ông cũng không thể làm chuyện có lỗi với Tiểu Trân."
Đàm Tu Minh: "Ha ha ha ha."
Lận Diễm Trần lén vợ ôm con chạy đến dàn dựng và luyện tập tiết mục, sắp xếp xong hắn lập tức mang con về nhà.
Còn lại mấy người, bọn họ cảm thấy cần phải chúc mừng ban nhạc của mình một chút vì sắp được tái xuất giang hồ.
Triển Hồng Vũ nói cậu sẽ mời khách, mọi người vui vẻ cùng đi uống rượu.
Vừa uống rượu vừa tán gẫu, không biết bắt đầu như thế nào, không hiểu ra sao mọi người lại nhớ đến hồi ức thanh xuân.
Đàm Tu Minh: "Tôi còn nhớ mình từng nhuộm tóc màu tím."
Lữ Hạo: "Đúng a, tôi thì nhuộm màu xám, lúc chúng ta ở trên sân khấu ca hát, một đám con gái ở phía dưới rít gào, đứng xếp hàng muốn nói chuyện yêu đương với tôi."
Trác Lâm Huy cười rộ lên: "Bây giờ Lữ đại thiếu ông nói muốn tìm bạn gái, cũng sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng phỏng vấn."
Lữ Hạo nói: "Không giống nhau, trước đây các cô ấy thích con người của tôi, bây giờ thì nhắm vào tiền của tôi."
Đàm Tu Minh hỏi: "Lão Trác khi đó tại sao ông cũng vào nhóm nhạc? Bây giờ không phải ông làm thiết kế sao? Hay là ham mới lạ, ông còn lén lút ở nhà tập luyện nữa?"
Trác Lâm Huy: "Rảnh rỗi không chuyện gì làm..."
Trác Lâm Huy uống say, ngã lên trên bàn.
Triển Hồng Vũ dìu hắn đến khách sạn bên cạnh ở một đêm, mình thì đặt thêm một căn phòng khác.
Triển Hồng Vũ đỡ Trác Lâm Huy vào phòng, đặt lên giường, cậu chưa say bí tỉ, đầu óc coi như tỉnh táo, đang do dự một chút có cần giúp Trác Lâm Huy cởi áo khoác hay không.
Đã giúp thì giúp đến cùng đi.
Triển Hồng Vũ giúp hắn cởi áo khoác cởi giày, rồi đắp chăn lên.
Như vậy đã khá ổn thỏa rồi.
Đang chuẩn bị đi.
Trác Lâm Huy đột nhiên nắm lấy tay cậu: "Ông chờ một chút..."
Triển Hồng Vũ không nghĩ quá nhiều, cho là Trác Lâm Huy không thoải mái, còn ôn hòa hỏi: "Làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?"
Trác Lâm Huy nhìn cậu.
Triển Hồng Vũ: "?"
Trác Lâm Huy đánh giá cậu một hồi lâu, bầu không khí trở nên hơi quỷ dị, bỗng nhiên thốt lên: "Ông không khổ sở sao?"
Triển Hồng Vũ đầu óc mơ hồ: "Tôi khổ sở điều gì?"
Trác Lâm Huy: "Lận Diễm Trần sắp kết hôn rồi, ông không khổ sở sao?"
Triển Hồng Vũ từ từ phản ứng lại, cậu hơi nhíu mày: "... Lão Trác, ông say rồi."
Trác Lâm Huy ợ rượu: "Chuyện này không liên quan tới chuyện tôi có uống say hay không, tôi biết ông thích hắn. Bây giờ ông càng ngày càng giỏi che giấu, rõ ràng rất khó chịu chứ gì? Còn phải cười chúc phúc hắn, tham gia lễ cưới của hắn, thậm chí giúp hắn tập hát tặng cho một người khác. Ông nói ông có giả tạo có dối trá không? Ông cho rằng mình giấu rất giỏi, thật sự không ai biết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.